Tôi đã ngủ một giấc khá sâu. Lâu rồi mới có được một giấc ngủ ngon như thế.
[Hiệu ứng của giấc ngủ sâu đã khôi phục hoàn toàn trạng thái tinh thần của bạn.]
[Một số kỹ năng độc quyền của bạn đã được nâng cấp.]
Tôi kiểm tra đồng hồ, đã 4 giờ chiều rồi.
Sau khi chiếm đóng ga Dongmyo và các khu vực lân cận, cơn mệt mỏi tích tụ bấy lâu như trút cả lên người tôi.
[Ga sở hữu: Chungmuro (Căn cứ chính), Myeongdong, Công Viên Lịch Sử Và Văn Hóa Dongdaemun, Dongdaemun, Dongmyo, Sindang, Cheonggu, Yaksu, Sinseol-dong]
Nhờ việc chiếm được nhóm Dongmyo mà tôi đã có trong tay chín ga rồi. Giờ tôi chỉ cần chiếm một ga nữa thì kịch bản Con Đường Đế Vương sẽ kết thúc.
Chỉ một chút nữa thôi, là tôi sẽ nhận được chìa khóa chính để vượt qua những kịch bản đầu: Bất Sát Vương.
Tôi vừa ra ngoài đã thấy Jung Heewon và Lee Hyunsung đứng chờ sẵn.
“Chuẩn bị xong hết rồi đấy. Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Chờ chút đã.”
Tôi nhìn sang hai người đàn ông đang đi lại gần.
“Ngủ ngon chứ?”
Tối qua, tôi đã quyết định để toàn bộ thành viên nhóm Dongmyo gia nhập vào nhóm mình. Nguyên nhân dẫn đến quyết định đó không ai khác chính là hai con người đang đứng trước mặt tôi đây.
Jung Minseob cúi đầu trước tôi và mở miệng.
“...Xin hãy để tôi sống.”
“Tôi nữa, đừng giết tôi mà. Hức!”
Ban đầu tôi định xử luôn Lee Sungkook và Jung Minseob, nhưng sau đó tôi đã đổi ý. Hai tên này vẫn có chút giá trị để tôi có thể lợi dụng và diệt sạch đám Giáo Đồ.
Tôi sáp nhập đám người này vào nhóm Chungmuro và nâng cấp lá cờ của mình thành Cờ Nâu.
Lá cờ ở cấp độ này cho phép tôi hạn chế hành động của các thành viên trong nhóm.
[Bạn đã sử dụng đặc quyền của người đại diện.]
[Các thành viên nhóm ‘Lee Sungkook’ và ‘Jung Minseob’ đã bị hạn chế hành vi.]
Vẻ mặt của Lee Sungkook và Jung Minseob lập tức thay đổi ngay khi nhìn thấy thông báo.
“Đầu tiên, kể từ bây giờ, không được tiết lộ danh tính của ta.”
“Vâng!”
"Hai là, phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ta, và không được tự ý hành động nếu chưa có sự cho phép."
“...Tất nhiên.”
[Các thành viên nhóm ‘Lee Sungkook’ và ‘Jung Minseob’ sẵn sàng chấp nhận những hạn chế được đề ra.]
[Hạn chế này là một ‘Ràng Buộc Sinh Mạng’.]
[Nếu vi phạm những hạn chế này, các thành viên ‘Lee Sungkook’ và ‘Jung Minseob’ sẽ chết.]
Tôi gật đầu và nói tiếp.
“Chà… Được rồi. Không biết sau này ta có đổi ý hay không, nhưng cứ làm việc hết mình đi. Ta sẽ quan sát các ngươi để đưa ra quyết định cuối cùng.”
Cả hai nuốt khan, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối đến buồn cười. Tôi không thể đoán được họ đang nghĩ gì. Dù sao thì, việc ôm đùi Yoo Junghyuk là điều không thể, nên lựa chọn đi theo tôi vẫn là phương án hợp lý hơn.
“Nhân tiện thì, ngài đại diện ơi. Sau này chúng tôi nên gọi ngài là gì đây ạ…?”
“Cứ gọi như hiện tại đi. Nhưng trước mặt các Giáo Đồ khác thì phải gọi ta là Yoo Junghyuk. À, Jung Minseob.”
“Có.”
“Đưa Mặt Nạ Đào Tẩu đây.”
Jung Minseob tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn đưa nó cho tôi. Dù gì tôi cũng phải giả làm Yoo Junghyuk nếu muốn đi đến Đêm Hội Giáo Đồ. Chiếc ‘mặt nạ’ này sẽ là một biện pháp đề phòng cho những tình huống mà tôi chưa thể lường trước.
Chẳng bao lâu, các cơ mặt tôi chuyển động theo cách kỳ dị, và diện mạo bắt đầu biến đổi. Dù cảm giác ban đầu hơi lạ lẫm, tôi cũng nhanh chóng thích nghi.
“Hơ, thì ra đây mới là diện mạo thật của Yoo Junghyuk.”
“Đẹp trai thật… Sách Khải Huyền đúng là không sai chút nào.”
Mấy tên khốn này…
Tôi đã muốn bật lại, nhưng rồi lại thôi. Không cần thiết phải tức giận vì chuyện thế này.
Nhắc mới nhớ, phải tìm hiểu chi tiết về mấy tên này để đề phòng nữa chứ.
“Jung Minseob, thuộc tính của ngươi là…”
Ngay lúc này, một thông báo hệ thống chợt hiện lên trong đầu tôi.
[Hồ sơ của người này đã được cập nhật.]
…Gì?
Tôi thử dùng Danh Sách Nhân Vật lần nữa để kiểm tra.
[Tóm Tắt Nhân Vật.]
Tên: Jung Minseob
Tuổi: 25
Nhà tài trợ: Nguyền Đấu Sĩ
Thuộc tính độc quyền: Quang Ảnh Giả (Hiếm), Kẻ Bỏ Dở Thứ 1089 (Thường)
Kỹ năng độc quyền: Luyện Kiếm Lv. 2, Trọng Kích Lv. 2, Cuồng Nộ Lv. 3, Cải Thiện Trí Nhớ Lv. 5
Tinh ấn: Hoàn Hận Lv. 1
Chỉ số tổng thể: Thể lực Lv. 18, Sức mạnh Lv. 16, Nhanh nhẹn Lv. 12, Ma thuật Lv. 10
Đánh giá chung: Một hóa thân sở hữu kỹ năng và thuộc tính tổng hợp khá tốt. Nhà tài trợ có phần hơi túng, tuy nhiên năng lực chiến đấu của anh ta vẫn rất đáng kể. Nếu kiên nhẫn hơn một chút, người này đã có thể trở thành một trong Thập Nhị Tông Đồ. Trong lòng anh ta tràn ngập sự tiếc nuối.
…Danh Sách Nhân Vật được cập nhật là sao?
Cái người mà tôi không thể xem được cửa sổ thuộc tính mới hôm qua, bỗng dưng đã trở thành một nhân vật. Hắn là một Giáo Đồ, là một nhân tố không thuộc tiểu thuyết mà. Tại sao lại biến thành nhân vật trong tiểu thuyết rồi?
“À, thuộc tính của tôi là…”
“Không cần nữa.”
“Vâng.”
Tôi thử xác nhận lại thuộc tính của Lee Sungkook.
May là thuộc tính của gã vẫn vậy, vẫn là Nhà Thôi Miên và Kẻ Bỏ Dở thứ 9… Phần sau thì khỏi đọc cũng được, nhưng mấy thuộc tính kia cũng khá ổn.
“Đưa điện thoại di động của ngươi đây.”
“Vâng! Đây ạ!”
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại và đăng nhập vào nhóm chat.
A… Không có mạng… Hôm qua nó đã bị ngắt kết nối rồi…
[Nhân vật ‘Han Donghoon’ đã kích hoạt kỹ năng ‘Mạng Internet Diện Rộng’ Lv. 5 trên điện thoại của bạn.]
[Thiết bị đã được kết nối mạng Internet.]
Vừa nghĩ tới là có mạng ngay. Tôi nhìn sang túp lều của Han Donghoon. Điện thoại trên tay tôi rung lên, thông báo có một tin nhắn mới.
—Tôi chỉ tin anh một lần này thôi.
Sau sự việc tối qua, có lẽ Han Donghoon đã thay đổi suy nghĩ. Tôi đã rất lo, nhưng giờ thì yên tâm hơn rồi.
Tôi phản hồi lại Han Donghoon.
—Cảm ơn em.
Sớm muộn gì tôi cũng có cơ hội nói chuyện với cậu ấy lần nữa. Tôi lại mở điện thoại của Lee Sungkook lên xem nhóm chat của các Giáo Đồ.
[Phòng chat]
[Danh sách thành viên: Thứ 9, 15 Muốn Bỏ Quá, 124 Nghỉ Thôi, Thứ 763, 887 Bỏ, Thứ 645… có tổng cộng 36 người.]
Tôi nhìn vào những con số trong tên của họ và phần nào đoán được họ là ai. Nhưng có gì đó không ổn.
“...36 người?”
Jung Minseob trả lời.
“Tất cả những Giáo Đồ trong này đều ngừng đọc từ rất sớm. Không có Tông Đồ nào cả.”
Hiểu rồi.
“Nhân tiện thì, ngài đại diện. Hôm qua ngài có nói là ‘đáng lẽ mấy người nên đọc đến cuối truyện’... Vậy ngài đã biết hết nội dung của Sách Khải Huyền rồi sao?”
Tôi nhìn Jung Minseob đang vô cùng chờ mong và bật cười.
Biết chứ. Ngươi có biết không?
“Ngươi sẽ không hối hận khi chọn đi theo ta thay vì Yoo Junghyuk đâu.”
_______________________________________
Sau một lúc vừa đi vừa tránh những khu vực đang xung đột, chúng tôi đã tới ga Anguk.
Là nơi tổ chức Đêm Hội Giáo Đồ.
Tôi đã theo dõi hành động của chúng thông qua điện thoại của Lee Sungkook.
__
Thứ 519: Thật á? Tối nay Yoo Junghyuk sẽ tới sao?
Thứ 67: Trăm phần trăm đó. Hôm qua Thứ 9 với Thứ 1089 nói rồi.
887 Bỏ: Thứ 9 là người mới nên chưa chắc, nhưng nếu là Thứ 1089 thì chắc là tin chuẩn…
124 Nghỉ Thôi: Kèo này tụi nó hít khói tụi mình hết.
887 Bỏ: Thứ 124 à, mày ở Seoul mà bày đặt "tụi mình" =))) Sao mấy thằng kia rớt lại sau mày được?
124 Nghỉ Thôi: À à, trừ tao ra chứ. Dân địa phương thắng thế nha ^^
Bỏ 887: Tao muốn làm hồi quy giả quá đi… Lúc đó mà tao đọc truyện này… Không, chỉ cần tao đọc tới chương 50 thôi… Ghen tị tụi Tông Đồ khốn nạn đó vãi…
15 Muốn Bỏ Quá: Mà khoan, mấy đứa đọc qua chương 50 có ổn không vậy??? Sao tụi nó nuốt nổi hay vậy trời =)))))
124 Nghỉ Thôi: Thứ thiệt luôn đó, tâm thần nặng =)))))))))))
__
Đúng như suy đoán, chỉ cần không lộ danh tính thì con người sẽ thể hiện bản chất của mình ra. Có lẽ những con số trong biệt danh từng người ám chỉ thứ tự bỏ truyện của mỗi người nhỉ.
__
Số 888: Mà chắc chắn là không có bản txt của bộ truyện này hả?
Số 124: Mấy hôm trước tao cày nát cái mạng rồi, đúng là không còn cái gì thiệt… Má ơi… Truyện gì mà không có bản txt… (khóc trong vô vọng)
Số 763: Nếu có thật thì tụi nó cũng giấu như mèo giấu c*t chứ share cái thứ lừa đảo đó làm gì. Có bản txt thì linh hồn cũng đáng để đổi chứ đùa gì.
Ý định đọc ‘Cách Sống Sót’ đã lóe lên. Mấy tên này, lúc đó mà đọc chung với tôi thì giờ đâu phải lạc lõng thế này. Giờ bọn chúng chả biết gì về những ngày sắp tới đâu.
“Tới rồi.”
Tôi còn đang hoang mang thì đã nhìn thấy sân ga Anguk ở ngay trước mặt. Một số Giáo Đồ đã lục tục đến và đang đứng đợi ở gần đó.
Nhưng có gì đó hơi lạ.
“Chưa ai chiếm đóng nơi này à?”
“Vâng, đó là giao ước giữa các Giáo Đồ. Gặp ở một ga đã bị chiếm đóng thì không được an toàn cho lắm. Kiểu như khu DMZ[note75588] vậy đó.”
Vừa dứt lời, một Giáo Đồ đã đến gần chào hỏi.
“Chào nha, Thứ 1089!”
“A, là anh Thứ 763 à.”
Jung Minseob cũng chào lại và bắt chuyện với người kia.
“Dạo này khỏe không? Nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm.”
“Đúng rồi đó. Mấy nay bị Bạo Vương hành cho lên bờ xuống ruộng luôn đây này.”
Thứ 763 liếc mắt sang tôi và chợt khựng lại.
“T-Thế… đây là…?”
Jung Minseob gật đầu.
Đôi mắt của Số 763 lộ rõ sự kinh ngạc.
“T-Thật vinh hạnh cho tôi quá, thưa ngài Yoo Junghyuk!”
Câu nói đó lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
“Đó là…?”
Các Giáo Đồ đồng loạt chạy tới và xông về phía tôi. Có cả các Giáo Đồ nữ nữa.
“Nhìn còn đẹp hơn tôi tưởng tượng nữa! Tôi là Thứ 998!”
“Rất vui được gặp ngài Yoo Junghyuk! Tôi là Thứ 1055!”
Cảm giác này… giống như tôi đang là một vị vua thật vậy. Những đôi mắt kia sáng lấp lánh như thể muốn giành được sự chú ý của tôi. Không biết biểu cảm của những người này sẽ như nào khi biết tôi không phải Yoo Junghyuk thật nhỉ.
Hầu hết bọn chúng đều không đáng để quan tâm. Những hiểu biết về tương lai của bọn chúng quá ít và thuộc tính cũng không ngon lành lắm.
Thế mà vẫn có một số người khá nổi bật.
“Tôi rất ấn tượng với cảnh ngài chiến đấu với Quỷ Vương Asmodeus ở lượt hồi quy thứ hai.”
Hơ?
“Đoạn đó có được mô tả sơ qua trong Sách Khải Huyền… Hiện tại có cơ hội được gặp mặt ngài Yoo Junghyuk, tôi rất mong có thể được nghe ngài kể lại trực tiếp.”
‘Cách Sống Sót’ bắt đầu ở lượt hồi quy thứ ba của Yoo Junghyuk, và những chuyện xảy ra ở lượt hồi quy thứ hai chỉ được kể lại dưới dạng hồi ức.
Vậy mà tên này lại biết về Asmodeus ư? Tại sao lại thấy ấn tượng khi hắn còn chưa đọc đến cuối chứ?
“Ngươi là ai?”
“Tôi là Thứ 1168.”
Nghĩa là hắn đã đọc gần đến chương 50. Chắc hẳn tên này là người đọc nhiều nhất trong số những người đang có mặt ở đây.
Thứ 1168 hỏi tôi,
“Xin hỏi, đây là lượt hồi quy thứ ba của ngài Yoo Junghyuk phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“A, thật này…”
Vài Giáo Đồ sầm mặt đi.
Phải, tôi biết mà. ‘Cách Sống Sót’ là một vòng lặp vô tận, nên khi nhận ra đây chỉ là phần đầu của cái vòng lặp ấy thì lại chả thất vọng mới lạ. Mấy tên này, chúng chỉ mới thấy được cái mặt dễ thương của Yoo Junghyuk ở phần đầu thôi… Dù sao thì, chúng cũng không đọc đến cuối nên sẽ chẳng bao giờ thỏa mãn được.
Đột nhiên có vài âm thanh vang lên phía sau tôi.
“Ngài Lee Hyunsung!”
“Thiết Kiếm Lee Hyunsung sao?”
Lee Hyunsung đỏ bừng khi bị đám người vây quanh.
“Các người nói gì vậy? Tôi không phải Thiết… Tôi không phải!”
“Quào, y như Sách Khải Huyền miêu tả luôn. Nhìn cơ bắp kìa!”
“Chà! Căng cực!”
Lee Hyunsung có một gương mặt ưa nhìn và cũng khá nổi tiếng với những Giáo Đồ nữ. Cùng lúc đó, một Giáo Đồ khác chạy ra và bày tỏ sự hứng thú với Jung Heewon.
“Xin hỏi, cô… là Đô Đốc Hải Quân Lee Jihye phải không?”
“Không.”
“Vậy cô tên…”
“Tôi là Jung Heewon. Sao thế?”
“À, vậy sao.”
Tên đó bày ra vẻ mặt thất vọng rồi lướt qua Jung Heewon để đến chỗ Lee Hyunsung. Jung Heewon im lặng nhìn cảnh đó rồi nhắn tin với tôi trong nhóm chat.
—Tại sao… không ai hứng thú với tôi hết vậy?
—Vì cô Heewon không nổi tiếng trong tương lai.
—Chậc.
—Vậy nên từ giờ hãy cố gắng lên.
Tôi quay lưng lại với Jung Heewon tội nghiệp. Tôi tham gia Đêm Hội Giáo Đồ là có lý do. Không thể cứ phí thời gian tám nhảm thế này được.
“Thứ vũ khí đó đâu?”
“Hả?”
“Món vũ khí mà các ngươi đang giấu. Ta muốn xem qua trước.”
“À, đây ạ.”
Giáo Đồ Thứ 763 phấn khích đi đến trung tâm sân ga và lật tấm vải che đang phủ thứ gì đó lên. Là một viên đá rất lớn.
Tôi nhớ lại lúc nhìn thấy cơn mưa sao băng trên nóc rạp chiếu phim. Không, khoan đã.
“Là một viên thiên thạch sao?”
“Haha, đúng vậy. Lúc này có lẽ ngài Yoo Junghyuk vẫn chưa biết… Theo như Sách Khải Huyền, đây là một món vũ khí chứa đựng sức mạnh rất khủng khiếp.”
“Một vũ khí?”
“Vâng! Đúng rồi. Có thể là vũ khí đạt cấp độ thánh tích cũng nên.”
“Không phải thiên thạch cần thời gian để ấp nên giờ vẫn chưa dùng được sao?”
“Haha, mấy hôm nay chúng tôi đã tạo ra một trục xoay cung cấp ma lực. Muộn nhất là tối nay nó sẽ nở. Chúng tôi đã rất nỗ lực mấy ngày qua…”
Tôi lạnh mặt nhìn cái tên khốn đang dương dương tự đắc này.
Màu đỏ. Thật vô lý. Không phải đến lượt thứ tư thì thứ này mới được phát hiện ra sao?
“Là tên chó chết nào cung cấp thông tin này cho các ngươi?”
“Hả?”
“Kẻ nào đem thiên thạch đến đây.”
“À, cái đó… Là Thứ 1124, cậu ta là người đầu tiên…”
Thứ 1124? Một người bỏ truyện từ rất sớm lại biết được thông tin này?
“Hắn đâu?”
Jung Minseob nhìn quanh rồi lẩm bẩm.
“Ơ… Hình như cậu ta chưa tới.”
Người cấp thông tin không đến à. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Đây là một cái bẫy.
“Sao chứ?”
“Ngay lập tức.”
Đây là lần đầu tiên tôi đổ mồ hôi lạnh, kể từ khi ‘Cách Sống Sót’ trở thành hiện thực và khi chạm trán với Yoo Junghyuk lần đầu tiên.
Đây mà là vũ khí á? Không biết ai đủ dại để nghĩ kiểu đó nữa…
Tôi nhìn xung quanh những Giáo Đồ đang giương những đôi mắt ngây thơ nhìn tôi. Rồi cả sân ga bắt đầu rung chuyển.
Ầm ầm ầm…!
Tôi quan sát ‘thiên thạch’ đang run lên không ngừng và lùi bước. Tôi đến để giải quyết đám Giáo Đồ, không ngờ người sắp bị xử lý lại là bản thân.
“C-Cái gì vậy?”
Jung Minseob thốt lên một câu hỏi ngu ngốc.
Chết tiệt. Kịch bản thứ tư còn chưa kết thúc mà ‘Tai Ương’ của kịch bản thứ năm lại chuẩn bị ra sân rồi.
Tôi hét lên với Jung Heewon và Lee Hyunsung.
“Mau chạy đi!”
Đây chính là lý do tôi không tin tưởng mấy kẻ không đọc đến cuối truyện. Nhờ cái đám đọc truyện lỡ dở còn bỏ truyện sớm này mà mọi thứ loạn hết lên rồi.


0 Bình luận