“Các Death Knight có khả năng cảm nhận năng lượng tiêu cực phát ra từ Undead. Khi họ tập trung cảm nhận thì phạm vi đó có thể tăng lên, nhưng thường thì nó không rộng lắm và độ chính xác cũng không cao. Chính vì vậy… nếu chúng không ta quá nổi bật và không đứng mãi một chỗ thì khả năng chúng ta bị bắt sẽ rất thấp.”
Một ngày nữa lại trôi qua và như những ngày thường kệ, tôi lại chui ra khỏi mặt đất và chào một Senri đang ở đó đợi tôi, nói một ít thông tin với nhau trước khi rời đi.
Kiến thức tôi học được từ Senri là vô giá. Sách trong thư viện của Chúa tể Horus do con người viết và không có thông tin nào về khả năng của các Death Knight cả, vậy nên tôi cho rằng đó không phải là thông tin mà ai cũng biết.
Có thể lão ta biết nhưng lão ta lại chẳng thèm nói gì với tôi.
Để có thể tự bảo vệ mình thì trước tiên phải hiểu kẻ thù. Thế mà tôi vẫn luôn thiếu hiểu biết như thế.
Có lẽ chúng tôi nên nói chuyện theo cách này ngay từ đầu mới phải.
Giờ đây con khát máu của tôi đã tạm lắng xuống sau khi nhận được một ít máu từ Senri, bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã suýt nữa bị sự điên loạn nuốt chửng như thế nào. Nếu tôi còn tỉnh táo, tôi sẽ không bao giờ nói với Senri rằng tôi định đào mộ Roux lên cả và chắc hẳn tôi cũng phải tính được khoảng cách đó không thể đi và quay lại trước khi mặt trời mọc được.
Tôi đã dần mất trí trong khi bản thân còn chẳng hay biết. Dù cho lòng tốt của Senri đã cứu tôi, nhưng tôi đã ở trong một tình thế thực sự nguy hiểm.
“Vậy… phạm vi chính xác sẽ rộng đến bao nhiêu?”
Senri suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“…Tôi không chắc. Nếu tập trung, họ có thể bao phủ một thị trấn cỡ trung bình, có lẽ vậy. Các Death Knight bắt buộc phải kiểm tra một thị trấn xem có Undead hay không trước khi vào và sau khi rời đi, ba lần một ngày, vào buổi sáng, chiều và tối.”
“Thế còn Thầy của cô?”
“…Thầy… rất đặc biệt. Ông ấy có thể phát hiện sự hiện diện của Undead từ Engey đến chỗ chúng ta bây giờ nếu ông ấy tập trung tìm.”
Chuyện này thật khó tin, chúng tôi đã đi khá xa thị trấn Engey thế rồi mà. Đã đi bộ suốt đêm ít nhất hai mươi ngày rồi, dù rằng có thể không đi được nhiều vì không trong điều kiện tốt nhất, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi và Engey không đơn giản chỉ là cách một hai thị trấn.
Khi tôi còn đang ngây người trước sức mạnh lố bịch của ông ta, Senri nhẹ nhàng nói.
“Cứ yên tâm. Bình thường sẽ không ai làm vậy đâu. Phạm vi càng rộng thì mức phước lành sẽ càng tốn nhiều. Chưa kể khi phạm vi tăng lên, khả năng phát hiện các Undead khác loại Undead ta tìm kiếm cũng tăng theo, lúc đó việc phân biệt đúng loại Undead cần tìm sẽ khó hơn.”
“Undead khác ấy… có nhiều không?”
“… Nhiều. Có những loại được tạo ra nhân tạo bởi các Necromancer và những loại được hình thành tự nhiên.”
Giọng cô ấy vẫn vậy nhưng không hiểu sao, nó nghe có vẻ thoải mái hơn thường lệ.
Senri đang ở phe tôi. Cô ấy đang cố gắng hiểu tôi. Ít nhất thì không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã thân thiết hơn một chút rồi.
Một Vampire và một Death Knight, dù rằng không thể thay đổi sự thật rằng chúng tôi vẫn ở hai phe đối địch, nhưng cô ấy trông không giống người có thể diễn một cách đáng tin như này. Cô ấy dạy tôi cách sống một cuộc đời an toàn. Tôi không nghĩ mình cần phải lo lắng về việc cô ấy đột nhiên tấn công tôi. Nghĩa là, miễn là tôi không trở thành kẻ thù của loài người.
“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên đi đến một thị trấn.”
“…Chúng ta cần mua một số đồ dùng thiết yếu. Tôi đã không mang theo gì cả vì vội vàng đến chỗ cậu… mặc dù bộ quần áo này không dễ bẩn nhưng tôi vẫn cần thay đồ.”
Senri đã mặc một bộ quần áo duy nhất suốt thời gian chúng tôi ở bên nhau. Cô ấy có vẻ tắm khi tôi không ở cùng, nên quần áo của cô ấy trông khá sạch. Tuy nhiên chúng tôi quá thiếu thốn trang bị cho một cuộc sống dài ngày khi bỏ trốn. Đồ mà tôi có là những gì tôi nhặt nhạnh được từ đống đổ nát dinh thự của Chúa tể Horus nên chẳng đủ dùng. Áo choàng của tôi đã rách tơi tả. Mặc dù cơ thể tôi có thể tái tạo, nhưng quần áo thì không.
Tôi cũng cần một chiếc đồng hồ nữa. Và sau này nếu có thể, tôi muốn tham quan thị trấn. Chà, hình như thế thì có hơi tham lam thì phải.
“Số lượng Death Knight không quá nhiều. Họ luôn thiếu nhân lực và di chuyển theo nhóm. Chưa kể, họ cũng có kha khá kẻ thù. Rất khó để tìm thấy họ… ở các thị trấn nhỏ.”
“Thế còn thợ săn Vampire thì sao?”
Kẻ thù của Undead không chỉ có mỗi riêng Death Knight.
Khuôn mặt Senri tối sầm lại. Chỉ khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, cổ ngập ngừng trả lời.
“Họ… có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Nhưng… về cơ bản họ sẽ không hành động trừ khi nhận được tiền thưởng. Vì Vampire đi lang thang thường sẽ không giúp họ có được tiền.”
“Tôi hiểu rồi…”
Tôi cho rằng đối với họ, Vampire chẳng khác nào những con mồi cần săn. Một con mồi khá đáng gờm nhưng không mang lại bất kỳ miếng thịt nào, vì khi chết chúng sẽ biến thành tro bụi. Nói cho chính xác thì mối quan hệ giữa đôi bên chỉ đơn giản là tiền thưởng và thợ săn tiền thưởng.
Gạt chuyện liệu tôi có muốn kết đồng minh với họ hay không sang một bên thì tôi thấy họ dễ hiểu hơn nhiều so với Senri, người làm mọi chuyện vì lòng trắc ẩn của mình.
Tôi có thể thấy sự thương hại trên khuôn mặt Senri. Tôi tự hỏi liệu đó có phải vì cô ấy lo lắng rằng tôi có thể bị sốc bởi những gì vừa được tiết lộ hay không. Cơ mà cổ lo lắng vô ích rồi, bởi tôi cũng biết rõ mình nào còn là người nữa.
Tôi sẽ không bị sốc thêm lần nữa khi nghe người khác nhìn nhận tôi như thế nào đâu.
“Thật… nhẹ nhõm.”
“…Ừm.”
Tôi đã chấp nhận số phận sẽ không bao giờ có được đồng minh rồi. Việc Senri trở thành đồng minh của tôi quả là một điều may mắn.
Tôi cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào bên trong mình. Những vết cắn trên cánh tay tôi đã biến mất. Ngọn lửa âm ỉ trong sâu thẳm tâm trí tôi cũng tiêu tan không dấu vết và cả Chúa tể Horus người đã đe dọa tôi như một Tử thần cũng thế. Tôi cảm thấy như mình đã được sống lại thêm lần nữa.
Chúng tôi sẽ rời khỏi khu rừng và đi qua đồng cỏ. Trước đó, tôi có điều muốn đề xuất với Senri. Tôi quay sang Senri, người đang thu dọn đồ đạc và phủ bùn lên đống lửa.
Không sao cả. Tôi phải… tin cô ấy. Đây là điều tốt nhất với tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn vào đôi mắt tím của Senri.
“Senri… có thể có người đuổi theo… nên tôi nghĩ tốt hơn hết là nên di chuyển thật nhanh. Cô có thể áp chế sức mạnh phước lành của mình và leo lên lưng tôi được không?”
☠ ☠ ☠
Chỉ với một cú phóng, tôi có thể đạt được một tốc độ khó tin. Mặc gió thổi mạnh vào toàn thân, nhưng tôi vẫn bay lên cao vài chục mét so với mặt đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ tôi chạy nhanh hơn cả xe ngựa.
Giữa những đồng cỏ trải dài đến tận chân trời không hề có chướng ngại vật nào. Tôi thoáng thấy một đàn thú đen kỳ lạ với đôi mắt sáng rực, nhưng tôi chỉ đơn giản là lướt qua chúng.
Một đôi tay mềm mại quấn quanh cổ và ôm chặt lấy tôi.
Tôi có thể cảm nhận nhịp tim của Senri, vì cô ấy gần như dính chặt vào tôi. Điều đó giúp tôi trở lại thực tại một chút.
Cơ thể mềm mại của Senri áp vào lưng tôi và tai tôi cảm nhận được từng hơi thở của cô ấy.
Mùi hương ngọt ngào của máu cô khiến cơ thể tôi run lên vì ham muốn.
Đối với một Vampire. Senri giống như một loại trái cây biết thở vậy. Nếu có con Vampire giờ mà thấy tôi thì chắc nó phải ghen tị đến mức không kiểm soát được sự khát máu của nó luôn mất.
Senri áp chế sức mạnh phước lành của mình để không gây hại cho tôi và bám chặt lấy tôi khi cô ấy tiếp tục nói.
“Vampire đã vượt xa con người về khả năng thể chất và sức bền. Chúng cũng không cảm thấy mệt mỏi nhiều. Vampire … được cho là giai đoạn đầu tiên của loại Undead tối thượng mà một Necromancer hình dung ra.”
“Tôi… cuối cùng cũng sẽ trở thành một thứ như vậy sao?”
“Cậu sẽ… phải giết hàng ngàn người.”
“Thôi vậy.”
Tôi không để ý đến sức mạnh lắm… không hẳn. Tuy nhiên nếu chuyện đó khiến số lượng kẻ thù của tôi tăng lên thì thà bỏ qua.
Vì ngay khi là Vampire tôi đã có khả năng thể chất vượt xa con người và một cơ thể gần như bất tử rồi. Tôi không khao khát gì hơn nữa. Nếu được phép sống an toàn trong tối thì tôi cũng không ngại việc mãi làm Lesser Vampire, hơn là biến thành một Vampire mạnh mẽ hơn nhưng lại có nhiều điểm yếu ngang với điểm mạnh. Tôi thậm chí còn có thể ra ngoài nắng trong một thời gian ngắn.
“Các Death Knight… đã nghiên cứu về Vampire từ rất lâu rồi. Một Vamipre không dập tắt được cơn khát máu của mình, cuối cũng sẽ tự uống máu chính nó, rồi lí trí sẽ dần mất đi khiến nó xé toạc trái tim mình… và chết.”
“…”
“Nhưng thông thường… Vampire không thể kiểm soát cơn khát máu của mình đến mức đó. Chúng sẽ chọn uống máu người hơn là uống máu của chính mình bất cứ lúc nào. Điều đó càng đúng hơn… nếu có một con người ở gần. Đó… là lời nguyền. End, có lẽ cậu là Vampire duy nhất đã chống lại ham muốn đó lâu đến vậy.”
Thật kinh khủng. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Tình huống này sẽ không lặp lại nữa. Ngay cả khi tôi cố gắng làm điều gì đó như vậy, Senri sẽ cho tôi máu trước khi tôi mất trí. Chưa kể tôi sẽ không thể cưỡng lại sức quyến rũ của cô ấy trong trạng thái gần như điên loạn.
Cảnh vật xung quanh thay đổi với tốc độ chóng mặt. Tôi cẩn thận không để bất kỳ sự đụng chạm nào ảnh hưởng đến Senri khi tôi di chuyển tay và chân.
Bất chợt, tôi nghe Senri lẩm bẩm điều gì đó đáng lo ngại.
“…Có lẽ… Thầy… cũng sẽ cố gắng giúp cậu, nếu ông ấy biết chuyện này.”
Điều đó là không thể. Không thể nào đâu Senri à.
Tôi ghìm chặt cảm xúc và nuốt xuống những lời muốn bật ra khỏi miệng.
Epée Kẻ Hủy Diệt, là một Death Knight đích thực.
Không giống Senri, ông ta không ngây thơ và đã trải qua vô số bi kịch, đủ để tạo nên nhiều truyền thuyết cho đến nay.
Senri nên hiểu ông ta rõ hơn tôi mới phải.
Ông ta sẽ một trăm phần trăm đứng về phía loài người. Việc tôi có một tâm trí con người sẽ không làm kiếm ông ta chém nhẹ hơn đâu.
Hơn nữa… có một điều chỉ Epée mới biết.
Đó là tôi không vô hại với con người như Senri tin. Tôi, kẻ sở hữu tâm trí, ký ức, cảm xúc của con người, có khả năng kiềm chế ham muốn khi cần thiết và để lý trí điều khiển hành động, có thể nguy hiểm hơn một Undead thông thường.
Nếu Epée biết được rằng ý chí của Senri không thể lay chuyển, thì ông ta có thể sẽ cố gắng tiêu diệt tôi ngay cả khi phải biến cô ấy thành kẻ thù. Và hành động đó của ông ta sẽ hoàn toàn phù hợp với tư cách của một Death Knight.
Tôi không thể đứng nhìn Senri dần nghiêng theo Epée được. Dù cô ấy có làm gì hay khôn ngoan đến mấy, tôi tin rằng cô ấy biết rõ Epée sẽ không bao giờ nương tay với tôi.
Tôi chuyển hướng cuộc trò chuyện.
“Nhân tiện, trong ghi chép của Horus có đề cập rằng việc Vampire hút máu rất dễ chịu. Điều đó có đúng không…?”
“…”
“Chà, tôi sẽ vui nếu ít nhất nó không khiến cô bị đau. Cảm giác thế nào khi tôi uống máu từ ngón tay cô vậy? Lúc đó cũng dễ chịu sao?”
Senri giữ im lặng một phút, rồi thấy tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, cô ấy cất tiếng với giọng ngập ngừng, dường như đã chấp nhận.
“…Chỉ… một chút thôi.”
☠ ☠ ☠
Cuối cùng, tôi cũng thấy một con đường. Nó không hẳn là một lối đi đúng nghĩa mà là vết xe ngựa chạy qua. Tôi nghĩ nếu đi theo nó, chúng tôi sẽ đến được một ngôi làng hoặc thị trấn. Tôi đảm bảo ghi nhớ hướng đi, để không phải lo lắng chuyện bản thân lại vòng lại Engey.
Senri, người đang dần quen với việc được cõng trên lưng tôi, bỗng kêu lên.
“End, nhìn kìa…”
“…Ánh sáng.”
Ở đằng xa, cách con đường mòn một chút có một ánh sáng. Là một đống lửa trại.
Nheo mắt lại, tôi có thể thấy vài cỗ xe ngựa gần đống lửa. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là thương nhân không. Theo tôi nghĩ thì chúng tôi chắc hẳn không còn cách thị trấn quá xa nữa rồi.
Đương nhiên, với tư cách là một cặp đôi khả nghi có thể lướt trên không trung trong đêm, thì chúng tôi không thể nhập bọn với đoàn thương nhân được và chúng tôi cũng cần tìm một nguồn nước trước khi trời sáng. Nhưng có điều gì đó khiến tôi bận tâm.
Cách đoàn thương nhân khoảng một dặm là một bầy thú đen có hình dáng giống báo. Rõ ràng là chúng đang hướng mắt về phía những cỗ xe.
Có vài người đang canh gác, nên ngay cả khi bầy thú tấn công, họ cũng có thể chống trả được. Bất kỳ loài thú nào cần sống theo bầy để tồn tại thì chắc hẳn không mạnh đến thế.
Tuy nhiên—
“Cô có phiền khi đi vòng một chút không?”
“…Cứ đi đi.”
Tay Senri siết chặt quanh tôi.
Có thể hơi lộ liễu, nhưng tôi cần ghi điểm nhiều hơn với cô ấy.
Kể cả nếu cuối cùng tôi tính toán sai, tôi cũng chẳng mất gì khi thêm lý do để mình được phép sống.
Hơn nữa, bộ lông của chúng có thể được bán với giá cao.
Tôi mỉm cười và quay về phía bầy thú.


0 Bình luận