Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 2

Chương 05: Kẻ giả mạo

6 Bình luận - Độ dài: 4,608 từ - Cập nhật:

Enjoy!

---------------------

Chương 5: Kẻ giả mạo

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi gần như bị ép buộc nhận vai trò ủy viên thực hiện đại hội thể thao, và cuối cùng ngày hẹn gặp để thảo luận với trường cao trung Seirin cũng đã đến.

Cùng với các senpai trong ban thực hiện đại hội thể thao, chúng tôi đi mất khoảng hai mươi phút để đến được cổng chính.

“Đâ, đây là trường Seirin sao…”

Tôi bất giác thốt lên khi nhìn thấy ngôi trường nam sinh hiện ra trước mắt.

Trường Seirin không chỉ chú trọng đến học tập mà còn rất mạnh về thể thao. Những năm gần đây, các câu lạc bộ điền kinh, bơi lội, bóng đá đều đã tham dự các giải quốc gia.

Chưa kể đến học tập cũng không hề bị lơ là. Mỗi năm đều có nhiều học sinh thi đỗ vào các trường đại học công lập và tư thục hàng đầu.

Trong khi đó, trường Tokinozawa của tôi lại mang phong cách tiểu thư, yên tĩnh và thanh tao.

Nhưng Seirin thì khác. Bầu không khí tràn đầy tinh thần nam sinh, như thể đã ngấm sâu vào từng bức tường qua năm tháng, khiến tôi cảm nhận rõ ràng cái khí thế ấy lan toả khắp nơi.

Đúng vào giờ tan học, học sinh trường Seirin lần lượt ra về, và từ họ cũng toát ra thứ áp lực nào đó.

“Đây là trường Seirin nhỉ. Khác hẳn với trường mình, cảm giác bị áp đảo thật đấy.”

Koi-san bên cạnh tôi hiếm khi tỏ ra ấn tượng như vậy, khẽ thì thầm.

Có vẻ không chỉ mình tôi, mà hội con gái cũng cảm nhận được không khí này.

“Ừ ha, Koi-chan. Tớ còn chẳng biết nói gì luôn đó!”

Hinami cũng gật đầu theo Koi-san.

Đang bị choáng ngợp bởi bầu không khí đầy lịch sử của một trường nam sinh, thì những học sinh cơ bắp của Seirin đi ngang qua bắt đầu dừng lại và nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

“Này, nhìn kìa, đó chẳng phải đồng phục trường Tokinozawa sao!? Không lẽ bọn họ đến để bàn về hội thao à?”

“Chắc là vậy rồi, nhưng… mấy bạn nữ đó xinh thật đấy.”

“Công nhận luôn! Ai cũng dễ thương quá trời!”

Mấy đoạn hội thoại như vậy bắt đầu vang lên rải rác quanh tôi.

Mà, phải thôi. Với dàn nữ sinh cấp ba xinh xắn và xuất sắc thế này thì ai mà ngó lơ cho được.

Khi tôi còn đang nghĩ thế, Koi-san đứng cạnh tôi bỗng đặt tay lên vai tôi.

Khi tôi quay sang nhìn cô ấy…

“Hừ.”

Cô ta cười khịt mũi… Lại nữa rồi. Cô ấy lại xem thường tôi giống như lần trước!

Vì được học sinh trường khác khen ngợi nên cô ấy bắt đầu lên mặt rồi đấy!?

Cái vẻ mặt đắc thắng đó là sao!? Tức thật đấy!?

Mạch máu trên trán tôi bắt đầu nổi lên, thì đúng lúc đó tôi lại nghe thấy một cuộc hội thoại khác.

“Cơ mà, thằng con trai kia là ai vậy? Nhìn bình thường quá.”

“Cũng đúng ha. Sao lại đi cùng tụi con gái kia nhỉ?”

“Chắc là kẻ bị bỏ lại thôi. Không thuộc nhóm nào nên được cho vào nhóm này vì thương hại ấy mà.”

“À, cũng có lý ghê.”

Không phải vậy đâu nha! Tôi bị nhét vào nhóm này gần như là ép buộc đấy!?

Tôi chỉ bị Hana-sensei chỉ định làm người hỗ trợ thôi! Đừng có tự ý tưởng tượng lung tung như vậy chứ!

Khi tôi đang hừng hực lửa giận với đám học sinh xung quanh thì Koi-san lại lần nữa đặt tay lên vai tôi.

“Pfft. Don’t mind. Pupu~”

Tôi quay lại nhìn, thấy cô ấy đang lấy tay che miệng, cố gắng nhịn cười.

Vì tôi là người duy nhất không được đánh giá cao, nên cô ta mới không nhịn được cười đúng không!? Cái người này…

Chỉ vì mình là mỹ nữ mà dám trêu chọc người khác như vậy!

“Koi-san, cậu đang tận hưởng tình huống này đúng không!? Chắc chắn là đang rất vui đúng không!?”

“Ừ. Vui cực kỳ luôn á. Có lẽ là lần tôi cười lớn nhất từ trước tới giờ đó.”

“Không thèm giấu luôn!? Thẳng thắn quá đáng rồi đấy!”

Người gì đâu mà S đến thế hả. Tôi thật sự muốn biết cô ấy đã lớn lên kiểu gì để có tính cách như thế.

Không hiểu ba mẹ của Koi-san là người như thế nào nữa…

Vì bị phản ứng của Koi-san làm xao nhãng, nên tôi phát hiện hơi trễ là đám học sinh trường Seirin đang vây quanh chúng tôi.

Ước chừng khoảng ba mươi người đang tạo thành một vòng tròn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.

Họ đang nhìn…

“Này nhìn kìa! Chính là cô ấy đó! ‘Mỹ nữ nghìn năm có một’! Lần đầu tiên được nhìn ngoài đời luôn!”

“Thật đó! Không thể nhầm được! Chính là cô ấy! Mỹ nữ nghìn năm có một bằng xương bằng thịt kìa!”

“Xinh thật sự luôn á! Trời địu! Muốn bắt tay quá!”

Đúng như những lời họ nói, người đó chính là Hinami.

Có vẻ đám con trai này vừa nhận ra rằng nữ sinh xinh đẹp trước mặt không phải chỉ là mỹ nữ bình thường, mà chính là “Mỹ nữ nghìn năm có một”, nên mới phấn khích đến vậy.

Cả bọn nhìn Hinami bằng ánh mắt nóng bỏng, như thể mấy con chó đang háo hức đòi bánh thưởng, thở phì phò đầy kích động.

Có lẽ vì bị ánh nhìn ấy làm cho bất ngờ, vai của Hinami bắt đầu run lên nhẹ nhẹ.

Ngày càng có nhiều nam sinh tụ tập lại, đến mức đông đến nỗi chúng tôi không thể nhúc nhích được nữa. Chính vào lúc đó…

“Các cậu đang làm gì thế!? Các cô gái đang sợ hãi kìa!”

Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía khu nhà chính.

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, toàn bộ học sinh trường Seirin liền khựng lại. Sau đó, họ bắt đầu tự động xếp thành một hàng ngay ngắn.

Khi tôi nhìn về phía cuối hàng, thấy có ai đó đang đứng một mình.

Ai… ai thế?

Tôi tiếp tục nhìn về phía cuối hàng, thì học sinh trường Seirin đồng loạt hô lớn, như thể hét từ tận đáy bụng:

“Cậu vất vả rồi! Kusayanagi-san!”

Gì cơ? Cái kiểu chào hỏi như quân đội này là sao vậy!?

Nhưng, được cả đám nam sinh đông đảo như vậy kính nể… chẳng lẽ người đó là một tay anh chị đáng sợ giống yakuza sao?

Khi tôi còn đang nghĩ vậy, người đang đứng ở cuối hàng bắt đầu chậm rãi tiến lại gần chỗ chúng tôi.

Khoảng cách càng gần, diện mạo của người đó càng rõ ràng hơn.

Tôi cứ nghĩ sẽ là một người mặt mũi dữ tợn, thân hình cuồn cuộn cơ bắp…

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Tóc vàng óng, khí chất tươi sáng. Dáng cao, khuôn mặt như người mẫu.

Ơ, ơ này. Cái quái gì vậy!? Tên này là một ikemen hào nhoáng mà!?

Có phải vừa nãy có cơn gió mát nào thổi qua không đấy!? Đẹp trai quá mức cho phép rồi!

Nếu tôi đang đeo kính, chắc cái tròng đã nứt toạc vì bị độ đẹp trai đó đánh sập rồi!

Đến mức đó luôn đấy. Kusayanagi, cái tên ấy, toả sáng rực rỡ đến mức khiến người ta phải nín thở.

Làm sao mà một anh chàng cao ráo, điển trai, rạng ngời như vậy lại có thể “quản” được cả đám học sinh nam đô con kia chứ!?

K… không thể tin nổi...

“U, uwaa~. Đẹp trai quá trời luôn ấy~. Tớ cứ tưởng là người cơ bắp lực lưỡng cơ~”

Yuri cũng bất giác buột miệng khi thấy Kusayanagi.

Không cần phải nói, ai nhìn cũng biết Kusayanagi là một mỹ nam đích thực. Ngay cả tôi là con trai mà cũng thấy ngưỡng mộ.

Nếu người như vậy chủ động tấn công thì chắc đa số con gái sẽ đổ gục trong một nốt nhạc.

“Xin lỗi nhé. Mấy người bạn của tôi gây phiền phức nhiều quá. Nhưng giờ thì ổn rồi.”

Với nụ cười dịu dàng và giọng nói trong trẻo, Kusayanagi-san chào đón chúng tôi.

“À, à thì… bọn mình là học sinh trường Tokinozawa. Bọn mình đến để họp bàn về đại hội thể thao…”

“Vậy ra các cậu là học sinh trường Tokinozawa à. À, phải rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ. Tôi là Kusayanagi Mahiro, học sinh năm nhất, thành viên hội học sinh kiêm ủy viên thực hiện hội thao. Cảm ơn các cậu đã cất công đến đây hôm nay. Rất hoan nghênh!”

N-Năm nhất á!?!?

Bằng tuổi với tôi mà sao lại được nhiều người tôn trọng đến thế!?

Lại còn là thành viên hội học sinh nữa chứ. Vừa có ngoại hình hoàn hảo, vừa được yêu quý.

Gì đây chứ, con người này quá hoàn hảo rồi! Chả giống học sinh cấp ba cùng tuổi chút nào cả!

Vì quá choáng ngợp trước sự xuất sắc của cậu ta, tôi không thể thốt nên lời.

Trong khi tôi còn đang câm nín, Kusayanagi quay ánh mắt sang ba cô gái đi cùng tôi.

Và ngay khi ánh mắt cậu ta dừng lại ở một trong số họ… nó như thể đã khóa chặt tiêu điểm vậy.

Người phản chiếu trong đôi mắt ấy chính là… Hinami.

Kusayanagi tiến lại gần Hinami, rồi đột nhiên nói một câu khiến tất cả bàng hoàng.

“Ơ? Cậu là… chẳng phải là Kujou-san, người mà tôi đã cứu khỏi kẻ tấn công trong tàu điện ngầm hôm đó sao!? Thật trùng hợp quá, không ngờ lại gặp nhau ở đây! Đúng là định mệnh!”

…………………

Sau vài giây im lặng.

“““ẾEEEEEEEEEEEEEEEEEEHHHHH!?”””

Tiếng la hét kinh ngạc bật ra từ miệng tôi như phản xạ.

Tất nhiên không chỉ tôi, mà gần như tất cả mọi người ở đó cũng đồng thanh kêu lên.

K-Không thể nào… Cái tên này…

Tại sao hắn lại nói như thể hắn là người anh hùng đã cứu Hinami khỏi tên tấn công chứ!?

Cái tên này rốt cuộc là ai!?

“…Ể, Ể!? K-Kusayanagi-san chính là người đã cứu tớ hôm đó sao!?”

“Xin lỗi vì làm cậu bất ngờ nha, Kujou-san. Tớ không định công khai việc đó đâu, nhưng ngay khi nhìn thấy cậu, tớ không thể im lặng được.”

Kusayanagi vừa nói vừa mỉm cười và nháy mắt với Hinami, một cái nháy mắt đầy đáng yêu.

C-Cái tên này… đang nói cái quái gì vậy!?

Người cứu Hinami hôm đó là tôi cơ mà!?

Thế quái nào mà hắn lại nói như thể đó là công trạng của hắn chứ!?

Mức độ phẫn nộ trong tôi đang tăng vọt.

Không nghi ngờ gì nữa. Cái tên này đang cố lừa Hinami!

Tôi không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng chắc chắn hắn đang nhắm tới Hinami!

Đồ khốn! Tôi siết chặt nắm đấm, rồi trong cơn tức giận, tôi đã định nói ra sự thật—

cvN6m5T.jpeg

Ngay khoảnh khắc đó.

“Th- Thật á!? Không ngờ Kusayanagi-san chính là người anh hùng đó! Lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy!”

“Nhưng mà nếu là Kusayanagi-san thì đúng là trùng khớp với những gì được viết trên diễn đàn!”

“Phải, đúng vậy! Cao ráo, đẹp trai! Chính là Kusayanagi-san còn gì!”

Đám nam sinh đang xếp hàng bắt đầu xôn xao.

Nghe những lời đó, tôi lấy lại được một chút bình tĩnh và dần buông lỏng nắm đấm đang siết chặt.

Phải rồi. Những đặc điểm ngoại hình của Kusayanagi đều trùng khớp với thông tin trên diễn đàn.

Nhưng bọn họ đâu có biết rằng những thông tin đó là giả. Chỉ tôi và Koi-san mới biết sự thật.

Vậy là Kusayanagi đã lợi dụng một cách tình cờ thông tin giả nhưng lại trùng khớp với ngoại hình của mình để đứng ra nhận là người đã cứu Hinami!? Hắn ta tính toán khôn thật! Thêm vào đó là cái sự được lòng mọi người nữa. Không tin hắn ta mới là chuyện lạ.

Trong tình huống này, dù tôi có nói ra sự thật thì cũng chẳng ai tin.

Chắc chắn mọi người sẽ nghĩ tôi là tên đáng thương đang ghen tỵ với trai đẹp nên bịa chuyện thôi.

Chết tiệt! Vậy là tôi chẳng thể làm gì được sao!?

“Vậy ra... cậu chính là người anh hùng đã cứu tớ ngày hôm đó... là ân nhân của mình…”

“Với tớ thì, giúp đỡ người khác là chuyện hiển nhiên mà. Nhưng việc có thể gặp lại cậu thế này, có lẽ cũng là định mệnh nhỉ.”

Dù hắn chỉ là một “tên anh hùng rơm”, nhưng việc đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến đôi mắt của Hinami trở nên long lanh vì xúc động.

Những giọt nước mắt nhỏ như sắp lăn dài khỏi khóe mắt cô ấy.

Không ổn rồi. Cái tình huống quái quỷ gì thế này?

Nếu nghĩ đến cảm xúc của Hinami, thì phản ứng như vậy cũng là điều hiển nhiên. Nhưng tên đó là kẻ giả mạo đấy!

Tôi phải làm sao đây!?

Nếu tôi nói ra rằng hắn là đồ giả mạo, chẳng ai tin cả. Nói ra ngay lúc này chỉ khiến tôi trở nên khả nghi hơn thôi.

Không còn cách nào để lật ngược tình thế cả!

“Còn vết thương lòng ngày đó thì sao rồi? Có ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày không?”

“V-Vâng! Tớ ổn!”

“Vậy thì tốt rồi. Tớ đã lo nếu cậu bị ám ảnh thì phải làm sao. Nhưng nghe cậu nói vậy, tớ cũng yên tâm.”

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu tớ hôm đó!”

“Đừng bận tâm. Như tớ nói đó, bảo vệ người khác là chuyện đương nhiên mà.”

Kusayanagi cười hiền hậu rồi nhẹ nhàng xoa đầu Hinami.

Hinami bị xoa đầu một cách chậm rãi và dịu dàng, đôi má cô ấy...

...nhuộm một màu đỏ ửng nhè nhẹ.

Khốn khiếp! Khốn nạn thật!!

Phải nhẫn nhịn. Bình tĩnh lại nào! Nếu tôi nói linh tinh ngay lúc này, chỉ khiến mọi chuyện rối thêm thôi!

Chắc chắn sẽ có một cơ hội phản công. Giờ là lúc phải kiềm chế!

“Vậy thì, Kujou-san. Giờ chúng ta vào phòng họp để bắt đầu buổi thảo luận về hội thao nhé. Những thành viên khác trong ban tổ chức cũng đang đợi rồi.”

Kusayanagi cứ thế...

...vòng tay qua eo Hinami và dính chặt lấy cô ấy.

Cả hai dính sát nhau như một cặp đôi yêu nhau không rời.

“Tớ sẽ dẫn cậu đến đó, cùng đi nhé.”

“V- Vâng! Nhờ cậu!”

Hinami cứ thế cùng Kusayanagi bước về phía tòa nhà.

Tôi chỉ có thể siết chặt nắm đấm mà nhìn theo bóng lưng của họ.

Khi thấy Hinami đang dần rời xa mình...

...tôi có cảm giác như mối quan hệ giữa hai đứa cũng đang xa dần.

—----------------

Kusayanagi đang giả mạo danh tính để tiếp cận Hinami.

Mặc dù chuyện đã rẽ sang một hướng không ngờ tới, nhưng chúng tôi vẫn tiến hành buổi họp chuẩn bị cho hội thao.

Nội dung chủ yếu xoay quanh lịch trình và các môn thi đấu sẽ được tổ chức.

Dù Kusayanagi là một thằng khốn, nhưng tôi không thể để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến tiến độ buổi họp.

Dù trong bụng cảm thấy khó chịu và bực bội, tôi vẫn im lặng ngồi vào chỗ như một người trưởng thành.

Vì Kusayanagi là người điều phối chính nên cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, không có vấn đề gì lớn.

Nhưng cũng giống như lúc ở cổng trường, Kusayanagi và Hinami cứ dính lấy nhau.

Hai người ngồi cạnh nhau, luôn nở nụ cười suốt buổi họp.

Tôi nhìn thấy cảnh hai người họ trò chuyện vui vẻ với nhau không biết bao nhiêu lần.

Cuộc họp tuy tiến hành thuận lợi, nhưng chỉ riêng chuyện giữa hai người đó thôi cũng khiến tôi stress đến nghẹt thở.

Cứ nhìn gương mặt tươi cười của Kusayanagi thế này, đầu tôi chắc nổ tung mất.

Cũng đã trôi qua khá lâu, có lẽ nên nghỉ một chút.

Khi cảm thấy mọi người bắt đầu mệt mỏi, tôi nhẹ nhàng giơ tay lên định đề nghị nghỉ giải lao một lát.

Nhưng thật xui xẻo, Kusayanagi lại lên tiếng trước tôi.

“Ừm. Giờ đã xong một nửa nội dung cần bàn rồi, nên tôi nghĩ chúng ta nghỉ chút được không? Nhưng trước đó, tôi muốn nói một điều.”

Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía Kusayanagi. Khi đã thu hút được sự chú ý, hắn nói ra điều bất ngờ.

“Vì đây là hội thao tổ chức chung giữa hai trường, nên tôi nghĩ chúng ta nên có một chút bất ngờ so với năm trước, mọi người thấy sao?”

“Ồ! Ý tưởng hay đấy!”

“Nhân dịp đặc biệt thế này, làm gì đó mới mẻ cũng hay!”

“Tán thành!”

Các thành viên khác đều hưởng ứng ý kiến của Kusayanagi. Dù hắn không đáng tin, nhưng đề xuất lần này có vẻ không tệ.

Vì đây là hội thao đặc biệt nên tôi cũng nghĩ nên có thêm điểm nhấn.

“Ý của tôi là, sau khi hội thao kết thúc, sẽ tổ chức một buổi lễ hội vào buổi tối – gọi là ‘Dạ hội’. Mọi người sẽ nhảy theo cặp nam nữ. Nhưng nếu chỉ là nhảy thông thường thì chán quá, nên tôi muốn thêm một luật nữa: Trong cặp thắng cuộc, người nào nổi bật nhất sẽ được chọn làm MVP, và MVP sẽ có quyền chỉ định người muốn nhảy cùng mình trong dạ hội. Tôi nghĩ thế sẽ vui hơn.”

Dạ hội sau hội thao à. Nghe có vẻ hơi cũ nhưng ngược lại cũng khá đơn giản và hay.

MVP – người nổi bật nhất – sẽ được quyền chọn người nhảy cùng. Ý tưởng này cũng thú vị đấy. Chắc chắn sẽ có nhiều người cố gắng hết sức để được nhảy với người mình thích.

Một buổi dạ hội, điệu nhảy, và danh hiệu MVP. Không ai phản đối ba đề xuất đó cả. Ngược lại, mọi người đều thấy rất hợp lý.

“Không ai phản đối nhỉ. Vậy thì ta sẽ lên kế hoạch cho dạ hội và nhảy đôi nam nữ nhé. Còn tiêu chí chọn MVP thì để sau chúng ta bàn tiếp. Giờ nghỉ một chút đã.”

Vừa dứt lời Kusayanagi, buổi họp tạm thời bước vào giờ nghỉ.

Tôi đứng dậy định đi vệ sinh để thư giãn một chút.

Nhưng có điều gì đó lạ lắm. Cảm giác bất an trào lên trong lòng.

Kiểu như... mọi chuyện đang tiến triển quá suôn sẻ một cách bất thường.

Nếu chỉ đơn giản là thích Hinami và đang tán tỉnh cô ấy thì cũng không sao, nhưng tại sao lại phải giả mạo thân phận?

Với lại cái nụ cười tươi tắn kia… nhìn mà phát bực. Trong cuộc họp lúc nãy, hắn ta đã đóng vai trò điều phối viên, giúp cuộc họp diễn ra suôn sẻ, nhưng… dù vậy, tôi vẫn không thể nghĩ cậu ta là người tốt.

Chỉ cần nhớ lại cảnh Hinami và hắn ta cười nói vui vẻ với nhau cũng khiến tôi khó chịu.

Aah… bực thật đấy.

Được rồi! Những lúc như thế này, nếu tập trung vào việc khác thì chắc sẽ bình tĩnh lại được chút.

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, ngồi xuống bồn cầu và bắt đầu chơi game âm nhạc.

Chơi game để quên đi những chuyện khó chịu.

Tôi ngồi trên bồn cầu, đeo tai nghe và bắt đầu chơi. Nhịp tay gõ theo nhịp điệu trên màn hình.

Ồ, sắp tới đoạn điệp khúc rồi. Nếu vượt qua được chỗ này thì sẽ clear full combo! Được rồi, chỉ còn chút nữa thôi! Thì…

“Không ngờ lại gặp được 'mỹ nữ ngàn năm có một' ở đây đấy. Dễ thương thật đấy chứ, cậu không nghĩ vậy à?”

…Hả? Giọng này là…

Một giọng quen quen vang lên lọt qua tai nghe.

Chẳng lẽ… là Manabe-san – người trong ban tổ chức đại hội thể thao trường Seirin?

Tôi tạm dừng game và chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện.

“Ừ. Trước giờ chỉ thấy ảnh trên mạng, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đúng là quái vật nhan sắc thật. Đẹp không tưởng.”

C-cái giọng này… là Kusayanagi à! Nghe cái giọng điềm đạm mà đầy nội lực là nhận ra ngay.

Nhưng mà… cái cảm giác này là sao…

Khác hẳn khi nói chuyện ở cổng trường hay trong cuộc họp. Cách nói chuyện thay đổi hoàn toàn, cả tông giọng cũng thấp hơn hẳn.

Là vì đang nói chuyện với con trai à?

“Công nhận ha, Kusayanagi. Cực kỳ xinh luôn ấy. Sao? Có ăn được không?”

“Là sao cơ?”

“Đừng giả ngây giả ngô chứ.”

Sau vài giây im lặng, lời của Manabe khiến tôi chết lặng.

“Ý tao là mày có 'lên giường' được với 'mỹ nữ ngàn năm có một' không?”

Đ-đợi đã… bọn chúng đang nói cái quái gì vậy? “Lên giường” chẳng lẽ là… với Hinami!?

Nếu là người yêu thì còn hiểu được, nhưng nghe chẳng giống thế. Cứ như là chúng chỉ đang nhìn cô ấy như một món đồ chơi…

Tôi cảm thấy có linh cảm chẳng lành, nên len lén mở hé cửa và nhìn trộm nét mặt của hai người họ.

Và rồi, tôi thấy Kusayanagi đang đứng trước bồn tiểu, nở một nụ cười quái đản.

“Không sao đâu. Qua cách nói chuyện, Kujou là kiểu con gái ngây thơ. Mấy kiểu con gái như vậy chỉ cần được trai đẹp như tao thì thầm mấy lời ngọt ngào là dễ dàng 'mở khóa'. Dễ lắm. Với lại, nhỏ còn chưa nhận ra tao là đồ giả nữa cơ.”

K-không thể nào…

Cái tên Kusayanagi hiền lành, lịch thiệp đó… lại đang nhắm vào thân thể của Hinami!?

Không thể tin nổi! Thật kinh tởm! Tôi vẫn nghi có gì đó mờ ám, nhưng không ngờ là chuyện tồi tệ thế này!

“Đúng là Kusayanagi có khác! Tao cũng ước gì được đẹp trai như mày. Có thể ngủ với gái đẹp suốt ngày thì sướng thật đấy!”

“Yên tâm đi. Dù lần đầu của con bé đó là của tao, nhưng sau đó tụi mày cũng có phần. Sau khi tao huấn luyện nhỏ thành gu của tao rồi.”

“Mày đúng là có mấy sở thích bệnh hoạn mà! Với một đứa ngây thơ như vậy, mày định làm gì đây? Nhưng mà được 'làm chuyện đó' với mỹ nữ ngàn năm có một đúng là cơ hội hiếm có. Phải tận dụng thân xác cô ta cho đáng! May mà có mày giúp. Ở trường nam sinh thì làm gì có cơ hội gặp gái đẹp.”

“Ừ, cứ chờ đó. Tao định sẽ ra mặt vào ngày khai mạc đại hội thể thao, mà không ngờ lại gặp được sớm thế này. Nhưng mà kế hoạch vẫn thành công. Sớm muộn gì con nhỏ cũng sẽ là của tao.”

Không thể tin nổi…

Dựa vào khuôn mặt điển trai trời phú để tán tỉnh hàng loạt các cô gái, và không hề quan tâm tới cảm xúc của họ, rồi còn chia sẻ cho đám bạn nữa…

Ra là thế! Lúc ở cổng trường, tôi thấy đám con trai tin tưởng cậu ta quá mức… hóa ra là vì chuyện này!

Tức là, những cô gái mà cậu ta cưa đổ đều bị “chia phần” cho tụi con trai đó!?

“Thằng đi cùng con nhỏ đó – thằng gì đó tên Keidou ấy – nhìn mặt cũng chẳng phải người yêu đâu. Không thành vấn đề. Đáng thương nhỉ. Bạn bè mà lại bị cướp bạn gái ngay trước mắt mà chẳng biết gì.”

“Chuẩn luôn!”

“Cảm ơn ông trời vì cơ hội tuyệt vời này. Tao đã có 99 người rồi. Người thứ 100 tao sẽ dành cho mỹ nữ ngàn năm có một đó.”

“Đỉnh thật! Nhớ chia phần cho tao với đấy?”

“Tất nhiên rồi, Manabe. Thật sự tao mong chờ đại hội thể thao quá đi mất. Với cả, tụi mình đã quyết xong quy định MVP và dạ hội rồi còn gì.”

…Hả? MVP á?

Nói mới nhớ, trước lúc nghỉ giải lao, Kusayanagi có nhắc đến MVP và dạ hội.

Tụi tôi đã thông qua ý kiến đó với sự đồng thuận tuyệt đối. Khoan đã… không lẽ…!?

“Nếu Kusayanagi giành MVP, mày sẽ được nhảy với 'mỹ nữ ngàn năm có một'. Và sau đó tạo nên những kỷ niệm đẹp, khiến cô ta phải lòng mày. Kế hoạch là vậy đúng không?”

“Chính xác. Vì thế tao mới tình nguyện làm điều phối viên. Ở vị trí đó thì dễ thông qua đề xuất của mình hơn.”

Ra là thế!

Tôi đã thấy mọi chuyện được quyết định quá suôn sẻ… hóa ra mục đích thực sự của cái đề xuất MVP là thế này!?

Đúng là ý tưởng tổ chức MVP và dạ hội là một điểm nhấn hấp dẫn.

Vì đây là đại hội thể thao kết hợp đầu tiên, nên có những điều bất ngờ như vậy cũng hay.

Nhưng Kusayanagi đã lợi dụng nó một cách hoàn hảo.

Trong khi mọi người đang cố gắng tạo nên ký ức thanh xuân, thì hắn ta lại toan tính để nhảy cùng Hinami, rồi… Khiến cô ấy phải lòng hắn. Tính toán mọi chuyện để diễn ra theo ý hắn ta.

Chết tiệt! Sao mình không nhận ra điều đó từ lúc họp chứ!?

Không phải lúc nào hắn ta cũng sẽ được chọn làm MVP. Nhưng nếu mọi chuyện diễn ra như ý hắn thì… thật là ác mộng.

“Kukuku… Tao sẽ được nhảy cùng đứa con gái tao luôn mong gặp. Làm sao mà không hưng phấn cho được. Chắc chắn cô ấy sẽ phải lòng tao thôi.”

“Kya~! Tuyệt vời quá! Tao sẽ làm mọi cách để giúp mày được chọn làm MVP!”

“Ờ. Cùng hợp tác nhé. Chỉ cần thắng đại hội thể thao là mọi thứ hoàn hảo.”

“Trông cậy vào mày đó, Kusayanagi! Mày lúc nào cũng dễ dàng tán gái. Giúp tụi tao lần này nữa nhé.”

“Dĩ nhiên. Nhất định tao sẽ khiến cô ta thành của tao.”

Kusayanagi cuối cùng nở một nụ cười dâm đãng, rồi cùng Manabe rời khỏi nhà vệ sinh nam.

Chết rồi.

Thật sự nguy rồi! Cái quái gì đang xảy ra thế này!?

Hết mấy tên du côn đầu đường xó chợ, giờ lại tới tên khốn này nhắm vào Hinami!

Bằng mọi giá, tôi phải bảo vệ cô ấy khỏi tên khốn này. Nếu không sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra mất!

Đại hội thể thao năm nay… sẽ cực kỳ hỗn loạn, theo nhiều nghĩa!

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

còn ngây chán nhỉ, bth thì ghi âm lại ngay lập tức r ấy chứ sao lại ngồi nghe cả cuộc trò chuyện mà k làm gì thế nhỉ
Xem thêm
rác hơn cả wn
cơ mà thằng main bên này kỳ vl
đã ko chịu nhận là mình cứu gái thì sao thấy thằng khác giả mạo lại cay đến thế =D
Xem thêm
bên này còn rác hơn nữa
bị vùi dập cho không thương tiếc ngay
Xem thêm