Shangri-La Frontier ~ Kus...
Kata Rina Ryosuke Fuji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

hồi 6 - Hỡi rồng thiên, hỡi rồng vĩ đại! Nơi chúng ta tiến bước chính là tận cùng của khát vọng (371 - 475)

Chương 394 – Giúp đở người khác là thuận theo ý trời

2 Bình luận - Độ dài: 1,864 từ - Cập nhật:

◆◇

「……Ể, cậu đã chạm trán với Tộc Người Côn Trùng Bugman á? Thật hả?」

「Eto, cái đó…… vâng」

Trong lúc như thường lệ đang vừa đi học vừa trò chuyện cùng Saiga-san, thì một tin tức đầy bất ngờ được truyền đến. Có vẻ như trong khoảng thời gian tôi không online, bên ShanFro cũng đã xảy ra kha khá sự kiện rồi.

「Hình như, họ sống ở vùng sa mạc phía sau khu rừng rậm thì phải…… người mà tớ gặp phải là…… châu chấu? Một người thuộc Tộc Côn Trùng ạ.」

「Heh……」

Tò mò quá, cực kỳ tò mò. Nhưng mà nếu lạc đề thêm nữa thì Pureji-den sẽ biến thành game bỏ xó mất…… vừa mới có tiến triển trong cốt truyện, tôi muốn giữ vững động lực của mình.

「Rồi thì, khi tớ tới được ngôi làng của Tộc Côn Trùng………a」

「Hử?」

Một giọt mưa khẽ rơi xuống sống mũi tôi. Rồi dần nhanh chóng tăng số lượng, trở thành cơn mưa chẳng thể nào làm ngơ…… Gì chứ, hôm nay tuy có mây nhưng tỉ lệ mưa thấp cơ mà. Không lẽ…… RNG? Đáng ghét thật……

「Toang rồi, quên mang dù……」

「À, t-t-tớ có mang ô……cậu có muốn-n-n-n-n…………d-dùng chung?」

「Saiga-san?」

「Á-!!?」

Có lẽ vì giật mình khi tôi gọi, cái ô gập trên tay Saiga-san trượt ra rơi xuống đất. Tôi nhặt lên, đưa trả lại cho cô ấy.

「Hi, Hitozume-kun!!」

「Ể, vâng?」

「Aia- Ssí!?」

Ah, cô ấy cắn lưỡi rồi.

Saiga-san quằn quại một lúc vì đau, sau đó hồi phục, rồi vừa loạng choạng vừa mở rồi đóng ô liên tục, quay mặt sang phía tôi.

「S-sono! Ướt…… đúng rồi! Nếu bị ướt thì phiền lắm nhỉ!」

「Đúng nhỉ.」

「V-vậy cho nên là!」

「Vậy cho nên là?」

「C-c-chúng ta dùng chung ô thì thế nào ạ!!」

「Ể? Ô á? À…… được không?」

「Được thật sao!?」

Tại sao người cho mượn lại cuống cuồng hỏi như thế chứ…… Tôi chợt nhớ đến cảnh trong game, lúc đến cảnh không thể quay lại thì bị hỏi đi hỏi lại có muốn save không. Mà thường mấy game nhiều ending thì đáng ra nên hỏi trước lúc rẽ nhánh cốt truyện chứ, tôi nghĩ vậy.

Nếu là lúc tan học có ướt tí cũng không sao, nhưng giờ đang đi học, nếu bị ướt nhẹp thì đúng là ảnh hưởng tới tâm trạng học hẳn. Nếu có thể tránh cảnh chuột lột thì tất nhiên tôi sẽ biết ơn mà chui vào dưới ô theo nghĩa đen luôn.[note80533]

「…………」

Purupuru purupuru……

「Ừm——」

「V-vâng!」

「Để tớ cầm cho nhé?」

「Ấy không, a…… vâng, nhờ cậu vậy.」

Vì chênh lệch chiều cao nên Saiga-san phải rướn tay khá nhiều…… Để tôi cầm thì ổn định hơn hẳn. Ổn định là quan trọng, Trong RTA việc lập chart (lộ trình) là nguyên tắc cơ bản.

「Nhưng mà coi bộ sẽ mưa to lắm đây……?」

Tí tách tí tách, tiếng mưa gõ lên chiếc ô dần dần tăng nhịp như tiếng trống. Nếu cứ mưa thế này thì đến lúc tan học chưa chắc đã ngớt.

Hừm, nói đến mưa thì từ xưa vốn được xem là có thi vị, nhiều lần trở thành đề tài thơ ca…… nhưng với người hiện đại thì chỉ là kiểu thời tiết phiền toái gây ảnh hưởng giao thông mà thôi. Tâm hồn thi vị xem như đã thất lạc……

Nhưng không sao, tinh thần thơ ca Nhật Bản vẫn còn sống trong những game phong cách Nhật mà! Ờ thì, bỏ qua chuyện đó thì, mưa vẫn đúng là phiền chết đi được, mây mưa hãy diệt vong đi.

「Đây là…… mơ sao……?」

「Saiga-san?」

「Hyaa! T-tớ vẫn khỏe lắm lắm!」

「Ể? À, ừ, vậy thì tốt……」

Quả nhiên tôi vẫn không hiểu nổi Saiga-san…… cái kiểu bug ở mấy thời điểm kỳ cục này làm tôi liên tưởng đến Raid Boss hay ngẫu hứng bật công tắc giết chóc.

Đợt vây bắt lần này thật kinh hoàng…… không chỉ màn phối hợp ứng biến của chín top ranker, mà còn cảnh cái dáng vẻ vênh váo của Kyogoku bị Raid Boss để ý nên bị nện cho nửa sống nửa chết rồi vứt xó—— cái bản mặt lúc ấy của nhỏ ấn tượng đến mức tôi phải chụp màn hình lại ngay.

Nói sao nhỉ, xẹp lép hẳn…… giống y hệt rau chân vịt bỏ quên ở ngoài ba ngày vậy.

「À, Saiga-san, chỗ đó nắp cống hở ra đấy, coi chừng.」

「Hả? Á, kyah!」

Nói gì thì nói, tôi không ngờ ở đời thực lại có người kịp dùng bước suriashi để né như vậy. Nhưng tất nhiên, làm thế giữa trời mưa trong đôi giày lười thì chẳng khôn ngoan chút nào. [note80517]

Saiga-san trượt ngã, cơ thể mất thăng bằng, tôi vội đưa tay ra đỡ.

「Uoahh!?」

「Hahyah」

Lại nữa, đúng là phi thường…… cô ấy còn xoay người để tiếp đất bằng tư thế ukemi. Nhưng mà vì Saiga-san xoay người như thế nên chỗ tôi đỡ được đương nhiên là…… lưng. [note80518]

「…………」

「…………」

Bộp, cây ô rơi xuống đất.

Ra là thế, tình huống này có lẽ nên gọi là chỉ còn một bước nữa là thành bế công chúa.

Tôi đang trong tư thế đỡ một cô gái sắp ngã vào lòng, nếu xét theo motif tình huống thì cũng sánh ngang với kabedon rồi chứ gì nữa.

—Nhưng mà, chính vì hiện thực không bao giờ vận hành theo ý mình, nên mới sinh ra cái gọi là hư cấu đấy……?

「………N, nặng……!」

Tôi thừa hiểu nói thế với con gái là thất lễ, nhưng mà xin hãy cho tôi được nói ra.

Cho dù cô ấy có trong tư thế ukemi đi nữa thì, một nam sinh bất ngờ phải đỡ trọng lượng của một nữ sinh cao trung…… ừ thì. Nói ngắn gọn là……

───Eo tôi… đi đời rồi.

「Không thể nào……」

Tôi còn chưa tới hai mươi, là hiện thân của tuổi trẻ đấy nhé? Ừ thì đúng là chẳng thèm tập tành rèn luyện cơ thể gì cho cam…… nhưng mà, chỉ nâng người nặng cở này mà lại đau lưng ư? Không thể nào?

「Ờm, Saiga-san…… nói ra thì hơi ngại, nhưng mà nếu cậu có thể đứng dậy được thì……」

「Hyaa……」

「Saiga-san? Tớ sắp tới giới hạn rồi……」

「Ch-chân tớ, không còn chút sức lực nào……」

Ể!?

Ngước mắt nhìn thì thấy, đôi chân Saiga-san đang run rẩy đến mức ngay cả một con nai mới sinh chắc còn đứng vững hơn…… chết rồi! Hành vi của cô ấy! Bug nặng rồi!!

「Đ-đợi đã!? Chân cậu đang run bần bật luôn kìa, có ổn không đấy!?」

「N-nếu đời này ta có hối tiếc, thì nỗi nuối tiếc lớn nhất chính là gục ngã khi khi chí chưa thành…… nhưng mà, ta thấy mình có thể siêu thoát rồi……」

Và rồi, phải mất một phút sau tôi mới nhận ra nếu bỏ sĩ diện mà quỳ gối xuống nền đường ướt thì chắc cũng xoay xở được thôi…… Có lẽ tôi nên bắt đầu rèn luyện cơ thể.

Không ngờ ở cái tuổi này rồi mà phải đi mua miếng dán giảm đau lưng.

Với ánh mắt đượm buồn lướt qua dãy miếng dán trong hiệu thuốc, tôi tiện tay rẽ vào kệ đồ uống.

Tôi vốn chẳng hứng thú gì với mấy loại nước tăng lực, nhưng nghe tin gần đây Riot Blood Tonight đã chính thức được cấp phép bán ở Nhật nên thử ghé xem…… ồ, có luôn kìa!

「Fructose Glucose tăng thêm à…… hiệu quả chắc còn khoảng 70% nhỉ」

Tạm thời mua một lốc bốn chai…… nói mới nhớ, cái phiên bản thử nghiệm Revolve Lantern sau đó thế nào rồi nhỉ. Hiệu quả tức thì của nó nhìn kiểu gì cũng bất thường…… thôi không nói, chắc là hợp pháp mà.

Yếu tố linh tính thì làm sao mà xét nghiệm doping phát hiện ra được… hử?

「Ủa, Iwamaki-san?」

「Ể? A, Hitozume-kun, gặp em ở đây đúng là tình cờ quá.」

Tôi tình cờ chạm mặt Iwamaki-san. Cũng đúng thôi, chị ấy đâu phải NPC cố định, tất nhiên cũng có đời sống thường nhật của riêng mình chứ.

Iwamaki-san nhìn thấy tôi đang ôm một lốc nước tăng lực thì có vẻ đoán được gì đó, rồi ánh mắt chú ý vào miếng dán giảm đau trên tay tôi, khẽ nghiêng đầu khó hiểu.

「Miếng dán à? Sao em lại mua cái đó vậy?」

「À thì, nói chung là có nhiều chuyện…… tóm gọn thì, cảm giác STR của em không đủ ấy mà.」

Dĩ nhiên không thể nói thẳng là vì cố đỡ gái rồi đau lưng được.

「Hừm…… thôi thì, còn trẻ mà đã phá sức thì phiền lắm đấy. Nhớ quý trọng cơ thể mình nhé?」

「Vâng ạ.」

Đúng lúc ấy, một người nữa chen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Iwamaki-san.

「Ồ, Mana…… người quen à?」

「Ara, Anh yêu đã tìm được thuốc dạ dày chưa?」

「À, có loại mới ra gần đây mà anh để ý từ trước, nay quyết định thử xem sao」

Anh ta là sommelier thuốc dạ dày chắc!? …… Không, không phải thế, nhưng nghe cách trò chuyện thì chẳng lẽ đây là——[note80534]

「Chẳng lẽ đây chính là người chị đã clear được  trong otome game ngoài đời thực…… ugh」

「Tình yêu song phương kết trái thành hôn nhân, tuyệt vời nhỉ?」

「……Vâng ạ.」

Một đòn chí mạng ngay chính diện……

Mà bỏ qua chuyện đó, thì ra đây chính là chồng của Iwamaki-san trong truyền thuyết rồi…… chị ấy ít khi kể chi tiết, nhưng nghe đồn rằng cả hai đã trải qua những trận chiến tình cảm khốc liệt trước khi đến được đích hôn nhân.

Thỉnh thoảng tôi vẫn bị nghe ké vài câu chuyện tình cảm, như việc anh chồng cực kỳ thích cơm hộp chị Iwamaki nấu, thường nhờ thuốc dạ dày cùng cơm vợ làm mà vượt qua được cường độ công việc khủng khiếp——

「Anh là Iwamaki Sakai.」

「À, em là Hizutome Rakuro. Em vẫn thường ghé tiệm Rock Roll của chị Iwamaki.」

Ghê thật, tuy bây giờ mặc thường phục, nhưng tôi tưởng tượng khi khoác vest chỉnh tề thì hẳn anh ấy toát ra khí chất người đàn ông tài năng chốn công sở, thêm vào đó còn đẹp trai. Không hổ danh đại cao thủ đã clear vô số otome game…ngay cả ở đời thực cũng nắm chắc route thắng cuộc trong tay.

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy, tôi chia tay vợ chồng Iwamaki rồi vừa xoa cái lưng còn đau vừa lê bước về nhà…… chết tiệt, hôm nay không thể nằm ngửa nên tạm nghỉ VR full dive vậy.

______________________________________________________

——Tại sao Rakuro lại bị đau lưng, tại sao Heroine-chan lại lên tràn đầy năng lượng một cách bất thường… còn bốn tiếng nữa cho đến khi cố vấn tình yêu Iwamaki biết được sự thật.

Tóm lại, đây là romance game mà nữ chính mới là người đang tìm cách cưa đổ nam chính.

Ghi chú

[Lên trên]
Suriashi (bước trượt) là động tác cơ bản trong Kendo (kiếm đạo). Cách đi sử dụng lòng bàn chân như miết nhẹ trên mặt đất, ván sàn hoặc chiếu tatami, bước đi thật êm và lặng.
Suriashi (bước trượt) là động tác cơ bản trong Kendo (kiếm đạo). Cách đi sử dụng lòng bàn chân như miết nhẹ trên mặt đất, ván sàn hoặc chiếu tatami, bước đi thật êm và lặng.
[Lên trên]
Ukemi (受け身) là kỹ thuật nhào lộn an toàn khi ngã hoặc bị ném trong võ Judo và Aikido
Ukemi (受け身) là kỹ thuật nhào lộn an toàn khi ngã hoặc bị ném trong võ Judo và Aikido
[Lên trên]
傘下 (Sanka) (傘 = ô, 下 = bên dưới). Nghĩa đen: “bên dưới cái ô”. Nghĩa bóng: “dưới trướng / dưới sự bảo hộ / dưới quyền lực của ai đó”
傘下 (Sanka) (傘 = ô, 下 = bên dưới). Nghĩa đen: “bên dưới cái ô”. Nghĩa bóng: “dưới trướng / dưới sự bảo hộ / dưới quyền lực của ai đó”
[Lên trên]
ソムリエ (somurie): chuyên gia nếm thử rượu
ソムリエ (somurie): chuyên gia nếm thử rượu
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TFNC, Sir
Xem thêm