Web Novel

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (5)

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (5)

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vừa vang lên, tôi ngay lập tức đi về phía lớp học. Trong lúc cầm hộp cơm trưa đi bộ trong khuôn viên trường, kí ức về thời học sinh của tôi lại ùa về. 

Hồi năm hai trung học, hầu hết bạn bè thân thiết của tôi đều bị xếp vào các lớp khác, nên chúng tôi thường đến gặp nhau để cùng ăn trưa. Phải thừa nhận là tôi đã từng có rất nhiều bạn bè. Nhưng đến bây giờ thì tôi không còn giữ liên lạc với ai nữa. Có lẽ vẫn có người còn ở quê, kì lạ thay, tôi chưa từng tình cờ gặp họ trong thị trấn. Chắc là do chúng tôi thiếu đi cái mong muốn tìm thấy nhau trong đám đông. Có thể chúng tôi sẽ dễ dàng nhận ra đối phương nếu có ý muốn gặp nhau.

Dẫu cho cuộc gặp gỡ hay chia li có là ngẫu nhiên đi chăng nữa, thì ý chí con người có lẽ không hoàn toàn vô nghĩa. 

Tôi vừa nghĩ vừa nhìn vào lớp học. Không gian bên trong căn phòng ngập tràn tiếng nói chuyện của những học sinh đã bày cơm trưa ra ăn. Mùi hương của nhiều loại thức ăn trộn lẫn, khiến các giắc quan của tôi bừng tỉnh cả lên. 

Nữ sinh mà tôi tìm kiếm đang ngồi ở chỗ của mình, cười đùa cùng bạn bè. So với cô gái ngồi bên cạnh, chiều cao của em ấy nổi bật hơn hẳn, tạo ra sự nhận diện rõ ràng. Chỗ ngồi của Togawa-san nằm ở giữa lớp, hơi lệch về phía sau, cách cửa ra vào không xa. 

"Togawa-san..."

Tôi khẽ vẫy tay từ cửa lớp. Togawa-san liền nhận ra tôi đang gọi. Em ấy đứng lên và chào tạm biệt bàn bè.

"Bị gọi mất rồi."

"Bị phát hiện rồi hả?"

Togawa-san để lại một câu bông đùa trước khi bước ra khỏi lớp. Cách em ấy vui vẻ tiến lại gần tôi giống như một chú chó đáng yêu đang chạy về phía chủ. Có điều, em ấy không mang theo gì đã.

"Sao cô lại gọi em một cách kín đáo thế?"

"Cô không muốn làm phiền các học sinh khác thôi."

Nhớ lại thời còn là học sinh, tôi nhận ra rằng việc một giáo viên chen ngang khi chúng tôi đang vui vẻ nói chuyện là một điều vô cùng phiền toái. Giáo viên không cần thiết đối với tuổi trẻ của chúng tôi, ít nhất với tôi là thế. 

"Em có đi mua đồ ăn trưa không?"

"Bữa trưa của em đây."

Trên tay của Togawa-san là một chiếc bánh dorayaki[note67601]nhỏ màu nâu. 

"Dorayaki táo. Ngon lắm đó, em khuyên cô nên ăn thử."

"...Chỉ có vậy thôi à?"

"Em có hai cái lận."

Em ấy chìa cả tay trái để khoe thêm một cái nữa, nhưng cũng chẳng đáng là bao. 

"Em không thấy đói sao?"

"Nếu đói thì em sẽ ăn thêm gì đó."

Câu trả lời hờ hững, chứng tỏ em ấy không mấy bận tâm đến chế độ ăn uống, ấy vậy mà em ấy vẫn cao hơn tôi, làm tôi lúc nào cũng phải ngước lên nhìn.

Ngay cả khi đứng đối diện hay đứng cạnh nhau, sự chênh lệch chiều cao vẫn khiến tôi để ý. Khuôn mặt của Togawa-san khi nhìn nghiêng vẫn còn vương chút ngây thơ sáng bừng tuổi trẻ. Chính sự cân bằng hơi mâu thuẫn này lại càng làm tăng thêm sức hút của em ấy, đó là theo cách nghĩ của tôi. 

Nhìn chằm chú vào khuôn mặt của học sinh và cảm thấy bị mê hoặc, tôi tự hỏi mình đang bị cái gì thế này. 

"Ban nãy có người nói em bị phát hiện, nghĩa là ai cũng biết rồi à?"

"À rế? Em có làm gì đâu nào?"

Togawa-san làm vẻ mặt ngạc nhiên, như thể đây là lần đầu nghe tới chuyện này. 

"Chuyện em đi lang thang vào ban đêm ấy."

"À, em chưa kể với ai hết, cũng không giấu giếm ai, nên chắc mọi người đều biết cả rồi."

Đáp lại tôi bằng một thái độ thản thiên, không có chút biện minh nào. 

"Đúng là không thể khen nổi..."

"Cô nên mắng em nhiều hơn đấy ạ."

Togawa-san chỉ cười toe toét, không có một chút gì là e dè, khiến tôi cảm thấy bất lực.

Cứ như xem việc bị quát mắng là ăn bánh ngọt, nụ cười của Togawa-san cũng ngọt ngào như thế. Cả cái cách gọi "sensei~" kéo dài kia nữa, nó làm tôi có cảm thấy mình đang bị trêu chọc. 

"Thế, mình đi hẹn hò ở đâu vậy cô?"

"Không phải hẹn hò."

Đây chỉ là một phần của công việc giám sát học sinh mà thôi, tôi tự nhủ (chắc vậy).

Tôi dẫn Togawa-san lên cầu thang, hướng về phía hành lang tầng ba. 

"Phòng tài liệu?"

Togawa-san nhìn lên tấm bảng đề tên phòng kèm theo đó là vẻ mặt ngạc nhiên. Cũng dễ hiểu thôi, vì nơi này hầu như không có học sinh lui tới, lại còn nằm ở khu vực của lớp các anh chị khóa trên. 

"Đây là từng nơi lưu trữ tài liệu dạy học, bây giờ không còn được sử dụng nữa."

Vì vậy nên tôi mới chọn căn phòng này làm nơi thư giãn sau giờ làm. Tôi cũng tranh thủ mang một số đồ dùng cá nhân đến đây: một cái máy pha cà phê, một ấm trà, và cả bình đun nước nữa. Tủ lạnh nhỏ và chiếc quạt cánh cũ kỹ vốn đã có từ trước, khá ngạc nhiên là chúng vẫn hoạt động tốt, giống như đang khẳng sụ bền bỉ của mình vậy. 

Trong phòng có hai chiếc bàn được đặt cạnh nhau. Chiếc bàn bên phải là chỗ tôi thường được dùng để làm việc, được sắp xếp gọn gàng, nhưng chiếc bàn bên cạnh lại bừa bộn tài liệu và giấy tờ. Phía sau là tủ đựng đồ và kệ sách, trên đó chất đầy giáo trình cũ. Ở góc phòng, một vách ngăn đơn giản để chia không gian, phía bên kia là một cái bảng trắng nhỏ cùng với bàn ghế có lẽ được dùng cho các cuộc họp hay thảo luận gì đó. Những tờ giấy ghi chú dán kín cả bảng trắng là dấu tích cho việc nơi này từng được sử dụng rất nhiều trước đây. 

Khung cửa sổ phía cuối phòng phản chiếu bầu trời xanh, tôi thường xuyên lau dọn nên phần kính không có vết bẩn nào đáng chú ý.

Tôi kéo chiếc ghế ra và mời Togawa-san ngồi. Em ấy nhìn quanh phòng với vẻ hiếu kì rồi ngồi xuống, duỗi thẳng chân ra... Chân em ấy thon thật đấy, tôi nghĩ.

Tôi nhận ra mình không nên nhìn chằm chằm vào chỗ nhạy cảm như thế, nên vội hướng ánh mắt sang chỗ khác và ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình.

"Chà, sensei mang theo cơm hộp à..."

"Chỉ là đồ đông lạnh thôi, chẳng có gì cầu kì đâu. À đúng rồi... trà..."

Tôi vừa trả lời vừa đứng dậy chuẩn bị trà. 

"Sensei chu đáo ghê."

"Cô là người gọi em đến mà."

Tôi chợt nhớ ra ở đây không có đủ cốc cho hai người. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi quyết định chỉ chuẩn bị trà cho Togawa-san thôi. 

"Em muốn uống trà nóng hay lạnh?"

"Cho em trà lạnh ạ."

"Được thôi." Tôi cúi người mở tủ lạnh. Thời tiết đang dần nóng lên, có lẽ tôi nên chuẩn bị thêm trà để sắn trong tủ lạnh. Tôi lấy chai trà lúa mạch ra rồi rót vào chiếc cốc mà mình hay dùng. 

"Các bạn nam mà biết chuyện em ăn trưa cùng sensei thế này, chắc sẽ ghen tị lắm đấy."

"Tại sao?"

"Sensei được yêu thích lắm đó."

Togawa-san vừa cười vừa nói. Tôi không ngây thơ đến nổi không hiểu, chỉ là nghe trực tiếp thế này, tôi không biết nên phản ứng thế nào. Trong khi đó, Togawa-san chẳng có vẻ gì là ngại ngùng và tiếp tục câu chuyện. 

"So với những giáo viên khác thì sensei còn trẻ mà, lại còn xinh đẹp nữa chứ."

"Đừng so sánh như vậy. Cô không biết cách đón nhận lời khen thẳng thắn như thế đâu."

Tôi không ở vị trí có thể thoải mái tỏ ra vui mừng trước lời khen đó. Dù gì thì họ cũng là đồng nghiệp của tôi. Tuy mối quan hệ không hẳn là sâu sắc, chỉ dừng lại ở mức giao tiếp xã giao, nhưng chính vì thế nên tôi mới cần phải tỏ ra khiêm tốn. 

"Dù không so sánh thì cô vẫn là người xinh đẹp mà."

"Cảm ơn em."

Tôi được khen như một phần "thù lao" cho việc chuẩn bị trà cho Togawa-san, em ấy nhận chiếc cốc từ tay tôi. Không biết vì lí do gì mà ánh mắt của em ấy lại chú ý đến bàn tay trái của tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Một loại bánh ngọt của Nhật Bản được làm từ hai chiếc bánh kếp với nhân ngọt ở giữa. Nói chung là bánh rán của Doraemon ấy.
Một loại bánh ngọt của Nhật Bản được làm từ hai chiếc bánh kếp với nhân ngọt ở giữa. Nói chung là bánh rán của Doraemon ấy.