Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 2

Chương 12: Nhà của Hinami

3 Bình luận - Độ dài: 1,629 từ - Cập nhật:

Enjoy!

------------------------

Chương 12: Nhà của Hinami

Ai nhìn thế nào đi nữa thì người phụ nữ này cũng chỉ có thể là một "Onee-san" thôi, đúng không?

Tuy chắc là có trang điểm, nhưng dù vậy, tôi cũng không thể nào nghĩ cô ấy cùng thế hệ với mẹ tôi được.

Lúc nãy cứ nghĩ đã gặp ở đâu rồi, hóa ra lại là mẹ của Hinami.

Giờ thì tôi hiểu vì sao Hinami lại đáng yêu đến thế.

Hinami thừa hưởng rất nhiều nét đẹp từ mẹ mình, nên mới có gương mặt hoàn hảo như vậy.

Mẹ của Hinami đỉnh thật!

"Mẹ ơi, lúc nào mẹ cũng đi đường này về à?"

"Không đâu. Hôm nay mẹ ghé siêu thị đang có đợt khuyến mãi để mua quýt, rồi tiện thể đón Mikan ở nhà trẻ về. Vì vậy mới đi qua con đường này đấy. Còn Hinami, sao giờ này còn đi ngoài đường vậy?"

"Tụi con đang chuẩn bị cho ngày hội thể thao ngày mai! Trên đường về còn được giao nhiệm vụ đi mua đồ, nên mới về trễ đó ạ."

"À ra vậy, hiểu rồi. Mà này..."

Mẹ của Hinami quay ánh mắt về phía tôi, rồi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, chị ấy lại nở một nụ cười nham nhở.

Với vẻ mặt rất vui vẻ, bà ấy nói.

"Cậu nhóc đứng cạnh con... là bạn trai à?"

"Kh-không phải đâu mẹ ơi! Không phải bạn trai hay gì đâu!"

Vâng, Hinami vừa phủ nhận cực kỳ nhanh chóng. Thậm chí chưa đến một giây đã chối bay chối biến rồi.

Ừ thì cũng đúng thôi, nếu ai đó hiểu lầm rằng tôi - một đứa như thế này - là bạn trai của Hinami, thì chắc chắn phải phủ nhận ngay lập tức.

Bởi vì hồi cấp hai, chỉ vì ánh mắt trông có vẻ "khó gần" của tôi mà các bạn nữ trong lớp đã sợ tôi.

Chỉ cần ngồi cạnh tôi thôi là nhiều người đã trở nên rụt rè, ít nói.

Nghĩ lại quãng thời gian u ám đó, suýt nữa tôi đã rơi nước mắt.

"M-M-M-Mẹ à! Ryou-kun là bạn ngồi cạnh con! Chỉ là bạn học bình thường thôi!"

Hinami đỏ bừng cả mặt, luống cuống giải thích như vậy.

Thấy vậy, mẹ của Hinami cười phá lên, há miệng to đến mức có thể nhìn thấy cả cuống họng.

"Ahahaha! Gì vậy Hinami!? Không lẽ con đang ngại à!?"

"Không phải đâu mà!"

"Con đúng là dễ hiểu thật đó. Với tư cách là mẹ, mẹ tự hào khi có cô con gái vừa dễ thương vừa dễ đọc vị như thế này."

"Đừng chọc con nữa mà!"

Hinami phồng má giận dỗi, trừng mắt nhìn mẹ mình.

Nếu là người bình thường làm vậy, chắc sẽ ra vẻ giận thật, nhưng Hinami thì khác.

Vì Hinami được gọi là "mỹ nữ ngàn năm có một", nên kể cả khi giận, cô ấy cũng cực kỳ dễ thương.

Một vẻ dễ thương vượt cả thần tượng.

"Ồ! Hinami đang làm gương mặt đáng yêu quá kìa. Được rồi, cứ giữ nguyên thế nhé. Mẹ chụp hình đây~"

"Tại sao lại chụp chứ!? Okaa-san no baka!"

"Đừng giận vậy mà~ Để mẹ chụp chút hình kỷ niệm cô con gái dễ thương thôi mà~"

"Không phải ngay bây giờ đâu!"

"Rồi rồi~"

Dường như thỏa mãn với phản ứng của Hinami, mẹ cô ấy quay lại nhìn tôi lần nữa.

"À, con là Ryou-kun phải không? Nếu được thì con cũng lên xe đi cùng nhé?"

"…Ể? Cả con nữa sao?"

"Ừ. À, con có dễ say xe không?"

Ồ, không phải tôi nghe nhầm.

Vậy là tôi vừa được mời đi xe chung với "mỹ nữ ngàn năm có một" và mẹ của cô ấy à?

Nghe thì có vẻ vui lắm nhỉ, nhưng... không, có gì đó sai sai!?

"Sao vậy? Cậu đứng đơ ra luôn rồi kìa?"

Mẹ của Hinami nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Đôi mắt ấy, cực kỳ giống Hinami, chứa đựng một sức hút kỳ lạ khiến người ta như bị cuốn vào.

Nếu cứ nhìn chằm chằm trong khoảng mười giây, chắc bất kỳ thằng con trai nào cũng quên mất cô ấy là mẹ của bạn mình mà thầm rung động mất thôi.

"E-Etto, con rất muốn ạ. Nhưng mà, sao lại cho con đi nhờ?"

"Thì, cô thấy để bạn Hinami về một mình cũng tội nghiệp quá. Ryou-kun cũng lên xe luôn đi, cô tiện thể đưa về."

"Nhưng mà, thế thì phiền cô quá..."

"Không sao đâu mà~ Thực ra cô rất tò mò về con đấy. Nên muốn được trò chuyện một lần. Nào, lên đi!"

"Ể a, v-vâng..."

Bị mẹ của Hinami thuyết phục, tôi đành ngoan ngoãn lên xe.

Thôi thì cứ nghe lời vậy. Nhưng... lời cô ấy nói ban nãy thật kỳ lạ.

"Cô rất tò mò về con đấy."

Tại sao lại nói như vậy nhỉ...?

Tôi vừa nghĩ thế vừa với tay mở cửa sau.

Ngay khi cửa xe mở ra, tôi thấy một bé gái khoảng bốn tuổi đang ngồi ngoan ngoãn bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc nâu nhạt cắt kiểu bob ngang vai. Đôi mắt tròn xoe như búp bê, má thì phúng phính đáng yêu.

Cái gì đây, cô bé nhỏ nhắn dễ thương này là ai vậy?

À, nhớ rồi, lúc nãy mẹ Hinami có nói gì đó về việc đón ở nhà trẻ.

Vậy thì, cô bé này chắc là em gái của Hinami.

Dù còn nhỏ, nhưng tôi đã thấy thấp thoáng bóng dáng của Hinami ở bé. Chắc chắn sau này lớn lên, bé cũng sẽ xinh đẹp lắm đây.

Đang nghĩ vậy thì tôi chạm mắt với cô bé. Em ấy nghiêng đầu một cách dễ thương rồi quay về phía mẹ Hinami đang ngồi ghế lái, cất tiếng:

"Mama, có người lạ lên xe kìa. Ai vậy?"

Ơ... Tôi bị cho là kẻ khả nghi rồi.

Bị một đứa trẻ ngây thơ nói thẳng vậy, đúng là đâm trúng tim đen. Tôi... trông đáng ngờ vậy sao?

"Này này, Mikan. Không được nói thế nhé. Đây là bạn của chị Hinami đấy."

"Bạn của Hina-nee á?"

"Đúng rồi, bạn của chị con đấy."

Em gái Hinami — Mikan-chan — lại quay sang nhìn tôi.

Ánh mắt ấy như đang bảo: "Anh tự giới thiệu đi!"

Tôi liền nở nụ cười thân thiện nhất có thể để lấy lòng cô bé và nói:

"À, anh tên là Keidou Ryou. Rất vui được gặp em, Mikan-chan."

Khi tôi cười với em ấy, Mikan cũng cười thật tươi rồi cúi đầu lễ phép.

"Em là Mikan! Rất vui được gặp anh! Chồng tương lai của Hina-nee!"

"Ừ, Mikan-chan, rất vui được gặp em... Hả!? Em vừa nói gì cơ!?"

Tôi vô thức hỏi lại. Cả Hinami ngồi phía sau cũng hoảng hốt, kiểu "Mikan vừa nói gì kỳ lạ à!?"

Mikan chẳng hề bối rối, mở miệng thật to, nói lại thật rõ ràng:

"Em nói anh là chồng - tương - lai của Hina-nee đó!"

“"Không phải đâu!!"”

Cả tôi lẫn Hinami đồng thanh phản đối.

Sao mà lúc nào tôi cũng bị gán ghép thế này trời…

Mà Mikan-chan còn học mẫu giáo cơ mà. Từ "chồng" em ấy học ở đâu vậy?

Hinami thì đang nổi giận, nhưng tôi chẳng thể giận nổi một bé gái dễ thương thế này, nên đành ngồi xuống ghế sau.

Ngay sau đó, Hinami cũng leo lên xe.

"À, cảm ơn cô. Đưa con đến gần ga tàu là được ạ."

Tôi lễ phép chào mẹ Hinami ngồi ghế lái. Thì đúng lúc đó...

"Gừ~~"

Cái bụng tôi bất ngờ kêu lên một tiếng xấu hổ.

Giờ này mà lại kêu như vậy hả trời!? Xấu hổ chết mất!

"Ahaha! Gì vậy? Ryou-kun đói rồi à?"

"Dạ, vâng... Hôm nay con làm việc ngoài trời suốt nên..."

"Vậy à~. Vậy chắc chắn mệt lắm nhỉ. À này, Ryou-kun."

"Dạ?"

"Vào nhà cô ăn cơm đi?"

"Không không không! Con không dám! Gia đình mình ăn với nhau là được rồi mà!"

Tôi vội vàng từ chối, nhưng mẹ Hinami chẳng hề bỏ cuộc.

Ngược lại, cô ấy còn như được châm thêm lửa vậy.

"Không cần lo! Thật ra hôm nay ba và em út Hinami bảo là không ăn cơm ở nhà rồi.

Lúc cô mua đồ xong thì nhận được tin nhắn đó. Nhưng cô trót mua nhiều đồ quá.

Thế nên ăn cùng bọn cô cho vui đi. Nha? Đi mà!"

"À, ừm..."

Tôi ấp úng, chưa kịp trả lời, thì mẹ Hinami đã ra hiệu bằng mắt cho Hinami và Mikan-chan.

"Mikan, Hinami, hai đứa cũng đồng ý chứ?"

"Đồng ý! Con muốn ăn cơm với anh rể tương lai của con!"

"Con... con cũng không sao cả. Nhưng Mikan! Đã bảo rồi mà! Tụi chị chưa phải quan hệ kiểu đó đâu!"

Như vậy, mọi người đều đồng lòng mời tôi ở lại.

Gia đình gì mà thân thiện quá mức thế này…

Chạy cũng không nổi nữa rồi... Đúng là game over.

"Thế nào? Mọi người đều đồng ý rồi đó."

"V-vâng... Vậy con xin phép làm phiền ạ."

"Được rồi~. Đi thôi!"

Mẹ Hinami cười tươi như hoa, còn tôi thì hoàn toàn đầu hàng.

Ngay khi tôi vừa đồng ý, xe từ từ lăn bánh, rồi tăng tốc rời đi.

Tôi sẽ tới nhà Hinami, cùng ăn cơm với cả gia đình cô ấy.

Không thể tin nổi luôn.

Chỉ mong đừng có chuyện rắc rối gì xảy ra thôi.

Làm ơn đó, ông trời ơi!

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Em gái chốt thẳng vào mồm ô thì 80 năm sau ô mới chạy đc nhé
Xong nhà kujou có con trai r
Xem thêm