“Nghe này. Đừng có bung hết sức ra. Chỉ ở mức khởi động thôi đấy.”
Trước khi nắm dây thừng, tôi đã nhắc nhở Masao. Vì đầu óc cậu ấy có hơi chậm chạp, tôi lo cậu ấy không kiểm soát được sức mạnh nên đã dặn dò trước. Nhưng vừa khi trọng tài ra hiệu bắt đầu trận đấu thì gã Berserker ấy đã hét lên:
“UWAAAAAH!”
So với tiếng gầm thét thì nó giống tiếng hét lúc bị chơi khăm hơn. Dù tôi đang nắm dây ngay trước mặt cậu ấy cũng không kiềm được phải ngoái lại nhìn tận hai lần. Nếu há cái miệng to như hà mã rồi còn phát ra tiếng kì quặc thì ai mà chẳng ngoái lại nhìn chứ? Tôi còn tưởng cậu ấy ị ra quần rồi ấy.
Cậu ấy ở vị trí cuối hàng, quấn chặt người quanh dây, chân cắm chặt xuống đất và gồng toàn bộ cơ bắp lên. Cẳng tay to như đại thụ của cậu ấy trông thật đáng sợ. Nếu bị cuồn vào thì chắc tôi mất một cánh tay luôn.
Nhờ vào sự nỗ lực của cậu ta mà lớp 1 của chúng tôi đã giành chiến thắng.
Bất kể phe ta hay phe địch đều lẩm bẩm “Tên đó rốt cuộc là ai vậy chứ” và bị choáng ngợp trước sức mạnh như quái vật của Masao.
Trên đường quay về, những lời bàn tán của học sinh nói về câu lạc bộ mà Masao thuộc về như “Có phải câu lạc bộ Judo không?”, “Không, chắc là câu lạc bộ Bóng bầu dục”, “Hay là câu lạc bộ Bóng chày nhỉ?”,... lọt vào tai tôi. Oi oi oi, mấy người đoán sai hết rồi đấy. Có phải từ ngữ cấm kị gì đâu? Cứ nói thẳng ra đi. Ểh? Câu lạc bộ Về Nhà không tính là câu lạc bộ á? Rồi, mời mày lên ngồi ghế điện nhé.
---
“Cái quái gì thế này.”
Khi tham gia cuộc thi chạy mượn đồ, tôi đã có một pha xuất phát tốt và thành công mở tờ giấy chủ đề đầu tiên.
Nhưng nội dung lại quá khó.
“Thật sự bị hói.”
“Thật sự nghĩa là sao cơ chứ? Kỳ quặc quá. Ý là đang che giấu chuyện bị hói à? Thế tức là phải tìm một người đội tóc giả sao.
Tôi vốn chẳng thể phân biệt nổi tóc giả hay tóc thật, hơn nữa tôi cũng chẳng có gan để đi hỏi thẳng “Bạn bị hói phải không?”. Cái này không phải quá khó sao? Nếu bỏ chữ “thật sự” ra thì dễ rồi, bởi có một thầy dạy văn đang tỏa sáng lấp lánh dưới nắng mặt trời kia.
Khi tôi đang lo lắng nắm chặt tờ giấy chủ đề, thì tôi nghe thấy tên tôi vang lên từ tấm bạt xanh của lớp 1.
“Arinaaaa! Nếu là nước ép cà chua thì tôi có này!”
Tôi suýt nữa thì hét lại: “Không ai cần nước ép cà chua đâu đồ ngốc!”. Cái tôi cần tìm là tóc giả cơ mà!
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
“Người trông giống đội tóc giả… người trông giống đội tóc giả…”
Tôi lia mắt tìm mục tiêu trong khi ôm tờ đề trong ngực. Nhất là khu vực gần khu phát thanh. Bởi nơi đó có mấy thầy giáo trung niên tập trung. Nếu có thì chắc chắn chỉ ở đó. Quyết tâm rồi tôi chạy tới.
Nhưng đối diện với các thầy giáo, tôi bỗng nghẹn lời. Ừm, hoàn toàn bất khả thi. Tôi không thể nói ra mấy câu kiểu “Thầy ơi, thầy thật sự bị hói đúng không?” được chứ. Thế thì quá bất lịch sự còn gì. Tôi thề tôi sẽ hận suốt đời kẻ nào nghĩ ra cái đề này.
『Chuyện gì đang xảy vậy? Tuyển thủ Hiwa Arina đang tiến về khu phát thanh. Rốt cuộc cô ấy đang tìm cái gì vậy nhỉ?』
Thành viên của câu lạc bộ Phát thanh đã nói như vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi giật lấy micro của câu lạc bộ Phát thanh và cất tiếng lên.
“Thật ra, tôi đang tìm một người đội tóc giả !”
Giọng của Arina vang vọng khắp sân trường.
Và rồi, tóc của thầy hiệu phó rơi xuống.
Tóc đã rơi xuống. Không phải một sợi tóc rơi xuống. Nó rơi xuống một mảng lớn như bị tuột ra vậy.
Cảnh tượng đó thật khó mà diễn tả được. Chính tôi cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh đó.
Đúng lúc ấy, âm thanh xung quanh bỗng chốc lặng xuống. Và giọng nói của thầy hiệu phó vang thẳng vào trong tâm trí tôi.
『Vì học sinh, thầy tình nguyện.』
Toàn bộ học sinh đồng loạt bật cười ầm lên.
Họ vừa ôm bụng cười vừa chỉ tay khi thấy dáng vẻ của thầy hiệu phó đang cùng Arina chạy về đích. Cả các giáo viên cũng không nhịn được cười, cả lễ hội thể thao phút chốc tràn ngập tiếng cười.
Tất cả là nhờ vào sự hy sinh của một người đàn ông dũng cảm.
Thầy ấy chính là tấm gương sáng của nhà giáo. Tôi đã nghe thấy lời thầy ấy. Dĩ nhiên là không phải thầy ấy tự nguyện vứt bỏ bộ tóc giả ấy. Tôi cảm nhận rõ sự đấu tranh trong nội tâm thầy ấy. Chọn thể diện hay chọn học trò? Thầy ấy đã phải chiến đấu với nỗi sợ bị phơi bày điều mình giấu kín bấy lâu.
Nhưng làm gì có thời gian. Từ lúc Arina nói qua micro, chỉ có vài giây ngắn ngủi trôi qua. Vậy mà trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, thầy đã đưa ra quyết định có thể chi phối cả phần đời còn lại. Chỉ vì một học sinh mà có thể làm quyết định lớn lao đến thế sau? Tôi thì không thể.
Nhờ sự gắn kết vượt qua cả thời gian và không gian với thầy hiệu phó mà tôi đã học được cách làm người. Tôi muốn vỗ tay ca ngợi hành động cao cả của thầy, người đã giữ vựng được lý niệm và làm đúng bổn phận của một nhà giáo.
“Sui, sao mày lại vỗ tay thế?”
Makoto, người đang cười như thằng ngố, nói.
“Vì lý tưởng cô độc của thầy ấy đấy.”
“Tao chẳng hiểu cái quái gì cả…”
Thầy hiệu phó, em hiểu mà. Xin thầy bỏ qua lũ học sinh đang cười nhạo kia đi. Em sẽ cho chúng nó nếm mùi đau đớn trong cuộc chạy tiếp sức sau đó.
Vì trong lúc các lớp khác thi đấu thì cũng khá rảnh, nên là tôi nằm dài ra ngắm nhìn bầu trời. Khi tôi đang chăm chăm nhìn những đám mây bị cuốn trôi bởi làn gió, thì bất chợt cái bản mặt của Intelligence Takazou ló ra trong tầm mắt tôi, như thể cậu ấy đang cúi xuống nhìn tôi.
“Nếu cậu mà là siêu cấp mỹ thiếu nữ thì tôi đã khóc vì sung sướng rồi.”
“Thật đáng tiếc nhưng đó chỉ là chuyện cổ tích thôi. Nếu đem xác suất một người được gán cho biệt danh siêu cấp mỹ thiếu nữ nhân với xác suất gặp được cậu, thì cậu sẽ hiểu ngay là điều đó bất khả thi. Nếu thực hiện phẩu thuật thẩm mỹ thì có lẽ sẽ thành hiện thực, nhưng đến khi đủ kinh tế để chi trả cho ca phẩu thuật thì đã không còn được gọi là thiếu nữ nữa rồi—”
“Nói thêm một chữ nữa thì phải trả cho tôi 100 yên một chữ. Rồi đến đây làm gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với Niwatari Tsuru.”
“Với Tsuru?”
“Ngay cả với bộ óc này tôi cũng chưa từng vượt qua được cô ấy về thành tích học tập. Tôi rất hứng thú muốn biết cô ấy là người thế nào. Nếu có gì đó để học hỏi được gì thì tôi muốn tiếp thu.”
“Ra là vậy hả. Tôi nghĩ cô ấy đang ở khu phát thanh đấy. Hội học sinh cũng đang ở đó mà.”
“Hiểu rồi. Đứng dậy đi, Sui.”
“Hả, tại sao cơ?”
“Cậu sẽ làm người trung gian dùm tôi. Tôi chưa từng trò chuyện với cậu ấy.”
Quả thật là tôi cũng hiểu cảm giác khó bắt chuyện với mấy người như sống ở thế giới khác. Cũng như việc tôi chẳng thể nào làm bạn với cái lũ suốt ngày ầm ĩ như ve sầu vậy. Chúng nó mà cũng chỉ sống được một tuần như lũ ve sầu thì hay biết mấy.
Tôi đành bất đắc dĩ nhận lấy vai trò đó.
Khi đến nơi thì quả nhiên Tsuru đang ở khu phát thanh. Cô ấy đang ngồi dưới cái lều để tránh nắng và thư giãn trong mát mẻ. Đúng là sung sướng thật đấy.
“Tsuru. Giờ nói chuyện được không?”
“Ồ kìa, Sui à. Được chứ.”
Tsuru dán hai cái hình xăm hình ngôi sao trên hai má, nhìn có vẻ như đang tận hưởng lễ hội thể thao lắm. Trông cũng dễ thương đấy chứ. Không biết có hình quả cà chua không nhỉ.
“Đây là người giữ vị trí số một bất di bất dịch, Niwatari Tsuru. Thoạt nhìn thì trông như loại con gái chẳng biết làm cộng trừ, nhưng bên trong lại là nữ thần học tập.”
Tôi giới thiệu với Takazou như vậy. Tsuru đáp lại: “Tớ làm được mà~” rồi quay sang phía Takazou.
“Tôi tên là Numakura Takazou. Tôi đã muốn được nói chuyện với cậu một lần.”
Ngay sau đó, Tsuru ghé sát và thì thầm bên tai tôi.
“Tớ có nhờ cậu giới thiệu bạn trai cho tớ đâu.”
“Không phải thế đâu. Chỉ đơn giản là cậu ấy có hứng thú với bộ óc của cô thôi. Cô không biết về cậu ấy à?”
“Tớ chỉ biết tên thôi. Cậu ta thường xuyên xếp phía sau tớ mà.”
Phía sau tớ. Tsuru đã thì thầm với tôi một cách nói ẩn dụ đầy tính khiêu khích, ám chỉ rằng thành tích thấp hơn cô ấy. Và giọng nói ấy đã truyền trọn vẹn đến tai Takazou.
“Hô, phía sau à. Quả thật là vậy.”
“Không có ý gì khác đâu nhé?”
“Tôi hiểu. Tôi cũng luôn nhìn thấy tên cậu từ phía sau.”
Mọi người trên thế giới ơi, có vẻ như cuộc chiến đã bắt đầu rồi đó. Sao hai đứa này lại khiêu khích nhau dữ vậy?
“Tôi đến để coi cậu thông minh đến mức nào. Tôi luôn thắc mắc, con người mà tôi liên tục thất bại dưới tay rốt cuộc là người như thế nào.”
“Là thế này này~”
Tsuru dùng cả hai ngón trỏ chọc vào má, giả vờ làm vẻ đáng yêu. Với một người cực ghét con gái giả vờ làm vẻ đáng yêu như Sakaki Sui, thì ngay khoảnh khắc đó trong lòng cậu ta đã bùng nổ sát ý, nhưng rồi cậu ta vội làm dấu thánh giá để trấn tĩnh lại. Dù sao thì cậu ta cũng chẳng phải tín đồ của đạo Thiên Chúa, nên chỉ bắt chước bừa thôi. Cậu ta có linh cảm rằng sẽ bị trách bởi những tín đồ sùng đạo.
“Ra là vậy. Hóa ra cậu là loại người như vậy sao.”
“Đúng thế đó~ Kyapi☆”
“Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”
“Xin mời~ Kyapi☆”
Uwwa, cái kiểu như này khó ưa thật đấy. Oji-san đây cũng sắp nổi điên lên rồi đó. Cố lên nào, bộ não của câu lạc bộ Về Nhà. Hãy cho cô ấy thấy Intelligence Takazou không chỉ là hư danh đi.
“Cậu dùng kiểu ngu ngốc khi chọn từ ngữ à?”
Tôi buột miệng nói “Cái quái gì vậy?”. Vì nghe giọng điệu kiểu như đang gây sự, nên tôi tưởng không khí sẽ trở nên căng thẳng, nhưng bất ngờ thay Tsuru lại tươi cười.
“Đúng thế nhỉ~ khó chịu thật nhỉ~”
Câu hỏi và câu trả lời không phải hơi kỳ quặc sao?
“Tôi hiểu rồi. Tôi xin phép dừng ở đây.”
“Không ngờ là cậu cũng thú vị lắm đấy, Takazou-kun. Tạm biệt nhé! Kyapi☆”
Mẹ ơi, đây có phải cái gọi là hỗn loạn không? Con hiện tại đang hoang mang trước tiếng Nhật không sao hiểu nổi này.
Thầy hiệu phó, thầy nghe thấy không? Giờ em đang trực tiếp nói chuyện trong tâm trí thầy đây. Những người này đang nói cái gì vậy? Thầy hiệu phó ơi, thầy không nhặt lại tóc giả sao?
Trên đường quay về, khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn cảnh ném bóng thì Takazou lên tiếng.
“Niwatari Tsuru không hề ngu ngốc. Ít nhất thì tôi đã hiểu được điều đó.”
“Thật á? Là sao?”
“Câu hỏi khi nãy của tôi thật ra ẩn giấu một tầng ý nghĩa là ‘Cậu có lựa chọn từ ngữ tùy theo mức độ thông minh của đối phương không?’. Một người đơn giản sẽ nghĩ nhầm rằng mình bị sỉ nhục, nhưng cô ấy thì hiểu được nghĩa thật.”
“Thế nên mới bảo là khó chịu à? Nhưng mà cái đó không phải hơi tự cao sao? Nói cách khác, cách nói đó được coi là xem thường người khác…”
“Đó mới chính là suy nghĩ nông cạn. Cậu ấy không hề có ý định xem thường ai cả. Chỉ là cậu ấy cảm thấy khó chịu khi phải hạn chế lời nói thôi. Và cái nỗi khổ đó chỉ có số ít người hiểu được. Chính vì thế mà tôi biết cô ấy không phải là kiểu người đơn giản như vẻ bề ngoài.”
Ra vậy, mà thật ra tôi chả hiểu lắm.
Chuyện đó có đáng lo tới vậy không? Người từng bị em gái gọi là “người không rành tiếng Nhật” hay “người nói tiếng Nhật kiểu xoắn não” như tôi có bao giờ để tâm đâu.
Đổi chủ đề một chút, khi bị chọc tức thì hãy thử bắt chước trẻ con đi. Tôi từng bò như em bé ngay trước mặt em gái tôi. Đúng như dự đoán, nó cứng họng luôn. Quả nhiên là trở về làm trẻ con khi tình hình nguy hiểm là ổn nhất.
“Có thể tôi sẽ nảy sinh cảm tình với Niwatari Tsuru.”
“Hả?”
Nếu vì ý định bất chính đó mà thất bại trong cuộc chạy tiếp sức thì tôi không tha cho đâu nhé.
Mà thôi, chắc cậu cũng chẳng đến mức bị người ta vượt mặt đâu. Điều đó thì đảm bảo rồi.


2 Bình luận