Enjoy!
-------------------
Chương kết
Dưới sự cổ vũ của Yuri, tôi đã có thể rủ Ryou-kun cùng nhảy.
Khi trở lại sân trường, bữa hậu tiệc đã bắt đầu. Tôi và Ryou-kun vội vàng hòa vào buổi tiệc.
Mọi người đều nắm tay nhau, nhảy múa theo nhịp điệu. Tôi và Ryou-kun cũng bắt đầu nhảy cùng nhau.
Vì đây là lần đầu tiên tôi khiêu vũ, nên tôi không giỏi lắm.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn có thể hòa nhịp cùng Ryou-kun khi chúng tôi di chuyển nhịp nhàng bên nhau.
Tôi khẽ nắm lấy bàn tay to và vững chãi của cậu ấy, thay nhau di chuyển từng bước chân.
“Hinami, đây là lần đầu cậu nhảy à?”
“Ừ… xin lỗi nhé, tớ không giỏi lắm… Còn Ryou-kun, cậu có kinh nghiệm à?”
“Hồi sơ trung tớ từng nhảy một lần. Cũng lâu rồi, nhưng cơ thể hình như vẫn nhớ.”
“Vậy à… Lẽ ra tớ cũng nên thử một lần. Mọi người ai cũng giỏi, làm tớ càng thấy áp lực.”
“Cậu không cần nhìn người khác đâu. Giờ thì chỉ có tớ với Hinami đang nhảy thôi mà. Đừng để ý tới ai khác cả.”
“Ừm… cậu nói đúng, Ryou-kun.”
Hai đứa tiếp tục khiêu vũ như thế.
Vì Ryou-kun bị đau chân, tôi cố giảm tốc độ để không khiến cậu ấy mệt thêm.
Trong lúc nhảy, tôi ngẫm lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
Cuối cùng thì Kusayanagi-san chỉ là kẻ giả mạo. Không phải ân nhân cứu mạng tôi.
Tôi đã bị những lời ngon ngọt lừa gạt.
Khi cảm xúc tôi đang dao động, Kusayanagi-san xuất hiện khiến trái tim tôi rung động mất kiểm soát.
Vì thế, tôi đã không nhận ra điều quan trọng, để rồi bị lừa cho tới tận hôm nay.
Thật đáng xấu hổ. Tôi thật tệ hại.
Tôi quá yếu đuối. Đáng thất vọng.
Liệu từ giờ, tôi có còn gặp lại ân nhân đã cứu mình năm xưa nữa không…?
Nỗi bất an ấy bóp nghẹt lấy trái tim tôi.
Bầu trời cũng chuyển dần sang màu u tối, khiến tâm trạng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Không khí cũng dần trở nên se lạnh. Trái tim tôi cũng nguội đi theo.
Lúc đó, Ryou-kun đã nhận ra sự thay đổi trong tôi.
“Hử? Sao thế Hinami? Trông cậu buồn vậy.”
“Ơ? À… không, không có gì đâu…”
“…… Cậu vẫn còn để tâm đến việc Kusayanagi là tên lừa đảo à?”
“Ừm…”
Tôi chỉ có thể gật đầu. Vì đúng là tôi đã bị lừa.
“Chỉ là… tớ thấy mình thật đáng trách. Vì quá dễ dao động, nên đã không nhận ra mình đang bị lợi dụng.”
Kusayanagi-san là người xấu. Ngay từ đầu đã có ý định lừa gạt tôi.
Nhưng tôi lại không nhận ra điều đó, còn suýt chút nữa trao cả trái tim mình cho cậu ta.
Nên bây giờ, tôi thấy hơi sợ.
Tôi sợ rằng sau này mình lại bị ai đó lừa dối. Lại bị lợi dụng.
Đang lúc tôi nghĩ như vậy, Ryou-kun nhẹ nhàng buông tay tôi ra, đặt tay lên đầu tôi.
Cậu ấy nở một nụ cười ấm áp.
“Tớ hiểu cảm giác đó. Nhưng cậu không sao đâu.”
Ryou-kun nói tiếp.
“Tớ thì không đẹp trai như Kusayanagi, cũng chẳng có gì nổi bật…nhưng ít nhất tớ có thể ở bên cậu mỗi khi cậu gặp rắc rối. Vậy nên đừng lo nghĩ linh tinh nữa. Hinami nổi tiếng trên mạng lắm, nên có thể sau này vẫn có những kẻ như vậy xuất hiện, nhưng nếu vậy, tớ sẽ xử lý chúng cho.”
“Ryou-kun…”
Ngay khoảnh khắc nghe được những lời đó, trái tim tôi chợt trở nên ấm áp.
Tôi cảm thấy như có thứ gì đó dịu dàng đang bao phủ lấy nơi sâu thẳm trong lồng ngực mình.
Lúc nào cũng vậy. Mỗi khi tôi quay đầu lại, Ryou-kun luôn ở đó.
Lúc bị bọn bất lương tấn công, lúc đi dã ngoại, lúc diễn ra hội thao…
Mỗi khi tôi cần giúp đỡ, cậu ấy luôn ở bên tôi.
Nhận ra điều đó, tôi suýt bật khóc.
Nhưng không được. Tôi không được khóc.
Tôi cũng phải mạnh mẽ lên.
Không để bản thân bị lừa nữa, không để bản thân lạc lối nữa.
Tôi phải kiên định với cảm xúc của chính mình — phải giữ lấy tình cảm mà tôi dành cho Ryou-kun.
Nếu không, tôi sẽ không thể yêu cậu ấy một cách nghiêm túc được.
Và nếu một ngày nào đó, tôi gặp lại ân nhân từng cứu mình… tôi muốn nói với người ấy rằng.
“Nhờ được anh cứu, mà em đã có thể sống hạnh phúc đến tận bây giờ.”
“Cảm ơn cậu, Ryou-kun. Tớ cũng phải mạnh mẽ hơn. Nếu không, tớ sẽ chỉ mãi làm phiền cậu, rồi lại bị người khác lừa dối nữa mất.”
“Ừ. Cậu sẽ mạnh mẽ lên được mà, Hinami. Tớ sẽ ủng hộ cậu. Tớ mong chuyện tình cảm của cậu cũng sẽ suôn sẻ.”
“Ừm!”
Chúng tôi nhìn nhau cười một lúc lâu.
Tôi cảm thấy mình đã lấy lại tinh thần. Thật tốt vì mình đã dũng cảm mời Ryou-kun khiêu vũ.
Tôi biết, Yuri và Ryou-kun là những người có cuộc hội ngộ định mệnh.
Lúc nhận ra điều đó, tôi đã nghĩ mình không nên xen vào giữa hai người.
Nhưng… dù thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu Ryou-kun. Yêu rất nhiều.
Tôi không muốn lừa dối cảm xúc này.
Dù sau này có chuyện gì xảy ra.
Dù lại có ai đó muốn lợi dụng tôi…
Tôi vẫn…muốn mãi mãi yêu Ryou-kun.
Yêu nhiều hơn bất kỳ ai.
Từ giờ trở đi, mãi mãi.
Tôi lại nắm lấy tay Ryou-kun lần nữa.
Và rồi…Chúng tôi tiếp tục điệu nhảy dang dở.


3 Bình luận
hoặc không:)))))