The Undead King of the Pa...
Tsukikage Merontomari
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 26: Khát vọng sống

1 Bình luận - Độ dài: 2,416 từ - Cập nhật:

“?!... Ông vẫn ở đây ư…”

Đó là giọng của Chúa tể Horus. Lão ta dai đến nỗi giờ mà có thể cười thì tôi đã cười phá lên rồi.

Ảo ảnh của lão hiện đang ở trước mắt tôi trông đầy cau có.

"Đừng bảo... ông quay lại... vì cơ thể của tôi đấy chứ? Tiếc thật đấy... nhưng tất cả những gì còn lại... chỉ là cái đầu thôi!"

“Ngu ngốc. Ta làm gì có sức làm vậy. Do ngươi đã nuốt chửng ta! Nên giờ ta chẳng khác nào một tàn hồn của tàn hồn cả."

“Một tàn hồn… của tàn hồn… có tồn tại à?”

“End à, ngươi sẽ chết thôi. Nếu ngươi mà giao thân xác đó cho ta thì chuyện này đã không xảy ra rồi.”

Nhưng mà, làm thế chẳng khác nào chết. Thế thì có khác gì bây giờ đâu.

Có lẽ lão không hề nói dối về việc không đủ sức mạnh, bởi vì lão trông không có vẻ gì là đang âm mưu cả. Ước gì ông ta có thể giúp được mình nhưng một ảo ảnh thì làm được gì cơ chứ.

Chắc là đóng vai một người trò chuyện vậy. Ngay cả khi giọng lão cũng chỉ là ảo ảnh thì cũng ổn thôi.

“Tại sao… tôi… vẫn sống? Tôi chẳng… còn… tim nữa.””

Nếu bản thân nhớ không sai thì tim chính là điểm yếu của Vampire. Nghĩ đến việc tôi còn không có tim thì việc bản thân vẫn còn sống khá kỳ lạ.

Tất nhiên tôi vẫn rất biết ơn chuyện đó…

Chúa tể Horus nhìn như thể tôi là một đứa học sinh ngỗ nghịch nào đó vậy.

“Lý do khiến Vampire chết sau khi bị cọc đâm vào tim là do lời nguyền, còn nếu không bị đâm thì chúng sẽ không chết ngay.”

“Ha… haha, cái… gì vậy! Quái vật kỳ lạ thật! Nó sống trái với quy luật tự nhiên!"

Việc nó có thể tồn tại ngay cả sau khi mất phần lớn cơ thể thật là quá vô lý. Nếu điều đó là thật thì việc loại bỏ trái tim chẳng khác nào loại bỏ điểm yếu của chúng.

Chúa tể Horus khịt mũi trước lời đáp của tôi.

“Tuy nhiên không thể phủ nhận tim chính là nguồn sức mạnh của Vampire. Nếu mất tim thì phần lớn sức mạnh cũng chúng cũng thế, chuyện đó đối với một Lesser Vampire như ngươi cũng tương tự.”

“Tôi... vốn... chẳng có chút sức mạnh nào cả."

Tôi chưa bao giờ có được sức mạnh nào cả. Ngay cả sau khi được sống lại, tôi vẫn yếu ớt đến lạ thường.

Trong số những người tôi từng tiếp xúc, những người yếu hơn tôi chỉ có Roux và gã thường dân Huck. Nhưng nghĩ lại thì khi còn bệnh, tôi còn yếu hơn cả hai người họ.

Chúa tể Horus chẳng để ý đến lời tôi nói mà cứ tự lẩm bẩm.

“Lesser Vampire là bước đệm để trở thành một Vampire. Ta có thể nói nó như là nhộng. Ngươi hầu như sẽ không có những khả năng hay điểm yếu của chúng. Thế nên dù có tiếp xúc với ánh mặt trời ngươi cũng sẽ không hóa thành tro ngay được.”

"À, à... thật mừng... khi nghe... điều đó."

"Có nghĩa là ngươi sẽ bị hành hạ lâu hơn thôi. Ngươi không thể hồi phục do thiếu năng lượng, rồi linh hồn ngươi sẽ bị mặt trời nuốt chửng và từ từ niếm trải cái chết thôi. Dù vực thẳm trong ngươi có sâu hơn những gì lũ kia nghĩ nhưng… ngươi cũng không thể sống quá lâu đâu. Một giờ sau rạng đông là hết cỡ.”

"Có... cách nào... thoát khỏi... chuyện này không?"

Tôi không thể làm được gì nhiều. Thứ duy nhất tôi có thể cử động là miệng và rất có thể chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể cử động cả nó.

Chúa tể Horus không hề cau có dù chỉ một chút trước câu hỏi của kẻ đã nuốt chửng mình. Lão trả lời ngay lập tức.

“Không. Với tư cách là một Lesser Vampire đang dần mất đi sức mạnh của mình như ngươi thì không thể làm được gì đâu.”

Hiểu rồi... vậy đây là hồi kết.

Ảo ảnh tan biến. Lời lão đổ ập xuống tôi.

Sau đây sẽ là cuộc chiến chịu đựng của tôi và mặt trời. Nơi tôi sẽ chiến đấu với nỗi đau và giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Tôi sẽ chiến đấu chống lại cái chết, bản thân chỉ làm những điều mà mình đã làm trong kiếp trước mà thôi.

Và thế là trận chiến cuối cùng của tôi đã bắt đầu. 

☠ ☠ ☠

Màn đêm dần lui nhường sân cho ánh sáng, cho tia nắng mờ nhạt chiếu vào tôi.

Ban đầu, cảm giác như bị bỏng rát do nắng. Cơn đau bắt đầu từ đỉnh đầu rồi lan tỏa ra, bao trùm cả khuôn mặt, rồi biến thành cái nóng như bị lửa thiêu.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chịu đựng được khi bị trừng phạt. Tôi đã hình dung nó sẽ dễ chịu hơn cái chết nhiều.

Thế nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình đã sai. Nguồn năng lượng tích cực đang từ từ gặm nhấm cơ thể và tâm trí tôi. Chỉ còn lại cái đầu, tôi thậm chí không thể cựa quậy trong đau đớn.

Tôi cảm thấy như mình đã phơi mình dưới ánh nắng hàng giờ liền. Cơn đau từ từ, từng chút một, giết chết tôi. Nó đang cố gắng biến tôi trở lại thành một cái xác.

Tôi mở to mắt, tuyệt vọng chống lại cơn đau.

Tâm trạng của tôi mỗi lúc một tệ đi theo tiếng tích tắc của thời gian. Bản thân bị bao vây bởi nỗi tuyệt vọng và kinh hãi tột độ, thứ mà tôi chưa từng cảm thấy ngay cả khi bản thân đối mặt với những Death Knight.

Bản năng trong tôi liên tục báo động về sự xâm nhập của kẻ thù đáng sợ nhất của nó, mặt trời. Đó là tình cảnh của tôi khi mặt trời thậm chí còn chưa ló dạng hoàn toàn.

Ừ thì cũng khá lạ là tôi vẫn còn sống nhưng vực thẳm trong tôi đang dần được lấp đầy. Nó sắp trở về con số không và tôi sẽ trở về hư vô.

Ánh sáng và Bóng tối đang đấu tranh với nhau bên trong tôi.

Tôi sẽ gắng gượng chịu đựng cơn đau hết mức có thể. Trong khi ánh nắng chiếu xuống mộ ngày càng mạnh hơn.

Bất chợt một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

Chúa tể Horus đã nói chỉ còn một tiếng nữa là rạng đông. Nhưng một tiếng đã qua lâu rồi.

Vậy tôi sẽ sống được bao lâu nữa? Tôi sẽ còn có thể chịu đựng được bao lâu? Tôi sẽ còn phải gắng gượng bao lâu nữa?

Và... cuộc chiến này có ý nghĩa gì không?

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Neville và các Death Knight lại gọi đây là cách chết tồi tệ nhất đối với một Undead rồi. Tôi phải luôn giữ tỉnh táo cao độ. Đây đúng là... sự tra tấn.

Nhận lấy đau đớn và sự trừng phạt liên tục dưới ánh mặt trời, thứ sẽ kéo dài đến không biết bao giờ. Tôi gần như nghe thấy tiếng bước chân của Tử thần. Đối với một Undead càng vượt qua ngoài cái chết thì hình phạt này càng trở nên không thể chịu đựng nổi. Bởi vì không có kẻ thù thực sự nào trước mặt, làm ta càng khó vứt bỏ đi chút hy vọng cuối cùng.

Rồi tâm trí tôi sẽ lụi tàn trước khi cơ thể tôi tan rã mất thôi.

Cổ họng tôi khô khốc khủng khiếp. Cơn đau như thiêu sống khiến nước mắt chảy dài trên mặt tôi. Tôi chỉ thở dốc và cố gắng duy trì ý thức của mình.

Thực sự sẽ là dấu chấm hết vào khoảnh khắc tôi chấp nhận cái chết. Với tư cách là một người đã trải qua nhiều năm bệnh tật, tôi hiểu rất rõ điều đó.

Ở kiếp trước, khi nhìn thấy tôi trong tình trạng suy yếu và chịu đựng những cơn đau đớn tột cùng, nhưng vẫn kiên cường bám víu lấy sự sống, các bác sĩ đã gọi tôi là một phép màu. Sự thương hại ban đầu của họ dần chuyển thành sự kinh ngạc. Các bác sĩ, gia đình và các pháp sư đều tin rằng tôi sẽ không thể sống sót được bao lâu, thế mà tôi đã sống. À mà dù cuối cùng tôi đã chết nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng sống cho đến tận giây phút cuối cùng.

Tôi khiển trách trái tim đang dao động của mình và vực dậy tinh thần.

Lần này tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Tôi đã chết một lần rồi. Chết và hồi sinh một cách kỳ diệu với ký ức nguyên vẹn.

Chết tiệt, tôi sẽ không đánh mất hy vọng chỉ vì một thứ như thế này, hay vì cơn đau hay sự tuyệt vọng này được.

Tôi ngước mắt nhìn lên, trừng trừng nhìn vào cái cục màu vàng đáng ghét kia.

Tôi là một Undead. Một vật chứa xứng đáng để trở thành Vua của Undead mà Horus Carmon đã nhắm tới. Chừng này không đủ để giết tôi đâu.

Tôi sẽ không la hét. Dù la hét có thể giúp tôi tạm không để ý đến cơn đau những nó sẽ khiến tôi dần kiệt sức. Đó là chuyện mà tôi đã học được từ kiếp trước.

Tôi sẽ giữ im lặng và giữ cho tâm trí mình tỉnh táo, chiến đấu với cơn đau như bóng tối đang muốn nuốt chửng ý thức mình.

Không hề có lấy một cơ hội để chiến thắng. Bản thân cũng không hề có bất cứ kế hoạch gì.

Tự hỏi lòng đã bao lâu trôi qua.

Mặt trời lên cao hơn và cùng với đó, ánh nắng chiếu xuống càng mạnh hơn. Tôi khắc sâu hình ảnh đó vào mắt mình.

Chói lóa. Đau đớn. Kinh khủng. Và... đẹp đẽ.

Không thể nào, tôi không thể thắng. Buổi sáng, thứ mặt trời mà tôi từng yêu quý, đang cố gắng trục xuất tôi ra khỏi thế giới này.

Tôi sắp lụi tàn rồi. Linh tồn tôi sẽ tan biến. Thật đau đớn làm sao. Không biết khuôn mặt bản thân khi phơi năng giờ đây trông ra sao nữa.

Ánh mắt trời quá chói chang, khiến tôi chẳng còn nhìn thấy được gì. Chỉ cảm thấy mọi thứ nóng hực như thể bản thân đang bị bao vây bởi lửa của địa ngục.

… Tôi… không muốn chết…

Cả tâm trí tôi đều hét lên câu ấy.

Cảm nhận được ý thức mình đang dần tan biến trong khi đầu đang được nhấc lên.

Ban đầu, tưởng đâu linh hồn của bản thân đang dần bay lên thiên đàng nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình đã lầm.

Bởi người ta nói răng một linh hồn đã bị một Necromancer làm ô uế thì sao có thể đến nơi đó được chứ.

Ánh nắng dịu dần và điều đầu tiên lọt vào mắt tôi là mái tóc màu bạc.

Và một đôi mắt tím sâu thẳm quen thuộc, đôi mắt ấy ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Miệng tôi hé mở ra. Tất cả những gì tôi có thể thốt ra chỉ là những từ rời rạc.

"... Se... n... ri—." 

“…!!… !!… !!”

"Không... nghe... được... á..."

Lưỡi tôi bỏng rát. May mắn là mắt tôi vẫn còn dùng được.

Tôi đến giới hạn rồi. Tôi... không thể gắng gượng thêm nữa. Gần như toàn bộ vực thẳm của tôi đã bị lấp đầy. Bản thân tôi giờ không thể chịu đựng nổi dù chỉ một tia nắng yếu ớt nhất.

Giữa lúc ý thức mơ màng, tôi bám víu vào sợi dây nối tôi với sự sống.

Tôi phải làm gì bây giờ? Điều gì sẽ giúp tôi đây? Tôi cần làm gì để lay chuyển cô gái mang trong mình một điểm yếu không nên có đối với một Death Knight này đây?

Tôi không còn chút sức lực nào. Còn rất ít lựa chọn. Thậm chí không có thời gian để nói chuyện.

Và thế là, vào khoảnh khắc ấy, tôi thốt ra lời cuối cùng mà mình đã cẩn thận lựa ra.

"Cảm... ơn..."

Đôi bàn tay đang nhẹ nhàng nâng đầu tôi, khẽ run lên trong một thoáng.

Tôi theo bản năng nhận ra mình đã thành công và cảm thấy nhẹ nhõm.

Senri thông minh nhưng trái tim lại yếu đuối. Bướng bỉnh, luôn cố gắng hết mình, sở hữu sức mạnh to lớn và như Neville đã nói, cô ấy là kiểu người sẽ để tâm đến cái chết của một Undead xa lạ.

Chúng và Neville đáng lẽ nên giết tôi. Không để cơn giận làm mờ lý trí mà trừng phạt tôi, hay cho tôi thời gian hối cải, hắn ta đáng lẽ phải đảm bảo kết liễu tôi mới phải.

Vậy nên chúng sẽ thua. Chúng sẽ mất đi một người quan trọng.

Tôi chỉ cảm thấy cô ấy chần chừ trong một giây. Rồi cảm nhận đầu mình di chuyển lần nữa, cảm thấy mái tóc mát lạnh, mượt mà chạm nhẹ vào má.

Tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Trước mắt tôi là bóng tối. Thế nhưng cảm giác có thứ gì đó mềm mại và mịn màng chạm vào môi tôi không phải là ảo ảnh.

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cô ấy xua tan cơn đau và tuyệt vọng của tôi. Lưỡi tôi, thứ mà trước đó không thể cử động, tự động di chuyển và nếm thử.

Một cảm giác dễ chịu kỳ diệu lan tỏa khắp người ta khiến tôi bừng tỉnh. Nguồn năng lượng đã cạn kiệt của tôi được lấp đầy một chút.

Thị giác của tôi đã trở lại.

"Cảm... ơn... vì... bữa... ăn."

Tôi khẽ thì thầm lòng biết ơn vào tai cô ấy và cắm răng nanh vào gáy đang run rẩy của cô.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Dụ gái thành công 🙂‍↕️
Xem thêm