Hitozuma Kyoushi ga Oshie...
Hitoma Iruma Nekoyashiki Pushio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol. 1

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (20)

2 Bình luận - Độ dài: 4,700 từ - Cập nhật:

"Chị này từng ra tay với mấy cô gái ở quán khác nên bị cấm vào gần hết rồi."

"Ồ vậy ư?"

"Không, chuyện đó...  quá trình phức tạp lắm, gọi là 'ra tay' thì cũng không đúng. Em chỉ biết em ấy là tiếp viên quán bar sau này thôi... Hơn nữa, chị chưa từng đến cái quán đó lần nào cả. Chưa từng đến mà lại bị cấm cửa là sao chứ? Mà này, giờ nghĩ lại, chị đúng là nạn nhân rồi còn gì?"

Trước ánh nhìn nghi ngờ của tôi về việc Hoshi-san đang nói về chuyện gì, em ấy vô tư trả lời: 

"À, em thích con gái ấy mà. Chỉ là sở thích bình thường thôi."

Hoshi-san tiết lộ điều đó mà không hề giấu giếm gì. Nhưng lạ thay, tôi không hề thấy bất ngờ mấy. 

Tại sao vậy nhỉ? Cứ như thể tôi đã biết điều gì đó từ trước, và cũng quen với nó rồi, nên tôi cứ thế mà chấp nhận thôi. 

"Cho nên em mới đến quán bar này

"Tôi cũng lờ mờ đoán ra rồi, nhưng mà là kiểu..."

"Sensei không cảm thấy khó chịu gì sao?"

"À... Tôi cũng chưa từng nghĩ đến... Cơ mà, tại sao Togawa-san thì em lại không 'ra tay', không phải em có ý đồ không trong sáng em với ấy sao?"

"Rin không phải kiểu người em thích, nên em sẽ không làm gì đâu."

Hoshi-san vừa nói "không đâu" vừa xua tay lia lịa. 

"Lúc đấy RIn cứ lang thang ngoài đường trong bộ đồng phục, em thấy em ấy có vẻ không cảnh giác nên mới bắt chuyện rồi giúp đỡ chút thôi."

"Vậy sao... Cảm ơn em."

"Sao sensei lại cảm ơn?"

"Vì tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy mà."

Khi nghe tôi trả lời vậy, Hoshi-san cười cợt nhả: "Cô đúng là giáo viên tốt ha."

Nhưng nói Togawa-san không phải gu của mình thì tiêu chuẩn của em ấy cao đến mức nào chứ. 

"Tôi nói chuyện này hơi lạ, cơ mà, tôi nghĩ Togawa-san cũng dễ thương đấy chứ."

"Ừm, thì cũng có thể gọi là xinh tươi. Đúng như sensei nói, là kiểu dễ thương. Có khi chất giống mấy con chó to ấy. Nhưng em ấy thì không được, cao quá."

"Cao...?"

À, tôi chợt nhớ ra em ấy vừa mới nói mấy lời đầy ham muốn ban nãy. 

"Em chỉ thích kiểu phụ nữ nhỏ nhắn thôi, là vậy đó."

"Nhưng nếu nhỏ nhắn thì chắc chắn sẽ nhỏ tuổi hơn đúng không?"

"Ừ thì cái đó... Cũng đúng."

Hoshi-san cố gắng che đậy những phần nhạy cảm bằng giọng lớn cùng với sự dứt khoát. Tôi cảm thấy ánh mắt của mình nhìn đang nhìn Hoshi-san ngày càng nheo lại. Và rồi tôi nhận ra, cô gái quán bar đang tiếp đãi chúng tôi rất cao, và đã hiểu tại sao em ấy lại được chỉ định. 

Sau một tiếng hắng giọng, Hoshi-san nói với giọng điệu nhưng đang liếm láp:

"Mấy em gái lùn ngực bự là tuyệt nhất."

Lần này em ấy nói thắng ra luôn. 

"Một người đầy rẫy ham muốn như thế này hiếm thấy thật."

"À, ừm... Thôi thì, gu của mỗi người mỗi khác, phải không ạ...?" 

Đây là một chủ đề khó mà đề cập đến. 

"Thế sensei thích kiểu con gái nào? Hình như ban nãy em có hỏi rồi nhưng thôi kệ đi."

Mũi nhọn chuyển sang tôi, và khung cảnh xung quanh bắt đầu mờ nhạt. 

"Không, ừm, em hỏi về 'kiểu con gái' thì... Tôi đã kết hôn rồi mà?"

Tôi đưa nhẫn cưới ra, nhưng em ấy chỉ nhẹ nhàng phớt lờ: "Vậy à."

"Thế, sensei thích kiểu Rin nào?"

"Tại sao lại chỉ giới hạn là Togawa-san vậy?"

"Chứ gì nữa, mày biết mà, phải không?"

Hoshi-san chọc cô gái bên cạnh. Cô gái quán bar cười khúc khích:

"Rin-chan à."

"Em biết Togawa-san sao?"

"Vâng. Em ấy từng đến đây rồi."

"Hả!?"

"Là do người kia dẫn đến đấy ạ."

Cô gái quán bar mách lẻo, vừa nói vừa chỉ tay vào một cô gái tóc vàng. 

"Hoshi-san, em đúng là..."

"Nô hô hô."

"Em nghĩ gì vậy chứ!"

"Sensei, đừng la lớn quá, sẽ làm phiền khách khứa xung quanh đấy."

Khi tôi thở phì phò nhìn chằm chằm, Hoshi-san lại rung vai cười "nô hô hô". Cái kiểu cười đó thật khó chịu. Vì quá tức giận, tôi vội lấy ly nước che miệng để ngăn mình hét lên. 

"Rin nói muốn đến nên em mới mới đưa em ấy đến đây mà. Mẹ em ấy quen hầu hết mọi người ở khu này mà."

"Mẹ của Togawa-san..."

Lẽ nào Togawa-san muốn đến gần hơn một chút?

"Em ấy bảo muốn đi nên em nghĩ chắc sẽ ổn thôi."

"Không ổn chút nào hết."

"Rin-chan đã vui lắm đấy. Em ấy cười sặc sụa khi thấy cái tên ngồi bên cạnh nói âm ĩ: 'Mấy em gái ngồi đằng kia ơi, ai muốn ăn trái cây thì đi hẹn hò ở tiệm rau củ với anh này!'"

"Khách hàng gì mà tệ hại vậy, cấm cửa đi chứ."

"Không hiểu sao lại không bị cấm nhỉ?"

"À mà, vì Rin không đủ tuổi nên bọn em bảo em ấy hai mươi tuổi."

"Togawa-san hai mươi tuổi..."

Không hiểu sao tôi lại nuốt nước bọt. 

"Nhưng mà em ấy mặc nguyên bộ đồng phục."

"Sao không ngăn em ấy lại!"

Tôi la lên khô cả cổ họng, nên liền uống một ngụm nước từ ly đang cầm. Làn nước lạnh trôi qua cổ họng thật sảng khoái. 

"Hai mươi tuổi mà mặc đồng phục thủy thủ không được ạ?"

"Chuyện đó không thể thấp nhận được!" 

Tôi uống cạn ly nước. 

"Hừm, thôi được rồi, khoan hãy nói về chuyện đó. Nay cô nhân viên, không gia hạn thêm thời gian đâu nhé."

"Khoan đã, sensei rót thêm rượu làm gì thế?"

"Thì ly có còn gì đâu... Tôi nghĩ ăn nó không ngon..."

"Không hiểu cô đang nói gì nữa..."

"Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi"

"Trận chiến?"

Đó là những lời cuối cùng tôi còn nhớ. 

Là quán bar. Đúng rồi, cuối cùng, tôi đã đi cùng Hoshi-san đến quán bar, tôi đã ngồi nói chuyện với em ấy, các cô gái ở quán bar đó phục vụ rất chuyên nghiệp... Nhưng từ lúc đó trở đi, từ khi rượu được mang ra, kí ức của tôi đã bay biến. 

"Nhà em không có ai, nên nếu gửi sensei đến đây là hợp lí nhất rồi."

Khi Togawa-san kéo rèm ra, ánh nắng chói chang như muốn kết tội tôi ập vào Những hạt bụi li ti bay lượn theo chuyển động của tấm rèm cửa, bay lơ lửng trong ánh sáng rực rỡ. Một con đau nhói trong mắt khi tôi nhìn vào ánh sáng trong lành báo hiệu sự kết thúc của mùa mưa. 

Khi tôi ngẩng mặt lên, hơi thở phả ra từ kẽ răng nồng nặc mùi rượu. Nó nói tất cả chuyện của tôi vào đêm qua. 

"Cô đã uống đến mức bất tỉnh nhân sự, rồi cứ thế, đến đây...?"

Togawa-san cười như thể vừa nhớ ra điều gì đó, khuỷu tay tôi cứ run lên. 

"Cô là giáo viên chủ nhiệm mà lại..."

"Cô còn nhớ hả?"

Togawa-san nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, nhưng tôi không thể nói chuyện mạch lạc được vì quá sốc. 

"Là giáo viên, rồi phải kỉ luật này, gương mẫu nọ, vậy mà lại say xỉn ở nhà học trò... Như này, có đáng bị gọi là đồ bỏ đi không?"

Tôi muốn nói một người làm nghề giáo mà lại say rượu đến mức phải nhờ học trò chăm sóc thì thật là không thể chấp nhận được. 

"Có lẽ cô là đồ bỏ đi thật rồi."

Giọng tôi cao vút đến lạ thường. Mắt tôi đau nhức vì cơn đau đầu. 

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cười quái dị. Tôi không biết làm gì khác ngoài cười hùa theo. 

"Thôi thôi, cô uống thêm trà đi này."

Togawa-san ôm lấy và nhẹ nhàng xoa vai tôi. Tôi rên rỉ, rồi vội vàng uống cạn ly trà đang cầm chặt. Tôi cảm thấy nước đang dần thấm vào cơ thể rệu rã vì rượu. Có điều mắt tôi vẫn không ngừng quay cuồng. 

Mà khoan, trời sáng rồi ư... Một ngày mới đã bắt đầu. Tôi đã ngủ ở ngoài mà không hề báo gì cho chồng. Chồng tôi có liên lạc gì không? Có không nhỉ? Nếu có thì tôi có trả lời được không? Anh ấy có lo lắng đến mức báo cảnh sát không? Phải làm sao bây giờ? Nỗi bất an, hối hạn, tội lỗi và áy náy cứ ập đến dồn dập trong lòng tôi. 

Ngay cả Togawa-san đang cười rạng rỡ dưới ánh nắng, cũng không thể ngăn được vô vàn cảm xúc tiêu cực của tôi lúc này. 

Dù là người cùng giới, dù là nhà của học trò, tôi vẫn ngủ trên giường của người ta. 

Không, không có chuyện gì cả... Không có gì... Nhưng...

Cái cảm giác khó chịu đến tột cùng khi nhìn vào Togawa-san đến từ đâu?

"Sensei thấy đỡ hơn chưa?"

"À, ừm... Đỡ hơn một chút rồi."

Nếu việc co ro trong nỗi thất vọng được coi là "đỡ hơn". Sức để nắm chặt chai trà đã uống còn một nửa cũng sắp cạn dần. Tôi phải về nhà ngay lập tức. Còn phải cảm ơn và xin lỗi Togawa-san nữa. Chắc tôi cũng đã làm phiền Hoshi-san rồi, việc cần làm thì cứ chồng chất lên, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích. Bình thường tôi còn có thể nghĩ đến việc giải quyết từng thứ một, nhưng đầu tôi bây giờ nặng trĩu, hoàn toàn không ổn chút nào. 

Togawa-san hẵng giọng một cái rồi đánh mắt sang chỗ khác. 

"Còn cái này. Em cũng giặt giúp sensei rồi. Đây ạ."

"Hả...?"

Thứ Togawa-san giấu sau lưng là một bộ đồ lót nữ. Sao trông quen quá vậy... Là của tôi ư? 

"Hể hể hể!?"

Tôi nhảy khỏi giường, run rẩy, rồi sờ lên lớp quần áo bên ngoài để kiểm tra, cảm giác máu trong người như bị rút cạn. 

Cùng với cơn buồn nôn và sự thay đổi đột ngột nhiệt độ ở sau lưng, tôi cảm thấy sức khỏe của mình bị suy sụp nhanh chóng. 

"Cái đó, cái đó là của cô!"

"Đúng rồi, là của cô đó."

Môi dưới của tôi run lên bần bật, không thể thốt ra một câu hỏi tử tế nào. Tại sao cái đó lại là của tôi... Không phải vậy, tại sao nó lại nằm trong tay Togawa-san?

Những dự đoán tồi tệ nhất cứ nối tiếp nhau, lấp đầy mắt tôi bằng vạch đen. 

"Hôm qua cô đã..."

Tôi quá sợ để hỏi. Trong lúc giằng xé giữa việc bịt tai lại hay hét lên, Togawa-san nhẹ nhàng đặt bộ đồ lót xuống. 

"Sensei nói muốn đi vệ sinh nên em dẫn cô đi, rồi sensei đập đầu vào thành bồn cầu, ngã lăn ra sàn và khóc, thấy cô không tự đi được, nên em đã cởi quần lót của sensei ra."

"Cô đi chết đây."

Tôi nhảy vọt xuống giường, tìm cửa sổ nào dễ nhảy xuống nhất, nhưng Togawa-san liền tóm lấy tai tôi ngăn cản. 

"Hãy sống thật mạnh khỏe nhé Togawa-san."

"Không, sensei, cô mới là người cần sống mạnh khỏe chứ."

"Giờ cô có thể bị hút xuống dễ lắm."

"Không sao đâu sensei à. Em đã cố gắng không nhìn thấy chỗ cô đi vệ sinh rồi."

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA..."

8716f100-c641-4227-939b-e1eca9b75617.jpg

Tiếng thét như tiếng khóc chào đời tự nhiên bật ra, vang vọng trong xương hàm tôi. Tôi ôm đầu quằn quại. Quằn quại. QUẰN QUẠI! Tôi không thể nhìn thẳng mắt học trò của mình nữa. Togawa-san, đồ lót của tôi, đi vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh vệ sinh!

Một tiếng "bụp" vang lên. 

Đầu tôi dường như đã đạt đến giới hạn, quay cuồng rồi đột nhiên bình tĩnh trở lại. Cơ thể tôi hơi nghiêng về bên phải. 

Tôi yếu ớt liếc nhìn xuống chân và thấy một vết bầm tím sẫm màu như đáy biển sâu trên cẳng chân phải. Không chỉ có một mà có đến hai hoặc ba vết rõ mồn một. 

À, ra vậy. 

Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể quỳ rạp xuống đất mà không có một chút do dự hay giằng xé nào. 

"Cô xin lỗi!"

"Không sao, không sao đâu, sensei lúc đó khóc lóc mè nheo trông đáng yêu lắm đó."

Học trò của tôi mỉm cười dịu dàng, như muốn an ủi. 

"Cô vẫn muốn chết."

"Không được. Với lại sensei mặc quần lót vào đi chứ."

"A...thôi rồi........................a."

Sự thảm hại khiến tôi không thể nói nên lời. 

Tôi vừa khóc vừa cầm lấy chiếc đồ lót vừa giặt xong, rồi mặc lại. Học trò của mình đã giặt cả đồ lót cho mình sao? Thật là đau khổ nhưng cứ cúi mặt xuống là muốn nôn. Cảm giác vùng dưới hơi bí bách khiến tôi suýt khụy xuống vì muốn khóc, nhưng khi quay lại, Togawa-san lại đứng sững lại, nụ cười hiếm hoi cũng biến mất. Em ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

"Togawa-san?"

"À... ừm, không có gì đâu. Ta xuống nhà nói chuyện đi."

Em ấy lập tức mỉm cười, rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Có gì đó rất lạ, nhưng lúc đó tôi không còn tâm trí để bận tâm. Tôi rên rỉ như zombie trong Minecraft và bước ra khỏi phòng với những bước chân loạng choạng. Đương nhiên, phía trước là một hành lang xa lạ. Tôi từng đến nhà Togawa-san rồi, nhưng chưa bao giờ lên lầu hai. Tôi bước xuống cầu thang với bước chân lảo đảo, nhưng lại không bị ngã.

Khi xuống dưới, đúng là nhà của Togawa-san. "Trời ơi, mình đã ngủ lại nhà người khác mà không xin phép chồng," cảm giác đó cứ nhảy nhót trong tâm trí tôi dưới ánh sáng. Cũng có thể nói là tôi đã vứt bỏ tất cả. Tôi chưa từng trải qua một sự việc thảm hại đến mức này trong đời. Cái gì chứ, tôi đã uống quá chén đến mức ngủ lại nhà học trò và được giúp đỡ khi đi vệ sinh ư? Đó là một buổi sáng mà những điều tôi không thể tưởng tượng nổi cho đến tận hôm qua, giờ đang xếp hàng chào đón tôi.

"A ha ha ha ha ha ha."

"Đáng sợ quá..."

Tôi chỉ biết ngẩng mặt lên mà cười. Nếu không cười, có lẽ tâm hồn tôi sẽ chết mất, thực tế nó tàn nhẫn đến thế đấy. 

Ngăn cách bởi chiếc bàn sưởi kotatsu trong phòng khách, một giáo viên vô dụng đến mức không tự đi vệ sinh được và một nữ sinh trung học với nụ cười xinh xắn đang ngồi đối diện nhau. Đáng lẽ tôi phải là tấm gương để dạy dỗ cô học trò đáng yêu này về cuộc sống và những bài học cuộc sống, nhưng thứ tôi cho em ấy thấy lại là cặn bã của xã hội.

"Togawa-san, cô xin lỗi vì là đồ bỏ đi nhé."

"...Sensei à, cô không làm gì đáng phải xin lỗi cả."

Có chứ.

"Đi quán bar uống đến mức bất tỉnh, rồi được học trò chăm sóc, sáng mới về nhà... đau đầu quá..."

Đầu tôi bị đau từ mọi nghĩa và mọi hướng. Không biết phải nói gì với chồng đây. Bộ vest của tôi nhăn nhúm vì ngủ, trông như thể không cần phải biện minh gì nữa. Tóc tai cũng bù xù, cứ rủ xuống trước mặt, tôi không còn sức để buộc gọn lại. Mới ngủ dậy mà đã kiệt sức rồi.

"Không được đến quán bar đâu đấy, Togawa-san."

"Nhìn sensei, em cũng nghĩ vậy."

"Không, không phải quán bar mà là tôi không được..."

Tôi ôm đầu. Cảm thấy thảm hại đến mức nước mắt cứ ứa ra. Không ai quan tâm đến những giọt nước mắt đó, nên tôi tự lau mạnh bằng cánh tay. Nhìn một người lớn khóc từ sáng sớm, Togawa-san cười gượng gạo.

"Sensei ơi, chuyện như vậy cũng có nhiều mà."

"Có thật sao!? Có phải giáo viên nào cũng được học trò cởi quần giúp để đi vệ sinh không!?"

"Em xin lỗi, có lẽ là không có đâu."

Togawa-san rụt tay lại. Đúng, Togawa-san hoàn toàn đúng.

Có lẽ cô bé đang nghĩ: "À, hóa ra giáo viên cũng có lúc không tự đi vệ sinh được."

"Aaaaaaaaaaaaa..."

"Sensei, từ nãy đến giờ cô cứ làm em sợ đấy."

"Cô xin lỗi..."

Tôi gục mặt xuống bàn vì không còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Cảm giác lạnh từ mặt bàn thật dễ chịu trên má.

Đầu tôi đau như bị đấm liên tục từ trên xuống. Thà nó vỡ tan ra còn hơn, có lẽ sẽ thoải mái hơn.

"...Vì sensei say rượu nên không còn cách nào khác, phải không?"

Togawa-san thấy một kẻ vô dụng và đáng thương như tôi nên đã an ủi.

Tôi muốn đồng tình, muốn nói "đúng vậy, đúng vậy" nhưng lại không thể tìm thấy lối thoát nào ngoài những giọt nước mắt đang nhòa đi.

Có lẽ đây là tính cách được gọi là nghiêm túc của tôi.

Tôi chống tay lên bàn, ngẩng mặt lên. Tôi phải giữ vững điều đó.

"Dù có say đi chăng nữa, những gì không có trong mình sẽ không thể hiện ra ngoài."

"Hả?"

"Ngay cả khi không còn ý thức... tất cả đều là do mình làm, do mình nói... tất cả chỉ là tâm tư thật sự của cô mà thôi."

Những gì không có trong bản thân, không thể xuất hiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Tôi không thể lấy rượu làm cái cớ để trốn tránh khỏi chuyện này được

"......Ừm ừm."

Togawa-san gật đầu thật sâu, thật sự rất sâu.

Và rồi, cuối cùng, em ấy mỉm cười như đang nhớ lại điều gì đó.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến con tim tôi vỡ nát khi nghĩ đến cảnh tượng đáng xấu hổ của mình đã hiện lên trong tâm trí em ấy nhiều đến mức nào.

"Cho nên... cô là một người lớn tệ hại đến mức không tự đi vệ sinh được."

Lúc đó tôi thật sự đã khóc vì không đi vệ sinh được. Đáng lẽ tôi nên chết luôn lúc đó đi. Ngay sau khi nói không thể trốn tránh, tôi lại muốn vứt bỏ tất cả để bỏ trốn.

Trong tuyệt vọng, tôi đảo mắt nhìn xung quanh và thấy một chiếc chăn mỏng trên chiếc ghế sofa màu chàm. Chắc Togawa-san đã ngủ ở đó.

Em ấy đã nhường giường cho một kẻ say xỉn.

"Em cứ quẳng cô xuống sàn như một đống rác là được rồi mà."

"Sensei nói: 'Cô xin phép mượn giường nhé', nên em bảo: 'Vâng ạ'."

"Đúng là đồ bỏ đi..."

Kẻ nào vậy chứ. Là tôi. Togawa-san cũng không nên dễ dàng nhường như vậy. Em ấy quá tốt bụng.

"Đáng lẽ em nên vứt cô ra vườn thì hơn. Ra vườn cũng được. Đi ra vườn đi. Cô sẽ nói chuyện trong khi đang bị chôn."

"Sensei, em... em đã rất vui vì cô đã đến đấy."

"Em vui khi thấy một đống rác biết nói đến đây ư?!"

Togawa-san là thánh nhân sao? Không, không phải thánh nhân mà giống một người lập dị hơn. 

"Thôi được rồi, cô đừng nhận mình rác rưởi nữa... Em không thích nhìn cô tiêu cực như vậy đâu."

Nhìn vầng trán của Togawa nhăn lại vì khó chịu, cơn say của tôi chợt tan biến trong chốc lát.

"Dù cô có tự hạ thấp mình đi chăng nữa. Sensei đối với em là một người rất... rất là tuyệt vời, nên là..."

Nói xong, Togawa nuốt lại những lời đó, như thể tiếc nuối khi phải để chúng tuột khỏi miệng. Từ giọng nói tròn trịa, không góc cạnh ấy, tôi dường như cảm nhận được tình cảm dịu dàng của Togawa-san dù em ấy không nói ra.

"Xin lỗi em."

"Nếu xin lỗi thì đừng nói những lời như vậy nữa. ...Nhé?"

Khi được khuyên nhủ một cách dịu dàng như vậy, tôi lại thấy Togawa-san giống giáo viên hơn. Như thể em ấy sẽ tức giận nếu có một học sinh say xỉn như tôi. Vì vậy, tôi không thể trở thành học sinh của Togawa-san được, tôi tủi thân nghĩ.

Chắc là rượu vẫn còn trong đầu tôi.

"Chị Sora có nói sensei say xỉn toàn chuyện về em thôi."

"...Chuyện của Togawa-san sao?"

"Không biết đã nói những gì nhỉ."

"Có hỏi thì cô cũng..."

Nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng sự thật là tôi không hề nhớ gì cả. 

Tôi chẳng biết Togawa-san đến mức có thể nói nhiều về em ấy, vậy tôi đã nói gì? Nghĩ đến mấy hành động liều lĩnh, buông thả của tôi ở nơi này, tôi sợ mình đã nói chuyện gì đó đáng sợ. Cảm giác bực bội, cùng với nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi nên có lẽ không nhớ lại có lẽ là lựa chọn tốt hơn. 

"Cô có làm chuyện gì kì lạ không?"

Mặc dù không phải kiểu "đã trót ăn phải độc thì phải ăn cho hết", nhưng tôi vẫn hỏi vì biết hết mọi chuyện chắc sẽ tốt hơn.

"Ưm..."

"Phản ứng đó thì chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi..."

"Em không thấy phiền gì đâu."

"Nói dối! Chắc chắn là nói dối!"

Tôi vùng vẫy như một con nhóc. Khi tôi cúi đầu xuống để đập đầu vào bàn, mắt tôi dừng lại ở bàn chân của Togawa-san dưới gầm bàn. Kèm theo sự mất mát năng lượng, tôi cứ thế nhìn chằm chằm.

"Sensei?"

"Ừm, em cũng sơn móng chân nữa à..."

Móng chân của Togawa ánh lên lờ mờ trong bóng tối dưới bàn sưởi. Nghe tôi nói, Togawa-san liền nhấc chân ra khỏi bàn để tôi dễ nhìn hơn. Tôi hơi bị cuốn hút bởi độ bóng của những móng chân được sơn màu xanh đậm. Nhìn thế này thì đúng là đẹp thật.

"Sơn móng tay thì cô hiểu, nhưng móng chân thì chẳng mấy khi có dịp nhìn hay khoe ra, nên cô cứ nghĩ nó cũng không có nhiều ý nghĩa lắm."

Có lẽ vì tôi ít khi đi sandal nên mới có suy nghĩ đó.

Togawa-san cười tươi rói, thoải mái rồi đặt mạnh chân xuống. Sau đó, em ấy dùng đà đó ghé người về phía bàn, lại gần hơn và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Ban nãy sensei vừa nhìn đó thôi."

Chỉ một câu nói ấy đã nói lên tất cả về ý nghĩa của việc làm đẹp.

Chất lỏng với hương vị khác hẳn rượu dâng lên từ ngực, khiến tôi say.

"Em nói... đúng thật."

Tôi lùi lại để không làm phiền Togawa-san vì tôi còn mùi rượu. Ngửa người ra sau, khi ý thức dồn về phía sau gáy, tôi chợt nhận ra sự hiện diện của chồng mình. Đúng rồi, điện thoại. Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi và kiểm tra trong sợ hãi, nhưng không có bất kỳ tin nhắn nào từ chồng. ...Ơ? Tôi lại thấy lo lắng hơn về điều đó. Chồng tôi là người như vậy sao, dù tôi vắng nhà một đêm cũng không liên lạc gì cả.

Chồng tôi không biết có bình an vô sự không, nỗi lo của tôi lại chồng chất thêm.

Dù sao thì tôi cũng phải về nhà trước đã, nên tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, tôi ngẩng mặt lên.

Togawa-san lại nhìn tôi với vẻ buồn bã.

"...Cô phải về giải thích với chồng, không thì anh ấy sẽ lo mất."

"...Hừm."

Tôi nắm lấy quai túi xách, lắc đầu vì cơn say và đứng dậy. Tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa. Nếu chồng tôi nghi ngờ, tôi sẽ khó hành động. ...Ủa? "Khó hành động" là sao?

Chưa kịp suy nghĩ xem liệu mấy ý nghĩ đáng ngại mà cái đầu lờ đờ của tôi vừa nảy ra có phải là thật lòng hay không, Togawa-san đã đứng ngay cạnh tôi. Em ấy đưa mũi lại gần tôi.

Togawa-san không hề tỏ ra bối rối, chỉ nhăn mặt "ầy" một tiếng.

"Mùi rượu nồng quá."

"Cô sẽ không bao giờ uống nữa đâu."

Trong lúc tôi đang thề thốt, Togawa-san lại đến gần một lần nữa, ngửi mùi của tôi.

"Có mùi của em nữa."

Lời nhận xét đó như một mũi kim đâm vào tim tôi.

"...Thật sao?"

Togawa-san khúc khích cười lảng tránh, còn tôi thì chỉ biết cười "ư hơ hơ hơ".

Khi Togawa-san tiễn tôi ra đến cửa, tôi cúi đầu thật sâu. 

"Lần này cô thực sự rất biết ơn em."

Tôi đã để lộ ra quá nhiều mặt tệ hại của một con người.

Mong em ấy vẫn cho phép tôi đứng trên bục giảng vào tuần sau. 

Với suy nghĩ đó, tôi cúi đầu trước Togawa-san. 

"Sensei."

Giọng nói của Togawa-san thật dịu dàng, khiến cái đầu đang cúi của tôi từ từ ngẩng lên như thể đang đón ánh mặt trời.

"Cô về cẩn thận nhé."

Tôi bối rối trước lời chào mà Togawa-san đã chọn.

"Em có làm phiền cô không ạ...?"

Nụ cười của Togawa-san hướng về tôi, tôi không thể nắm bắt được ý định của em ấy. 

Cơ thể rã rời vì đủ thứ, chỉ cần lơ là một chút là chân đã muốn lảo đảo, tôi rời khỏi nhà Togawa-san. Ánh nắng chói chang từ phía những chiếc xe phóng nhanh trên con đường chính ngay trước mặt khiến mắt tôi đau nhói. Ánh nắng như được mài giũa sắc lẹm, cứ như thể nó đã được rèn luyện trong suốt mùa mưa. 

Tôi có cảm giác như mình đã đánh mất đi rất nhiều thứ.

Cảm giác mất mát này có lẽ là nguyên nhân của lo lắng và buồn bã đang chạy dọc trong huyết quản tôi. Chỉ cần hơi ngẩng mặt lên một chút là cằm tôi không theo kịp chuyển động, miệng há hốc. Và những âm thanh như lời nguyền rủa cứ thế tuôn ra.

"Kyaaaaaaa!"

Tôi tát vào cằm, vỗ vào má. Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu đang giật bùng bùng, tôi nghiến răng.

"Sensei, đáng sợ quá."

Cánh cửa chợt mở ra, và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Xin lỗi."

Tôi nghĩ mình nên kiềm chế việc la hét.

Nhờ cơn đau nhức khắp người, ý thức mờ mịt của tôi cuối cùng cũng dần trở lại với thực tại. Hôm nay là thứ Bảy, trời nắng ráo sau mấy ngày mưa, hôm qua tôi đã ngủ lại nhà học sinh, không có tin nhắn từ chồng, và tôi muốn đi vệ sinh. 

Sau khi chấp nhận mọi chuyện, tôi quyết định trở về nhà với món quà là cơn đau đầu.

Khi bắt đầu bước đi, mùi rượu từ cơ thể tôi xộc vào mũi. Rồi xen lẫn trong mùi rượu là một mùi hương trong trẻo. Đây có lẽ là mùi của Togawa.

Tôi cố gắng hít lấy hít để. 

Sáng sớm trở về nhà trong bộ quần áo vương mùi hương ấy, thấm đẫm từ chăn đệm.

Tôi bật cười khô khốc, tự hỏi nếu mình là đàn ông thì có bị nghi ngờ ngoại tình không.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Có lẽ là không có ai bị đập đầu khi đi vệ sinh cả >:)
Xem thêm