“Thầy, con không thể chịu được nữa, chúng ta phải đem Senri về ngay lập tức.”
“Bình tĩnh đi Neville. Bốc đồng là một trong những khuyết điểm của con.”
Neville nghiến răng khi Epée cau mày khiển trách. Đã mười ngày kể từ khi Senri biến mất. Các Death Knight vẫn ở lại thị trấn Engey này.
Bầu không khí lúc này thật nặng nề. Dù Senri không hẳn là hòa đồng nhưng cô được mọi người quý mến nhờ vào sức mạnh và bản tính hồn nhiên của mình. Giờ đây cô gái có những thứ ấy đang nằm trong tay một tên Vampire, việc này khiến cho những Death Knight , những người đã chứng kiến không ít bi kịch, cũng khó mà chịu nổi.
Người trông khó coi nhất là Neville, kẻ đã chọn trừng phạt End bằng hình phạt mặt trời. Ánh mắt vốn dĩ đã đáng sợ của hắn giờ đây hung dữ trông như thể một con thú đang bị thương. Có lẽ hắn chẳng ngủ được chút nào, khi có thể thấy được quầng thâm hiện rõ dưới mắt và trông hắn chẳng bình tĩnh chút nào.
Những hiệp sĩ [Rank 3] khác thì trông khá hơn một chút, nhưng ai nấy đều nhìn về Epée một cách u ám.
Lufry và những người còn lại vẫn là hiệp sĩ [Rank 3]. Họ có nhiều kinh nghiệm huấn luyện và chiến đấu, nhưng vẫn còn non nớt trong cuộc chiến chống lại các thế lực bóng tối. Đây là lần đầu tiên họ trải qua việc một đồng đội của mình bị bắt cóc.
Lufry, thủ lĩnh không chính thức của các hiệp sĩ [Rank 3] lên tiếng:
“Thầy, còn đồng ý với Neville. Con Vampire đó dù vẫn còn ở giai đoạn ‘nhộng’ nhưng không đáng tin. Kẻ đã tạo ra nó là Horus Carmon. Con e rằng việc chúng ta đứng yên không làm gì lúc này, ngoài việc gửi một bản báo cáo là không hề khôn ngoan. Ít nhất chúng ta nên truy đuổi trước khi dấu vết năng lượng tiêu cực của con Vampire đó biến mất không phải sao?”
"Đúng vậy! Thầy à, hãy ra lệnh đi. Con sẽ đích thân giải cứu Senri nếu cần!"
Neville đấm nắm tay xuống bàn và trừng mắt nhìn Epée. Neville có thể chỉ là hiệp sĩ [Rank 3] nhưng hắn không hề yếu. Dù không thể sánh với một Vampire trưởng thành nhưng nếu chỉ là một con cấp thấp thì có thể.
"... Lufry, điều quan trọng là phải kiên nhẫn. Senri chỉ đang hơi lạc lối mà thôi. Chờ đợi là một phần trong chiến lược của ta."
"Nh-nhưng thưa Thầy! Tinh thần của Senri không vững vàng đến thế! Cứ cái đà này, con Vampire đó sẽ..."
"... Giành chiến thắng à? Hay nuốt chửng con bé? Đó là những gì con sợ sao? Lufry, con thật sự nghĩ Senri yếu ớt đến vậy ư?"
"Chuyện đó..."
Lufry khựng lại, như thể vừa nhớ lại những trận chiến của họ trên chiến trường.
Chắc chắn Senri có thể ngây thơ, nhưng cô ấy mạnh hơn thế nhiều. Cô ấy thường theo đuổi lý tưởng của mình và chính họ đã cùng nhau chiến đấu với những tên ác quỷ xảo quyệt đến cùng cực.
“Ta không muốn đồng tình với hắn nhưng hắn nói đúng, Senri chỉ cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi. Chúng ta ra tay lúc này sẽ quá sớm."
“Nhưng thưa Thầy! Nếu chúng ta làm thế thì khác nào ta đang mắc bẫy của con Vampire đó chứ? Chưa kể, hắn ta không đáng tin chút nào."
Lufry hiếm khi nào lại tỏ ra quyết liệt đến vậy. Bởi đối với Lufry, người đã đi theo Epée từ rất lâu trước Senri, thì cô giống như một đứa em gái rắc rối.
Epée trìu mến nhìn học trò của mình, người luôn quan tâm đến đồng đội và mỉm cười bình thản như mọi khi.
"... Cứ yên tâm. Chỉ riêng về sức mạnh, Senri đã rất gần với [Rank 1] rồi. End không thể nào chế ngự được Senri. Ngay cả khi hắn tấn công lúc con bé đang ngủ cũng thế, phước lành của Senri cũng đủ sức biến hắn thành tro bụi. Vấn đề ở đây chính là suy nghĩ của Senri. Ra tay khi con bé chưa nhận ra thì thật không khôn ngoan chút nào. Dĩ nhiên ta không thể cứ chờ mãi được, nhưng nếu giờ chúng ta cố gắng giải cứu, con bé sẽ bảo vệ End khỏi chúng ta. Vượt qua con bé và giải quyết con Vampire đó thật không dễ.”
Senri là người nhân hậu và tinh tế, tuy nhiên con bé không phải là một người hay do dự.
Con bé chỉ đơn giản là quá tử tế. Nếu sau này nó tiếp tục chiến đấu bên cạnh các Death Knight chắc chắn sẽ đụng độ những loại quái vật như thế này. Thế nên gặp gỡ với một con quái vật mang ký ức kiếp trước như này có thể coi là một thử thách đối với Senri.
End, một Vampire sinh ra trong hoàn cảnh bất hạnh.
Thật đáng thương khi sau khi chết lại tái sinh thành Undead. Mình nhớ hắn từng nhấn mạnh rằng hắn chỉ muốn được sống, nhưng linh hồn của hắn không còn thuần khiết nữa. Cơ thể là do linh hồn làm chủ. End hẳn tự tin có thể thuyết phục Senri. Tuy nhiên, hắn quá mù mờ về vài chuyện.
Đúng, End là một Vamipre khá mạnh. Nhưng không phải về thể chất mà là về ý chí của hắn.
Hiếm khi một Vampire lại lại sở hữu tri giác rõ rệt và các giác quan của con người. Hắn ta có khả năng kiểm soát cơn khát máu của mình và tự ngăn cản mình lấy đi mạng sống của nạn nhân đầu tiên, cơ mà nói đúng thì phải là hắn sẽ toi mạng ngay khi làm thế. Chuyện này thậm chí còn khiến Epée bất ngờ. Tuy nhiên—
Epée chắp hai tay lại, mỉm cười tự giễu và thì thầm.
“End. Cơn khát máu của Vampire không phải là thứ mà ngươi có thể mãi mãi kiềm chế được đâu. Ngươi rồi sẽ trở thành một còn quỷ mà Senri sẽ tiêu diệt. Ngươi đã là... một con quái vật rồi!"
☠ ☠ ☠
Nhịp thở của tôi nhanh hơn. Chỉ cần tôi vươn tay và cúi người về phía trước là có thể chạm vào cổ Senri.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại có thể cảm nhận được dòng máu ấm áp, ngon lành đang chảy dưới làn da trắng sứ ấy. Tôi có thể nghe thấy nhịp tim của cô ấy và nếu lắng nghe kỹ càng một tí, tôi còn có thể nghe tiếng máu chảy trong huyết quản của cô.
Senri đã bỏ đi lớp lá chắn từ phước lành luôn bao bọc quanh mình. Giờ đây không còn gì ngăn cách giữa tôi và cô ấy nữa.
Đẩy cô ta xuống đất, ghì chặt cơ thể đang giãy giụa của cô ta dưới mình rồi cắm phập răng nanh vào cái cổ kia và hút máu lấy máu.
Bản năng của một Vampire thì thầm những lời cám dỗ tôi. Nó quyến rũ đến tột cùng.
Ngón tay và toàn thân tôi run rẩy, bị cám dỗ bởi dòng máu ngọt ngào của cô ấy. Nó giật mạnh từng hồi khiến tim tôi đau đớn.
Tôi cố hết sức giữ chặt cánh tay đang thèm muốn vươn tới và cơ thể đang chực lao vào người con gái trước mắt. Mắt tôi dán chặt vào gáy người con gái ấy trong khi tôi cố gắng phân tán sự chú ý sang nơi khác.
Vampire là loại Undead tấn công và hút máu người. Chúng đặc biệt ưa thích máu của những người trẻ, thuần khiết thuộc giới tính đối lập và không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích đó. Và một khi chúng đã cắm nanh vào cổ nạn nhân, chúng hiếm khi dừng lại trước khi hút cạn từng giọt máu trong thân xác đó.
Trong cuốn sách về Vampire ở thư viện Chúa tể Horus, tôi đã biết được thuật ngữ "khát máu".
Vampire sẽ hút máu người theo bản năng. Chúng duy trì và phát triển sức mạnh qua hành động đó. Cơn khát máu được cho là mạnh đến mức ngay cả một con Vampire đủ thông minh để ẩn mình trong làng người cũng có thể gần như tự động tấn công con người một cách mạo hiểm, mặc cho nguy cơ bị phát hiện.
Đã mười ngày kể từ lần đầu tiên tôi hút máu Senri. Kể từ đó, tôi đã kiêng không uống bất kỳ giọt máu nào nữa.
Cuốn sách trong thư viện của Chúa tể Horus là do con người viết, vậy nên không cụ thể, chi tiết nhưng sau khi một lần nếm được dòng máu thượng hạng của cô ấy, tôi cảm thấy mình hiểu được lý do và độ mãnh liệt của cơn khát máu.
Trải nghiệm đó phi thường đến lạ, không phải là tôi so sánh với gì đâu, mà là cả cơ thể và linh hồn tôi bị chiếm đoạt bởi khoái cảm tột độ, khoái lạc đến mức ngay cả khi phải chết ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng sẽ chết với nụ cười trên môi.
Việc tôi dừng lại ngay trước khi giết cô ấy gần như là một phép màu. Có lẽ lý trí còn sót lại của tôi đã ngăn cản, hoặc là vì tôi hiểu được ý định cao cả của Senri. Nếu đó là một người lạ mà tôi không có trách nhiệm gì thì tôi không chắc mình có thể dừng lại.
Tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ từ lòng bàn tay. Khi đó tôi nhận ra mình đã nắm chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào nó.
Tôi đoán mắt mình giờ đỏ như máu rồi.
Khi còn là một Fleshman, tôi chỉ là một cái vỏ rỗng. Tôi không cảm thấy đau đớn, mệt mỏi hay thậm chí là thèm ăn. Một ham muốn sẽ tương đương với một bằng chứng của sự sống. Nếu không có ký ức từ kiếp trước, tôi sẽ chẳng khác gì một búp bê cả.
Sau khi trở thành Ghoul, tôi có cảm giác thèm ăn và biết đau. Và bây giờ, khi là một Lesser Vampire tôi có thể ngủ.
Vậy còn những ham muốn khác thì sao?
Ba ham muốn nguyên thủy của loài người là ăn, ngủ và tình dục. Vậy Vampire có ham muốn tình dục không?
Câu trả lời có lẽ là… có.
Đây chỉ là giả thuyết của tôi, nhưng nếu đúng thì ham muốn tình dục và "sự thèm ăn" của Vampire là một.
Theo cuốn sách, tất cả những người bị Vampire hút máu đều nói rằng họ cảm thấy khoái cảm mãnh liệt thay vì đau đớn. Các giác quan khác bị dập tắt bởi khoái cảm tột độ, họ ra đi trong trạng thái cực lạc.
Tôi hình dung Vampire cũng cảm thấy điều gì đó tương tự. Mặc dù tôi không có gì để căn cứ vì chưa từng có trải nghiệm tình dục trong kiếp trước, nhưng sẽ không quá lạ nếu điều này là thật nếu xét việc Vampire trưởng thành có khả năng biến nạn nhân thành đồng loại thông qua hành động hút máu.
Cảm giác khoái lạc ấy đã viết lại toàn bộ quan niệm về cuộc sống của tôi, hẳn là do sự kết hợp của hai ham muốn được thỏa mãn cùng lúc.
Tôi gần như đã đến giới hạn của mình. Những thứ duy nhất còn níu giữ tôi chỉ là một tiếng nói nhỏ nhoi của lý trí và bản năng sinh tồn mạnh hơn cả ba ham muốn kia.
Tôi dám nói rằng một khi tôi nhượng bộ cơn khát máu, lần tới tôi sẽ không còn cảm thấy sự do dự như bây giờ nữa. Điều đó có thể đồng nghĩa việc tính mạng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Không phải tôi do dự khi từ bỏ việc "diễn" làm người vào thời điểm này, nhưng nếu điều đó dẫn đến cái chết thì tôi thà không làm thế.
Tôi nên kiềm chế. Dù bản thân sẽ không giết Senri ngay cả khi tôi hút máu cô ấy lần tới nhưng điều đó cũng có thể khiến tôi bị nghi ngờ.
Điều tôi cần nhất từ Senri không phải máu mà là trái tim của Senri. Thứ tôi cần không phải những cảm xúc thương hại thoáng qua mà là tình bạn chân thật.
Máu của Senri là hàng thượng hạng. Nhờ đó tôi đã duy trì được bản thân mười ngày mà không cần uống thêm. Nhưng không có nghĩa tôi không cảm thấy muốn xâu xé cô ấy.
Tôi chỉ đơn thuần là kiềm chế. Tôi đã chuyển hướng tâm trí khỏi việc ám ảnh bởi cơn khát bằng cách chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi những kẻ có thể đang truy đuổi chúng tôi.
Nếu Epée phái người đuổi theo, điều đó sẽ khiến trái tim Senri nghiêng về phía tôi. Tuy nhiên lại không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó đang xảy ra cả. Dù lúc chia tay ông ta đã vô cùng giận dữ thế mà.
Ông ta đã nhìn thấu bản chất thật sự trong trận chiến của tôi rồi. Ông ta tin chắc rằng chỉ cần ngồi yên và chờ đợi tôi gục ngã. Chờ đợi cái "kẻ yếu đuối" trong tôi chết đi.
Ông ta nói đúng. Senri rất nhân hậu. Đủ nhân hậu để một con quái vật tìm thấy kẽ hở của cô và cố gắng nuốt chửng cô ngay khi cô mất cảnh giác. Trong mười ngày qua, thứ Senri cho tôi thấy chỉ là một biểu cảm thân thiện.
Và ngay cả bây giờ, không phải Senri đang bẩy tôi bằng cái cổ của mình mà là vì sự quan tâm chân thành dành cho tôi.
Tuy nhiên, chính vì thế tôi phải đánh cược mạng sống và đối đầu trực tiếp với sự chính trực của cô ấy.
Đừng có mà đánh giá thấp tôi… Death Knight.
"… End?"
"?!"
Tôi không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, nhưng Senri đã ở rất gần và đang ngước nhìn tôi bằng đôi mắt màu tím kia.
Tôi cứng họng. Hai tay đã siết chặt lấy vai Senri và chiếc cổ trần của cô ấy phơi bày trước mắt tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ Senri đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, nhưng không. Có vẻ như chính tôi là người đã đi đến gần hơn.
Dù mười ngày chạy trốn không tắm rửa, Senri vẫn tỏa ra mùi hương của thiên đường.
Tóc, da, máu ,thịt, mọi thứ của cô ấy đều toát ra một mùi hương ngọt ngào quyến rũ đến lạ.
Đầu tôi nóng bừng. Tôi cảm thấy choáng váng và buồn nôn dữ dội. Đôi tay tôi đặt trên vai cô ấy không nhúc nhích dù chỉ một li, cứ như thể tôi đã bị Chúa tể Horus ra lệnh.
Trái tim ngu ngốc của tôi đập như điên dại. Nó không ngừng thúc giục tôi uống dòng máu thượng hạng ngay trước mắt. Ngay cả khi tôi cố rụt tay về, chúng chỉ khẽ giật mà không hề nhúc nhích.
Senri nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu, rồi nghiêng đầu hơn nữa, để lộ rõ những mạch máu xanh mờ trên chiếc cổ trắng ngần thanh khiết.
"!!"
Cơ thể tôi tự động phản ứng. Hai tay từ vai cô ấy trượt xuống lưng, kéo thân hình bé nhỏ ấy vào lòng ôm chặt. Đầu tôi di chuyển, áp sát vào gáy cô. Tôi cảm nhận được dòng máu ấm áp và làn da mềm mại của cô bằng toàn bộ cơ thể mình. Tôi run rẩy, cả thể xác và linh hồn ngập tràn khoái lạc. Cặp răng nanh đã mọc dài ra và trở nên sắc nhọn khi tôi biến thành Lesser Vampire đâm xuyên qua da cô ấy.
— Vào khoảnh khắc đó, tôi dùng toàn bộ ý chí để buộc cơ thể mình ngừng lại.
Đầu tôi cảm thấy thật nóng. Chất lỏng màu đỏ sẫm vương vãi làm hoen ố làn da không tì vết của Senri.
Máu.
Không phải của Senri, mà là của tôi. Nước mắt máu từ mắt tôi vẽ thành những vệt trên làn da nhợt nhạt của cô. Trông thật khó coi.
Tôi cẩn thận không dùng chút lực nào vào cánh tay để tránh làm Senri ngạt thở, hít thở sâu và thì thầm vào tai cô.
"... Tôi có thể... trụ được... thêm chút nữa. Senri, tôi vẫn... có thể... chống lại nó. Tôi muốn... sống như... một con người thêm chút nữa… Làm ơn... đừng... cám dỗ tôi."
Tôi chắc chắn sẽ uống máu cô ấy. Dù bây giờ tôi có thể chịu đựng, nhưng sẽ có một ngày tôi không thể nữa.
Không Vampire nào sống mà không uống máu và tôi sẽ không do dự uống bất kỳ thứ máu nào cần thiết để tôi sống.
Tuy nhiên, bây giờ… chưa phải lúc đó.
Senri vỗ lưng tôi một cách vụng về. Điều đó khiến cơn khát máu của tôi dịu đi đôi chút.
Tôi cảm thấy một thứ gì đó ấm áp trên cổ mình.
Là nước mắt.
Khác với của tôi, đây là những giọt nước mắt từ một người thực sự quan tâm đến tôi. Senri nói bằng giọng run rẩy.
“Tôi… xin lỗi… End. Tôi đã… làm điều khủng khiếp với cậu. Tôi sẽ không bao giờ… làm vậy nữa đâu.”
“…”
“Nhưng khi cậu thật sự không chịu nổi nữa, hãy nói ngay với tôi. Tôi nghe nói nếu Vampire nhịn máu quá lâu, chúng sẽ phát điên.”
“À… ừ. Khi đó—”
Tôi nuốt nước bọt, lòng kiên quyết.
Tôi sẽ uống máu cô ấy vào lúc mọi thứ hoàn hảo nhất. Cho cô ấy ăn uống đầy đủ, giúp cô ấy khỏe mạnh lại. Để cô ấy ngủ thật ngon để phục hồi mệt mỏi. Cho cô ấy tắm táp để làn da mềm mại ấy thêm trắng trẻo.
Và cuối cùng, trên một chiếc giường trắng tinh tươm, tôi sẽ bắt cô ấy cởi đi bộ giáp, đè chặt cơ thể trần của cô dưới mình và cắm răng nanh vào làn da nhợt nhạt ấy.
Đói với Vampire hút máu không chỉ giống như thưởng thức một bữa ăn. Tôi có một niềm tin lạ kỳ về điều đó.
Tôi tin chắc mình sẽ đạt được sức mạnh vượt trội hơn bao giờ hết nếu uống máu thánh của một người tôi có tình cảm sâu sắc.
Khoảnh khắc tôi cuối cùng hoàn thành điều đó mà không bị thanh tẩy, cũng chính là lúc tôi hoàn toàn chinh phục được cô ấy.
Tôi tựa má vào cổ Senri và cau mày nhìn vào bóng tối.
Tôi cần có một đồng minh là con người. Giống như cách Chúa tể Horus có Huck, một người cung cấp vật tư và chuẩn bị chỗ ở, một đồng minh sẽ giúp tôi sống một cuộc đời xa rời thế giới loài người. Dù cho đó là một việc làm mạo hiểm, nhưng để có thể sống một cuộc sống bình yên, tôi rất cần một đồng minh như vậy.


1 Bình luận