Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 2 (Hoàn thành)

Chương 17: Sự thật

8 Bình luận - Độ dài: 2,473 từ - Cập nhật:

E~~tto, tuy hôm nay chẳng có gì đặc biệt, nhưng thôi cứ thả bom vậy

Enjoy!

-----------------------

Chương 17: Sự thật

Hinami POV

Cuộc thi tiếp sức đại diện theo khối đã kết thúc, và tất cả các nội dung của đại hội thể thao cũng đã được hoàn thành suôn sẻ.

Hiện tại, tôi đang chờ công bố kết quả. Cồn một chút thời gian rảnh, tôi có thể tự do hành động.

Tôi – Kujou Hinami, đã tận dụng khoảng thời gian trống này để gọi một người đến sau khuôn viên trường.

Tôi đã lén nhắn rằng muốn gặp riêng hai người ở nơi ít người qua lại, để không ai nghe thấy cuộc trò chuyện, và nhờ người đó đến đây.

Tôi có điều muốn xác nhận với người đó từ lâu. Có chuyện tôi muốn chắc chắn từ rất lâu rồi.

Thế nhưng vì niềm vui khi gặp lại ân nhân, cộng thêm bận rộn chuẩn bị cho đại hội thể thao, tôi đã để lỡ thời cơ.

Vì vậy, tôi muốn hỏi ngay bây giờ. Tôi muốn xác minh.

Liệu Kusayanagi-san có phải là người thật không.

“À, à…! Xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra đây, Kusayanagi-san.”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy với ánh mắt nghiêm túc, và Kusayanagi-san đáp lại bằng một nụ cười hiền hòa.

“Không sao đâu, Kujou-san. Tớ không để tâm đâu.”

“C-cảm ơn cậu. Tớ chỉ có một việc muốn xác nhận thôi nên sẽ xong nhanh lắm!”

“Vậy à? Nhưng nếu được thì tớ cũng muốn trò chuyện thêm chút nữa ở đây mà.”

“Không, k-không được đâu! Vì thời gian có hạn mà!”

Tôi vội lắc đầu, rồi đi thẳng vào vấn đề chính.

“Lý do tớ gọi cậu ra đây là vì… tớ muốn cậu xem cái này.”

“Muốn tớ xem cái gì vậy?”

“V-vâng. Chính là cái này…”

Tôi lấy ra một vật từ trong túi và đưa cho Kusayanagi-san xem.

Khi biết Kusayanagi-san chính là nam sinh đã cứu mình hôm đó, tôi thật sự rất vui. Thật sự rất hạnh phúc. Tôi cảm thấy đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Nhưng… tôi vẫn cảm thấy có một chút khác lạ.

Tôi không thể nào nhớ nổi hình dáng sau lưng của người đó. Dù muốn tin, tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Vì vậy, tôi muốn xác nhận – liệu cậu ấy có nhận ra chiếc bùa này hay không.

“À… Kusayanagi-san, cậu có nhận ra chiếc bùa này không?”

Tim tôi đập nhanh hơn, như thể trái tim sắp bị xé toạc. Tôi hồi hộp đến mức cứ như sắp tỏ tình vậy.

Chỉ cần câu trả lời cho câu hỏi này, tôi sẽ biết được Kusayanagi-san có phải là người thật sự đã cứu tôi hay không.

Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy nghiêm túc, và Kusayanagi-san lên tiếng. 

“…Tớ chưa từng thấy nó bao giờ cả. Nhưng sao vậy?”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó.

Đầu tôi trở nên trống rỗng, không thể chấp nhận nổi thực tại.

Cú sốc quá lớn khiến tôi không thể thốt nên lời.

Người luôn ở bên tôi suốt thời gian qua.

Nhưng… tất cả chỉ là dối trá.

Cậu ấy đã lừa dối tôi, lừa cả mọi người, và nhận những lời khen ngợi dựa trên một điều không có thật.

Cái đầu trống rỗng của tôi dần dần hiểu ra tình hình. Và cùng với đó, cơn giận từ sâu trong lòng bắt đầu dâng trào.

Người này… đã lừa dối tôi suốt bấy lâu nay.

Tôi không biết lý do là gì. Nhưng chắc chắn cậu ta đã đùa giỡn với trái tim của tôi.

Vậy mà, tôi lại không hề nhận ra…

“Ơ? Sao vậy Kujou-san? Cậu trông không được khỏe lắm thì phải?”

Kusayanagi-san nghiêng người nhìn vào mặt tôi và hỏi.

“K-không! Không có gì đâu! À! Sắp tới giờ rồi, mình phải quay lại thôi! Tớ… tớ về trước đây!”

Tôi quay người và bỏ chạy khỏi nơi đó như muốn trốn thoát.

Kusayanagi-san gọi với theo: “Ơ, đột nhiên sao vậy!? Chờ tớ đã!”

Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ tất cả, nghiến chặt răng và tiếp tục chạy.

Thật thảm hại. Thật sự bản thân mình quá thảm hại.

Khi trái tim tôi còn đang dao động vì mối quan hệ giữa Ryou-kun và Yuri, Kusayanagi-san đã xuất hiện.

Nhưng sự thật lại không phải như thế.

Chẳng có định mệnh nào cả. Tôi chỉ đơn giản là bị lừa mà thôi.

Thật uất ức… Và cùng với đó là cơn giận dành cho chính bản thân mình.

Tại sao tôi không hoài nghi nhiều hơn chứ?

Đúng là… tôi ngu ngốc thật.

Vừa chạy vừa siết chặt lá bùa trong tay, lúc nào không hay nước mắt tôi đã rơi lăn dài trên má.

—--------------

Ryou POV

Giờ nghỉ đã kết thúc, và cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả chiến thắng và danh hiệu MVP.

Không ai biết đội nào sẽ thắng hay ai sẽ được chọn.

Toàn bộ học sinh trong trường xếp hàng chật kín trên sân, im lặng chờ đợi thời khắc công bố.

Lúc đó, cô nàng công chúa S đầy quyền uy – Koi-san – đứng cạnh tôi, khoanh tay và lên tiếng:

“Cậu thấy thế nào, hội thao lần này?”

“Ừm thì, nhờ chiến lược của cậu mà mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thôi. Đúng là cậu giỏi thật đấy.”

“Chuyện đó là đương nhiên rồi. Tôi chẳng làm gì to tát cả.”

“Càng nghe càng thấy cậu đáng sợ đấy.”

“Con gái đáng sợ mới quyến rũ nhất mà? Dù ở tổ chức nào cũng có thể phát huy sức mạnh.”

“C-Có thể là vậy thật…”

“Giờ chỉ cần đội trắng thắng và người được chọn làm MVP không phải là Kusayanagi, thế là hoàn hảo.”

“Ừ, bọn mình cũng làm hết sức rồi, giờ chỉ còn biết phó thác cho thần linh thôi.”

Ngay khi tôi vừa nói xong, mic ở khu điều hành bật lên, và tiếng của Hana-sensei vang lên to khắp sân:

“A-lô, tất cả các em học sinh! Lễ hội thể thao vất vả rồi! Thật là một trận đấu ngang tài ngang sức! Lần đầu tiên tổ chức đại hội thể thao chung mà sôi nổi đến vậy, cô vô cùng vui mừng! Giờ là phần các em mong chờ nhất – công bố kết quả! Đội trắng hay đội đỏ sẽ thắng? Và ai là người toả sáng nhất trong hội thao này? Trước tiên là kết quả chiến thắng…”

Hana-sensei ngưng lại vài giây.

Tim tôi đập mạnh liên hồi trong khoảng thời gian chờ đợi đó.

Sắp tới rồi… đội nào sẽ thắng!?

Trong sự hồi hộp của mọi người, Hana-sensei hô vang:

“Đội thắng cuộc trong lễ hội thể thao chung năm nay là…… ĐỘI TRẮNG! Chiến thắng thuộc về đội trắng! Xin chúc mừng!”

“““WOOOOAAAHHHH!!!”””

Cả đội trắng không thể im lặng nổi, mọi người – cả nam lẫn nữ – đồng loạt hét lên vui sướng.

Tôi nhìn quanh, thấy người thì ôm nhau vì quá vui mừng, người thì nhảy tưng tưng.

Tôi cũng lặng lẽ giơ nắm đấm lên ăn mừng.

Tuyệt! Đội mình thắng rồi! Như vậy là không còn khả năng Kusayanagi được chọn làm MVP nữa!

 Ít nhất thì chuyện Kusayanagi và Hinami trở thành một cặp trong lễ hội thể thao đã bị ngăn chặn.

Phù… Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm một chút rồi.

“May quá nhỉ. Ta đã bảo vệ được Hinami khỏi tay Kusayanagi.”

“Ừ, thật sự nhẹ cả người.”

“Nhưng đừng có chủ quan. Mọi chuyện chưa kết thúc đâu. Sau lễ hội thể thao vẫn có khả năng hai người đó lại gần nhau đấy, nên đừng mất cảnh giác.”

“Biết rồi!”

Trong lúc chúng tôi còn đang ăn mừng chiến thắng của tổ trắng, Hana-sensei tiếp tục công bố MVP.

“Đội đỏ cũng làm rất tốt! Dù thắng hay thua, miễn là vui vẻ thì đều tuyệt cả! Giờ thì, cuối cùng là phần công bố MVP! Người được chọn làm MVP năm nay là…… Người đã toả sáng rực rỡ trong trận kỵ mã và chạy tiếp sức – Kujou Hinami! MVP năm nay là Hinami!』

Ngay khoảnh khắc Hinami được xướng tên, cả sân bỗng rộ lên đầy ngạc nhiên, không phân biệt đỏ hay trắng.

“Đúng là Kujou-san tỏa sáng nhất đấy.”

“Cô ấy thật sự nổi bật mà, chọn vậy cũng hợp lý thôi!”

“Không ngạc nhiên lắm đâu, Hinami-san nổi như cồn mà.”

Không ngờ là Hinami được chọn…

Đúng là cậu ấy có hoạt động tích cực thật, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ được chọn.

Tôi chỉ chăm chăm lo ngăn chặn Kusayanagi làm MVP, nên chẳng để ý gì đến ai là ứng viên cả.

“Vậy thì, Hinami – người được chọn làm MVP – hãy lên phía trước và phát biểu đôi chút nhé.”

Từ phía trước, tôi nghe thấy giọng Hinami đầy khí thế:

“Vâng ạ!”

Cô ấy bước ra khỏi hàng, chạy thẳng đến chỗ Hana-sensei và nhận mic.

Rồi cúi đầu chào, Hinami bắt đầu nói với vẻ hơi run.

“M-Mình là Kujo Hinami, học sinh năm nhất của Tokinozawa! Tớ rất vui khi được chọn là MVP của lễ hội thể thao năm nay! Tớ nghĩ đây là kết quả của sự phối hợp và nỗ lực của tất cả mọi người! Xin chân thành cảm ơn!”

Lời của Hinami khiến toàn sân vỗ tay vang dội.

Trong tràng pháo tay đó, từ đâu đó phía sân vang lên giọng của một nam sinh lớp trên:

“Nếu đã là MVP rồi, vậy trong lễ hội khiêu vũ đêm nay, cậu sẽ nhảy với ai!? Là Kusayanagi à!?”

Rồi tiếp theo là:

“Cậu sẽ chọn Kusayanagi làm bạn nhảy sao?”

“Vẫn là nên khiêu vũ cùng người hùng chứ hả?”

“Hu hu, yêu luôn Kusayanagi đi cho rồi!”

Những lời trêu chọc cứ thế vang lên liên tiếp.

Chết thật, đúng rồi…

Bọn tôi chỉ lo không để Kusayanagi được chọn làm MVP.

Nhưng hoàn toàn không tính đến khả năng Hinami được chọn…!

Cứu Hinami khỏi kẻ tấn công rồi sau đó lại tái ngộ một cách kỳ diệu – một tình huống chẳng khác gì phim tình cảm. Hơn nữa, cả hai người đều nổi bật về ngoại hình và rất được yêu mến. Với hoàn cảnh như vậy, nếu không đến với nhau thì mới là lạ.

Nếu lúc này Hinami chọn Kusayanagi làm bạn nhảy… thì coi như mọi chuyện chấm hết

Hắn ta chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó để tỏ tình và rồi hai người sẽ hẹn hò với nhau.

Tôi liếc nhìn cô nàng công chúa S bên cạnh – Koi-san – thì thấy cô đang cắn móng tay cái một cách căng thẳng.

"Tệ rồi. Diễn biến này nằm ngoài dự tính. Chúng ta hầu như không chuẩn bị trước cho tình huống Hinami được chọn làm MVP. Nếu đúng như những gì bọn họ nói, mà Hinami lại chỉ định Kusayanagi thì coi như xong. Đáng lẽ mình phải tính đến điều này...!"

Hóa ra Koi-san cũng không lường trước tình huống này. Một Koi-san luôn bình tĩnh mà giờ cũng hoang mang thì biết là căng thật rồi.

Tiêu rồi. Chắc chắn Hinami sẽ chọn Kusayanagi.

Từ niềm vui chiến thắng chuyển thành tuyệt vọng chỉ trong chớp mắt. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng hiện thực lại khác.

Hinami siết chặt micro trong tay và nói.

"...Tôi sẽ không bao giờ chọn Kusayanagi-san"

Ngay khoảnh khắc đó, cả sân trường bỗng chốc im lặng hoàn toàn. Tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Hả? Tại sao lại không chọn? Dù sao thì người đó – dù là giả – cũng đã cứu Hinami mà.

Chắc chắn mọi người cũng đang nghĩ y như tôi. Nhưng tại sao…?

Trong lúc mọi người còn đang hoang mang, Hinami lấy ra một thứ gì đó từ túi và giơ lên cho mọi người xem.

Khoảng cách hơi xa nên tôi không nhìn rõ, nhưng có lẽ đó là… bùa may mắn?

"Thứ tôi đang cầm trong tay phải – là bùa hộ mệnh của người đã cứu tôi hôm đó. Anh ấy đã đánh rơi nó trước mặt tôi rồi rời đi mà không để lại tên. Tôi đã quyết tâm rằng, nếu một ngày nào đó gặp lại ân nhân, tôi nhất định sẽ trả lại nó. Nhưng… Kusayanagi-san nói rằng mình chưa từng thấy nó. Nếu là người thật sự, chắc chắn cậu ta sẽ nhận ra. Vì vậy, Kusayanagi-san…"

Hinami dõng dạc tuyên bố trước toàn thể học sinh.

"Cậu ta là tên giả mạo"

Sự thật gây sốc này khiến ai nấy đều sững sờ, không nói nên lời.

Kusayanagi có ngoại hình đẹp, vận động giỏi và còn rất được mọi người kính trọng. Thế nên khi anh ta tự nhận mình là "người hùng", chẳng ai nghi ngờ. Ngược lại, mọi người còn tin sái cổ.

Thế nhưng, lòng tin ấy giờ đã sụp đổ.

sc0Qhrh.jpeg

Người từng được tung hô như anh hùng – thật ra chỉ là kẻ giả mạo.

"Ch-Chờ đã, Kujou-san! Tớ là người thật mà! Không phải nói dối! Chỉ là... vì lâu rồi nên tớ quên mất cái bùa đó trông ra sao thôi!"

Từ hàng của đội đỏ, giọng Kusayanagi vang lên đầy tuyệt vọng, cố biện minh cho mình.

Đáp lại, Hinami vẫn bình tĩnh trả lời:

"Vậy à. Vậy xin hỏi cậu đã mua lá bùa này ở đâu? Hoặc là nhận nó ở đền nào? Nếu thật sự là chủ nhân thì hẳn cậu phải nhớ rất rõ"

"Ờ, ờm… cái đó thì…"

Không thể trả lời được đâu, Kusayanagi. Mày không phải người thật. Làm sao biết được bùa đó đến từ đâu chứ?

"Khi cậu tự xưng là người hùng, tôi đã rất vui. Nhưng tôi vẫn không thể nhận ra bóng lưng của cậu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng người đó. Dù muốn xác nhận, nhưng vì không có cơ hội nên tôi đã chậm trễ. Tuy vậy, tôi đã biết được bộ mặt thật của cậu. Kusayanagi-san, cậu là một kẻ lừa đảo lợi dụng tình cảm của tôi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"

Hinami dứt khoát nói, rồi trả lại micro cho Hana-sensei và trở về chỗ đứng của mình.

Ngay khi đó…

"Khôngggggggggggggggggggggggg!"

Tiếng Kusayanagi gục ngã vang lên rõ mồn một bên tai tôi.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Bản light này sao nhẹ thế:)))
Xem thêm
Ơ bản này nhẹ quá
Xem thêm
Bản này nhẹ quá
Xem thêm
lá bùa mvp trận này
Xem thêm
Ơ bản LN nhẹ nhàng quá
Xem thêm
bản wn thì thế nào v bác, e k đọc nên k rõ
Xem thêm
@Nyctophilia: nó ghi âm lúc 2 tk trò chuyện sau thi thua và nó bt tk kia lừa mình
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời