Hitozuma Kyoushi ga Oshie...
Hitoma Iruma Nekoyashiki Pushio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1~30)

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (14)

2 Bình luận - Độ dài: 1,405 từ - Cập nhật:

“Khi có tuổi rồi thì trái tim mới ‘lão hóa’, cô cũng có cảm thấy vậy đúng không?”

“Chà, có lẽ đúng là vậy.”

Khi nhìn bà ấy, tôi cũng thấy muốn đồng tình.

“Vậy tại sao chị lại không muốn quan tâm tới con gái mình?”

“Không phải tôi ghét bỏ gì đâu. Chỉ là tôi thích nấu ăn, uống rượu và ăn chơi. Những thứ đó là thứ mang lại hạnh phúc cho tôi.”

Câu nói đó khiến người phục vụ định đi qua bất ngờ quay đầu lại. Mẹ của Togawa-san nhận ra điều đó và nheo mắt cười nhằm lấp liếm một cách có chủ ý.

“Nếu chị thích nấu ăn, tại sao không nấu cho con mình nhỉ?”

“Dù có nấu cho con bé, tôi cũng không đủ sống đâu.”

“Chỉ cần nấu ăn cho con thôi mà?”

“Phiền phức lắm.”

Bà Togawa thẳng thắn thể hiện sự ngán ngẩm khi phải trả lời câu hỏi của tôi.

“Thế thì… sao cô không tự lo cho con bé đi.”

Rồi bà ấy trút hết trách nhiệm lên tôi.

“Cô nghĩ con bé Rin thật đáng thương, đúng không? Cô cảm thấy thương hại con bé ấy, phải không? Vậy thì giúp nó đi. Việc đó hoàn toàn đúng đắn, ai cũng công nhận. Cô còn có quyền tự hào về điều đó mà.”

Lời nói trôi chảy, nhẹ nhàng mà không hề nói vấp. Có lẽ bà ấy là kiểu người chẳng thể nào thốt lại y hệt câu này thêm lần nữa.

Hoặc tôi có thể đã nghĩ: "Nói lớn thế này. Chắc chắn Togawa-san sẽ nghe thấy hết. Dừng lại đi, kiểu đó dễ khiến người khác nổi giận lắm đấy.”

“Việc chỉ quan tâm đến một học sinh…”

“Cô có thể nói vậy, nhưng làm sao mà có thể quan tâm thật sự đến hết tất cả được chứ? Nhất định sẽ có sự thiên vị hoặc thiếu sót. Cô giáo cũng sẽ nghĩ đứa này ngoan, đứa kia dễ thương, đứa nọ ngầu, đúng không? Còn học sinh kia thì u ám, khó tiếp cận, chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa, đúng không?”

“Tôi không nghĩ đây là ý chị đang muốn nói….”

“Phớt lờ học sinh chỉ vì người mình thích hay không thích thì thật không tự nhiên chút nào. Có thể cô hướng đến sự bình đẳng, tức là chẳng thiên vị ai, nhưng chẳng lẽ lại là vô tâm với tất cả sao? Cô đang nhắm đến kiểu giáo viên nhẫn tâm như vậy đó hả?”

Lời nói được diễn đạt một cách mạch lạc, bằng giọng điệu ngạo nghễ và tự tiện, ném một loạt lý lẽ vô căn cứ về phía đối phương.

Không rõ bà ta đã tự ý định đoạt thời gian từ khi nào cho đến khi bỗng dưng kết thúc cuộc nói chuyện:

“Thôi nhé, vậy là đã nói được năm phút rồi đấy. Xin lỗi vì cô đã mất công đến. Nếu cô muốn nói thêm, thì tối mai đến hãy đến nhé. Nhưng tôi nói thật, nói chuyện với tôi chắc cô cũng chẳng vui gì đâu, cô giáo ạ. Hai người chúng ta chẳng hợp tí nào cả.”

“….”

Tôi phân vân không biết nên đáp: “Chị cũng khá tinh tế đấy chứ?”

“Nhưng thôi đã đến rồi, uống gì không? Một ly thì tôi mời đấy.”

“...Không, cảm ơn.”

“Tôi biết là cô sẽ từ chối mà.”

Tôi cố gắng không nhìn thẳng vào cái vẻ mặt đầy ẩn ý ấy khi bà ta nói với vẻ đắc chí thật sự.

“Tôi thích người như cô đấy. Chẳng thể thân thiết, nhưng mà….”

“Tôi... không hợp với chị đâu.”

“Thấy chưa? Làm bạn không nổi nhỉ?”

Với âm giọng đả kích như một sự nhạo báng, bà Togawa—mẹ của Togawa-san—rẽ vào phía trong. Việc bà ta sử dụng từ “không hợp” để đáp lại khiến tôi cảm thấy bà ta có nhận thức chút ít về sự từ chối ấy. Qua cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, tôi hiểu ra rằng bà ta không hẳn là người không biết cảm xúc của người khác—nghĩa là, bà ta có thể hiểu hết, nhưng lại có ý muốn bỏ mặc con gái mình để sống theo ý riêng.

Trong khoảnh khắc đó, tay tôi siết chặt hơn.

Tôi rời khỏi chỗ ngồi và tìm Togawa‑san. Em ấy đang ngồi ở đầu quầy bar, nhấm nháp miếng phô mai. Hình ảnh một cô nữ sinh mặc đồng phục ngồi dưới ánh sáng nhẹ nhàng của quán bar trở nên kỳ lạ mà đẹp như một bức tranh.

“Ồ, xong rồi à?”

“Ừ. Ăn xong rồi thì ta đi nhé, Togawa‑san.”

Tôi nhẹ vỗ vào lưng em ấy để thúc giục, và Togawa‑san có chút ngạc nhiên, mở to mắt trong giây lát trước khi đáp lại:

“Ừm.”

Sau khi cho miếng phô mai cuối cùng vào miệng, em ấy đứng dậy đầy năng lượng và sánh bước bên cạnh tôi. Mẹ của Togawa không lộ mặt chào chúng tôi – thay vào đó, người phục vụ đã dẫn chúng tôi vào vào lúc nãy lại tới tiễn chúng tôi. Chính là người mà mẹ Togawa đã khiến quay đầu trông.

“Hẹn gặp lại nhé.”

Togawa‑san thân thiện chào hỏi người phục vụ, và tôi cũng gật đầu đáp lại. Người phục vụ mỉm cười đầy thiện cảm, rồi tiễn Togawa‑san ra cửa.

Chúng tôi bước ra khỏi quán bar, dừng lại dưới bóng tối bên ngoài, và tôi chủ động đề nghị:

“Muộn rồi, để cô đưa em về nhé.”

“Cô giáo sẽ...?”

“...Cũng là điều một giáo viên nên làm thôi.”

Tôi lắp bắp như thể đang biện minh cho bản thân, dù tóc che một phần tai, mắt tôi thoáng nhìn sang một bên.

Nếu bị các học sinh khác hoặc đồng nghiệp nhìn thấy… không biết điều gì sẽ xảy ra nhỉ?

Trong khuôn viên trường, điều ấy vẫn được bỏ qua.

“Cô đã nói chuyện gì với mẹ em thế?”

Togawa-san cười tươi hỏi, như thể hoàn toàn không nhận ra hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

"Ý em là sao?"

“Hãy nói cho em nghe cảm nhận thật lòng của cô đi.”

Để có thể nói thẳng thật lòng, trước hết phải vượt qua một rào cản lớn. Khi muốn nói điều tiêu cực, tôi luôn gặp khó khăn như vậy.

Và sau khi mất công vượt qua rào cản ấy, con đường bên dưới trở nên bằng phẳng và tôi có thể tự tin mà nói.

“Một bà mẹ vô trách nhiệm và kinh khủng.”

Tôi thốt ra lời thật lòng. Câu nói của tôi khiến Togawa-san cười khẽ: “Ahaha”, một tiếng cười khan khô và ngắn ngủi.

“Cô nghĩ mẹ em cũng đã thật lòng yêu thương em khi đã cất công nuôi lớn... và vì cô vẫn chưa làm mẹ, nên cũng không thể chắc chắn được điều gì. Tuy nhiên, một người mẹ mà không trân trọng con mình… thì chẳng khác nào nên vứt đi.”

Tôi từ từ buông bàn tay đang siết chặt, nới lỏng rồi mới buông ra.

"Cô đúng là tốt thật đấy, sensei.”

“Bố của em thì sao, Togawa‑san?”

Câu hỏi khiến tôi đắn đo không biết có nên hỏi không—rất nhiều ẩn ý trong câu nói đó: Bố em sao rồi? Bố em có còn sống không? Cùng bao ngại ngùng và e dè khi muốn bước sâu vào chuyện riêng tư của em ấy

Togawa‑san nhẹ nhàng lắc bàn tay đang nắm tay tôi, rồi đáp nhẹ nhàng:

“Bố mất khi em mới học lớp 1 tiểu học.”

Bàn tay tôi khựng lại một chút, có phần lệch đi.

“Vậy sao…”

“Lúc nãy cô còn đang định xin lỗi em à?”

Em ấy hỏi với vẻ thích thú.

“Đúng…”

“Không sao đâu. Thú thật em cũng chẳng nhớ gì cả. Bố em cũng chẳng ở nhà nhiều lắm.”

Trong một gia đình không có cả bố lẫn mẹ, thì ai đã ở bên em?

Đúng vậy, chỉ có mỗi Togawa‑san. Em ấy đã lớn lên trong một gia đình như vậy.

“Sau đó mẹ em lại có người yêu mới...”

Người yêu?

“Ừm…”

Giữa buổi dạo đêm, câu nói vu vơ kia bất chợt vang lên trong suy nghĩ của tôi, rồi bị đẩy lùi lại. 

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chap này buồn quá...🥲
Xem thêm
Công nhận là khó phản bác lại bà mẹ thật
Xem thêm