• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 11 - Đêm hội Giáo Đồ

Chương 49

1 Bình luận - Độ dài: 2,239 từ - Cập nhật:

“‘Kẻ Bỏ Dở Thứ 9’ sao… Ta chưa từng nghe thấy thuộc tính này bao giờ.”

“À, ngài không biết cũng phải. Đây là lần đầu Giáo Đồ chúng tôi xuất hiện mà.”

Tên khốn này lại biện lý do. Tự nhiên muốn trêu gã ghê.

“Nhưng lạ thật. Nếu các ngươi thật sự nhận được lời mạc khải, tại sao ngươi không có thuộc tính ‘Giáo Đồ’ mà lại là ‘Kẻ Bỏ Dở’? Cái tên đó là sao nữa?”

“C-Cái đó… lời mạc khải… không, Sách Khải Huyền…”

Lee Sungkook lắp bắp. Nhìn gã loay hoay tìm cách tránh đi Phát Hiện Nói Dối vui mắt thật. Không biết gã sẽ nói thật mấy phần đây. Lee Sungkook cuối cùng nhắm tịt mắt.

“Khi tôi đọc Sách Khải Huyền… Tôi đã dừng lại!”

“Ngươi dừng đọc? Tại sao lại không đọc tiếp?”

“Nội dung của Sách Khải Huyền quá phức tạp, mênh mông và thâm sâu…”

“Thế là ngươi trở thành ‘Kẻ Bỏ Dở Thứ 9’?”

“Vâng…”

“Ta không nghĩ ngươi sẽ có ích với ta lắm đâu.”

“K-Không! Tôi chắc chắn có khả năng giúp ngài mà!”

Lee Sungkook hoảng lên, gã tiếp tục lảm nhảm, tay cứ liên tục mở rồi lại tắt điện thoại.

“Ngươi cứ động vào điện thoại làm gì thế?”

“T-T-Tôi xin lỗi. Tôi là một người nghiện điện thoại…”

Nhìn là biết gã đang cầu cứu những Kẻ Bỏ Dở khác rồi. Nhưng có vẻ không khả quan lắm.

“Ngươi đang dùng mạng Internet?”

“P-Phải, đúng vậy. Đó là một kỹ năng của Ẩn Giả…”

Theo lời của Lee Sungkook, tôi nhìn sang Han Donghoon. Cậu nhóc bị thôi miên vẫn ngồi một chỗ cắn móng tay với ánh mắt vô hồn.

Ẩn Giả Vương là một người có khả năng thao túng dư luận rất mạnh. Cậu bé này không thể bị các Giáo Đồ kiểm soát như vậy được.

Nếu các Giáo Đồ can thiệp vào câu chuyện theo cách này, nguyên tác sẽ bị phá hủy và mọi kế hoạch tôi vạch ra đều sẽ vô dụng. Tôi phải ngăn đám người này lại trước khi mọi chuyện đi quá xa.

“Các Giáo Đồ khác cũng có thuộc tính ‘Kẻ Bỏ Dở’ như ngươi sao?”

“...Đúng vậy.”

“Tổng cộng có bao nhiêu người?”

“À thì…” 

Lee Sungkook do dự vài giây rồi mở miệng.

“Theo như tôi biết thì có khoảng 48 người.”

48 người thôi sao? Ít hơn tôi nghĩ.

Chương 1 có tới 1,200 lượt đọc, và đến chương 10 vẫn còn tận 120 lượt đọc, tôi đã tưởng là sẽ có ít nhất 100 người chứ.

Những lời tiếp theo của Lee Sungkook đã giải đáp thắc mắc của tôi. 

“Lẽ ra ban đầu có rất nhiều Giáo Đồ, nhưng tôi nghĩ hầu hết bọn họ đều thất bại trong kịch bản đầu tiên.”

“Biết trước tương lai mà vẫn chết á?”

“Chuyện đó… dù đã nhận được Sách Khải Huyền từ trước đó, nhưng chỉ mới gần đây chúng tôi mới phát hiện nó là Sách Khải Huyền ‘thật sự’.”

Nghe hợp lý hơn rồi đấy.

Có lẽ khi kịch bản vừa bắt đầu, không ai nghĩ rằng cuốn tiểu thuyết phát hành từ 10 năm trước lại trở thành hiện thực. Có lẽ bọn chúng không nhớ ra ngay được.

Nhưng kỳ lạ một chỗ là Lee Sungkook lại sống sót. Tên này là người thứ chín bỏ truyện, cũng coi như là một trong những người đầu tiên dừng đọc. Vậy thì tại sao gã vẫn sống sót?

“Nhờ có một Giáo Đồ khác ở gần đó mà tôi mới may mắn sống sót, nếu không thì tôi cũng đã chết rồi.”

Một Giáo Đồ khác ở chung một chỗ với gã sao?

“Cái đó-”

Lee Sungkook vừa định nói gì đó, mặt đất bỗng rung lắc nhẹ. Mặc dù chúng tôi đang ở trong khu vực của Ngăn Chặn Sóng Âm, cơn rung chấn vẫn lan được tới tận đây.

Lee Sungkook và tôi đồng loạt rời khỏi túp lều.

Keng!

Tôi cứ tưởng là một kịch bản phụ xuất hiện nhưng hóa ra không phải. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng đối mặt nhau ở ngay trung tâm sân ga. Tôi không biết tên đàn ông kia là ai, nhưng người còn lại thì…

“Mày còn chả phải nhân vật phụ… thế mà dám động vào tao?”

“Mày đang nói cái khỉ gì đấy, tên chó đẻ.”

…Không bất ngờ mấy, là Jung Heewon.

“Gì? Chó đẻ á…? Con khốn!”

Tên đó bỗng rút ra một thanh kiếm lớn từ sau lưng. Chỉ số tổng thể của gã có vẻ tương đương với Jung Heewon. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ.

[Nhân vật ‘Jung Heewon’ đã kích hoạt tùy chọn đặc biệt của Mikazuki Munechika, ‘Tử Thần Túc Ấn’.]

“Jung Heewon!”

Jung Heewon dừng đường kiếm của mình ngay trước khi chặt đứt đầu gã đàn ông. Tóc gáy của gã dựng đứng hết cả lên.

Chênh lệch tốc độ giữa hai người quá kinh khủng. Nếu tôi không ngăn lại kịp thời, tên kia có lẽ đã chết rồi.

Lee Sungkook hoảng hốt la lên, 

“Jung Minseob! Anh đang làm cái gì thế hả?”

Nhìn vẻ mặt bối rối của Lee Sungkook, tôi liền nhận ra ngay.

[Kỹ năng độc quyền, ‘Danh Sách Nhân Vật’ được kích hoạt.]

Những dòng thông báo hiện lên đúng như dự đoán.

[Không thể xem thông tin người này trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]

[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh Sách Nhân Vật’.]

Phải. Tên kia cũng là một Giáo Đồ.

_______________________________________

Sau một lúc, một Giáo Đồ khác cùng với Lee Sungkook quỳ xuống dưới chân tôi.

“Tôi thành thật xin lỗi, bạn của tôi vẫn chưa biết rõ tình hình… Này, anh mau xin lỗi đi!”

Người đàn ông bên cạnh cúi rạp người trước tôi.

“...Tôi xin lỗi.”

Không giống với Lee Sungkook, tên này có lòng tự trọng khá cao, có vẻ hắn vẫn chưa hết tức. Tôi nhìn sang Jung Heewon và nói.

“Jung Heewon, đã nói là đừng bốc đồng rồi mà.”

“N-Nhưng tên khốn đó…!”

“Jung Heewon!”

Jung Heewon lần đầu tiên kinh ngạc.

“...Tôi xin lỗi, ngài Yoo Junghyuk.”

Jung Heewon cúi đầu và xoay người rời đi, Lee Hyunsung cũng đi cùng cô với vẻ lúng túng. Tôi biết rất rõ Jung Heewon không phải loại người sẽ vô duyên vô cớ chĩa kiếm vào người khác.

Tuy nhiên, ra tay vào thời điểm hiện tại là một hành động vô cùng nguy hiểm.

Gã đàn ông kia nhìn tôi và hỏi, 

“Ngài thật sự là ngài Yoo Junghyuk sao?”

“Phải, ngươi cũng là một Giáo Đồ à?”

“...Vâng.”

Khuôn mặt hắn hiện lên một biểu cảm đầy phức tạp. Hắn đảo mắt nhìn tôi, Jung Heewon và Lee Hyunsung. Sau đó, hắn liếc sang Lee Sungkook rồi lên tiếng.

“Xin thứ lỗi, thưa ngài Yoo Junghyuk. Tôi xin phép được rời đi một lúc. Sungkook, ra ngoài nói chuyện chút đi.”

Hắn đi ra khỏi túp lều, còn Lee Sungkook cúi đầu chào tôi.

“Ta không muốn đợi lâu.”

“Vâng.”

Nếu Yoo Junghyuk thật ở đây thì chả có chuyện hắn đồng ý đâu. Nhưng tôi có lý do để cho phép bọn chúng nói chuyện riêng. Ngay khi Lee Sungkook rời khỏi lều, tôi ngay lập tức liên lạc với Bihyung.

‘Ê Bihyung.’

[Gì? Đang vui mà…]

‘Tăng Cường Thính Giác, 2,000 xu.’

[.........]

Hẳn nó đã quen dần với việc này rồi. Chỉ tốn khoảng ba giây để Bihyung mở một quảng cáo che mắt.

[Bạn đã tiêu thụ 2,000 xu.]

[Đã nhận được kỹ năng độc quyền ‘Tăng Cường Thính Giác’.]

Bihyung lên giọng cảnh cáo.

[Nhớ cẩn thận ở kịch bản thứ tư sắp tới. Đối với kịch bản diễn ra trên diện rộng như vậy, những Dokkaebi trung cấp có thẩm quyền…]

Tôi phớt lờ lời của Bihyung.

[Kỹ năng độc quyền, ‘Tăng Cường Thính Giác’ Lv. 1 được kích hoạt.]

Tôi lặng lẽ di chuyển ra khỏi túp lều được Ngăn Chặn Sóng Âm bao phủ. Sau đó tôi nghe thấy vài giọng nói. Nơi chúng đứng cách chỗ tôi đang trốn không xa lắm.

“Này, không phải có hơi lạ sao?”

“Hả?”

“Mày thật sự công nhận khuôn mặt đó đẹp trai hả?”

“Tự dưng anh nói cái gì thế…?”

“Tác giả đã mô tả Yoo Junghyuk là một người đẹp trai mà.”

Ô hay cái tên này? May là Lee Sungkook đã lên tiếng phản bác.

“Có thể gu của tác giả khác chúng ta thôi… Người đó chắc chắn là Yoo Junghyuk. Cái tính nết bẩn bựa đó không lẫn đi đâu được.”

“Cái đứa mới đọc có mấy chương đã bỏ truyện như mày thì biết cái gì…?”

“Này…! Anh cũng lâu rồi không đọc bộ truyện đó nên có nhớ cốt truyện đâu!”

“Nhưng mà, ít nhất tao còn có ‘Cải Thiện Trí Nhớ’ nên vẫn nhớ được vài phân cảnh, còn mày thì sao hả? Mày có nhớ được phần mở đầu của câu chuyện đâu? Lúc đó không nhờ có tao thì mày đã chết mất xác từ lâu rồi…”

Âm thanh của bọn chúng đến gần hơn.

“Dù sao thì tao vẫn thấy không đúng lắm. Bỏ qua Lee Hyunsung đi, cái con đàn bà đó là ai nữa? Theo tao nhớ thì làm gì có nhân vật nào giống vậy xuất hiện trong lượt hồi quy thứ ba đâu?”

“Thế thì thử gã đi. Để xem gã có thật sự là Yoo Junghyuk hay không.”

“...Nhưng lỡ như người đó đúng là Yoo Junghyuk thì sao?”

“Thì cứ tiếp tục làm theo kế hoạch. Nếu giữ chân được Yoo Junghyuk, chúng ta sẽ dễ đối phó với đám người đã đọc hơn 50 chương truyện hơn.”

Thông tin hữu ích dần lộ ra rồi. Ngày trước bình luận chửi rủa nhân vật chính cho lắm vào, giờ lâm vào cảnh này thì bọn chúng lại muốn ôm đùi người ta. Đúng là loài người.

Lee Sungkook và gã đàn ông đi lại gần.

“Tôi xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu. Chúng ta vào trong thôi.”

Chúng tôi quay trở vào lều.

“Thưa ngài Yoo Junghyuk. Xin hãy thứ lỗi cho thái độ bất kính trước đó của tôi. Tôi xin phép giới thiệu lại bản thân. Tôi tên là Jung Minseob.”

Gã mỉm cười cúi đầu chào tôi.

Mặc dù bị lép vế trước Jung Heewon, tên này vẫn được trang bị khá tốt. Ví dụ như chiếc ‘Mặt Nạ Đào Tẩu’ mà hắn đang đeo trên người có tác dụng cho phép người dùng được tự do thay đổi diện mạo và ngoại hình.

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Vậy ngươi ‘bỏ dở’ ở đâu?”

Jung Minseob liếc mắt nhìn Lee Sungkook. Nhìn như hắn đang chửi tên kia bằng mắt ấy.

“...Tôi là ‘Kẻ Bỏ Dở thứ 1,089’.”

Thứ 1,089. Xét theo số lượt đọc cho chương 1,200 là 1 và ở chương 10 là 120, người này đúng là bỏ truyện khá muộn.

Chắc hẳn hắn chính là người đã cứu mạng Lee Sungkook ở kịch bản đầu tiên.

“Với tư cách là một Giáo Đồ đã được đọc qua Sách Khải Huyền, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được diện kiến ngài Yoo Junghyuk đây. Nhưng, thưa ngài… Tôi xin lỗi nhưng ngài có thể cho phép tôi hỏi vài câu được không?”

“Hỏi à? Muốn hỏi gì?”

“Cái đó, là về thân phận của ngài…”

“Ngươi đang nghi ngờ ta không phải Yoo Junghyuk thật?”

“...K-Không phải thế.”

Mặt hắn đỏ bừng lên trước ánh mắt dò xét của tôi.

“Thử đi.”

“Sao ạ?”

“Hỏi đi.”

Jung Minseob lúng túng gật đầu.

“Ừm… Vậy thì tôi xin phép.”

Để có thể hoàn toàn lừa được đám người này, tôi phải làm rõ một vài chuyện.

“Theo như tôi được biết, ngài Yoo Junghyuk đây sẽ đồng hành cùng Ác Ma Hoang Tưởng Kim Namwoon trong lượt hồi quy thứ ba. Tuy nhiên hiện giờ thay vì Kim Namwoon thì ngài lại đi cùng một người phụ nữ lạ mặt.”

“...”

“Ban đầu tôi cho rằng người đó là Lee Jihye, nhưng cô gái đó nhìn không giống một thiếu niên. Tôi cũng nghe thấy ngài gọi cô ta bằng một cái tên khác.”

Trí nhớ và kỹ năng quan sát của tên này khá đấy. Đúng như Jung Minseob nói, thế giới này khác với lượt hồi quy thứ ba mà tôi biết. Giờ tôi phải điều chỉnh cái thế giới đã thay đổi này cho phù hợp với mong muốn của tôi nhất có thể.

“Nếu ngươi muốn hỏi tại sao ta không đi cùng Ác Ma Hoang Tưởng, thì câu trả lời rất đơn giản. Ở lượt này, Ác Ma Hoang Tưởng không tồn tại.”

“...Sao cơ? Không tồn tại ư? Nghĩa là… cậu ta đã chết?”

“Phải.”

Cả hai người đều nghệt mặt ra một lúc. Jung Minseob hỏi tiếp,

“Không, làm thế nào… Là ai đã giết Kim Namwoon?”

“Ác Ma Hoang Tưởng Kim Namwoon…”

Hai tên Giáo Đồ há hốc mồm chờ câu trả lời. Giờ là lúc tôi tung ra đòn chí mạng.

“Cậu ta đã chết trong tay một Giáo Đồ như các ngươi.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thanks for new chapter, trans
Xem thêm