Hitozuma Kyoushi ga Oshie...
Hitoma Iruma Nekoyashiki Pushio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (1~30)

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (19)

1 Bình luận - Độ dài: 1,700 từ - Cập nhật:

Hoshi-san choàng tay qua vai tôi, thúc giục tôi tiến về phía trước như thể không cho tôi trốn thoát.

"Tôi còn là giáo viên..."

"Không có luật nào cấm giáo viên thường xuyên đến quán bar tiếp viên cả."

"Có chứ! ...Cơ mà, có không nhỉ?"

"Chắc là có đấy."

Em ấy cứ thế đi thẳng vào, hoàn toàn không thèm nghe lời người khác. Phải rồi, tối qua là lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm quán bar tiếp viên.

Bị một người bạn xấu lôi kéo, tôi đã được dẫn vào một thế giới xa lạ.

Càng nhớ lại, mồ hôi lạnh càng túa ra.

Nhưng ấn tượng sau khi vào bên trong lại không hề tệ đến thế.

"Đẹp quá..."

Toàn bộ không gian được thống nhất bởi bê tông màu xanh đậm, cộng thêm chút ánh sáng mờ ảo khiến người ta liên tưởng đến biển đêm. Cách bố trí ghế sofa và đồ đạc giống như sảnh khách sạn. Nơi đó hình như là quầy lễ tân.

Tôi đã có những suy nghĩ vu vơ, kiểu như "trông sang trọng thật đấy".

Trong lúc chờ đợi, tôi thử hỏi Hoshi-san sau khi kiểm tra ví tiền.

"Ừm, những nơi như thế này có đắt không?"

"Không sao đâu. Quán lươn mới mở trước cửa hàng rau củ gần đây cũng đắt lắm. Nhìn giá mà em giật mình luôn ấy."

Tôi không hiểu "không sao" có nghĩa là gì.

"Giá được tính theo giờ, rượu rẻ thì uống thoải mái. Nhưng nếu ăn món khác thì sẽ bị tính thêm tiền. Ngoài ra còn có phí chỉ định nhân viên, phí gia hạn... À phải rồi, cô giáo thích mẫu con gái như thế nào?"

"Thích á, ơ, hả?"

"Để em đoán nhé. Chắc là mẫu con gái giống Rin chứ gì."

Khi bị chỉ ra điều đó, hình như má tôi đã nóng bừng lên.

"Em... đang nói gì vậy?"

Ngọn lửa quá lớn khiến tôi không thể mạnh mẽ phủ nhận.

"Hoshi-san có đang hiểu lầm gì không đấy?"

"Hiểu lầm gì cơ."

Em ấy giả vờ nhìn xuống chân như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trong lúc tôi đang tức tối thì cô Hoshi, như thể chỉ chờ có vậy, phá lên cười.

"Mẫu con gái giống Rin à... không biết có không nhỉ. Ở đây chắc có mấy cô cao ráo đấy."

"Tôi đã bảo là không phải rồi mà."

Vả lại, nếu trong quán bar tiếp viên mà có người giống Togawa-san... thì có phải là rất khó chịu không.

Dù chỉ là người giống Togawa-san, nhưng nếu em ấy mỉm cười để lấy lòng người khác, dựa dẫm một cách nũng nịu... thì chẳng phải là rất khó chịu sao. Vốn từ của tôi cứ mất dần, chỉ còn lại sự từ chối như một đứa trẻ đang ăn vạ.

Khi tôi nói vậy, Hoshi-san lại trêu chọc "Ồ, xem ra cũng nghiêm túc phết nhỉ", và khi đầu óc tôi không còn theo kịp nữa thì chúng tôi được dẫn vào sâu bên trong quán. Rốt cuộc, không biết tôi có chỉ định ai không nữa.

"Chào mừng quý khách."

Người đó có vẻ là quản lý quán, ngay khi nhìn thấy Hoshi-san, đã chào một cách miễn cưỡng với đôi môi trở nên vô cảm. Qua thái độ và khuôn mặt không nên có trong ngành dịch vụ, có thể thấy họ là những người bạn thân thiết.

"Này quản lý! Cho một cô xinh tươi nhất nhé."

"Được rồi, im lặng ngồi xuống và chờ đi."

"Vâng. À, hôm nay tôi có dẫn bạn đến nữa. Đây này, đây này."

Hoshi-san giới thiệu tôi với một thái độ tự nhiên như đang khoe hộp bánh quy bồ câu Hato Sabure mới mua.

"Chào mừng quý khách."

"Vâng, chào anh..."

"Giờ mới thay đổi thái độ thì cũng muộn rồi."

Bị xua tay đuổi đi như thể "ồn ào quá, đi nhanh đi", tôi và Hoshi-san bị đẩy vào một chỗ ngồi ở phía trong. Cũng giống như quầy lễ tân, nơi đây cũng lấy màu xanh làm chủ đạo, không gian quán hơi tối, thỉnh thoảng có những ánh đèn tròn lơ lửng trên trần nhà. "Đẹp quá," mắt tôi bất giác dõi theo màn trình diễn dệt nên bởi ánh sáng.

"Em keo kiệt không trả thêm phí, giá của mỗi khách lại thấp nên bị ghét đấy."

"Ra là vậy ạ..."

Tôi nếm trải cảm giác của một thế giới có ngành nghề hoàn toàn khác, tự nhủ "ra là có những chuyện như vậy".

"Gia hạn á? Không! Uống rượu được không? Không được, uống nước đi!"

Hoshi-san thay đổi giọng điệu như đang tái hiện lại cuộc đối thoại, rồi phá lên cười.

Đúng là một vị khách có vẻ sẽ bị ghét cay ghét đắng.

"Sensei cũng đừng lơ là đấy. Chỉ cần mời một ly là họ sẽ nũng nịu 'Em uống thêm ly nữa được không ạ?' ngay."

"Ừm, thì đó cũng là nội dung công việc của họ mà."

Nghĩ lại thì đây là một công việc kỳ lạ. Nhưng nếu nó làm đối phương cảm thấy vui vẻ, thì có lẽ nó cũng có lý.

Có lẽ cũng giống như việc tôi mua găng tay bóng chày cho Togawa-san.

Không, tôi không hề phục vụ cho Togawa-san, cũng không hề say mê em ấy.

"Với lại hình như họ còn nghĩ em có thể sẽ ra tay với mấy cô gái trong quán nữa đấy. Đúng là định kiến tồi tệ."

"Gì cơ?"

"Hmph," Hoshi-san khịt mũi như thể thể hiện lòng tự tôn của mình.

"Em chỉ ra tay với những cô gái lùn và ngực bự thôi."

"Hả?"

Trong lúc tôi còn đang bối rối trước ham muốn trần trụi vừa vụt qua, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đã nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Khi tôi còn đang choáng váng vì khoảng cách quá gần, một mùi hương dễ chịu, một giọng nói, một nụ cười và một lời chào đã bay đến.

"Chào mừng quý khách. Có một vị khách xinh đẹp thế này làm chúng em cũng hồi hộp theo."

"À, chào... chào cô."

Khoảng cách, cách nói chuyện, trang phục. Đó là một cô gái tiếp viên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào, tôi cảm động một cách kì lạ.

Trong khi đó, Hoshi-san chống cằm thở dài.

"Lại là mày à."

"Cảm ơn chị vì đã chỉ định em nhé."

"Tại sao chị không chỉ định mà lúc nào cũng bị tính phí chỉ định vậy hả?"

"Chẳng phải chị đã nói với quản lý là cho 'cô gái tốt nhất' sao?"

Bị đáp lại bằng một vẻ mặt thản nhiên, Hoshi-san chỉ mỉm cười.

"Tự tin như thế là tốt đấy. Phải như vậy chứ."

Hoshi giới thiệu cô gái tiếp viên với tôi.

"À, con bé này là bạn bình thường của em thôi. Nên là, chả có gì đáng quý cả."

"Chứ trong quán này chị có ai không phải bạn à?"

"Mấy đứa mới vào thì chắc cũng có đứa không quen. Chắc vậy."

Cô gái tiếp viên vừa chuẩn bị rượu vừa than phiền về Hoshi-san.

"Chị này sống bằng cách lợi dụng vẻ ngoài vô dụng của mình đấy ạ."

"Hả."

"Mặt đẹp thì có gì sai."

Một sự tự tin đáng kinh ngạc, nhưng đó là một dung mạo xứng đáng với điều đó. Vẻ đẹp của đôi mày và cặp mắt ấy hiếm khi được thấy. Thành thật mà nói, tôi nghĩ đó là một khuôn mặt không thiếu người theo đuổi ngay cả khi không chơi bời ở quán bar tiếp viên.

Nhưng có lẽ có những thứ chỉ có thể có được ở quán bar tiếp viên.

Đúng vậy, tôi đã bước chân vào thế giới được bao quanh bởi những người phụ nữ lộng lẫy như thế này.

Và từ lúc đó, những đường nét ký ức của tôi ngày càng nhòe đi.

"Sensei cũng nghĩ mình là người đẹp, đúng không?"

Hình như chúng tôi đã nói chuyện đó trước cả khi uống rượu.

"Tôi thì,"

"Em không phải là học sinh của cô đâu. Hãy nói thật lòng đi nào."

"............Một chút thôi."

Sống đến giờ này, tôi cũng đã không ít lần cảm thấy mình được lòng mọi người.

"Theo em thấy thì sensei cũng là một mỹ nhân đấy ạ. Cảm giác như một cô chị gái xinh đẹp đáng ngưỡng mộ ở trong xóm ấy."

Tôi thán phục cách em ấy khéo léo nói những lời hay ý đẹp với một người lớn tuổi hơn. Có lẽ sự lựa chọn từ ngữ khéo léo đó chính là sự chuyên nghiệp. Tôi cầm ly rượu vừa được rót trong tay, lắc lư nhẹ nhàng.

Sau đó, không biết vì sao, câu chuyện lại nhảy sang chủ đề khác. Đoạn này, ký ức của tôi rời rạc.

"Sensei có vẻ có định kiến với quán bar tiếp viên nhỉ."

"Định kiến gì chứ... À không, có lẽ là có một chút."

"Thừa nhận dễ dàng như thế... cô đúng là một người nghiêm túc nhỉ."

Không hiểu sao, tôi lại nghe thấy những lời mà mình vẫn thường được nghe.

"Sensei là giáo viên ở trường của Rin, đúng không?"

"Đúng, có chuyện gì sao?"

"Không ạ, đó là một ngôi trường tốt đấy."

Em ấy đột nhiên nhìn đi chỗ khác và giọng điệu trở nên cứng nhắc. Rõ ràng là rất đáng ngờ.

"Đồng phục thủy thủ của trường đó dễ thương nhỉ. Đồng phục blazer cũng không tệ, nhưng nếu để ngắm thì em vẫn thích đồng phục thủy thủ hơn."

Em ấy thao thao bất tuyệt về sở thích mà không ai hỏi. Tôi cũng đồng tình một chút.

"Chắc là có chuyện gì mờ ám nên chị mới ra tay với cả học sinh trung học đúng không?"

"Này này!"

"Học sinh trung học?"

Ra tay?

Không hiểu sao, tôi cảm thấy như chính lồng ngực mình cũng bị đấm vào chỗ đau.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Quá tốc độ , cảm ơn trans
Xem thêm