Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Sáu : ...

Chương 03 Kẻ nói dối

6 Bình luận - Độ dài: 1,968 từ - Cập nhật:

Tsuru không biết việc Arina là người có đa nhân cách. Cô ấy cũng không biết chuyện Arina từng bị mất trí nhớ, hay bất kỳ điều gì trong quá khứ của Arina.

Nếu Arina đã lấy lại ký ức thì cô ấy có thể đã từng tâm sự với Tsuru, nhưng nhìn vào thái độ của Tsuru thì có vẻ không phải vậy. Ngay cả người bạn thân như Tsuru mà Arina còn không tiết lộ.

Vì vậy, tôi đã quyết định sẽ không nói bí mật đó cho Tsuru biết.

“Đừng khóc nữa. Không giống cô chút nào đâu.”

“Tớ không có khóc.”

“Vậy cái chất lỏng chảy ra từ mắt cô là gì hả?”

“Calpis.”

“Ồ. Oji-san bất ngờ ghê.”

Cô ấy lau nước mắt bằng tay áo, để lộ khóe mắt sưng đỏ. Vì trông mắt hơi đỏ ngầu, nên cô ấy chắc đã khóc rất nhiều.

“Đột nhiên hét vào mặt người ta, thật tệ hết sức.”

“Xin lỗi mà, xin lỗi mà.”

“Biết là tớ sợ lắm không hả!? Mou~!!!”

“Bình tĩnh đi nào. Đừng có lắc bàn mà.”

Cô ấy túm lấy chiếc bàn dài và lắc một cách mạnh bạo. Dù mép bàn liên tục đập vào bụng tôi khiến tôi đau đến rên rỉ, nhưng cô ấy vẫn chẳng quan tâm mà cứ nổi cơn điên không thể kiểm soát.

Tôi thấy thật tội nghiệp cho bàn dài-kun bị đối xử bạo lực vô lý như vậy. Chắc cậu ấy cũng không ngờ là mình phải chịu cảnh này khi đã bị chặt ra, gia công bởi bàn tay của con người, và dù đã chết đi rồi vẫn không được mục rữa trở về với đất mà vẫn phải tiếp tục tồn tại.

Vì thấy thương hại nên tôi ôm chặt bàn dài-kun bằng cả hai tay, và chịu đựng cái hiện thực vô lý này cho đến khi mọi thứ lắng xuống.

“Haaa…”

“Tốt rồi, cô kiệt sức rồi.”

“Cái sức mạnh ngu ngốc này…”

“Thế thì, thiên tài Niwatari Tsuru đang nghĩ gì vậy?”

“Tớ định điều tra thật chi tiết tình trạng hiện tại của Arina.”

“Ý cô là sao?”

“Tớ đã biết chắc là cô ấy hoàn toàn quên Sui. Nhưng có vẻ vẫn nhớ bọn tớ. Nếu chỉ riêng Sui biến mất khỏi trí nhớ của Arina thì chỉ có thể nghĩ rằng Sui là ngừoi đặc biệt với cô ấy thôi, đúng không?”

“Ý cô là trong lòng cô ấy ghét tôi đến mức muốn quên hẳn à?”

“Đồ ngốc. Nếu thật sự cậu nghĩ như thế thì đúng là ngu không cứu nổi. Tớ nghĩ đây là một dạng mất trí nhớ, nên thành thật mà nói thì tớ không biết nguyên nhân. Có thể là cô ấy bị đập đầu, hoặc là do gặp chuyện gì đó quá đau khổ. Vậy nên bây giờ, nguyên nhân cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Tsuru bắt chéo chân cùng với vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục nói.

“Nói thẳng thì. Cứ để hai người gặp lại nhau theo một cách tự nhiên để cô ấy nhớ lại Sui.”

Tôi lập tức phản đối.

“Không được. Tôi sẽ không dính dáng gì tới Arina nữa.”

“Cậu lại muốn quay về vạch xuất phát hả? Sao cậu phải tránh Arina đến mức đó? Tại sao? Cậu đang giấu cái gì à?”

“Có những chuyện mà Arina không muốn bị ai biết. Nếu Arina đã không nói cho cô, thì tôi cũng không thể tự mình nói ra.”

“Dù thế nào cũng không thể nói sao?”

“Ừ. Tuyệt đối không.”

“Tớ lại lắc bàn bây giờ đấy?”

“Cứ tự nhiên. Cô mà bắt đầu lắc thì lần này tôi sẽ ôm chặt cô để ngăn cô lại đó.”

“Hừm. Tớ sẽ chống trả hết sức đấy nhé?”

Sự giằng co vẫn kéo dài, và sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Chúng tôi ngậm chặt miệng và trừng mắt nhìn nhau như những con hổ. Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương với khí thế như thể sắp bắn ra tia lửa trong không trung.

Thấy Tsuru không hề lùi bước, tôi quyết định chủ động đề nghị.

“Tsuru. Tôi nhắc lại một lần nữa, dù có để nguyên thế này thì cuộc sống hằng ngày của các cô vẫn chẳng thay đổi gì đâu. Cô vẫn có thể tiếp xúc với Arina như bình thường, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc trong trường. Nghĩ kỹ mà xem. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô sẽ giữ liên lạc với bao nhiêu bạn cùng lớp? Chẳng lẽ là tất cả sao? Phần lớn sẽ là từ đó không gặp nữa thôi. Cô không thể nghĩ rằng chuyện này chỉ đơn giản là đến sớm hơn một chút thôi à? Hơn nữa đây đâu phải vấn đề của cô, mà là của tôi.”

“Vậy là cậu muốn từ giờ sẽ không liên quan gì tới Arina nữa đúng không?”

“Ừ.”

“Mou!!! Nói dối vụng về quá đấy! Cậu bảo là vì Arina, nhưng chẳng phải đang cố hy sinh bản thân à!?”

“Tôi không nghĩ mình đang hy sinh bản thân.”

“Nếu vậy thì cậu đã không nói ‘Đau đến mức muốn quên đi Arina’ rồi!! Cái đồ người to xác chết tiệt này!!”

Tôi đành câm nín trước lời phản bác quá hợp lý đó.

Việc Tsuru nổi giận cũng là điều dễ hiểu thôi. Tôi cũng biết những gì cô ấy nói là đúng.

Nếu nói ra bí mật, Tsuru chắc chắn sẽ hiểu.

Và rồi cô ấy có thể sẽ xin lỗi tôi nữa. Hẳn là cô ấy chẳng ngờ Arina từng trải qua những đau khổ trong quá khứ, nên cô ấy có thể sẽ hối hận vì đã trách móc tôi để moi ra quá khứ ấy. Nhưng một lời xin lỗi không cần thiết như vậy từ cô ấy chỉ khiến tôi cảm thấy áy náy hơn thôi.

Tiếng kéo cửa trượt vang lên.

Cả hai người chúng tôi đang bế tắc lập tức hướng sự chú ý về phía cửa.

Cánh cửa chỉ hé ra một chút. Khoảng bằng một nắm tay, nhưng đúng là vừa có tiếng động vang lên. Tsuru cũng lặng lẽ gật đầu đồng ý với tôi.

“Mời vào.”

Tsuru cất tiếng gọi. Nhưng không có ai trả lời.

Trước hiện tượng kỳ lạ đó, chúng tôi ngơ ngác nghiêng đầu, quên luôn chuyện đang tranh cãi. Tôi vốn không tin có ma, nhưng khi thật sự trải qua chuyện lạ thì lại không thể không nghĩ “chẳng lẽ là nó”. Nếu nó xuất hiện, tôi sẽ ném cà chua vào nó. À, trong túi tôi không có trái cà chua nào. Cũng đúng thôi, làm gì có chuyện tôi mang theo.

“Xin lỗi. Tôi không nghĩ là có người ở đây.”

Arina nhẹ nhàng ló mặt ra.

---

Có một điều khiến tôi bận tâm.

Đó là về một nam sinh tên là Sakaki Sui.

Tôi chưa từng liên lạc với cậu ấy lần nào nữa từ cuộc gọi cách đây hơn nửa tháng. Nguyên nhân là vì cậu ấy nói rằng tôi đã từng ghét cậu ấy.

Tôi đã định thử bắt chuyện vài lần, nhưng cậu ấy thậm chí không còn thèm nhìn tôi. Nếu cậu ấy cũng ghét tôi, thì tôi sẽ không thể bắt chuyện được.

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra cậu ấy đang nói dối.

Ở những trang viết về cậu ấy trong cuốn sổ của tôi chẳng hề có biểu hiện nào cho thấy tôi ghét cậu ấy. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ vì không nhớ mình đã viết về cậu ấy khi nào.

Ngược lại, những gì ghi về Sakaki Sui lại vô cùng tích cực. Bản thân tôi đã đánh giá cậu ấy là một người đáng tin cậy, thì làm sao lại ghét được chứ. Trong điện thoại cũng có rất nhiều lịch sử cuộc gọi và tin nhắn với cậu ấy. Tôi hoàn toàn không thể tin rằng mình lại ghét cậu ấy.

Chính vì thế nên thắc mắc về tại sao cậu ấy lại nói dối cứ xoay quanh trong lòng tôi.

Qua những thông tin gôm được từ sổ và điện thoại, tôi hiểu ra rằng cậu ấy đã rất tận tâm vì tôi. Dường như cậu ấy đã giúp tôi chữa chứng mất trí nhớ và đa nhân cách.

Tôi vẫn giấu chuyện này với bạn bè. Người biết chuyện này chỉ có mẹ tôi, Sakaki Sui, Akakusa-sensei, và Kazawaguchi-senpai.

Khi lần theo ký ức để tìm hình bóng của cậu ấy, tôi phát hiện ra có rất nhiều dấu vết. Thế nhưng tôi lại không thể nhớ ra được con người cậu ấy. Tôi không thể thấy cả việc cậu ấy là người như thế nào, hay gương mặt cậu ấy trông ra sao, như bị phủ một làn sương mù vậy. Vì vậy, ký ức về bản thân mình khi đi cùng một người bí ẩn như thế khiến tôi hơi sợ hãi.

---

“Arina-san. Cậu đi đâu thế?”

Shirona trong bộ đồ tennis lên tiếng gọi tôi.

“Tớ có chút chuyện muốn tìm hiểu. Nên tớ định đến phòng giáo viên cũ.”[note78640]

“À~ chỗ đó à ~ Đi với Sui sao?”

“Không phải.”

“Nhớ cẩn thận nhé. Nếu có ai định làm gì cậu thì gọi cho tớ ngay!”

“Không sao đâu.”

Tôi nói thế cho qua chuyện rồi tạm biệt Shirona. Tôi cố gắng hết sức để che giấu chuyện mình đã quên mất Sakaki Sui. Mỗi khi suýt để lộ sơ hở là tôi lại thấy hồi hộp, nhưng bất ngờ là chưa ai nhận ra.

Qua lời nói và hành động của Shirona, tôi càng chắc chắn rằng mình chưa từng ghét Sakaki Sui. Vậy thì tại sao cậu ấy lại nói dối tôi như thế? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Trong những mảnh vụn ký ức về cậu ấy, hình ảnh phòng sinh hoạt cũ hiện lên một cách mờ ảo. Tôi nhớ mình đã mang bó hoa khô mà mẹ tặng đến đó và đọc sách ở đó. Nhưng tôi không nhớ việc cậu ấy có ở đó hay không.

Nói cách khác, đó giống như một ký ức mơ hồ như mơ giữa ban ngày. Tôi thấy đáng khi thử đến đó để kiểm chứng xem ký ức của tôi có đúng hay không. Cũng là để tìm ra thêm những khoảng trống ký ức mà bản thân chưa nhận ra.

Nghĩ vậy, tôi liền đi đến phòng sinh hoạt cũ.

Khi đến nơi, tôi cảm thấy một sự quen thuộc lạ lùng. Hình như tôi đã từng thay sang đồ thể dục ở đây. Tôi nhớ mình đã buộc tóc lên và cất đồ lót vào trong cặp. Tại sao mọi thứ lại mơ hồ nhỉ như vậy?

Khi tay vừa chạm vào cánh cửa, tôi nghe thấy có người bên trong. Đúng hơn là tiếng giày cọ vào sàn. Có ai đó ở trong. Tôi chợt nghĩ mình vừa đụng phải một cảnh tượng không nên thấy, khi định quay đi thì tiếng Tsuru vang lên bên trong

“Mời vào.”

Tại sao Tsuru lại ở đây nhỉ? Chẳng lẽ đang hẹn hò bí mật cùng bạn trai…!? Không ổn chút nào! Phải giữ gìn nề nếp chứ! Ở trường là không được! Mà khoan, ngoài trường thì được à…? Ưgh, nói chung là không được!

Bị sự tò mò lấn át, nên tôi rụt rè ghé mắt nhìn vào.

“Xin lỗi. Tôi không nghĩ là có người ở đây.”

Tsuru và Sakaki Sui đang trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

Anh mắt tôi và cậu ấy lại chạm nhau sau một tháng.

Ghi chú

[Lên trên]
Thôi, hội con gái xưng tớ cậu hết cho dễ nhớ:)), với Arina giờ hiền hơn r
Thôi, hội con gái xưng tớ cậu hết cho dễ nhớ:)), với Arina giờ hiền hơn r
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tks transs
Xem thêm
Chuyện tình bắt đầu lại. Nhưng tôi nhớ cô nàng độc miệng kia quá.
Xem thêm