Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Sáu : ...

Chương 02 Sự kháng cự của nhưng cảm xúc phi lý

7 Bình luận - Độ dài: 3,124 từ - Cập nhật:

Kể từ hôm đó, những ngày không gặp Arina cứ tiếp diễn mãi.

Có vẻ như cô ấy đã chấp nhận lời “từ chối” mà tôi nói qua điện thoại, và từ đó trở đi chúng tôi hoàn toàn không còn liên lạc.

Thỉnh thoảng có lướt qua nhau trong trường, nhưng ngay cả một cái gật đầu chào cũng không có. Không hề nhìn vào mắt, cũng không hề tránh mặt, chỉ đơn thuần là sự thờ ơ tuyệt đối. Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ hiện rõ cảm xúc trên mặt nên cố tránh, nhưng rồi dần dần điều đó cũng không còn xảy ra nữa, và nhanh chóng trở thành chuyện thường ngày. Khả năng thích nghi của con người đúng là thật đáng ngạc nhiên.

Việc rời xa cô ấy đã thay đổi hẳn cuộc sống của tôi, nhưng trớ trêu thay, đời sống học đường lại diễn ra một cách bình thường.

Ngày qua ngày trôi đi nhanh chóng. Giống như đang xé từng tờ trong cuốn lịch vậy, tôi vứt thời gian của mình đi một cách vô nghĩa.

Ngay cả khi thời gian cứ trôi qua vô ích và nhạt nhẽo như vậy, trong tôi vẫn luôn nuôi một niềm hy vọng nhỏ bé. Đó là những tháng ngày được đùa giỡn với Arina sẽ quay trở lại. Tôi âm thầm tin rằng một lúc nào đó cô ấy sẽ lấy lại ký ức và lại quay về sỉ nhục chúng tôi như trước, vì vậy tôi vẫn lặng lẽ quan sát dáng vẻ của cô ấy mỗi khi cô ấy đi ngang qua.

Tháng Hai kết thúc, và tháng Ba bắt đầu.

Đã bước vào tháng cuối cùng của năm hai trung học. Kể từ tháng sau, tôi sẽ trở thành học sinh năm ba, học sinh có quyền lực nhất trong trường. Dù đã quen với việc được gọi là senpai, nhưng từ tháng tới tất cả sẽ đều là hậu bối. Chỉ riêng điều đó thôi cũng mang lại cảm giác khá mới mẻ.

Nhưng cũng không thể nói thế khi là năm ba được. Vì trước mắt là kỳ thi hoặc tìm việc làm, nên những hóa thân của dục vọng luôn muốn dùng quyền lực để bắt nạt hậu bối sẽ trở nên im ắng hơn nhiều. Mà vốn dĩ trường tôi cũng thuộc loại có học lực khá cao, nên chẳng có mấy tên học sinh cá biệt kiểu khỉ hoang cả.

“Này Sui, mày có biết mấy chuyện bí ẩn của trường mình không?”

Khi tôi đang rảnh rỗi chán chường và chồng 3 lon nước ép cà chua thành một tòa tháp, thì Makoto bỗng bắt chuyện.

“Bí ẩn? Ý mày là mấy chuyện như Bảy điều bí ẩn của trường à?”

“Không không. Là những chuyện chỉ thầy cô mới biết, liên quan đến con người ấy, gọi là gì nhỉ…”

“Nhân sự à?”

“Đúng rồi! Chắc là vậy đó! Mày biết gì không?”

“Chính xác thì mày muốn biết gì?”

“Ờ thì… chuyện phân lớp.”

“Phân lớp hả? Ra là vậy à. Mày muốn biết có thể thay đổi lớp để học chung lớp với Ruka không, phải không?”

“Đúng đúng! Mày quả là hiểu tao!”

“Không được đâu.”

“Hả? Thật á?”

Tôi nghe đồn việc đổi lớp là chuyện cực kỳ nhạy cảm. Người có tố chất lãnh đạo, người có năng khiếu thể thao, người biết chơi piano đều được chia đều giữa các lớp. Thành tích học tập cũng vậy. Đương nhiên, mối quan hệ giữa các học sinh cũng được xem xét. Không phải là được xác định bằng hình thức bốc thăm.

Nói cách khác, trong chuyện này vẫn có yếu tố chủ quan nhất định. Tùy vào hành vi của chúng tôi, việc kiểm soát chuyện đổi lớp không hẳn là không thể. Dù gần như là bất khả thi, nhưng ít nhiều vẫn có khả năng.

Riêng khả năng Makoto và Ruka học chung lớp thì càng thấp hơn. Chuyện hai người đang hẹn hò chưa chắc giáo viên đã biết, mà nếu có biết thì cũng không phải yếu tố đủ để ảnh hưởng đến việc phân lớp. Bởi vì những mối quan hệ không có vấn đề gì thường không được ưu tiên. Có lẽ chỉ dựa vào thành tích và năng lực của họ thôi.

Chuyện đó là không thể đâu, Makoto-kun à.

“Không được đâu.”

“Vậy luôn à. Tao cứ tưởng dân ngoài vòng pháp luật như Sui thì làm được chứ…”

“Ra là tao bị nhìn như thế à? Không được là không được. Hay mày thử nói như vậy luôn nè? ‘Nếu không được ở cùng với Ruka thì em sẽ phanh phui vụ tham nhũng của PTA và Hội đồng giáo dục đấy!’”[note78613]

“Ồ… nghe cũng đáng để thử đấy.”

“Thử thì được, nhưng đừng có lôi tên tao vào. Tao vốn đã bị coi là thằng đầu óc có vấn đề rồi, nên mày đừng để tệ hơn nữa.”

Tôi lấy lon ở trên cùng của tháp lon xuống và khui nắp.

“Thôi thì cầu nguyện đi. Nếu không sa vào con đường tội lỗi thì không có cửa đâu.”

“Tội lỗi…?”

“Hối lộ đấy. Dùng tiền, thứ phổ biến và quan trọng nhất thế gian này ấy. Nhưng mà với tài chính của học sinh như chúng ta thì không thể bịt miệng người lớn được đâu, với lại chẳng biết phải đưa hối lộ cho ai nữa, nên bỏ cuộc đi. Chỉ còn cách cầu trời thôi.”

“Vậy là… tuyệt vọng rồi…”

“Nếu tao học chung lớp với Ruka mà mày bị tống ra đảo Iwo Jima, thì tao vẫn sẽ liên lạc và loại bỏ bọn định cướp Ruka hộ mày, yên tâm đi nhé. Đừng lo nghĩ quá.”

“Nghe cũng đáng tin cậy đấy, nhưng sao lại là đảo Iwo Jima...”

Nghe nói cũng có trường hợp chia lớp dựa theo môn học tự chọn, nhưng ở trường chúng tôi thì bất kể là học sinh khối tự nhiên hay khối xã hội đều được chung lớp với nhau. Khi học môn tự chọn thì sẽ di chuyển sang lớp khác để học. Vì vậy nên việc họ đều thuộc khối xã hội cũng không làm tăng khả năng ở chung lớp.

Nếu tôi nói không có người tôi muốn học cùng lớp như Makoto sẽ là nói dối. Makoto, người đã học chung lớp với tôi suốt hai năm qua là đương nhiên rồi, nhưng tôi cũng muốn được học cùng Touma của câu lạc bộ Báo chí. Tsuru cũng là cô bạn thân, nên nếu chúng tôi không còn gặp nhau nữa thì chắc sẽ buồn lắm. Còn Shirona thì chắc sẽ hơi gượng gạo.

Kasaya, cô thì không được. Xin kiếu mấy đứa biến thái như cô. Nữ sinh biến thái có vẻ được nhiều người ưa thích, nhưng tôi tuyệt đối không muốn cô có cơ hội tiếp cận em gái tôi. Nếu định thể hiện sự biến thái thì làm ơn chỉ với tôi thôi.

Arina thì sao nhỉ.

Nếu được học chung lớp với cô ấy thì sao.

Chỉ cần thoáng nhìn lên bảng đen là dáng vẻ thanh tú của cô ấy đã lọt vào tầm mắt. Khi cô ấy chuyền giấy tờ ra phía sau, tôi sẽ thoáng thấy gương mặt cô ấy hiện ra sau làn tóc đen. Và thỉnh thoảng, cô ấy sẽ gọi “cậu” và xoay người lại nhìn tôi.

Nhưng giờ thì chuyện đó không thể xảy ra nữa rồi.

“Dạo này, mày như trở lại hồi trước nhỉ.”

“Hử?”

“Kiểu thành viên câu lạc bộ Về Nhà ấy.”

“Hê hê hê, nhóc ạ. Tao chưa từng bỏ câu lạc bộ Về Nhà đâu nhé. Tao là thành viên chính hiệu đấy. Dù có bị ném xuống miệng núi lửa, dù có bị dìm xuống đáy biển, dù có bị thả từ độ cao mười ngàn mét, thì tao vẫn sẽ về nhà. Đó mới là thành viên chuyên nghiệp.”

“Thành viên câu lạc bộ Về Nhà không phải con người à…”

“Tất nhiên. Dù có bị chặt mắt tứ chi hay bị hóa thành bùn nhão cũng có thể tái sinh. Đừng có xem nhẹ các thành viên câu lạc bộ Về Nhà của Nhật Bản.”

“Có chuyện gì à?”

Quả nhiên là cậu ta không biết. Cậu ta không biết chuyện Arina đã quên tôi. Cho dù tôi có bị sốc đến mức nào thì với người xung quanh cũng chẳng hề bị lay động hay có gì thay đổi cả. Thật sự là một thế giới tẻ nhạt và vô tâm đến trớ trêu.

Tôi uống một ngụm nước cà chua, rồi trả lời câu hỏi của cậu ta.

“Không có gì. Chỉ là lo cho kỳ thi năm sau thôi.”

“Ra vậy. Sui định học tiếp mà. Mà này…”

“Gì thế?”

“Hiwa lại thay đổi nữa hả?”

“Không biết.”

“Ể, rõ ràng là thay đổi mà. Kiểu bớt cay nghiệt lại, rồi trông dễ thương hơn ấy… nói chung là, ừm, đã thay đổi.”

“Để tao nói với Ruka nhé. Nói là mày ngoại tình đấy.”

“Làm ơn, xin hãy dừng lại. Tao chết mất.”

Đúng như cậu ta nói, dạo gần đây Arina quả thật là đang tỏa sáng. Biểu cảm trở nên phong phú hơn và biết cách tôn trọng người khác, nhờ vậy mà cái mác học sinh cá biệt của cô ấy đang dần biến mất.

Tôi cũng nghe là tần suất về những lời tỏ tình với cô ấy đã tăng lên. Nhưng điều bất ngờ là cô ấy vẫn từ chối như trước. Lý do thì tôi không rõ.

Với tôi thì tôi chỉ mong cô ấy cứ thế tốt nghiệp mà không có chuyện gì xảy ra. Vì bây giờ chính là những tháng ngày bình yên đối với cô ấy.

---

Khi kì nghỉ xuân gần đến, tôi bị Tsuru gọi ra.

Tôi không nhớ tôi đã làm gì để khiến Tsuru-sama oán giận, cũng không phải là Tsuru-sama có tình cảm lãng mạn với tôi, thế mà cô ấy lại hẹn tôi đến phòng sinh hoạt cũ sau giờ học.

Sau khi dọn dẹp xong, tôi liền đi đến phòng sinh hoạt cũ. Đương nhiên là hình bóng của Arina lại thoáng hiện trong đầu tôi. Phòng sinh hoạt cũ hay còn gọi là Vườn Hồng cũ, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm sâu sắc với Arina. Tôi nghĩ cô ấy có thể sẽ dẫn Arina đến, nên bước chân của tôi tự nhiên trở nên nặng nề. Nếu có thể, tôi không muốn gặp cô ấy. Dù có gặp bây giờ thì tôi cũng chẳng có tự tin để nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ tổ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo mà thôi.

Tôi áp tai vào cửa để nghe ngóng tiếng bên trong. Nghe qua thì chỉ có một mình. Nếu Arina cũng ở đó thì lẽ ra họ đang tán gẫu gì đó, nhưng bên trong hoàn toàn yên lặng.

Tôi gõ cửa và Tsuru trả lời bằng tiếng “Vâng~”.

“Yo, tôi đến đây rồi.”

“Quả đúng là câu lạc bộ Về Nhà. Suốt mấy năm liền chưa bao giờ có kế hoạch gì sau giờ học.”

“Hãy gọi tôi là người tạo ra thời gian đi. Chỉ có cô thôi à?”

“Cậu tưởng là có ai khác đến hả?”

“Không.”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế gấp được chuẩn bị sẵn. Tsuru vừa nghịch mái tóc màu nâu hạt dẻ, vừa lên tiếng tiếp.

“Cậu cũng đoán được đại khái rồi đúng không?”

“Ý của cô là, cô là gal hả?”

“Đừng có giỡn nữa.”

Oi, Tsuru-neesan đáng sợ thật đấy. Vì ngạc nhiên trước sự thay đổi trong giọng nói của cô ấy nên tôi không biết nói gì.

“Chuyện gì đã xảy ra với Arina? Dạo này cách nói chuyện của cô ấy cũng dịu dàng hơn nhiều, và tính cách cũng trở nên điềm đạm lại. Tại sao vậy?”

“Tôi không biết. Tôi còn muốn hỏi đấy. Chuyện đó là vấn đề à? Cô biết lý do tôi cùng Arina đi chung với nhau mà.”

“Đó là để chữa cái miệng độc địa và tính cách của Arina, đúng không?”

“Đúng vậy. Có lẽ nhiệm vụ đang dần hoàn thành tốt.”

“Nếu vậy thì tại sao Arina lại quên cậu rồi!?”

Tôi biết sớm muốn gì đó cũng sẽ có ai đó phát hiện. Sẽ không ai can thiệp vào mối quan hệ của chúng tôi, thứ như đường thẳng nối liền hai điểm, nên tôi đã nghĩ rằng việc Arina quên tôi sẽ mất nhiều thời gian mới bị phát hiện ra.

Miễn là Arina không nói ra gì cả. Tôi đã nói rõ ý định từ chối với cô ấy nên tôi nghĩ là cô ấy sẽ không tự ý kể, và nếu có ai nhắc đến tôi thì chắc cô ấy cũng sẽ lảng tránh.

Ngay cả khi bị lộ, tôi cũng nghĩ sẽ không ai truy hỏi. Người ta cũng chỉ cảm thấy hơi lạ, vì cái xã hội này không phải nơi mà người ta chủ động xen vào mối quan hệ của người khác. Chỉ nghe rồi bỏ qua thôi.

Nhưng việc không phải ai cũng giống như vậy cũng là một phần của xã hội .

“Tại sao cô lại nghĩ vậy?”

“Không phải vấn đề nghĩ hay không nghĩ, rõ ràng là cậu hiểu mà! Tớ không còn thấy cảnh Arina và Sui đi cùng nhau nữa, với lại mỗi khi nhắc đến Sui thì Arina lại nói rất ít, gương mặt thì khó xử!? Tớ tưởng hai người cãi nhau nên mới hỏi thẳng, nhưng cô ấy không trả lời. Tớ hỏi đi hỏi lại nhiều lần, cuối cùng mới moi được câu ‘Tớ không biết cậu ấy’. Nhìn cô ấy không giống đang nói dối đâu.”

“Này này, tôi vẫn thỉnh thoảng đi cùng với Arina mà.”

“Nói dối vụng về quá đầy. Lộ ra hết trên mặt, mắt thì cứ đảo lia lịa ấy. Tởm quá.”

“Ác thật đó…”

“Nói cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi. Sao lại nói dối? Sao lại giấu?”

“Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Hít thở sâu vào nào.”

“Đừng có đánh trống lảng. Tớ sẽ không về cho đến khi cậu trả lời.”

“Thế là ở lại qua đêm với tôi luôn à…?”

“Ừ.”

Cái đồ bướng bỉnh này. Hiểu cho tôi một đi chứ. Tôi cũng có lý do riêng mà.

Đùa giỡn chắc không ăn thua nữa rồi, chỉ còn cách chuồn thôi. Giả vờ nói đi vệ sinh, nếu được cho đi thì trốn luôn. Cái cặp đành phải bỏ lại thôi, không còn cách nào khác cả. Hơi tiếc là phải bỏ lại lon nước ép cà chua, nhưng điện thoại và ví thì tôi để sẵn trong túi áo.

“Cho tôi đi vệ sinh cái được không?”

“Dùng cái này đi.”

Tsuru lấy một chai nhựa rỗng 1,5 lít từ trong cặp ra rồi thả xuống ngay chân tôi.

Cái này là cái được gọi phạm tối có kế hoạch à. Chai nhựa thì rỗng, nhãn mác còn bị bóc sạch. Không lẽ trong giới nữ sinh trung học đây là chuyện bình thường mà tôi không biết? Việc mang theo một chai to như vậy là một loại biểu tượng nào đó chăng?

“Không được đâu. Xấu hổ lắm.”

“Vậy thì tè ra quần đi.”

“Trời ạ. Không ngờ sẽ có ngày tôi lại mong mỏi cái sở thích của Mugiyama Kasai.”

“Con nhỏ đó là hàng thật đấy. Còn biến thái bẩm sinh nữa. So với cô ấy thì cậu vẫn còn dễ thương chán.”

“Kasai-san đúng là ghê gớm thật.”

“Amou. Lạc đề mất. Trả lời mau đi. Kể cho tớ chuyện gì đã xảy ra đi.”

Thấy chuyện này không có hồi kết nên tôi quyết định tiết lộ một chút thông tin, nhưng chỉ trong phạm vi những gì Tsuru đã biết.

“Có vẻ Arina đã quên tôi.”

“Quả nhiên là thật sao…”

“Đúng như cô nói. Cô ấy hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện liên quan đến tôi. Nguyên nhân là gì thì tôi không biết.”

“Cậu đúng là dở tệ trong việc nói dối. Chắc chắn là cậu đã nghĩ ra gì đó đúng không? Nói ra cho tớ đi.”

Vì cô ấy quá dỗi dai dẳng nên tôi hơi gắt giọng.

“Dai dẳng quá đấy. Tôi chẳng biết gì cả.”

“Đúng là cậu nói dối—”

“Vì Arina đấy!!”

Lâu lắm rồi tôi mới hét to như vậy. Tôi hét lên như một thằng nhóc bồng bột nóng tính, đôi chân thì run bẩy lên vì căng thẳng dâng cao.

Trước sự đột ngột ấy, Tsuru giật mình, vai cứng lại. Cô ấy chớp mắt liên tục và im lặng nhìn tôi chằm chằm.

“…Tất cả là vì Arina. Tôi không thể nói thêm gì nữa. Đừng nhắc đến chuyện này nữa, xin cô đấy.”

Tôi thở mạnh ra để trấn tĩnh nhịp tim đang đập mạnh đến đau nhói trong lồng ngực.

Tôi ngay lập tức bắt đầu thấy hối hận, đưa tay gãi đầu mình và cúi mặt xuống. Cảm giác chẳng giống bản thân chút nào, đúng thật là trẻ con và đáng thất vọng. Thật xấu hổ khi đã là học sinh trung học rồi mà lại ích kỷ trút hết cảm xúc ra như vậy. Tôi lỡ làm hỏng mất rồi.

Tiếng khịt mũi khiến tôi ngẩng mặt lên.

Tsuru lấy tay che miệng và khóc. Khi thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe, ánh mắt ướt đẫm vì nước mắt và dáng vẻ cố kìm nén tiếng nấc, tôi chẳng còn hiểu nổi chuyện gì nữa. Chỉ còn lại mong muốn được xin lỗi.

“Nhưng, tớ buồn lắm…”

Tsuru nói như đang vắt kiệt giọng mình.

Nhìn thấy cảnh nước mắt trào ra mỗi lần cô ấy chớp mắt khiến khóe mũi tôi chợt cay.

“Tớ muốn được thấy... cảnh hai người hạnh phúc… Nếu khổ sở thì hãy nói ra đi. Không thể như thế được!”

Cuối cùng, cô lấy hai tay che mặt rồi đổ nửa người xuống bàn. Thế nhưng, cô ấy vẫn cố không bật lên tiếng nức nở như để giữ lại sự mạnh mẽ của mình.

“Tôi cũng không phải là chẳng có cảm xúc đâu. Đau lắm. Thật sự đau lắm. Đau đến mức tôi muốn quên cô ấy đi.”

Tôi đã không khóc.

Nhưng nếu lúc đó tôi chỉ có một mình thì chưa biết chừng.

Ghi chú

[Lên trên]
PTA là viết tắt của Hội Phụ huynh-Giáo viên (Parent-Teacher-Assocation)
PTA là viết tắt của Hội Phụ huynh-Giáo viên (Parent-Teacher-Assocation)
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Có khi nào thuyền trưởng thành nóc nhà k🐧
Xem thêm
clma:(((((((((
Xem thêm
aa sad quá :_(
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thuyền trưởng nhỉ
Xem thêm
thật ra lúc này tsuru đang thích sui:)))
Xem thêm