• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi 8 – Phòng thủ khẩn cấp

Chương 32

0 Bình luận - Độ dài: 2,426 từ - Cập nhật:

「Lee Hyunsung đang gật gà gật gù như một sĩ quan trực ban.」

Chắc là sẽ có một câu mô tả như vậy trong ‘Cách Sống Sót’. Và hẳn là cũng có câu như này nữa.

「Có lẽ Lee Hyunsung không biết. Rằng chuyện gì sẽ xảy đến với anh ấy vào hôm nay.」

“Anh Hyunsung?”

“…A, hửm, tôi ngủ gật à. Anh Dokja, anh đã khỏe hơn chưa?”

“Vâng, tôi ổn rồi. Nhân tiện thì, khi nãy anh vừa nói mớ gì đó. Hình như là sĩ quan trực ban…”

“Ể, thật sao?”

“Ngoài ra còn có binh nhì Lee Hyunsung…”

Mặt Lee Hyunsung đỏ lên.

“C-Cái đó…Chỉ là ký ức từ những ngày đi lính của tôi thôi.”

“Những ngày đi lính? Không phải anh Lee Hyunsung là một quân nhân sao?”

“À…Tôi được điều sang đơn vị số ba khi vừa lên hàm hạ sĩ.”

“Tôi nghe nói những trường hợp đó rất hiếm khi xảy ra. Chắc hẳn công việc trong quân ngũ phù hợp với anh lắm.”

Lee Hyunsung bật cười. Đó là một nụ cười mà tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Có rất ít người phù hợp với cuộc sống trong quân ngũ. Thường thì người ta ở lại vì không biết làm gì khác mà thôi.

Giờ thì, đến lúc ném vài viên đá xuống nước rồi.

“Dù vậy thì, thật mừng vì có anh Lee Hyunsung ở đây.”

“Hử?”

“Tôi thấy rất an tâm khi anh Lee Hyunsung che chắn ở phía trước. Giống như tôi đang được bảo vệ vậy.”

“…Thật sao?”

Lee Hyunsung cười nhẹ. Dù nụ cười khá yếu ớt nhưng chắc hẳn anh ấy đã nhẹ lòng hơn nhiều. Sau một màn chào hỏi ngắn ngủi, tôi rời khỏi chỗ của Lee Hyunsung.

Ở vòng hồi quy thứ ba trong nguyên tác ‘Cách Sống Sót’, Lee Hyunsung đã tiến hóa thuộc tính thông qua việc bảo vệ những người ở ga Geumho khỏi băng Cheoldu. Nhưng lần này Jung Heewon đã giành mất cơ hội đó.

Hiện tại Yoo Sangah, Jung Heewon và Lee Gilyoung đang tiến đến chỗ tôi. Tôi đối mặt với bọn họ.

“Mọi người thấy tôi vừa làm gì rồi chứ? Hãy làm y chang như vậy.”

“Vâng…Tôi cũng thấy đại khái rồi. Nhưng tại sao chúng ta phải làm vậy?”

Đương nhiên phải có lí do thì tôi mới làm việc này.

[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm.]

Lee Hyunsung đang ngồi lau chùi tấm khiên với vẻ mặt ngờ nghệch.

‘Góc Nhìn Của Độc Giả Toàn Tri’ là một trò lừa đảo. Ít nhất, đối với các ‘nhân vật’ trong truyện thì là như vậy.

“Tôi muốn giúp anh Hyunsung. Mấy ngày nay trông anh ấy hơi xuống tinh thần. Nếu chúng ta nói vài lời cổ vũ thì chắc anh ấy sẽ ổn hơn nhỉ?”

Tôi nói thế là vì lo cho Lee Hyunsung thật. Yoo Sangah ngây thơ gật đầu theo.

“Giống như câu nói ‘Lời khen cũng khiến cá voi nhảy múa’[note72694] phải không?”

“Cũng tựa tựa vậy đó.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử!”

Không giống Yoo Sangah, Jung Heewon bày ra một biểu tình nghi ngờ.

“Anh Dokja.”

“Vâng.”

“Nhà tài trợ của anh chắc không phải mấy kẻ có tên như ‘Thầy Bói Chột Mắt’ đâu ha?”

“…Cái đó là gì nữa vậy?”

“Anh không biết sao?”

À thì, đúng là có chòm sao có tên kiểu vậy thật. Vừa nãy tôi còn tưởng Jung Heewon có thể là tác giả của ‘Cách Sống Sót’ luôn đó. Bởi vì biệt danh của Cung Duệ chính là ‘Di Lặc Một Mắt’.

“Không phải. Tôi có một kỹ năng đặc biệt. Có thể nói, đó là kỹ năng giúp tôi thấu hiểu con người.”

“…Tôi muốn hỏi thêm nhưng chắc anh sẽ không trả lời tôi đâu, vậy nên tôi sẽ không hỏi nữa.”

“Cảm ơn cô.”

“Nhưng anh đã từng dùng nó lên tôi chưa vậy?”

Mém nữa là tôi bộc lộ hết cảm xúc thật lên mặt rồi. May mà Jung Heewon không có kỹ năng ‘Phát Hiện Nói Dối’. Tôi nhìn sang Lee Gilyoung và nói.

“Tôi chỉ sử dụng nó với đàn ông thôi.”

“Ôi trời.”

Lời đó không phải nói dối. Tôi vẫn chưa đọc suy nghĩ của Jung Heewon. Chỉ chưa thôi.

“Dù sao thì, tôi cần mọi người cùng làm việc này. Đầu tiên là cô Jung Heewon, rồi đến cô Yoo Sangah và Lee Gilyoung. Xin mọi người hãy lần lượt tới động viên với anh ấy.”

“‘Ôi, tôi tin tưởng anh Hyunsung lắm đó!’ – Kiểu vậy đó hả?”

“Đừng đi xa quá.”

“Hầy, chắc tôi chết mất.”

Có nói gì thì vẫn phải làm theo thôi. Lee Hyunsung ‘tiến hóa thuộc tính’ là yếu tố chủ chốt để kế hoạch này thành công. Nếu biết Yoo Junghyuk sẽ hành động như thế thì tôi đã lên kế hoạch sớm hơn rồi…nhưng nếu chúng tôi cố gắng, có lẽ trong hôm nay sẽ gặt hái được thành quả.

Thật ra, có vẻ mọi người đang làm khá tốt.

“Anh Hyunsung thật sự rất đáng tin cậy. Anh giống như một cây thông to lớn vậy.”

“Haha, cảm ơn cô Heewon. Bài hát yêu thích của tôi là ‘Cây Thông Xanh’ đấy.”

[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ cảm thấy tự hào.]

“Tôi có hỏi cái đó đâu.”

[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ cảm thấy hơi ủ rũ.]

“Tôi chưa từng gặp người nào chính nghĩa như anh Hyunsung cả.”

“A…thật ra không phải vậy đâu. Nhưng mà vẫn cảm ơn cô Yoo Sangah nhé.”

[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ bắt đầu suy nghĩ về công lí.]

“Cơ bắp của anh Hyunsung là tuyệt nhất.”

“Cảm ơn nhóc.”

[Lòng tự trọng của Lee Hyunsung đã tăng lên.]

Thật may Lee Hyunusng là một người đơn giản, vì đến lời khen sáo rỗng như vừa rồi cũng có tác dụng luôn mà. Sau khi lặp đi lặp lại cuộc hội thoại vài lần nữa, thông báo từ hệ thống bắt đầu thay đổi.

[Nhân vật ‘Lee Hyunsung’ đang chờ đợi cơ hội để tiến hóa thuộc tính.]

Được rồi. Mọi chuyện đã suôn sẻ.

Yoo Sangah nhẹ giọng hỏi một cách đầy lo lắng.

“Hình như anh Lee Hyunsung phải chịu hơi nhiều gánh nặng…”

Yoo Sangah thực sự là một người tốt. Ngay cả trong tình huống này, cô ấy vẫn quan tâm đến cảm xúc của người khác. Tôi thì không được như vậy.

“Có lẽ thế. Nhưng đây là điều cần thiết. Có một số người chịu càng nhiều áp lực thì sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.”

“A…”

“Cô đừng lo. Và…Gilyoung, em đã làm việc anh nhờ chưa?”

“Rồi ạ.”

Lee Gilyoung đứng cạnh Yoo Sangah trả lời. Trên đầu thằng bé có một con gián đang dựng đứng cặp râu của nó lên, nhìn như mấy cây ăng ten.

“Chị gái đó đang ở tầng B1.”

“Cảm ơn em.”

Bên Lee Hyunsung đã ổn thỏa. Giờ thì đến lúc đi soán ngôi người khác rồi.

Tôi một mình đi lên cầu thang. Những người của Liên minh Địa chủ vừa nhìn thấy tôi liền tới ‘chào hỏi’.

“Haha, ai đây nhỉ? Chẳng phải thằng cư trú trái phép đây sao?”

“…”

“Còn dám vác mặt lên đây nữa à. Mày thực sự đã sống sót mà không cần phòng tối hôm qua sao? Là nhờ Yoo Junghyuk giúp đỡ chứ gì?”

Tôi phớt lờ những người đó và tiếp tục bước lên lầu. Đám người vẫn lải nhải ở một bên, hình như chúng nghĩ rằng tôi đang sợ.

“Sống với Yoo Junghyuk chắc cực lắm nhỉ? Gia nhập Liên minh của bọn tao đi. Ông Pildu nói là sẽ cho chú mày vào đấy.”

Tôi vẫn không quan tâm và đếm số Vùng Xanh hiện có ở tất cả các tầng. Một, hai, ba,…nếu muốn kế hoạch thành công, tôi không được bỏ sót một cái nào.

“Tất nhiên, điều kiện là mày phải đem theo hai đứa con gái kia đi cùng.”

Có tổng cộng là 11 Vùng Xanh. Số lượng đã giảm đi nhiều sau khi kịch bản diễn ra vào hôm qua. Cũng đủ để thực hiện kế hoạch rồi.

“Ê, mày đang ngó lơ bọn tao đấy à?”

“Tôi đang nghe đây. Nói với ông ta là tôi sẽ cân nhắc.”

Những người trong Liên minh nhìn nhau rồi khúc khích cười. Ừ, cười đi, cứ cười khi còn có thể.

Tôi đang bước lên thang cuốn thì một lưỡi kiếm đột nhiên vung tới và kề vào cổ tôi. Tôi gần như không cảm nhận được gì...Ở giai đoạn đầu, chỉ có duy nhất một kỹ năng có thể che giấu chuyển động tốt đến mức này.

[Ma Bộ.]

“Ông chú làm tôi thất vọng quá đó.”

Lee Jihye. Một nữ sinh với kỹ năng chiến đấu vượt bậc. Không phải tự dưng mà cô nhóc được Trung Vũ Công nhìn trúng.

“Ông chú không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người phụ nữ kia nếu chú thỏa thuận với đám người đó à?”

“Tôi biết.”

“Phải không? Hôm qua không phải chú thà chết còn hơn à?”

Tôi nhún vai.

“Bỏ kiếm xuống đi. Nói chuyện chút nào.”

“Nói chuyện? Chú cố ý tìm tôi à.”

“Phải.”

Lee Jihye cất thanh kiếm đi. Tôi đi theo sau cô nhóc. Lee Jihye đi từ tầng B1 lên đến khu soát vé ở cổng vào. Có vẻ chúng tôi đã đi một đoạn đường khá xa.

“Chú muốn nói cái gì?”

“Sao chúng ta phải tới tận đây vậy?”

“Sư phụ bảo tôi phải canh giữ chỗ này.”

“…Canh giữ?”

“Bởi vậy nên tôi không thể để chú đi qua.”

Lee Jihye dựa vào cổng soát vé và làm động tác xẹt tay ngang qua cổ. Tôi nhìn khu vực phía sau cổng. Có rất nhiều đường đi được đánh số. Nhưng không phải đường nào cũng dẫn lên mặt đất. Vào lúc đó, tôi cảm thấy rất quan ngại.

…Cái tên Yoo Junghyuk đó, hắn sẽ không chọn con đường kia đâu nhỉ?

Chỉ có duy nhất một lí do để Yoo Junghyuk bảo vệ nơi này.

Trong khi kịch bản vẫn đang diễn ra, hắn lại cố tấn công vào những ‘hầm ngục ẩn’ của Chungmuro. Xông vào hầm ngục ẩn à. Nghe cũng hay đấy. Thật ra, cũng không tệ nếu nhân vật chính trở nên mạnh hơn.

Vấn đề chính là hầm ngục này không phải nơi mà Yoo Junghyuk của vòng hồi quy thứ ba có thể vượt qua. Có vẻ tôi phải nhanh chóng hoàn thành kịch bản.

“Tôi cần nhóc giúp.”

“Tôi?”

“Hôm nay, tôi sẽ phá tan liên minh của Gong Pildu.”

“…Chú nghiêm túc đấy à?”

Lee Jihye nhìn tôi chằm chằm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

[Sự hiểu biết của bạn đối với nhân vật ‘Lee Jihye’ đã tăng lên.]

“Ông chú quá yếu. Các người không thể loại bỏ băng nhóm đó đâu.”

“Dù nhóc có giúp tôi cũng không được luôn sao?”

Lee Jihye quay phắt lại như thể tôi vừa làm tổn thương lòng tự trọng của con bé.

Cũng đúng. Ngay từ ngày đầu đến đây thì Lee Jihye đã gây hấn với Gong Pildu. Sau đó thì nhóc bỏ chạy. Nếu Yoo Junghyuk không xuất hiện, có lẽ cô bé đã chết rồi.

“Tôi có một cách. Nếu nhóc chịu giúp thì có thể sẽ thành công.”

“…Sư phụ đã bảo tôi ở yên đây.”

“Nếu không có nhóc góp sức, rất nhiều người sẽ phải bỏ mạng.”

“Đằng nào chả chết hết.”

“Yoo Junghyuk đã nói vậy à?”

Lee Jihye trợn mắt.

“Cậu nhóc nói chuyện với chúng ta hôm qua đã chết. Nhóc biết chưa?”

“…Tôi biết.”

“Đáng lẽ cậu ấy có thể sống. Nếu vậy thì hôm nay, cậu ấy cũng sẽ chạy đến chỗ bọn tôi để kể chuyện về Yoo Junghyuk.”

“Cái đó…”

“Yoo Junghyuk đã giết chết cậu ấy. Hắn đã có thể cứu cậu bé đó.”

Tâm trạng tôi hơi phức tạp. Tôi nhận ra mình cũng không khác Yoo Junghyuk là bao. Trên tàu điện ngầm, trong ga Gumho…Vì sự an toàn của bản thân, tôi đã bỏ mặc những người mình có thể cứu sống.

Nhưng những kẻ đạo đức giả thường rất dẻo miệng.

“Tôi đã nhìn thấy video nhóc giết bạn mình để sống sót.”

Đôi vai nhỏ gầy của Lee Jihye run lên bần bật.

“…Dừng lại.”

“Thật ra, nhóc không cần phải làm vậy.”

[Nhân vật ‘Lee Jihye’ đang cực kì khó chịu.]

“Chú thì biết cái gì?”

“Tôi biết những thứ cần biết. Tất nhiên, tôi không biết gì về nhóc cả. Tôi chỉ đang độc thoại thôi.”

“…”

“Sẵn đây tôi cũng nói luôn. Nếu hôm nay nhóc từ chối giúp đỡ, nhóc sẽ phải sống trong hối hận suốt cả quãng đời còn lại. Chắc chắn.”

[Nhân vật ‘Lee Jihye’ cảm thấy bi thương cùng cực.]

Tôi không biết về ‘con người’ Lee Jihye nhưng lại rất rõ ‘nhân vật’ Lee Jihye. Cô bé này là một tay sai trung thành của Yoo Junghyuk. Nhưng đó là trong tương lai, không phải bây giờ. Lee Jihye ngưỡng mộ sức mạnh vượt bậc của Yoo Junghyuk, nhưng nhất định cô nhóc vẫn khác với Yoo Junghyuk.

Sau vài phút, Lee Jihye mở miệng.

“Nếu tôi giúp chú, mọi người sẽ sống sót sao?”

“Không phải tất cả, nhưng một phần đáng kể sẽ sống.”

“…Tôi có thể làm gì?”

“Chúng ta sẽ hành động lúc 7 giờ tối nay.”

Tôi giải thích kế hoạch cho Lee Jihye. Để kế hoạch thành công, con bé phải làm theo những gì tôi bảo.

“Chú điên rồi à? Các người sẽ làm vậy thật ư?”

“Phải.”

“…Nói thật thì, tôi không nghĩ kế hoạch của chú sẽ thành công. Tôi nói trước là như vậy. Và có lẽ tôi không giúp được gì đâu.”

“Quyền lựa chọn là ở nhóc.”

Dù nói vậy nhưng chắc con bé vẫn sẽ làm theo thôi. Lee Jihye là người được Trung Vũ Công lựa chọn mà.

[Chòm sao ‘Mưu Lược Gia Thần Bí’ thích sự trơ tráo của bạn.]

[Bạn nhận được 100 xu tài trợ.]

[Nhà tài trợ của Lee Jihye có thiện cảm với bạn.]

[Bạn nhận được 100 xu tài trợ.]

Giờ thì mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Ghi chú

[Lên trên]
Một câu thành ngữ của Hàn Quốc
Một câu thành ngữ của Hàn Quốc
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận