Junior High School DxD
Shinonome Rippu Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 - Buổi dự giờ của Amon

Life.1: Thử Thách! CLB Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí!

0 Bình luận - Độ dài: 5,953 từ - Cập nhật:

Phần 1

“CLB Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí! Chính thức thành lập—!”

Lời tuyên bố của Avi-buchou vang khắp căn phòng.

“Cuối cùng thì clb của chúng ta cũng được hội học sinh công nhận!”

Tại khu vực hoạt động của Kiếm Huyền Bí— một khu đạo trường cũ.

Sau giờ học, Avi-buchou háo hức thông báo cho các thành viên clb.

“Với sự hiện diện của một hiệp sĩ xuất chúng như ta thì kết quả này là hiển nhiên thôi.”

“Tự nhận là hiệp sĩ xuất chúng luôn hả? Cơ mà việc được công nhận thì đúng là vui thật.”

Lilibette đang tràn đầy tự tin, còn Schwert-san thì vừa cười khổ vừa chọc cô ấy.

Không lâu trước đây, clb này bị coi là không chính thức vì không đủ số lượng thành viên.

Thế nhưng sau khi trải qua lễ hội trường và trận quyết đấu với Lilibette thì cuối cùng chúng tôi cũng được công nhận.

“...E-Em không nghĩ là sẽ được công nhận nhanh đến vậy đấy...”

Quá trình xét duyệt chỉ mất có vài ngày. Hội học sinh làm việc nhanh vượt sức tưởng tượng luôn.

“Thật vậy— Mà này Zekka-chan, trông em xanh xao lắm đấy? Cả mặt mày cũng tái nhợt luôn, có ổn không vậy?”

Mọi người nhìn về phía tôi như thể đang săm soi.

“Lại có chuyện gì nữa hả Miyamoto-san? Đừng có lôi bọn này vào nữa nhá.”

“Đừng vội kết luận thế. Zekka chỉ thiếu ngủ vì gặp phải một giấc mơ kỳ lạ thôi.”

Tôi đã kể lý do cho cô bạn cùng lớp— Lilibette vì cô ấy có vẻ lo lắng.

“Hể! Zekka-chan mà cũng thiếu ngủ được sao! Em mơ thấy gì vậy!?”

Buchou tò mò hỏi, nhưng mà cách nói của chị ấy hơi lạ chút.

“Em cũng không nhớ rõ lắm, nhưng... có một người phụ nữ lạ mặt đã xuất hiện...”

“Một người phụ nữ bí ẩn! Nghe có vẻ huyền bí đấy! Thế em còn nhớ gì nữa không!?”

“Còn... à phải rồi, hình như oppai của cô ấy... rất bự!”

Ngay khi từ “oppai” được thốt ra, cả ba người đồng thanh thở dài.

“““Chuyện về oppai thì để khi khác đi.”””

Chắc họ đang nghĩ “À, lại như mọi khi đây mà” và sự lo lắng cùng sự tò mò kia cũng cuốn theo chiều gió luôn rồi.

Ờ thì việc tôi bị ám ảnh bởi oppai cũng không phải chuyện gì mới lạ... Tôi biết thừa chứ sao!

“Nhưng cũng không thể bỏ qua một thành viên clb đang gặp vấn đề! Vậy nên chị đã chuẩn bị cái này cho Zekka-chan đây—”

Để động viên tôi, Avi-buchou kéo một cái thùng các tông bự chảng từ nhà kho ra.

“Tèn ten! Magical ☆ Mate!”

Bên trong thùng các tông là những hộp giấy mỏng được xếp chồng lên nhau, có in hình một ma pháp thiếu nữ bí ẩn.

“Vì clb của chúng ta đã chính thức được công nhận nên Sona-san gửi tặng cái này để chúc mừng đó!”

“[Thực phẩm dinh dưỡng cân bằng hoàn hảo]... như kiểu mấy thanh protein đang thịnh hành gần đây à?”

“Tôi nghe nói gia tộc Sitri có kinh doanh trong ngành y tế. Chắc đây là sản phẩm từ dự án của họ?”

Chắc ý của Buchou là “Bồi bổ bằng cái này và mau khỏe lại đi”.

Tôi hiện đang không đói cho lắm, nhưng cũng không thể từ chối thiện ý được.

“V-Vậy thì, itadakimasu...”

Cơ mà tôi không nghĩ việc ăn uống có thể giải quyết được chuyện thiếu ngủ đâu...

Tuy nhiên, thần kỳ thế nào mà sau khi ăn thì cả người tôi như có một luồng sức mạnh to lớn trào dâng.

Cảm giác khó chịu vì thiếu ngủ cũng đã biến mất. Đây là sức mạnh của thực phẩm ma pháp sao☆!?

“Vị của cái này lạ quá. Tuy đúng là ngon thật... Đây là vị gì vậy ạ?”

Nhai và nuốt xong, tôi hỏi Buchou.

“Vị Hydra đảo tận cùng đấy!”

Tay tôi đông cứng. Rắn độc Hydra... đúng như cái tên thì tức là có độc phải không...

“Đây là vị mandrake thu hoạch lúc còn non, kia là vị nấm ở mê cung bóng tối.”

Buchou đang háo hức giới thiệu sự đa dạng của các hương vị. Ngược lại, mồ hôi lạnh đang tuôn ra trên trán tôi.

“Chị sẽ nói lại với Sona-san là Zekka-chan rất thích!”

Avi-buchou dúi cho tôi mấy vị khác cùng nụ cười rạng rỡ, bảo tôi cứ ăn thỏa thích.

Không được bỏ phí đồ ăn. Đó là nguyên tắc của tôi.

Vậy nên... vậy nên... itadakimasu!

“Ăn ngấu nghiến như vậy tức là Zekka-chan thích lắm nhỉ!”

“Không kén ăn là một đức tính tốt. Còn ta thì xin được kính cẩn từ chối.”

“Mị cũng thế. Nguyên liệ... à không, hương vị độc đáo quá chắc mị không hợp đâu.”

Sau đó, chỉ có mình tôi là phải nạp một đống ma lực, rồi hoạt động của clb cũng chính thức bắt đầu.

“Vì hôm nay là ngày đầu tiên nên chúng ta hãy cùng đặt ra một kế hoạch mới cho clb!”

Trước đây, mục tiêu ban đầu là thu thập đủ thành viên để được công nhận thành clb chính thức.

Nhưng giờ khi đã đạt được mục tiêu đó, vấn đề tiếp theo là sẽ hoạt động như thế nào.

“Mục tiêu cuối cùng của Kiếm Huyền Bí là tất cả chúng ta cùng nhau trở thành kiếm sĩ mạnh nhất!”

Buchou nhắc lại để kiểm tra xem chúng tôi có quên không, và Lilibette đáp.

“Hoạt động bề ngoài là nghiên cứu những thanh kiếm bị nguyền đúng không?”

“Đúng vậy! Nếu đã là một clb ở trường học thì chúng ta cũng phải đạt được một vài thành tựu nhất định!”

Nếu chỉ tập vung kiếm ở đây thì thà vào clb kiếm đạo cho nhanh.

“Vậy mọi người hãy thảo luận đi nào! Ai có ý tưởng gì hay ho không!?”

Những thanh kiếm lưu giữ ở đạo trường cũ đã được Sensei đem đi nghiên cứu hết rồi.

Vậy trước hết ta phải tìm một vũ khí mới để nghiên cứu—

“À, em có ý này.”

Schwertleite-san đột nhiên giơ tay lên.

“Tìm thanh kiếm còn lại trong cặp Sacred Gear của Miyamoto-san thì sao ạ? Nghe nói nó đã thất lạc từ lâu phải không?”

“...Shuusei, sao?”

“Đúng thế. Nếu việc nghiên cứu bắt đầu từ những thứ quen thuộc thì sẽ kéo dài được lâu hơn.”

Theo lời Sensei thì Sacred Gear của tôi— [Eden’s Dual] ban đầu có hai thanh kiếm, Tensei và Shuusei.

Tôi cũng vì mục đích tìm hiểu về Sacred Gear của mình mà mới đến học viện, vậy nên tôi rất muốn thực hiện ý tưởng này.

“Ta đồng ý. Nghe giống một cuộc săn tìm kho báu đấy. Thật thú vị.”

Lilibette dường như cũng tán thành và ưỡn ngực ra đắc ý. Lại khoe vếu nữa...

“Được! Điều này cũng tốt cho cả Zekka-chan nữa! Chốt lại là chúng ta sẽ áp dụng ý tưởng của Schwe-chan!”

Avi-buchou quyết định ngay lập tức, và cả đám cùng giơ cao nắm đấm và hò “Oooh!” thật to.

“Mọi người... cảm ơn rất nhiều...!”

Tôi cúi đầu xuống. Thật biết ơn khi có những người đồng đội tốt bụng và đáng tin cậy như thế này.

“Fufu, cảm ơn bây giờ vẫn còn quá sớm. Không có gì đảm bảo chúng ta sẽ tìm thấy Shuusei cả.”

“Đúng nhỉ. Nhưng cũng có khả năng chúng ta sẽ tìm thấy những báu vật khác.”

“A, nếu vậy thì chúng ta nên làm gì!? Mang về luôn không!? Hay là đem đi hiến tặng!?”

“Tch tch, cứ tùy trường hợp mà làm, cái nào không cần thì đem bán cho người muốn là được.”

“Ra là thế!”

Sau đó, họ tiếp tục bàn tán sôi nổi về việc làm thế nào để tăng kinh phí cho clb.

À rế, mọi người ơi, quên Shuusei rồi phỏng... Mấy người chỉ muốn đi săn kho báu thôi phải không!?

“—Hoạt động bề ngoài thế là được rồi! Tiếp theo mới là điều quan trọng đây! Đó là làm thế nào để trở thành mạnh nhất!”

Dù niềm tin vào đồng đội của tôi hiện đang có chút lung lay, tôi vẫn lắng nghe trọng tâm của Buchou.

“Hoạt động ngầm của clb— làm thế nào để trở nên mạnh hơn à—”

Lilibette lên tiếng và đưa ra một đề xuất.

“Ta nghĩ ưu tiên hàng đầu là rèn luyện năng lực của mỗi cá nhân. Luyện tập chung tuy cũng quan trọng nhưng trước hết nên đối diện với sức mạnh của chính mình trước, phải không?”

Tôi vẫn chưa thể sử dụng thành thạo Sacred Gear của mình do tính cách của Tensei và sự vắng mặt Shuusei.

Lilibette bị nguyền bởi Tà Long, còn Buchou thì không thể sử dụng sức mạnh Ác Ma của mình.

“Mị thì không vấn đề gì.”

“Schwertleite có vấn đề về kỷ luật.”

“Ê nha! Liên quan gì tới năng lực hả! Cậu dựa vào đâu mà nói—”

“Cô đã lén lút trốn tập bao nhiêu lần rồi? Đừng nghĩ ta không thấy.”

Một ngọn lửa giận màu xanh bùng lên sau lưng Lilibette.

Schwert-san vội trốn sau lưng tôi. Đừng có dùng tôi làm khiên chứ!

Avi-buchou nhìn quanh để xem ý kiến mọi người.

“Tôi không phản đối ý của Lunaire-san. Nhưng xin lỗi trước vì sắp tới công việc ở hội học sinh sẽ bận túi bụi nên tôi cũng sẽ ít có cơ hội ghé qua đây hơn.”

“Ra vậy. Chị có nghe Sensei nói rằng Lili-chan sắp tới cũng có việc đúng không.”

“Em sẽ đến một cơ sở nghiên cứu của Đọa Thiên Sứ— Grigori theo lời giới thiệu của Penemune-sensei. Em dự định sẽ kiểm tra chi tiết về Sacred Gear và lời nguyền của Tà Long ở đó. Em sẽ cố không làm ảnh hưởng đến clb, nhưng...”

Trong trường hợp của cô ấy, lời nguyền của Tà Long liên quan trực tiếp đến mạng sống.

Việc này nên được ưu tiên hơn, và có vẻ cô ấy sẽ được gặp Azazel-sensei, một nhà nghiên cứu chuyên về Sacred Gear.

“Cả hai người đều bận thế này... Vậy Zekka-chan thì sao?’

“Nhờ Xenovia-senpai giới thiệu nên em tính sẽ đến Clb Nghiên Cứu Huyền Bí để hỏi chuyện về Tensei và... oppai ạ.”

Đó chỉ là một cuộc trò chuyện trong ngày, vậy nên tôi nghĩ mình có thể quay lại clb ngay.

“—Hiểu rồi!”

Buchou quyết định sau một hồi suy nghĩ.

“Đầu tiên thì tháng này sẽ là giai đoạn tự rèn luyện! Sau khi tất cả đã mạnh mẽ hơn thì chúng ta sẽ luyện tập cùng nhau, thế nào!?”

Chị ấy hỏi lại chúng tôi như thể xác nhận ý kiến.

“Không phản đối. Có vẻ thú vị đây, cùng cạnh tranh xem ai sẽ mạnh hơn khi quay lại nào.”

“Em cũng đồng ý. Dù sao thì cũng đừng kỳ vọng gì quá nhiều vào tinh thần của em.”

“E-Em cũng, không có vấn đề gì ạ...”

Và cuộc họp kết thúc. Chúng tôi sẽ đối diện với chính bản thân mình cho đến cuối tháng.

“B-Buchou, chị định sẽ tập luyện ma lực ạ?”

Tôi buột miệng hỏi khi chuyện đã quyết và bầu không khí trở nên tự nhiên hơn.

“Mà, đại khái là vậy...”

Tuy nhiên, giọng của Buchou có vẻ không dứt khoát như vừa nãy.

“Năng lực đặc trưng của gia tộc Amon là [Thuẫn] đúng không? N-Nếu chị cần bạn tập thì em sẵn sàng giúp!”

“Ừm...”

Tôi đề nghị hỗ trợ chị ấy, nhưng Buchou chỉ trầm ngâm rồi cười gượng đáp.

K-Không lẽ, tôi quá yếu để làm đối thủ cho chị ấy sao...? Lỡ nói hớ rồi...

“Xin lỗi cô đến muộn.”

Lúc tôi đang do dự không biết có nên xin lỗi hay không thì giọng nói của Penemune-sensei vang lên từ phía cửa vào.

Buchou vừa định mở miệng chào lại Sensei thì— không hiểu sao lại im bặt.

“—Đây là Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí sao.”

Bên cạnh Penemune-sensei là một cặp vếu lạ... à lộn, một người phụ nữ lạ mặt.

Cô ấy mặc một bộ vest với phần ngực khoét sâu cực kỳ táo bạo, và đeo kính râm che mắt.

Nếu hỏi ấn tượng đầu thì tôi sẽ trả lời là giống một nữ diễn viên hạng nhất đang bước đi thong dong trên thảm đỏ.

“Ăn mặc gợi cảm quá. Dưới chiếc áo khoác kia có mặc áo ngực không nhỉ?”

“Một người dâm đãng sao? Bộ vếu thế kia thì có muốn khoe ra cũng dễ hiểu thật.”

Hai người kia thô lỗ nó vừa thôi! Đừng có đánh giá người khác bằng vếu!

“Đ-Đây là...”

Penemune-sensei đang định giới thiệu với vẻ căng thẳng và có hơi bối rối, nhưng người phụ nữ đó giơ tay lên ra hiệu dừng lại.

Cô ấy tháo kính râm đầy phong cách, để lộ ra đôi mắt sắc sảo và mạnh mẽ.

“Xin được tự giới thiệu. Tôi là vợ của Edmond, gia chủ đương nhiệm gia tộc Amon— người đại diện cho gia tộc Amon, Siest Amon.”

Một lời tự giới thiệu ngắn gọn, mang cảm giác lạnh lùng mà nghiêm khắc. Nhưng điều đáng chú ý ở đây là tên họ của cô ấy.

Không chỉ tôi, mà cả Lilibette và Schwert-san cũng quay sang nhìn Buchou.

Siest-san tiếp tục như để khẳng định thắc mắc của chúng tôi.

“—Tôi là mẹ của Avi.”

Phần 2

“““Mẹ của Buchou!?”””

Chúng tôi đồng thanh thốt lên trước câu nói quá mức gây sốc.

Nhìn ngoại hình thì cô ấy chỉ trông như một người phụ nữ ở độ đầu hai mươi, nhưng tôi từng nghe rằng Ác Ma có thể thay đổi hình dạng bằng ma lực.

(...Trông không giống Buchou-san lắm nhỉ.)

Schwert-san lại buông một câu nhận xét thô lỗ khác, nhưng chỉ vừa đủ để tôi và Lilibette nghe được.

Cô nàng này có biết sợ là gì không vậy... Cơ mà đến tôi cũng phải thừa nhận là cổ nói đúng thật.

Hồi mới gặp thì tôi đã từng nghe Buchou kể một chút về mẹ chị ấy.

Hình ảnh kể lại lúc đó là một người phụ nữ rất dịu dàng và ấm áp, nhưng mà—.

(Đến dự giờ thì vẫn còn sớm quá nhỉ. Có vẻ sắp có một diễn biến kịch tích nào đó đây.)

Lilibette chỉ ra, vì không khí giữa Buchou và mẹ chị ấy giờ đang căng như dây đàn.

Siest-san trước mắt tôi đây hoàn toàn không giống với người mà Buchou đã kể.

“...Mẹ đến học viện này làm gì?”

Buchou phớt lờ mẹ, hỏi thằng Penemune-sensei.

“Bình tĩnh nào. Phu nhân Amon đã được Công Tước Gremory cấp phép thăm chính thức...”

Khi Sensei đang cố gắng giải thích tình hình, người mẹ Siest-san ra hiệu dừng lại.

“Để tôi tự giải thích— và sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn.”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Buchou với ánh mắt sắc bén.

“—Avi, con sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm của gia tộc Amon.”

Sốc đến ngỡ ngàng, ngạc nhiên đến tột độ. Không chỉ chúng tôi mà cả Buchou cũng không nói nên lời.

“Quyết định cuối cùng đã được đưa ra rồi.”

“T-Tại sao...! Con lại là gia chủ kế nhiệm...!?”

Trước thái độ dứt khoát không cho phép bất kỳ sự phản đối nào của mẹ, Buchou đứng bật dậy.

“Thưa phu nhân Amon, trước mặt những học sinh khác thế này thì—”

“Không sao. Họ cũng có quyền được biết với tư cách những người có liên quan với Avi.”

Nhưng cô ấy cũng cảnh báo chúng tôi là cấm tiệt lộ chuyện này ra bên ngoài.

“Gia chủ kế nhiệm ban đầu của gia tộc vốn dĩ là Veltia, anh trai của Avi. Thế nhưng vài ngày trước, nó đã giao chiến với một thế lực tự xưng là Anh Hùng Phái xâm nhập vào lãnh địa— và mất tích sau đó.”

Một bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy cả clb. Bởi vì Anh Hùng Phái chính là những kẻ mà chúng tôi mới đối đầu gần đây.

“Vel-nii... không, Veltia Onii-sama đã chiến đấu với Anh Hùng Phái? Ở lãnh địa của gia tộc Amon?”

“Vẫn đang trong quá trình điều tra nên không thể nói chắc được. Nhưng việc nó mất tích là sự thật.”

“Vậy con, chỉ là vật thay thế cho Onii-sama đã mất tích sao?”

“Con hiểu như vậy cũng được.”

“—!”

Bờ vai Buchou run rẩy, tay chị ấy nắm chặt lại thành nắm đấm.

“G-Gia tộc Amon vẫn còn Iolava Onii-sama mà phải không!?”

“Thứ nam Iolava là con rể của gia tộc Vassago. Có thể nói là gần như đã rời khỏi gia tộc Amon.”

Buchou có hai người anh. Có nghĩa chị ấy là em út trong ba anh em.

Về mặt lợi ích gia tộc thì nếu hai người anh không thể trông cậy, theo phép loại trừ sẽ là—

“...C-Con không muốn!”

Mái tóc màu hồng của chị ấy lắc mạnh.

“Độc đoán vừa thôi! Chuyện của gia tộc không liên quan gì đến con cả!”

“Nghe lời đi. Con là một Ác Ma Thượng Cấp mang trên mình cái tên Amon.”

“Nhưng... nhưng... chắc gì Veltia Onii-sama đã chết đâu!”

“Cũng có nghĩa là chẳng có gì đảm bảo nó còn sống cả.”

“—! Đó là lời một người mẹ có thể nói ra sao!”

Chúng tôi chỉ biết đứng hình theo dõi màn tranh cãi của hai mẹ con.

Không chỉ mỗi chuyện đột ngột trở thành gia chủ kế nhiệm, mà cả sự bất hòa rõ ràng này...

“Con đã quyết sẽ cùng mọi người trở thành kiếm sĩ mạnh nhất rồi!”

“Vẫn còn nói những lời nhảm nhí đó được sao? Thanh kiếm của con không là gì hơn trò chơi của con nít hết.”

Lời nói của cô ấy chẳng khác nào một nhát chém ngọt cắt đứt sợi dây liên kết.

“Hãy trở về Minh Giới và học lại cung cách của một Ác Ma đi. Là mẹ của con, ta—”

Avi-buchou không kìm được nữa và hét lên.

“—Bà không phải mẹ tôi!”

Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.

Siest-san lặng thinh trước lời phẫn nộ của con gái. Một khoảng thời gian nặng nề cứ thế trôi đi.

“...Một Ác Ma Thượng Cấp cần phải giữ thể diện. Với tư cách là gia chủ kế tiếp, con phải có ít nhất một quyến thuộc.”

Cô ấy lại tiếp tục câu chuyện như thể vừa rồi không có gì xảy ra.

“...Bà muốn gì đây? Tôi không về đâu.”

“Con mãi vẫn không chịu tạo quyến thuộc. Nếu có quyến thuộc, rất có thể ý thức trách nhiệm của con cũng thay đổi ít nhiều.”

Đôi mắt của Siest-san càng trở nên sắc bén hơn nữa.

“—!”

Trong nháy mắt, tôi đã vô thức vào tư thế chiến đấu.

Cơ thể tôi di chuyển trước cả khi ý thức được khí tức của một sự hiện diện mạnh mẽ.

“Ho...”

Siese-san khẽ nhìn tôi với vẻ ấn tượng.

“Vẫn còn thô ráp, nhưng có tài năng chiến đấu. Có lẽ vừa đủ điểm đạt.”

Vài giây sau, Lilibette cũng nhận ra và cảnh giác đưa tay lên che con mắt trái.

Schwert-san nhìn theo chúng tôi, cổ cũng nhận ra tình hình và cất điện thoại vào túi áo.

“Đến lúc rồi.”

Siest-san búng tay. Chỉ có Buchou là vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Kẻ địch đến— tôi có linh cảm như vậy.

Đúng lúc đó, toàn bộ đèn trong đạo trường cũ cũng đồng loạt tắt.

Tất cả cửa sổ rung lên, một luồng gió lạnh như giữa mùa đông thổi qua.

“—Ngài gọi tôi sao ạ?”

Đáp lại lời gọi của Sietst-san, một giọng nói trầm mượt mà vang lên từ đâu đó.

“Ở trên!”

Khi tôi ngước lên, ánh đèn liền bật sáng như thể nói rằng tôi đã đoán đúng.

“—Ra vậy, ẩn mình ở mức độ này cũng có thể bị phát hiện.”

Một bóng người mặc đồ đen đứng ung dung trên trần nhà, cứ như trọng lực không tồn tại vậy.

“Nghe nói nơi đây là điểm tụ họp của những dị năng giả, nên tôi đã thử các vị một chút.”

Người đó đáp xuống sàn đầy tao nhã, ngước mắt nhìn chúng tôi và tự giới thiệu bản thân.

“Hân hạnh gặp mặt, tôi là Elta Pruslas.”

Nhìn kỹ thì đó là một cậu trai mặc trang phục quản gia, cử chỉ chào hỏi cũng rất lịch sự trang trọng.

Nhìn qua thì cũng tầm trạc tuổi chúng tôi. Có thể nói là một mỹ thiếu niên tuyệt thế.

“Pruslas... không phải đó là dòng dõi [Extra Demon] đã bị tuyệt diệt sao?”

Avi-buchou nhíu mày khi nghe cái tên gia tộc đó.

“Xin mạn phép được giải thích, tôi là một người sống sót của gia tộc Pruslas.”

“Người sống sót? Chưa nghe bao giờ luôn... Mà này, cậu có việc gì với tôi hả?”

Vì người này là do mẹ chị ấy gọi lên, nên Buchou đang nhìn cậu ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Tôi đến đây để trở thành quyến thuộc của Ojou-sama.”

Cậu trai mỹ thiếu niên nói một cách trôi chảy với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đang đọc kịch bản vậy.

“Thân thể và sức mạnh của tôi thuộc về người— gia chủ kế nhiệm.”

“G-Gia chủ kế nhiệm...!? Q-Quyến thuộc của tôi...!?”

Cậu ta đặt tay trái lên ngực, cúi đầu chào cung kính.

“—Avi Amon-sama, người chính là chủ nhân của tôi.”

Phần 3

Sự xuất hiện của mẹ Buchou, việc anh trai mất tích, và một mỹ thiếu niên ác ma trong trang phục quản gia.

Những diễn biến dồn dập khiến đầu tôi thành một mớ bòng bong, nhưng Siest-san đã tuyên bố rõ ràng từ đầu.

—Hãy trở thành gia chủ kế nhiệm của gia tộc Amon.

Nói cách khác, cô ấy đưa cậu ta đến đây để làm ứng cử viên cho vị trí quyến thuộc của Buchou.

“Gia tộc Amon và gia tộc Pruslas từng là đồng minh. Cả gia thế và khả năng đều không vấn đề gì.”

“Đ-Đồng minh cái gì chứ! Đó là chuyện của thời đại xa lắc lơ nào rồi—”

“Cậu ấy có tiềm năng trở thành quân [Hậu] trong số các Ác Ma Evil Piece. Theo quy tắc thì trước hết con nên có một quân [Hậu].”

Giọng cô ấy cực kỳ kiên quyết, hoàn toàn không chừa khoảng trống nào cho Buchou có cơ hội chen ngang.

—Khoan đã!

Tôi muốn nói vậy lắm, nhưng lại không thể.

Chị ấy là ân nhân của tôi và là một bằng hữu trong cùng một clb... nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Chuyện này là vấn đề gia đình, tôi cảm thấy mình không có quyền can thiệp.

“—Thật thiếu thanh lịch.”

Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều im lặng, Lilibette đứng lên bên cạnh Buchou không chút do dự.

“Thưa mẹ của Buchou, câu chuyện này không phải quá vội vàng và cưỡng ép sao?”

Trong khi tôi chỉ biết co mình lại, cô ấy lại dám nói thằng.

“Cháu biết can thiệp vào chuyện của gia tộc khác là thất lễ, nhưng lời nói của cô quá đơn phương. Avi Amon là con gái của cô chứ không phải tôi tớ.”

Bản thân cô ấy cũng là một người đã được phong tước hiệp sĩ, hiểu rõ thế giới quý tộc thế nào nhưng vẫn chọn lên tiếng.

“Truyền thống của giới Ác Ma đúng là lạc hậu thật đấy. Với cả không có Buchou-san thì clb lại thiếu người mất.”

Schwert-san cũng không quên mỉa mai, đứng cạnh Buchou thở dài chán nản.

“Mấy người—”

Trước hành động vô lễ của hai người họ, đôi mắt của Ác Ma quản gia Elta Pruslas trở nên lạnh lẽo.

Tuy nhiên, tôi đã đứng chắn trước cậu ta, và yên lặng tỏa ra một uy áp trong không gian.

“...Nếu có thể thì tôi không muốn phải chiến đấu đâu.”

Tôi là người rụt rè và nhút nhát, nhưng tôi có thể chiến đấu, và đó là cách tôi kiểm soát tình hình đó giờ.

“...Ra vậy, cô chính là samurai trong lời đồn.”

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau một lúc, nhưng khi nhận ra tôi đang nghiêm túc, cậu ta lùi một chân đã bước xuống.

“Mọi người...”

Có lẽ không ngờ rằng chúng tôi sẽ đứng về phía chị ấy, Buchou nhìn cả đám với vẻ ngạc nhiên.

“Xin thứ lỗi, thưa phu nhân Amon. Như bà thấy, các thành viên trong clb của chúng tôi đều còn non nớt không hiểu chuyện.”

Đúng lúc đó, Penemune-sensei lên tiếng.

“Về phần tôi, tôi cũng muốn ở bên và chứng kiến sự trưởng thành của Avi thêm một chút nữa.”

Đối mặt với ý chí của Kiếm Huyền Bí, Siest-san nhắm mắt lại và trầm tư.

“Avi.”

Cô ấy từ từ mở mắt ra và hỏi con gái.

“Con muốn ở lại Nhân Giới phải không?”

“Con muốn ở lại với mọi người.”

Nghe câu trả lời xong, Siest-san khẽ thở dài một hơi rất nhỏ đến mức gần không thể nghe thấy.

“—Được. Vậy chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra năng lực.”

Trước lời đề xuất đột ngột, tất cả chúng tôi đều nghiêng đầu bối rối.

“Ta sẽ đánh giá năng lực của Avi để xem con có thực sự trưởng thành ở Nhân Giới không, và liệu con có xứng đáng ở đây không— qua thái độ sống, học tập, ma lực, tất cả sẽ được chấm điểm.”

Vì lý do gia tộc, ứng cử viên duy nhất cho chức gia chủ tạm thời vẫn là Buchou.

“Nếu con vượt qua, ta sẽ cho phép con ở lại Nhân Giới. Thậm chí có thể học tiếp lên cấp ba hay đại học cũng được. —Nhưng nếu trượt, con phải trở về Minh Giới ngay lập tức. Con sẽ phải tập trung vào những bài học mà ta giao để có thể trở thành gia chủ gia tộc Amon càng sớm càng tốt.”

Nếu điều đó xảy ra, sự tự do của Buchou sẽ chỉ còn là con số không tròn trĩnh. Chị ấy sẽ bị giam cầm trong những bài học không hồi kết.

“Giám khảo cho bài kiểm tra sẽ là— Elta Pruslas, ta giao việc này cho cậu.”

“Đã rõ. Tôi nghĩ thời gian kiểm tra khoảng một tuần là đủ, ngài thấy sao ạ?”

Siest-san gật đầu, và cuối cùng, cô ấy nhìn chằm chằm vào con gái mình.

“Avi. Con có chấp nhận bài kiểm tra của ta không?”

Dù gọi là kiểm tra, nhưng đây là một cuộc chiến. Một cuộc chiến để Buchou giành lấy tự do cho chính mình.

“Con chấp nhận! Dù có thế nào con sẽ không bỏ cuộc đâu!”

Chị ấy giơ cao nắm đấm. Trong ánh mắt đó là một quyết tâm không thể lay chuyển.

Siest-san liếc chị ấy một cái , rồi cùng người quản gia rời khỏi đạo trường cũ.

—Dường như cô ấy đã biết điều này sẽ xảy ra ngay từ đầu, vì thái độ lúc rời đi của cô ấy rất dứt khoát.

“Xin lỗi! Vì chuyện của chị mà kéo mọi người vào!”

Khi hai vị khách đã rời đi, Buchou cúi đầu xuống xin lỗi.

“Chúng ta có cùng mục tiêu. Nếu cứ để yên như vậy thì là đi ngược lại với hiệp sĩ đạo.”

“Lần này chỉ trùng hợp là Buchou-san chứ không phải Miyamoto-san. Nhưng dù sao thì bọn em cũng sẽ giúp.”

“T-Tôi là kẻ gây rối ấy hả... Nhưng mà em cũng sẽ giúp ạ!”

Thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu. Vậy nên không thể làm ngơ khi bạn bè gặp khó khăn được.

“—! Cảm ơn! Thật sự cảm ơn mọi người!”

Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí đã chính thức đi vào hoạt động, nhưng bước đầu tiên lại chẳng bình thường chút nào.

Rồi Buchou dõng dạc hô lớn như thường lệ.

“Nhất định chúng ta sẽ vượt qua được bài kiểm tra năng lực!”

“Ooooh!”

Phần 4

Sáng sớm ngày hôm sau, các thành viên của Kiếm Huyền Bí đã có mặt tại đạo trường cũ.

Ở đó là người đã triệu tập chúng tôi— Elta Pruslas trong trang phục quản gia đang chờ sẵn.

“Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách việc kiểm tra Avi Ojou-sama với tư cách giám khảo.”

Cậu ta gọi chúng tôi đến vào sáng sớm thế này để giải thích các quy tắc trước khi bắt đầu bài kiểm tra.”

“Mong mọi người cứ gọi tôi là Elta tự nhiên cùng với Ojou-sama.”

Cậu ta chào hỏi với vẻ mặt lạnh tanh. Cảm giác như chẳng muốn thân thiết với chúng tôi chút nào.

“Đ-Đừng có gọi tôi là Ojou-sama nữa được không... Dù cậu biết rồi nhưng tên tôi là Avi! Từ yêu thích của tôi là năng lượng, kiên trì và động lực! Giúp đỡ nhau nhé El!”

Tuy nhiên, Buchou cố gắng phản ứng một cách vui vẻ nhất có thể, chắc chị ấy nghĩ không nên làm xấu bầu không khí đi trước cả khi bắt đầu.

“Lilibette D. Lunaire. Rất hân hạnh, Elta Pruslas.”

“Bên này là Schwertleite. Chiếu cố nhau nhé, giám khảo-san.”

Mọi người cũng bắt chước Buchou mà lần lượt tự giới thiệu, nhưng còn tôi khi đối mặt với một cậu trai gần như lần đầu gặp thế này thì—

“M-M-M-Miyamoto Zekka. M-Mong được giúp đỡ, Elta...kun?”

“Xuất hiện rồi! Nụ cười siêu cấp đáng sợ của Miyamoto-san!”

Con mắm gyaru này cứ liên tục nói mấy câu bất lịch sự từ hôm qua đến giờ. Đây là tất cả tâm sức của tôi đấy nhá!

Trong khi các thành viên Kiếm Huyền Bí cố gắng nói chuyện, Elta-kun lại không hề cười và tiếp tục với giọng đều đều.

“Sau đây tôi sẽ phát tài liệu tổng quan về nội dung bài kiểm tra.”

Rồi cậu ta đưa chúng tôi một xấp giấy dày cộp...

“Lần này chúng ta sẽ đánh giá dựa trên hai tiêu chí chính— thứ nhất là với tư cách “học sinh bình thường” qua học tập và thái độ sống, thứ hai là với tư cách “Ác Ma Thượng Cấp” qua khả năng chiến đấu và nghiệp vụ của Công việc Ác Ma.”

Có vẻ như không chỉ kiểm tra khả năng học tập và chiến đấu, mà còn xem Buchou có đủ tư chất làm quân [Vua] và quý tộc hay không.

“N-Nhiều mục đánh giá đến thế này... Nhìn sơ đã thấy trên một trăm cái rồi đúng không...?”

“Tại sao anh lại cho chúng tôi xem cái này? Có lý do gì để anh tiết lộ nội dung bài kiểm tra trước không?”

Như Lilibette đã nói, cho xem trước thế này gần như là đang gian lận trong một bài kiểm tra ở trường.

“Để trả lời câu hỏi của hai người. Thứ nhất, có quá nhiều tiêu chí đánh giá nên có chuẩn bị một chút cũng không sao cả. Thứ hai, tiết lộ nội dung kiểm tra trước có thể giảm thiểu tối đa các khiếu nại sau này.”

Có vẻ như ý cậu ta là không muốn bài kiểm tra này giống như một hộp đen bí ẩn.

“Tôi có thể sẽ trở thành quyến thuộc của Avi Ojou-sama. Nếu được thì tôi không muốn để lại bất kỳ sự oán ghét nào.”

Nói cách khác, cậu ta đã nhìn xa đến cả sau kỳ thi.

“Tôi không yêu cầu mọi người phải thân thiết với tôi. Và tôi cũng không có ý định làm thân một cách không cần thiết. —Nhưng tôi mong mọi người có thể tin tưởng tôi với tư cách giám khảo. Xin thề dưới cái tên của Ma Vương Lucifer-sama, tôi sẽ giữ vị trí trung lập và công bằng trong bài kiểm tra này. Nếu tôi gian lận, Ojou-sama sẽ được tính là đạt ngay lập tức.”

Tôi không biết Lucifer-sama đó vĩ đại đến thế nào, nhưng những người khác dường như đã bị thuyết phục.

“Ngược lại, miễn mọi người không vi phạm những hành vi gian lận được liệt kê trong tài liệu thì có thể dùng bất kể phương pháp nào cũng được. Chỉ có Ojou-sama là được đánh giá, nhưng sự hợp tác với các thành viên clb thì không vấn đề gì.”

Một sự nhượng bộ đáng kể, nhưng điều đó cũng có nghĩa cậu ta rất tự tin.

“Nhân tiện, tôi cũng sẽ là một học sinh của học viện này từ hôm nay— năm ba trung học.”

“““Học sinh học viện!?”””

“Tất nhiên, tôi học cùng lớp với Ojou-sama.”

Vậy là cậu ta sẽ ở bên cạnh Buchou trong suốt thời gian kiểm tra... Gượm cái đã!

“X-X-Xin lỗi vì đã gọi anh là Elta-kun... Từ giờ em sẽ gọi là senpai...”

“Không cần phải thay đổi cách xưng hô làm gì. Bị gọi là senpai một cách kỳ lạ còn rắc rối hơn. Trừ Ojou-sama ra thì— tôi mong có mối quan hệ ngang bằng với ba người khi xét đến những khả năng trong tương lai.”

Cậu ta yêu cầu chúng tôi cứ cư xử thoải mái không cần bận tâm đến tuổi tác.

Phiền quá... nhưng mà cậu ta đã yêu cầu thế. Với cả “khả năng trong tương lai” là sao...[note79965]

“Phần giải thích đã xong. Nếu không còn câu hỏi nào, vậy thì— bắt đầu bài kiểm tra năng lực.”

Elta-kun biến mất trong một cái chớp mắt, rồi lập tức trở lại trong bộ đồng phục của trường.

Tuy nhiên đó là một bộ đồng phục được thiết kế lại theo phong cách quản gia, và điều đáng ngạc nhiên ở đây là cái tốc độ thay đồ kinh khủng đó... A, đúng rồi!

Nhìn lên đồng hồ, không còn nhiều thời gian trước khi bắt đầu vào lớp.

“Aha! Không đến mức muộn đâu! Thôi tới lớp nào!”

Buchou vốn hay đi học sát giờ thong thả xỏ giày—

“Mang giày dẫm lên gót, trừ 10 điểm.”

Thông báo trừ điểm của Elta-kun đột nhiên cất lên.

Cậu ta đang viết với tốc độ kinh hồn vào tờ giấy đính trên bảng kẹp.

“Đ-Đã trừ điểm rồi!? Đ-Đó chỉ là vô tình thôi m...”

“Đôi giày của cô có dấu hiệu của việc thường xuyên dẫm lên gót. Tôi đã quyết định đánh giá đây là một thói quen thường nhật của tiểu thư.”

“U-Ugh... Mà chuyện đó liên quan gì đến năng lực chứ!?”

“Ojou-sama, một Ác Ma hạng nhất phải hoàn hảo trong mọi thứ.”

Đ-Đúng là trong tài liệu có ghi cả chuyện giày dép... K-Không phản bác được!

Nhưng đây mới chỉ là mức độ mở đầu. Chỉ đến sau này chúng tôi mới nhận ra.

Bài kiểm tra này— không, người giám khảo này là một Ác Ma đáng sợ đến thế nào.

Ghi chú

[Lên trên]
Ý Elta là có thể Avi sẽ đưa ba người kia vào quyến tộc nên vị thế của tất cả sẽ ngang hàng
Ý Elta là có thể Avi sẽ đưa ba người kia vào quyến tộc nên vị thế của tất cả sẽ ngang hàng
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận