The Undead King of the Pa...
Tsukikage Merontomari
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 29: Mở đầu—Sự tự do

0 Bình luận - Độ dài: 1,102 từ - Cập nhật:

Trăng treo cao trên bầu trời. Cơn gió lạnh bao quanh khắp khu rừng mâm mê mặt tôi.

Sức mạnh của Undead được triệu hồi bởi những Ncromancer sẽ chịu ảnh hưởng của mặt trăng. Có nghĩa là chúng mạnh hơn khi trăng tròn và yếu dần theo chu kỳ của trăng.

Có lẽ đây là lý do những sinh vật như tôi, những Undead được gọi là những sinh vật của bóng tối hay là màn đêm.

Tôi đoán lời nguyền được thiết kế theo cách đó. 

Và một Lesser Vampire như tôi cũng không ngoại lệ. Tôi mạnh hơn khi trăng tròn và yếu hơn khi trăng non.

Tuy nhiên thứ khiến chúng tôi yếu nhất đến mỗi ngày, chính là mặt trời. Thế nên những kẻ truy đuổi chúng tôi sẽ tính đến cả thời gian trong ngày và chu kỳ của mặt trăng khi đi săn.

Epée tha cho tôi không phải vì tôi thông minh, mà là do ông ta muốn chiều Senri mà thôi. Tài năng của cô ấy chắc hẳn rất hiếm, ngay cả trong giới tinh hoa của Death Knight. Rất ít người trở thành hiệp sĩ hạng nhất, và một người ở tuổi cô ấy lại càng hiếm hơn đối. Đó là lý do các Death Knight tin tưởng cô ấy thay vì giết tôi.

Các Death Knight không phải là kẻ thù duy nhất của Vampire. Chẳng hạn có những tên Necromancer tự do cố gắng cho chúng tôi một cái vòng cổ, và 'Thợ săn Vampire' là những kẻ chuyên về việc này. Ngay cả lính thường hay lính đánh thuê cũng sẽ săn lùng tôi nếu biết tôi là một Lesser Vampire.

Tôi cần phải lên kế hoạch cho những chuyện tiếp theo cẩn thận mới được. Vampire sở hữu sức mạnh kinh hoàng cùng nhiều năng lực đặc biệt đáng gờm, nhưng đồng thời lại có vô số điểm yếu.

Phổ biến nhất là ánh sáng mặt trời, tỏi và thánh giá. Vampire không thể đi qua dòng nước chảy và cũng không thể vào nhà nếu không được mời. Không có hình ảnh phản chiếu trong gương và chỉ một cây cột gỗ xuyên tim là đủ lấy mạng chúng. Chưa kể những thứ như bạc hay nước thánh nữa, những thứ vốn là nỗi kinh hoàng cho bất kỳ thực thể tà ác bình thường nào đó cũng là điểm yếu của Vampire.

Tuy nhiên tôi chỉ là một Lesser Vampire, cơ mà dù cho điểm yếu của tôi có ít hơn thật nhưng giờ mà để vào thị trấn thì còn quá sớm.

Tôi đã nhận ra lý do mà Epée hủy đi chiếc bùa hộ mệnh bóng tối của tôi không phải vì ông ta bị cảm xúc chi phối mà là nếu có nó, chúng sẽ không thể truy đuổi tôi.

Đó chính là một lời tuyên chiến, nói lên quyết tâm sắt đá của chúng. Ngụ ý rằng lần này tha nhưng lần sau chắc chắn sẽ giết.

Các Death Knight lần theo Undead thông qua năng lượng tiêu cực. Dù không rõ chính xác cách thức hoạt động lắm nhưng xét đến khả năng của chúng thì đoán rằng những Kỵ sĩ khác và những tên Thợ săn Vampire có thể làm được tương tự cũng không phải là không thể.

Giờ đây khi không có cái bùa đó thì dù tôi có ẩn trong đám đông và sống theo kiểu một tên thức đêm ghét ngày thì những Death Knight vẫn sẽ tìm thấy hoặc tấn công tôi.

Tôi khá chắc là một thứ như vậy không dễ tìm chút nào. Bởi tôi đã lục tung mớ tàn tích của dinh thự Chúa tể Horus cũng không thấy cái nào tựa thế cả. Giờ đây việc làm sao để biết ông ta có thể tìm được nó cũng chẳng thể được nữa rồi.

Đã mười ngày kể từ khi tôi bỏ trốn cùng Senri. Chúng tôi đã đều đặn tiến sâu vào rừng. Kể từ ngày đó, không có dấu hiệu nào của Chúa tể Horus nữa. Có lẽ ông ta đã biến mất vĩnh viễn rồi.

Mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ. Tôi nhìn xuống và thấy hình ảnh bán trong suốt của mình. Tôi… đã tự do rồi. Hoàn toàn tự do. Mặc dù vẫn có người truy đuổi, nhưng giờ đây lựa chọn của tôi là vô tận. Và không ai có thể cản đường tôi nữa.

Thực tế ấy đè nặng lên tôi.

Trong phần lớn cuộc đời trước, tôi chỉ nằm liệt giường. Khi được hồi sinh, tôi lại sống dưới sự che chở của Chúa tể Horus. Việc có vô vàn lựa chọn đồng nghĩa với việc tôi phải tự gánh vác mọi trách nhiệm cho những hành động của mình. Giờ tôi mới bàng hoàng mà nhận ta chuyện đó.

Mình nên sống thế nào đây? Làm sao có thể tự bảo vệ mình? Làm sao để tự vệ? Làm sao mình thoát được bây giờ?

Tuy nhiên chính những bất an đó lại mang lại cho tôi sự an ủi. Bởi dù phải đối mặt với khó khăn, tôi cũng không bao giờ muốn giao lại quyền tự do của mình cho Chúa tể Horus.

Một con thằn lằn lớn, sẫm màu trườn qua những hàng cây. Những con thú ở đây dường như khác loại so với những con vật quanh dinh thự. Đôi mắt vàng hung tợn của nó nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể thấy hàng răng nhỏ li ti thông qua cái miệng khé mở của nó.

Tuy nhiên, con thằn lằn không hề hay biết sự thật. Rằng tôi là… một con quỷ, mạnh hơn hẳn những con ma thú thông thường. Với nguồn sức mạnh phi nhân loại và là một sinh vật của bóng tối, dù bị chặt đầu vẫn có thể sống.

Móng tay tôi bắt đầu biến đổi và thuôn nhọn thành những móng vuốt sắc bén. Đó là khả năng tôi có được khi trở thành một Ghoul, “Vuốt sắt”. dù chỉ là móng tay kéo dài ra thôi nhưng chúng đủ sắc và cứng như dao.

Tôi vẫy tay và phá lên cười. "Mình sẽ tặng nó cho Senri. Bất cứ thứ gì để cô ấy có thể chảy thêm một giọt máu nữa."

Trong khi mải suy nghĩ về Senri và việc cô ấy đang dần tỉnh táo trở lại, tôi phóng vút về phía con thằn lằn trước mặt, hệt như một con mãnh thú thực thụ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận