Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Sáu : ...

Chương 07 Thành viên Câu lạc bộ Về Nhà có mơ ước giành được lá cờ vô địch không ?

3 Bình luận - Độ dài: 2,734 từ - Cập nhật:

Kết thúc. Kỳ nghỉ xuân đã kết thúc rồi.

Kết thúc nhanh như một cái chớp mắt.

Sau buổi công bố danh sách lớp ấy, chẳng có gì để làm, cũng chẳng có gì xảy ra và thời gian cứ thế trôi đi một cách nhạt nhẽo.

Nếu là những kẻ đang sống đúng kiểu thanh xuân, thì chắc chắn sẽ kéo theo nữ chính, dàn nữ phụ trông như bạn gái, và mấy tên nam phụ vô hại rồi cùng nhau đi biển, bể bơi, hay suối nước nóng và phô bày thân thể, à không, phải nói là tự nguyện đến mấy nơi đó để đem thân thể mình ra khoe mới đúng. Tất cả chỉ để chiều lòng khán giả mà thôi.

Thật đáng tiếc, sẽ không có hoạt động tình dục sáo rỗng nào như vậy xảy ra đối với một thành viên của câu lạc bộ Về Nhà, câu lạc bộ mạnh nhất thiên hà đã thống trị cả dải ngân hà Andromeda, như Sakaki Sui cả. Bởi vì nó quá phiền phức. Cất công đi ra ngoài trong kỳ nghỉ, rồi để cạn kiệt sức lực bởi mồ hôi và nhịp thở thì chỉ tổ thêm mệt.

Vậy nên chẳng có sự kiện nào diễn ra hết và tới cuối cùng tôi gần như chỉ ở trong nhà. Đến nỗi cảm giác về thời gian cũng biến mất, ký ức cũng trở nên mơ hồ. Nhưng đó là một kỳ nghỉ xuân tràn đầy niềm hạnh phúc.

Đã sang tháng tư, nhưng hoa anh đào vẫn chưa nở rộ. Có lẽ còn phải chờ thêm một ít thời gian nữa. Dù vậy, vẫn có thể nhận ra mùa đã thay đổi khi nhìn màu xanh đã bắt đầu phủ dày hơn trên mặt đất và cảnh sắc ngày càng tươi sáng và rực rỡ hơn. Nhiệt độ cũng vừa phải, quả thật rất dễ chịu.

Quả là một khởi đầu tốt đối với ngày đầu tiên đến trường với tư cách học sinh năm ba. Dù vậy, chuyện buổi sáng khổ sở vẫn không thay đổi. Lại là một cuộc hành quân như địa ngục sau nhiều tuần lễ. Hôm nay, tôi lại hóa thành một cái bánh răng trong cỗ máy và cùng phát ra những tiếng gào thét với đám người đi làm mặt mày chết chóc.

---

Tầng dành cho học sinh năm ba mang đến một cảm giác hơi khó chịu. Cái cảm giác khó mà lại gần với những khối lớp khác vẫn còn đó. Dù biết rõ rằng Aki-senpai cùng các senpai năm ba trước đây đã rời đi, và nơi này giờ thuộc về lứa học sinh năm ba mới chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn giống như một đứa học sinh năm hai.

Bước vào lớp 3-1, tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng. Makoto và Tsuru đã có mặt. Sau khi ánh mắt chạm nhau và chào nhau bằng một cái gật đầu, tôi đến xem sơ đồ chỗ ngồi dán trên bảng đen.

“My name, my name is…”

Có vẻ như tôi ở gần trung tâm. Chính xác là ngay trước Makoto. Và nữ hoàng Hiwa Arina thì ngồi bên trái Makoto. Tức là vị trí chéo phía sau bên trái tôi, nơi cực kỳ thuận tiện cho một vụ ám sát.

Tôi đến chỗ ngồi của mình, và chào Makoto.

“Mày ngồi ngay sau tao à?”

“Xếp theo thứ tự tên mà.”

“Arina ngồi ngay cạnh mày thật luôn à.”

“Tao cũng bất ngờ đấy. Sợ chết đi được.”

“Có vẻ sẽ hỗn loạn lắm đây.”

Makoto run lẩy bẩy vì sợ hãi. Có vẻ cậu ta vẫn chưa biết rằng Arina bây giờ đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Trong nhận thức của Makoto, cô ấy vẫn là hoa hồng độc miệng. Trong lúc tôi vừa qua loa ứng phó với Makoto đang sợ hãi vừa sắp xếp lại đồ đạc, Arina cuối cùng cũng xuất hiện.

Không khí lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc đông cứng lại.

Những người biết đến cái miệng độc địa của Arina.

Những người say mê trước vẻ đẹp của Arina.

Những người phát hiện ra rằng mình cùng lớp với Arina.

Những người đã yêu Arina ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Trở thành tâm điểm chú ý, Arina khẽ cúi chào rồi bước về phía bảng. Các bạn cùng lớp mới lại gượng gạo tiếp tục trò chuyện hay dọn dẹp đồ đạc của mình. Nhưng sự gượng gạo đó giống hệt như đang xem diễn xuất của diễn viên diễn dở tệ đến mức khó chịu.

Sau khi xem xong bảng sơ đồ chỗ ngồi, Arina chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ phát ra tiếng giày trên sàn khi tiến về phía chúng tôi.

“Yo.”

“Cậu ngồi chéo phía trước tôi nhỉ.”

“Tôi cũng phải bắt đầu nghi ngờ đây là sự sắp đặt của Akakusa-sensei.”

“Ai biết được nhỉ.”

Khi Arina ngồi xuống ghế, Makoto sợ hãi kêu lên một tiếng “Hííí!”.

Thấy vậy, Arina quay sang nói chuyện với cậu ta.

“Ara, mong được giúp đỡ nhé.”

“Y-Y-Yo, rất mong được giúp đỡ ạ!”

“Sao mà sợ hãi vậy chứ. Tôi có làm gì đâu.”

“R-rõ rồi.”

“Mà nhắc mới nhớ, trước đây cậu từng tỏ tình với tôi một lần đúng không?”

Makoto rên lên một tiếng “Ugh!” khi quá khứ mà không muốn ai chạm vào lại bị khơi dậy. Hồi năm nhất, cậu ta đã vì bốc đồng mà tỏ tình với Arina, rồi để bị từ chối và mang trong lòng một vết thương khó lành. Với một người cứ hễ thấy Arina xuất hiện là run rẩy như cừu non như cậu ta, chuyện tỏ tình kia chính là điều cấm kỵ.

“Tôi xin lỗi vì đã nói những lời cay nghiệt như vậy. Chúc cậu hạnh phúc bên bạn gái của mình.”

Arina dịu dàng nói vậy. Makoto ngay lập tức ngồi thẳng lưng, mắt mở trừng trừng. Cậu ta quay sang như muốn hỏi tôi, kiểu như không thể tin nổi vào hiện thực. Tôi chẳng hiểu cậu ta muốn hỏi cái gì, nên chỉ gật đại.

Thế là Makoto nghiêng người tới phía trước rồi thì thầm vào tai tôi:

“Cái quái gì thế này… cô ấy thành một mỹ nữ chính hiệu rồi còn gì…!”

“Đúng là cô ấy đã thay đổi rồi.”

“Không, đây không còn là thay đổi nữa rồi…! Đây là hóa thành mỹ nữ thật sự rồi…!”

“Bình tĩnh lại đi. Thở sâu vào.”

“Không thể nào bình tĩnh nổi đâu, Sakaki-san…! Với cái dáng vẻ này của Hiwa, đám đực rựa sẽ lao vào như ong vỡ tổ khiến lớp học sẽ sụp đổ mất…!”

Tôi phải dỗ dành một hồi lâu để làm cậu ta bình tĩnh lại, nhưng Makoto vẫn lải nhải không ngừng. Cuối cùng tôi phải doạ một câu “Tao sẽ nói với Ruka là mày đi ngoại tình đó.”. Cậu ta vốn buồn rầu vì không học chung lớp với cô ấy, mà phải nói chuyện này mới khiến cậu ta chịu yên lặng.

Vì ấn tượng với sự độc miệng của Arina vẫn còn khá sâu đậm, nên trong lớp chỉ có Tsuru dám nói chuyện với cô ấy, nhưng dần dần, cũng có vài nữ sinh khác bắt đầu tới bắt chuyện. Arina thì không hề từ chối, ngược lại còn mỉm cười rạng rỡ mà đáp lại, nên cũng không có vấn đề gì xảy ra cả.

Buổi sáng trôi qua với lễ khai giảng, mua tài liệu học tập, chụp hình và thoắt cái đã đến giờ nghỉ trưa.

Hôm nay, tôi được mẹ phát cho tiền thay vì cơm hộp, nên tôi đi thẳng đến căn-tin. Vì mới đầu kỳ nên các câu lạc bộ vẫn chưa hoạt động sôi nổi lắm, nhờ vậy mà tôi dễ dàng mua được bánh mì. Chứ bình thường, những nữ sinh trong các câu lạc bộ thể thao chắc đã định giết tôi rồi, nên có thể trả tiền mà không bị gãy xương hay rớt ruột ra ngoài thì đúng là kỳ tích.

“Vắng nhỉ.”

Người lên tiếng khi tôi định rời khỏi căn-tin là Shirona. Hai chúng tôi lại học khác lớp với nhau.

“Ờ ha. Thật tiếc là tôi không thể có va chạm thân thể với mấy nữ sinh câu lạc bộ thể thao.”

“Đồ tệ hại. Hóa ra là ông nhìn bọn tôi bằng ánh mắt đó à.”

“Đùa thôi đùa thôi.”

“Mà này, ông có nghe gì về lễ hội thể thao chưa, Sui?”

“Lễ hội thể thao có chuyện gì sao?”

“Ông biết cuộc đua chạy tiếp sức đối giữa các câu lạc bộ không?”

“À, cái cuộc đua hạ đẳng không chịu công nhận câu lạc bộ Về Nhà như một câu lạc bộ cao quý đó hả.”

“Hình như năm nay sẽ có đội dành cho những người không thuộc câu lạc bộ nào đấy. Ở lớp tôi có người nhắc đến chuyện đó.”

Gì cơ? Nghĩa là cuối cùng thì ngôi trường này cũng không thể phớt lờ thực lực của câu lạc bộ Về Nhà nữa sao?

“Đương nhiên thôi. Cuối cùng họ cũng hiểu được chúng tôi đã cống hiến cho Trái Đất nhiều đến mức nào rồi.”

“Ừm. Chắc Sui cũng tham gia nhỉ?”

Không không, nếu tôi tham gia thì thắng là chuyện đương nhiên rồi đó. Một thành viên của Tổ Chức Liên Hợp Quốc Tế Về Nhà như Sakaki Sui ra sân, thì mấy tên thành viên của câu lạc bộ bóng đá hay bóng chày chẳng khác gì mấy đứa bé mới sinh được một tiếng đồng hồ, biết không đấy? Aaa, khổ thật đấy, sức mạnh của bản thân tôi đáng sợ quá đi mất.

“Khi nào đến lúc thì tính. Cứ trông đợi đi.”

“Đúng là hừng hực khí thế luôn nhỉ…”

Tôi quay lại lớp trong khi nghĩ đây đúng là cơ hội tốt để truyền bá câu lạc bá Về Nhà.

Vì chỗ ngồi trước sau với Makoto, nên đương nhiên là tôi quay xuống ăn cùng cậu ta. Do đã ăn cùng nhau hai năm liền rồi nên khi tôi buông câu “Đến lúc mở tiệc rồi”, Makoto cũng chẳng buồn phản ứng nữa.

“Makoto à. Tao sẽ hạ gục câu lạc bộ Cầu Lông của bọn mày.”

“Tự dưng mày nói cái quái gì thế? Tao có làm gì mày đâu?”

Tôi kể cho cậu ta chuyện lễ hội thể thao và lý do mình tuyên chiến. Nghe xong cậu ta bật cười.

“Không thể nào đâu.”

“Sao cơ?”

“Thật sự mà nói thì để thắng được những người tập luyện hằng ngày như tụi tao thì hơi khó đấy. Hơn nữa, e là mày không thể thắng nổi câu lạc bộ Bóng đá đâu. Ngay cả bọn tao còn thấy ngán mà.”

“Đừng coi thường tiềm năng của câu lạc bộ Về Nhà. Ngay từ lúc có tao trong đội là cánh cửa chiến thắng đã rộng mở rồi.”

“Sui, mày có giỏi thể thao à?”

“Tao là một thằng cao ráo biết chơi thể thao. Tao không phải loại cao to chỉ sinh ra để với đồ trên cao thôi đâu.”

Tôi được mẹ tôi công nhận là “kiếp trước chắc là khỉ” nên có thể nói là tôi cũng khá có tố chất chơi thể thao. Dù hẳn là từng có cơ hội thể hiện ra, nhưng chỉ là tôi thấy phiền nên chẳng bao giờ phô ra cả.

Ít nhất là trước mắt công chúng. Nhân loại nào biết được chuyện tôi từng ngăn chặn một vụ khủng bố sinh học trước khi nó xảy ra, hay chuyện tôi từng phá hủy một tiểu hành tinh đang lao tới Trái Đất và được NASA trao tặng bằng khen.

“Và còn có cả Arina bên này nữa.”

Cô ấy tuy không tự xưng là thành viên của câu lạc bộ Về Nhà, nhưng lần này tôi sẽ kéo cô ấy vào chung luôn. Tôi có nghe nói rằng cô ấy là một nữ sinh giỏi thể thao.

Nghe tiếng tôi, Tsuru, con nhỏ biến thái Kasai và cả Arina đang ăn trưa đều phản ứng lại “Gì thế?”

“Khi nào thấy tình hình nguy hiểm thì sẽ để Arina cởi đồ ra. Đám con trai sẽ dán chặt mắt vào rồi quên cả cách chạy luôn. Có thể có những người cổ hủ sẽ phản đối, nhưng tôi cũng sẽ khỏa thân theo luôn. Tôi sẽ biến lễ hội thể thao thành bãi biển khỏa thân.”

“Không đời nào tôi làm đâu. Nếu cậu ép buộc thì tôi báo cảnh sát đấy.”

“Không sao đâu. Sẽ chẳng đến mức đó đâu. Chúng ta có thể đường đường chính chính mà giành lấy chiến thắng.”

“Để tớ cởi cho—”

“Kasai-kun, cậu hãy im lặng đi. Cậu chỉ cần đọc sách giáo dục thể chất là đủ rồi.”

Tôi rời mắt khỏi hai người đang sốc và một người đang hưng phấn, quay sang phía Makoto.

“Tụi tao sẽ thắng. Mà bước đầu tiên là tập hợp mọi người cái đã.”

“Mày muốn thắng thật hả…?”

---

Sau khi ăn xong, tôi lập tức đi tìm Asakura Touma. Vì không biết cậu ta ở lớp nào, nên tôi mò tới từng lớp một và gọi to: “Asakura Touma!”. Nhờ vậy mà tôi cuối cùng phát hiện ra cậu ta ở lớp 4.

“Có chuyện xảy ra hả!?”

“Tôi nhất định phải nhờ cậu một việc.”

Tôi kể toàn bộ ý định của mình cho Touma và để cậu ta phụ trách một phần kế hoạch.

---

Vài ngày sau.

Khi những học sinh năm nhất bắt đầu đi học chính thức, không khí ở trường học trở nên náo nhiệt hơn.

Một tấm poster được dán khắp nơi trong trường bỗng.

Arina đến gặp tôi trong khi cầm tờ poster đó trong tay

“Này là cái gì thế? Cậu làm ra cái này hả?”

“Đúng rồi. Nhờ mối quan hệ ấy.”

“ ‘Tập hợp lại nào, các thành viên mạnh nhất câu lạc bộ Về Nhà. Đánh bại các câu lạc bộ thể thao.’ Thật là tệ quá.”

“Nhân tiện thì, Arina-kun cũng tham gia đấy.”

“Tôi chưa nghe gì hết!”

“Mới nói bây giờ đó.”

“Vậy là… cậu bị, à…, ừm…”

“Chuunibiyou à.”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

“Dù tôi hay bị hiểu nhầm, nhưng điều đó là không đúng. Những người phát bệnh này thường sẽ thay đổi ngoại hình, cầm vũ khí, hay có thay đổi trong cử chỉ. Còn tôi khi nói đùa thì sao?”

Arina nhướn mày và suy nghĩ lại.

“Chỉ nói thôi…”

“Đúng. Tôi không có biểu cảm hay hành động gì cả. Chỉ là một khối thịt phát ra âm thanh.”

“Giờ tôi đã hiểu vì sao cậu thích nói đùa rồi.”

Arina chỉ thẳng tay và làm vẻ mặt tự mãn.

“Cậu xem quá nhiều phim nước ngoài. Nên bị ảnh hưởng quá mức bởi mấy trò đùa kiểu Mỹ đúng không?”

Chính xác. Không thể chối cãi.

Đúng như cô ấy nói, tôi thực sự chịu nhiều ảnh hưởng từ phim nước ngoài. Về những lời mỉa mai, ẩn dụ, trò đùa đặc trưng đó. Tôi đã đắm chìm vào nên bị những thứ đó ngấm sâu vào mình.

“Không, không phải vậy đâu.”

“Cậu nói dối. Khi cậu tỏ ra nghiêm túc tức là cậu đang nói dối.”

“Ác quá. Tôi khóc mất.”

“Mà cậu đã rời khỏi câu lạc bộ Về Nhà rồi phải không?”

“Đúng vậy, tôi sẽ tham gia với tư cách cựu thành viên.”

“Mou, muốn làm gì thì làm đi…”

Dù sao đi nữa, việc thêm Arina vào đội là quyết định không thể thay đổi. Câu lạc bộ Về Nhà đều phải thắng về cả thực lực lẫn ngoại hình. Tất nhiên là tôi đã nghỉ câu lạc bộ Về Nhà vì Arina và để dành thời gian sau giờ học cho cô ấy.

Bạn có muốn thấy câu lạc bộ Về Nhà giành chiến thắng ở cuộc đua tiếp sức giữa các câu lạc bộ không? Tôi muốn thấy. Tôi muốn thấy ít nhất một lần trước khi chết.

Kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

sự kiện này đúng cảm động luôn
Xem thêm