Hitozuma Kyoushi ga Oshie...
Hitoma Iruma Nekoyashiki Pushio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1~30)

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (13)

0 Bình luận - Độ dài: 1,401 từ - Cập nhật:

"Hôm nay trời mưa nên không chơi được đâu."

"Ể~~"

Sáng nay, Togawa-san vẫn như thường lệ tươi cười tiến đến chỗ tôi, tôi cứ nghĩ em ấy hứng thú muốn chơi. Em ấy nhướng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ suốt từ nãy đến giờ.

“Bóng chày chuyên nghiệp mà có mưa một tí thì họ vẫn thi đấu đấy sensei.”

“Ở đây không phải thi đấu chuyên nghiệp, và cũng không phải mưa một tí đâu. Trời đang mưa rất to kia kìa.”

Sau một khoảng thời gian trời nắng đẹp thì giờ lại đổ mưa như trút nước. Những giọt mưa văng mạnh vào cửa kính lớp học tạo ra âm thanh dữ dội. Tôi chẳng thiết gì ra ngoài lúc này.

“Vậy thì mình chơi ở nhà thi đấu đi!”

“Các học sinh khác đang sử dụng nhà thi đấu rồi, chơi ném bóng bên trong có hơi nguy hiểm.”

Dù tôi ném không quá mạnh, nhưng nếu lỡ trượt tay có thể trúng học sinh khác. Tôi không muốn bị mắng vì làm ồn hay gây rắc rối đâu.

“Hmm…”

“Nếu Togawa-san bị cảm thì cô sẽ rất buồn đấy. Hôm nay nghỉ nhé, được chứ?”

“Ừm… em hiểu rồi.”

Dù hơi chán nản nhưng Togawa-san vẫn rút lui về chỗ. Nhìn khuôn mặt em ấy có đôi chút buồn bã, tôi đau lòng lắm. Tôi chỉ ước trời đừng mưa nữa, dù sắp tới là mùa mưa.

Tôi cũng đã quen việc chơi ném bóng vào giờ nghỉ trưa, nếu không vận động thì có lẽ hơi bứt rứt. Nhờ mối quan hệ với Togawa-san mà tôi đã dần hình thành thói quen lành mạnh hơn.

Và có lẽ không chỉ cơ thể tôi trở nên sôi nổi hơn, mà cả trái tim cũng vậy.

Trên đường về hôm đó.

“Oái!”

“Đừng có mà ‘Oái'.”

Tôi tóm lấy lưng Togawa-san khi em ấy định giả vờ chạy trốn. Tình cờ tôi lại gặp em ấy.

Lúc đó là buổi tối, giữa phố. Togawa-san bị tôi giữ lại, trước khi bị mắng thì em ấy nói lý do:

“Hôm nay không chơi ném bóng mà~”

“Dù không chơi thì cũng đừng đi lung tung vào giờ này được không?”

Tôi buông tay ra, em ấy không chạy nữa, chỉ cười toe toét: “Hehe~”

“Sensei, hôm nay cô làm việc vất vả rồi.”

“Cảm ơn em. Nhưng cô sáng mắt mà, không lừa được đâu.”

Togawa-san lắc đầu, không thấy hề tỏ ra tội lỗi gì. Hôm nay có vẻ không thấy Hoshi-san đi cùng nữa.

“Hôm nay… ừm… à, không phải đâu.”

Cô ấy quay mặt, thay đổi biểu cảm như vừa nghĩ ra cái bào chữa hoàn hảo.

“Hôm nay ấy nhé em tới cửa tiệm của mẹ em chơi cơ~”

“Cửa tiệm của mẹ?”

Cô gái chỉ sang bên. Tôi cũng quay theo hướng đó và thấy ngay trước mắt một cửa hàng.

“Trông mặt tiền có nét hoài cổ ghê.”

“Nghe nói hồi xưa là ngân hàng đó. Người ta bảo là chỉ giữ nguyên phần bên ngoài thôi.”

“Ồ…”

Nhìn tên quán ở bên ngoài và phần giới thiệu nhỏ, thì có vẻ đây là một quán bar.

“Nếu cô không tin thì cứ đến xem nhé. Mẹ em ở đó.”

“Là mẹ của Togawa-san… à…”

Một người để con như thế này, tôi cũng phần nào đoán được tính cách mẹ em ấy.

Dù vậy, tôi nghĩ ít nhất cũng nên thử đến một lần xem sao.

“Vậy… bây giờ cô gặp được không?”

“Ể, cô đến thật đấy à?”

Có vẻ Togawa-san bất ngờ và hơi lúng túng. Em ấy do dự rồi lưỡng lự…

Rồi khi em ấy sắp bỏ chạy, tôi lại túm lại.

“Thôi được rồi.”

Cuối cùng em ấy cũng thôi chống cự và dẫn tôi vào.

Togawa-san mở cánh cửa nặng nề. Một quán bar à… nếu nói thật thì tôi lại thấy hơi căng thẳng.

Nhân viên chào đón nhìn thấy mặt Togawa-san thì cười hiền:

“Chào mừng, Rin‑chan!”

"Yaho~, lâu rồi mới gặp~”

Giọng chào thân thiện như giữa người quen. Sau đó, nhân viên quay sang nhìn tôi đang đi phía sau và khẽ cúi đầu kính nhã.

“Gọi mẹ cháu ra đi. Bảo là có giáo viên đến thăm,.”

“Giáo viên ư…Rin‑chan đã gây chuyện gì sao ạ?”

“Thôi mà, đừng lo nữa,” Togawa-san đẩy nhẹ vai nhân viên quầy. Người nhân viên cười ngượng rồi đi vào trong. Một lát sau, có lẽ là từ khu vực bếp, một người phụ nữ bước ra với dáng đi lừ đừ.

Khi nhìn thấy Togawa-san, người phụ nữ nheo mắt lại. Tôi thấy tay Togawa-san đang siết chặt lại.

“Cô giáo ở trường à… sao, đang làm gì ở đây thế?”

“Sensei không làm gì hết… nhưng cô ấy bảo muốn đến gặp mẹ.”

Togawa-san là người đến quán trước, nhưng tôi giữ im lặng về chuyện đó.

“Cô cứ ngồi đó đi nhé.”

Togawa-san ngồi ở góc quầy bar. Tôi và mẹ Togawa-san đối diện nhau, ánh mắt giao nhau.

Ban đầu, tôi thấy mẹ Togawa-san không giống em ấy lắm. Có lẽ do cách trang điểm.

“Chào cô giáo, tôi là mẹ của Rin.”

“Tôi là Ichigahara Itsuki. Năm nay tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy.”

“Ồ… vậy cô muốn nói chuyện gì với tôi à? Nhưng tôi đang bận lắm. Tất cả món ăn và đồ nhắm ở đây đều do một tay tôi làm. Cô muốn nói chuyện trong khi tôi làm việc không?”

Giọng cười có phần bất cẩn, khiến tôi cảm thấy có chút gì đó nghiêng ngả trong lòng.

“Thế cô giáo có thể vào bếp được không?”

"Dĩ nhiên là không."

"Vậy à."

"Tôi có thể đợi đến khi chị làm xong việc... Quán mở cửa đến mấy giờ thế?"

"Đến một giờ sáng. Cô có thể đợi đến lúc đó không?"

"...Thế thì khó quá."

Tôi đặt túi xuống và kéo ghế ngồi. Khi ngồi xuống, góc nhìn bỗng thay đổi, và tôi thấy quán bar này như một không gian khác.

Đây là lần đầu tiên tôi và quán bar, và tôi nhì thấy những chai rượu được xếp ngăn nắp trên kệ. Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong không gian tối cùng với mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Nửa bàn bên dưới uốn cong hình bán nguyệt, khoảng nửa kia đã chật các chai rượu.

Khi tôi lặng lẽ cảm động vì lần đầu được nhìn thấy bartender. Người nhân viên khẽ gật đầu, tôi cũng đáp lại.

"Đây là lần đầu cô đến quán bar đúng không?"

"Vâng, tôi ít đến những nơi như thế này lắm."

Mẹ của em ấy nhìn tôi chằm chằm. Khác với cô con gái, ánh mắt cô ấy không có chút mềm mại nào.

"Có chuyện gì sao?"

"Cô giáo cũng là phụ nữ xinh đẹp đấy chứ. Đã kết hôn chưa?"

"Tôi kết hôn rồi."

"Ồ..."

Dù là người hỏi nhưng trông cô ấy có vẻ không quan tâm lắm, còn nghiêng đầu như thể không hiểu.

"Vậy lần sau dẫn chồng đến uống đi. Món ăn ở đây nổi tiếng lắm đấy."

“Đã bắt đầu đếm ngược 5 phút rồi phải không?”

“Đúng vậy,” mẹ của Togawa-san gật đầu mà không cười. Sau đó, cô ấy còn làm động tác đếm ngón tay như thể đang đếm thật.

Tôi hơi do dự một chút trước khi nói tiếp.

“Togawa-san… Rin là học trò của tôi. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy. Nếu học sinh thường xuyên ra ngoài vào ban đêm như vậy, cha mẹ không có trách nhiệm nhắc nhở hay giáo dục sao?”

“Không đâu.”

Mẹ của Togawa, tay chống má, trả lời một cách lười biếng.

“Dù là trẻ con hay người lớn, nếu làm gì đó mà bị tổn thương thì cũng đáng thôi. Cơ mà, học sinh cấp ba giờ cũng gần như người lớn rồi còn gì. Rin còn cao hơn tôi nữa. Không phải nó cũng cao hơn cả cô giáo sao?”

“Không phải vấn đề về thể chất, mà là về sự trưởng thành về tinh thần…”

“Biết làm sao được.”

Cô ấy thở phào, như thể muốn xua đi ý kiến của tôi, và rõ ràng là giọng điệu trở nên sắc nhọn hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận