“Một Giáo Đồ như chúng tôi sao?”
“Phải. Ban đầu ta không nhận ra hắn là một Giáo Đồ. Nhưng giờ thì ta chắc chắn. Kẻ đó có khả năng biết trước tương lai giống các ngươi.”
“...Thế?”
“Có vẻ hắn biết rất nhiều, hơn hẳn các ngươi. Hắn đã giết Ác Ma Hoang Tưởng và công phá các hầm ngục ẩn ngay từ đầu. Nhờ vậy mà kế hoạch của ta đều đổ bể cả.”
“C-Có một kẻ như vậy thật sao…?”
Đương nhiên là có. Người đó đang ở trước mặt mấy người nè.
“Và dường như hắn còn đang cố giả danh ta. Vào lần cuối ta gặp hắn, mặc dù đã hấp hối gần chết nhưng có vẻ hắn vẫn đang trốn ở đâu đó gần Chungmuro.”
[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ khâm phục sự trơ trẽn của bạn.]
“...Chungmuro? Không lẽ?”
Jung Minseob kinh ngạc mở điện thoại và gõ chữ liên tục giống như Lee Sungkook trước đó. Chắc là hắn đang thông báo với các Giáo Đồ khác.
Jung Minseob hỏi tôi thêm vài câu, tôi đều trả lời ngắn gọn.
“Thì ra là vậy! A… Vậy là lượt hồi quy thứ ba đã thay đổi… Ngài thật sự là Yoo Junghyuk.”
Jung Minseob lộ rõ vẻ sùng kính.
“Vậy nên ngài mới thu nhận cô gái kia thay vì Ác Ma Hoang Tưởng. Có vẻ cô ta đủ mạnh để thay thế được Kim Namwoon. Cô ta đã áp đảo tôi chỉ với một đòn…”
Yếu tố quan trọng nhất của kế hoạch này chính là sự lầm tưởng của bọn chúng.
Jung Minseob nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp,
“Nhưng sau khi nghe những gì ngài Yoo Junghyuk nói, tôi nghĩ tôi đã biết ai là người đã giết Ác Ma Hoang Tưởng rồi.”
“...Ngươi biết ư?”
“Vâng. Trước đó tôi đã nói qua… nhưng tôi xin phép được nói lại, không phải các Giáo Đồ đều ở cùng một phe.”
Những lời này không ngoài dự đoán của tôi. Nếu đã có tới 48 người biết trước tương lai, hẳn sẽ có bất đồng trong tư tưởng.
“Có một nhóm người tự xưng là Thập Nhị Tông Đồ. Bọn họ tin rằng họ là những người duy nhất đọc được cuốn Sách Khải Huyền thật sự, và họ có khả năng thay đổi thế giới.”
12 người. Hoàn toàn trùng khớp với số lượng độc giả đọc qua chương 50 của ‘Cách Sống Sót’.
“Bọn chúng khác các ngươi chỗ nào?”
“Bọn họ… Họ đã đọc được nhiều phần của Sách Khải Huyền hơn chúng tôi.”
Đúng như tôi nghĩ.
“Hiện tại, chỉ mới có 11 Tông Đồ xuất hiện. Tôi nghĩ kẻ đã chạm mặt với ngài Yoo Junghyuk đây chính là Tông Đồ bí ẩn cuối cùng.”
Đúng là dân đọc truyện có khác, bị ném vào đống kịch bản kinh dị thế này mà bọn chúng thích nghi nhanh thật. Nhưng hiểu lầm thế này cũng tốt. Không, khoan đã… Hiểu lầm sao?
Nghĩ lại thì, một trong số 12 người đã đọc qua chương 50 của ‘Cách Sống Sót’ cũng bao gồm cả tôi mà.
“Ngươi không thích các Tông Đồ à?”
“Thật ra… Đúng vậy. Khác với chúng tôi, bọn họ đang lên kế hoạch tận dụng Sách Khải Huyền để thống trị thế giới.”
…Tự nhiên thấy nhột thế nhỉ?
“Bọn họ là những kẻ chỉ theo đuổi lý tưởng và tín ngưỡng của riêng mình thay vì tìm cách giúp đỡ Yoo Junghyuk ngăn chặn sự diệt vong của thế giới này. Nói cách khác thì bọn họ không khác gì Thập Ác.”
“Thập Ác à…”
“Vậy nên tôi muốn đề nghị với ngài Yoo Junghyuk một việc. Xin hãy dẫn dắt chúng tôi, và ngăn chặn bọn họ.”
Hiểu rồi. Thì ra đây mới là mục đích thật sự của đám này. Nói thật thì tôi khá bất ngờ. Không ngờ chúng lại muốn lợi dụng tôi để triệt bỏ mâu thuẫn nội bộ giữa các Giáo Đồ. Tôi im lặng một lúc rồi trả lời.
“Được. Ta chấp nhận thành lập liên minh với các ngươi.”
“T-Thật sao?”
“Tuy nhiên, ta có một điều kiện.”
Cả Lee Sungkook và Jung Minseob đều căng cứng cả người chờ đợi tôi mở miệng.
“Đầu tiên, giao ga Changsin cho ta.”
“Hả? Ga Changsin…”
“Nó nằm ngay phía trước ga Dongmyo. Không phải các ngươi đã chiếm được nó rồi sao?”
“A, vậy ga mục tiêu của Chungmuro là…”
Jung Minseob dường như đã nhận ra gì đó. Đây mới thực chất là phần quan trọng nhất trong công cuộc đàm phán liên minh này.
Trong kịch bản ‘Cướp Cờ’, ga mục tiêu mà bọn tôi phải chiếm đóng chính là ga Changsin. Nếu không chiếm được nó thì dù có đi được hết Con Đường Đế Vương, tôi cũng không hoàn thành được kịch bản thứ tư. Mà nếu không hoàn thành được kịch bản, tôi và cả nhóm đều sẽ chết.
Chờ đã, vẻ mặt của Lee Sungkook như thế là sao?
“Tôi xin lỗi, thưa ngài Yoo Junghyuk. Việc này đối với chúng tôi… có hơi khó.”
“Tại sao?”
“Người sở hữu ga Changsin không thuộc nhóm của chúng tôi.”
“Không phải là người của các ngươi sao?”
Lạ vậy. Ga Dongmyo nằm ở ngay sát luôn mà.
Lee Sungkook thở dài thườn thượt.
“Bạo Vương là người đã chiếm đóng nơi đó.”
Bạo Vương. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.
“...Hắn đã trở thành vương rồi?”
Một trong ‘Thất Vương Seoul’, Bạo Vương. Hắn là một trong số ít những người có thể sánh ngang với Yoo Junghyuk ở thời điểm hiện tại.
Không phải vài ngày nữa hắn mới trở thành vương sao? Với lại hắn khởi đầu từ ga Dobong cơ mà, mới đó mà đã đi xa tới vậy rồi ư? Tôi có nghĩ kiểu gì cũng thấy bất thường.
Lee Sungkook bắt gặp ánh mắt của tôi liền vội cúi đầu.
“Thật ra… Vì sai lầm của một số Giáo Đồ nên hắn mới đột nhiên mạnh lên như thế. Hắn giết chết vài Giáo Đồ, rồi sẵn chiếm luôn ga… Lúc đó, Giáo Đoàn có 53 thành viên.”
Đột nhiên bọn chúng trở nên không đáng tin chút nào. Nghĩ lại thì, ngay cả phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết chúng cũng không nhớ rõ. Sao tôi lại cho rằng đám người này sẽ làm được gì ra hồn chứ?
“X-Xin đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã chuẩn bị một món vũ khí cực kì mạnh có thể loại bỏ được Bạo Vương. Mà không chỉ Bạo Vương thôi đâu, thậm chí nó còn đủ mạnh để đối phó với Thập Nhị Tông Đồ.”
Jung Minseob gật gù.
“Có lẽ ngài Yoo Junghyuk không biết rõ chuyện này lắm. Nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức để giải nghĩa được Sách Khải Huyền…”
Không, tôi biết rất rõ là đằng khác. Không thể để mấy tên này long nhong một mình được. Tôi phải chấm dứt mọi chuyện trước khi đám người này phá nát cả câu chuyện.
“A, vậy thì tốt rồi. Sớm muộn gì ngài cũng sẽ chiêm ngưỡng được món vũ khí ấy.”
“Cơ hội chiêm ngưỡng vũ khí?”
“Ngày mai, trừ Thập Nhị Tông Đồ ra, Đêm Hội Giáo Đồ sẽ được tổ chức. N-Nếu ngài không phiền…”
Jung Minseob hướng ánh mắt đầy mong chờ về phía tôi.
“Ngài Yoo Junghyuk, mong ngài có thể đi cùng chúng tôi.”
_______________________________________
Sau khi nói chuyện xong, Jung Heewon, Lee Hyunsung và tôi ngồi lại với nhau trong một túp lều do Lee Sungkook bố trí. Tôi nhìn sang lá cờ của ga Chungmuro.
Chỉ qua một buổi chiều mà lá cờ của tôi đã chuyển thành màu ‘xanh’ nhờ việc sáp nhập ga Dongdaemun và ga Cheonggu.
[Bạn đã sử dụng đặc quyền của Cờ Xanh.]
[Kể từ giờ, bạn có thể sử dụng ‘Nhóm Chat’ với các thành viên trong đội.]
Thế là sau này nói chuyện không cần phải đề phòng tứ phía nữa. Không ai có thể xâm nhập vào nhóm chat này trừ khi là một thành viên khác của nhóm tôi.
Tôi giải thích ngắn gọn những gì xảy ra trong hôm nay cho hai người kia. Jung Heewon đã mơ hồ nhận ra tình hình, còn Lee Hyunsung vẫn đang kinh ngạc.
—Trời đất, không thể tin được mà. Đám người đó biết trước một phần tương lai ư… Vậy nên anh Dokja mới đóng giả làm Yoo Junghyuk hả?
—Phải.
—Hầy… Vậy thì chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian rồi. Phải tìm hiểu thêm thông tin về đám người này…
—Không.
—Hả?
—Tôi sẽ giải quyết bọn chúng trong hôm nay luôn.
Tôi nhìn sang Jung Heewon.
—Xin lỗi nhé, cô Heewon.
—Không sao… Tôi chỉ hơi tổn thương chút thôi.
—...
—Đùa thôi. Không phải anh Dokja đang đóng vai giang hồ chợ búa à? Nếu anh hối lỗi thật thì hãy để tên khốn hồi nãy cho tôi xử lý.
Jung Heewonn cười cười rồi nói tiếp.
—Vậy đêm nay sẽ là một đêm nóng bỏng nhỉ?
—N-Nóng bỏng á…?
Lee Hyunsung hơi hoảng trước câu đùa của Jung Heewon. Tôi lắc đầu.
—Tôi phải làm một chuyện trước đã.
—Chuyện gì thế?
—Tối nay tất cả bọn chúng sẽ tập trung lại. Sẽ rất khó hành động.
Vừa dứt lời, tôi liền lấy ra một tấm áo choàng. Bóng hình tôi chợt biến mất, Lee Hyunsung ngỡ ngàng lên tiếng.
—Ể? Anh Dokja?
—Tôi sẽ ra tín hiệu. Đến lúc đó mọi người hẵng ra tay.
Thứ tôi đang khoác trên người là một vật phẩm chỉ thành viên hạng vàng trở lên mới mua được, ‘Áo Choàng Ẩn Thân’, giá 3,000 xu.
Vật phẩm này chỉ sử dụng được năm lần, đổi lại nó sẽ kích hoạt tính năng ‘Ẩn Thân Tuyệt Đối’ trong vòng 20 phút.
Tôi dần hòa vào bóng tối. ‘Áo Choàng Ẩn Thân’ sẽ trở nên vô dụng trước những người có ‘Cảm Quan Tuyệt Đối’ Lv.6 trở lên, nhưng ở đây không ai có loại kỹ năng đó cả.
Tôi lướt qua đám người canh gác và đi vào lều của Han Donghoon. Xung quanh lều được bao bọc bởi Ngăn Chặn Sóng Âm nên tôi không cần phải lo việc có người nghe lén sau khi đã bước vào trong.
Tôi cẩn thận mở lều và nhìn thấy một cậu nhóc đang ngồi một mình trước máy tính. Trời tối nên quầng thâm trên mắt thằng bé càng đậm hơn.
Đứa trẻ trông thật cô đơn. Các Giáo Đồ đã biến cậu trở thành một cỗ máy vô tri vô giác đúng nghĩa. Một công cụ có khả năng khống chế tương lai bằng cách lan truyền thông tin thật giả lẫn lộn trên Internet. Lúc này việc đó không có ích gì cho lắm, nhưng giá trị của cậu bé này sẽ tăng dần theo thời gian.
Tôi lặng lẽ tiếp cận đến sau lưng và bịt miệng cậu nhóc lại. Han Donghoon kinh ngạc vùng vẫy, nhưng một thằng nhóc suốt ngày chỉ ngồi một chỗ làm sao đọ lại được một người có thể lực đã đạt đến cấp 10 như tôi chứ.
Tôi đút tay vào túi lấy ra thuốc Thức Tỉnh Tinh Thần mà tôi đã mua cùng lúc với Áo Choàng Ẩn Thân. Chỉ một viên thuốc này đã ngốn tận 3,000 xu của tôi đó.
Nếu nói không tiếc thì sẽ là nói dối, nhưng nếu đem được Ẩn Giả Vương về đội của tôi với 3,000 xu thì đây cũng coi như một giao dịch khá hời.
Sau khi được uống thuốc, ánh mắt của Han Donghoon dần thay đổi. Hiệu ứng của Thôi Miên đã bị giảm đi và lý trí của cậu đã bắt đầu quay trở lại.
“Ư-Ư, anh…”
Bị thôi miên không có nghĩa là cậu không nhớ gì cả. Có lẽ lúc này toàn bộ các chấn thương tinh thần trước giờ đều đang lần lượt lướt qua trong đầu cậu bé này. Một khi Thôi Miên bị vô hiệu hóa, nhà tài trợ của cậu sẽ can thiệp vào được thôi.
[Nhà tài trợ của Han Donghoon tiết lộ danh xưng của mình.]
[Chòm sao ‘Bóng Khuất Sau Màn’ cảm thấy biết ơn bạn.]
[Bạn nhận được 500 xu tài trợ.]
Han Donghoon cầm lấy lá cờ trong tay và lùi lại.Tôi nhìn chằm chằm lá cờ một lúc rồi chậm rãi bước ra xa.
“Đừng lo. Anh không đến để cướp lá cờ.”
“Ư-Ư, a…”
“Em là người thông minh nên chắc em cũng hiểu. Nếu anh có ý xấu, anh đã không giải Thôi Miên cho em.”
“T-T-Thế.”
“Anh muốn làm bạn với em.”
Han Donghoon bất ngờ. Tôi đợi một lúc để cậu nhóc có thể hoàn toàn lấy lại ý thức. Nhưng cậu vẫn chưa thể nói chuyện rành mạch. Nói mới nhớ, hình như nhóc này giao tiếp không tốt lắm.
“Em cảm thấy khó nói chuyện trực tiếp sao? Nếu không phiền thì anh muốn bàn với em một việc.”
Han Donghoon nhìn vào điện thoại trên tay và bắt đầu lẩm bẩm gì đó.
[Nhân vật ‘Han Donghoon’ đã kích hoạt kỹ năng ‘Mạng Internet Diện Rộng’ Lv. 5 trên điện thoại của bạn.]
[Bạn có thể sử dụng mạng Internet ở bất cứ đâu trong ‘Mái Vòm Seoul’ khi ‘Han Donghoon’ vẫn còn ý thức.]
Sau một lúc, tên của Han Donghoon xuất hiện trong mục tin nhắn của tôi.
—Anh là ai?
—Anh đã tìm em được một thời gian rồi.
—Lee Sungkook cũng từng nói thế.
—Anh cũng đoán vậy.
—Tôi…
Đôi tay cậu nhóc run đến mức không thể gõ được một câu hoàn chỉnh. Tôi vô thức có cảm giác mình không thể nào thuyết phục được cậu vào lúc này.
Hơn 10 ngày đã trôi qua, vết thương của cậu bé đã mưng mủ đến mức không thể dễ dàng hồi phục được nữa.
—Anh hiểu mà. Em đang rất sợ hãi và hoang mang.
[Nhân vật ‘Han Donghoon’ đang vô cùng khó chịu.]
—Đừng có nói nhảm.
—Anh không giống với những người kia.
—Tôi không tin anh.
—Không phải em ghét các Giáo Đồ lắm sao?
Ánh mắt Han Donghoon khẽ dao động. Sự căm phẫn ăn sâu bén rễ tràn ngập trong ánh mắt cậu bé từng phải nếm trải Thôi Miên.
—Nếu em cho phép, thì anh có thể xóa sổ bọn chúng.
—...Tại sao? Các Giáo Đồ đã…
—Bọn chúng không nên tồn tại. Chúng đang làm ảnh hưởng đến ‘hồi kết’.
Han Donghoon nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu và tiếp tục gõ phím.
—Vậy thì… Anh muốn gì ở tôi? Rồi anh cũng sẽ lợi dụng tôi như bọn chúng mà thôi.
Tôi ngước lên và từ từ mở miệng.
—Không, hoàn toàn ngược lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Han Donghoon và nói một cách dõng dạc.
“Em không cần làm gì cả.”
_______________________________________
“Thế là đám kia sắp tiêu rồi. Ngày mai mọi thứ sẽ kết thúc.”
“Hầy… Chừng nào xong chuyện, tao phải mua một chai Soju mới được.”
“Đúng đó. Hồi nãy anh có thấy ánh mắt của tên đó không? Gã dùng ‘Hiền Nhân Nhãn’ nhìn chằm chằm làm em hết hồn.”
“Haha, cái thằng bỏ truyện ngay từ đầu như mày thì làm sao mà biết tới Hiền Nhân Nhãn vậy hả?”
Rôm rả thật. Có vẻ khá thú vị nên tôi quyết định nghe tiếp.
“Này, các Giáo Đồ khác vẫn còn nghi ngờ… Giờ em thuyết phục bọn họ thế nào đây? Bọn họ cứ hối em tới Chungmuro…”
“Đưa điện thoại đây, anh mày nói chuyện cho. Dù thế nào thì… Ơ?”
Jung Minseob vừa mở khung chat ra chợt khựng lại.
“Sao lại mất mạng rồi?”
“Thằng oắt đó lại ngủ quên rồi sao? Đi kiểm tra thử đi.”
Jung Minseob đang định rời khỏi lều thì bỗng đụng trúng gì đó.
“C-Cái gì thế…?”
Keeeeeng!
“Aaaa!”
Jung Minseob la lên một tiếng rồi té xuống đất. Tôi cởi Áo Choàng Ẩn Thân ra và cầm Thanh Kiếm Đức Tin trên tay.
“Y-Yoo Junghyuk? Sao lại…?”
Lee Sungkook hoảng hồn lắp bắp khi thấy Jung Heewon ló đầu vào trong lều.
“Tôi đã giải quyết vài tên rồi. Nhưng đông quá… Chắc không trụ được lâu đâu.”
Jung Heewon nói xong thì biến mất và âm thanh đánh nhau ở bên ngoài lại tiếp tục.
“N-Ngài biết ngài làm vậy sẽ xảy ra chuyện gì không? Yoo Junghyuk, ngài không thể đối phó được với tất cả chúng tôi đâu!”
“Tất cả sao? Ta không cần xử lý tất cả. Chỉ cần giải quyết mình ngươi là đủ rồi.”
Nghe vậy, khoé môi Lee Sungkook khẽ động đậy.
“Tôi xin lỗi ngài, nhưng tôi không thể để-”
Xoẹt xoẹt!
Tôi nhẹ nhàng quét lưỡi kiếm qua người Jung Miseob đang ngã ngửa trên đất và chém đứt bộ giáp hắn đang mặt. Jung Minseob hét lên.
“Ặc!”
Bộ giáp của hắn bị cắt nát, một mảnh vải rơi xuống khỏi người hắn. Tôi nhặt mảnh vải đó lên.
[Bạn đã giành được cờ của ‘Nhóm Dongmyo’.]
[Cờ Xanh của bạn đã hấp thu thành tựu tích lũy của Cờ Xanh.]
[Cờ Xanh của bạn đã nâng cấp thành Cờ Nâu.]
[Một lá cờ cấp cao sẽ bảo vệ bạn.]
“Ngươi mới là người đại diện thực sự của ga Dongmyo.”
“L-làm sao mà…?”
“Dù có ngu cỡ nào đi nữa thì các ngươi cũng không khoe lá cờ của mình ra.”
Ngay từ đầu, việc chúng giao chức vị người đại diện cho Han Donghoon là đã có vấn đề rồi. Bọn chúng biết trước tương lai, nên chắc chắn sẽ không giao vị trí đó cho một nhân vật trong truyện.
Tuy nhiên, Lee Sungkook lại không phải người đại diện. Vậy thì chỉ còn một câu trả lời.
[Những thành viên còn lại của nhóm Dongmyo đang chờ đợi phán quyết của bạn.]
Giờ thì đám lính gác đều trở nên vô dụng. Jung Minseob bất lực lên tiếng.
“Y-Yoo Junghyuk! Nếu các Giáo Đồ khác biết chuyện…”
“Các ngươi tính thông báo thế nào khi không có mạng đây?”
Lúc này hắn đã nhận ra mọi kế hoạch của bọn chúng đều đã đổ vỡ. Lee Sungkook tuyệt vọng hỏi.
“Tại sao… Tại sao ngài lại làm vậy với chúng tôi?”
“Để xem? Hỏi gì vô nghĩa vậy. Dù ta có là ‘Yoo Junghyuk thật’ thì ta cũng không thành lập liên minh với loại người như các ngươi đâu.”
“C-Cái gì… Không lẽ…?”
Tôi mỉm cười nhìn hai con người mặt mày tái mét ngồi dưới đất.
“Đáng lẽ mấy người nên đọc đến cuối truyện.”


1 Bình luận