Tập 02 - Buổi dự giờ của Amon
Life.3: Mạo Hiểm! CLB Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí!
0 Bình luận - Độ dài: 3,023 từ - Cập nhật:
Phần 1
“—Xin phép.”
Vào ngày tổ chức phần thi đặc biệt, người đến phòng clb đầu tiên là Siest-san.
Chúng tôi lần lượt chào hỏi, nhưng—
“..........”
Chỉ có mình Buchou là tuyệt nhiên không nói gì, lặng lẽ trừng mắt nhìn Siest-san.
Ai cũng biết hai người này bất hòa, nhưng bầu không khí thế này là quá nặng nề rồi!
“A-Anou, Siest-san, Penemune-sensei đâu rồi ạ...?”
“Cô ấy đang chuẩn bị cho bài thi.”
“À, vâng ạ...”
Cuộc trò chuyện thế là kết thúc. Tôi không có giỏi nói chuyện phiếm. Xin lỗi vì là một đứa vụng về nhút nhát.
“—Avi, đến hiện tại, có vẻ như con đã làm khá tốt.”
“Nói chuyện mập mờ nhỉ. Có thế nào thì tôi cũng tuyệt đối sẽ ở lại Nhân Giới.”
“Cái đó thì không nói chắc được. Phần thi đặc biệt không dễ như vậy đâu.”
Buchou đã bùng cháy chiến ý, nhưng Siest-san lại hờ hững nói một câu đầy khiêu khích.
“Lời khuyên cho con đây. Nếu cảm thấy nguy hiểm thì bỏ cuộc ngay đi.”
“...Ý bà là gì?”
“Chính xác như những gì ta vừa nói. Với một người chỉ biết một mình lao lên như con thì trò chơi này là quá sức rồi.”
“—! Chưa thử thì sao biết được!”
“Con lúc nào cũng chỉ dựa vào cảm xúc để giải quyết mọi chuyện, trước giờ đều thế—”
“Còn bà lúc nào cũng chỉ biết nhìn từ trên cao xuống—”
Cả hai đều nổi nóng và bắt đầu cãi vã.
Các thành viên Kiếm Huyền Bí không dám xen vào, Elta-kun cũng bối rối không biết phải làm gì.
“Thế thì giải quyết ngay tại đây đi!”/ “Con không thể thắng ta được đâu.”
Không chỉ là lời nói, có vẻ như họ sắp động tay động chân thật... Có chiến tranh nổ ra mất!
“—Nào nào, đã để mọi người chờ lâu, Penemune-sensei giá đáo!”
Cứu tinh... Không, Đọa Thiên Sứ onee-san vếu bự xuất hiện! Mou, trễ quá đấy!
“Chuẩn bị hơi mất thời gian chút. Mà bầu không khí này là sao vậy? Zekka-chan trông bối rối quá... A, hay là em nhớ cô nên buồn à? Để cô vỗ về em thỏa thích nhé?”
“Cô mà chạm vào dù chỉ một cọng lông trên người em thôi là em sẽ lập tức mách Rias-senpai là cô quấy rối em.”
“Ác quá vậy!? Mách Ojou-sama đó là cô bị đuổi việc thật đó!”
Đúng thế. Nên là rút lại hai bàn tay đang mân mê trước ngực em ra đi.
...Nhưng nhờ có Sensei mà bầu không khí mới dịu đi, cũng may mà cô ấy không phải người xấu...
“E-E hèm, trước khi bị Zekka khởi tố thì chúng ta vào việc về phần thi đặc biệt nào.”
Sensei hắng giọng, và bắt đầu đổi chủ đề.
“Đầu tiên, nói ngắn gọn thì! Chúng ta sẽ sử dụng một trò chơi để đánh giá năng lực của Avi!”
Rồi Sensei tiếp tục giải thích về trò chơi.
“Tên của nó là— Azazel Quest!”
“““““Azazel Quest?”””””
Azazel, là một Đọa Thiên Sứ như Penemune-sensei, và là giáo viên của khối cấp ba.
“Một game mô phỏng trong không gian giả lập. Nói cách khác là RPG trải nghiệm thực tế! Trước đây đã được khối cấp ba trải nghiệm một lần— Lúc đó lấy bối cảnh fantasy thế giới mở, và các học sinh sẽ được giao chức nghiệp như chiến binh hay tu sĩ, có nhiệm vụ đánh bại Long Vương tà ác.”
Các senpai cũng từng chơi... giờ nghe giống game rồi đấy.
“Trong không gian giả lập có rất nhiều bẫy và quái vật. Tất nhiên là có cả trùm cuối nữa— Mục đích không chỉ để xem năng lực chiến đấu của Avi, mà còn để đánh giá tư cách của một [Vua] qua khả năng phán đoán tình huống và lãnh đạo, nói cách khác là kiểm tra tổng hợp.”
Cũng có nghĩa là tinh thần đồng đội của chúng tôi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả.
“Sensei, em có một câu hỏi!”
“Vâng, mời Schwertleite-kun.”
“Tại sao lại gọi là Azazel Quest vậy ạ?”
“Vì người phát triển đầu tiên là Azazel. Nhưng mà giờ ổng bị cho cút khỏi vị trí phụ trách vì gây rắc rối rồi.”
Azazel-sensei... Thầy đã làm cái gì vậy...
“Em cũng có một câu hỏi. Nếu là game thì cơ thể và năng lực có phải là ảo không?”
“Hỏi hay lắm, Lilibette-kun. Các em chỉ đơn giản là được chuyển đến không gian giả lập nên vẫn đói khát và bị thương như thường. Và vì đây là một bài thi đánh giá năng lực của Avi nên lần này sẽ không có khái niệm level, chỉ dựa vào thực lực của chính bản thân— Tuy nói là trò chơi, nhưng nếu lơ là là gặp rắc rối to đấy.”
Trong trường hợp khẩn cấp, chúng tôi sẽ bị cưỡng chế thoát ra, nhưng tổn thương vẫn còn lại khi về thực tại.
Và cho dù có chọn chức nghiệp chiến binh thì cũng không nhận được sức mạnh cơ bắp hay khả năng đặc biệt gì.
Nghe vậy, Elta-kun trầm ngâm và lẩm bẩm.
“Đánh giá thực lực của bản thân... Vậy thì khái niệm chức nghiệp cũng không cần thiết.”
“Đừng coi thường Sensei đây chứ, Elta-kun. Thực ra thì, mỗi chức nghiệp đều sẽ có trang phục riêng.”
“Có trang phục mà chỉ số không đổi thì có ý nghĩa gì...”
Trước lời nói mang tính thực tế đó, Sensei mở to mắt và hét lên.
“Mỹ nữ và mỹ thiếu niên cosplay! Chỉ thế thôi đã quá đủ ý nghĩa rồi!”
“““““...........”””””
Sensei đang bùng cháy. Không phải người chơi mà cũng hăng vậy hả.
“Thôi, giải thích dài dòng văn tự mãi cũng chán! Cứ thử là biết liền!”
Có lẽ không muốn bị chất vấn gì thêm nên Sensei nhanh chóng kết thúc phần giải thích và khởi động trò chơi.
“—Avi...”
Siest-san im lặng nãy giờ bất ngờ lên tiếng.
“Như ta đã nói, trong phần thi đặc biệt này... Không, không có gì.”
Buchou hoàn toàn phớt lờ cô ấy. Siest-san định nói gì đó thấy vậy rồi lại thôi.
“—Yosh, khởi động hoàn tất!”
Penemune-sensei thao tác xong, nhìn chúng tôi và cất tiếng động viên.
“Giờ thì, chơi vui nhé mấy đứa!”
Một ma pháp trận khổng lồ xuất hiện dưới chân chúng tôi, cả đạo trường cũ được bao trùm trong ánh sáng rực rỡ.
Buchou, Elta-kun, Lilibette, Schwert-san lần lượt được dịch chuyển vào trò chơi.
“—Yareyare— lần này— độ khó cài đặt— cao quá rồi.”
Khi chuẩn bị dịch chuyển, tôi loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của Penemune-sensei và Siest-san.
“—Để anh ta làm trùm cuối— có hơi khắc nghiệt quá với tiểu thư không—?”
“Một bài kiểm tra dễ dàng— là vô nghĩa— Nếu không thể vượt qua— thì năng lực chỉ đến vậy thôi—”
Sensei nhíu mày, nhưng Siest-san vẫn nói rõ ràng với một vẻ bình thản.
“—Với Avi hiện tại, con bé tuyệt đối không thể đánh bại người đó.”
Phần 2
Mở mắt ra, và chúng tôi đang ở sân trường của học viện Kuoh.
Nhưng không phải là do việc dịch chuyển đã thất bại.
Vì bầu trời có một màu sắc kỳ lạ, trên sân có một lối vào hình mái vòm bí ẩn, và—
“““““Azazel Quest II ~ Bí Bảo của Di Tích Cổ Đại.”””””
Cả lũ đồng thanh thốt lên tựa đề bự tổ chảng đang lơ lửng trên không của trò chơi.
Có lẽ lối vào bí ẩn kia sẽ dẫn đến di tích cổ nào đó dưới lòng đất.
“A! Màn hình thay đổi tiếp kìa!”
Buchou vừa chỉ tay, tựa đề liền biến mất, thay vào đó là một dòng chữ khác bắt đầu chạy.
[Dưới lòng đất học viện là một tích cổ xưa—]
Chắc là phần giới thiệu game... để giải thích tổng quan cho người chơi.
Có cả một giọng nữ lồng tiếng được thu âm sẵn, đúng là kỳ công thật.
“A. Aaaaaaaaaa!”
Đột nhiên Schwert-san hét lên... Gì nữa vậy!?
“Phần thuyết minh này là giọng của seiyuu Yoru Minako! Khác với giọng bình thường nên mị không nhận ra!”
“Yoru Mina... là ai? Giải thích đi Schwertleite.”
“Là seiyuu cho giọng nữ chính trong series “Atsumiya Akino”[note80826]! Miyamoto-san biết mà, đúng không!?”
“K-Không... Nhưng thuê hẳn seiyuu thế này thì cũng tốn kém thật chứ.”
“Chị biết Atsumiya Akino qua anime! Schwe-chan thích ai nhất vậy—”
Phần mở đầu vẫn tiếp tục, nhưng cả bọn lại hăng say trò chuyện mà không thèm để ý gì hết.
“Mấy người! Hãy nghe! Phần giải thích! Cho đến hết giùm!”
Chúng tôi bị Elta-kun mắng, và cả lũ đều phải ngồi ngay ngắn nghe cho bằng hết.
“Tóm lại. Khám phá hầm ngục trong di tích dưới lòng đất, đánh bại người canh gác bất tử, và giành lấy kho báu huyền thoại— Đó là mục tiêu của [Azazel Quest II].”
Elta-kun tóm tắt lại một lượt.
“Điều kiện để hoàn thành trò chơi là lấy được kho báu và trở về mặt đất an toàn. Tuy nhiên nếu không lấy được kho báu, hoặc người lãnh đạo— tức Ojou-sama không còn khả năng chiến đấu nữa thì trò chơi sẽ kết thúc. Và—”
A, giải thích dài dòng quá nên Schwert-san ngủ gật mất tiêu rồi. Này, dậy đi.
“Nhân tiện, đây là một trò chơi do Azazel, Tổng Đốc của các Đọa Thiên Sứ tạo ra. Dù là không gian giả lập nhưng cũng tồn tại khả năng có báu vật thật—”
“Uoo! Báu vật thật! Tự nhiên tràn trề động lực luôn rồi!”
Quả không hổ là quản gia tài ba! Một câu nói là đủ đánh thức Schwert-san!
“Tóm lại là ‘săn báu vật’. Một trò chơi đơn giản vậy thôi, mọi người hiểu chưa?”
“Dễ hiểu đấy. Cũng có thể coi như là tập dượt cho việc tìm kho báu sau này.”
“Un! Cảm giác đúng chuẩn chơi game thật đấy! Nhưng vì là bài thi nên cũng không được phép chủ quan!”
Chúng tôi sẽ phải đối mặt với cạm bẫy và quái vật trên đường đi tìm kho báu.
“A! Mà này, El cũng tham gia phần thi đặc biệt này đúng không!?”
“Vâng. Hệ thống của trò chơi sẽ tự động ghi lại điểm số. Tôi sẽ đi cùng với tư cách là ứng cử viên quyến thuộc của Ojou-sama. Chỉ cần Ojou-sama ra lệnh, tôi sẽ hành động bất kỳ lúc nào.”
Có lẽ cô ấy sẽ trở thành quyến thuộc trong tương lai, thế nên đây cũng là cơ hội kiểm tra sự tương thích của hai người.
“N-Nhắc mới nhớ, Penemune-sensei đã nói... là có chức nghiệp phải không?”
Tôi vừa nói xong, một dòng chữ khác đã xuất hiện trên không trung.
Là một danh sách hàng chục các chức nghiệp như chiến binh, tu sĩ, vân vân và mây mây...
Nhưng vì mãi không thể quyết định chọn cái nào, cả đám sử dụng đến chức năng chọn random.
“Chị là... nhà thám hiểm!”
Khi chức nghiệp của Buchou vừa xác định, cả người chị ấy lóe sáng trong một khoảnh khắc.
Và chị ấy biến thành một nhà thám hiểm với mũ phớt, áo vest da cùng một chiếc roi dài bên hông.
“—Etto, mị là đạo tặc.”
“—Ta là chiến binh.”
Schwert-san trở thành một đạo tặc với chiếc khăn quàng cổ dài, trang phục gọn nhẹ và một chiếc túi đựng dụng cụ mở khóa... Ừm, đúng là hợp với Schwert-san thật.
“Fuhaha! Là thiên chức! Tất cả hãy tung hô đi! Vì hiệp sĩ đạo cao quý của ta!”
Lilibette đang cười lớn, cô ấy mặc một bộ giáp toàn thân từ đầu đến chân đúng chuẩn một hiệp sĩ, trông cổ phấn khích tột độ luôn rồi.
“Mấy người có hiểu đây là một bài thi thật không vậy... Haa, tôi cũng chọn chức nghiệp đây.”
Elta-kun cũng chọn ngẫu nhiên với vẻ mặt hơi mệt mỏi.
“““““Vũ công?””””””
Cả đám ngơ ngác với chức nghiệp đó, nhưng khi người Elta-kun phát sáng lên thì lập tức hiểu ra vấn đề.
“C-C-C-C-C-Cái bộ trang phục hở hang này là sao—!?”
Elta-kun thét lên, vì cô ấy đang mặc một bộ đồ cực kỳ ecchi.
Bộ đồ rất thiếu vải, gần như là bikini vậy, trừ những chỗ nhạy cảm ra thì để lộ gần hết.
“Đ-Đây không phải trang phục cho con trai mặc! K-Khiếm nhã thế này... t-tôi không chấp nhận!”
A, a! Nếu cậu cử động mạnh như thế thì sẽ thấy... Ha! Đúng rồi! Vì trang phục gần như không có gì nên để lộ cả một phần vếu lồi lên kìa!
Elta-kun đang giấu chuyện bản thân là con gái... Tiêu rồi, mọi người sẽ biết mất...
“Hể, đúng là mỹ thiếu niên có khác. Dù là con trai nhưng lại hợp đến thế. Hảo.”
“Ngay cả ngực cũng có chút biến đổi kìa. Công nghệ của Đọa Thiên Sứ đúng là đáng khâm phục.”
“Nhìn kìa! Có cả vòng tay với nhẫn, toàn trang sức đắt tiền nữa!”
T-Thích nghi quá nhanh... Không hổ là Kiếm Huyền Bí!
“H-Hợp với cậu lắm! Rất dễ thương!”
Tôi không muốn phá vỡ bầu không khí nên nhận xét thành thật, phần nào cũng để giúp cô ấy.
“D-Dễ thương... Tôi... Đừng đùa nữa...”
“K-Không! Ai nhìn cũng thấy cậu là mỹ nữ mà! Đúng không mọi người!?”
Tôi quay lại hỏi ý kiến, và tất cả gật đầu.
“Uuuu! Tôi dễ thương cái gì chứ! Thẩm mỹ của mấy người đúng là—”
Bị cả nhóm dội cho cơn mưa lời khen liên tiếp, Elta-kun ngượng ngùng quay mặt đi.
“T-Thôi! Đến lượt Miyamoto đấy! Nhanh lên!”
Đúng rồi, không thể chậm trễ được, tôi cũng phải chọn một chức nghiệp.
“...Mặc đồ ecchi như Elta-kun thì không ổn cho lắm... Nhưng mà...”
Thấy mọi người đều vui vẻ, tôi tuy có lo lắng nhưng cũng có một chút mong chờ.
Không như mấy game điện tử chơi trên TV, đây là lần đầu tôi chơi game với người khác.
Tôi cố gắng kìm nén sự hồi hộp của mình và chọn ngẫu nhiên—
“Chức nghiệp của mình là... N-Người hát rong?”
Giống như Elta-kun, lại là một chức nghiệp kỳ lạ.
“Một nghề thú vị đấy chứ. Sáng tác lời và giai điệu, rồi đi hát khắp nơi— kiểu nhạc sĩ ấy.”
Schwert-san giải thích thêm, nhưng... tôi làm nhạc sĩ sao nổi. Mà thôi, nhân vật chính của kỳ thi là Buchou. Tôi sẽ hỗ trợ chị ấy nên không cần vai trò chiến đấu làm gì.
“Nhưng lời thì tôi chỉ biết làm haiku... Mà cũng có biết chơi nhạc cụ đâu...”
Tôi phân bua lúc đang chờ biến hình. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi—
“...Hả?”
Chỉ có một cuốn sổ tay và một cây bút chì lặng lẽ rơi lên đầu tôi.
Tôi nhặt chúng lên, và tất nhiên, trang phục của tôi vẫn là đồng phục. Có chờ mãi thì cũng không thấy gì xảy ra cả.
“...Vậy của tôi chỉ có một cây bút chì và quyển sổ tay này thôi sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn mọi người, và cả đám đều quay mặt đi.
“Đ-Đừng buồn, Zekka-chan! Quan trọng là tinh thần!”
“Một nhà thơ đích thực sẽ hát bằng trái tim!”
“A, xin chia buồn.”
“Miyamoto, nếu muốn thì tôi có thể cho mượn trang phục quản gia...”
Uuuu... Quá đáng! Chỉ có mình tôi là bị ra rìa! Bút chì với sổ tay thì thám hiểm cái nỗi gì!
Kuu... So trang phục, vui ghê ta, thật đáng ghen tị.
“A! Zekka-chan bắt đầu làm haiku rồi kìa! Đúng là người hát rong!”
“Có vẻ như Zekka không chấp nhận được thực tại và tự nhốt mình trong thế giới riêng rồi.”
“Không có từ chỉ mùa nào mà toàn là từ cảm xúc... Hừm hừm, hay đấy.”
“Mấy người quan tâm người ta chút đi! Này Miyamoto... Chuyến thám hiểm chỉ mới bắt đầu thôi mà...”
Trong khi mọi người phản ứng theo nhiều cách khác nhau, cơ thể tôi đột nhiên phát sáng.
Khi tôi mở mắt, tôi đang mặc một bộ trang phục thời trung cổ có diềm xếp nếp và ren.
“C-Cái này là…! A, một nhạc cụ giống như đàn ukulele cũng xuất hiện…!”
“Tốt rồi nhỉ, Miyamoto. Có vẻ hệ thống chỉ cần thêm thời gian để tải.”
Elta-kun đặt tay lên vai tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm. Những người khác cũng vui mừng.
“Hừm, dù là bản sao, nhưng nhạc cụ cũng phát ra âm thanh thật!”
“Schwertleite. Lệch tông một chút rồi.”
“Ồ. Cậu biết à. Nghe nói sức mạnh của rồng giúp tăng cường giác quan nhỉ.”
“Gần đây thính giác của ta cũng tốt hơn. Ta có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ mà người thường không thể—"
...Ừm, mọi người lại trở về bình thường rồi, mà Schwert-san chơi nhạc giỏi thật.
“—Được, mọi người đã sẵn sàng, chúng ta đi thôi nào!”
Buchou Avi dõng dạc nói, như để bắt đầu lại.
“Penemune-sensei và… cái người đó đã sắp đặt kỳ thi này, nên nó sẽ không đơn giản đâu! Nhưng với tư cách Kiếm Huyền Bí, chúng ta nhất định sẽ vượt qua! Chị sẽ cố gắng hết mình với tư cách là người thủ lĩnh!”
Chúng tôi tự nhiên đứng thành vòng tròn, đặt tay lên tay phải của Buchou.
“Nào, cả El nữa!”
“T-Tôi nữa sao…?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta là đồng đội cùng nhau thám hiểm mà!”
Lilibette và Schwert-san cũng khuyến khích cô ấy, nói rằng họ là một đội dù chỉ là tạm thời.
“Yosh, với năng lượng, kiên trì và động lực! Thám hiểm thật phấn khích nào!”
““““Oooh!””””


0 Bình luận