Web Novel (1~30)
Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (16)
1 Bình luận - Độ dài: 1,661 từ - Cập nhật:
“Con người mẹ em là thế, và gia đình mẹ em cũng y như vậy.”
Togawa-san dường như đã bỏ cuộc từ lâu, nhưng khi em ấy thực sự nói ra điều đó, em ấy thể hiện những cảm xúc tiêu cực một cách rõ ràng. Dù đã quen, nhưng khoảng trống đó sẽ không bao giờ được lấp đầy.
“Togawa-san, em đã bao giờ nói với mẹ rằng em muốn mẹ về nhà chưa?”
“Cô dài dòng quá đó, sensei.”
Lời của Togawa-san hiếm hoi chứa đựng một cái gai rõ ràng. Miệng em ấy méo mó như đang thể hiện sự khó chịu, liên tục gõ ngón tay vào mắt cá chân đang nắm chặt. Tôi nhận ra mình đã vô ý tiến vào sâu quá.
“Cô xin lỗi.”
“Không sao…”
Dù em ấy nói “không sao” nhưng mặt em ấy lại không có vẻ gì là không sao.
“Cho phép cô nói thêm một điều nữa nhé.”
Với khuôn miệng vẫn nhăn nhó, Togawa-san lại nhìn chằm chằm tôi.
“Cảm giác muốn dựa dẫm vào gia đình không phải là điều đáng xấu hổ hay sai trái đâu.”
Đó là một cảm xúc tự nhiên của con người, và dù có lớn đến mấy, chúng ta cũng không thể thoát khỏi nó. Ngay cả khi hình thức gia đình thay đổi, chúng ta vẫn tìm kiếm điều đó.
“…Ừm, em biết rồi.”
Togawa-san nghịch tóc vướng vào tai và quay đi.
“…Xin lỗi cô, em có thái độ không tốt.”
“Có gì đâu. Togawa-san không có gì phải xin lỗi hết.”
Đó là lỗi của tôi khi đã cố gắng chạm vào sâu thẳm trái tim người khác mà không có sự cho phép.
“Ta nên chuyển chủ đề gì đó vui vẻ thôi nhỉ?”
“Được thôi.”
Tôi cố nhớ lại xem chúng tôi có chuyện gì vui vẻ để nói chuyện không, nhưng khó mà tìm thấy niềm vui nào.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của Togawa-san dịu dàng đó trở lại, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
“À, đúng rồi. Sensei, mình cùng chơi game đi.”
Em ấy giãn khuôn miệng đang nhăn nhó và nhảy vọt lên ghế sofa. Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng trong biểu cảm và tâm trạng của em ấy. Có lẽ Togawa-san cũng đang cố gắng cư xử vui vẻ để chiều lòng tôi. Tôi thấy được sự tử tế của Togawa-san trong cách em ấy quan tâm đến người khác.
“Cô chơi game dở lắm…”
“Game không phải là thứ chỉ dành cho những người chơi giỏi đâu.”
Trong lúc Togawa-san vừa nói vừa chuẩn bị máy chơi game, tôi nhìn em ấy với những cái chớp mắt liên tục.
“Thế à.”
Tôi rất tâm đắc với suy nghĩ đó. Dù chơi dở cũng có thể chơi game.
Trước đây, tôi thường từ chối vì e ngại, và đối phương cũng rút lui, thế là xong. Đó là điều bình thường đối với tôi. Nhưng Togawa-san lại kéo tay tôi, muốn tôi chơi cùng. Không phải là vỡ lẽ, nhưng tôi đã nghĩ, “thế cũng được.”
Tôi đã được một học sinh dạy cho một bài học.
“Sensei, lại đây đi.”
Togawa-san vỗ vào ghế sofa, giục tôi đến ngồi cạnh. Đắm chìm trong cảm giác được dạy dỗ, tôi đồng ý và ngồi xuống. Tôi nhận chiếc điều khiển mà Togawa-san đã chuẩn bị và nhìn vào màn hình.
“Cái gì thế này, trông nhũn nhũn quá vậy.”
“Cô sẽ điều khiển mấy nhân vật nhũn nhũn đó đó.”
“Ừm ừm…”
Có vẻ đây là một trò chơi điều khiển các nhân vật nhũn nhũn của Togawa-san. Mục tiêu là… làm cho chúng nhũn nhũn hơn nữa chăng?
“Cơ thể mềm dẻo như vậy cô có hơi ghen tị đấy.”
“Sensei bị cứng người à?”
“Gần đây thì có lẽ đúng là như vậy.”
Thi thoảng trên TV buổi sáng có mấy bài tập thể dục hoặc giãn cơ, tôi thử làm theo và nhận ra nó khó hơn tôi nghĩ. Có lẽ chỉ là do tôi ít vận động và vấn đề tuổi tác mà thôi.
Nội dung trò chơi là những nhân vật nhũn nhũn khó điều khiển hợp sức với nhau để vượt qua các màn chơi. Do tôi chưa quen thao tác, cảm giác khó chịu tăng lên khoảng 50%. Chân tay quá yếu ớt, chỉ cần bước hụt một chút là ngã lăn quay.
“Bị kẹt rồi! Mà hình như cô bị cán rồi thì phải?”
Do thao tác sai, nhân vật nhũn nhũn của tôi lăn lộn và xoắn lại, rồi bị chiếc xe Togawa-san đang đẩy đè bẹp. Khi tôi kêu bị tai nạn, Togawa-san ôm bụng cười run cả vai.
Nghe được tiếng cười của Togawa-san, tôi hiểu ra rằng đây là một trò chơi để tận hưởng những khoảng khắc hài hước như thế này.
Tôi còn chưa bắt kịp niềm vui của trò chơi, thì đã bị cuốn hút bởi tiếng cười và khuôn mặt hớn hở của Togawa-san. Chơi ném bóng cũng vậy, tôi bị cuốn hút theo Togawa-san khi em ấy say mê làm gì đó.
Dường như chính bản thân cô bé này đã trở thành một sự giải trí đối với tôi.
Khi tiếp xúc với Togawa-san, tôi cảm thấy trái tim mình càng ngày càng trở nên phong phú và sống động hơn. Đó là một ngọn lửa kích thích tôi, thứ khó mà tìm thấy trong cuộc sống giáo viên đang ở cuối độ tuổi đôi mươi.
Chúng tôi chơi một lúc rất vui vẻ, nhưng đột nhiên tôi nhận ra mình quên không để ý thời gian. Ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũ kĩ trong phòng khách, tôi nhận ra đã đến lúc phải về. Togawa-san cũng dừng chơi game, có lẽ em ấy đã nhận ra điều đó trong ánh mắt của tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt em ấy hiện lên vẻ buồn bã, khiến tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
"Cô xin lỗi nhé.”
Khi tôi trả lại chiếc điều khiển và xin lỗi, Togawa-san lắc đầu lia lịa.
“Sensei có làm gì sai đâu.”
Togawa-san vuốt đầu tôi một cách kỳ lạ, như thể đang dỗ dành.
“Thôi nào.”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay em ấy ra, Togawa-san mỉm cười vui vẻ.
“Em vui lắm ạ. Sensei, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon. Gặp lại em ở trường ngày mai nhé.”
“Ta lại chơi bóng nữa nha!”
Lời hẹn chơi bóng đến trước, khiến tôi nở một nụ cười gượng gạo. Dù sao thì, với tư cách là giáo viên, tôi vẫn mong em đến trường để học hơn.
Dù có chút mệt mỏi, nhưng niềm vui trong tôi còn lớn hơn, tôi đi về phía cửa. Vui vẻ. Đó là cảm giác đầu tiên ập đến. Nhìn chồng chơi đùa từ phía sau cũng không tệ, nhưng hôm nay tôi đã nhớ lại niềm vui được chơi cùng ai đó. Điều mà tôi đã tận hưởng khi còn là học sinh, nhưng khi trưởng thành lại quên mất. Khi ở bên Togawa-san, niềm vui đó liên tục ùa đến.
Tôi bật cười, có lẽ tôi đang trở nên không còn là người lớn nữa.
“Nè, sensei.”
Khi tôi đang mang giày, Togawa-san bước đến chỗ tôi. Tôi quay lại, chân phải em ấy bước một bước về phía trước.
“Chuyện… chuyện mẹ em các thứ… dù là chuyện không vui…”
Hai bàn tay của Togawa-san lướt trong không khí như đang nắm lấy một bức tường vô hình. Em ấy có vẻ khó nói, nhưng rồi:
“Việc sensei lo lắng cho em… em rất, rất vui.”
Má của Togawa-san ửng hồng ấm áp. Khóe mắt và khóe miệng em ấy mềm mại, như sắp tan chảy.
Đó là một biểu cảm khiến niềm vui của người khác trở thành niềm vui của chính mình.
“Sau này hãy lo lắng cho em thật nhiều nhé!”
“Vậy thì đừng làm những chuyện đáng lo lắng nữa.”
“Hahaha.”
Togawa-san cố ý tỏ ra hài hước, lúc này tôi chỉ biết cười mà không nói được lời nào.
“Chúc ngủ ngon.”
Tôi chào một lần nữa rồi rời khỏi nhà Togawa-san. Bóng tối bên ngoài càng lúc càng sâu thẳm, tôi nhận ra mình đã ở lại lâu hơn dự kiến. Ngay cả khi ra đến con phố quen thuộc, tôi vẫn thấy bối rối vì màn đêm, đến nỗi phải nhớ xem đường đến căn hộ của tôi trong đầu.
Khi bước đi trên đường về nhà, tôi hình dung khung cảnh Togawa-san đang ngồi một mình trên ghế sofa, và trái tim tôi đau nhói trước vẻ mặt im lặng của cô bé.
Một cảm giác luyến tiếc cũng đang nảy sinh trong tôi. Có lẽ tôi đã quá đồng cảm với Togawa-san. Không, không phải là có lẽ, mà là chắc chắn.
Không cần mẹ của Togawa-san nói, tôi đã vượt ra khỏi giới hạn của một giáo viên. Không phải Togawa-san là học sinh của tôi, mà Togawa-san đã trở thành học sinh của tôi. Sự đảo ngược thứ tự đó chắc chắn là một sự thay đổi lớn trong nhận thức của tôi.
Những gì mẹ của Togawa-san nói là không đúng. Bà ta chỉ cố gắng đánh lừa tôi bằng những lời lẽ ngụy biện. Vì thế, sự phản đối và cảm giác khó chịu của tôi hoàn toàn không sai.
Tuy nhiên, cũng có một phần sự thật trong đó.
Đó là người mẹ duy nhất của Togawa-san và bà ta hoàn toàn không có ý định quan tâm đến con gái mình. Dù vậy, không phải chỉ có tôi, cô bé cũng có bạn bè, nhưng…
Tôi quay lại nhìn vào bóng tối sâu thẳm
Thật ra thì tôi nghĩ có lẽ chỉ có một mình tôi mà thôi.


1 Bình luận