• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Truyện (cảnh báo spoil)

337 - Ngoại Truyện Valentine ~~ Chúc mừng ngày Valentine: Lilia ~~

5 Bình luận - Độ dài: 2,591 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Ngày thứ 14 của Mộc Nguyệt…… Hiện tại, Nữ công tước của Vương quốc Symphonia, Lilia Albert, đang đứng trước cửa một ngôi nhà với vẻ mặt nghiêm túc.

Mục đích của cô, tất nhiên, là để tặng socola cho người yêu của mình, Kaito.

Để có thể đến được khoảnh khắc này, Lilia đã trải qua một hành trình dài đằng đẵng.

Không, nếu nói về khoảng cách thực tế thì nhà của Kaito chỉ ngay cạnh dinh thự của Lilia, đi bộ chỉ mất chưa đầy một phút…… nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó, mà là ở mặt tinh thần.

Cô đã năn nỉ Sieglinde dạy cho mình cách làm socola, và rồi dốc toàn tâm toàn ý để làm ra nó.

Nhưng đáng tiếc là, tài nghệ nấu nướng thảm họa của Lilia thì không thể nào cải thiện trong thời gian ngắn được. Nói thật lòng, thành phẩm lần này không thể gọi là ngon…… nhưng trong đó, cô đã gửi gắm rất nhiều tình cảm.

Chính vì vậy, Lilia tin rằng Kaito chắc chắn sẽ vui khi nhận được món quà này…… nhưng cuộc đời thì không đơn giản như thế.

Đúng vào khoảnh khắc then chốt, sự rụt rè của Lilia lại trỗi dậy…… Với cô, đây là lần đầu tiên cô tặng socola cho một người đàn ông ngoài người thân vào dịp Valentine, mà món socola lần này lại còn chắc chắn là socola honmei nữa. [note74494]

Dù hiện tại hai người đã là người yêu của nhau, dù cô biết Kaito là người rất dịu dàng…… nhưng với tính cách của Lilia, việc trao tặng socola như vậy vẫn khiến cô hồi hộp đến mức lúng túng quá đỗi.

Vì thế, quãng đường vốn chỉ mất chưa tới một phút đi bộ lại biến thành một cuộc hành trình gian nan kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, với từng bước chân chậm chạp và đầy lưỡng lự.

Cô đã suýt quay đầu bỏ về không biết bao nhiêu lần, nhưng rồi lại cố ép bản thân phải tiến lên phía trước. Thế nhưng, trước mặt Lilia lại hiện ra một chướng ngại vật khác.

[……C- Chỉ cần ấn chuông thôi…… Nếu mình nhấn, Kaito-san sẽ ra…… Ra rồi thì mình có thể đưa socola cho anh ấy.]

Trước mặt Lilia, đang lẩm bẩm một mình, là chiếc chuông cửa nhà Kaito.

Đây là một ma cụ, chỉ cần chạm nhẹ vào, nó sẽ phát ra âm thanh, đảm bảo Kaito sẽ biết có người đến. Hơn nữa, cô đã xác nhận là cả ba người hầu của Kaito, Anima và hai chị em sinh đôi, hiện đều đang ở bên ngoài.

Nhà Kaito không có nhiều người hầu, chỉ có ba người là Anima, Eta và Theta. Mà cả ba đều đang đi vắng——— nghĩa là, hiện giờ Kaito đang ở nhà một mình.

Với Lilia, tình huống này không thể hoàn hảo hơn được nữa. Tất cả những gì cô cần làm bây giờ chỉ là nhấn chuông……

[……N- Nhưng mà, có khi mình nên quay lại sau thì hơn……]

Dù hiện tại đã là người yêu, đã yêu nhau được vài năm và thậm chí đã từng vượt qua ranh giới thân mật, nhưng Lilia, người luôn vụng về trong tình yêu, vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng trước những chuyện như thế này.

Thật ra, những năm trước, Lilia cũng từng chuẩn bị socola để tặng Kaito vào dịp Valentine…… nhưng đó chỉ là socola mua sẵn. Dù vậy, đến đúng ngày, cô vẫn không đủ can đảm để đưa tận tay, thế là ngày hôm đó kết thúc mà cô chẳng làm được gì.

Vì vậy lần này, cô đã cố cắt đứt đường lui cho bản thân bằng cách tự tay làm socola, nhờ Sieglinde chỉ dạy…… nhưng cuối cùng, cái bản tính hay do dự của cô lại một lần nữa trỗi dậy.

Mà nếu là Kaito, thì chắc cậu ấy sẽ thấy dáng vẻ này của Lilia cũng rất dễ thương thôi……

[N- Không được. Nếu bây giờ mà mình không đưa cho anh ấy…… Đ- Được rồi!]

Ngay lúc định quay người bỏ đi, Lilia cố gắng trụ vững tại chỗ, rồi hít một hơi thật sâu, đưa tay ra định nhấn chuông cửa…… nhưng rồi lại lập tức rụt tay về.

[……A- Arehh, tay mình run luôn rồi…… M- Mình cần bình tĩnh lại……]

Lilia ngay lập tức rụt bàn tay đang run rẩy về, rồi hít sâu thêm một lần nữa…… Sau đó, cô bắt đầu bước quanh quanh trước cửa nhà Kaito, dáng vẻ cứ thấp thỏm không yên.

Nhìn cảnh đó thật sự quá mất mặt, đến mức chẳng thể nào để thuộc hạ của mình trông thấy được.

Nhưng có một điều mà Lilia đã hoàn toàn tính sai…… và vì hồi hộp quá mức, cô đã quên mất điều đó. Đó là……

[……Mình nên làm gì đây nhỉ? Có nên gọi cô ấy không?]

Lilia-san đang đứng trước cửa nhà mình…… Dù không rõ cô ấy đang làm gì, nhưng nhờ “Thấu Cảm Thuật”, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng cô ấy đang rối rắm, đi tới đi lui trước cửa suốt từ nãy đến giờ.

Chắc cô ấy cần gì đó từ tôi? Dù có nhìn thế nào thì cũng không thấy cô ấy có ý định nhấn chuông cả, đợi bao lâu chắc cũng thế thôi.

Tôi đã quen với Lilia-san từ lâu rồi, nên biết rằng mỗi khi cô ấy như vậy, thường là do đang xấu hổ…… Không biết lần này là vì chuyện gì nữa?

Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì.

À, hôm nay là Valentine mà…… Vậy là tôi hiểu rồi. Có lẽ Lilia-san đã chuẩn bị socola cho tôi.

Tôi từng nghĩ cô ấy không mấy hứng thú với Valentine, vì hai năm trước chẳng thấy cô ấy tỏ ra cảm xúc gì cả…… Nhưng hóa ra, là do cô ấy không dám đưa suốt những năm qua à?

Dù đã hẹn hò vài năm rồi, thỉnh thoảng Lilia-san vẫn ngây thơ…… hay đúng hơn là, vẫn cứ bẽn lẽn như thuở đầu vậy.

Không phải tôi thấy phiền đâu nhé, trái lại, tôi thấy cô ấy đáng yêu vô cùng. Chỉ cần hôn nhẹ một cái thôi là mặt đỏ ửng cả lên, lúng túng đến đáng yêu luôn, khiến tôi không kìm được mà nhào tới đè cô ấy xuống.

Mà nếu cứ để vậy thì có lẽ chuông cửa sẽ chẳng vang lên cho đến tận tối mất…… Thôi thì, tôi quyết định rồi. Giả vờ trùng hợp vậy, tôi mở cửa.

[Hyaahhh!?]

[Eh? Arehh? Lilia-san… Em ở đây à? Xin lỗi, anh không cố làm em giật mình đâu.]

[K- K- K- Không, k- không phải là em… đ- đứng ở đây suốt nửa tiếng gì đâu……]

Lilia-san…… Em thật sự không biết nói dối chút nào. Người ta mà nghe em thú nhận là đứng chờ tận 30 phút, ai mà không thấy lo lắng cho được chứ…..

T- Thôi thì, tạm thời cứ bỏ qua lời cô ấy vừa nói vậy.

[Chúng ta có thể nói chuyện ngoài này, nhưng mà vào nhà rồi nói có lẽ sẽ tốt hơn đấy?]

[D- Dạ! E- Em xin phéo được ào!]

[……………]

……Cô ấy líu cả lưỡi. Đáng yêu quá trời luôn.

Tôi suýt nữa không kiềm được mà muốn ôm chầm lấy cô ấy ngay tại chỗ, nhưng tôi cố dằn lại, rồi dẫn Lilia-san vào phòng mình.

Tại sao lại vào phòng tôi mà không phải phòng tiếp khách hay phòng ăn à? À thì, tôi biết rõ cô ấy đến đây vì chuyện gì rồi…… nên cũng muốn tránh những chỗ mà có thể đụng mặt Anima hay những người khác sau khi họ đi mua sắm về.

Dẫn cô ấy vào phòng, để Lilia-san ngồi xuống ghế sofa, tôi đi pha một ấm trà.

Sau khi đặt tách trà lên bàn trước mặt cô ấy, tôi cũng ngồi xuống đối diện.

[Hôm nay em ghé thăm anh à?]

[C- Cũng có lý do đó, nhưng mà em còn có chuyện khác nữa.]

[Chuyện khác à?]

[V- Vâng! Ơ, ơm… ummm… cái này… a- anh nhận lấy……]

[Chẳng lẽ đây là……]

[V- Vâng…… Đ- Đây là quà Valentine…… U- Ummm, e- em xin lỗi nếu nó không ngon, Sieg đã hướng dẫn em, em cố gắng làm nhưng mà……]

[Em đã cất công làm riêng cho anh mà…… Cảm ơn em, Lilia-san. Anh thật sự rất vui.]

*****

Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại docln.net, các trang web khác đều là ăn cắp bản dịch. Xin hãy ủng hộ bản dịch của mình bằng cách tìm đọc trên docln.net nhé.

*****

Tôi nhận lấy chiếc hộp từ đôi tay đang run run của Lilia-san.

Tôi có đoán là quà Valentine, nhưng không ngờ lại là socola tự tay cô ấy làm…… Unnn, tôi mừng thật sự. Niềm vui lúc này đã lấn át luôn nỗi lo không biết mùi vị sẽ thế nào. Tôi nên nhận lấy với nụ cười.

N- Nhưng mà…… socola do chính tay Lilia-san làm à…… H- Hmmm, Sieg-san có giám sát lúc cô ấy làm, chắc là không sao đâu, nhưng…… tôi vẫn thấy hơi lo.

Kinh nghiệm trước đây khiến tôi lúc nào cũng thấy bất an mỗi khi nghe đến chuyện đồ ăn do Lilia-san nấu. Sau khi xin phép cô ấy, tôi mở hộp ra…… Unnn? Gì đây?

Bên trong là một viên socola hình trái tim, trông cũng khá ổn đấy chứ…… nhưng vấn đề là cái hình vẽ ở trên mặt kìa. Trông giống như “con ếch bị đè bẹp” vậy đó, mà… tôi không nghĩ Lilia-san lại thật sự vẽ cái đó lên đâu, đúng không?

T- Tôi phải làm sao bây giờ!? Nếu phản ứng không khéo là sẽ khiến Lilia-san buồn. Phải nghĩ thôi, phải nghĩ…… Nghĩ ra cách phản ứng sao cho khéo léo……

[……Kaito-san?]

[À, không có gì đâu, chỉ là nhìn đẹp quá mà. A- Anh thật sự rất thích cái hình này đó nha!]

[C- Cảm ơn anh! Em vui vì anh thích. Mà, nếu phải chọn hình gì đó tượng trưng cho em thì em nghĩ là “rồng”, nên em vẽ nó. Đó là “địa long” có vảy nâu đó!]

[Ah, eh? Ừ đúng rồi! Anh cũng nghĩ vậy đó!!! Đúng vậy~~ Cái này thiệt là, ummm, có một nét đẹp rất riêng, rất độc đáo á!!!]

[X- Xin anh đừng khen nữa…… E- Em ngại lắm……]

L- Là con rồng hả~~ Ừm, biết vậy mà tôi vẫn không đoán ra được…… Cái này còn khó hơn cả mấy câu hỏi bất ngờ trong bài kiểm tra mà tôi ghét nhất nữa đó.

Nhưng mà, xem ra phản ứng của tôi vẫn ổn, vì dù Lilia-san có hơi ngượng, trên mặt cô ấy lại thoáng nụ cười hạnh phúc.

Trong lúc tôi còn đang cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, ánh mắt tôi vô tình lướt qua tay của Lilia-san, và tôi thấy vài miếng băng dán.

[L- Lilia-san! Tay em sao vậy!? Em bị thương à……]

[Ahh, k- không sao đâu, cái này, ummm… lúc em làm socola…… Sieg cấm em dùng Cường Thể Thuật, nên em bị dao cắt nhẹ chút thôi.]

[E- Em có sao không!?]

[V- Vâng… “dao thì gãy”, mà em chỉ bị trầy nhẹ à.]

[………………..]

Khoan đã nào, hình như tôi vừa nghe thấy gì kỳ kỳ? Nghe sao giống như con dao bị gãy vì sức của Lilia-san dù cô ấy đã không dùng Cường Thể Thuật vậy trời? Mà chắc chỉ là ảo giác thôi ha.

T- Tạm bỏ qua chuyện đó đi, quan trọng hơn là cô ấy bị thương thật kìa.

[E- Em đã dùng Phép Trị Liệu chưa?]

[Eh? Dạ chưa, tại cả Sieg lẫn em đều không dùng được Phép Trị Liệu, mà cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi. Em cũng không có thời gian đến bệnh xá nên chỉ khử trùng rồi băng lại thôi.]

[K- Không được đâu mà…… Ah, đúng rồi! Anh còn mấy Trái của Cây Thế Giới ở đây!!!]

[Kaito-san!? X- Xin anh dừng lại đã! Anh tính cho em ăn cái gì vậy…… N- Nó chỉ là vết xước thôi mà…… Anh làm ơn đừng mang thứ khủng khiếp thế này ra bàn nữa được không!!!?]

Vì quá hoảng khi thấy Lilia-san bị thương, tôi đã cuống cuồng lấy ra khoảng 20 Trái của Cây Thế Giới đặt lên bàn, và tất nhiên là Lilia-san lập tức ngăn tôi lại.

[Nh- Nhưng, có đau không vậy?]

[Cảm ơn anh đã lo lắng. Nhưng mà em thật sự không sao đâu. Sẽ lành nhanh thôi à.]

[V- Vậy à……]

[……Với lại, ummm, đây là những vết thương em nhận được khi cố gắng làm thứ gì đó cho Kaito-san, nên dù chỉ một chút thôi…… thật sự chỉ một chút xíu thôi nhưng em thấy rất tự hào. A- Ahaha, dù gì thì em nấu ăn dở lắm mà.]

Vừa nói, gương mặt Lilia-san vừa đỏ bừng, nụ cười thẹn thùng của cô ấy lúc này trông dễ thương đến mức không thể tả nổi. Thành thật mà nói, tôi không nhịn nổi nữa rồi.

Chứng kiến cô bạn gái đáng yêu của mình cố gắng nấu ăn vì mình, lại còn bị thương ở tay, chỉ nghĩ đến việc cô ấy đã nỗ lực đến nhường nào cũng khiến tôi thấy hạnh phúc, thấy được yêu thương.

[Kaito-san?]

Thấy tôi đột nhiên đứng dậy, Lilia-san nghiêng đầu ngơ ngác. Nhưng chính cái cử chỉ ấy lại càng khiến cảm xúc trong tôi dâng trào dữ dội hơn.

Bước tới gần Lilia-san, tôi ôm lấy cô ấy thật chặt.

[Hyaahhh!? K- Kaito-shan!?]

[……Lilia-san. Em dễ thương quá. Anh không nghĩ là mình còn kiềm được nữa đâu.]

[Ẹ? Eeehhhh!? N- Nhưng, ummm, g- giờ vẫn là buổi sáng mà…… errr……]

[……Lilia-san.]

Mặt Lilia-san đỏ rực lên, trông vô cùng bối rối, nhưng phản ứng lại rất yếu ớt.

Lilia-san lúc nào cũng ngượng ngùng như vậy, nhưng cũng rất dịu dàng…… Ít nhất là trong bầu không khí thế này, cô ấy sẽ lặng lẽ chấp nhận.

Đúng như tôi nghĩ, Lilia-san ngập ngừng đưa ánh mắt nhìn quanh, nhưng…… sau khi được tôi ôm trong lòng một lúc, cô ấy khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, rồi dần thả lỏng người tựa vào ngực tôi.

[Hauuu… ummm, errr… em sẽ báo lại cho dinh thự…… nhưng mà hôm nay… em ở lại qua đêm được không?]

[Ừm, tất nhiên rồi.]

[Auuu…… X- Xin anh…… nhẹ nhàng một chút nhé.]

Lilia-san, cô gái lúc nào cũng đoan trang và đáng yêu.

Hôm nay là Valentine, nên nếu hôm nay tôi muốn giữ riêng cô ấy cho mình, thì chắc cũng không bị trách phạt đâu ha.

Nhắm mắt lại, tôi từ từ nghiêng mặt về phía Lilia-san, cảm nhận hơi ấm dịu dàng từ người con gái tôi yêu đang nằm gọn trong vòng tay mình.

*****

<Lời bạt>

Hôm nay tôi định viết chương về Alice, nhưng chương về Lilia quá dài nên tôi sẽ viết chương về Alice vào ngày mai.

Lilia-san siêu cấp đáng yêu quá nên đành phải chịu thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Socola honmei là socola tặng cho người mình có tình cảm, khác với socola nghĩa vụ giri thường tặng cho đồng nghiệp hoặc bạn bè.
Socola honmei là socola tặng cho người mình có tình cảm, khác với socola nghĩa vụ giri thường tặng cho đồng nghiệp hoặc bạn bè.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Seg đko mn:)))
Xem thêm
Segg khô người
Xem thêm
damn lại segg
Xem thêm
+2 xác. em này ẻm tạc cmn tượng rồng chứ làm socola gì ở đây
Xem thêm
AI MASTER
S🐸
Xem thêm