Cuộc đời tôi đã thay đổi:...
D Hige Neko (ひげ猫)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 2

Lời kết

14 Bình luận - Độ dài: 2,643 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: YUK1

-----------------------

Giờ nghỉ trưa.

Tôi cùng Ichijou-san đi lên sân thượng. Cái ổ khóa hỏng nên mở ra khá dễ, và vì chỉ có hai đứa tôi biết, nên nơi đó trở thành không gian riêng của cả hai.

Hạn chót mà thầy cô đưa ra đã qua. Tôi tự hỏi, liệu đã có bao nhiêu học sinh chịu đứng ra thú nhận? Có lẽ chẳng ai cả. Nếu vậy, thầy cô sẽ buộc phải ra tay, và chuỗi rắc rối này vẫn sẽ tiếp diễn.

Tôi cũng muốn mọi chuyện sớm chấm dứt, nhưng đồng thời tôi hiểu rằng những vết sẹo sẽ chẳng dễ biến mất. Dù thầy cô hay bạn bè có giải thích rõ ràng đến đâu, thì vẫn sẽ có những người cố chấp không tin. Trong mắt họ, tôi mãi mãi là gã tồi đã đánh bạn gái mình.

Chỉ nghĩ thế thôi, tôi đã thấy chán nản.

Nhưng, nghĩ kỹ lại… được phép buồn bã vì điều đó, có khi cũng là một loại may mắn. Bởi chính trong biến cố này, tôi đã nhận ra những người thực sự ở bên mình—những người mà tôi có thể tin tưởng cả đời. Đó là ánh sáng le lói giữa màn đêm.

Hơn hết, tất cả bọn họ đã chọn chìa tay ra với tôi, bất chấp bị người khác soi mói hay nói xấu. Tôi cũng muốn làm được như vậy—khi những người đó cần, tôi sẽ là người chìa tay ra. Có thể nghe hơi ngạo mạn, nhưng ít nhất tôi muốn bảo vệ những ai đã bảo vệ mình. Chuyện ấy… lẽ ra là hiển nhiên.

Còn với những kẻ chỉ biết bóp méo sự thật để làm tổn thương người khác… thôi, tốt nhất là không cần tiếp xúc nữa. Thời gian của tôi đáng để dành cho những người đã nắm lấy tay tôi khi tôi tuyệt vọng hơn là phí hoài cho bọn chỉ biết gieo ác ý.

Vừa dứt suy nghĩ đó, cánh cửa cũ kẽo kẹt mở ra. Tất nhiên là Ichijou-san. Khác hẳn ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hôm nay bầu trời trong xanh đến mức chẳng có lấy một gợn mây. Có lẽ vì được ở riêng với nhau, cả hai cùng mỉm cười chào nhau tự nhiên hơn thường ngày.

Hôm qua, cô ấy nhắn tin cảm ơn vì bữa mì ramen, rồi tiện thể hứa sẽ làm cơm trưa cho tôi. Thế nên hôm nay, tôi không mang theo hộp cơm như thường lệ.

Khi kể cho mẹ và anh trai nghe, cả hai lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, miệng thì nháo nhào: “A ha, ra là thế!” hay “À, mẹ hiểu rồi đấy~”.

“Cái này cho anh nè. Em mong là hợp khẩu vị.”

Cô ấy đưa tôi hộp cơm gói trong chiếc khăn hoa xinh xắn. Nếu mở hộp này ngay trong lớp, chắc chắn sẽ làm dấy lên đủ loại tin đồn.

“Cảm ơn em. Vậy tối nay đến nhà anh ăn cơm nhé, coi như lời cảm ơn. Mẹ và anh trai anh đang chuẩn bị đãi món bít tết demi-glace với croquette kem.” [note78788] [note78789]

“Có chắc được không? Em cứ thấy như mình toàn đến ăn chực… Với khẩu vị tinh tế của anh, em cũng lo đồ em làm không hợp bằng.”

Em ấy đỏ mặt, nói nhỏ nhẹ. Nhưng với một người tài năng toàn diện như Ichijou-san, kỳ vọng tự nhiên bị đặt rất cao. Thực ra, kể cả em không giỏi nấu ăn, điều đó càng khiến em trở nên dễ gần hơn. Em ấy hoàn hảo đến mức có một chút yếu điểm cũng sẽ khiến tôi thấy yên tâm. Một ý nghĩ nhỏ nhoi của một đàn anh hơi… tự ti.

Nếu không cẩn thận, chắc tôi sẽ bị con bé kèm học luôn mất. Thầy cô còn bảo rằng em ấy đã nắm vững cả kiến thức Toán, tiếng Anh bậc cao trung học.

Thôi thì mình cũng phải cố gắng hơn. Nhưng gần đây, nhờ được thầy kèm riêng, tôi cũng bắt đầu hiểu dần bài vở.

Nghĩ đến đó, tôi mở hộp cơm.

“Whoa… trông tuyệt thật đấy.”

Tôi buột miệng khen. Một thực đơn chuẩn vị cơm nhà.

Trứng cuộn vàng óng, cá hồi nướng thơm phức, xúc xích bạch tuộc đáng yêu, bí đỏ hầm ngọt mềm, cà tím xào cùng đậu bắp. Và cơm trắng rắc furikake. Hộp cơm của tôi còn lớn hơn hộp của em ấy, chắc là vì em nghĩ đến khẩu phần của tôi. [note78790]

“Cái này… em làm hết à?”

“Vâng. Hôm nay em hơi hồi hộp nên dậy sớm, có lẽ làm hơi nhiều… Bình thường em có trộn vài món do người giúp việc chuẩn bị sẵn, nhưng em luôn cố gắng tự tay làm ít nhất hai món.”

Nhìn qua cũng biết đây là tay người quen bếp núc.

“Em còn lấy cá làm món chính cơ à.”

Có lẽ vì gần đây tôi toàn ăn thịt, em ấy cố ý chọn một thực đơn kiểu Nhật truyền thống.

“Vâng, em nghĩ anh chắc ăn thịt nhiều rồi. Có ổn không ạ?”

Ánh mắt lo lắng của em khiến tôi vội lắc đầu.

“Ổn mà. Anh thích cá lắm.”

Thực ra, món yêu thích nhất của tôi là sushi. Tôi vốn khoái hải sản, năm nào cũng háo hức chờ mùa hàu chiên giòn ở quán nhà.

“May quá.”

Nụ cười nhẹ nhõm của Ichijou-san khiến lòng tôi ấm lên. Lạ thật… mới gặp nhau hơn một tuần, khi đó cả hai đều đang rơi vào tuyệt vọng. Vậy mà giờ đây, chúng tôi lại có thể mỉm cười với nhau thật lòng.

Đó chính là ngày tôi nhận ra—cuộc đời mình đã thật sự rẽ sang một hướng khác.

Suốt thời gian qua, Ichijou-san luôn là người nâng đỡ tôi. Chính vì thế mà đôi khi tôilại thấy bất an—liệu bản thân đã thật sự làm được bao nhiêu điều gì để đáp lại em ấy? Tôi không rõ lý do gì đã khiến em ấy muốn nhảy xuống vào ngày hôm đó. Nhưng quyết tâm ấy là thật. Khi giằng co, tôi đã sững sờ trước sức mạnh nơi đôi cánh tay mảnh mai kia—em vùng vẫy đến tuyệt vọng. Đó là minh chứng cho việc em đã khao khát được chết đến mức nào. Tôi không biết nỗi đau mà em ấy gánh chịu sâu nặng đến đâu. Nhưng ít nhất, tôi có thể hiểu rằng nó hẳn phải choáng ngợp đến mức không thể chịu đựng nổi.

Dù chậm rãi thôi, nhưng từ giờ trở đi, anh muốn luôn bước đi bên cạnh em.

“Anh không ăn à?”

Đúng lúc tôi đang khắc sâu quyết tâm đó, em nhìn tôi đầy lo lắng.

“À, xin lỗi. Mọi thứ trông ngon quá, anh không biết bắt đầu từ đâu cả.”

“Anh khéo nịnh quá rồi đấy.”

“Vậy Ichijou-san có gợi ý món nào không?”

“Ừm… món xào cà tím với đậu bắp này là sở trường của em đấy. Một lần người giúp việc trong nhà làm thử, ngon quá nên em xin công thức. Giờ em nấu đã thuần rồi.”

Em ấy mỉm cười đầy tự hào—một biểu cảm đúng với lứa tuổi, khiến tôi bất giác an tâm. Ngay cả dáng vẻ đó của em cũng thật đáng yêu.

“Vậy thì, anh ăn thử nhé. Ồ, nêm bằng miso sao? Vừa ngọt vừa đậm đà—ăn cùng cơm thì hết sẩy.”

Trong món xào còn có dầu mè, hương thơm lan tỏa tuyệt vời. Gia vị dịu nhẹ, kết hợp giữa miso, rượu sake và dashi. Chính là kiểu hương vị mà mình thật sự yêu thích. Mẹ và mọi người chắc hẳn sẽ nói nó hợp với rượu lắm đây.

“Hehe, đúng rồi! Em nghĩ chắc ở quán anh toàn ăn đồ Tây, nên lần này em làm thử phong vị Nhật.”

Em ấy thật sự rất chu đáo. Dù luôn là tâm điểm chú ý, em chưa bao giờ đánh mất bản thân. Chính sự mạnh mẽ và tử tế ấy đã trở thành sức hút của em.

“Ừm, anh vui thật đấy. Thỉnh thoảng được ăn một bữa cơm Nhật đầy đặn như thế này, cảm giác như được hồi sức vậy. Bí đỏ cũng ngọt và mềm nữa. Cái này em cũng học từ người giúp việc sao?”

“Cái đó là từ mẹ em để lại. Em mừng vì anh thích.”

“Ra vậy. Vậy thì cũng giống món hàu chiên nhà anh rồi. Công thức đó là của ba anh đấy. À, có một bí quyết nhỏ này—nếu cho một chút xíu phô mai parmesan vào bột chiên thì vị sẽ đậm đà hơn nhiều.”  [note78791]

“Thật ạ?! Em chưa nghe bao giờ luôn!”

“Bí mật của nhà anh đấy. Xem như quà cảm ơn món bí đỏ nhé.”

Tôi đưa ngón tay lên môi ra hiệu “đừng nói cho ai”.

“Vậy em cũng tiết lộ nhé. Bí quyết của món kho này… là em cho thêm một chút bơ.”

“Ồ, thảo nào mà vị lại béo ngậy đến thế.”

Cứ như hai đứa vừa trao đổi những bí mật nho nhỏ—khiến khoảng cách giữa hai người càng gần gũi hơn.

Hộp cơm ngon lành ấy nhanh chóng hết sạch.

“Anh nghĩ có ai đã chịu ra mặt chưa?”

Có vẻ Ichijou-san cũng đang băn khoăn điều đó.

“Biết đâu chẳng có ai.”

“Cũng có thể lắm. Con người vốn yếu đuối. Trốn tránh thì dễ hơn nhiều.”

“Ừm, đúng thế.”

Cả hai cùng thở dài, rồi nhanh chóng đổi chủ đề trước khi bầu không khí trở nên quá nặng nề.

“Dù sao thì, anh cũng không ngờ mình lại được sở cứu hỏa khen thưởng như vậy.”

Tôi chỉ báo tên cho y tá. Thậm chí còn không nói với cảnh sát. Mình đâu muốn chuyện trở thành rầm rộ.

“Thượng đế vẫn dõi theo đấy. Anh lúc nào cũng dốc hết sức. Cách anh phản ứng nhanh trong tình huống khẩn cấp—thật sự tuyệt vời. Em đã sốc khi nhìn thấy…”

Em ấy ngập ngừng, đôi má đỏ bừng. Vừa nghịch mái tóc, vừa quay mặt đi, giọng nói hạ xuống như thì thầm.

“…Trông anh thật sự rất… rất ngầu.”

Sự ngượng ngùng của cô nàng lan sang cả mình nữa.

“C-Cảm ơn em.”

Tôi cũng không dám nhìn thẳng vào em.

“Giờ mới là lúc bắt đầu.”

Khoảnh khắc ngọt ngào có chút vụng về ấy—lần này, em là người phá vỡ trước.

“Hửm?”

“Giờ mới bắt đầu. Sự chuộc lại danh dự của anh đó, Senpai. Từ sau buổi khen thưởng, em cảm giác mọi thứ đã bắt đầu dịch chuyển. Người ta cuối cùng cũng chịu để ý đến những điểm bất thường trong vụ việc ban đầu.”

Ra là vậy… Ichijou-san quả thật rất nhạy bén với không khí xung quanh trường.

“Dù thế, anh vẫn sợ. Cái địa ngục đó đâu dễ biến mất, và anh không thể nào thôi nghĩ đến những viễn cảnh tồi tệ nhất.”

“Senpai…”

“Nhưng mà, dù vậy… nếu ở cạnh em, Ichijou-san, anh lại cảm thấy mình có thể ổn. Cảm ơn em, như mọi khi.”

Khi tôi nói vậy, em khẽ nhìn tôi bằng ánh mắt xa xăm rồi đặt nhẹ đầu lên vai.

“Em mới là người phải cảm ơn. Em sẽ rất hạnh phúc nếu anh không bao giờ buông tay em.”

Cũng như trước đó, tay cả hai vẫn đan vào nhau. Tôi chậm rãi siết chặt hơn, ngạc nhiên thêm một lần bởi sự mềm mại nơi bàn tay ấy. Hồi ở lễ trao giải, mình nắm tay em ấy trong vô thức vì căng thẳng. Chính vì thế mà đến giờ, tôi mới thật sự nhận ra.

“Bàn tay em… lạnh lắm sao?”

“Ừm… mát mẻ, dễ chịu nữa.”

“Thật là… Nhưng tay anh thì to và ấm áp lắm, Senpai.”

Cả hai chỉ đơn giản nắm tay nhau thôi, mà lại mang một cảm giác thiêng liêng đến lạ lùng.

“À mà, Senpai, phản hồi về truyện mà anh đăng hôm qua thì sao rồi?”

“À, đúng rồi. Anh có xem qua đêm qua—khoảng mười người đọc thôi, vậy cũng thấy yên tâm rồi. Chưa kiểm lại nữa.”

“Vậy thì xem ngay đi!!”

“Ừm, nhắc mới nhớ, anh cũng tò mò thật.”

Vì tay thuận đang nắm tay em, tôi lóng ngóng mở điện thoại bằng tay trái rồi truy cập vào trang đăng truyện. Vẫn còn hơi vụng về với giao diện, nhưng cuối cùng tôi cũng vào được trang quản lý để xem số liệu người đọc.

“Cái gì!?”

Vừa thấy con số trên màn hình, tôi vô thức siết chặt tay em ấy.

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe giọng Ichijou-san, tôi chợt tỉnh lại rồi vội chia sẻ.

“Lượt xem đã lên đến một trăm ngàn, điểm và đánh dấu yêu thích cũng đang tăng vùn vụt… bình luận thì hơn một trăm rồi…”

Giọng tôi run lên.

Dù chưa biết nhiều về web novel, nhưng ngay cả hai đứa cũng nhận ra phản hồi này là cực lớn.

“Senpai, mấy trang đó còn có bảng xếp hạng nữa phải không? Anh đã thử xem chưa?”

Em vừa mừng rỡ, vừa như vội vã thúc giục.

“Chưa.”

“Mau xem đi!!”

Em nói đúng. Tôi nhanh chóng nhấn vào mục xếp hạng hàng ngày.

Không cần tìm kiếm—nó hiện ra ngay trước mắt.

Bút danh của tôi xuất hiện ngay trên bảng xếp hạng của một trong những trang lớn nhất ngành. Quả là ngoài sức tưởng tượng.

“Anh đứng hạng nhất toàn bảng xếp hạng ngày.”

Tôi thẫn thờ báo lại cho Ichijou-san, và—

“Tuyệt vời quá!!”

Vừa dứt lời, làn da mềm mại và hương thơm ngọt ngào của cô nàng tràn ngập xung quanh tôi. Vòng tay đang ôm ấy ngay lập tức làm dịu trái tim đang đập loạn, khiến tôi cũng siết chặt ôm em lại.

“Cảm ơn em.”

Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra. Không nghĩ được câu nào hoa mỹ hơn.

“Anh thật sự giỏi quá. Bài đăng đầu tiên thôi mà đã bùng nổ trong một ngày. Em thật sự muốn đi nói cho mấy người trong câu lạc bộ văn học đã vứt bản thảo của anh biết. Rằng ‘Các người đã cố giẫm đạp một tài năng thế này… Mắt mũi các người đúng là chẳng ra sao cả.’

Bị hạnh phúc của em lấn át, tôi ôm chặt em hơn nữa.

“Cảm ơn em, Ichijou-san. Bởi vì em đã cứu lấy bản thảo ấy—bởi vì em đã ở bên anh—nó mới có thể đến được với nhiều người như vậy. Anh từng tuyệt vọng, từng bị bao nhiêu người chà đạp… vậy mà giờ đây, lại có nhiều người thừa nhận anh như thế này.”

Tôi nói ra từ tận đáy lòng.

Em khẽ run lên, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, thì thầm: “Em thật sự mừng lắm… Thật sự…”

“Tất cả là nhờ em, Ichijou-san.”

Tôi lại bật cười gượng gạo vì cứ mãi nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn anh. Nhưng… không phải nhờ em. Đó là vì câu chuyện của anh thực sự tuyệt vời. Em từng rất ấm ức vì nó không được công nhận xứng đáng. Chính vì vậy… kết quả hôm nay khiến em hạnh phúc vô cùng.”

Không giống ngày hôm ấy, bầu trời trên cao nay đã trong xanh tuyệt đẹp—không một gợn mây. Như thể đang bao dung ôm trọn lấy cả hai.

Từng chút một, cuộc đời cả hai đứa đang bắt đầu đổi thay.

Ghi chú

[Lên trên]
Demi-glace là một loại nước sốt nâu đậm đà, đặc trưng của ẩm thực Pháp, được làm từ nước dùng và nước sốt espagnole, sau đó cô đặc lại.
Demi-glace là một loại nước sốt nâu đậm đà, đặc trưng của ẩm thực Pháp, được làm từ nước dùng và nước sốt espagnole, sau đó cô đặc lại.
[Lên trên]
Croquette cua kem là gì? Croquette cua kem là một trong những món yoshoku (kiểu Tây) phổ biến nhất ở Nhật Bản.
Croquette cua kem là gì? Croquette cua kem là một trong những món yoshoku (kiểu Tây) phổ biến nhất ở Nhật Bản.
[Lên trên]
Furikake (ふりかけ) là một loại gia vị rắc cơm của Nhật Bản, thường được làm từ các nguyên liệu như rong biển khô, vừng, cá khô, trứng, và các loại gia vị khác.
Furikake (ふりかけ) là một loại gia vị rắc cơm của Nhật Bản, thường được làm từ các nguyên liệu như rong biển khô, vừng, cá khô, trứng, và các loại gia vị khác.
[Lên trên]
Parmesan, hay còn gọi là Parmigiano-Reggiano, là một loại phô mai cứng, có hạt, có nguồn gốc từ Ý, nổi tiếng với hương vị đậm đà và được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực, đặc biệt là các món mì Ý.
Parmesan, hay còn gọi là Parmigiano-Reggiano, là một loại phô mai cứng, có hạt, có nguồn gốc từ Ý, nổi tiếng với hương vị đậm đà và được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực, đặc biệt là các món mì Ý.
Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

PHÓ THỚT
TRANS
ko add đc minh họa vào note cay quá
Xem thêm
Khả năng bà boss kia thật sự ghen tức vì tài viết lách anh main nhà ta🤣
Xem thêm
thiếu gia vị tỏ tình r cay thế
Xem thêm
ko biết sao chứ nếu mà end drama của kondo và bà chị boss cuối kia thì chắc chỉ bón đường thôi ha.....tình tiết còn rập khuôn nữa......ặc
Xem thêm
sao ko tranh thủ tỏ tình nhỉ=))
Xem thêm
AI MASTER
chưa chính thức hẹn hò mà ngọt tiểu đường luôn rồi :))) vậy nên k bất ngờ khi....





lúc hẹn hò chính thức mới chưa đc 1 tuần mà hôn nhau thắm thiết, ngủ chung với nhau luôn r :))))
Xem thêm
Sắp lòi ra thêm 1 đứa ác độc nữa rồi
Xem thêm