Web Novel (1~30)
Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (18)
2 Bình luận - Độ dài: 1,744 từ - Cập nhật:
Togawa-san giải thích từng thứ một, vừa chỉ tay vừa nói. Tiện thể, em ấy vẫn còn bật cười khi thấy tôi đang ôm chiếc chăn. Đây cũng là chăn của Togawa-san. Khi nhận ra mùi của em ấy đó, tôi giật mình buông nó ra.
"Nhà của Togawa-san... Ơ, tại sao?"
Theo sau cơn đau đầu là những nghi vấn, tôi khẽ lắc đầu. Thế giới xung quanh chao đảo như thể bị cuốn vào một con sóng thần. Mỗi khi mở miệng, cằm và lưỡi tôi lại nặng trĩu một cách kinh khủng. Cảm giác mệt mỏi rã rời vẫn còn đó.
Togawa-san không trả lời thắc mắc của tôi, chỉ đưa cho tôi một chai trà lúa mạch.
"Cô uống trà đi này."
"À, cảm ơn em...?"
Trong cơn bối rối, tôi vẫn nhận lấy và uống một chút theo lời em ấy. Thứ nước mát lạnh vừa phải thấm vào cổ họng khô khốc của tôi. Dạ dày đón nhận nó và kêu lên một tiếng kỳ lạ.
Cơ thể khô khốc dường như được tiếp thêm chút nước, và các cơ quan nội tạng đang rệu rã bắt đầu hoạt động trở lại. Khi tôi thở ra một hơi thật sâu, mọi thứ dần ổn định trở lại, ngoại trừ cơn đau đầu thì vẫn còn ở đó. Như thể chỉ chờ đợi điều đó, Togawa-san, người nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, bắt đầu lên tiếng. Từ nãy đến giờ, em ấy cứ giấu hai tay sau lưng.
"Tối qua chị Sora đã đưa cô đến đây đấy. Sensei say mèm, không thể tự về nhà một mình được."
"Hôm qua... Hôm qua... À."
Tôi nhớ ra rồi.
Giống như cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó bằng cách nhìn vào khe nứt của mặt đất vỡ đôi, tôi nhớ lại mình đã đi đâu và đã làm gì vào ngày hôm qua.
Khi thứ Sáu đến, dù không bằng học sinh, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Tôi không ghét công việc, nhưng nếu không phải làm việc thì quả thực cũng có chút vui mừng. Tuy nhiên, kỳ thi cũng sắp đến nên tôi vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Sắp tới sẽ là một khoảng thời gian bận rộn, vì vậy...
"Sensei ơi."
"A..."
Thế là tôi chỉ đành buồn bã đáp lại Togawa-san, người đã đến hỏi lịch trình của tôi hôm đó.
"Xin lỗi em, trưa nay cô có việc phải làm rồi..."
Nhìn thấy vẻ mặt ỉu xìu của Togawa-san, lòng tôi bỗng thắt lại.
"Ngày mai, ngày mai nhất định phải chơi cô nhé."
Tôi đã cố gắng hứa một cách chắc nịch, như thể có thể dùng tay nắm lấy lời hứa đó.
"E he he he," Togawa-san cười một cách ngây thơ rồi chạy dọc hành lang. Tôi nhìn theo bóng lưng em và nhắc nhở "Đừng chạy trên hành lang nữa", Togawa-san ở phía xa vẫy tay lại.
"Mai là thứ Bảy mà sensei!"
Bị nhắc, tôi giật mình. Mới vừa xác nhận tâm trạng của ngày thứ Sáu xong, vậy mà lại thế này.
Tôi có đang cố chấp quá không nhỉ?
Nhưng tôi không muốn. Không muốn làm Togawa-san thất vọng dù chỉ một chút.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc Togawa-san quay lưng với tôi là dạ dày tôi đã quặn lên đau đớn như đang biểu tình vì căng thẳng.
"...Chính vì thế nên mới nói là... quá cố chấp nhỉ..."
Tại sao chỉ cần bị Togawa-san ghét bỏ là tôi lại có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ chứ?
Hơn nữa, chuyện đó thâm chí còn chưa xảy ra, chỉ mới là tưởng tượng thôi.
Tôi nhận ra trong đầu mình có một nỗi bất an và một Togawa-san đang ngự trị. "Ngự trị" nghĩa là sao chứ.
Phải rồi, ngày hôm đó đã bắt đầu như thế.
Sau đó, ừm, hình như là... tôi đã trải qua một ngày bình thường, chắc vậy.
Những việc làm trường sau đó hẳn là không có vấn đề gì.
"Hôm nay cô không đi chơi à?"
Tại phòng giáo viên sau giờ học, một giáo viên dạy Lịch sử Nhật Bản đã bắt chuyện với tôi. Đó là một cô giáo đẫy đà với mái tóc điểm bạc. Không cần phải suy nghĩ xem cô ấy đang nói về chuyện gì, tôi liền hiểu ra ngay. Cô ấy còn đang làm động tác ném bóng nữa.
"Công việc bận bịu quá nên tôi không còn cách nào khác."
"Nhưng mà dùng trò ném bắt bóng để cải tạo học sinh thì cảm giác giống thời Showa quá nhỉ."
"Cải tạo nghe to tát quá ạ. Togawa-san đâu phải là học sinh trẻ hư hỏng gì."
"Nhưng tôi nghe nói cô bé đó hay đi chơi đêm lắm."
"Em ấy không hề đi chơi đêm."
Giọng tôi suýt trở nên gay gắt, nhưng tôi đã cố gắng làm nó dịu lại.
Togawa-san không phải là một đứa trẻ như vậy. Hoàn toàn không phải. Tôi muốn tin là không phải.
"Mà, thời Showa. Thời Heisei cũng được."
"Dạ."
"Tôi thích cái cảm giác của thời Showa đó!"
Cô ấy còn nói "Hay nhỉ!". Dù được nói vậy, tôi cũng chỉ biết đáp lại "Vâng ạ" chứ không biết nói gì hơn. Nhưng mà, đương nhiên là các đồng nghiệp cũng đang nhìn. Tôi bất giác nghĩ, liệu có ổn không đây.
Chuyện này không quan trọng lám. Nó không liên quan đến hiện tại. Không phải ở đây, mà là chuyện sau đó nữa.
Sau khi xong việc, trên đường từ cơ quan về nhà vào buổi tối.
Tôi đã thấy một con bướm vàng kim bay lượn trong đêm.
Con bướm vàng kim nhảy múa trong bóng tối.
Mái tóc vàng óng ả đó đang tung bay nhẹ nhàng theo những bước chân nhanh nhẹn.
Tôi lại tình cờ gặp lại em ấy, ở cùng một nơi như lần trước.
"A, sensei kìa. Chào buổi tối."
Chúng tôi ngay lập tức chạm mắt nhau và em ấy chào tôi. Hôm nay Hoshi-san đã cởi bỏ bộ đồ công sở, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi.
"Chào buổi tối."
"Hôm nay không có Rin đi cùng em đâu cô nhé."
Em ấy đã đi trước một bước trước khi tôi kịp kiểm tra. Nhưng tôi vẫn nhìn xung quanh một lượt cho chắc.
"Bộ em không đáng tin chút nào sao."
"Vì tôi tin nên mới tìm. Có thể em lại đang bao che cho Togawa-san."
Tôi nghĩ em ấy là người có lòng tốt. "Ra là vậy à," Hoshi-san dễ dàng đồng tình một cách vui vẻ. Nói sao nhỉ, em ấy có cảm giác khá hời hợt, hay đúng hơn là tùy tiện. Vẻ ngoài thân thiện, dễ gần nhưng thực chất lại toát lên vẻ không mấy quan tâm. Mối quan hệ của chúng tôi còn không thân thiết lắm, nên tôi cũng không chắc mình có đúng không nữa.
"Sensei có rảnh không?"
"Rảnh à... Ừm, vì tôi đang trên đường đi làm về nên nếu nói là rảnh thì cũng không sai..."
Thật khó nói. Khi mệt mỏi, dù có thời gian cũng khó mà gọi là rảnh rỗi.
"Vậy ta đi ăn tối cùng nhau nhé? Thắt chặt tình thân với sensei cũng không tệ."
Tôi nhận được một lời mời bất ngờ. Vì không cảm thấy thân thiết đến mức đó, tôi đang phân vân không biết phải làm sao thì...
"Với lại sensei này, cô không có chuyện gì muốn hỏi về Rin à?"
Em ấy nói vậy, như thể dùng Togawa-san làm mồi câu.
Tôi tức giận vì bị coi là người dễ dàng bị cắn câu bởi một thứ đơn giản như vậy.
Nhưng ngay sau đó, khi nghĩ rằng người này biết một Togawa-san mà tôi chưa từng biết, lòng tôi như có mưa giông bão tố.
Một Togawa-san mà tôi không biết. Một Togawa-san với những người tôi không quen, nở những nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy.
Cơn ghen tuông hoang tưởng cứ quay cuồng trong đầu, khiến tôi gần như đánh mất bản thân.
Dù thế nào đi nữa, sự cố chấp này đã kéo dài quá lâu rồi.
"Đợi một chút để tôi liên lạc với chồng đã."
"Hả? À, ừ nhỉ, vâng vâng."
Không hiểu sao, việc em ấy ngạc nhiên trước sự tồn tại của chồng tôi lại để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
『Hôm nay em đi ăn với bạn nên về hơi muộn. Bữa tối của anh thế nào?』
『Vậy thì anh cũng đi nhậu rồi về luôn. Bị mấy người trong công ty rủ.』
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời đó, anh ấy gửi thêm một sticker hình sushi. Chắc là anh ấy định đi ăn sushi băng chuyền
Nhưng mà, bạn bè. Đã lâu rồi mới có một mối quan hệ bạn bè, lòng tôi có chút phấn chấn. Mối quan hệ với đồng nghiệp ở trường chỉ dừng lại ở mức công việc. Có lẽ nếu tôi chưa kết hôn thì sẽ có nhiều người bắt chuyện hơn.
Và thế là, tôi đã đi theo Hoshi-san đến một quán mà em ấy giới thiệu.
"...................................."
Dần dần từ đoạn này, tôi bắt đầu không muốn nhớ lại nữa.
Cánh cửa dẫn vào nơi đó thật lộng lẫy. Mái nhà màu xanh đậm và cánh cửa được làm một cách chắc chắn, nặng nề. Một vẻ ngoài mà bình thường dù có đi ngang qua và lọt vào mắt, tôi cũng sẽ ngay lập tức loại bỏ khỏi ý thức vì biết đó là nơi không thuộc về mình.
Dù kiến thức của tôi có hạn hẹp, tôi vẫn hiểu được nó có ý nghĩa gì.
"Ừm... nơi này..."
"Là nơi để vui vẻ uống rượu cùng các cô gái."
"Đây chẳng phải là quán bar tiếp viên [note76521]sao!"
"Nhưng chắc chắn là một nơi tốt mà, đúng không?"
Cô Hoshi cười nhăn nhở, như thể vui mừng vì nhận được phản ứng mà em ấy đã đoán trước.
"Không, nhưng mà, cả tôi và Hoshi-san đều là phụ nữ..."
"Không có luật nào cấm phụ nữ đến quán bar tiếp viên cả. Đây chắc chắn sẽ là một kinh nghiệm hay đấy, nào, vào thôi."


2 Bình luận