Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 2

Chương 13: Lời hứa

2 Bình luận - Độ dài: 4,702 từ - Cập nhật:

Enjoy!

------------------------

Chương 13: Lời hứa

"Về nhà rồiー"

Mẹ của Hinami──Yuki-san mở cửa nhà và bước vào sảnh.

Bọn tôi vừa mới đến nhà Hinami.

Nhà Hinami có một khu vườn rộng, bãi đỗ xe đủ cho hai chiếc ô tô, và diện tích đất gần gấp đôi so với những ngôi nhà thông thường.

Nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy đắt đỏ. Rộng rãi, to lớn, cửa sổ cũng to.

T-tuyệt vời quá…… Đúng là mình cũng muốn gia đình mình có đủ tài chính để sống trong ngôi nhà sang trọng như thế này.

"Nào nào, vào nhà đi, Ryou-kun. Dù gì con cũng là khách mà"

"À, vâng"

Nghe lời Yuki-san, tôi tháo giày ở sảnh và bước vào nhà Kujou.

Đi bộ một đoạn ngắn qua hành lang, đập vào mắt tôi đầu tiên là phòng khách rộng đến mức không biết phải tính bao nhiêu chiếu tatami, và căn bếp nằm sâu hơn một chút.

Phòng khách có một cửa sổ lớn đủ để nhìn toàn bộ khu vườn bên ngoài. Ngoài ra, tivi cũng to cỡ khoảng 100 inch, ghế sofa thì lớn đến mức năm người ngồi cũng dư chỗ.

Một đẳng cấp khác so với nhà tôi…… Cái nhà cao cấp gì thế này.

Tôi cứng người trước sự xa hoa choáng ngợp. Ba của Hinami làm nghề gì vậy trời?

"Hinamiー. Đưa Mikan đi tắm đi. Trong lúc đó mẹ sẽ nấu cơm"

"Dạ, mẹ. Đi thôi Mikan, đi tắm nào!"

"Аiya!"

Hinami và Mikan-chan rời khỏi phòng khách và đi về phía phòng tắm.

Còn Yuki-san thì tiến đến bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Trong căn phòng khách và bếp rộng lớn đó, chỉ còn lại tôi và Yuki-san.

Hơi ngượng thật. Lần đầu gặp mẹ của bạn mà lại chỉ có hai người thế này. Biết nói gì giờ?

Cũng kỳ nếu cứ tự tiện thoải mái trong nhà người ta, mà tôi cũng chẳng nghĩ ra cách nào giết thời gian cho đỡ ngượng.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống sofa, im lặng.

Lúc đó, từ phía bếp, vang lên tiếng cắt rau. Yuki-san vừa chuẩn bị bữa tối vừa bắt chuyện với tôi, kẻ đang im re.

"Ryou-kun, con với Hinami thân nhau lắm nhỉ?"

"À, vâng, chắc là thân. Bọn cháu quen nhau từ lúc mới nhập học rồi"

"Vậy à. Tốt quá. Cô cũng an tâm phần nào vì lâu rồi Hinami mới có bạn là con trai"

"An tâm ạ?"

"Ừ. Chỉ là bí mật thôi nhé, nhưng Hinami hay kể về cháu lắm. Nào là hôm nay kết bạn với người thế này ở trường, nào là được cậu ấy động viên hồi đi dã ngoại... đủ chuyện"

"Hinami... kể về con ư……"

"Lúc nào nó cũng kể với vẻ rất vui"

Sau khi thái rau xong, Yuki-san bắt đầu chiên thịt trong chảo.

Tiếng thịt xèo xèo vang lên, mùi thơm lan tỏa khiến bụng tôi càng thêm đói.

"Nghe chuyện của Hinami, cô cũng thấy tò mò. Nên cô muốn nói chuyện với cháu khi gặp"

"Vậy nên mới mời cháu ăn tối ạ"

"Đúng vậy. À, cũng một phần vì đói bụng muốn cho cháu ăn no thôi"

Nói xong, Yuki-san bỏ tay ra khỏi chảo, rồi che miệng cười khúc khích.

"Rồi, nói thật đi? Con thấy cô con gái dễ thương của cô thế nào?"

"……Ể ể!?"

Câu hỏi thẳng thắn này mà trả lời sai thì ngượng chết mất!

"Nào nào, đừng ngại! Nói thật lòng đi, có phải trót phải lòng Hinami rồi hông?"

"Cô muốn khoe Hinami đến mức nào vậy……"

"Thì con bé tuyệt vời vậy mà, không khoe mới lạ! Thế nào? Con có xem Hinami là mẫu người mình thích không?"

"C-chuyện đó thì……"

Tôi đảo mắt liên tục, còn Yuki-san thì ánh mắt sáng rực chờ đợi.

Chạy đâu được nữa! Không còn đường lui!

"Nào nào nào? Con nghĩ gì về Hinami? Nói đi, coi như trả công cho bữa tối"

Ờ thì đúng là mình được mời ăn cơm thật, phải đáp lễ cũng đúng, nhưng mà…

Cái giá phải trả này nặng quá rồi!

Thôi, đành phải nói!

"E-Etto... Con nghĩ Hinami rất dễ thương. Tốt bụng và hòa đồng với mọi người. Hoàn hảo luôn ạ"

Vừa dứt lời, phía sau lưng Yuki-san bỗng phát ra ánh sáng kỳ lạ đầy vui mừng.

Chói quá đi mất! Cái nụ cười đó với ánh sáng ấy là sao vậy! Vui đến vậy sao!

Giờ thì tôi thấy rõ luôn, quanh Yuki-san như có mấy dòng chữ bay lượn kiểu "Vui quáー!" "Yay yay!"

"Nghe vậy cô mừng lắm! Ryou-kun có con mắt tinh tường đóー. Hinami là niềm tự hào của cô mà. Nhờ con bé chín chắn, biết chăm sóc người khác nên hai đứa nhỏ Manami và Mikan cũng ngoan ngoãn theo"

"Ra vậy ạ… Con rất vui vì cô thấy mừng"

Sau đó, tôi và Yuki-san tiếp tục trò chuyện linh tinh giết thời gian.

Về chuyện trường lớp gần đây, về ngày hội thể thao ngày mai, và cả về chuyến dã ngoại nữa.

Rồi, khoảng hai mươi phút sau khi Hinami và Mikan-chan vào phòng tắm──

Sự việc xảy ra.

"Mama! Con tắm xong rồiー!"

Tiếng Mikan-chan vang lên từ trong nhà.

Chắc em ấy đang chạy qua hành lang, nghe tiếng chân dậm thình thịch càng lúc càng gần.

"Mama! Nhìn nè!"

Vừa nói, Mikan-chan vừa vui vẻ xuất hiện trước phòng khách – ngay trước mặt tôi và Yuki-san.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mikan-chan vừa tắm xong, tôi đã cứng họng, không thốt nên lời.

Bởi vì──

"Con đang bắt chước Kamen Rider bằng quần của Hina-nee đó! Giống lắm đúng không!"

Mikan-chan vừa nói, vừa đội một chiếc quần lót trắng tinh lên đầu và tạo dáng như siêu anh hùng trước mặt tôi và Yuki-san.

Nếu đúng như lời cô bé nói, thì chiếc quần lót mà Mikan-chan đang đội lên đầu chính là của Hinami.

Một bé gái ngây thơ chỉ khoảng bốn, năm tuổi lại đội chiếc quần lót trắng tinh của một nữ sinh cấp ba lên đầu.

Tôi… tôi nên bình luận thế nào về chuyện này đây!?

Mình đã thấy thứ không nên thấy rồi!

Khuôn mặt tôi đỏ bừng, vội vàng lấy hai tay che mắt lại, cố không nhìn nữa.

Nhân tiện, cái mà Mikan-chan gọi là "Kamen Rider" thực ra là một bộ phim truyền hình dành cho giới trẻ.

Nội dung kể về một nam sinh trung học vì một lý do nào đó cần tiền, nên đã đeo mặt nạ và livestream để kiếm tiền mà không bị nhà trường phát hiện.

Bộ phim có tỉ suất người xem khá cao và gần đây rất nổi tiếng trong giới học sinh.

Có lẽ Mikan-chan đã vô tình xem được khi Hinami đang xem trong phòng khách.

Vì vẫn còn nhỏ nên em ấy rất dễ bắt chước những gì mình thích.

Nhưng mà… đội quần lót của Hinami để bắt chước thì đúng là... quá lố rồi…… Làm ơn chọn thứ gì khác bình thường hơn đi.

Đang lúc tôi nghĩ vậy, từ phía xa vang lên tiếng bước chân "độp độp độp độp!"

Nghe tiếng chân dồn dập, có thể thấy người đó đang rất vội vàng.

Và ngay khi người đó đến phòng khách──

"Á! Khoan đã! Em đang làm cái gì thế hả!?"

Sau Kamen Rider, lần này là tiếng Hinami gào lên.

Tôi thì vẫn đang lấy tay che mắt, nhưng tôi mở hé một chút để liếc nhìn Mikan-chan.

Và trước mắt tôi là──

Một bé gái đang đội quần lót trên đầu, và một "Mỹ nữ ngàn năm có một" chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, mái tóc còn ướt sũng, đang đứng đó.

Cơ thể Hinami sau khi tắm xong hơi ửng hồng, từng giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống sàn nhà.

Hương thơm dịu nhẹ của xà phòng tắm thoảng qua mũi tôi.

Một nữ sinh cấp ba vừa tắm xong, chỉ quấn một cái khăn tắm duy nhất…

Không ổn rồi. Cái này tuyệt đối không ổn!

Nếu cứ nhìn nữa thì lý trí của tôi chắc chắn sẽ tan vỡ! Không thể chịu nổi! Đây chẳng khác nào vũ khí hủy diệt lý trí của con trai cả!

Cảm thấy nguy hiểm cận kề, tôi vội vàng nhắm chặt mắt lại.

"Tại sao cậu lại chỉ quấn mỗi cái khăn mà chạy ra đây hả Hinami!?"

"X-x-x-xin lỗi Ryou-kun! Tại Mikan đột nhiên lao ra ngoài nên tớ cuống quá!"

"Dù sao thì cũng mau đưa Mikan-chan về phòng đi! Thế này thì thảm họa rồi còn gì nữa!"

"T-t-tớ biết rồi! Tớ sẽ đưa con bé đi ngay! Mikan đúng là làm mấy trò kì quặc quá… xin lỗi, thật sự xin lỗi!"

Hinami vừa nói vừa lắp bắp dữ dội, chắc hẳn vì quá xấu hổ.

"N-n-nào Mikan! Mau về phòng chị đi! Kết thúc màn bắt chước Kamen Rider được rồi nhé!"

"Ơー. Nhưng mà đang vui màー."

"Không được! Mau lên!"

"Khôngー! Mamaーー cứuーーconーー!!"

Sau tiếng hét đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của Hinami và Mikan-chan đã rời khỏi phòng khách, kèm theo tiếng bước chân nhỏ dần về phía trong nhà.

Xong rồi sao……

"Yuki-san. Mikan-chan thật sự là một đứa trẻ ngoan sao ạ!?"

"À, à thì… Mikan còn nhỏ mà. Bình thường con bé ngoan lắm, chỉ là thỉnh thoảng lại làm mấy chuyện ngoài dự đoán thôi. Nhưng thật sự thì rất ngoan mà… Ahahaha…"

Nói sao nhỉ…

Gia đình Hinami, đúng là ai cũng quá mức cá tính theo một cách nào đó.

—----------------

"Ôoo. Trà này ngon quá. Lần đầu tiên tớ được uống trà ngon thế này đấy, Hinami."

"Thật à!? Tốt quá! Đây là loại trà mà tớ thích nhất đó. Ngon lắm đúng không!"

Tôi vừa thưởng thức hương thơm hoa cỏ thoang thoảng vừa từ từ nhấp ngụm trà, để dòng trà chảy vào bụng.

Sau khi ăn xong bữa tối do Yuki-san chuẩn bị, tôi và Hinami cùng ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa.

Vừa rồi, Yuki-san đã mang đến cho chúng tôi một loại trà thượng hạng mà bình thường chắc tôi không có cơ hội được uống, và bảo "cứ uống trà rồi thư giãn đi".

Hương thơm hoa cỏ cùng vị ngọt thanh đặc trưng khi vừa ngậm trong miệng làm tôi cực kỳ yêu thích.

Trong khi đó, Yuki-san đang rửa bát đũa, còn Mikan-chan thì chẳng hiểu sao lại cực kỳ vui vẻ, vừa líu lo vừa rời khỏi phòng khách. Tôi cũng không biết em ấy đi đâu.

Thực lòng, tôi muốn ở lại phụ dọn dẹp vì đã được mời ăn, nhưng bị Yuki-san kiên quyết từ chối.

Cô ấy bảo: "Không thể để khách làm việc được, cứ thong thả nghỉ ngơi đi."

Cảm thấy hơi áy náy, nhưng tôi cũng đành nghe theo lời cô ấy, nằm dài trên sofa để thư giãn sau một ngày mệt mỏi.

Chiếc sofa này cực kỳ êm ái và thoải mái, cảm giác cứ như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên, Hinami đang ngồi bên cạnh bắt đầu cựa quậy, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn tôi.

Gì vậy? Trông cô ấy có vẻ hơi ngượng ngùng.

"A-a-ano, Ryou-kun… về chuyện lúc nãy ấy…"

"Chuyện lúc nãy?"

"Ừm, chuyện của Mikan ấy…"

"À, chuyện đó à. Đừng lo. Tớ sẽ không nói cho ai đâu, mà tớ cũng chẳng để ý lắm."

"Th-thật không?"

"Ừ. Chỉ là bất ngờ nên tớ mới phản ứng vậy thôi, chứ tớ ổn mà."

"V-vậy à… Tốt quá. Nhẹ cả người."

Hinami mỉm cười, bầu không khí xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Dù bị Mikan-chan quay như chong chóng, nhưng mà── nói sao nhỉ.

Gia đình của Hinami, thật sự rất hòa thuận, rất vui vẻ.

Vì thế, tôi hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào. Ngược lại, còn thấy khá vui nữa.

"Nhà Hinami lúc nào cũng náo nhiệt như vậy, chắc ngày nào cũng vui lắm nhỉ."

"Thật vậy sao? Với tớ thì chuyện đó là bình thường thôi."

"Vui mà. Còn tớ thì bị em gái lạnh nhạt suốt."

"Ểー!? Vậy á!? Hai người cãi nhau à?"

"Không hẳn. Anh em thì thường vậy thôi mà."

"Vậy sao… nghe hơi bất ngờ. Nếu tớ là em gái của Ryou-kun, chắc tớ sẽ rất nể cậu đấy."

"Ể? Vậy à?"

"Ừ. Ryou-kun rất đáng tin cậy. Ở bên cậu lúc nào tớ cũng thấy an tâm."

Hinami vừa xoay xoay ngọn tóc trong tay, vừa lấp lánh ánh mắt khi nói vậy.

Nghe những lời đó, tôi không khỏi nở một nụ cười ngốc nghếch.

Ngay lúc ấy──

"Ê-ê, mọi người ơi! Hai bạn trẻ ở đây ấy, nghe nói đang đính hôn đó nhaー! Lần này, chúng tôi sẽ phỏng vấn cặp đôi trẻ này đâyー!"

Ngay trước mặt chúng tôi, Mikan-chan xuất hiện, tay cầm một cái gì đó trông như micro đồ chơi.

Gì nữa đây. Lại đang chơi trò phỏng vấn à?

Thì ra lúc nãy con bé hí hửng chạy đi là để lấy cái micro này.

Mikan-chan ánh lên ánh mắt lấp lánh và chĩa micro về phía tôi:

"Đầu tiên, câu hỏi dành cho chú rể tương laiー!"

Ừm, tôi đâu phải chú rể đâu nhỉ…

"Anh thích điểm nào ở Hina-nee vậy ạ? Xin mời chia sẻ cảm nghĩ!"

"Mikan! Đừng kéo Ryou-kun vào mấy trò kỳ quặc của em nữa!"

Hinami vội vàng la lên, nhưng Mikan vẫn không hề dừng lại.

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Có vẻ cặp đôi rất hạnh phúc nha!"

Này, sao từ nãy tới giờ chỉ có mình em ấy nói thôi mà lại tự kết luận vậy!?

Tôi còn chưa nói lời nào mà!

Bộ não của Mikan-chan hoạt động theo logic gì vậy…

"Tiếp theo là câu hỏi thứ hai! Anh có thích rong biển Hijiki không ạ?"

“"Sao tự nhiên lại hỏi về Hijiki!?"”

Cả tôi và Hinami đồng thanh hét lên.

Không hiểu nổi! Cô bé này nghĩ gì vậy trời? Hay là em ấy thích ăn Hijiki?

Nhưng──

"À mà, em ghét Hijiki đóー!"

"”Vậy thì càng không hiểu sao lại hỏi!!”"

Lại một lần nữa, tôi và Hinami đồng thanh.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

Mikan-chan, chắc chắn là kiểu "trời sinh vô tư" đấy.

Kiểu người lúc nào cũng có ít nhất một trong lớp ấy, chẳng ai hiểu nổi em ấy đang nghĩ cái gì!

"Mikan, em đang hỏi cái chuyện gì linh tinh gì thế hả?"

Sau khi dọn dẹp xong, Yuki-san tiến lại gần Mikan-chan và nhẹ nhàng gõ lên đầu cô bé một cái.

"A, mama! Con đang phỏng vấn cặp vợ chồng tương lai mà!"

"Thế sao con lại hỏi mấy câu kì quặc thế hả? Hỏi gì cho đàng hoàng vào đi"

"Eee, như thế thì chán lắm!"

"Mikan kì quá đó"

Sau một tiếng thở dài sâu, Yuki-san quay sang tôi để tiếp chuyện.

"Ryou-kun, cũng sắp đến giờ rồi, để cô lái xe đưa con ra ga gần đây nhé? Về trễ bố mẹ con sẽ lo lắng đó"

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ.

Không biết từ lúc nào đã hơn 9 giờ tối rồi.

Tôi còn muốn nán lại thêm chút nữa, nhưng ở lâu hơn thì chắc cũng làm Hinami và mọi người khó xử.

"Vâng. Con cũng nên về thôi. Cảm ơn cô vì bữa ăn rất ngon"

"Ừ, lúc nào cũng được, con cứ thoải mái đến chơi nhé. Mikan, chào tạm biệt đi con. Những lúc như thế này phải nói gì nào?"

Nghe lời mẹ, Mikan-chan tươi cười vẫy tay chào.

"Bye bye Ryo-nii! Lần tới lại chơi với em nữa nhaー!"

Dễ thương thật đấy. Trẻ con thật trong sáng và tràn đầy năng lượng, chỉ cần thấy nụ cười ấy là bao mệt mỏi như được xua tan.

"Ừ, tạm biệt Mikan-chan. Hẹn gặp lại nhé"

"Aiccha!"

"Hinami, cảm ơn cậu hôm nay nhé. Tớ đã có khoảng thời gian rất vui"

"Ừ! Tớ cũng rất vui! Đã lâu rồi mình mới được nói chuyện yên bình thế này! Ngày mai ở hội thao, nhất định mình sẽ chơi thật vui nhé! Ta sẽ tạo thật nhiều kỉ niệm nhé!"

Hinami làm động tác đấm tay đầy khí thế, ánh mắt cô ấy cười rạng rỡ, trông vô cùng hạnh phúc.

Nhìn nụ cười đó, tôi hiểu ngay cô ấy đã mong chờ ngày mai đến nhường nào.

"Ừ, cùng nhau chơi thật vui nhé. Hẹn gặp lại ngày mai"

"Ưm! Mai gặp nhé!"

Sau lời tạm biệt ấy, tôi rời khỏi nhà Kujou và lên xe.

----------------------

Mười phút sau khi tạm biệt Hinami và mọi người, tôi đang ngồi ghế phụ bên cạnh Yuki-san, nhưng cả hai không trò chuyện gì mấy.

Khi nãy trông cô ấy còn tươi cười, nhưng lúc lái xe thì gương mặt Yuki-san lại trở nên nghiêm túc hẳn.

Xung quanh tối om, nếu có ai đó bất ngờ băng qua thì rất nguy hiểm. Chắc vì thế cô ấy phải tập trung.

Tôi nghĩ vậy nên cũng không mở lời, chỉ để tiếng radio vang lên lấp đầy khoảng trống.

Radio đang phát chương trình giải trí: những người nổi tiếng bàn luận về các sự kiện thời sự gần đây.

"Tiếp theo, về thiếu niên bí ẩn đã đánh bại tên khủng bố trong tàu điện ngầm và được ca ngợi như anh hùng, cuối cùng cũng lộ diện rồi! Mà này, nghe nói anh ấy sẽ tham gia đại hội thể thao chung với cô gái xinh đẹp được cứu đó! Thật đúng là định mệnh nhaー"

Chủ đề chuyển sang "Kusayanagi" – người được xem là anh hùng.

Nhờ vậy Hinami cũng được chú ý nhiều hơn.

Thật sự là một tình cảnh tồi tệ. Vì Kusayanagi đâu phải anh hùng thực sự, hắn chỉ là một tên khốn chỉ biết nhìn phụ nữ bằng ánh mắt đê tiện.

"Kusayanagi… Thật là đáng ngờ"

"Ể?"

Tôi cứ nghĩ mình lỡ buột miệng, nhưng hóa ra người vừa nói là Yuki-san.

Đối với một người mẹ như cô ấy, Kusayanagi lẽ ra phải là ân nhân, nên lẽ ra phải rất quý trọng hắn. Vậy mà…

Tôi hỏi lại thì Yuki-san đáp:

"Đúng là Kusayanagi đã cứu con gái côi, nhưng… chẳng hiểu sao cô không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta. Có gì đó rất lạ"

"Cô cảm thấy 'khác lạ' như thế nào ạ?"

"Ngày xưa cô từng làm ở một công ty khá lớn, từng giao dịch với rất nhiều người, cả làm việc ở bộ phận nhân sự nữa. Nhờ vậy cô có một chút 'cảm giác' về người khác. Và cảm giác đó nói với cô rằng, cậu ta là đồ giả"

Yuki-san vẫn nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc nói tiếp:

"Cô nghĩ như thế này. Nếu cậu ta đã cứu người trong vụ tấn công, vậy tại sao lại không lộ diện ngay từ đầu? Cô đoán thằng bé ấy có lý do riêng để không ra mặt – vì muốn ưu tiên điều gì đó hơn cả việc nổi tiếng. Và điều đó chắc chắn sẽ không thay đổi đâu"

"Hơn nữa, chuyện cứu một cô gái dễ thương như con gái cô mà vẫn không chịu nhận danh tiếng… bình thường thì ai chẳng muốn ra mặt"

Phán đoán sắc bén thật đấy... Không thua gì Koi-san.

Lý do tôi không lộ diện cũng có hai lý do: một là vì tôi muốn có cuộc sống học sinh yên bình, và hai là do vết thương lòng khi không cứu được người bạn thân năm xưa.

Một kẻ từng thất bại trong việc bảo vệ người quan trọng, không xứng đáng được gọi là anh hùng.

"Nói những lời như vậy có thể là do cô hơi suy nghĩ tiêu cực. Nhưng với tư cách là mẹ Hinami, cô có cảm giác bất an. Nên cô nghĩ Kusayanagi rất có thể là đồ giả"

Nói xong, Yuki-san nở một nụ cười dịu dàng để làm bớt đi bầu không khí căng thẳng.

"Xin lỗi nhé, đã kể cho con mấy chuyện này. Nhưng cô muốn nói riêng với con"

"Ơ? Với con ạ?"

"Ừ. So với Kusayanagi, cô tin tưởng con hơn nhiều. Hinami lúc nào cũng kể về convới ánh mắt rất vui vẻ. Lâu lắm rồi cô mới thấy con bé nói về một người khác giới với nụ cười như vậy. Nó tin tưởng con rất nhiều. Và hôm nay, sau khi trực tiếp trò chuyện, cô cũng cảm nhận được. Dù không thể nói rõ thành lời, nhưng cô tin cháu"

Ngay sau khi cô Yuuki nói vậy, đèn giao thông chuyển sang đỏ nên xe dừng lại.

Đồng thời, vẻ mặt của Yuki-san cũng trở nên có chút lo lắng.

Sau một tiếng thở dài sâu, Yuki-san bắt đầu nhìn lên bầu trời đầy sao qua kính chắn gió.

"Nhưng gần đây, Hinami đã bắt đầu dao động"

"Dạo động… ạ?"

"Ừ. Trước đây con bé từng thích một người. Nhưng gần đây, nó phát hiện rằng người ấy đã có một cuộc tái ngộ định mệnh với bạn thân của mình. Khi biết điều đó, Hinami bắt đầu băn khoăn: 'Dù mình rất thích người đó, nhưng liệu mình có nên chen ngang giữa hai người không? Có nên phá vỡ mối quan hệ định mệnh của họ không?'. Trong lúc còn đang do dự như thế, thì Kusayanagi xuất hiện"

"Vậy, việc Hinami dao động là..."

"Đúng như con đoán đấy. Giữa Kusayanagi và người mà nó từng thích, Hinami đang lưỡng lự. Con bé hay tâm sự với cô những lúc như vậy. Vì vậy cô mới lo lắng cho chuyện tình cảm của con bé. Sự thật là tình cảm trong lòng nó đang bắt đầu thay đổi, nên cô rất lo"

Trước lời nói của Yuki-san, tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Thì ra là vậy... Tôi hoàn toàn không nhận ra.

Hinami đang trăn trở vì tình cảm của mình...

Không muốn phá vỡ mối quan hệ định mệnh giữa hai người.

Nhưng cũng không thể vứt bỏ cảm xúc yêu thích trong lòng.

Khi đang đau khổ vì điều đó, Kusayanagi lại xuất hiện.

Chính vì sự xuất hiện đúng lúc ấy, Hinami mới cảm thấy như đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Chuyện quái quỷ gì thế này.

Thời điểm thật tệ hại.

Đối với tôi, chuyện này đúng là tệ nhất.

Tên Kusayanagi tự tiện mạo danh, còn bạn tôi thì suýt nữa bị lừa.

"Vì thế nên... Cô có chuyện muốn nhờ con. Con chịu nghe không?"

"Chuyện muốn nhờ ạ?"

Tôi hỏi lại, và Yuki-san im lặng, tiếp tục nhìn bầu trời sao.

Tiếng radio lại vang lên trong khoảng lặng ngắn ngủi.

Rồi sau đó, cô ấy mở lời một cách lặng lẽ.

"Từ giờ trở đi, con có thể ở bên cạnh hỗ trợ Hinami không?"

"Ể? Con á?"

"Ừ. Hinami là một đứa trẻ nghiêm túc, trong sáng, biết nghĩ cho người khác và hơn ai hết rất hiền lành. Là con gái của cô, cô luôn cảm thấy rất tự hào về con bé. Vì vậy cô không thể chịu đựng được nếu Hinami bị tổn thương. Nếu có chuyện như vậy xảy ra, cô mong con hãy giúp đỡ con bé, dù chỉ một chút thôi"

"Không phải Kusayanagi... mà là con..."

"Không có nhiều bạn khác giới mà Hinami tin tưởng đến mức này đâu. Và hôm nay khi trò chuyện với con, cô cũng nghĩ rằng con là người có thể tin cậy. Chỉ cần trong khoảng thời gian còn học cấp ba, cô mong con hãy giúp đỡ Hinami"

Khuôn mặt Yuki-san lúc đó… cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt cô ấy cho thấy đây không phải lời nói đùa.

Những lời nói ấy, từng chữ một, vang vọng tận sâu trong tim tôi.

Tôi nghĩ chắc Yuki-san vẫn chưa nhận ra tôi là ai.

Thế nhưng, cô ấy vẫn giao phó Hinami cho tôi.

Điều đó có nghĩa là... cô ấy thực sự tin tưởng tôi.

Hinami, dù tốt hay xấu, giờ đã trở nên nổi tiếng.

Trong xã hội thông tin như hiện nay, chẳng ai biết được lúc nào cậu ấy sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ xấu.

Có lẽ ngay lúc này, cũng đã có ai đó nhắm vào Hinami.

Cái giá phải trả cho việc nổi tiếng toàn quốc là rất lớn.

Vì vậy Yuki-san mới lo lắng đến thế.

Dù những đứa con khác cũng rất quan trọng, nhưng một nữ sinh cấp ba như Hinami lại càng khiến cô ấy lo hơn cả.

Sẽ còn rất nhiều kẻ như Kusayanagi, những kẻ tiếp cận với mục đích xấu.

Vì thế...

Cô ấy muốn có ai đó đáng tin cậy ở bên cạnh Hinami.

Chắc chắn cô ấy đã suy nghĩ như vậy.

Ngay sau khi Yuki-san nói xong, đèn giao thông chuyển sang xanh.

Những chiếc xe khác bắt đầu di chuyển, Yuki-san cũng đạp ga.

Tôi…

Tôi đã không thể bảo vệ người quan trọng của mình khỏi nạn bắt nạt hồi cấp hai.

Một người như tôi, không xứng đáng được gọi là anh hùng.

Thế nhưng, nếu tôi có thể vất vả mà cứu lấy được tương lai của ai đó…

Nếu tôi có thể giúp được một ai đó…

Tôi sẽ… Không chút do dự, chọn con đường đó.

"Con hiểu rồi. Từ đầu con đã có ý định đó rồi mà"

Nghe tôi nói vậy, Yuki-san mỉm cười nhẹ.

Trông cô ấy có vẻ rất vui và nhẹ nhõm.

Vừa nhấn ga, chạy trên con đường đêm khuya, Yuki-san vừa khẽ nói:

"Vậy à... Cảm ơn con, Ryou-kun"

—-----------------

Sau đó, Yuki-san đưa tôi đến ga gần nhất, rồi tôi về nhà.

Trước khi đi tắm, tôi nhớ đến lời hứa với Koi-san và lập tức gọi điện cho cổ.

Chỉ sau chưa đến ba hồi chuông, Koi-san đã bắt máy.

"Alo, tôi là Koi đây"

"À, Koi-san. Là tôi, Keidou đây"

"Cậu mất thời gian thật đấy. Đến tận khuya thế này mới gọi, cậu làm gì vậy?"

Đúng là... Bị hỏi cũng phải.

Tôi đã về trễ hơn nhiều so với thời gian mà cô ấy dự đoán.

Tôi đã ăn cơm và thư giãn ở nhà Hinami... nhưng tất nhiên, có chết cũng không khai ra.

Nếu khai ra chắc chắn tôi sẽ bị trách. "Cậu dám để tôi đợi như vậy à?" "Ra là thế. Cậu bỏ mặc lời hứa với tôi, ung dung ở nhà Hinami chứ gì?""

Tôi chắc chắn sẽ bị tra khảo đến cùng.

"À, à thì... chỉ là tôi có chút việc nhà cần giải quyết thôi..."

"Hừm. Nghe đáng ngờ ghê. Nhưng thôi, tôi không hỏi sâu nữa. Vậy việc đi mua đồ thì sao?"

"Tôi đã thành công ngăn không cho Kusayanagi và Hinami ở riêng với nhau rồi"

"Vậy à? Thế thì tốt. Xin lỗi nhé, tại có việc đột xuất nên tôi không hỗ trợ được"

"Cậu có mặt thì đỡ vất vả hơn nhiều, nhưng cuối cùng cũng ổn cả, nên đừng bận tâm"

"Cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Thật sự cảm ơn nhé"

"Không có gì đâu. À, mà Koi-san này, kế hoạch thì sao rồi?"

"Ổn thỏa cả rồi. Giờ tôi sẽ giải thích, nên nghe cho kỹ vào nhé. Đầu tiên là kế hoạch cho cuộc thi 'Mượn đồ'..."

Sau đó, tôi nghe Koi-san giải thích toàn bộ kế hoạch.

Kế hoạch nhằm dự đoán trước hành động của Kusayanagi và ngăn cản hắn.

Kết quả của ngày hội thể thao ngày mai…

Sẽ quyết định mọi thứ.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận