Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Câu Chuyện Thứ Ba : ...

Chương 12 Phiên ngoại : Hiwa Arina

3 Bình luận - Độ dài: 3,510 từ - Cập nhật:

Khi tâm trạng tôi tồi tệ thì chàng trai tên Sakaki Sui xuất hiện trước mặt tôi

----

Tôi lúc nào cũng mang theo trên mình một cuốn sổ tay nhỏ.

Dù chỉ là một cuốn sổ bình thường chẳng có gì đặc biệt nhưng tôi tuyệt đối không thể cho ai xem nó. Cuốn sổ này là bằng chứng về bản thân tôi, là kim chỉ nam của tôi và là một cuốn sổ vô cùng quan trọng với tôi. Nếu đánh mất nó thì có lẽ tôi nghĩ mình sẽ bịt tai lại và ngồi thụp xuống đất.

Tôi nhận ra bên trong mình có một tôi khác vào năm ba sơ trung. Không, ngược lại mới đúng. Tôi mới chính là người kia mới phải.

Mọi sắc màu đã bùng nổ.

Vì chẳng nhớ được gì về thế giới trước cái vụ nổ ấy nên với tôi thì khoảnh khắc ấy chẳng khác nào tiếng khóc chào đời.

Tôi không biết mình đang ở đâu và mình là ai. Dưới ánh nắng gay gắt giữa mùa hè là một nữ sinh trung học đang nhỏ từng giọt mồ hôi đứng bất động trên đường. Có vẻ như cô ấy đang trên đường tới trường.

Tôi run rẩy mở chiếc túi đang đeo trên vai ra và kiểm tra bên trong nhưng không món đồ nào trông có vẻ là của tôi cả. Cảm giác lúc đó cứ như thể tôi vừa đi ăn cướp vậy.

Mãi đến khi mở khóa được bằng vân tay trên điện thoại thì tôi mới nhận ra rằng đây là đồ của mình. Tôi bắt đầu bằng việc tìm hiểu bản thân.

Tên tôi là Hiwa Arina. Địa chỉ của tôi được ghi trên thông tin tài khoản của một trang bán hàng trực tuyến. Ngay cả khi tìm kiếm trong danh bạ thì tôi cũng chẳng thể liên tưởng được gương mặt nào từ những cái tên trong đó. Ngay cả khuôn mặt của một người quan trọng như mẹ tôi. Tôi cũng chẳng tìm được thông tin liên lạc của cha tôi.

Bị nỗi cô đơn đè nén nên tôi trốn chạy vào công viên và ngồi phịch xuống băng ghế. Tôi không thể đến trường được.

Tôi là học sinh năm ba sơ trung - Hiwa Arina.

Trong nhà tôi có một cuốn sổ.

Chỉ có mỗi cái tên Hiwa Arina được ghi bằng chữ cái rất đẹp trên bìa số. Tôi tưởng đó là cuốn sổ học tập nên không nghĩ nhiều mà mở ra xem.

Dòng chữ đầu tiên ghi sau trang bìa là:

<Nếu cậu không nhớ gì về việc đã viết những điều trong cuốn sổ này thì đã lâu không gặp. Những gì bắt đầu từ trang tiếp theo sẽ là lịch sử của cậu.>

Haa...

Tôi nghĩ chắc mình là đứa dở hơi rồi. Tôi cảm thấy thất vọng về bản thân vì cho rằng mấy cuốn sổ kiểu này chỉ có con trai mới ghi thôi. Tôi đã ngừng đọc tiếp trước khi thấy xấu hổ quá mức.

Mẹ vẫn chưa về nhà. Có vẻ như mẹ vẫn đang đi làm.

Tôi nhìn thấy gương mặt của mẹ nhờ bức ảnh đặt trên bàn. Nhưng chỉ qua ảnh thì không thể hình dung được mẹ là người như thế nào. Ngoài ra thì tôi cũng không biết nên nói chuyện với mẹ thế nào hoặc nên cư xử với mẹ ra sao. Nếu chúng tôi gặp nhau thì có lẽ mẹ sẽ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi muốn giấu kín chuyện này càng lâu càng tốt. Dường như có một thứ gì đó trong tôi đang hét lên là đừng để mẹ lo lắng vì tôi.

Tôi đã thử tìm lại “tôi” bằng cách xem qua video ghi hình trong điện thoại nhưng chẳng có gì cả. Không thể kiên nhẫn thêm nên tôi lại mở cuốn sổ kia ra.

Tôi cảm thấy buồn nôn sau khi đọc được vài trang.

Trong đó ghi chép thông tinh tường tận về Hiwa Arina.

Đã được ai thích, đã được ai thú nhận tình cảm.

Chiều cao, cân nặng, thị lực, nhóm máu, cách nói chuyện, âm giọng, biểu cảm, cử chỉ, tính cách, các mối quan hệ, quán cà phê yêu thích, sở thích.

Toàn bộ thông tin về tôi đều bị ghi lại không sót gì. Hơn nữa mỗi ngày xảy ra chuyện gì cũng đều được viết lại. Không bỏ sót một ngày nào. Có tổng cộng chín quyển sổ và ghi lại khoảng ba năm. Từ nửa cuối lớp sáu cho đến hiện tại là khi tôi đang học năm ba sơ trung.

Tôi bắt đầu bằng việc xem qua quyển số thứ chín nơi ghi lại cuộc sống gần đây. Trong đó chứa toàn bộ những gì đã xảy ra từ mùa hè năm hai sơ trung cho đến bây giờ. Tôi mải miết lần theo cuộc đời mình đến quên cả thời gian. Những ghi chép không chỉ đơn thuần nói rằng chuyện gì đã xảy ra hay đã làm gì mà là chú trọng nhiều hơn vào cảm xúc lúc đó. Một sự kiện có thể được kèm theo mười cảm xúc và năm cảm tưởng sau đó. Có phân bổ kiểu như vậy.

Hình như tôi rất được người khác thích.

Quả thật là lần đầu tiên khi đi rửa mặt trong nhà vệ sinh và nhìn thấy gương mặt mình thì tôi không khỏi thốt lên: “Đẹp thật... siêu xinh gái luôn”. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào gương như vậy. Tưởng điều đó là không liên quan đến tôi nhưng không sai được đó chính là tôi.

Những trang ghi lại danh sách những người đã tỏ tình với tôi thật đáng sợ. Cả quá trình, kết quả và cảm tưởng đều được viết rõ ràng. Và đều bị từ chối sạch sẽ. Cái thái độ dứt khoát ấy cảm giác như đang xem chuyện của người khác vậy. Như thể đang đứng từ trên cao nhìn xuống chính mình và dùng bản thân để viết nhật ký vậy đó.

Đó là cảm nghĩ của tôi bây giờ. Hiwa Arina là người viết ra mà không phải tôi viết. Tôi đang đọc lại nó từ góc nhìn của người thứ ba.

Thế nên thật bất ngờ khi tôi lại thấy có sự gần gũi.

Cứ ngỡ chỉ có một mình trên thế gian vậy mà lại có một đứa con gái có hoàn cảnh giống tôi đến thế trong quyển sổ này. Và mục đích tồn tại chỉ vì riêng tôi.

Tôi nhận ra mình đang bị bắt nạt.

Có vẻ nguyên nhân là do ganh tị. Hiwa Arina cũng ghi lại chuyện này một cách khách quan. Các chữ viết đều đặn như không hề bị run hay nhòe do cảm xúc.

Hiwa Arina là một cô gái đối xử công bằng với tất cả mọi người nhưng cô không vượt qua một ranh giới nào đó và cũng không để người khác vượt qua.

Cách cư xử ấy chẳng có gì xấu nhưng dường như lại khiến vài người khó chịu. Vì những kẻ đó cảm thấy vậy nhận thức như vậy là một điều rất đỗi tự nhiên nên chẳng thể tránh được. Làm sao kiểm soát được cảm xúc nhuộm màu trong lòng mình. Bảo là đừng nghĩ đến việc đó là điều không thể.[note72971]

Có vẻ như Hiwa Arina đã trở thành mục tiêu bắt nạt vì bị cuốn vào cảm xúc như thế. Tuy nhiên cô ấy vẫn không tỏ vẻ bi quan. Có thể chỉ là đang giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn cố hết mực khách quan. Như thể đang nhìn từ góc nhìn của Chúa trong tiểu thuyết vậy. Quan sát tất cả.

Sau khi xem qua một lượt thì tôi mới tỉnh lại. Rốt cuộc, tôi là ai? Tôi chẳng biết gì cả. Không phải là không biết gì giống như một đứa trẻ sơ sinh nhưng cũng chẳng có mối liên kết nào cả.

Quyển sổ này viết cho tôi. Hiwa Arina này biết đến sự tồn tại của tôi. Nhưng tôi chỉ mới sinh ra vài tiếng trước thôi mà? Vì cổ là nhà ngoại cảm nên đã biết tới tôi trước khi tôi chào đời à. Biết trước tương lai?

Tôi không biết cô ấy nhưng cô ấy lại biết tôi.

Tôi như thể một cô gái bị mất trí nhớ vậy.

---

Tôi đến trường vào ngày hôm sau.

Tôi cố gắng cư xử và nói chuyện với mẹ giống như những gì được ghi trong cuốn sổ và vì tôi cũng có nhớ mấy điều cơ bản nên nhờ vậy mà mẹ không tỏ ra nghi ngờ gì cả. Tôi nghĩ mẹ là một người rất tốt.

Tôi tự trách bản thân vì đã lỡ nói như thể là đó là chuyện của người khác vậy. Tôi không nên nói ra những lời như vậy vì đó là người mẹ ruột quý giá của tôi.

Không thể nói là tôi không sợ hãi việc đến trường. Chuyện này thì không thể tự lừa dối được. Tôi biết việc mình bị ghét và bị căm thù đến mức nào thông qua những con chữ trong cuốn sổ. Nhưng dù sao thì đó cuối cùng cũng chỉ là chữ viết. Có những cảm xúc thực sự không thể truyền đạt hết được.

Kết thúc một ngày thì tôi nhận ra rằng những lời nói xấu sau lưng thật tồi tệ.

Có lời thì thầm sát bên tôi giọng lớn vừa đủ để tôi nghe được.

“Làm bộ làm tịch.”

Tôi biết những lời đó không nhằm vào tôi mà là nói về Hiwa Arina. Vì vậy nên tôi đã quyết định sẽ không để tâm nữa nhưng tôi lại vẫn cảm thấy tức giận. Thành thực mà nói thì tôi phẫn nộ như ngọn lửa của một tòa núi lửa vậy. Tôi không thể giữ thái độ dửng dưng với những kẻ dám xúc phạm Hiwa Arina người đồng minh duy nhất của tôi và người đã luôn cố gắng giúp tôi từ trước cả khi tôi nhận ra sự tồn tại của mình.

Vì thế tôi quyết định sẽ chiến đấu vì Hiwa Arina. Tôi cũng là Hiwa Arina nhưng tính cách của chúng tôi thì hoàn toàn trái ngược.

Tôi là người mạnh mẽ và ăn nói thô tục. Trong khi Hiwa Arina trong cuốn sổ là một cô gái dễ thương nên tôi quyết định sẽ không cố đóng vai cô ấy. Là để bảo vệ cô ấy.

Và để chuẩn bị cho ngày mà tôi và cô ấy thay thế nhau thì tôi sẽ thẳng tay loại bỏ những kẻ dám bôi nhọ tôi và ghi chép đầy đủ vào sổ để khi nhân cách hoán đổi thì cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì.

Kể từ khi tôi quyết định như vậy thì danh tiếng của tôi ở trường đã thay đổi rất nhiều. Người ta nói tôi trở nên thành kẻ bạo dâm hoặc như thể là tôi đã thành một con người khác. Mà thật ra thì việc tôi đã thành người khác đúng là sự thật.

Tôi nghĩ đó là một dấu hiệu tốt. Nếu cứ để tiếp tục bị bắt nạt như trước thì chắc cô ấy đã tự sát mất. Việc cô ấy có thể nhìn bản thân một cách khách quan đến mức đó là điều không bình thường. Tôi nghĩ đó là một dạng trạng thái tâm lý như rối loạn phân ly tinh thần hay gì đó. Nếu thật sự là như thế thì có lẽ cô ấy đã đến giới hạn rồi. Và việc tôi đang tồn tại ở đây chính là bằng chứng cho điều đó.

Thế nhưng hành vi bắt nạt vẫn còn xảy ra. Mạng lưới và cộng đồng của con gái quả là khủng khiếp và chẳng mấy chốc thì những trò quấy rối nhằm vào tôi bắt đầu leo thang. Toàn là những chuyện chỉ có thể gọi là thâm độc. Bàn học với giày thì bị đổ cát rồi giày bị giấu mất và bị đối xử như không tồn tại.

Tuy vậy không phải cả trường đều là kẻ thù của tôi. Một vài nam sinh nồng nhiệt tỏ tình với tôi và cũng có một số nữ sinh tiếp xúc với tôi mà không có định kiến. Tôi nghĩ đó là do khác phe phái với bọn kia thôi.

Rồi vài tháng sau tôi bị mất trí nhớ suốt ba ngày.

Cảm giác giống như một bước nhảy thời gian vậy. Nhắm mắt lại rồi đến lúc mở ra thì khung cảnh đã thay đổi. Và ba ngày đã trôi qua. Dù tôi có giữ lý trí bình tĩnh nhưng bản năng của tôi vẫn run lên. Tôi lập tức mở cuốn sổ ra. Đúng như dự đoán, một tôi khác đã để lại dòng chữ:

<Chắc mình chết đi cũng được rồi.>

Tôi vô cùng sợ hãi tựa như thể thế giới đang sụp đổ vậy. Tôi ngay lập tức điều tra chuyện đã xảy ra.

Không mất nhiều thời gian. Có vẻ như hộp cơm mẹ chuẩn bị cho tôi đã bị vứt đi. Chuyện nghiêm trọng như vậy trước giờ chưa từng xảy ra. Gần đây thì mọi thứ còn có vẻ lắng xuống nữa. Tôi cứ tưởng là vì tôi mạnh mẽ hơn nên tụi nó thấy chán nhưng hóa ra là tụi nó chỉ đang kìm nén đến giới hạn mà thôi. Chắc chúng muốn nói kiểu như: "Biết thân phận mình đi." Nếu thật sự là vậy thì tôi cũng sẽ đáp lại như thế này.

 “Cô đúng là có một tâm hồn không khiến người khác không chịu nổi nhìn thấy.”

Khi tôi thẳng thừng buông ra lời đó thì kẻ cầm đầu đã vô cùng sững sờ. Vì từ trước đến nay tôi chỉ phớt lờ tụi nó nên việc tôi chủ động lên tiếng khiến chúng bối rối. Nhưng bên kia cũng không chịu thua.

“Tôi đã xin lỗi rồi mà. Tôi đâu có cố tình đụng vào cô đâu.”

Rồi tôi đấm cô ta mạnh nhất có thể. Thời gian trong lớp học như ngưng lại trong giây lát.

Mẹ tôi đã ly hôn và mỗi ngày đều dậy từ sớm để làm cơm hộp cho tôi. Một người mẹ yếu đuối nhưng luôn một mình làm việc quần quật để nuôi đứa con gái duy nhất của mình. Dù cho mệt mỏi nhưng mẹ vẫn mỉm cười và tiễn tôi ra đi bằng câu “Itterasshai”.[note72972]

Cô ta đã đối xử với hộp cơm của người mẹ luôn cố gắng để tôi không lo lắng vì sự thiếu vắng của người bố như một món đồ bỏ đi. Cô ta không bao giờ hiểu được nỗi cay đắng này. Cô ta đâu có thấy mẹ tôi ngồi thẫn thờ nhìn vào sổ chi tiêu hay khi mẹ tôi ngáp dài chuẩn bị đồ ăn từ năm giờ sáng. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng sự ngu dốt thật sự là một tội lỗi lớn như vậy.

---

Dù đã tốt nghiệp sơ trung nhưng thái độ của tôi vẫn không thay đổi.

Những kẻ xem tôi là kẻ thù giờ đã không còn nữa nhưng tôi cũng không còn có thể tin tưởng người khác được nữa. Trên thế giới này chỉ có mẹ và Hiwa Arina là những người tôi có thể giao phó trọn trái tim mình.

Ngay khi lên cấp ba lời đồn về tôi lại bắt đầu lan truyền. Không phải là chuyện bị bắt nạt thời sơ trung mà là tin đồn về một nữ sinh năm nhất cực kỳ xinh đẹp.

Tôi cũng làm điều giống như Hiwa Arina từng làm là từ chối hết mọi lời tỏ tình thậm chí còn đính kèm thêm vài câu sắc bén để đuổi họ đi. Không phải là tôi thấy vui vẻ gì khi cô lập bản thân. Nhưng tính cách thì không thể thay đổi. Giờ thì—đây chính là con người của tôi.

Nói sao nhỉ, rồi cái ngày lẽ ra phải đến lại đến và chuyện bắt nạt âm thầm cũng xảy ra ở trường cấp ba. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng loại người như thế tồn tại ở mọi nơi.

Chính lúc đó tôi nhận ra bản thân đã nhìn toàn bộ những sự việc như chuyện của người khác. Ở thời sơ trung tôi đã hành động kiêu ngạo là vì tôi đã nghĩ đối tượng bị bắt nạt không phải là tôi mà là Hiwa Arina. Đến khi tôi nhận ra là tôi đã lợi dụng cô ấy như đĩa hứng thì mọi chuyện đã quá trễ và tôi đã hối hận.

Cùng lúc đó, tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ Hiwa Arina cũng đang dùng tôi như một cái đĩa hứng. Mong muốn đẩy những điều khó chịu cho một người khác để đổ lỗi có lẽ chính cảm xúc đó đã tạo ra tôi.

Nhưng kỳ lạ là tôi không hề oán trách chút nào. Nhờ có chuyện đó mà tôi đã ở đây. Đó là những gì tôi nghĩ.

Dù vậy thì tôi vẫn giữ một mong muốn rằng một ngày nào đó bản thân phải trở nên mềm mỏng hơn. Vì tôi hiểu mình là một sự tồn tại không cần thiết nên ít nhất tôi phải tạo ra một môi trường cho điều đó. Nhưng tôi lại không có cách nào cả. Vì tôi cũng đang bị kiềm hãm trong những mối quan hệ tồn tại trong giới hạn của trường cấp ba mà thôi.

Đúng lúc tôi đang lo lắng thì Akakusa-sensei xuất hiện mà chẳng có chút báo trước.

"Chuyện đó bắt đầu từ khi nào vậy Arina-san?"

Tôi đã nói ra lời thật lòng.

Rằng để một tôi khác xuất hiện thì chính tôi phải thay đổi nên tôi đã xin cô ấy giúp đỡ tôi. Tôi hỏi là làm sao để có thể làm được điều đó. Tôi nghĩ mình đã nói ra toàn những điều ngớ ngẩn. Dù sao đi nữa thì Akakusa-sensei là người đầu tiên tôi kể bí mật này. Tôi đã nói hết ra.

Một nam sinh tên là Sakaki Sui đã xuất hiện.

Hôm đó tôi thấy tâm trạng vô cùng tệ. Bởi vì chiếc váy tôi mặc đã bị rách. Nó không phải là rách tự nhiên mà là sợi vải bị cắt theo một đường thẳng. Tôi không biết là ai làm nhưng rõ ràng vẫn có kẻ cố chấp muốn gây chuyện với tôi.[note72973]

Khi cái người tên Sui đó tiếp cận tôi với sự thản nhiên nên tôi đã ngán ngẩm nghĩ “Lại phải điều tra tên thật của cậu ta để ghi vào danh sách tỏ tình trong cuốn sổ rồi.” Thế nhưng cậu ta đã nói một điều ngoài dự đoán:

“Là để cải tạo cô chứ sao. Thôi nào, ngồi xuống đi mà.”

Cải tạo.

Thành thật mà nói tôi cảm thấy một bước ngoặt đã đến với tôi.

Một điều gì đó sẽ thay đổi từ giờ. Tôi đã tin chắc như vậy.

Sakaki Sui là một người kỳ lạ giống như tôi vậy.

Nhưng cũng là người mang theo một tâm hồn mới mẻ và đầy sống động có thể luôn cho tôi thấy những điều thú vị.

Tôi nghĩ nếu là cậu ta thì Hiwa Arina chắc chắn sẽ được thoải mái ở bên.

Tôi đã lý trí một cách khách quan như thế.

----

<Cho đến khi tôi biến mất liệu tôi có được tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên cậu ấy không nhỉ?

Cô nghĩ sao, Arina?>

Tôi viết vậy vào sổ rồi đóng nó lại.

Hôm nay cuối cùng cũng đến ngày lễ hội văn hóa được tổ chức. Tôi sẽ mượn chiếc váy mẹ từng mặc khi còn làm người mẫu để tham gia buổi trình diễn thời trang vì vậy nên nhất định phải giành chiến thắng. Tôi muốn cho mẹ xem tận mắt nhưng đành để mẹ xem qua ảnh vậy.

Tôi đã lỡ nói với mẹ là đừng đi đến nhưng tôi tự hỏi mẹ tôi thực sự sẽ không đến thật sao.

Tôi mang giày vào và kiểm tra xem có quên gì không. Ổn rồi. Tôi nhón chân thử độ vừa vặn rồi gõ nhẹ mũi giày xuống đất vài cái để ra hiệu cho mẹ rằng mình sắp đi ra khỏi nhà. Tiếng dép sột sạt của mẹ luôn khiến tôi cảm thấy yên lòng. Tôi thực sự rất thích âm thanh đó.

Mẹ tôi bước ra từ bếp. Và vừa lau tay bằng tạp dề vừa nở nụ cười hiền lành như mọi khi.

“Đi cẩn thận nhé, Arina.”

“Vâng, con đi đây!”

Ghi chú

[Lên trên]
Không thân quá với ai và cũng không để ai thân quá với mình ấy. Và nói là khó ai kiểm soát được việc mình nghĩ tiêu cực về ai đó nên mới bảo là ghét là phải nghĩ đến.
Không thân quá với ai và cũng không để ai thân quá với mình ấy. Và nói là khó ai kiểm soát được việc mình nghĩ tiêu cực về ai đó nên mới bảo là ghét là phải nghĩ đến.
[Lên trên]
Đi cẩn thận nhé
Đi cẩn thận nhé
[Lên trên]
Lý do tên chương đầu tiên của truyện đặt đấy, coi lại tên là hiểu
Lý do tên chương đầu tiên của truyện đặt đấy, coi lại tên là hiểu
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

đoạn 40-42 bị sai tên của Arina kìa trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ok thanks. Sửa lại r nhé
Xem thêm
đọc chap này xong thấy thương vợ tôi thực sự ae ạ
Xem thêm