Tập 02 - Buổi dự giờ của Amon
Life.2: Chiến dịch [Giao Hữu]
0 Bình luận - Độ dài: 2,230 từ - Cập nhật:
Phần 1
Tiếng bóng rổ nảy lên, tiếng giày thể thao va chạm xáo trộn trên sàn nhà.
Nhưng tất cả âm thanh đó đang bị áp đảo bởi những tiếng reo hò cuồng nhiệt vang vọng khắp nhà thể chất.
““““““Kyaaaa! Elta-sama!””””””
Trước mắt tôi là một mỹ thiếu niên đang khéo léo luồn lách qua hàng phòng thủ của đội đối phương một cách điêu luyện và thực hiện một cú ném bóng hoàn hảo.
“El ghê dữ! Không chỉ học giỏi mà thể thao cũng siêu nữa!”
Avi-buchou đứng cạnh tôi liên tục vỗ tay.
Tiết tiếp theo của lớp tôi là bóng chuyền nên tôi đã di chuyển đến nhà thể chất và tình cờ gặp lớp năm ba của Buchou ở đó.
Tất nhiên là nam nữ sẽ chia riêng, nhưng các senpai nữ lại đang say mê xem trận đấu của Elta-kun và những bạn nam khác... Ê mà khoan, từ lúc nào mà đám con gái lớp tôi cũng tham gia cổ vũ thế này!
“E-Elta-kun... có vẻ được nhiều người hâm mộ nhỉ...”
“Nghe nói còn có cả fanclub nữa. Bị gọi là hoàng tử khiến cậu ấy bối rối lắm.”
Elta-kun có vẻ rất nổi tiếng. Nhưng cậu ta lại lạnh lùng với tất cả mọi người... ấy thế mà chính cái sự lạnh lùng đó lại kích thích trái tim các cô gái... Haa, ghen tị cái sự nổi tiếng đó quá đi.
“Mà này, Lili-chan đâu rồi? Hai em cùng lớp đúng không?”
“Đang chạy hết tốc lực ngoài sân. Cậu ấy bảo là để khởi động cho bóng chuyền hay gì đó.”
Chạy marathon trước khi tập làm cái gì không biết. —A, có tiếng còi vang lên, có vẻ đội của Elta-kun thắng rồi. Cô ấy đang bị đám con trai vây quanh và nói chuyện gì đó.
Nhưng hình như có gì đó không ổn. Vẻ mặt của chàng hoàng tử ở giữa đám đông bỗng căng thẳng, dần dần cứng đờ lại.
Cuối cùng, mặt cô ấy chuyển đỏ và bối rối đảo mắt liên tục.
“—! M-Miyamoto!”
Elta-kun hét to và chỉ tay vào tôi như thể tìm thấy phao cứu sinh, rồi cổ chạy đến chỗ tôi.
“C-Cô đến cổ vũ tôi đấy à! Ừm, tôi đã thấy bóng dáng cô ở phía xa ngay từ đầu rồi!”
“Ờ không, tôi chỉ đến vì tiết sau là thể dục... và tình cờ là tiết trước kết thúc sớm thôi.”
Đột nhiên, Elta-kun bát ngờ ôm chầm lấy tôi. L-L-Là sao!?
Cảnh tượng này khiến tiềng hò reo vừa nãy biến mất, và thay bằng tiếng la hét chói tai của các cô gái.
(...X-Xin lỗi, Miyamoto. Cứ diễn theo tôi đi.)
Cô ấy thì thầm vào tai tôi... Kuu, cái mùi cơ thể ngọt ngào sau khi vận động này...
“Hiếm khi có dịp nên ta nghỉ giải lao cùng nhau nhé. Nhưng ở đây hơi ồn ào nên ra ngoài đi.”
“N-Nhưng mà, còn phải chuẩn bị cho tiết học.”
“Chỉ là chút thời gian ngắn ngủi cũng được. Tôi muốn ở bên cô dù chỉ thêm được một phút, một giây—!”
Có lẽ có chuyện gì đó khiến cô ấy muốn thoát khỏi đây nhanh chóng nên mới ra sức diễn vừa sến sẩm mà lại vừa chân thực như thế.
Rồi cổ nắm tay theo kiểu nửa cưỡng ép và định kéo tôi ra ngoài...
“—Khoan đã!”
Có một nữ sinh lạ mặt chắn đường chúng tôi.
“Tôi là người đại diện của [Hội tôn thờ Elta-sama từ khoảng cách mười bước chân]! Tôi không cho phép ai có hành vi gian lận!”
Hẳn đây là fanclub mà Buchou nhắc đến... Nhưng cái tên dài quá! Mà mười bước thì cũng xa quá rồi!
Khi tôi bối rối không biết làm gì thì Elta-kun lập tức đứng lên trước tôi.
“Xin hãy tránh đường— Cô ấy, là một người đặc biệt với tôi.”
Cô gái đứng chắn đường tái mét mặt mày vì nhận phải những lời quá đỗi thẳng thắn từ chàng hoàng tử.
“K-Không thể nào... Hoàng tử có bạn gái... Hựa!”
“““““Đại diện—!?”””””
Các cô gái khác chạy đến chỗ cô nàng vừa bất tỉnh nhân sự vì sốc.
“““““Miyamoto Zekka, không thể tha thứ!”””””
Bỗng dưng tôi bị oán hận dữ dội... Người vô hại như tôi đã làm gì đâu chứ!
Sau khi thoát khỏi nhà thể chất, Elta-kun kể cho tôi sự thật.
“Tôi không ngại tiếp xúc với con trai. Nhưng mọi người nói là sẽ đi thay đồ sau buổi tập.”
“T-Trường hợp đó đúng là khó thật... Lộ thân phận thì tiêu...”
“K-Không hẳn, đi vào phòng thay đồ thì vẫn ổn. Vì tôi có thể thay đồ rất nhanh.:
Có vẻ như dù thấy xấu hổ chút khi nhìn cơ thể nam giới nhưng vẫn ở ngưỡng chịu được.
“N-Nhưng mà! Đ-Đi vệ sinh chung... thì không được!”
Hóa ra là theo dòng sự kiện thì sau khi thay đồ xong, đám con trai sẽ rủ nhau đi giải quyết nỗi buồn.
Ừm ừm, hiểu, cái văn hóa rủ nhau đi vệ sinh bí ẩn đó chứ gì.
Tôi cứ tưởng cái đó chỉ có con gái làm với nhau, nhưng hóa ra con trai cũng làm... Khoan đã!
“V-Vậy tức là chỉ vì không muốn đi toilet chung mà cậu nhờ tôi!?”
“Đúng thế!”
Ahaha. Trả lại cái cảm xúc rung động lúc được gọi là đặc biệt cho tôi!
“D-Dù sao thì, rất cảm ơn cô. Không có cô thì giờ không biết tôi ra sao nữa.”
Trông cổ như vừa thoát khỏi cửa tử vậy... Thôi thì giúp được gì cũng coi như là tốt rồi.
“Có lẽ để cảm ơn thì có hơi rẻ mạt. Nhưng chút nữa tôi sẽ đãi cô gì đó ở căng tin.”
“Thật sao!? À không, không cần đâu...”
“Đừng ngại. Cứ mua gì tùy thích, như vậy thì tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.”
Sau lời nói đầy tự tin của Elta-kun, tôi đã được chiêu đãi kha khá món ở căng tin trường.
Tuy nhiên, cảnh đó đã bị các học sinh khác nhìn thấy, và họ phao tin đồn rằng Miyamoto Zekka đang dùng chàng hoàng tử như một cái ví tiền di động, khiến fanclub của cô ấy muốn lấy mạng tôi... mà thôi chuyện đó kể sau. Aaa, tôi chỉ muốn sống bình yên thôi mà!
Phần 2
“—Tôi sẽ tóm lược lại một lượt về kế hoạch tác chiến lần này.”
Giờ nghỉ trưa, tôi được Schwert-san gọi ra một góc sân trường.
“Mà này, cậu lấy đâu ra lắm bánh mì kẹp thế? Bộ cậu bắt đầu đi trấn lột rồi hả?”
“C-Cậu nghĩ tôi là kiểu người thế nào vậy hả!? C-Cái này là được tặng để cảm ơn thôi!”
Tôi chia bánh mì cho Schwert-san, rồi hai chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
“Đây là kế hoạch do tôi, Buchou-san và Lunaire-san nghĩ ra. Miyamoto-san không có mặt hôm qua nên giờ tôi sẽ giải thích sơ. Khi thực hiện kế hoạch, hãy cố để ứng biến thật linh hoạt.”
Do giờ nghỉ trưa không kéo dài lâu nên cô ấy bỏ qua các chi tiết về cách thực hiện hay thực hiện thế nào.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải tự xoay xở, nhưng tôi tin vào nỗ lực của mọi người và sẽ hỗ trợ họ hết mình.
“Tên kế hoạch là— EMO.”
“E, M, O... nghĩa là gì?”
“Chiến lược làm Elta vui để mong được hồi đáp— là vậy đấy!”[note80217]
Ừm, tôi tin tưởng mọi người, chắc chắn sẽ ổn thôi... chắc sẽ ổn thôi... đúng không?
“Ý tưởng của kế hoạch là ‘làm những điều mà một nm sinh trung học chắc chắn sẽ thích’. Bí quyết để marketing chính là xác định đối tượng là ai, và làm thế nào để khơi dậy những cảm xúc cần thiết trong họ—”
Schwert-san tự tin giải thích, nhưng tôi đã nhận ra một lỗi lớn trong kế hoạch này.
...Elta-kun, là con gái mà.
Tất nhiên tôi đã hứa sẽ giữ bí mật, nhưng dạ dày tôi lại bắt đầu thấy đau rồi.
“Fufufu! Với kế hoạch hoàn hảo này, chúng ta sẽ mua chuộc thành công tên đó và kiếm thật nhiều điểm—!”
— ○ ● ○ ─
Sau giờ học, các thành viên của Kiếm Huyền Bí bắt đầu triển khai kế hoạch EMO.
“—M-Mọi người sẽ dẫn tôi đi tham quan học viện?”
Tại đạo trường cũ, cô ấy tỏ vẻ bối rối trước gương mặt tươi rói của mọi người.
“Tôi rất cảm kích trước sự chu đáo của mọi người. Nhưng làm phiền quý báu của các cô thì áy náy quá.”
Cô ấy nói rằng chúng tôi hoạt động clb như bình thường mà không phải để tâm đến cô ấy.
“Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay đấy!”
“Đừng ngại. Tập luyện thì làm lúc nào mà chả được.”
“Một hiệp sĩ thì phải coi trọng lễ tiết. Đây là lúc để chúng tôi đáp lễ!”
Trước áp lực dồn dập của ba người kia, cô ấy lúng túng nhìn về phía tôi.
“K-Không sao đâu. Kiếm Huyền Bí là như vậy mà.”
Mặc dù có ý định dụ dỗ, nhưng mong muốn làm cô ấy vui thì là thật.
“Nếu cả Miyamoto cũng nói thế thì... —Tôi hiểu rồi, xin nhờ mọi người hướng dẫn.”
Có lẽ vì không muốn từ chối nhiều lần, cô ấy cuối cùng cũng chịu đồng ý.
“Nhưng trong thời gian đó, tôi sẽ tiếp tục chấm điểm. Tuy biết là thất lễ, nhưng đó là công việc...”
Mọi người đều bảo không sao cả, và cả đám di chuyển đến tòa nhà chính.
(...Các cô có ý định gì vậy?)
Bất ngờ, Elta-kun thì thầm vào tai tôi ở một góc khuất.
(C-Cái gì mới được?)
(Các cô làm gì tử tế đến nỗi nghĩ ra một ý tưởng bình thường như dẫn tôi đi tham quan học viện.)
(Bọn tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy... Chắc thế.)
(Hay là các cô tính gài tôi? Đưa tôi đến một phòng học vắng người nào đó và làm nhục tôi?)
(Không đến mức nguy hiểm thế đâu!)
(Không đến mức!? Tôi sẽ không dễ dàng bị hạ gục đâu! Mà có thì ít nhất cũng kéo cô theo cùng!)
K-Không, đúng là không nguy hiểm nhưng mà... chắc sẽ có vài điều không hay ho cho lắm...
“Cả bọn cùng đi thôi! —Cả El nữa, nhanh nào!”
“A, O-Ojou-sama...!”
Buchou kéo tay Elta-kun dẫn đường.
Tôi đã thoát được màn truy vấn của Elta-kun, nhưng thật không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa—
Phần 3
Kế hoạch Giai đoạn 1: Clb Nữ Công Gia Chánh
Chúng tôi đến phòng thực hành nấu ăn, Avi-buchou giơ cao ly nước ép và lên tiếng.
“Trước hết là tiệc chào mừng! Nâng ly chúc mừng cho cuộc sống học đường của El nào!”
Nghe bảo đây cũng là phòng sinh hoạt của Clb Nữ Công Gia Chánh. Nhưng mà sao lắm dụng cụ săn bắn ở đây vậy...
“Mời mọi người thưởng thức”
Một người bạn của Buchou, Higama Narumi-san lần lượt mang các món ăn.
“Theo yêu cầu của Avi-san, chị đã làm một món karaage tuyệt đỉnh bảo đảm chưa bao giờ có!”
Để nhắc lại thì, mục tiêu của kế hoạch EMO là ‘làm những điều mà một nam sinh trung học sẽ thích’.
Có vẻ như Buchou đã nghĩ ‘giấc mơ của nam sinh trung học là được ăn một núi karaage’ và nhờ Higama-san làm món này... Nhưng mà không phải nhiều quá rồi sao?
“Avi-san đã yêu cầu làm 100 suất đó.”
““““100 suất!?””””
Buchou đặt tay lên vai cậu quản gia, đôi mắt lấp lánh như thể đó là điều hiển nhiên.
“Vì con trai ăn rất nhiều mà! Chừng này thì El ăn được hết đúng không!?”
“Ể. À, đ-đúng vậy... Tôi là con trai... nên có thể ăn hết được... Uuu...”
Elta-kun sắp khóc rồi! Với cả cho rằng tất cả con trai đều ăn nhiều là một định kiến đấy Buchou ới!
“Vậy, itadakimasu— Ngh! N-Ngon! Ngon lắm luôn!”
“Fufu. Được khen thế thì công sức chiến đấu với con quái điểu ở Satsuma của chị không uổng phí rồi.”
Clb Nữ Công Gia Chánh cũng biết chiến đấu ấy hả? Đừng có nói lại là mấy môn phái võ thuật kỳ lạ nữa đấy nhá? Mà quái điểu ở Satsuma là cái gì vậy?[note80231]
Tôi khựng đũa vì những lời đáng lo ngại đó. Nhưng khi nếm thử thì đúng là ngon thật—
“N-Ngon lắm!
Elta-kun sắp bật khóc đến nơi cố nở nụ cười.
Ban đầu cô ấy có vẻ căng thẳng, nhưng cũng cố ăn thêm một miếng, hai miếng, rồi ba miếng.
Bụng đã no, có thể nói giai đoạn đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
—Sai lầm duy nhất là đặt quá nhiều. Hàng chục phần ăn còn lại cuối cùng để tôi xử hết. Bởi vì ánh mắt rưng rưng của người quản gia kia làm tôi không chịu được.
Bụng tôi có làm sao không á? Vẫn chứa thêm được đấy!


0 Bình luận