Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 82 - Thiên phú của Sophie
4 Bình luận - Độ dài: 3,240 từ - Cập nhật:
"Sư phụ ơi! Hôm nay sẽ là ngày em vượt qua sư phụ đấy ạ!"
"Hôm nay sẽ là ngày em đánh bại sư phụ-!"
Vài hôm đã trôi qua kể từ cuộc đụng độ với "Amunzer".
Tôi đang đứng đối mặt với Log và Carol tại khu vực tập luyện trong nhà của "Thỏ Bạc Đêm Sao".
"Ừ, ngon nhào vô."
Tôi ra hiệu lệnh để hai em ấy bắt đầu di chuyển.
Từ phía trước, Log tung ra những cú đâm và quét ngang.
(Dường như em ấy đang sử dụng đòn giả. Chỉ mới vài ngày thôi mà em ấy tiến bộ rõ rệt thật đấy.)
Khi tôi đang vừa né vừa đỡ đòn của Log bằng thanh kiếm của mình, Carol, người chạy vòng ra đằng sau và chém tôi.
- Em ấy đang giả vờ làm vậy, nhưng lại ném con dao găm vào vai phải tôi mà không hể thu hẹp khoảng cách.
Nhân tiện thì mấy món vũ khí bọn tôi đang xài là đồ dùng trong tập luyện nên nếu có bị dính đòn thì cũng chẳng thể để lại vết thương gì quá nhằm nhò.
(Lầm rồi em à. Nếu không khéo thì có thể em sẽ đánh trúng Log đấy.)
Vừa xử lý đòn tấn công của Log, tôi quay người tránh khỏi đường bay của con dao găm đang lao tới.
Tuy nhiên, con dao găm không hề bay qua người tôi mà lại khựng lại giữa chừng trên không trung trước khi nó kịp chạm đến tôi.
(Đây là [Lơ Lửng] á?)
[Lơ Lửng] là ma pháp làm cho vật thể có khả năng lơ lửng lên không trung, là phép mà tôi đã truyền lại cho Ban Phát triển Ma thuật hồi tôi mới vào Bang hội.
Tôi không đặt tên cho nó sau khi tạo ra nó, nhưng bởi nó sẽ được công bố rộng rãi nên Ban Phát triển Ma thuật đã quyết định là sẽ đặt tên cho nó.
(Vậy là em vừa hạn chế được hành động của anh vừa ngăn chặn được viễn cảnh đánh trúng đồng đội của mình sao. Thú vị ghê ta.)
Nếu em ấy nhắm vào vai phải tôi thì tôi sẽ quay người sang bên trái.
Đoán trước được hành động kế tiếp của tôi thì việc tấn công tôi sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Khi tôi còn đang mải mê lo liệu những con dao găm của Carol, Log đâm một cú nhanh hơn hẳn so với những cú mà em ấy từng tung ra trước đó.
(Cách mấy đứa lên kế hoạch tác chiến tốt hơn hẳn rồi nhỉ? Nhưng anh đây vẫn chưa định để mấy đứa hạ gục được anh đâu nhé.)
Tôi lùi người lại ngay trước khi phần mũi giáo kịp chạm vào tôi, và đợi đến khi Log không thể di chuyển ngay dù rằng em ấy đã kịp nhận ra tôi vừa làm gì.
Căn đúng lúc, tôi lướt qua Log theo chiều kim đồng hồ.
Chuyền kiếm từ tay phải sang tay trái mình, cùng với lực đà từ cú xoay người, tôi thúc khuỷu tay phải mình vào thượng vị của Log.
"Gufu...!"
Ngay sau đó, khi em ấy đã mất thế đứng, tôi tóm lấy ngực em ấy bằng tay phải và kéo em ấy lùi lại đằng sau bằng lực mạnh nhất có thể.
Trong lúc ho sặc sụa và không thể đứng vững, Log ngã về phía trước trong khi bị tôi kéo đi vài bước.
"-Hể!?"
Kết quả là em ấy va trúng người Carol, người đang lao đến chỗ tôi từ đằng sau và hai em ấy tông thẳng người vào nhau.
Tôi không nghĩ mặt em ấy sẽ bị vùi vào ngực của Carol đâu. Số hưởng ghê Log nhỉ.
"Log à-, nặng quá đấy-!"
"-Éc!? Xin, xin lỗi cậu!"
Log, người còn đang chìm trong cơn hoảng loạn và hoàn toàn bất động một lúc, nhưng giọng của Carol đã kéo ý thức em ấy quay trở lại hiện thực, và em ấy đã nhảy bật ra khỏi người Carol.
"Boo, cứ nghĩ kế hoạch này là hoàn hảo nhất rồi chứ-"
Carol vẫn nằm ườn ra kêu ca, dù Log đã đứng dậy khỏi người em ấy từ lâu rồi.
"Anh thấy kế hoạch này rất hay đấy. Hai em là người đã nảy ra kế hoạch này sao?"
"Vâng... Em nghĩ rằng nếu em biết chuyển động tiếp theo của sư phụ là gì thì em sẽ đánh trúng được anh ạ. Dù gì thì bọn em đã được tăng cường năng lực thể chất mà."
Lần này, bởi tôi đang phải chuẩn bị cho giải đấu võ thuật nên tôi đang cố đấu tập không dùng phép bổ trợ càng nhiều càng tốt.
Với hai đối thủ được tăng cường năng lực thể chất, tôi cần phải tập trung cao độ hơn so với bình thường nên quả thực đây là cách tập luyện cực kỳ hiệu quả.
"Ừm, đấy là do khác biệt trong kinh nghiệm thực chiến đấy em ạ. Nhưng Carol đã học [Lơ Lửng] từ khi nào thế? Em đã bao giờ xài ma pháp đâu nhỉ?"
"Ehehehe~ Em đã nhờ chị Lain dạy ạ~ Em muốn làm sư phụ kinh ngạc nên em đã dùng đến nó, nhưng anh đã đối phó với nó một cách nhẹ nhàng quá. Em muốn được nhìn thấy anh tỏ ra bất ngờ nhiều hơn nữa cơ-!"
Thực ra, Carol và chị Lain có mối quan hệ bạn bè rất tốt với nhau.
Tôi nghĩ họ đã làm bạn với nhau hồi tôi còn chưa gia nhập vào Bang hội này. Có lẽ họ đã làm bạn với nhau thông qua Albert.
Carol gọi Lain là chị của mình một cách rất trìu mến và không đời nào Lain, người có tính cách của một người chị gái lại không thích Carol được.
"Không, anh có bất ngờ đấy em. Chỉ là đang giữa trận chiến nên anh không muốn trưng ra biểu cảm không cần thiết thôi."
"Thật ư~?"
"Thật chứ. Nhưng vì sao em lại quyết định học ma pháp thế?"
Ánh mắt Carol bỗng trở nên nghiêm túc hơn thường ngày sau khi nghe câu hỏi của tôi.
"... Hưm, em từng nghĩ rằng đánh cận chiến là quá đủ với mình rồi. Em có thể di chuyển nhanh hơn mọi người xung quanh em và em rất tự tin trong việc sử dụng dao găm nữa. Nhưng khi đối đầu với gã to con đó, em đã không thể ngăn chặn được gã ta. Em đã thua hắn trong chớp mắt. Em không có ý định thay đổi phong cách chiến đấu cơ bản của mình, nhưng sau khi chứng kiến sư phụ và Log chiến đấu, em nghĩ em nên có thêm nhiều sự lựa chọn hơn trong việc chiến đấu. Ngay bây giờ, em chỉ có thể lao thẳng vào kẻ địch. Nhưng nếu chỉ làm vậy thì em sẽ không thể bảo vệ được mọi người. Đó là vì sao em quyết định học ma pháp ạ."
Tôi đã được nghe về diễn biến trận chiến giữa ba em ấy và lũ "Amunzer" trước khi tôi kịp chạy đến.
Đó là đường lối khác biệt với những gì mà tôi đã luôn nghĩ về phong cách chiến đấu của Carol, nhưng đó chính là câu trả lời mà em ấy tự mình đưa ra. Tôi muốn tôn trọng quyết định của em ấy.
Ý tưởng của tôi không phải lúc nào cũng là chính xác và với những chuyện như này, tôi nghĩ rằng về mai sau thì mấy em ấy sẽ phải tự tay đưa ra quyết định cho riêng mình thôi.
(Ma pháp hử? Thế thì chắc là mình có thể dạy ma pháp cho em ấy trong tương lai được nhỉ.)
"Anh hiểu rồi. Cách nghĩ đó thực sự rất hay đấy. Nhưng trong trường hợp này, anh muốn em học cách xây dựng pháp trận song song. Việc xây dựng pháp trận trong khi đánh cận chiến sẽ giúp hỗ trợ em rất nhiều trong việc chiến đấu đấy."
"Vâng ạ! Thực ra chị Lain cũng từng nói với em rằng trước khi học thuộc các dạng pháp trận thì em nên thành thạo cách xây dựng pháp trận song song trước đã nên em sẽ đi tập nó ngay đây! Ma pháp duy nhất mà em có thể xài được là [Lơ Lửng] và ma pháp Sơ cấp hệ Lôi anh ạ."
Nếu Lain đang dạy em ấy thì tốt nhất là tôi không nên nói thêm những điều không cần thiết.
Cách tôi luyện tập có lẽ khác hoàn toàn so với Lain, và nếu em ấy áp dụng phương pháp của cả tôi lẫn Lain cùng lúc thì em ấy có thể sẽ mất thêm nhiều thời gian để thạo nó hơn.
"Carol ghê ta. Mình cần phải làm quen nhiều hơn với giáo mác nữa mới được."
Log bị ấn tượng bởi suy nghĩ của Carol liền tươi tỉnh hẳn lên với khí thế rừng rực.
Ưm, tôi nghĩ kiểu quan hệ này thực sự rất có ích.
Tôi mong rằng ba em ấy sẽ tiếp tục khích lệ lẫn nhau như thế này về mai sau.
"Log à, với người chỉ mới học cách dùng giáo trong vòng một tháng thì em đang thể hiện rất tốt rồi đấy em biết không?"
"Dù thế thì nếu đem so với những người đã thông thạo cách chiến đấu bằng giáo thì em vẫn còn thua xa lắm đúng không ạ?"
"Đúng là thế. Nhưng em có rất nhiều tiềm năng mà. Đây chỉ mới là khởi đầu thôi. - Nhân tiện anh muốn hỏi hai đứa chuyện này, hai đứa có tham dự giải đấu võ thuật không?"
Giải đấu võ thuật chào đón tất cả mọi người cùng đến tham dự.
Giải mà tôi sẽ phải tham dự là vòng dành riêng cho các mạo hiểm giả kỳ cựu, nhưng với giải đấu võ thuật thường niên dành cho tất cả mọi người vẫn sẽ được tổ chức theo đúng kế hoạch.
Tôi nghe nói rằng hàng năm có rất nhiều các mạo hiểm giả góp mặt vào giải đấu võ thuật này.
"Không ạ. Em vẫn định là sẽ tham dự giải đấu võ thuật cho tới tận ngày hôm kia, nhưng giờ thì em không muốn đánh nhau với ai ngoài sư phụ với anh Will nữa..."
"Em không thực sự muốn làm người khác đau nên em cũng sẽ không tham dự ạ."
Ừm, dù gì thì sau những chuyện như vậy thì mấy em ấy không muốn đánh nhau với người khác ắt cũng là chuyện dễ hiểu.
"Anh hiểu rồi. Không ai bắt buộc mình phải tham dự giải đấu võ thuật đâu. Các mạo hiểm giả từ 'Thỏ Bạc Đêm Sao' sẽ phải phụ một tay vào các sự kiện của Bang hội nên các em không cần phải tự ép mình tham dự. Nếu không phải phụ tay vào việc gì thì cứ đi chơi lễ đi. Anh nghe người ta nói rằng ở đó sẽ có đủ loại sự kiện luôn đấy. - Ừ thì, ta sẽ đánh thêm một trận nữa sau quãng nghỉ ngắn này nên hãy tranh thủ vạch ra chiến lược cho trận kế tiếp nhé. Anh ghé qua chỗ Sophie chút xíu rồi về."
"Em biết rồi."
"Lần tới em sẽ không thua đâu-!"
◇
Đi tới chỗ rìa sân tập luyện trong nhà, tôi bắt gặp Sophie đang giơ tay phải ra trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
"Suuuu, phew... -su!"
Sophie hít thở sâu rồi nắm chặt bàn tay phải đang giang rộng ra của mình.
Thế rồi, một tấm thép mỏng cách chỗ Sophie một đoạn liền bị cuộn lại một cách nhăn nheo, như khi ta vò nát một tờ giấy vậy.
"Hay lắm em à."
"A, anh Orn. Cảm ơn anh nhiều lắm."
"Em có mệt không?"
"Ừm, em vẫn còn phải thở khá nhanh anh ạ..."
Dường như Sophie đã khám phá ra Thiên phú của mình trong trận chiến cách đây vài hôm.
Thiên phú của em ấy được gọi là [Dịch chuyển Vật thể].
Nó có khả năng giúp em ấy tác động vật lý lên các vật thể.
Thứ này thực sự rất trừu tượng nhưng có lẽ là bởi Sophie chưa thật sự hiểu ra hoàn toàn, hoặc có khi đó chính là khả năng thật sự của nó luôn chăng?
Nếu rơi vào trường hợp sau thì sẽ có nhiều cách giải thích khác nhau.
Giống như [Hội tụ Ma lực] của tôi có thể được sử dụng theo nhiều cách khác nhau.
Thế nên có lẽ [Dịch chuyển Vật thể] có thể làm được nhiều thứ hơn ngoài nghiền nát, phân tán hoặc giữ chặt vật thể đó tại chỗ.
Nó là thứ cần phải được tìm hiểu kỹ càng kể từ bây giờ.
Dù gì thì [Dịch chuyển Vật thể] là một Thiên phú cực kỳ hữu ích và dễ sử dụng cả trong chiến đấu lẫn cuộc sống thường ngày.
Tôi nghĩ việc cảm thấy mệt mỏi sau vài lần sử dụng có lẽ là do em ấy chưa dùng quen.
Quen dần với cách sử dụng Thiên phú là điều rất bình thường ở những người mới thức tỉnh mà.
Và với việc sử dụng Thiên phú của mình, em ấy đã học được cách xây dựng pháp trận song song.
Tại thời điểm hiện tại, hình như em ấy có thể dựng bảy pháp trận cùng lúc.
Có lẽ đây là tác dụng phụ từ Thiên phú của em ấy.
Tôi nghĩ [Dịch chuyển Vật thể] đòi hỏi não bộ em ấy phải xử lý một lượng rất lớn thông tin, có khi còn nhiều hơn cả khi em ấy dựng một pháp trận nữa.
Bởi thế nên nếu em ấy đã chịu đựng được chừng đó áp lực thì tôi nghĩ rằng khả năng xử lý bên trong não bộ của em ấy đã được cải thiện rất nhiều.
Dù đây chỉ là suy đoán mà thôi.
Tôi cho rằng đây là lý do dẫn đến sự mệt mỏi một cách nhanh chóng.
Dựng bảy pháp trận cùng lúc là quá đủ với một Pháp sư rồi. Kể từ bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ ưu tiên để em ấy học cách sử dụng Thiên phú của mình.
Đúng như tôi nghĩ, phải chịu đựng cơn mệt mỏi chỉ sau vài lần sử dụng thì chưa thể đem vào thực chiến được.
"Thế à. Ừm thì không phải ai cũng có thể thoải mái sử dụng Thiên phú của mình ngay sau khi mới thức tỉnh nên em cứ thong thả mà tập luyện từ giờ đi nhé."
"Vâng ạ-"
"Sophia!"
Tôi đang trò chuyện với Sophie thì nghe thấy giọng ai đó vang lên từ lối vào sân tập trong nhà.
Quay đầu lại nhìn, tôi thấy Selma đang thở hổn hển và đứng ở đó.
Xét theo lịch trình thì lẽ ra cô ấy phải về vào ngày mai mới đúng chứ nhỉ.
Có lẽ cô ấy đã hay tin Sophie bị bè lũ "Amunzer" hãm hại và vội vã quay về đây.
Selma chạy thẳng tới chỗ tôi với vẻ mặt cứng đờ.
"Chị à? Sao thế-"
"Sophia à, ơn trời..."
Và cứ như thế, Selma ôm chặt Sophie vào lòng.
"Đ, đau quá đấy. Chị à..."
"Á, chị xin lỗi. Nhưng chị rất mừng khi em vẫn ổn. Khi chị hay tin Sophia bị 'Amunzer' tấn công, chị nghĩ rằng tim mình đã ngừng đập đấy."
"Xin lỗi vì đã khiến chị phải lo lắng nhé. Nhưng cũng may là anh Orn đã lao đến cứu nguy kịp lúc nên tụi em không sao."
"Chị hiểu rồi. Orn à, tôi đã biết tường tận mọi chuyện rồi. Cảm ơn cậu vì đã cứu Sophia và hai em ấy."
Selma mỉm cười dịu dàng và cảm ơn tôi.
"... Không, tôi không làm gì hay ho đến mức để được cảm ơn đâu. - Mà quan trọng hơn, Sophie này, hôm nay Selma quay về sớm như vậy, hay là ta kết thúc ngày hôm nay tại đây luôn nhé?"
"Cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng em vẫn muốn cố tập thêm một chút nữa!"
Em ấy vẫn rất chi là chăm chỉ.
"Được rồi. Nhưng phải đảm bảo với anh là em không được tập quá sức đến nỗi ngất xỉu nhé."
Ngày hôm trước, em ấy đã tập luyện Thiên phú của mình đến kiệt sức và ngã lăn ra bất tỉnh.
Sau lần đó, tôi đã nói với em ấy rằng đừng cố ép buộc mình quá sức nên tôi nghĩ sẽ không sao đâu, nhưng để đề phòng thì tôi vẫn phải nhắc lại cho em ấy.
"Ngất xỉu ư...?"
"Dĩ, dĩ nhiên rồi! Em sẽ không tự quá ép mình nữa đâu ạ."
"Selma này, cô có chút thời gian rảnh không?"
Tôi quay sang hỏi chuyện Selma, người vẫn đang tỏ ra nghi ngờ sau khi nghe thấy từ "ngất xỉu" thoát ra khỏi miệng tôi.
"À, ừ, được thôi. Lịch trình nguyên ngày hôm nay vốn dành cho mỗi việc đi lại thôi mà. Nhưng Orn này, mong cậu sẽ dành chút thời gian sau này cho tôi nhé. Tôi muốn nghe cậu kể cặn kẽ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian tôi không có mặt ở đây."
"Tôi hiểu rồi. Thế thì giờ cô nên xem Sophie luyện tập thì hơn đấy. Cá chắc là cô sẽ thấy một thứ gì đó rất thú vị cho mà xem."
"Thú vị ư...?"
"Cô chỉ việc chờ đợi và chứng kiến thôi. Được rồi, anh quay lại chỗ Log và Carol nhé Sophie."
"Dạ anh!"
Dứt lời, tôi để hai chị em họ ở lại đó và chạy lại chỗ sân tập nơi Log và Carol đang bàn chiến lược.
◇
"Anh về rồi đây. Đánh tập tiếp nào mấy đứa."
Tôi lại gần hai đứa nhỏ đang bàn chuyện với nhau.
"Rõ rồi ạ! Lần này em sẽ vượt qua sư phụ!"
"Yosh, em sẽ đánh bại sư phụ ngay tại đây và luôn-!"
◇
Sau đó, khi đã quật ngã hai em ấy thêm một vài lần, tôi quyết định cho hai em ấy nghỉ hẳn vì sắp hết giờ sử dụng sân tập trong nhà rồi.
"Được rồi, dù đang khá sớm nhưng ta nghỉ tại đây nhé. Một lần nữa, hôm nay mấy đứa làm tốt lắm."
"""Cảm ơn anh rất nhiều!!!"""
Theo kế hoạch, tôi sẽ đưa lũ trẻ trở lại phòng học và cho chúng nghe giảng thêm một lúc nữa, nhưng tôi muốn trò chuyện riêng với Selma và hôm nay ba em ấy cũng đã phải tập luyện quá vất vả rồi.
Tôi muốn đảm bảo rằng ba em ấy phải được nghỉ ngơi tử tế.
Tôi không muốn ngăn cản nỗ lực của ba em ấy nhưng nếu một khi lũ trẻ ngã lăn ra chấn thương hoặc đổ bệnh thì mọi công sức từ trước tới nay sẽ đổ sông đổ biển mất.


4 Bình luận
TFNC