Cả thể xác và tâm trí tôi đều đang bị bóng tối xâm chiếm.
Cơ thể vốn không thể thấy đau giờ đây như lại cảm giác như thể đang bị xé nát từ trong ra ngoài, như thể có thứ gì đó đang cắn xé trong tôi, khiến cơ thể tôi đau đớn khủng khiếp.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Một tiếng hét vọng khắp khu rừng tối tăm. Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra tiếng hét ấy phát ra từ chính mình.
Cái chết đang từng bước đến gần. Cơn đau khủng khiếp mà đã lâu tôi không cảm thấy, buộc tôi phải chấp nhận một sự thật rằng dù tôi vẫn chỉ là một kẻ yếu đuối như ngày nào.
Mũi tên bạc rơi xuống, lòng bàn tay, nơi mà tôi cầm nó vẫn còn đau rát nhưng tôi không còn bận tâm đến nó nữa.
Tôi thấy buồn nôn kinh khủng. Đau đớn tột độ. Mệt mỏi rã rời. Tâm hồn tôi bị giày vò bởi đủ mọi thứ thống khổ.
Tôi thấy như có ai đó đang kéo chân mình, có ảo giác như thể tôi đang bị lôi xuống tận đáy địa ngục, đến nơi dành cho người chết.
—Linh hồn ngươi… đang ngày một lún sâu hơn vào bóng tối.
Những lời của Chúa tể Horus vang trong trí tôi. Cố gắng nghĩ cách trong tuyệt vọng giữa cơn đau này có lẽ sẽ giúp tôi ít thấy đau đớn hơn.
Tôi đã không thể biết đâu là trên, đâu là dưới, nơi nào là trái, nào là phải nữa rồi. Suýt thì quỵ xuống nhưng tôi đã dựa vào một cái cây ở gần.
Trái tim vốn như băng của tôi giờ lại đập điên cuồng. Hơi thở thì nặng nhọc. Những ký ức không phải của bản thân cứ đang chảy vào đầu. Cảm giác thật khủng khiếp, tệ đến nỗi tôi phải đập đầu vào cây liên tục.
Cái… địa ngục gì thế này?
Buồn nôn. Hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ biết rằng nếu tôi không giữ cho bản thân tỉnh táo... tôi sẽ chết mất.
Cái cây gãy rồi, đầu tôi cũng bắt đầu chảy máu. Đầu gối cũng yếu đi, khiến tôi ngã quỵ xuống đất, nhưng tôi vẫn cố dùng tay và chân bò đi để bám lấy một cái cây khác.
Tôi cần làm mọi thứ để bản thân không phát điên.
Nhớ lại những ngày ốm liệt giường rồi tàn tạ dần khi cơn đau gặm nhấm ngày một dữ dội. Đau đến nỗi tôi chẳng thể ngủ, một cuộc sống chỉ cần tôi cử động là vô cùng đau đớn. Tôi cứ vô vọng bám víu cuộc sống, chìm trong nỗi cô độc mà không vị bác sĩ hay pháp sư nào hay bất kỳ ai có thể chữa khỏi và sự hối hận vì đã không thể làm gì ngoài việc bất lực nhìn bản thân tàn lụi dần.
Tôi đang biến đổi. Thân thể tôi, linh hồn tôi đang hòa làm một và [Tiến hóa]. Mạnh mẽ hơn, tàn ác hơn, trở thành một kẻ xứng đáng với danh xưng... Vua của Undead.
Đây là một phần trong kế hoạch của ông ta sao. Do thiếu hiểu biết nên tôi không thể biết ông ta đang làm chuyện gì cả.
Những ký ức và kiến thức đang chạy vào não tôi bây giờ hoàn toàn không phải của tôi.
Giữa cơn đau đớn tột cùng, một ý nghĩ kỳ lạ, "đây không phải tôi" bỗng xuất hiện trong đầu.
— Vớ vẩn!… Tại sao ta không thể chiếm quyền kiểm soát chứ?
Tối tăm. Cô độc. Tôi ngẩng đầu lên, phả ra một làn hơi nóng.
Đúng trước mặt tôi là Chúa tể Horus. Không giống khi còn là một Wraith trước đây, giờ đây hai chân ông ta đã chạm đất.
Dù không chắc lắm nhưng tôi biết rằng đó không phải cơ thể thật hay linh hồn của lão, mà chỉ là một ảo ảnh do tâm trí tôi tạo ra mà thôi.
Đó không phải điều tôi muốn.
Tôi dùng cơn giận dữ và ham muốn giết chóc để trấn áp cơn đau. Đứng lên và vung tay. Một đòn chậm chạp, tôi thậm chí còn chẳng kịp dùng móng vuốt. Nhưng không ngờ, nó lại dễ dàng chém xuyên qua cái ảo ảnh của Chúa tể Horus.
Ảo ảnh biến mất.
—Sao cơ, quả là một linh hồn mạnh mẽ… Ngươi vẫn chưa chịu nhận thua sao?
Cơ thể tôi đang nóng như thể đang bị đốt. Nhất là đầu và não tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói phát ra ở sau lưng, tôi xoay người và vung tay. Đó chính là ảo ảnh của Chúa tể Horus mà tôi đã đánh tan.
Ảo ảnh lại biến mất, tuy nhiên nó lại xuất hiện. Trước khi kịp nhận ra thì xung quanh tôi toàn là hình ảnh của lão ta.
Từ trên xuống dưới, ở mọi hướng. Có cái đang đứng, có cái chôn nửa thân dưới đất, cũng có những cái bay xung quanh. Những cặp mắt vô hồn, quỷ quyệt như rắn của chúng đều hướng về tôi.
Bị cơn giận chiếm xác, tôi nhanh chóng tấn công chúng. Horus Carmon đang xâm chiếm tâm trí tôi. Ý thức của lão chảy vào đầu tôi như thể một dòng sông bùn, nó đầy mạnh mẽ, mạnh đến nỗi khiến tôi có cảm giác, nếu mất cảm giác thì tôi sẽ ngay lập tức bị kéo xuống đáy.
—Không thể nào. Ý chí của ngươi sao lại cứng thế. Sao ngươi dám! Ngươi chỉ là một linh hồn đã lụi tàn… do dòng máu quý tộc sao? Không... Không thể nào!!! Ngươi không thể thắng ta!!
Cho dù có làm bao nhiêu cái biến mất thì những ảo ảnh vẫn còn đó. Tôi điên cuồng dùng hết sức chống lại linh hồn đang cố nuốt chửng tôi.
Tôi… sẽ sống. Sống và có cho mình sự tự do thật sự.
—Bóng tối trong ngươi quá sâu… vật chứa này! Nhưng... End, đây là lệnh! Ngừng kháng cự!
Giọng của Chúa tể Horus vang vọng trong đầu tôi, khiến linh hồn tôi càng thêm đau đớn.
End. Ai… vậy?
Tôi bấu lấy ngực mình, trái tim tôi ở đó, nó đang đập. Không phải do tôi tưởng tượng ra, nó thật sự đang đập, tôi vẫn sống. Tôi có mạch.
Tôi không còn là một cái xác nữa. Tôi đã biến thành thứ gì đó thậm chí còn ghê tởm hơn… tôi đang trong quá trình biến đổi thành một con quái vật bị thế giới này ghét bỏ, một sinh vật còn vượt trên cái chết.
Aaa, thì ra đây là mục đích của lão ta, mục tiêu của cái lời nguyền này.
Trong cơn đau đến mức khiến tâm trí tôi tê , tôi bỗng nhiên hiểu được tâm nguyện mà tên Necromancer.
Mục tiêu cuối cùng của lời nguyền của mấy tên Necromancer. Mục đích của chúng tạo nên Vua Undead. Đó chính là sự ‘Bất tử’.
Nó không giống như chúng vẫn sẽ sống ngay cả khi đã là xác chết, mà là chúng sẽ tiếp tục tồn tại như một sinh vật sống, còn thở. Một con ‘Undead’ kết hợp ‘Bất tử’ hoàn hảo.
Cái chết đối với chúng chỉ đơn giản như một nghi thức mà chúng phải trải qua mà thôi.
Những Necromancer là những chuyên gia có khả năng tạo ra vô số Undead. Việc chúng tự mình trở thành một trong số đó cũng không khó khăn gì.
Nhưng chúng lại không bao giờ chọn cách đó.
Tôi nhớ Senri đã kể. Necromancer hàng đầu là những kẻ đã tự chuyển hóa bản thân thành một loại Undead "đặc biệt".
Trước khi nhận ra thì những ảo ảnh cũng đã biến mất. Thay vào thứ thứ xuất hiện trước mặt tôi là một khối bóng tối khổng lồ.
Lại là một ảo ảnh khác. Khuôn mặt của Horus Carmon hiện ra giữa màn sương đen dày đặc.
Nó đang cố nuốt chửng tôi, nhấm chìm tôi vào đáy sâu tăm tối.
Giọng nói của lão vang vọng trong đầu tôi chứa đầy sự căm phẫn và ngạo mạn.
—End!! Ta sẽ tiếp quản cơ thể ngươi từ đây!! Ta mạnh hơn!! Ngươi sẽ... sống mãi như vật chứa của 'Vua Undead'.
“Aaaaaa,aaaaa,aaaaaa,aaaaaaaaaaaaaa…”
Mạnh quá. Thật không biết lão đã sống bao lâu nữa, ngay cả một tàn hồn của lão cũng mạnh thế sao. Nó có một niềm tin mù quáng, rất chắc chắn và sức mạnh lão đã tích lũy được qua nhiều năm.
Cái tình cảnh mà lão bại dưới tay Senri hẳn là một bất ngờ lớn lắm. Lão ta hẳn đã phải bắt buộc dùng cách này, vậy tôi tự hỏi... nếu mọi chuyện diễn ra đúng như ý đồ của lão ta thì tôi sẽ ra sao.
Chúa tể Horus lại bay cao lên rồi nhanh chóng lao vào tôi, che khuất tầm nhìn của tôi, mặt trăng, bầu trời và thậm chí cả thế giới.
Không rõ là do bản năng sinh tồn, hay do trái tim tôi tuyệt vọng bám víu lấy sự sống mà tay tôi động đậy. Bàn tay ấy không hướng về Chúa tể Horus, mà là chính miệng tôi. Thọc sâu vào và rạch ngang một đường rộng. Cơn đau đã không còn là vấn đề nữa rồi.
Trên không trung, lão ta như chết lặng. Tôi cười rộng qua vết rạch trên miệng. Cơn đau khiến tôi mất đi ý thức trong chốc lát.
Chính tôi mới là người sẽ trở thành ‘Vua Undead’.
Xin lỗi, nhưng ông sẽ phải trở thành thức ăn của tôi.
Ông... là con người đầu tiên tôi sẽ nuốt chửng.
Tôi tự nhảy về phía khối bóng tối, cái miệng toét rộng của tôi cắn vào cổ lão ta.
Chẳng có vị gì cả. Bởi nó chỉ đơn thuần là một ảo ảnh, nào có phải con người gì.
Thế mà, tôi lại nghe thấy những tiếng la hét khủng khiếp vang trong đầu mình.
—AAAAAA!————– AAAAA!———
Ra vậy. Thì ra đây … mới là âm thanh của nỗi kinh hoàng thật sự.
Trong lúc tôi còn đang chìm đắm trong sự kỳ lạ đó, giọng nói đã biến mất. Để lại một khu rừng tĩnh lặng.
Hai tay và đôi chân tôi rã rời, làm tôi đổ gục xuống đất. Cơn đau đớn hành hạ tôi đến tận xương tủy đã biến mất không dấu vết.
☠ ☠ ☠
Vầng trăng tròn vẫn đang thắp sáng cho bầu trời đêm. Tự hỏi bình minh có sắp đến chưa.
Tôi đánh giá tình hình hiện tại trong khi nằm dài trên đất, ngước mắt nhìn trời xanh, để làn gió mát dịu dàng vuốt ve.
Tôi không cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào khác trong tâm trí mình. Linh hồn của Chúa tể Horus đã cố gắng chiếm đoạt cơ thể tôi, thứ cốt lõi cho sự tồn tại của lão ta đã bị tôi coi như một vật thể lạ và nuốt chửng. Tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Những ký ức và tri thức lẽ ra phải hòa nhập vào ý thức tôi, giờ đây lại hoàn toàn biến mất. Có lẽ bản năng tôi đã coi chúng là mối họa nên đã trấn áp chúng.
Những ký ức và kinh nghiệm của lão vượt trội và áp đảo hơn hẳn của tôi. Chẳng có gì lạ nếu bất kỳ cố gắng nào để gợi lại chúng đều kích hoạt một điều gì đó có thể khiến ý thức tôi bị ông ta nuốt chửng cả. Tốt nhất là tôi không nên cố gắng nhớ lại chúng.
Khi đã lấy lại được chút bình tĩnh, tôi gắng sức chống tay đứng dậy nhưng vô vọng.
Tôi cảm thấy hơi chới với một chút, nhưng rồi lại cố gắng hết sức bám vào một cái cây gần đó để đứng dậy.
Tay chân tôi... cứ như nhũn ra. Tôi mất hết cảm giác về mọi thứ xung quanh trong một lát. Cái sự mệt mỏi mà lâu lắm rồi tôi không thấy, giờ lại thấm vào người tôi.
Có vẻ như… tôi vẫn chưa thoát ra được khỏi cái tình trạng tệ hại này.
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể và bản thân mình đang dần thay đổi. Chắc hẳn quá trình [Tiến hóa] đã bắt đầu rồi. Có lẽ việc hấp thu linh hồn rời vào bóng tối của Chúa tể Horus đã đáp ứng đủ điều kiện hoặc do cơ chế đã được cài đặt sẵn trong tôi, mà giờ tôi không còn là 'Ghoul' nữa. Tôi cũng không phải là 'Dark Stalker' như lẽ ra tôi sẽ [Tiến hóa] thành luôn. Vì nếu là ‘Dark Stalker’ thì da tôi phải đen lại chứ, nhưng da tôi vẫn như cũ.
Thôi thì nghĩ kỹ về chuyện đó sau. Giờ tôi hoàn toàn kiệt sức, không còn chút năng lượng dư thừa nào. Cảm giác này rất giống với cơn đói mà tôi đã từng trải qua khi mới biến thành 'Ghoul'.
Tôi lau đi những vệt máu còn chảy từ đầu và hít vào một hơi thật sâu.
Giờ mình yếu quá. Liệu mình có thể đánh bại những con ma thú trong rừng khi ở tình trạng này được không đây? À, phải nghĩ là liệu mình còn sống đủ lâu để gặp chúng không mới phải?
Chà, cũng hết cách. Ban thân mình đã nuốt chủng lão ta, nuốt chửng vị Chủa nhân của mình mà.
Mình đã tận dụng mọi thủ đoạn có thể để đạt được mục đích. Đã phải trả một cái giá rất đắt để đến được ngày hôm nay.
Hiện tại, cần phải tìm thức ăn và một nơi nào đó để tránh ánh sáng mặt trời trước khi bình minh ló dạng.
Điểm yếu của tôi hẳn đã nhân lên sau khi chuyển đổi từ 'Ghoul'. Dù tôi đã biến thành thứ gì tôi dám chắc ánh sáng mặt trời sẽ lấy mạng tôi.
Tôi đã không nhận ra vì cơn đau nhưng có vẻ trận chiến giữa tôi và lão ta đã kéo dài vài giờ. Thế nên chắc hẳn mặt trời sắp mọc rồi.
Thật là một cơ thể bất tiện. Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi cảm thấy mình đang sống. Cảm giác này cũng không tệ lắm.
Từng bước một, tôi di chuyển cái cơ thể bất lực này về phía trước, cảm nhận nền đất cứng lạnh dưới chân, tôi thận trọng tiến từng bước. Và chợt nhớ ra mình đã làm rơi cây rựa.
Mình... nên quay lại lấy nó. Với cái tình trạng yếu ớt bây giờ, cây rựa sẽ giúp mình kiếm ăn dễ hơn nhiều.
Tôi khựng lại, không còn muốn quay lại nữa. Đúng lúc đó, tôi thấy một ánh bạc lóe lên.
“… Hả…?”
Tiếng gió rít.
Một lát sau, tôi cảm thấy một cơn đau xé thịt từ cái chân trái của mình và ngã lăn ra đất.
Nghiến răng để kìm nén cơn đau và nhìn xuống chân mình. Ở ngay đầu gối trái cách đây một lát vẫn còn nguyên vẹn của tôi là một mũi tên.
Nó có màu bạc. Nó đã đâm xuyên qua thịt và xương tôi một cách gọn ghẽ, ở nơi vết thương có khói trắng bốc lên.
Cố gắng rút mũi tên ra nhưng vì kiệt sức mà tay tôi cứ run lẩy bẩy, khiến tôi bất lực.
Trong lúc tôi ngồi đó hoàn toàn không hiểu chuyện gì, tôi nghe thấy một giọng khàn khàn quen thuộc.
"Hừ, hay lắm. Vậy là bọn tao đã hụt mất mày... đồ quái vật. Mẹ kiếp, phí công vô ích!!"
"Bình tĩnh nào. Ngươi, chính ngươi là kẻ đã gạt công chúa của bọn ta đúng không?”
“Một con Lesser Vampire à… vậy là một trong những tay sai của Horus đã trốn thoát! Mặc dù tôi nghe nói là một Ghoul… chặng đường trở thành [Rank 1] của Senri còn dài."
“T… tại sao…!”
Tôi hỏi, buộc mình phải lên tiếng.
Tên nam hiệp sĩ mà tôi gặp ở thị trấn hôm trước đang đưng trước mặt tôi, chỉ cách vài bước chân. Cũng chính là kẻ đã nghi ngờ tôi là một Undead. Hắn nhìn tôi như thể tôi đây chỉ là một thứ rác tưởi thảm hại trên đất.
“Sao á? Mày vừa hỏi tao tại sao á? Còn lý do nào sao, bọn ta, các Death Knight chiến đấu để loại bỏ quái vật.”


0 Bình luận