Light Novel - Tập 2
Chương cuối: Xóa bỏ lời buộc tội sai trái
30 Bình luận - Độ dài: 6,488 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: YUK1
-----------------------
Ngày 10 tháng 9 – Góc nhìn của Miyuki.
Tôi đang mơ.
Một giấc mơ mà tôi và Eiji đang ở trên sân thượng của trường. Tôi gọi cậu ấy hết lần này đến lần khác, nhưng dường như cậu không hề thấy tôi. Cậu phớt lờ và chậm rãi nghiêng người ra ngoài hàng rào sân thượng.
“Dừng lại đi, Eiji. Tớ xin lỗi. Tớ sẽ xin lỗi mà—chỉ xin cậu đừng làm điều dại dột. Người phải chết không phải là cậu… mà là tớ mới đúng. Tớ không muốn thế này. Tớ không muốn mất cậu. Lỗi là ở tớ, vậy sao cậu lại tự trách bản thân như thế? Đừng bỏ lại tớ một mình… Nếu không còn cậu nữa, tớ sẽ thực sự cô đơn mãi mãi...”
Tiếng kêu gào của tôi không chạm tới Eiji.
Cậu ấy quay gương mặt tái nhợt về phía tôi, nhìn chằm chằm vài giây—rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu lao mình vào không trung. Trên gương mặt tuyệt vọng ấy như đang nói:
“Vì cô… mà tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết.”
Một âm thanh nặng nề vang lên từ phía bên dưới. Sân trường loang lổ sắc đỏ.
Cảm giác như có thứ gì đó bên trong tôi vỡ vụn.
“Chỉ là… mơ thôi… đúng chứ?”
Tôi tỉnh dậy trong cơn mồ hôi lạnh. Cơ thể nặng trĩu khi bước tới trường. Không còn chút cảm giác thèm ăn.
Nếu Eiji thực sự đã chết thì sao? Sức nặng của tội lỗi ấy có thể nghiền nát tôi. Nỗi sợ đó thật ngột ngạt.
Ngay cả khi đã đến trường, tôi cũng chẳng nói chuyện với ai. Chỉ ngồi đó trống rỗng, chờ tiết học đầu tiên bắt đầu.
Nếu chỉ cần ngất đi vì thiếu máu, có phải sẽ dễ dàng hơn không? Tôi muốn biến mất.
“Mọi người chú ý. Sẽ có một buổi họp khẩn toàn trường. Xin hãy tập trung tại nhà thi đấu.”
Khi nghe giọng của thầy Takayanagi, tôi lê bước như một xác sống. Những người xung quanh khuyên tôi đừng gắng sức. Mình không xứng với sự tử tế ấy. Nếu có thể, tôi mong ai đó quát vào mặt tôi thì hơn.
Nếu Eiji mắng mỏ, sỉ nhục, thậm chí tát tôi… có lẽ tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng thay vào đó, cậu đã cho tôi thấy rõ “điều ngược lại của tình yêu là sự thờ ơ” là thế nào—bằng cả lời nói lẫn hành động.
Chúng tôi không thể ở bên nhau nữa. Ngay cả khi đối diện với phiên bản tệ hại nhất của tôi, Eiji vẫn giữ cho tôi chút thể diện tối thiểu… trước khi lạnh lùng cắt đứt mọi thứ.
Tôi biết trong đầu rằng điều đó là không thể tránh khỏi—nhưng trái tim vẫn đau đến mức khó thở.
Gần như sắp khóc, tôi bước vào nhà thi đấu.
Buổi họp bắt đầu ngay lập tức. Hiệu trưởng tiến lên bục và đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay tập hợp các em lại là để thông báo hai chuyện.”
Gương mặt ông ấy nghiêm trọng hơn thường lệ.
Bình thường, mấy bài phát biểu của ông sẽ dài lê thê—nhưng lần này, ông nói thẳng và ngắn gọn. Chỉ vậy thôi cũng đủ để thấy tình hình nghiêm trọng thế nào.
“Một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta bắt đầu với tin xấu. Chúng tôi vừa nhận thông tin từ cảnh sát rằng có khả năng một học sinh của trường đã liên quan đến một vụ hành hung xảy ra trong kỳ nghỉ hè tại thành phố lân cận. Cảnh sát vẫn chưa xác nhận danh tính của học sinh này. Tuy nhiên, nếu quả thật một học sinh của trường đã gây ra sai phạm, nhà trường có trách nhiệm xử lý. Tôi không yêu cầu các em phải nói gì ngay bây giờ. Nhưng nếu ai có thông tin hoặc biết gì về vụ việc, hãy báo cho giáo viên chủ nhiệm trước buổi trưa. Nói dối sẽ không giúp gì cho các em—vụ việc sẽ được điều tra triệt để. Hãy coi đây là lời cảnh báo cuối cùng.”
Lồng ngực tôi siết chặt vì lo sợ. Chắc chắn chuyện này liên quan đến Kondo-senpai và Eiji. Họ đã tìm thấy điều gì đó. Nhà trường đã bắt đầu hành động. Cảnh sát…? Chúng tôi sẽ bị bắt lần nữa sao?
Một làn sóng xì xào lan khắp nhà thi đấu.
“Này, chẳng phải đây là vụ Aono Eiji đang lan trên mạng xã hội à?”
“Cái vụ nói cậu ấy đánh Amada-san ấy?”
“Chết thật… cuối cùng cũng lôi cả cảnh sát vào rồi sao?”
Không. Không phải vậy. Chính chúng tôi mới là những kẻ có lỗi. Tất cả những gì họ nói đều là dối trá. Nhưng… tôi quá hèn nhát để lên tiếng. Tôi muốn phủ nhận những lời đồn về cậu ấy—tôi biết mình phải làm vậy—nhưng đôi chân tôi run rẩy.
Khi tôi gần như sụp xuống vì tội lỗi, giọng hiệu trưởng bỗng trở nên sáng sủa hơn.
“Còn đây là tin tốt. Vào sáng thứ hai, chỉ mới hai ngày trước, học sinh năm hai Aono Eiji và học sinh năm nhất Ichijou Ai đã sơ cứu khẩn cấp cho một người đàn ông gục ngã trên đường. Nhờ sự nhanh trí của hai em, nạn nhân đã được đưa đến bệnh viện kịp thời và hiện trong tình trạng ổn định. Lực lượng cứu hỏa thông báo rằng hai em sẽ sớm được trao bằng khen. Với tư cách hiệu trưởng, tôi rất tự hào khi học sinh của chúng ta đã thực hiện một hành động đáng khen ngợi như vậy. Mong tất cả các em hãy noi gương và cố gắng trở thành tấm gương cho người khác. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.”
Đám đông lập tức xôn xao trước thông báo bất ngờ.
“Khoan, Aono Eiji cứu người á? Tôi tưởng cậu ấy là người gây bạo lực cơ mà?”
“Họ sẽ khen ngợi cậu ấy như thế sau thông báo trước đó ư? Hay là… tin đồn sai rồi?”
“Ừ, chẳng đời nào lực lượng cứu hỏa lại khen một người đang bị điều tra hình sự cả.”
“Vậy là có ai đó bịa chuyện sao?!”
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Từng chút một, những lời dối trá chúng tôi dựng nên đang bắt đầu sụp đổ. Với đà này… kết cục của chúng tôi là không thể tránh khỏi.
Do hầu như chưa ăn gì, tầm nhìn của tôi mờ dần—và tôi gục xuống nền nhà thi đấu.
※
Góc nhìn của Kondo.
Chết tiệt, thật phiền phức. Mới sáng sớm đã tập hợp khẩn toàn trường?
Lại có chuyện rắc rối gì nữa sao?
Không lẽ… là vụ khách sạn đó? Không, chắc không phải. Ông già đã nói chắc rằng chuyện đó sẽ không bao giờ lộ ra.
Ổn thôi. Mày chỉ đang hoang tưởng thôi.
Khi tôi cố trấn an bản thân, hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu.
“Hôm nay tập hợp các em lại là để thông báo hai chuyện. Một tin tốt và một tin xấu. Chúng ta bắt đầu với tin xấu. Chúng tôi vừa nhận thông tin từ cảnh sát rằng có khả năng một học sinh của trường đã liên quan đến một vụ hành hung xảy ra trong kỳ nghỉ hè tại thành phố lân cận. Cảnh sát vẫn chưa xác nhận danh tính của học sinh này. Tuy nhiên, nếu quả thật một học sinh của trường đã gây ra sai phạm, nhà trường có trách nhiệm xử lý. Tôi không yêu cầu các em phải nói gì ngay bây giờ. Nhưng nếu ai có thông tin hoặc biết gì về vụ việc, hãy báo cho giáo viên chủ nhiệm trước buổi trưa. Nói dối sẽ không giúp gì cho các em—vụ việc sẽ được điều tra triệt để. Hãy coi đây là lời cảnh báo cuối cùng.”
Khốn kiếp, cái quái gì thế này? Cái nhìn của hiệu trưởng như đang nhắm thẳng vào tôi. Khiến dạ dày tôi cồn cào.
Không. Chuyện này không liên quan tới mình. Không thể nào.
Đây chỉ là trò hù dọa.
Ai đó thì thầm: “Này, chẳng phải vụ này liên quan đến Aono sao?”
Đúng vậy. Đây là về Aono. Nó đã đánh Miyuki, đúng không? Chắc chắn là chuyện đó.
Tôi không muốn tin vào điều ngược lại. Tôi là vua ở đây. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Hơn nữa, ở đó đâu có camera an ninh. Cảnh sát cũng chẳng xuất hiện. Dù có ai báo cáo, thì chúng tôi cũng đã rời đi ngay. Không thể có chứng cứ nào cả.
Rồi hiệu trưởng tiếp tục.
Aono và Ichijou Ai đã cứu mạng một người đàn ông, và sẽ được lực lượng cứu hỏa khen thưởng...
Chính lúc đó tôi chợt nhận ra—mình đã bị gài bẫy.
Thái độ hời hợt và những câu hỏi cẩu thả của Takayanagi… tất cả chỉ là vở kịch. Nhằm ru chúng tôi vào trạng thái chủ quan.
Họ đã thu thập đủ chứng cứ trước rồi, giờ mới dồn tôi vào chân tường. Không cho tôi kịp chạy trốn hay phi tang bằng chứng.
Tôi biết vì sao ư? Bởi vì họ công bố “tin xấu” trước—rồi ngay sau đó lại lập tức khen ngợi Aono. Đó chính là cách họ thao túng nhận thức của mọi người.
Tin đồn về việc Aono bạo lực đã lan khắp nơi. Thế nên khi vụ hành hung được nhắc đến, ai cũng sẽ lập tức nghĩ tới Aono. Nhưng ngay sau đó, họ tung ra việc Aono được khen thưởng vì cứu người? Thế là niềm tin vào tin đồn lung lay ngay.
Tất cả đều là dàn dựng. Cả buổi họp này được thiết kế để phá tan lời dối trá mà tôi đã tung ra. Điều đó có nghĩa là… họ đã nắm được gì đó về tôi. Bây giờ tôi không thể hành động liều lĩnh được nữa.
Tôi nhìn sang cô gái bên cạnh cầu cứu. Nhưng cô chỉ mỉm cười và thì thầm:
“Xong rồi.”
Cô không nhìn tôi thêm lần nào nữa. Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra—mình đã bị bỏ rơi hoàn toàn.
“Khốn kiếp… Đừng có giỡn với tao.”
Nếu cô ta không còn giúp được nữa, thì giờ phải làm gì? Tôi chỉ còn cách gọi cho ông già và nhờ ổng gây áp lực lên trường. Ông ấy có quan hệ rộng. Ông sẽ giải quyết ổn thỏa.
Nhưng rồi tôi sực nhớ—
Hôm qua tôi đã đập nát điện thoại.
Tôi… tôi không thể gọi cho ai cả…
“Chết tiệt...”
Tôi lẩm bẩm trong hơi thở, nhưng chẳng ai nghe thấy.
Một cô gái hét lên. Một cái tên thầy giáo được gọi. Hình như có ai đó ngất đi.
Đám học sinh náo loạn. Hàng ngũ rối loạn.
Đây là cơ hội của tôi. Tôi tận dụng hỗn loạn để lao ra lối thoát của nhà thi đấu. Nếu thoát được khỏi trường, tôi sẽ tìm cách liên lạc với bố. Ông sẽ cứu tôi.
Nếu bị bắt, tất cả sẽ chấm dứt. Giấc mơ bóng đá, các cô gái—mọi thứ sẽ biến mất. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ chẳng còn là tôi nữa.
Nhanh hơn. Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa!
Tôi cắm đầu chạy—một mình, tháo thân khỏi ngôi trường.
※
Phòng y tế – Góc nhìn của Takayanagi.
Tôi dõi theo từ bên hông khi Kondo hoảng loạn bỏ chạy khỏi nhà thi đấu.
“Đúng là thằng ngu. Bỏ chạy vào lúc này chẳng khác nào tự thú cả. Loại người như hắn ta chắc chắn sẽ bị lợi dụng chuyện này thôi. Khi mọi chuyện sáng tỏ rằng Aono không hề liên quan đến vụ hành hung—và rằng Kondo bỗng dưng lại thân thiết với Amada đúng vào khoảng thời gian đó—rồi cộng thêm màn bỏ trốn lố bịch này nữa… tin đồn sẽ lan nhanh như cháy rừng.”
“Ừ thì… cậu hơn ai hết phải hiểu rõ điều đó.”
Cảm thấy ghê tởm trước cái thằng khốn đó, tôi rời chỗ đứng để đến kiểm tra Amada Miyuki, người vừa ngất xỉu. Khi đến phòng y tế, tôi được báo rằng cô ấy đang nghỉ.
Vì tôi không có tiết thứ hai nên ở lại cùng Mitsui-sensei, chờ Amada tỉnh lại.
Con bé trông nhợt nhạt—rõ ràng là vì thiếu ăn và thiếu ngủ.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là sự dằn vặt trong lương tâm.
Cho đến cuối học kỳ một, Amada và Aono vốn rất thân thiết. Chứng kiến mối quan hệ của họ sụp đổ thế này… thật sự khiến bất kỳ ai từng biết họ đều thấy đau lòng.
“…Đây là đâu…?”
Em ấy tỉnh lại khoảng mười phút sau.
Nhưng sắc mặt vẫn chưa khá hơn.
“Em đang ở phòng y tế. Em đã ngất trong buổi tập trung toàn trường. Em ổn chứ? Cảm thấy thế nào rồi?”
Có vẻ như Amada không hoàn toàn hiểu lời tôi nói—gương mặt cô ấy càng trở nên tái nhợt.
“Eiji… Mình phải ngăn cậu ấy lại… Cậu ấy sẽ chết mất… Tại mình cả…”
Trong trạng thái hoảng loạn, con bé cố gắng bật dậy khỏi giường—nhưng cơ thể chao đảo nguy hiểm. Mitsui-sensei và tôi vội vàng giữ lấy, đặt em trở lại giường.
“Bình tĩnh nào. Aono đang ở cùng hiệu trưởng.”
Nghe vậy, em ấy trông hoàn toàn bối rối—rồi bất chợt bật khóc. Tinh thần của cô bé vô cùng bất ổn. Có lẽ chúng tôi chưa thể hỏi sâu vào lúc này.
“Vậy ra chỉ là… mơ thôi sao…”
Em lẩm bẩm như một con búp bê vỡ vụn. Nhìn con bé trong bộ dạng đó thật đau lòng.
“Em ổn chứ?”
“…Vâng…”
Ánh mắt run rẩy khi chạm vào tôi.
Rồi với dáng vẻ như đang chuẩn bị cho một điều gì nặng nề, em cúi mặt, chậm rãi nói.
“Amada… Có lẽ lúc này chưa phải thời điểm thích hợp, nhưng—em có điều gì cần nói với tôi không?”
Với “lời cảnh báo cuối cùng” của hiệu trưởng ban nãy, việc Amada ngất ngay sau đó khiến mọi chuyện đã quá rõ ràng.
“…Có.”
Toàn thân run rẩy, em bắt đầu thú nhận ngắt quãng.
“Em… em đã phản bội Eiji với Kondo-senpai… Em đã lừa dối cậu ấy. Khi Eiji phát hiện, em sợ mất tất cả… nên em làm theo lời Senpai… Em giúp anh ta bịa ra câu chuyện rằng Eiji đã bạo hành em… Mặc dù… tất cả những gì cậu ấy làm chỉ là chạm vào vai em. Rồi… bọn em cô lập cậu ấy… dồn cậu ấy đến bờ vực tự sát. Tất cả… tất cả là lỗi của em.”
Aono đã từng suýt tự sát. Lời thú nhận đó giáng thẳng vào tôi như một cú đấm trời giáng.
Và việc Amada—một học sinh gương mẫu—lại dối trá cả thầy cô để bảo vệ bản thân… khiến tôi đầy thất vọng. Có lẽ tôi ích kỷ khi nghĩ vậy. Dù sao, tôi cũng từng nghi ngờ em ấy không thành thật. Nhưng nghe chính miệng cô bé thừa nhận thì sức nặng lại hoàn toàn khác.
“Ra là… ngay từ khi đó, em đã nói dối.”
“…Vâng.”
Em gật đầu chậm rãi.
“Amada… tại sao? Nếu Aono thực sự chết vì chuyện bắt nạt này, thì đã không còn đường quay lại. Ngay cả bây giờ, tổn thương gây ra đã gần như không thể cứu vãn. Cho dù em thú nhận và xin lỗi, vẫn sẽ có những người không tin. Danh tiếng của Aono đã bị hoen ố. Tùy vào cách sự việc tiến triển, vết nhơ ấy có thể sẽ theo cậu ấy suốt đời. Với em, có thể đó chỉ là một quyết định nhỏ—nhưng đây là một trong những điều tồi tệ nhất mà một con người có thể gây ra.”
Không còn cách nào bào chữa cho em ấy nữa.
“Tôi đã tìm hiểu về chuyện này. Vu khống ai đó phạm tội—bịa đặt một vụ bạo hành—là tội rất nghiêm trọng. Nếu nhà trường tin vào lời em, Aono có thể đã bị đuổi học. Em hiểu điều đó chứ?”
Tôi không phải chuyên gia pháp luật, nhưng đã xem qua những vụ tương tự. Đã có người bị bắt vì tội phỉ báng và tung tin sai sự thật về người khác. Amada hoàn toàn có thể đối mặt với hậu quả tương tự.
“Em hiểu.”
“Nếu làm điều này, rất có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc. Em đã đặt cả tương lai mình vào vòng nguy hiểm. Tại sao em lại tự hủy hoại đời mình như thế…?”
Hối hận vì đã không bảo vệ được một học sinh, và cả sự phẫn nộ vì bị phản bội—tất cả tôi dồn vào những lời đó. Tôi chẳng thể làm gì hơn nữa.
“…Em sẽ ra sao?”
Con bé hỏi với giọng yếu ớt.
Nếu tội lỗi đã rõ ràng, đình chỉ hoặc đuổi học gần như chắc chắn. Và trong trường hợp này, không chỉ vu khống—em ấy còn bôi nhọ một học sinh vô tội và tiếp tay cho cả một làn sóng bắt nạt.
“Tôi nghĩ hình phạt sẽ rất nghiêm khắc.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Dù có được phép ở lại trường, thì cũng chẳng dễ dàng gì. Các bạn cùng lớp sẽ căm ghét em—vì đã lừa dối họ. Và với những học sinh đã buông lời cay độc, cổ vũ cho việc bắt nạt, dù không bị xử lý nặng như kẻ cầm đầu, nhà trường vẫn sẽ có biện pháp kỷ luật thích đáng.
Tôi đã nhờ Aono giữ lại càng nhiều bằng chứng trên mạng càng tốt. Những kẻ có liên quan chắc chắn sẽ mất đi cơ hội xét tuyển đại học theo diện giới thiệu. Và những kẻ trực tiếp gây hại cho Aono dựa trên tin đồn bịa đặt… thậm chí có thể bị đuổi học.
Nhưng tồi tệ nhất vẫn là—Aono, nạn nhân chính, đã mang trong mình những vết thương có lẽ chẳng bao giờ lành.
Không có cách nào tha thứ cho chuyện này. Kondo và Amada đã bóp méo cuộc đời của quá nhiều người.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!”
Một tiếng thét xé ruột vang vọng trong phòng y tế.
Tôi chẳng còn gì để làm. Lúc này, chỉ còn Mitsui-sensei ở lại trông nom cô.
Tôi rời phòng y tế và bước ra hành lang.
※
Góc nhìn của một nữ sinh nào đó.
Khi nghe hiệu trưởng công bố tin tức, rồi chứng kiến cảnh Kondo-kun hoảng loạn bỏ chạy, tôi chỉ khẽ cười thầm. Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.
Vậy là, Kondo-kun… cậu bị tóm rồi. Đáng tiếc nhỉ.
Nhưng nếu tôi ra tay giúp cậu lúc này, chắc chắn tôi cũng sẽ bị lôi xuống theo.
“Ừ thì… xem như hết rồi nhé. Tạm biệt, Kondo-kun.”
Tôi lập tức xóa tài khoản SNS mà mình đã tạo chỉ để liên lạc với cậu ta—cùng với toàn bộ lịch sử tin nhắn. Thế là xong, quan hệ giữa chúng tôi coi như đã biến mất hoàn toàn.
Kể cả khi có ai đó moi móc vụ việc liên quan đến Aono, tôi chỉ cần nói rằng mình bị tin vào tin đồn nên mới lầm lạc. Rằng tôi hối hận và muốn xin lỗi. Nếu như vậy, nhà trường sẽ không truy ép quá mức. Dù sao cũng có cả đống học sinh khác tham gia truyền bá tin đồn kia. Không đời nào họ trừng phạt hết tất cả được.
Ừ thì… có lẽ tôi hơi quá tay khi vứt bỏ đồ đạc của Eiji-kun. Nhưng mấy thành viên câu lạc bộ khác sẽ che chắn cho tôi thôi. Tôi sẽ nói là mình dọn dẹp khi nghỉ câu lạc bộ nên để sang một bên, ai đó lấy mất, hoặc bị vứt nhầm. Không ai muốn bị xử phạt cả. Vậy nên lợi ích của chúng tôi giống nhau. Chẳng ai ngu gì mà phản bội lẫn nhau.
Đồ chơi nho nhỏ mang tên Kondo-kun giờ đã hỏng rồi, nhưng mà chứng kiến cảnh cậu ta gãy vụn cũng khá thú vị. Cái ánh mắt tuyệt vọng khi cậu ta bám lấy tôi trước đó chứ? Thật vô giá.
Lúc nào cũng làm như ngầu lòi, suốt ngày vỗ ngực tự nhận mình là “tâm thần” gì đó, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là đồ giả tạo.
Tôi dám chắc là nhà trường đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối đầu với cha cậu ta rồi. Và nếu người lớn mà còn dám khiêu chiến với một kẻ quyền lực như thế, thì chắc chắn họ có con bài gì đó trong tay—thứ khiến họ đủ tự tin sẽ thắng, kể cả trước một nhân vật có máu mặt trong thành phố.
“Thôi thì, cùng tận hưởng chương tiếp theo của câu chuyện nhỏ này nhé?”
Trong lòng tôi lại nở một nụ cười. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là kẻ viết tiếp câu chuyện.
Một đàn em trong câu lạc bộ Văn học ngồi cạnh, mặt tái nhợt, lo lắng hỏi nhỏ tôi.
“Chủ tịch… chúng ta sẽ ổn chứ?”
Hừm, bây giờ mới biết lo à.
“Đừng lo. Cứ để mọi chuyện lại cho chị.”
Người duy nhất có thể gây rắc rối chỉ là Hayashi-san thôi. Nhưng may là tôi đã kịp đe dọa con bé rồi. Mấy đứa con gái kiểu đó—rụt rè, thiếu tự tin—khi bị ép một chút là sẽ chẳng bao giờ dám phản kháng.
※
Góc nhìn của Shimokawa.
Trong buổi tập trung sáng nay, tôi nhìn thấy Kondo-senpai hoảng loạn bỏ chạy khỏi nhà thể chất.
Ngay gần đó, Watanabe-senpai nhếch mép cười khinh bỉ.
“Này, Shimokawa. Thấy chưa? Kondo chạy mất dép rồi. Xong đời tên khốn đó rồi!”
Sau buổi tập trung, tôi lập tức nhảy vào group chat của câu lạc bộ bóng đá và đăng tin mình vừa thấy.
[Anh em, Kondo-senpai bỏ chạy rồi!!]
Tin nhắn lập tức được xem, và các thành viên bắt đầu phản hồi dồn dập.
[Hả!?]
[Ngay sau khi thầy hiệu trưởng nói về vụ hành hung kia, Amada ngất xỉu, đúng không? Có người lớp tôi nói nhìn thấy Senpai lao khỏi nhà thể chất lúc đó.]
[Thế là hắn tiêu rồi.]
[Ừ. Chắc chắn hắn đã lừa chúng ta từ đầu tới cuối.]
[Tôi vốn đã ghét cái kiểu hắn lúc nào cũng làm như trên cơ người khác. Đáng đời.]
Mọi người đều có phản ứng giống nhau. Nhưng thoáng chốc, tôi thấy trong lòng hơi lo. Nếu như mấy lời đồn về Aono vốn đã sai ngay từ đầu thì sao? Nếu giờ chúng tôi cũng bị gọi lên hỏi thì… Takayanagi-sensei vốn đã bắt đầu truy ép dữ lắm rồi…
Tôi lại nhắn thêm:
[Này, nếu tất cả chuyện về Aono đều là bịa đặt thì sao? Nếu chúng ta cũng bị vạ lây thì…?]
[Cái gì cơ!?]
[Thật á!? Kondo lôi tụi mình vào, rồi chính hắn ta lại chuồn trước à?]
[Nghĩa là cảnh sát cũng bị dính vào vụ này là tại hắn. Xong rồi, chúng ta tiêu mất thôi.]
[Bọn mình chỉ làm theo lệnh của Kondo thôi. Lỗi đâu phải ở tụi mình.]
[Đúng thế. Tụi mình cũng là nạn nhân mà. Hắn đã lừa bọn mình!]
[Nói chung, tất cả là lỗi của Kondo. Không liên quan đến tụi mình.]
Mọi người bắt đầu thi nhau đổ lỗi. Và theo từng tin nhắn, cảm giác bất an trong tôi dần dịu lại.
Ừ… tất cả đều là lỗi của Kondo-senpai thôi!
※
Góc nhìn của Aono Eiji.
Sau buổi tập trung toàn trường, tôi có tiết tiếng Anh với thầy hiệu trưởng ở một trong những phòng học trống. Thật lòng mà nói, trước đây tôi ghét tiếng Anh lắm. Phát âm thì dở tệ, còn đọc văn bản tiếng Nhật thì nhanh, nhưng tiếng Anh thì chậm chạp, khó chịu vô cùng.
Nhưng tiết học của thầy hiệu trưởng thì khác. Thú vị thật sự.
Thầy rất thích đi du lịch—những nơi như Philippines, Úc, New Zealand, Mỹ, và Canada. Chính vì vậy mà thầy dạy tiếng Anh rất thực tế.
Trong một buổi học thêm, thầy từng kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện:
“Thầy thích whiskey Mỹ. Các em có biết không, quê hương của whiskey là Scotland. Ở đó, người ta gọi là ‘Scotch whisky’. Nhưng thực ra lại có một sự khác biệt về cách viết—WHISKY và WHISKEY. Cách viết của Mỹ thì có thêm chữ ‘E’. Đó là vì hầu hết những người làm rượu whiskey ở Mỹ đều là dân nhập cư Ireland, mà người Ireland lại thích viết khác. Họ tin rằng chính họ mới là những người đầu tiên làm ra whiskey cơ. Ở Nhật, chúng ta theo kiểu Scotland, nên cũng dùng cách viết của họ. Thú vị nhỉ? Cùng một ngôn ngữ, nhưng nghĩa lại thay đổi tùy nơi nó được sử dụng—và sự thay đổi đó bắt nguồn từ lịch sử. Một khi hiểu được điều này, các em sẽ học tiếng Anh nhanh hơn nhiều.”
Thầy hiểu tiếng Anh ở một cấp độ vượt xa chương trình chuẩn trong trường. Trước đây, tôi hay càm ràm rằng tiếng Anh vô dụng ở Nhật, nhưng câu chuyện ấy đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi.
Kể từ đó, tôi bắt đầu thấy vui khi học tiếng Anh. Tôi thậm chí còn xem cả phim truyền hình tiếng Anh bằng dịch vụ thuê bao của mẹ để luyện nghe.
Rồi thầy hiệu trưởng bước vào lớp.
“Aono-kun. Trước khi bắt đầu tiết học hôm nay, em cho thầy nói một chút được không?”
Thầy vẫn nở nụ cười ấm áp như mọi khi trước khi bắt đầu.
“Vâng ạ.”
“Trước hết, về chuyện xảy ra hôm thứ hai. Thầy đã nhắc đến trong buổi sáng nay, nhưng thầy muốn nói lại—thầy thực sự tự hào về em. Nhà trường đã để em chịu đựng mà không bảo vệ được em. Thế nhưng, em không để điều đó đánh gục mình. Em đã chọn đối mặt với sự thật và chiến đấu. Chỉ riêng điều đó thôi đã đáng ngưỡng mộ rồi. Nhưng em còn đi xa hơn nữa—em đã cứu giúp một người đang cần. Dù bản thân vẫn bị tổn thương, em vẫn không ngần ngại chìa tay ra. Không có nhiều học sinh được như em đâu. Với tư cách một nhà giáo, không gì khiến thầy tự hào hơn. Năm sau thầy sẽ nghỉ hưu… và được gặp một học sinh như em ở cuối sự nghiệp của mình là điều thầy sẽ mãi trân trọng. Cảm ơn em.”
Nói rồi, thầy hiệu trưởng cúi người thật sâu với tất cả sự tôn kính.
“Không chỉ có em đâu ạ. Em chỉ có thể đứng lên và chiến đấu nhờ có sự ủng hộ của bạn bè và thầy cô. Và khi cứu mạng người đàn ông đó, cũng nhờ có người đàn ông gọi xe cứu thương, nhờ cô y tá đã giúp đỡ… và nhờ Ichijou-san, người đã mang máy khử rung tim AED.”
“Các em thật sự rất tuyệt vời… Vừa nãy thôi, Ichijou-san cũng nói với thầy y hệt như thế. Cả hai em đều công nhận điểm tốt của nhau, trong khi lại khiêm nhường hạ thấp vai trò của chính mình. Một cặp thật đẹp.”
Nghe vậy, tôi có chút xấu hổ—nhưng nếu có ai đó nói rằng mình hợp với người mà mình thích, thì dĩ nhiên tôi thấy hạnh phúc.
Khi tôi hơi đỏ mặt, thầy hiệu trưởng lại mỉm cười hiền hậu.
“Sở cứu hỏa chắc sẽ sớm đến trường. Trước lúc đó, ta hãy tập trung vào tiết học.”
Và rồi, một buổi học tiếng Anh thú vị nữa lại bắt đầu.
※
Góc nhìn của Ichijou Ai.
Khi thời gian diễn ra lễ trao bằng khen đến gần, học sinh bắt đầu di chuyển đến buổi tập trung toàn trường lần thứ hai trong ngày.
“Ê, mày nghĩ mấy tin đồn về Aono là giả hết đúng không?”
“Ừ, chứ sao. Cảnh sát mà đang điều tra cậu ta thì làm gì có chuyện được đội cứu hỏa khen thưởng.”
“Thế thì là sao? Chắc ai đó bịa chuyện để bôi xấu Aono rồi.”
“Nghe có lý đấy.”
“Vậy thì ai mới là kẻ bịa đặt?”
Trên đường đi, tôi liếc điện thoại, mở bảng tin nhắn ẩn danh của trường. Đúng như dự đoán, mọi người bắt đầu nghi ngờ những lời đồn. Các cuộc tranh luận nảy lửa đang diễn ra.
[Ngay từ đầu tôi đã thấy lạ khi Ichijou-san đứng về phía Aono.]
[Không đời nào một người như cô ấy lại đi theo một tên bạo lực.]
[Chắc cô ấy biết rõ cậu ta vô tội ngay từ đầu và luôn ở bên cậu ấy.]
[Cô ấy thật tuyệt vời.]
[Cô ấy chấp nhận nguy hiểm, chấp nhận bị ghét bỏ, chỉ để bảo vệ nạn nhân thật sự.]
[Nhưng Ichijou-san có nói là cô ấy nợ Aono-senpai gì đó.]
[Với cả hai người họ còn cùng nhau cứu mạng một người nữa chứ? Rõ ràng họ đang hẹn hò rồi.]
[Tôi còn thấy họ đi chơi với nhau sau giờ học nữa. Quá hiển nhiên.]
Đọc mấy tin đồn về bản thân mình thì thật ngượng ngùng. Chúng tôi vẫn chưa hẹn hò… nhưng nghe những lời đó, tôi cũng không thấy khó chịu.
Tôi thậm chí còn nghĩ thầm “chưa thôi”. Tôi không thể tự lừa dối mình về tình cảm nữa.
Nhưng việc làm sạch tên tuổi cho Senpai phải đặt lên trước đã.
Tôi viết một dòng trên cái diễn đàn mà bình thường tôi cực ghét. Cảm giác làm bẩn tay mình khiến tôi khó chịu—nhưng hơn thế, tôi không thể chịu đựng được sự bất công này.
[Hãy nói thẳng ra đi. Chúng ta đều biết ai mới là kẻ bịa đặt, đúng không?]
Chỉ một dòng đó đã lật ngược cả cuộc thảo luận. Không cần nói thêm. Mọi người đều đã biết, chỉ là không ai đủ can đảm mở miệng trước. Giờ con đập đã vỡ, sự thật tuôn trào.
[Đúng thế.]
[Amada Miyuki hoảng loạn ngã gục ngay khi thầy hiệu trưởng nhắc đến vụ việc.]
[Tôi học cùng lớp. Kondo thì biến mất luôn từ sau buổi tập trung.]
[Thế thì rõ rồi. Hai đứa đó lúc nào cũng dính nhau như sam.]
[Vậy là Kondo-senpai bỏ chạy, ngay cả bạn gái cũng bỏ lại.]
[Tụi nó ngoại tình rồi vu oan cho Aono-kun để che đậy à?]
[Cái này thì quá khốn nạn.]
[Không thể tha thứ.]
[Thật sự thấy ghê tởm.]
[Tội nghiệp Aono-kun…]
Danh tiếng của Senpai sẽ không thể hồi phục trong một sớm một chiều. Nhưng chuyện này sẽ giúp ích rất nhiều. Tôi không muốn phải làm vậy—nhưng chính họ là người đã khởi đầu.
“Aono Eiji là người quan trọng đối với tôi—và tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai gây tổn thương người ấy.”
Họ sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.
Chính họ đã dồn một người hiền lành đến bờ vực tự sát chỉ để bảo vệ bản thân. So với điều đó, chuyện này còn là nhân nhượng.
Đóng trang web lại, tôi thấy trong lòng mình vẫn bừng bừng một cơn giận lặng lẽ—giận những kẻ thay đổi thái độ nhanh chóng như gió, như thể chẳng có gì.
Nếu muốn bảo vệ người quan trọng với mình, tôi phải dùng mọi công cụ mình có.
Đó là cách duy nhất để cứu được bất cứ thứ gì.
Tôi gửi tin nhắn cho Kuroi:
[Trong tình huống xấu nhất, tôi sẽ trực tiếp nhờ cha. Xin hãy đảm bảo ông ấy có thể liên lạc được.]
Dù có phải cúi đầu—chỉ cần vì Senpai, tôi không ngại.
Cha của Kondo là một chính trị gia, chắc sắp có động thái. Nếu ông ta làm điều gì bẩn thỉu, nhắm vào gia đình Senpai… tôi sẽ đáp trả.
Về truyền thông, tôi đã cho phép công khai gương mặt mình.
Chiều nay, đội cứu hỏa sẽ đến chính thức trao bằng khen. Báo chí cũng sẽ có mặt, sự kiện sẽ được phát sóng.
Khi buổi lễ ấy lên sóng, sẽ không ai có thể bôi nhọ Senpai nữa.
Hôm nay, tất cả sẽ kết thúc.
Nếu cho kẻ địch thêm thời gian, mọi chuyện chỉ tệ hơn. Tôi sẽ không để người hiền lành ấy bị đẩy thêm một bước nào nữa.
Tôi đã quyết định.
Mình sẽ tiến lên—cùng với anh ấy!
Ngay trước giờ ăn trưa, buổi tập trung khác được tổ chức.
Họ rút ngắn tiết học và tổ chức buổi lễ toàn trường để trao bằng khen cho chúng tôi. Rõ ràng đây là sự sắp xếp đầy cân nhắc của nhà trường. Dù sao thì chuyện này cũng giúp làm sạch tên tuổi của Eiji-senpai.
Ai cũng hiểu rằng buổi tập trung này là tối hậu thư cuối cùng của trường.
Nếu thủ phạm không tự thú trước khi sự kiện kết thúc, tình hình sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát. Chắc hẳn những kẻ đó giờ đã run rẩy trong tuyệt vọng. Đặc biệt là trong một ngôi trường danh giá như thế này—nỗi sợ bị rớt khỏi con đường học vấn sẽ khủng khiếp lắm. Thừa nhận sự thật đồng nghĩa với mất tất cả. Amada Miyuki chắc cũng vì nỗi sợ đó mà khi chuyện ngoại tình bị phanh phui, cô ta tìm cách bấu víu, bịa đặt ra lời vu khống, đẩy Eiji-senpai đến bờ vực tuyệt vọng. Điều đó không thể tha thứ.
Nếu cô ta chỉ buông bỏ một chút ích kỷ, cô ta đã không mất tất cả. Nhưng thay vì vậy, cô ta chồng chất dối trá cho đến khi chúng nghiền nát mình. Không thể dung tha.
Chúng tôi đứng chờ sau cánh gà, ngoài tầm nhìn. Senpai, ở ngay bên cạnh, trông căng thẳng thấy rõ. Cũng phải thôi. Vết thương tinh thần từ việc bị bắt nạt không dễ lành. Dù buổi lễ này có thể giúp rửa sạch tên tuổi, thì anh ấy vẫn phải đứng trước chính đám đông từng ném ác ý vào mình. Điều đó đòi hỏi can đảm. Tôi hiểu rõ—chính tôi cũng từng bị dày vò bởi sự thù ghét ẩn danh.
“Không sao đâu. Em sẽ luôn ở bên anh. Em đứng về phía anh, dù thế nào đi nữa.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ấy. Chỉ là một cách nhỏ để trả lại can đảm mà anh ấy từng trao cho tôi—can đảm để tiếp tục sống.
Anh là một người tuyệt vời. Sau khoảng ngần ấy thời gian bên nhau, tôi biết rõ hơn bất cứ ai. Không thể nào một người tốt bụng như anh lại trở thành nạn nhân của vụ bắt nạt, vu khống. Thật sai trái—quá sai trái—khi anh phải chịu cảnh bị bắt nạt.
Đó là lý do tôi muốn anh tiếp tục bước về phía trước. Nếu anh làm được, thì có lẽ tôi cũng có thể. Có lẽ tôi đang ích kỷ—gửi gắm hy vọng vào anh—nhưng cho dù vậy… em vẫn muốn sống cuộc đời này bên anh.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cảm thấy như vậy. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi muốn bước đi cùng ai đó. Suốt bao năm tôi tự trách bản thân. Nếu khi đó mình làm điều gì đó, có lẽ gia đình tôi đã không tan vỡ. Tôi vẫn tin như thế. Tôi không thể tha thứ cho bản thân, và cảm giác tội lỗi ấy đã giữ tôi mắc kẹt. Thêm vào đó là nỗi sợ hãi vô hình, và sự hèn nhát vì luôn nghi ngờ người khác.
Tôi chỉ là một chú chim trong lồng—luôn bị dõi theo, luôn bị giam giữ, sống một cuộc đời vô nghĩa. Tôi đã tin là vậy.
Nhưng anh đã thay đổi thế giới u ám, không màu sắc đó.
Biết bao người từng nói muốn giúp tôi. Nhưng chỉ có anh là chứng minh bằng hành động.
Anh đã chấp nhận tôi.
Và đó là lý do tôi sẽ bước tiếp—mãi mãi.
“Cảm ơn em, Ichijou-san. Em đã cho anh dũng khí khi cần thiết.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Giống như ngày hôm đó, khi anh kéo tôi ra khỏi tuyệt vọng và nhắc tôi nhớ về hơi ấm của gia đình.
Và rồi, cũng như trước, anh nắm tay và dẫn tôi đi.
Chúng tôi bước lên phía trước, chậm rãi, hướng về ánh sáng.
Tên của chúng tôi được đọc lên và chúng tôi tiến ra trung tâm sân khấu.
Một sĩ quan cấp cao của đội cứu hỏa, trong bộ quân phục, dõi theo khoảnh khắc của chúng tôi bằng một nụ cười hiền hậu, đầy tán thưởng.
“Cảm ơn hai em vì đã kịp thời phản ứng chính xác. Nhờ có hành động của hai em, một sinh mạng đã được cứu.”
Trước khi đọc thư khen, người lính cứu hỏa ấy đã cất lời dịu dàng. Những lời đó phần nào làm dịu đi căng thẳng mà chúng tôi đang mang.
Rồi, bằng giọng nói dõng dạc và chắc chắn, ông đọc to bức thư. Chúng tôi cúi chào và nhận bằng khen. Khi quay lại, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay dậy sóng. Senpai nhìn xuống toàn thể học sinh, gương mặt dịu lại trong một thoáng nhẹ nhõm.
Không còn nghi ngờ gì nữa—tình thế đã đảo chiều.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy, một niềm mãn nguyện yên ả dâng lên trong lòng.
“Cảm ơn vì đã tin vào anh, Ichijou-san.”
Lời anh nói khẽ vang dường như chỉ dành cho tôi nghe vậy.
Và tôi cũng đáp lại với senpai rằng.
“Cảm ơn anh… vì đã tìm thấy em ngày hôm đó.”
Chúng tôi mỉm cười với nhau.


30 Bình luận