Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Sáu : ...

Chương 09 Tiến lên và Vượt qua

5 Bình luận - Độ dài: 2,805 từ - Cập nhật:

Đã vài ngày trôi qua từ khi bắt đầu luyện tập.

Tôi đã bắt đầu quen với lớp mới, và các tiết học phân theo khối cũng bắt đầu. Vì thuộc khối tự nhiên nên tôi phải tập trung học vật lý và hóa học. Những khái niệm phức tạp khiến tôi đau hết cả đầu, nhưng may mắn thay, Intelligence Takazou cũng thuộc khối tự nhiên nên tôi thường hỏi cậu ta những chỗ không hiểu và được cậu ta chỉ dạy.

Tôi cũng thấy áy náy vì làm mất thời gian của cậu ta, nhưng cậu ta lại nói “Việc dạy cho người khác cũng rất hữu ích để đào sâu sự hiểu biết của bản thân. Nếu giải thích từ góc độ khoa học thần kinh thì―”nên chắc tôi có thể nhờ vào cậu ta.

Vì học sinh khối tự nhiên phải học ở phòng khác nên khi tôi quay lại lớp mình, bảng đen đã bị phủ kín bởi môn mà tôi kém và các thuật ngữ kinh tế chính trị rắc rối. Với một người vốn không giỏi học thuộc như tôi, chỉ cần nhìn cái bảng đó thôi cũng đã khiến tôi buột miệng muốn “ụẹeee…”

“Ano~ Sui. Tớ có chuyện muốn nhờ~”

“Từ chối.”

Tsuru chắp tay cầu xin, nhưng tôi chặn trước bằng cách từ chối ngay. Vì tôi đã đoán được rồi.

“Tớ còn chưa nói gì mà.”

“Tôi không định làm chân sai vặt cho Hội học sinh ở lễ hội thể thao đâu. Tôi còn bận chuyện khác.”

“Eee~ Có sao đâu mà. Đằng nào cậu cũng rảnh lắm mà đúng không?”

“Thật sự là tôi không rảnh đâu nhé. Hỏi Arina xem.”

Tsuru quay sang hỏi Arina, người đang gật gù suýt ngủ.

“Arina~ Sui đâu có bận gì đúng không~?”

“Cậu ấy rảnh mà. Không sao đâu.”

“Này này này, người đang vật lộn với cơn buồn ngủ như cô mà cũng lên tiếng à.”

Cô nàng này dụi mắt buồn ngủ vì mệt mỏi sau nhiều ngày tập luyện liên tiếp. Vừa lẩm bẩm “buồn ngủ buồn ngủ” vừa gục mặt xuống bàn.

“Ơ, ngủ luôn rồi. Xem ra cậu ấy nghiêm túc thật đấy.”

“Ừm. Các thành viên khác cũng đầy nhiệt huyết. Cuộc thi chạy tiếp sức lần này chắc chắn sẽ thắng.”

“Masao-kun lớp mình cũng tham gia nữa đúng không?”

Masao là anh chàng ngồi ngay cửa sổ và thường đọc sách về đồ ngọt. Cậu ấy hay ở một mình, hiếm khi thấy đi cùng các bạn trong lớp. Nhưng đó không phải vì bị cô lập hay bị bắt nạt gì cả. Chỉ đơn giản là cậu ấy thích ở một mình.

“Đúng thế. Là một chiến lực mạnh đấy.”

“Còn ai nữa vậy?”

“Numakura Takazou, Shimano Eiji, và Hayasaka Rion.”

“À, Rion thì tớ biết.”

“Cô không biết Takazou à? Nghe nói cậu ta là người duy nhất có thể sánh kịp thành tích học tập của cô đấy.”

“Nghe tên thì biết, nhưng mà… cậu nhầm rồi đấy.”

“Nhầm gì?”

“Không đời nào có thể sánh kịp tớ. Trình độ khác hẳn, khác hẳn đấy. Hừ hừ.”

Trước khi cô ấy kịp trở nên vênh váo và phiền phức, tôi đã thành công xua đuổi cô ấy đi bằng cách liên tục đọc cách chữ hiragana “A i u e o ka ki ku ke ko sa shi su―”. Khoe khoang việc học giỏi chẳng có ích gì cả. Thà chạy thi với một con rùa xanh còn có giá trị hơn.

---

Sau khi kỳ thi thử kết thúc, bọn tôi lại bắt đầu tập luyện. Kết quả thì vẫn chưa biết, nhưng khi đối chiếu đáp án cùng với Arina và Tsuru, tôi đoán được điểm số cũng tạm ổn.

Vẫn còn thời gian cho đến ngày lễ hội thể thao, nên bọn tôi cứ thế mà tiếp tục chạy. Ai cũng bắt đầu nhận ra thời gian tổng thể lẫn khả năng phối hợp đã tiến bộ vượt bậc so với lúc mới bắt đầu. Ước muốn của chúng tôi đang dần biến thành hiện thực. Có lẽ khoảnh khắc đó đã ngay trước mắt rồi.

Đó là một ngày chẳng có gì đặc biệt. Một tuần trước ngày hội thể thao.

Tôi không biết do đêm quá uống nhiều nước ép cà chua quá hay sao, tôi nổi hứng mượn cái máy đo huyết áp của ba tôi thử. Kết quả hiện ra lại là hơi cao hơn so với người cùng tuổi, và nó khiến tôi hơi hoảng sợ. Thế là hôm nay tôi kiềm chế lại và toàn uống nước lọ. Nhưng vì vậy mà cơn buồn tiểu cứ kéo dài suốt, khiến bồn tiểu hôm nay phải uống nhiều chất lỏng của tôi hơn bình thường. Thật có lỗi. Xin hãy uống thêm giúp tôi đi.

Tôi lại đi vào nhà vệ sinh trong khi không để Kasai, cô nàng tóc đuôi ngựa biến thái thích nước tiểu phát hiện ra việc này. Và rồi tôi thấy Intelligence Takazou đang bị mấy tên con trai vây quanh ở ngoài hành lanh. Ồ ồ, đây chẳng phải là thứ người ta hay gọi là quấy rối hay bắt nạt đó sao?

“Sao hả, mày tưởng mày thắng được chắc?”

“Đương nhiên rồi. Tôi không có thói quen tham gia những trận chiến mà mình phải thua. Trong những ngày qua, chúng tôi đã tiến bộ rất nhiều, và theo tính toán thì cả đội chúng tôi sẽ có thể phát huy sức mạnh ở mức tối đa vào ngày thi đấu, vì ngày nào chúng tôi cũng không ngừng rèn luyện.”

“Thằng này nói cái quái gì vậy?”

“Làm màu quá ha.”

“Một thằng mọt sách chỉ có học hành là điểm mạnh thì có tham gia cũng là phiền phức thôi nhỉ.”

“Quả thật năng lực của tôi có thể kém hơn so với người khác. Nhưng nếu xét ở mức tổng thể thì điều đó không hề ảnh hưởng, và kết quả của đội đã chứng minh điều đó. Tôi giờ đã ở mức không thể thay thế. Dù các cậu có lảm nhảm gì đi nữa thì việc tôi tham gia là không đổi.”

“Chỉ giỏi ba hoa. Nói mồm thôi chứ gì.”

“Tôi không thể lung lay vì lời nói của những người chỉ biết hành động theo bản năng đâu.”

“Hả?”

Ôi ôi, không khí bắt đầu căng thẳng rồi đây.

Tôi cũng có chút muốn giúp, nhưng ưu tiên hàng đầu của tôi bây giờ là cho bồn tiểu uống chất lỏng của tôi chứ không phải cứu cậu ta. Tôi cho rằng chuyện mình gây ra thì phải tự mình giải quyết, nên tôi thản nhiên đi ngang qua.

“Cái thằng thua cuộc của câu lạc bộ Về Nhà này―”

Ôi ôi, lời này không thể làm ngơ được rồi.

Tôi dừng bước.

Có bốn thằng con trai. Chiều cao lần lượt 1m67, 1m72, 1m69, 1m75. Nhìn từ dáng vẻ thì có vẻ là một thằng câu lạc bộ Bóng rổ, một thằng câu lạc bộ Bóng chày với hai thằng câu lạc bộ Bóng đá.

Kết luận: lũ tép riu chẳng đủ làm đối thủ của Sakaki Sui.

“Chào các cậu. Dạo này khoẻ không?”

Bốn tên kia cau mày do sự xuất hiện đột ngột của một kẻ khả nghi. Cũng phải thôi. Vì có một quý ông cao 1m8 nổi tiếng là kẻ biến thái, vừa khoanh tay sau lưng vừa cười tủm tỉm tiến lại gần. Nếu tôi là bọn chúng, tôi cũng tá hỏa gọi cảnh sát ngay.

“Mày là Sakaki, đúng không?”

“Đúng thế. Tôi là thành viên câu lạc bộ Về Nhà mà mấy cậu vừa chế giễu đấy.”

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt khi tự giới thiệu bản thân. Nụ cười này là biểu cảm tôi học từ nụ cười sát nhân của Arina.

Những tên chưa biết tôi thì lẩm bẩm “thằng này là… ”, rồi dần nhận ra tôi là ai. Suốt lúc đó, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt và quan sát phản ứng của bọn chúng. Đây là nụ cười khiến cả nhân viên cửa hàng hamburger cũng phải bất ngờ. Mà nụ cười của tôi không miễn phí 0 yên đâu. Phải trả bằng máu đấy.[note79475]

“Tao có chuyện muốn nói với mày. Mày đang quen với Hiwa đúng không? Chia tay đi.”

Không không không. Giờ chúng ta đang bàn chuyện chạy tiếp sức và vụ chế giễu câu lạc bộ Về Nhà cơ mà.

“Chúng tôi không có hẹn hò đâu nhé? Thế nên cũng không thể chia tay được.”

“Vậy thì đừng lại gần Hiwa nữa. Hay là mày đang nắm được điểm yếu gì của Hiwa hả? Nếu vậy thì việc Hiwa cứ từ chối suốt cũng có thể hiểu được.”

“Tôi chẳng nắm gì cả. Điều tôi muốn bàn là chuyện mấy cậu vừa chế giễu câu lạc bộ Về Nhà.”

“Tên rác rưởi của câu lạc bộ Về Nhà đi mà cút đi. Mày cũng cút ra khỏi mắt Hiwa đi.”

Ồ ồ, mày dám nói ngon lành thế cơ đấy. Oji-san này thấy chú mày bắt đầu trở nên dễ thương rồi đó. Lâu lắm rồi mới cảm thấy sôi trào như vậy đó.

“Oji-san sắp nổi nóng rồi đấy nha.”

“Nổi giận đi. Thử nổi giận xem nào.”

Nói rồi, tên đó đẩy mạnh vào ngực tôi. Cái thằng Hobbit chết tiệt này. Dám động vào ngực oji-san à.

Hành động đó khiến tôi lỡ buột ra một tiếng gằn “Hả?” đầy vẻ đe dọa và chẳng hề giống một quý ông chút nào. Không rõ là vì tôi trông đáng sợ hay đơn giản là vì bọn chúng không ngờ đến, nhưng chúng thoáng chùn bước trước tiếng gằn đe dọa đó. Cũng đúng thôi, bọn chúng vốn là động vật mà. Chúng luôn sợ hãi trước cơn giận của kẻ to lớn hơn mình.

Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh đây. Vì kẻ lập dị nổi tiếng Sui đang gây lộn với đám party people này.

Vào đúng lúc đó, Berserker Masao tiến ra phía trước.

Một sự hiện diện áp đảo.

Cảm giác tuyệt vọng áp đảo.

Cảm giác phi nhân loại áp đảo.

Chẳng cần làm gì cả mà đã toát ra khí thế mạnh mẽ. Chỉ cần ở gần thôi cũng thấ mạnh mẽ rồi. Quá mạnh. Mạnh đến không chịu nổi, Mạnh đến run rẩy.

Bốn tên kia chết lặng khi nhìn thấy cánh tay như khẩu đại bác to bằng cả cái đùi tôi rung lên, cùng lồng ngực dày cộp như thể đang khoác cả chồng áo chống đạn phập phồng mạnh mẽ theo từng nhịp thở.

“Đ-đừng có đánh nhau…”

Tôi hiểu rõ. Chính cậu ấy cũng đang sợ. Một người hướng nội như cậu ấy đang cố gắng lắm rồi.

Cậu ấy đã tham gia tiếp sức vì muốn thay đổi bản thân. Trong chúng tôi, không ai tập luyện nghiêm túc và quyết tâm bằng Masao cả. Vậy nên, khi cậu ấy bước lên phía trước và hành động dũng cảm, tôi biết cậu ấy đã thật sự đạt được điều gì đó. Masao đang vững bước tiến lên phía trước.

Nghĩ vậy, tôi thấy việc tức giận cũng trở nên ngớ ngẩn.

“Thôi nào. Chúng ta nên dừng lại ở đây thôi, vì hận thù chẳng mang lại gì cả.”

“M-mày định chạy trốn à?”

“Người phải bỏ chạy sẽ là mày đấy. Hay mày muốn đối đầu với Masao hả?”

“Chuyện đó thì…”

Chính tôi cũng chẳng muốn đối đầu với tên Berserker này đâu. Tôi sẽ bị hạ gục ngay lập tức mất. Tôi hiểu cái cảm giác muốn làm ra vẻ cứng rắn, nhưng đến mức này thì nên dừng lại. Bản thân tôi còn chẳng chắc mình có thể cản nổi Masao khi cậu ấy nổi điên. Có lẽ chỉ có đưa cho cậu ấy xoài thì mới hạ hỏa được.

Cuối cùng, bọn họ rời đi mà chẳng nói thêm lời nào. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, Sui, Masao. Vì sự thiếu năng lực của tôi mà đã để các cậu có thêm kẻ thù không cần thiết. Tôi nghĩ mình nên đào sâu thêm hiểu biết về pháp luật để sau này có thể áp dụng các biện pháp trừng phạt lên bọn họ.”

“Thôi thôi. Đừng có tạo thêm kẻ thù nữa. Với lại tôi có làm gì đâu. Hãy cảm ơn Masao ấy.”

“Cũng đúng. Sui, tôi chẳng hiểu cậu muốn làm gì suốt từ đầu đến cuối. Masao, tôi thật lòng biết ơn hành động dũng cảm của cậu.”

Masao vội vẩy tay lia lịa, mạnh như có cơn gió thổi đến, “K-không, không phải thế đâu!”

“Không, cậu xứng đáng được ca ngợi. Nếu một ngày nào đó tôi đạt được địa vị cao ở Nhật, tôi sẽ kể lại chuyện này trước công chúng. Hành động của cậu sẽ không chỉ gói gọn trong cái cộng đồng nhỏ bé này đâu. Tôi hứa.”

Takazou bắt tay Masao. Đó là một cái bắt tay mang tính lịch sử, chẳng khác nào kẻ khai phá làm hòa với người bản địa. Nếu như Takazou không vừa kêu “Đau đau đau, gãy tay gãy tay mất!” vừa cố gắng rút tay ra thì khung cảnh ấy hẳn đã đẹp hơn nhiều rồi.

Và rồi đến cả Heartbreak Rion cũng bước tới.

“Masao, tôi có cái nhìn mới về cậu rồi đó! Ahaha! Cậu cũng có thể làm được đấy chứ! So với cậu thì cái tên mọt sách kia… haaa, thật không còn gì thảm hại hơn. Bảo sao không ai thèm để ý.”

“Nếu lấy tình yêu làm tiêu chuẩn giá trị con người và dùng nó làm cớ để phủ nhận nhân cách người khác, thì chính cô mới là kẻ vô giá trị. Cô đã tỏ tình bao nhiêu lần rồi, và bị đá bao nhiêu lần rồi? Kết quả cũng bằng không đấy thôi. Cô từng nói muốn trở thành Heartbreaker, người trở nên được yêu thích rồi thẳng tay đá người khác. Nhưng rốt cuộc, cô đâu thật sự muốn yêu đương. Cô chẳng phải muốn làm thần tượng sao? Như Hiwa Arina ấy.”

“Đ-đâu có chuyện đó chứ! Bực cả mình!”

“Dù cô có nhắm đến hình mẫu lý tưởng của đàn ông như Arina thì cũng vô ích thôi. Con người không thể trở thành người khác. Chỉ có thể là chính mình thôi. Nên chỉ còn cách trau dồi bản thân thôi. Đó là lý do tôi học tập như một khoản đầu tư cho tương lai.”

“Mọt sách-kun… cậu đang khen tôi đó hả…?”

“Mạch suy nghĩ của cô giống như bộ đường ray đồ chơi do trẻ con ghép lại nhỉ.”

Vì họ lại cãi nhau, nên tôi cùng Masao rời khỏi đó. Thôi thì cứ tin rằng càng cãi càng thân vậy.

Tôi vừa quay lại lớp và định nghỉ ngơi một chút thì có người đá vào cái ghế của tôi.

Khi quay lại nhìn, tôi nhận ra thủ phạm chính là đôi chân dài của Arina.

“Tôi là thần tượng thật sao?”

Arina nhếch môi, nói bằng giọng như đang thử thách tôi.

“Cô cũng nhìn thấy chuyện vừa nãy à?”

“Ừ. Thú vị thật đấy.”

“Vậy thì tham gia vào đi chứ. Nếu cô lên tiếng thì chắc chắn mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi.”

“Giờ tôi đang trong chiến dịch tăng độ hảo cảm. Tôi đang cố thay đổi danh tiếng xấu vì hay độc miệng trước kia. Nếu nhảy vào thì lại giảm xuống mất.”

“Tôi thì lại mong cô lấy lại cái miệng độc địa đó.”

“Phải rồi nhỉ. Tôi như thế mới là tốt nhất với cậu mà.”

Cô ấy trông buồn hẳn đi. Nghĩ rằng mình lỡ làm tổn thương cô ấy, tôi vội vàng sửa lại.

“Không phải thế đâu.”

“Ara, tôi vui lắm. Một ngày nào đó khi mọi thứ trở lại như trước, tôi sẽ tha hồ mắng chửi cậu nhé.”

Nói xong cô ấy đứng dậy rồi đi về chỗ Tsuru.

Tôi không biết cô ấy còn ở bên cạnh tôi khi ký ức của cô ấy trở lại hay không. Chắc hẳn lúc đó cô ấy đã tự lập được rồi.

Vậy nên đến lúc chúng tôi đã có thể uống rượu, cô ấy chỉ cần mắng chửi một lời đủ nhỏ để mình tôi nghe thấy trong lúc họp lớp thôi cũng đã đủ rồi. Vì tôi chẳng muốn bất kỳ tiếng chỉ trích nào nhắm vào cô ấy lọt vào tai mình cả.

Ghi chú

[Lên trên]
Bên Nhật được yêu cầu nhân viên cười free ở Mc Donalds ấy. Lên tiktok gõ là thấy
Bên Nhật được yêu cầu nhân viên cười free ở Mc Donalds ấy. Lên tiktok gõ là thấy
[Lên trên]
Bên Nhật được yêu cầu nhân viên cười free ở Mc Donalds ấy. Lên tiktok gõ là thấy
Bên Nhật được yêu cầu nhân viên cười free ở Mc Donalds ấy. Lên tiktok gõ là thấy
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thế giới này thật tàn khốc. Anh ấy đã làm gì để phải chịu đựng điều này? Phải chăng đó là sự trừng phạt dành cho tôi? Vì lòng tham, vì muốn ở bên anh ấy? Đầu tiên là chứng mất trí nhớ của tôi, và giờ là chuyện này...
Khi anh ấy cố gắng tiếp cận tôi, tôi đã rời xa anh ấy theo cách tàn nhẫn nhất có thể và khi tôi tiếp cận anh ấy, anh ấy lại là người rời xa tôi...
Xem thêm
bro so sad
Xem thêm