Thông tin cơ bản:
Tên: Sakatoku Aki
Mã hồ sơ Bộ Chấp Hành: <truy cập lưu trữ>
Giới tính: Nữ
Nơi sinh: Nhật Bản
Ngày sinh: 1 tháng 12
Cấp độ huyết thống: B
Ngôn linh: Số hiệu chưa rõ-Ngôn Linh · Minh Chiếu
Hoạt động:
■■■■■ <dữ liệu thất lạc> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Gia nhập Học viện Cassell, tham gia vào Bộ Chấp hành với vai trò trợ lý chấp hành.
Đánh giá:
【Đánh giá học vấn】
■■■■■ <truy cập bị cấm> ■■■■■
<cập nhật lưu trữ> Thành tích chi tiết giữ ở chế độ bảo mật.
Được Giáo sư Mance đặc biệt coi trọng, trở thành một trong những học trò đắc ý của ông.
【Đánh giá xã hội】
Chưa từng tham gia hay cầm đầu bất kỳ sự việc vi phạm kỷ luật hoặc pháp luật nào.
【Đánh giá huyết thống】
Đã xác nhận cấp độ B.
【Đánh giá tâm lý】
Chưa phát hiện dấu hiệu bệnh lý hay sang chấn tâm lý.
■■■■■ <truy cập bị cấm> ■■■■■
【Đánh giá tổng thể】
Sakatoku Aki là Trợ lý chuyên viên Bộ Chấp hành.
Nhiều lần tham gia các nhiệm vụ lặn sâu.
Có thể yên tâm giao phó nhiệm vụ quan trọng.
Hồ sơ lý lịch:
Cô là mẫu phụ nữ Nhật Bản rất điển hình:
Dịu dàng, mềm mỏng và thục nữ.
Khi trò chuyện, giọng nói của cô luôn khẽ khàng, câu chào hỏi đầy thành ý.
Thỉnh thoảng, cô còn mang theo vài món quà nhỏ, ngượng ngùng nhờ người nhận cho bằng được.
Người cô yêu cũng yêu cô.
Ai là người ấy, mọi người đều có thể đoán ra, chỉ là chẳng ai nói thẳng.
---
Tiếng chuông khổng lồ vang dội, thành trì sụp đổ, trời đất đảo lộn.
Cô và anh bắt đầu chạy trốn, như hai con thú hoang lao đi trong một cuốn sách khổng lồ:
Nét bút vẽ thành những khúc quanh phố xá, đường kẻ hóa thành khe vực để họ nhảy qua.
Cô nắm chặt tay anh, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Đến giây phút cuối cùng, họ dừng bước, ngước nhìn bức tường vô tận đang sập xuống, rồi bị ép chặt vào những trang sách đúc bằng đồng thiếc.
“Em yêu anh.”
Người ấy
Khi hơi thở của Aki đã mong manh như sợi chỉ, cô bỗng nhớ lại ngày cả hai cùng nhập học.
Khi ấy, Diệp Thắng mới chỉ 18 tuổi, vừa từ Trung Quốc sang Nước An, đôi lông mày rậm đen như muốn bay lên.
Hồi đó, anh bơi giỏi nhất lớp, năm sau đã trở thành đội trưởng đội thuyền buồm, thậm chí còn giành lại chiếc “Cúp Lông Cừu Vàng” từ tay Đại học Chicago, khiến bao nữ sinh trong lớp đều ngưỡng mộ.
Thú vui lớn nhất của anh chính là trêu chọc Aki.
Mỗi khi đến giờ bơi chuyên môn, trong khi “chú vịt vụng về” Aki còn loay hoay ở nửa chặng đường của bài khởi động 1.000m, thì Diệp Thắng đã bơi xong, thảnh thơi phơi nắng dưới tia tử ngoại.
Chỉ mặc độc chiếc quần bơi, bờ vai rộng và cánh tay dài để trần, anh quay lưng về phía Aki, vỗ vỗ mông mình mà cười nói:
“Chẳng lẽ người Nhật Bản ai cũng chân ngắn nên bơi chậm thế à?”
Rồi bỗng nhiên, gương mặt anh lại hiện vẻ tuyệt vọng, thở dài:
“Sau này chúng ta là đồng đội, chẳng lẽ anh phải chết chìm dưới nước sao?”
Câu nói ngốc nghếch năm nào như tách ra từ ký ức, vang vọng trong tai Aki, lặp đi lặp lại, chậm rãi hóa thành tiếng thì thầm của ác ma…
“Không… không đủ đâu…”
Aki lắc đầu, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.
Qua lớp mặt nạ dưỡng khí, cô nhìn Diệp Thắng:
“Chúng ta ở lại đây thôi. Em chỉ muốn... ở bên anh. Chỉ cần như vậy, thời gian còn lại không quan trọng nữa... Em đã muốn nói với anh từ lâu rồi... Em…”
“Anh cũng yêu em.”
Diệp Thắng dứt khoát ngắt lời, rồi hôn mạnh lên môi Aki.
Cô sững người.
Khóe môi anh nhếch lên, để lộ nụ cười đôi khi đáng ghét, nhưng cũng có lúc lại xóa tan mọi phiền muộn.
Aki bỗng nhớ đến hình ảnh mình vùng vẫy trong hồ bơi, còn Diệp Thắng đứng bên ô cửa kính ngập nắng mà vỗ mông trêu chọc.
“Ngốc quá, tin anh đi, đủ!”
Diệp Thắng siết chặt cô gái mảnh mai trong vòng tay, rồi lao thẳng xuống nước.
Trong lòng nước, một xoáy nước mơ hồ bắt đầu hình thành.
“Thật ra thì...”
Anh cười, tự nhủ, “...chân đâu có ngắn chút nào.”


0 Bình luận