
Thông tin cơ bản:
Tên: Renata Evgenia Chicherina
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Khu vực Siberia, Liên bang Tây Á
Ngày sinh: 25 tháng 12
Cấp độ huyết thống: A
<cập nhật lưu trữ> Đang chờ đánh giá
【Kèm theo】Chi tiết xem trong mục “Đánh giá huyết thống”.
Ngôn linh: ■■■■■<dữ liệu thất lạc>■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Ngôn linh · Mắt Gương
<cập nhật lưu trữ> Xác nhận thuộc dòng trực hệ của “Hắc Vương”.
Hoạt động:
0 tuổi, sinh ra tại vùng Siberia thuộc Liên bang Nga.
Từ thuở ấu thơ, cô bé đã bộc lộ năng lực phi thường trong các lĩnh vực cơ khí, khoa học và nhiều bộ môn kỹ thuật khác.
Cha mẹ đưa cô đến Cảng Thiên Nga Đen, nơi cô trở thành đối tượng thí nghiệm trong một dự án tuyệt mật.
Đêm Giáng Sinh, cô cùng một người bí ẩn trốn khỏi Cảng Thiên Nga Đen.
Tin đồn cho rằng cô bé đã tử nạn trong lúc bỏ trốn…
Thế nhưng, một số người lại khẳng định đã nhìn thấy bóng dáng cô xuất hiện ở Trung Quốc, nhưng hành tung cực kỳ bí mật, không thể theo dõi.
Từ đó, cô lấy tên mới: Zero.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
Thành tích xuất sắc, là một trong những chiến lực hiếm có trong cùng cấp độ.
【Đánh giá xã hội】
Không có hành vi phạm pháp rõ rệt, song thỉnh thoảng hành tung khả nghi, cần tiếp tục giám sát.
【Đánh giá huyết thống】
Qua kiểm tra 3E, huyết thống ban đầu xếp hạng A.
<cập nhật lưu trữ> Nghi ngờ ■■■■■<truy cập bị cấm>■■■■■, cần tiếp tục giám sát.
【Đánh giá tâm lý】
Qua quan sát, không có biểu hiện bất thường, có thể hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả.
【Đánh giá tổng thể】
Renata, sau khi thức tỉnh, dường như đã bước vào một cuộc đời mới.
Xương cốt và cơ bắp của cô được tăng cường gấp bội.
Trong huyết quản chảy dòng máu của Thái Cốt Long tộc, khiến ý chí cô trở nên kiên định và sắc bén chưa từng có.
Giờ đây, bạn hoàn toàn có thể tin tưởng Renata, giao nhiệm vụ cho cô, và cùng cô sát cánh trên chiến trường.
Hồ sơ lý lịch:
Renata Evgenia Chicherina.
Cô từng là cô bé ở Cảng Thiên Nga Đen, mong manh như một bông hoa mới nở.
Cũng từng trong cái lạnh cắt da của phương Bắc mà xiết chặt nòng súng, không sợ hãi, không lùi bước.
Những chuyện cũ đã trôi vào gió từ lâu.
Giờ đây, người còn tiếp tục bước đi giữa thế gian… chỉ còn “Zero”.
Trong đống tàn tích của Siberia, quá khứ của cô được chôn vùi, cùng với tất cả những bài thơ không bao giờ được nói thành lời.
“Trên đời này luôn có một dạng sinh mệnh, mỗi cái chết của nó, chỉ là để chuẩn bị cho một lần trở lại.Hãy sống tiếp, Renata. Ngoài kia còn biết bao điều đẹp đẽ cậu chưa từng trải qua, những cái ôm, những nụ hôn, và cả tình yêu nam nữ. Vì vậy, Đừng · Chết.”
Cậu thiếu niên nâng khuôn mặt cô bé trong tay, khẽ đọc lên lời chứng cổ xưa.
Đó là một nghi lễ thanh tẩy.
Là khởi đầu cho sự tái sinh của cô.
Tựa như cuộc hội ngộ sau nghìn năm chia biệt.
Giữa họ có một khế ước, tính bằng hàng vạn năm, một khế ước có thể khiến kẻ đã khuất sống lại, khiến bông hoa héo úa nở rộ một lần nữa.
Đầu thu, những hàng bạch dương thẳng tắp chuyển từ xanh sang vàng.
Gió lạnh thổi qua vùng đất mênh mông ấy.
Cô gái với mái tóc dài ánh kim nhạt lái xe một mình, băng qua những cánh đồng loang lổ sắc vàng và xanh.
Cô đến đây để tìm một ông lão, người vừa là đối tác làm ăn, lại vừa giống như một người thân không cùng máu mủ.
Không ai sinh ra để cô độc cả.
Sự cô đơn chỉ là số phận áp đặt lên con đường đời, chứ không bao giờ là bản năng của con người.
Truyền Thuyết Xưa
Ở cảng Thiên Nga Đen, người ta vẫn truyền nhau một câu chuyện về búp bê giấy.
Búp bê giấy không hẳn là xinh đẹp.
Khuôn mặt nhợt nhạt không chút sắc hồng, chỉ lấm tấm vài nốt tàn nhang nhỏ.
Thân hình mỏng manh, nhẹ đến mức như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ thổi bay cô đi.
Nhưng lý do các y tá gọi cô là “búp bê giấy” không phải vì cơ thể gầy yếu ấy, mà là bởi từ sâu trong cô tỏa ra một cảm giác… rất giống một con búp bê giấy vô tri.
Cô không có biểu cảm, không có cảm xúc, dường như cũng chẳng có trái tim.
Cả con người chìm trong một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Dù có bị phạt, bị mắng nhiếc hay bị đối xử tệ thế nào, cô cũng không hề phản ứng, cứ như một hình nhân không sự sống.
Dẫu có dùng kéo cắt vụn cô ra, người ta có lẽ cũng chỉ thu được một đống giấy vụn lặng lẽ rơi xuống.
Thế rồi, một ngày nọ, mọi thứ thay đổi.
Búp bê giấy bỗng trở nên… đẹp hơn.
Làn da tái nhợt dần hồng hào, ánh mắt không còn lạnh ngắt như hồ nước tù đọng.
Trong cô như xuất hiện thứ gì đó được gọi là “linh hồn”.
Cô bắt đầu biết phản ứng với thế giới này.
Người ta tò mò trước sự thay đổi ấy, rồi bắt đầu trêu chọc, bắt nạt, thậm chí bám theo cô, chỉ để cố ép cô tiết lộ bí mật.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều thất bại.
Cho đến tận khi cảng Thiên Nga Đen nổ tung, vẫn không ai biết vì sao búp bê giấy lại đổi thay như thế.
Mãi nhiều năm sau, một nhóm khảo sát ghé ngang qua nơi ấy và tìm được đoạn video do camera giám sát để lại.
Trong video, búp bê giấy đang ngồi cùng một con mãng xà màu đen, trên điểm cao nhất của cảng Thiên Nga Đen…
Lời thề
“Khi nào đến sinh nhật cậy vậy?”
Số Không hỏi.
“Vào Giáng Sinh.”
“Hơ! Tuyệt quá!”
Số Không vỗ tay vui mừng.
“Tới sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cậu một món quà!”
“Tớ chưa từng nhận được quà sinh nhật…”
Renata nói, lòng bỗng rộn ràng.
“Một món nhỏ xíu thôi cũng được.”
“Nhưng tớ không có gì nhỏ đâu.”
Số Không đáp khẽ.
“Tớ sẽ tặng cậu… một điều ước.”
“Điều ước?”
Renata sững người.
“Tớ sẽ tặng cậu tự do. Cậu sẽ được rời khỏi nơi này… được gặp lại bố mẹ mình.”
Cậu đặt tay lên lòng bàn tay Renata, như đang tuyên thệ.
“Thật sao?”
Renata không tin nổi vào tai mình.
“Sẽ như vậy đấy, Renata Evgenia Chicherina… Cậu có sẵn sàng cùng tớ bỏ trốn không? Suốt hành trình này, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau, không phản bội nhau, cho đến tận cùng của cái chết.”
Số Không nhìn thẳng vào cô.
Renata nhìn cậu rất lâu.
Trong ánh mắt thần bí ấy, như có từng gợn sóng vàng lấp lánh đang khẽ lay động.
Một ánh nhìn kéo dài thăm thẳm, như đến từ hàng ngàn năm trước.
“…Tớ đồng ý.”
Cô khẽ nói.
Con Đường Hồi Sinh
Thật không cam lòng...
Chẳng lẽ cứ thế mà chết sao?
Bao nhiêu gian nan đã vượt qua, vậy mà vẫn không thể về nhà, không thể gặp lại bố mẹ...
“Cứ thế này mà chết sao? Đây là cuộc đời mà Renata Evgenia Chicherina mong đợi ư?”
Một tiếng gầm gừ vang lên trong đầu cô.
“Không... Đây không phải là cuộc đời mà mình mong đợi...”
Cô thì thào.
Một thứ gì đó trong tim cô nổ tung.
Tựa như ngàn mặt trời bùng cháy, một nguồn sức mạnh kỳ diệu và dữ dội bùng lên trong huyết quản.
Cô lảo đảo lao tới khẩu DShK 1938, loại súng máy đủ sức hạ gục chiến đấu cơ!
Số Không đã đặt nó ở đây, chắc chắn là có lý do!
Cô phải tin tưởng vào sự sắp xếp của cậu, bám trụ đến giây phút cuối cùng!
Cô phải thoát khỏi địa ngục này!
Renata Evgenia Chicherina, cô bé chưa từng biết đến tình yêu hay hạnh phúc không thể chết ở đây.
Cô dùng đôi tay gầy guộc nâng nòng súng, nhắm thẳng vào chiếc Su-27 đang lao xuống.
Dù chưa từng được huấn luyện, nhưng khi chạm tay vào báng súng, trong mắt cô như hiện ra từng chi tiết của cỗ máy này.
DShK 1938 bỗng chốc biến thành hàng ngàn bản vẽ kỹ thuật, từng chi tiết, từng khớp nối đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Bộ não cô hoạt động như một chiếc máy tính siêu tốc.
Cơn đau đầu dữ dội ập tới, nhưng cũng chính lúc ấy, cô bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Thế giới của tri thức tuyệt đối.
Mọi dữ liệu trong mắt cô giờ đây chẳng còn là bí mật, cô giải mã từng đơn vị, từng cơ cấu!
Phân tích!
Phân Tích!
PHÂN TÍCH…
Phân tích xong, tái hợp thành vũ khí!
Cô đã hiểu khẩu súng ấy, như một kiếm sĩ hiểu thanh kiếm của mình.
Đội trưởng chợt cảm thấy sát khí như lưỡi gươm lạnh lẽo kề giữa trán.
Anh lập tức bấm nút khai hỏa.
Tên lửa chùm bắn ra và đúng lúc đó, Renata bóp cò DShK 1938!
Không có ánh lửa lóe lên.
Cò súng bị kẹt.
Viên đạn bị mắc trong buồng nạp.
Renata hiểu, mình không thể thay đổi kết cục nữa rồi.
Cô hoàn toàn có thể bắn nổ tên lửa chùm giữa không trung, nếu khẩu súng không quá cổ, nếu nó không bị kẹt đạn.
Tên lửa chùm sượt qua vai cô, phát nổ sau lưng.
Sức nóng và sóng xung kích xé toạc quần áo và da thịt cô, hất cô văng xa như cái lá.
Mảnh đạn cắm vào các cơ quan nội tạng, cắt đi một phần hộp sọ, thiêu rụi mái tóc dài tuyệt đẹp.
Máu loang dưới thân cô mỗi lúc một nhiều.
Cô chợt nhớ đến bố mẹ.
Nước mắt trào ra lặng lẽ, rồi ngay lập tức đông cứng trong cái lạnh buốt da.
Gom góp chút ý thức cuối cùng, cô ôm chặt lấy chú gấu Zorro.
Nhờ được cô dùng thân mình che chắn, nó may mắn thoát khỏi ngọn lửa dữ dội của vụ nổ.
Đúng lúc đó, một luồng sáng vàng rọi lên trán cô.
“Bị bắn thành thế này rồi à? Công chúa của tớ bây giờ xấu xí quá đi mất!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, kèm theo bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc cô.
“Dậy đi nào, Renata.”
Renata lờ mờ thấy một đôi mắt long lanh như mắt hải cẩu con lấp lánh trước mặt mình.
Lũ chiến đấu cơ đã rút lui rồi sao?
Đầu óc cô rối bời như một mớ tơ vò.
Số Không đã tỉnh lại... còn cô thì sắp chết.
“Tớ sắp chết rồi...”
Cô thì thầm, nước mắt không kiềm được tuôn trào.
Số Không ngồi xổm bên cạnh cô, dửng dưng nhìn thân thể bê bết máu của cô:
“Đồ ngốc, sao cậu không chạy về phía tớ? Tớ đã nói là sẽ dọn sạch bọn chúng cho cậu rồi mà.”
Renata không biết nên trả lời thế nào.
Cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa, vụ nổ đã phá hủy một phần dây thần kinh của cô.
Mọi thứ trước mắt đang dần tối sầm lại, như thể cái bóng của tử thần đang phủ xuống.
Cô đưa tay ra không trung mò mẫm, chỉ mong có thể nắm lấy tay Số Không để cảm nhận chút hơi ấm.
“Suốt hành trình này, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau, không phản bội nhau, cho đến tận cùng của cái chết.”
Cô khẽ lẩm bẩm.
Số Không sững lại một lúc lâu, rồi thở dài thật khẽ:
“Ngốc nghếch thật. Cậu chưa từng bị ai lừa à? Lời thề là thứ không đáng tin nhất trên đời này. Người ta chỉ giữ lời khi cậu còn có giá trị với họ. Còn bây giờ thì sao? Cậu thành thế này rồi, chẳng còn tác dụng gì với tớ nữa. Vậy thì, tớ cũng chẳng có lý do gì để giữ lời thề.”
Cậu vuốt nhẹ mái tóc vàng cháy sém của cô:
“Nhưng như vậy thì... làm tớ thấy mình giống kẻ xấu. Cậu làm tăng cảm giác tội lỗi của tớ đấy! Mà thôi, đúng là tớ vốn là kẻ xấu, nhưng lại rất ghét mắc nợ người khác. Vậy thì lập khế ước lại từ đầu nhé. Từ giờ trở đi, tớ sẽ luôn mang cậu bên mình, không rời xa, không vứt bỏ. Còn cậu thì phải sống, sống thật tốt, sống sao để luôn hữu dụng với tớ. Nếu một ngày cậu trở nên vô dụng... thì tớ vẫn sẽ vứt bỏ cậu đấy nhé.”
“Nhưng mà... tớ sắp chết rồi...”
Giọng Renata càng lúc càng yếu.
“Không, Renata, cậu sẽ không chết đâu. Cậu còn nhớ Papaver radicatum chứ? Loài hoa ấy không bao giờ chết cả. Trên đời này luôn có một dạng sinh mệnh, mỗi cái chết của nó, chỉ là để chuẩn bị cho một lần trở lại.”
Số Không đặt chiếc hộp sắt trắng vào tay cô.
Trong cái giá lạnh tột cùng, một đóa anh túc Bắc Cực nở rộ, cánh hoa vàng nhạt, cuống hoa xanh biếc như gợi nhớ đến mùa xuân.
“Tớ từng hứa sẽ tặng cậu tự do như một món quà sinh nhật. Cậu nói đó là món quà sinh nhật duy nhất mà cậu có. Mỗi cô gái đều xứng đáng có một món quà sinh nhật. Một cô gái không có quà sinh nhật... thì thật đáng thương.”
Cậu cúi xuống, hôn lên môi cô.
“Hãy sống tiếp, Renata. Ngoài kia còn biết bao điều đẹp đẽ cậu chưa từng trải qua, những cái ôm, những nụ hôn, và cả tình yêu nam nữ. Vì vậy, Đừng · Chết.”
Cậu nhẹ nhàng đặt Renata xuống lớp băng, xúc từng nắm tuyết phủ lên mặt cô, miệng lẩm nhẩm đọc lời khấn cổ xưa.
Trong cơn mê man, Renata thấy những gợn sóng, đó là dòng nước ấm.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, từ từ nhấn cô vào làn nước đó.
Đây là một nghi lễ thanh tẩy, là sự tái sinh của cô.
Người làm lễ là Số Không, được ánh sáng mặt trời bao phủ.
Cậu bế cô lên từ dòng nước, hôn lên môi cô.
Đó là một nghi thức chào đón, như thể sau hàng ngàn năm xa cách, họ cuối cùng đã đoàn tụ.
Niềm vui vỡ òa, mà cũng thật tự nhiên.
Giữa họ tồn tại một khế ước tính bằng hàng vạn năm, một khế ước đủ mạnh để khiến kẻ chết sống lại, khiến hoa tàn nở rộ một lần nữa.
Và hôm nay, cậu mang theo khế ước ấy quay lại tìm cô, tuyên bố với cả thế giới rằng:
Cô là của cậu.
Đó chính là định mệnh của cô!
0 Bình luận