Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 108.3: Gặp Lại Thành Viên Cũ

1 Bình luận - Độ dài: 1,244 từ - Cập nhật:

Nhân vật đó.

Và những bản ghi thám hiểm bi thảm của người ấy, người sau cùng đã trôi dạt sang Bộ phận An Ninh.

Những đoạn ghi âm của nhân viên mất tích trong dự án nghiên cứu Qterw-A-37, Bóng tối được xác nhận trong tài liệu có tiêu đề [Và Rồi Họ Sống Không Hạnh Phúc Mãi Mãi Về Sau].

‘Mình có thể giả vờ không biết và đào sâu thêm.’

Cách đó sẽ giúp tôi xác nhận danh tính của một nhân vật có tên khác.

“...”

Nhưng tôi quyết định không nói gì thêm.

Tôi chọn tôn trọng sự im lặng của viên trung sĩ.

Một lúc sau, Giám sát viên Park Minseong quay lại sau khi thay bộ đồ mới. Viên trung sĩ quay sang anh ta và nói:

“Ừm, vậy thì… Anh đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp ba ngày… Thế nên, ờm… giờ anh đủ điều kiện để tham gia công việc của Đội An Ninh rồi đấy…”

Đó là cách viên trung sĩ tuyên bố giai đoạn hồi phục đầu tiên.

“...! Thật sao?!”

“Ừ… và giờ anh có thể ra ngoài rồi.”

“Quoa.”

“Nhưng chỉ sau khi mặt trời đã lặn…”

Hmm.

“Vậy… hôm nay anh ấy có thể ra ngoài không? Vì trời đã tối rồi mà?”

“R-Hươu? Không sao đâu. Tôi có thể chờ thêm ngày nữa-”

“Chờ đã…”

Viên trung sĩ gõ gì đó vào cái máy tính cũ kỹ rồi gửi báo cáo. Sau đó tuyên bố:

“Hôm nay anh có thể đi.”

“Quoa!”

“Từ giờ, mỗi tuần cậu sẽ được phép ra ngoài một lần…”

“Quoa!!”

Khuôn mặt nhợt nhạt của Giám sát viên Park Minseong bỗng trở nên rạng rỡ, một nụ cười nở trên mặt anh ấy.

Đó chính là cái biểu cảm tôi nhớ khi Giám sát viên còn ở Đội D.

“...”

“Nhớ quay lại trước khi mặt trời mọc.”

“Ờ… nếu anh ấy không kịp trở lại thì sao?”

“Trong trường hợp đó… công ty sẽ triển khai đội cứu hộ.”

“...”

“Nhưng đừng dại làm vậy, trừ khi anh muốn ký hợp đồng trọn đời.”

Park Minseong cúi đầu.

“Vâng. Tôi sẽ chắc chắn về kịp. Cảm ơn.”

“Không có gì…”

Viên trung sĩ gãi má.

Một lúc sau, sau một chút chuẩn bị cực kỳ nhanh, tôi cùng Giám sát viên Park Minseong leo lên cầu thang.

“Hẹn gặp lại nhé…”

Trung sĩ An Ninh khẽ giơ tay chào tạm biệt khi chúng tôi rời khỏi khu vực ngầm.

***

“Haha! Được đi ngoài trời thật tuyệt vời!”

Giám sát viên Park Minseong giơ cả hai tay lên trời với vẻ mặt rạng rỡ.

Dù đã quá 3 giờ sáng và đường phố khá vắng, Seoul vẫn rực rỡ với ánh đèn chớp nháy nơi nơi, cùng với vài người qua lại.

“Cảm giác như cả đời rồi anh mới được ra ngoài hít thở khí trời… Anh còn nhìn thấy cả sao nữa kìa!”

Giám sát viên đeo khẩu trang, đội mũ kéo sụp xuống thấp, trông như cố giấu mặt nhiều nhất có thể.

Thời gian ra ngoài hôm nay được cho phép bảo thủ: ba tiếng, đến trước bình minh.

‘May là hiện tại đang là mùa đông.’

“Anh định về nhà hả, Giám sát viên?”

“À, ờm… anh định ghé bệnh viện.”

“...”

“Người nhà anh đang nằm viện. Có lẽ giờ đang ngủ, nhưng anh muốn ghé nhìn một chút.”

Anh ta gãi má một cách ngại ngùng.

“Thực ra, anh đang tích điểm để mua 『Tấm Vé Ước Nguyện』 cho người thân.”

Ây da.

“Cho tôi hỏi là người thân nào vậy?”

“Ồ, đó là cho em tôi. Dễ thương lắm! Với lại em ấy là một thiên tài. Một thần đồng violin đấy!”

Anh ta nhiệt tình kể về người em/ thần đồng violin ấy: từ nhỏ, em của Park Minseong vừa ngoan vừa tài, đầy đam mê và năng khiếu.

Nhưng anh ấy không hề hé nửa lời về tình trạng hiện tại của em mình.

“...”

“Vậy nên… anh thực sự cần điểm cho em ấy. Nếu có thể, tôi không muốn bỏ công việc này.”

“Vậy, anh sẽ quay lại Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa sao?”

“…Hmm. Có lẽ sẽ mất khá lâu đấy.”

Anh bỏ qua chủ đề, rồi nói tiếp bằng giọng sáng hơn:

“Nghe nói trong Bộ phận An Ninh có một phòng cho rất nhiều điểm. Còn hơn cả Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa nữa.”

“...!”

…À.

Nơi đó.

“…Có lẽ cũng có lý do vì sao họ cho nhiều điểm vậy, đúng không?”

“Ừ, cậu nói đúng… nhưng.”

Anh ta thì thầm, nhỏ đến mức gió đêm cuốn đi:

“Đôi khi phải liều lĩnh thì ước nguyện mới thành sự thật.”

“...”

“À, tới ký túc xá rồi, Hươu!”

Anh ta vỗ lưng tôi.

“Cậu vào trước đi. Anh sẽ bắt taxi từ đây. Giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi đi, Hươu. Cậu đã vất vả rồi!”

Rồi anh ấy nhỏ giọng nói:

“Đừng lo cho anh quá. Thật lòng mà nói, anh biết mình đang dấn thân vào cái gì từ đầu. Mọi chuyện thậm chí còn tốt hơn anh tưởng… mà đó là nhờ cậu, Hươu. Cảm ơn.”

“...”

Tôi khẽ cười và bắt tay anh.

“Dù anh quyết định thế nào em vẫn ủng hộ anh. Nhưng nếu được, em mong có ngày lại cùng làm việc với anh.”

“Ừ, anh cũng mong thế.”

Nói xong, chúng tôi chia tay. Park Minseong đón taxi đi bệnh viện.

“Haiz…”

Tôi thở dài khi bước vào tòa officetel.

Nếu không nhầm, trong giọng nói của anh ta vừa rồi phảng phất một nỗi ám ảnh nào đó với điều ước.

☾ À, hồi trước anh ta bình thường lắm, mà giờ mới thú vị lên rồi. ☽ 

Braun, đừng nói mấy câu rợn người đó…

‘Dù sao, cuối cùng thì mình cũng được ngủ rồi.’

Có một ngày nghỉ ngay dịp cuối năm cũng không tệ, dù không ngờ mình lại dành nó để ngủ.

Tôi vào ký túc xá mờ tối, bật lên chiếc đèn ấm áp và sáng sủa của điện thoại để xua đi cảm giác âm u, rồi về thẳng phòng.

Và tôi ngủ thẳng cẳng luôn.

‘Tỉnh dậy rồi sẽ tính đối sách cho Kwak Jekang… Giờ xin cho tôi nghỉ ngơi một chút đã.’

Kiệt sức sau cả đêm lao lực tinh thần lẫn thể xác, cơ thể tôi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi.

Lâu lắm rồi tôi mới có thể ngủ mà không cần bật hoạt hình thiếu nhi hay hài kịch làm thuốc an thần.

Tôi được tận hưởng giấc ngủ sâu, không mộng mị, loại giấc ngủ khiến ta như vừa nhắm mắt trong chốc lát mà đã tỉnh dậy sảng khoái.

Và khi tôi mở mắt, như tất cả mọi chuyện từ vụ [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát] chỉ là một cái chớp mắt–

“À, cậu dậy rồi.”

“...!”

Tôi bật dậy khỏi giường.

☾ Anh Hoẵng, anh có khách đến thăm mà không báo trước đó. ☽ 

Một người đứng bên cửa sổ lờ mờ sáng.

Một người có gương mặt hốc hác, áo quần giản dị, tóc buộc gọn–

Và thiếu mất bàn tay trái.

“Lâu rồi không gặp, Hươu. …Nghe nói cậu vừa dọn dẹp chung với Minseong.”

Đó là Đội phó Eun Haje hàng thật.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Lâu r ko gặp chị t
Xem thêm