Thông tin cơ bản:
Tên: Norton
Giới tính: Nam
Nơi sinh: Chưa rõ
Ngày sinh: Chưa rõ
Huyết thống: Sơ đại chủng
Ngôn linh: Chúc Long và Ngôn Linh hệ Hỏa
Hoạt động:
Theo ghi chép trong Băng Hải Tàn Quyển, lãnh địa của “Vua của Thanh Đồng và Lửa” đặt tại Bắc Âu, giữa băng tuyết đã dựng nên Tòa Thành Thanh Đồng đầu tiên.
Khoảng 2.000 năm trước, hai anh em nhà Norton biến mất khỏi Bắc Âu, rồi xuất hiện tại Trung Quốc vào thời Đông Hán sơ kỳ.
Norton lấy tên giả là Lý Hùng, gia nhập dưới trướng thế lực cát cứ Công Tôn Thuật.
Mùa thu năm 24 Công Nguyên, Công Tôn Thuật đã cơ bản khống chế vùng Tứ Xuyên.
Khi ấy, với chức vụ Công Tào, Norton khuyên ông ta:
“Nên đổi tôn hiệu để trấn an bách tính.”
Công Tôn Thuật nghe theo, tự xưng là Thục Vương, đóng đô tại Thành Đô.
Không lâu sau, Norton lại tiếp lời khuyên:
“Đã đến lúc lên ngôi hoàng đế, để kẻ xa xứ có nơi nương tựa.”
Đồng thời, hắn điều khiển Long Thị, dựng nên màn kịch “Trong phủ điện xuất hiện chân long, ban đêm phát ra ánh sáng rực rỡ”, dùng đó để khích lệ Công Tôn Thuật xưng đế.
Tháng tư năm 25 (niên hiệu Long Hưng nguyên niên), Công Tôn Thuật chính thức đăng cơ, phong Norton làm Đại Tư Đồ.
Sau đó, Norton cho xây dựng một Thành Thanh Đồng bên bờ Trường Giang, ở khu vực Thành Bạch Đế, mô phỏng lại thành cổ ở Bắc Âu, dùng làm tẩm cung.
Đến năm 36 (năm Long Hưng thứ 12.), quân đội Lưu Tú tiến vào Xuyên, tháng 11 Công Tôn Thuật tử trận.
Quân Đông Hán cùng các gia tộc diệt long lúc bấy giờ đã nhân mùa cạn nước Trường Giang mà công kích cung điện Norton.
Thành Bạch Đế bị hủy diệt bởi Ngôn Linh Chúc Long.
Ngày nay, dấu tích thành trì ấy vẫn còn hiển hiện.
Trong 12 năm Công Tôn Thuật xưng đế, thiên hạ loạn lạc không ngừng, nhưng Thành Bạch Đế nhờ Norton trấn giữ mà vẫn tạm yên ổn.
Về sau, Norton cùng Constantine tự hóa kén, ẩn thân trong Thành Thanh Đồng.
Hàng ngàn năm sau, hắn thức tỉnh sớm, lấy danh phận Ronald Đường, phiêu bạt khắp nơi.
Đánh giá:
Cấp độ SS, liệt vào danh sách giám sát nguy hiểm tối cao.
Hồ sơ lý lịch:
Mỗi nhát búa giáng xuống là một lần phán quyết giữa trời và đất.
Ngọn lửa dữ dội vươn lên từ tế đàn, còn kim loại thì cất tiếng hát ca tụng sinh tử.
Sôi trào, tử diệt, tái sinh!
Phá vỡ gông xiềng của Ouroboros tự cắn lấy đuôi mình, nghênh đón vĩnh quang bất diệt.
“Danh ta là Vua của Thanh Đồng và Lửa, kẻ đúc nên tối thượng luyện kim thuật, Norton!”
Hãy hối cải đi, hỡi những bậc quân vương sa lầy trong tội lỗi.
Cúi thấp chiếc đầu kiêu ngạo của các ngươi xuống.
Bởi trên từng thanh đao kiếm đồng thiếc, tội danh của các ngươi đã được khắc ghi rõ ràng:
Kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, tham ăn, sắc dục.
Đợi đến ngày phán quyết, chính ta sẽ cất lên bản án dành cho thất tông tội của nhân gian.
Phàm vương huyết, ắt phải kết thúc bằng kiếm!
Theo ghi chép trong Dã sử Đông Hán, năm Thiên Phượng thứ năm, Thục Vương xưng đế, phong Norton làm Đại Tư Đồ.
Dựa vào sức dân cả nước, hắn cho dựng lại Thành Thanh Đồng, đặt tên là Đào Hoa Nguyên.
Nhưng đời vốn vô thường, trận đại thắng ở Thành Bạch Đế, tàn hồn Hắc Vương tan biến, rồi cơn đại hồng thủy giáng xuống Trường Giang, nước cuốn cả Sở lẫn Thục vào diệt vong...
Đào Hoa Nguyên cùng Norton đều chìm sâu dưới đáy sông, nghìn năm sau chẳng ai còn đoái hoài.
Tôi, Lão Đường đây
Lão Đường là một gã thợ săn tiền thưởng sống tự do tự tại.
Anh vốn là người Trung Quốc, nhưng từ nhỏ bị bỏ rơi ở Hoa Kỳ, chẳng ai biết cha mẹ ruột anh là ai.
Trong khu ổ chuột, chuyện thân thế vốn chẳng đáng để bận tâm.
Cái bụng đói mới là thứ cần phải lo cho ra hồn, còn mấy bữa cơm cứu tế thì đừng mong có mùi vị gì cho ra món.
Thỉnh thoảng, sau khi ăn no uống say, Lão Đường lại nổi hứng văn nghệ, bày đặt nói bóng gió:
Anh chính là một kẻ lữ khách không nhà, một linh hồn cô độc lang thang chốn nhân gian.
Vừa dứt lời, anh gào ầm lên, cấm lũ bạn nhậu giở trò ăn gian trên chiếu bạc.
Trong khu Brooklyn đầy đủ loại người với đủ thứ giọng Anh khác nhau, đám bạn bật cười chế giễu:
“Lão Đường, mày là người Trung Quốc, sao không lôi ít cổ ngữ của quê nhà ra khoe cho oai đi!”
Lão Đường ợ một cái, gãi đầu.
Anh thì biết quái gì chứ, chữ nghĩa chẳng quen, cổ ngữ càng không.
Nhưng trước mặt đám bạn thì tuyệt đối không thể mất mặt.
“Cổ ngữ Trung Quốc à? Ấy, cái này dễ! Không phải là… ờ… ‘kẻ vô căn’? Nghĩa là không có gốc rễ, hiểu chưa?”
Anh lẩm bẩm một mình, “không có gốc thì sao sống nổi… đàn ông mà không có căn thì hỏng bét rồi…”
Đám bạn chẳng buồn để ý anh nói gì, cứ nâng chai bia lên tiếp tục cuộc vui, đánh bài, hò hét om sòm.
Lão Đường cười hề hề, ôm cái bụng no về phòng, bật máy tính trả lời mấy thằng bạn bên kia bán cầu rủ vào chơi game.
Aiss, đàn ông mà, có rượu, có anh em, có vài ván game, thế là sướng nhất đời rồi.
Chơi xong thì cũng vừa lúc đám kia tàn tiệc, cả khu lại rơi vào yên tĩnh.
Lão Đường mở vài trang web, lướt qua đống nhiệm vụ thuê mướn.
Mấy khoản tiền thưởng kếch xù kia mới đủ cho anh ngày ngày sống cười cợt chẳng phải nghĩ ngợi gì.
Hôm nay cũng chẳng có gì mới mẻ.
Cơn buồn ngủ ập đến, anh nhắm mắt lại.
Ngày nào cũng thế, chẳng cần phải nghĩ nhiều, cứ thế mà sống thôi.
Nhưng đôi khi, anh lại cảm thấy như mình đã lỡ quên mất một điều gì đó cực kỳ quan trọng, còn hơn cả tiền bạc, địa vị hay bất cứ thứ gì anh từng chạm đến.
“Thế… còn sức mạnh thì sao?”
Một giọng nói ma mị vang vọng trong tâm trí.
Lão Đường giật mình tỉnh giấc giữa buổi chiều.
Ngoài kia, hoàng hôn đang buông, ánh dương chếch qua khung cửa sổ, vẽ thành những vệt vàng rực rỡ khắp sàn nhà.
Lúc ấy, ngày chưa qua, mà ngày mai cũng đã chớm đến.
Nhìn căn phòng đầy chai lọ lăn lóc, Lão Đường bỗng thấy một nỗi cô đơn tựa như từ thuở hồng hoang ập xuống.
Anh đã quên mất… rốt cuộc là quên điều gì?
Ta là anh trai
Tứ đại quân vương trong số các Sơ Đại Chủng đều mang cặp song sinh, và Vua của Thanh Đồng và Lửa dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.
Hai vị long vương, hai phần sức mạnh, chia làm quyền và lực.
Người anh Norton nắm giữ quyền thế.
Người em Constantine sở hữu sức mạnh.
Họ là huyết mạch gần gũi nhất cõi đời này, cũng là kẻ đối nghịch trên con đường bước lên ngôi vương trong thế tục.
Constantine vô cùng ỷ lại vào anh mình, còn Norton cũng hết mực thương yêu em trai.
Norton dĩ nhiên khao khát sức mạnh, bởi với loài rồng, việc truy cầu sức mạnh tựa như bản năng.
Thế nhưng, hắn là anh trai, tất nhiên phải bảo vệ em mình.
Chừng nào đại nghiệp chưa thành, thì bước tiến cuối cùng để đoạt lấy sức mạnh có thể chậm lại đôi chút…
Mà “Thất Tông Tội” tất sẽ trở thành uy thế ngút trời, đủ để chấn nhiếp muôn loài!
“Những thanh kiếm này…”
Constantine khẽ run giọng, bản năng cảm nhận luồng sức mạnh kinh khủng đang ngủ yên trong lưỡi thép.
Norton gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc Constantine, dịu dàng nói:
“Chúng sẽ trở thành vũ khí kết thúc cuộc chiến cuối cùng. Đến khi ấy, chúng ta… sẽ đứng trên đỉnh thế gian. Nhưng phải cẩn thận, Constantine! ‘Thất Tông Tội’ là vũ khí bảo hộ chúng ta, nhưng đồng thời cũng là lưỡi gươm có thể giết chết chính ta.”
“Không sao đâu.”
Constantine ngẩng cao đầu, mỉm cười:
“Chỉ cần có anh ở bên… chỉ cần anh nguyện nuốt lấy em để có được sức mạnh… thì chúng ta sẽ chẳng phải sợ bất cứ nguy hiểm nào.”
“Chỉ cần… có anh…”
Danh ta là… Norton
Tuổi thọ của loài rồng dài đến vô tận, nhưng khắc sâu trong huyết mạch của chúng lại là lời nguyền của cô độc.
Suốt hàng ngàn năm, chỉ có cặp song sinh nương tựa vào nhau mà sống.
Trong những ngày đông buốt giá nơi Thành Thanh Đồng, hai anh em quây quần bên lò lửa, rúc vào nhau tìm hơi ấm.
Khi tiết trời dễ chịu hơn, Norton sẽ mở cửa sổ, lặng lẽ nhìn đứa em trai gầy gò Constantine say sưa ngồi bên bàn, viết vẽ không ngừng.
Trong ký ức của Norton, có biết bao hình ảnh về Constantine.
Bởi từ thuở sinh ra cho đến nghìn năm sau, họ chưa từng rời xa nhau.
Cho đến lần đầu tiên định mệnh ép hai anh em song sinh phải chia lìa, nữ thần số mệnh lại khẽ cất tiếng cười nhạo.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Constantine vẫn cố sức chạy về phía Norton.
Hắn có sức mạnh vô song, nhưng lại khờ khạo và yếu đuối, không hề nhận ra mình đã sa vào vòng vây.
Thậm chí, đến giây phút ấy, hắn vẫn chỉ muốn lao về phía người anh trai đã chẳng còn nhận ra mình để bảo vệ.
Lão Đường nhìn thấy con ác long gớm ghiếc sau lưng:
Khuôn mặt dị dạng, thân hình to lớn, ngôn ngữ quái lạ.
Tất cả khiến anh bỗng dưng hoảng loạn.
Anh tự nhủ, chắc chỉ vì mình chưa từng thấy rồng thật bao giờ nên mới sợ hãi như vậy.
Nhưng sao lại có sinh vật xấu xí đến thế?
Khi đôi mắt con rồng khép lại, Norton đột nhiên siết chặt tóc mình, cảm nhận cơn đau nhói xé tim.
—Hắn đúng là kẻ hèn nhát.
Ngay cả khi rồng đã chết, cũng…
Mọi ý niệm hỗn loạn dồn dập ập xuống tâm trí hắn, như núi tuyết đổ ầm trong khoảnh khắc.
Nỗi cô độc từng quấn lấy hắn bao đời, cơn đau tim dày vò, cùng dòng lệ tràn bờ mi, tất cả rốt cuộc cũng hiện rõ chân tướng.
Norton đấm ngực đến rách thịt, miệng há ra nhưng chẳng thốt nổi một lời, chỉ còn tiếng gào câm lặng.
Mọi lý tưởng ngày xưa, tất cả đều bị thiêu rụi trong ngọn lửa căm hờn.
Thứ còn sót lại, thứ duy nhất nâng đỡ ký ức của Norton, chỉ còn một điều:
Báo thù.
Hắn muốn dùng cả thế giới đã bị cơn thịnh nộ thiêu rụi, để dựng thành một cỗ quan tài bất diệt dành cho Constantine.


0 Bình luận