Sau khi mọi thứ kết thúc, Arle và những người khác đã được giao cho phía nhà thờ.
Giáo phái đã gây ra nhiều náo động, tuyên bố rằng ‘Thần không tồn tại’, hiện đã bị giám sát chặt chẽ. May mắn thay, không có ai ngoài những người trong giáo phái chết cả, và ngoài những lính gác và các giáo viên ra thì cũng không có thương vong nào khác. Đây chắc chắn là nhờ vào sự nỗ lực của Ix và mọi người. Dù có vài tên thậm chí còn chưa kịp ra tay đã bị hạ gục, nhưng sự an toàn của các học viên hoàn toàn là nhờ vào sự cố gắng của Ix và các đồng đội.
Đáng ngạc nhiên là họ không nhận được lời khen nào cả, không phải là vì không ai biết rằng Ix đã giúp đỡ họ, mà là do Ix đã vội vã đến nhà thờ để điều trị vết thương nghiêm trọng của mình. Cánh tay của cậu hiện đang vô cùng đau đớn.
Lúc đầu, cậu định nhờ Emilia, người vừa mới chữa trị xong cho Zenis, nhưng cô ấy lại nói với vẻ buồn bã: ‘Em xin lỗi…Em không đủ sức mạnh đức tin để có thể chữa lành cho cánh tay đã đứt’. Vì thế nên Ix đã đến nhà thờ để tìm người có khả năng chữa cánh tay cho cậu.
“Ồ, nó đã trở lại như bình thường rồi này”, Ix nói trong khi xoay cánh tay vừa mới hồi phục của mình. Cậu không thể giấu nổi sự kinh ngạc của mình.
Hiện tại, cậu đang ở nhà thờ, chịu đựng cơn đau suốt quãng đường đến đây. Trong một nhà nguyện, dưới ánh sáng của khung kính màu chiếu xuống, Ulmirea thở phào nhẹ nhõm.
“Thật may là ngài đã đốt vết thương của mình để cầm máu đấy. Vết thương này nghiêm trọng đến mức nếu ngài không cầm máu kịp thời thì có thể ngài đã chết trên đường đến đây rồi đấy”
“Haha… Tôi luôn tự đốt vết thương của mình để cầm máu mỗi khi bị thương đấy. Những kinh nghiệm đó đã cứu lấy tôi”
“Tôi thấy lo lắng về cuộc sống hàng ngày của ngài Ix đấy, ai lại luôn tự đốt vết thương để cầm máu thường xuyên vậy chứ”, Ulmirea đưa ra lời nhận xét, ánh mắt ánh lên sự lo lắng trước cuộc sống khổ luyện không ngừng nghỉ mà Ix đang theo đuổi để trở nên mạnh mẽ hơn.
“Trừ những trường hợp cần thiết… Ngài làm ơn đừng di chuyển nó quá nhiều nhé”
“Tôi có được luyện tập không?”
“Không được”
“Thế còn vung kiếm thì sao?!”
“Không được”
“Thế còn việc lao vào biển lửa thì sao!?”
“Ngay từ đầu, ngài đã không nên làm như thế rồi mới đúng chứ!?!”
“Không thể nào…!!”
Khuôn mặt Ix tái nhợt lại vì sốc. Nhìn Ix buồn bã như vậy khiến Ulmirea cũng cảm thấy tội nghiệp cho cậu. Có vẻ như cô cũng đang dần bị cảm xúc của cậu ảnh hưởng.
“Tôi xin lỗi, ngài Ix… Nhưng ngài phải nghĩ cho cơ thể của mình, thế nên ngài cần tránh những tác động mạnh đến vết thương”
“À, ừm… Tôi xin lỗi”, Ix cảm thấy có lỗi vì sự quan tâm sâu sắc của Ulmirea.
“Và cảm ơn cô nhé. Thánh nữ thực sự quá tuyệt vời”
“Không, người tuyệt vời ở đây là ngài đấy, ngài vẫn luôn chiến đấu ngay cả khi bị thương nghiêm trọng như vậy”
Ulmirea thoáng hiện vẻ buồn trên gương mặt, rồi dịu dàng chạm vào cánh tay đã được nối lại của Ix.
“Tôi nghe nói cô gái Arle đó đang rất hợp tác. Với sự giúp đỡ của cô ấy, chúng ta rất nhanh sẽ có thể bắt được những kẻ giật dây từ phía sau”
Với tình hình của giáo phái khi thủ lĩnh đã bị bắt, thì tổ chức đó sẽ tự tan rã. Nếu Arle hợp tác, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi vụ việc này được giải quyết.
“Tất cả đều nhờ vào ngài và đồng đội của ngài đấy. Chúng tôi thực sự rất biết ơn đấy”
“Chuyện đó ổn mà. Dù sao thì tôi cũng sẽ nhận được phần thưởng mà, đúng không?”
Vai của Ulmirea khẽ run nhẹ, cô hơi bối rối, trông có vẻ xấu hổ.
“Được rồi… Chúng ta cần chuẩn bị để sớm di chuyển thôi”
“Hả!?”
‘Cô ấy đang muốn đến nhà mình để cùng luyện tập sao?’, Ix thầm nghĩ, trong lòng vô cùng vui sướng mặc dù cậu đã hiểu sai lời nói của cô ấy.
Đột nhiên, cánh cửa nhà nguyện mở tung ra. Đứng đó là Emilia trong bộ đồng phục.
“Ngài anh hùng!!”
Emilia chạy ngay đến chỗ Ix. Sau khi phải bận rộn tiếp chuyện với mọi người sau sự cố, giờ cô cuối cùng cũng được tự do. Cô tiến lại gần Ix, nhìn cậu từ đầu đến chân rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Em mừng quá… Nó đã được gắn lại đúng cách rồi”
“Sức mạnh của Thánh nữ thật tuyệt vời”
“Khi cánh tay của ngài bị thổi bay, em thật sự không biết phải làm sao cả…Em thực sự…thực sự rất sợ…”
Nhớ lại sự việc khi đó khiến Emilia rơi nước mắt. Không quen việc nhìn con gái khóc, Ix tỏ vẻ ngượng ngùng rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
“Thật tốt khi cánh tay của tôi đã được chữa lành rồi, đúng không?”
“Nhưng nó vẫn…!”
“Quan trọng hơn là, tôi cảm thấy rất vui mừng khi có thể bảo vệ được cô đấy, Emilia”
“…!!”
Đây là cảm xúc thực sự của Ix. Cậu thực sự muốn giúp đỡ cô ấy, và cậu đã chiến đấu với niềm tin đó. Nhìn thấy Emilia an toàn khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, việc mất đi cánh tay chẳng còn là vấn đề to tát nữa. Khuôn mặt Emilia đỏ bừng khi nghe Ix nói, cô ôm chặt Ix rồi thì thầm lời cảm ơn của mình.
“Cảm ơn ngài, anh hùng…”
Mềm mại và thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, cái ôm của một cô gái xinh đẹp, khác với Sophie, đây là người cùng tuổi với cậu và là một nữ chính. Khiến Ix cảm thấy hơi choáng ngợp và bối rối. Cậu lúc này chỉ đành giơ tay đầu hàng.
(Cái kết này không hợp với một phản diện nhỉ…)
Cậu đã phải đối mặt với nguy hiểm. Dù không phải là cái kết thảm khốc mà cậu đã lo sợ, nhưng cậu gần như đã đối mặt với cái chết. Tuy nhiên, nhờ vào nỗ lực của mình, cậu vẫn còn sống sót.
(Thấy chưa, tên Thần kia?)
‘Ta đã sống sót rồi đấy, tên khốn thần thánh’. Ix thầm chửi rủa trong khi giơ ngón giữa về phía vị thần đang được thờ phụng tại đây.


5 Bình luận