Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Câu Chuyện Thứ Ba : ...

Chương 06 Where

11 Bình luận - Độ dài: 1,968 từ - Cập nhật:

Khi thí sinh cuối cùng rời khỏi sân khấu thì có một tấm biển ghi "Đang tổng hợp kết quả" được giương lên và mọi người bắt đầu chờ đợi. Đèn tắt và căn phòng trở nên mờ mờ nhưng không khí náo nhiệt lúc nãy vẫn như vang vọng đâu đó trong tâm trí tôi.

Tôi thấy lo cho tình trạng của Arina.

Không biết cô ấy vẫn còn bị hoán đổi nhân cách hay đã trở lại bình thường.

Nhưng một phần trong tôi lại có một ý nghĩ rằng đây mới là dáng hình thật sự mà Arina nên có. Chính trạng thái hiện giờ khi cô ấy đang nắm quyền kiểm soát bản thân mới là điều mà cô ấy và người quen của cổ mong muốn. Việc tôi cứ mãi lo lắng có lẽ là thừa thãi. Tôi tự nhủ vậy để thuyết phục mình.

Thỏa thuận ban đầu với Akakusa-sensei là “sửa đổi giọng điệu và thái độ”.

Dù lời nói còn hơi mập mờ nhưng điều đó ngụ ý rằng cần gọi nhân cách gốc tỉnh dậy và nhấn chìm nhân cách chủ đạo.

Việc đó giờ đã đạt được rồi. Vấn đề duy nhất là nó không kéo dài được lâu.

“Không biết ai sẽ thắng nhỉ?”

Aki-senpai thì thầm.

“Tất nhiên là Akakusa-sensei rồi. Thắng áp đảo luôn.”

“Ể... Nhưng đó chỉ là cosplay thôi mà. Xin lỗi nhé sensei.”

Tôi không thể phản bác được. Quả thật đúng chỉ là cosplay thôi.

“Chị thì nghĩ Arina-chan sẽ thắng. Dù gì em ấy có sẵn cốt cách rồii.”

“Cổ chắc chắn sẽ lọt vào top đầu. Nhưng vẫn không thắng nổi Akakusa-sensei đâu.”

“Em thiên vị quá nhiều rồi đó.”

---

Một lúc sau tấm biển “Đang tổng hợp kết quả” được gỡ xuống và ánh sáng lại chiếu rọi khắp sàn diễn.

Người dẫn chương trình cũng bước ra sân khấu và chuẩn bị công bố kết quả. Khán giả bắt đầu xôn xao và bầu không khí sôi động dần trở lại.

“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi! Kết quả đã có rồi và xin mời các người mẫu đi đến sân khấu!”

Người dẫn chương trình hô to đầy hào hứng.

Các người mẫu tham gia lần lượt bước ra từ phía sau màn chắn và xếp thành hàng ngang. Arina cũng có mặt nhưng không phải là cô nàng Arina độc địa như thường ngày. Mà là một Arina mong manh, yếu ớt đến mức khiến người ta muốn ôm lấy để che chở. Cô ấy nhíu mày và đảo mắt liên tục một cách bồn chồn.

Không lẽ sẽ lại tiếp tục hoán đổi nhân cách trong hai ngày nữa?

Tôi bắt đầu thấy bất an.

Không phải sự bất an từ lý trí. Mà là nỗi bất an xuất phát từ bản năng sâu trong lòng. Rằng có thể là Arina, cô nàng Arina độc địa ấy sẽ không quay trở lại nữa. Rằng có thể tôi sẽ không bao giờ được thấy vẻ mặt cau có đó nữa.

Lần đầu tiên tôi nhận ra những mâu thuẫn đang diễn ra trong lòng mình.

“Sau đây là công bố hạng ba! Thí sinh số 9! Goto Aiyo-san! Xin chúc mừng!”

Người đạt giải ba bước ra phía trước. Chiếc váy liền màu xanh lam rất hợp với cô ấy. Người giành giải thì đang rơi nước mắt. Nhưng không phải là giọt nước mắt vì vui mừng mà là giọt nước mắt tuôn ra bởi sự tiếc nuối kiểu “tại sao mình không phải hạng nhất chứ?”. Cô ấy khá là nghiêm túc đấy. Cảm giác như mấy thằng con trai chơi hết sức mình trong đại hội thể thao vậy.

Đáng sợ thật.

“Tiếp theo là công bố giải nhì! Thí sinh số 13! Midorikawa Kanaka-san! Xin chúc mừng!”

Cái gì cơ?

Chỉ còn một người nữa thôi. Vậy là Arina hoặc Akakusa-sensei! Làm sao đây!?

“Chắc chắn là Arina-chan rồi.”

“Vội vàng quá đó senpai. Akakusa-sensei vẫn còn đây mà.”

“Đúng là em không bỏ cuộc cho đến phút cuối nhỉ…”

Phớt lờ vẻ mặt chán nản của Aki-senpai tôi tiếp tục tập trung vào người dẫn chương trình. Có vẻ người dẫn chương trình cũng nhận ra ánh nhìn của tôi nên hơi sợ hãi một chút. Cũng phải thôi. Trong đầu tôi giờ toàn lặp lại “Akakusa-sensei, Akakusa-sensei”. Bị coi là kẻ lập dị cũng chẳng có gì lạ. Xin lỗi nhé người dẫn chương trình.

“V-Vậy thì, xin được công bố người đạt giải nhất!”

Được rồi, nói đi, nói đi nào!

Tôi căng thẳng đến mức cứ run lên không ngừng.

“Thí sinh số…”

19! 19! 19!

“Số 16!”

Hả?

Này tên dẫn chương trình cậu đọc nhầm số hàng đơn vị rồi đấy. Được thôi vì 6 với 9 chỉ cần lộn ngược là ra tăng hay giảm 3 đơn vị mà nên nhầm lẫn cũng hợp lý thôi. Bây giờ sửa lại vẫn còn kịp đó.

Khoan, đợi đã.

6 với 9. Đó có thể là chữ số Ả Rập. Nhưng nếu kết quả được ghi bằng kanji thì sao? 六 và 九. Không thể nào nhầm được.

Nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn không hề từ bỏ hy vọng. Cứ cho là viết bằng chữ Ả Rập đi và viết nhầm 6 thành 9 đi. Phải là vậy chứ.

“Hiwa Arina-san! Xin chúc mừng!”

Chúa đã chết.

Arina mỉm cười ngượng ngùng. Dù là nụ cười ngượng ngùn nhưng trông có vẻ như cô ấy đang bối rối

“Ehehe~ Mình cảm ơn nhé.”

Sân khấu tràn ngập những tràng vỗ tay và âm nhạc.

Đám con trai thì gào rú như phát cuồng trước dáng vẻ đáng yêu hiếm hoi của Arina-một bộ mặt mà thường ngày chẳng bao giờ được thấy. Có người còn giơ điện thoại lên chụp lại. Họ cứ như những nhiếp ảnh gia chiến tranh bị ám ảnh bởi việc ghi lại một khoảnh khắc lịch sử. Kiểu gì cũng đoạt giải Pulitzer cho xem.

“Chị mang cả máy ảnh SLR đến luôn hả Aki-senpai?”

Aki-senpai giương máy ảnh kiểu như một tay bắn tỉa của quân đội Mỹ. Dù không bật flash nhưng tiếng chụp thì to và khó chịu kinh khủng.

“Senpai, tiếng chụp hơi…”

“Suỵt! Đây là khoảnh khắc không bao giờ lặp lại lần nữa đấy!”

Vì bị mắng thế nên tôi cũng chỉ còn cách ngậm miệng mà theo dõi. Tôi muốn hỏi là chị ấy định chụp nhiều vậy để làm gì nhưng chắc hỏi thế thì ngớ ngẩn quá. Thế giới quan của Aki-senpai rõ ràng khác hoàn toàn với tôi.

Người thắng giải được trao huy chương và nhận thứ gì đó trông như đồ lưu niệm.

Mãi sau tôi mới nhận ra có khá nhiều giáo viên cũng đến xem. Chủ yếu là cô giáo.  Và cũng có vài thầy giáo già có mặt ở đấy. Nếu mấy thầy giáo già mà cầm điện thoại ra chụp hình là tôi gọi 110 ngay. Còn tôi thì đang chĩa điện thoại về phía Akakusa-sensei. Xin hãy tha lỗi cho hành vi của em vì đó là nông nổi tuổi trẻ. Tách.

Buổi diễn thời trang kết thúc thì khán giả chúng tôi cũng phải rời khỏi.

Khi các người mẫu vẫy tay chào tạm biệt và lúc đó tôi chợt bắt gặp ánh mắt của Arina vào phút cuối.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

『Người đó là…』

Tôi không nghe được vì tiếng reo hò quá to nhưng tôi có thể hiểu qua khẩu hình.

Cô ấy biết tôi. Cô ấy vẫn nhớ lần gặp trong phòng y tế.

Không biết cô ấy sẽ nói gì với tôi đây.

---

“Vui thật đấy nhỉ.”

“Thật á~ Cảm ơn em nhe! Nhờ em mà chị chụp được một đống hình đẹp luôn!”

“Nhưng đừng đem bán đấu giá hay gì đó đấy.”

“Không đời nào, không đời nào. Mà này, từ lúc nào Arina-chan thành của Sui-kun rồi thế?”

“Không phải vậy đâu. Em chỉ đang cố khuyên senpai đừng trở thành tội phạm thôi.”

“Ahaha. À, Arina-chan đi ra rồi kìa.”

Arina bước ra từ cánh cửa lớp học. Chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay đó không phải Arina độc địa.

Cô ấy vẫn còn mặc bộ váy đỏ thẫm ấy. Một chiếc váy đuôi cá màu đỏ thẫm.

“Arina-chan! Arina-channnn!”

Aki-senpai vừa gọi vừa tung tắng bước tới.

“Ah, Aki-senpai!”

Arina mở to đôi mắt lấp lánh và dang rộng hai tay đón Aki-senpai. Hai người không màng ánh nhìn của mọi người xung quanh mà ôm chầm lấy nhau.

Đó là một cảnh tượng khiến tôi thấy ấm lòng. Vì tôi chưa từng tưởng tượng nổi việc Arina lại có thể thân thiết với ai đến vậy.

Cảnh tượng ấy đáng lẽ phải như thế.

Những từ ngữ ấy hiện lên trong đầu tôi. Một cảnh tượng mà tôi luôn mong sẽ thành sự thật.

Nhưng người mà tôi từng cầu mong cho điều đó lại là Arina độc địa.

Theo tôi thấy thì có vẻ họ mới gặp lại nhau sau khi lên cấp ba. Aki-senpai biết Arina ở đây nhưng chưa từng chủ động bắt chuyện. Tức là chị ấy chưa biết việc Arina có hai nhân cách.

Có lẽ nên gọi là đúng người đúng thời điểm.

Tôi đã lo sợ cảnh Arina độc địa gặp lại Aki-senpai nhưng may mắn là tránh được điều đó rồi.

“Arina-chan xinh lắm đó! Dù chị là con gái nhưng chị vẫn bị em mê hoặc đấy~ Hehehe.”

“Senpai, xin chị dừng lại đi mà. Xấu hổ quá à…”

“Xin lỗi xin lỗi! Cả Sui-kun cũng đang nhìn kìa nha~  Lại đây nào Sui-kun!”

Tôi không hề muốn đến. Bởi tôi không biết cô ấy là ai. Dù có mang dáng hình quen thuộc của Arina nhưng Arina lúc này là một người hoàn toàn xa lạ với tôi.

Cảm giác bất lực không chịu nổi cứ như tôi đang đối mặt với một người mất trí nhớ. Trong tôi có cô ấy nhưng trong cô ấy lại chẳng có tôi. Như thể toàn bộ quá khứ đã bị xóa sạch. Không gì buồn hơn thế. Chỉ có ký ức của tôi là còn nên cảm giác thật cô đơn.

Tôi không biết nên thể hiện khuôn mặt thế nào cho đúng.

Giả vờ nói chuyện một cách thân thiết thì sẽ chỉ khiến cổ gượng gạo và mất tự nhiên.

Tỏ ra xa cách thì cũng không ổn. Aki-senpai sẽ thấy kỳ lạ và hơn nữa tôi và Arina hiện giờ đang rất khó xử.

Aki-senpai nghiêng đầu khó hiểu khi thấy tôi đứng chôn chân tại chỗ.

Tôi không thể bước nổi một bước.

Tôi sợ lắm.

Trong thâm tâm tôi vẫn đang tuyệt vọng gào thét cầu xin Arina quay lại như trước kia.

Tôi còn hy vọng đó chỉ là một màn kịch

Nhưng hiện thực lại là một Arina hiền lành như thiên thần. Một hiện thực vô cùng tàn nhẫn.

“Mau lại đây đi Sui.”

Tôi không tin vào tai mình.

Đó không phải giọng của Aki-senpai. Mà là giọng của Hiwa Arina.

Lần đầu tiên Arina gọi tên tôi.

Cô ấy từng gọi tôi là “cậu”, “sâu bột”, “cám heo”, “nước thải”... nhưng chưa một lần nhắc tới tên tôi thế mà giờ lại gọi ra dễ dàng như vậy

Tôi thật sự thấy rất vui. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời này tôi sẽ hạnh phúc đến thế chỉ vì ai đó gọi tên của tôi.

Điều duy nhất khiến tôi đau lòng lại là người gọi tên tôi không Arina độc địa.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Main M cực nặng r
Xem thêm
Tiếc ko có ảnh của sensei để bt sao main cứ khăng khăng cô top 1
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Minh hoạ có í mà chỉ đồ thường ko phải mặc đồ y tá
Xem thêm
bộ này kết vui hay buồn v ae
Xem thêm
Hình như web novel bộ này end r đấy, bạn đọc thử xem
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
HE hay gì ấy, trong tập cuối hai người ở chung lun mà, hâu truyện thì có con luôn
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời