Light Novel - Tập 2
Chương 1.2: Tung tích kẻ giật dây và kẻ báo thù (2)
13 Bình luận - Độ dài: 1,735 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Chiều cùng ngày hôm ấy – Góc nhìn của Takayanagi.
Sau khi kỳ thi thử kết thúc, tuy tôi có thể về nhà ngay lúc này, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Vậy nên, tôi nán lại phòng giáo viên để hoàn thành chúng.
Bằng một cách thần kỳ nào đấy mà tuần lễ đầy hỗn loạn này cuối cùng cũng đã khép lại.
Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, nhưng ít nhất chúng tôi đã bắt đầu các lớp học phụ đạo cho Aono và đồng thời, chúng tôi cũng đã thiết lập được kênh liên lạc thông suốt với gia đình cậu. Chúng tôi cũng đã xây dựng được mối quan hệ tin cậy tốt đẹp giữa đội ngũ giáo viên nên mọi thứ đang diễn ra khá suôn sẻ.
Có lẽ ngày mai tôi vẫn phải đến trường làm việc dù là ngày nghỉ, nhưng chúng tôi gần như đã hoàn thành xong đợt kiểm tra cuối cùng.
“Nghĩ rằng mọi thứ lúc này đều đang diễn ra ổn thỏa có khi lại là quá tự mãn cũng nên. Chính mình đã gây ra cái rắc rối đáng lẽ không bao giờ nên có này. Mà trường học thì cũng chẳng thể vô can được.”
Tôi tự nhủ và cảm giác hối hận len lỏi vào trái tim vốn đã mỏi mệt này.
Cũng có một vấn đề khác nữa.
Ayase-sensei, trợ lý chủ nhiệm, vì cảm thấy tội lỗi về chuyện của Aono nên tinh thần của cô đang tụt dốc không phanh. Và cô ấy đã phải nghỉ làm vì vấn đề sức khỏe.
Tôi muốn hỗ trợ cô ấy lắm chứ, nhưng giờ thì Aono vẫn là ưu tiên số một.
Thế nên, tôi đành giao phó chuyện đó cho hiệu trưởng và phó hiệu trưởng xử lý.
Đây chính là một bài học xương máu. Vậy nên tôi không thể để những suy nghĩ đó kéo tinh thần đi xuống được.
Nếu không, phán đoán của tôi sẽ bị lệch lạc, và khi vấn đề này càng kéo dài, nó sẽ trở thành một bài kiểm tra sức bền cả về thể chất lẫn tinh thần.
Chắc là tôi mệt lắm rồi.
Tôi có thể đi được đến đây là nhờ có sự giúp đỡ của mọi người.
Tôi hoàn thành việc chấm đống bài kiểm tra ngắn còn tồn đọng rồi đứng dậy để nghỉ giải lao. Tôi định pha một tách cà phê để sốc lại tinh thần.
Vừa với tay lấy cái cốc từ tủ rồi dùng cả hai tay cầm lấy gói cà phê hòa tan, tôi đi ngang qua máy in thì...
Nghe thấy tiếng máy fax hoạt động.
“Fax? Hiếm khi thấy ai sử dụng ghê.”
Thỉnh thoảng sở giáo dục vẫn dùng, nhưng chúng ta đã ở thời kỳ Reiwa rồi, cái thời hoàng kim của email đã qua từ đời tám hoánh nào.
Thậm chí tôi còn nghe nói nhiều giáo viên giờ dùng LINE để gửi tin nhắn hàng loạt cho học sinh nữa cơ. Thật bất ngờ khi email lại nhanh chóng trở nên lỗi thời đến vậy.
Khi tôi kiểm tra xem cái gì vừa được gửi đến, thứ đập vào mắt tôi là thứ gì đó trông giống một bức ảnh.
“Hả!?”
Tuy có độ phân giải thấp nhưng rõ ràng đây chính là bằng chứng mà tôi mong đợi.
Hình ảnh đen trắng khá khó nhìn, nhưng dữ liệu fax chắc hẳn cũng được lưu dưới dạng tập tin trên máy chủ của trường.
Nếu kiểm tra ở đó, tôi có thể xác minh ngay.
Quên béng mất việc pha cà phê, tôi lập tức đi truy xuất hình ảnh từ máy chủ. Tôi dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh để tăng cường màu sắc.
Chỉ cần làm vậy thôi là hình ảnh đã rõ ràng hơn rất nhiều so với bản fax rồi.
“Kondo và Amada…”
Tôi không biết bức ảnh được chụp từ khi nào, nhưng rõ ràng cả hai đang chuẩn bị bước vào một khách sạn tình yêu.
Còn bức ảnh thứ hai cho thấy cả hai đang bị cảnh sát chặn lại.
Kèm theo đó là một ghi chú viết tay:
“Bản gốc màu nằm trong hộp thư của trường. Xin hãy xác minh.”
Tôi nhớ lại lời khai trước đó của họ.
“Eiji và em đang cãi nhau về chuyện chia tay… và khi cậu ấy thấy em đang đi cùng Kondo-senpai, người đã giúp đỡ em trong thời kỳ khó khăn này, Eiji đã hiểu lầm.”
“Cậu ta chỉ tình cờ thấy bọn em đi chơi với nhau mà đã nghĩ rằng bọn em đang ngoại tình rồi.”
Điều này xác nhận rằng cả hai lời khai của họ đều là gian dối.
Với bằng chứng này, chúng tôi có thể giáng thêm một đòn chí mạng hơn nữa.
Nếu bức ảnh này và cuộc điều tra tiến triển tốt, sự thật có thể sớm được phơi bày.
Nhưng có một điều vẫn khiến tôi băn khoăn —
Người tố giác ẩn danh này.
Không thể nào là nhân viên được.
Có thể là phụ huynh, nhưng sử dụng phương pháp vòng vo như vậy thì không hợp lý chút nào.
Làm thế nào mà một học sinh lại có thể chụp được kiểu ảnh như này thế?
Chắc hẳn người đó đã phải trải qua chuyện gì đó khủng khiếp trước đây.
Không biết cậu ta có hận thù gì với Kondo và nhóm của cậu ta không nhỉ?
Hay là họ cảm thấy mắc nợ Aono?
Chỉ có thể là một trong hai thôi.
Dù vậy, tôi có thể thấy sự cực đoan trong quyết tâm được thể hiện trong bức ảnh này — như thể họ sẵn sàng liều lĩnh vì tất cả vậy.
Và người đó vẫn chỉ là một thiếu niên…
Cậu ta đã phải trải qua tổn thương đau đớn đến mức nào để có được sự quyết tâm mãnh liệt đến như vậy nhỉ?
Tôi đã chứng kiến quá nhiều vụ việc người lớn thất bại trong việc bảo vệ trẻ em.
Về những học sinh bỏ học vì nợ nần của cha mẹ.
Chúng lớn lên trong tình cảnh thiếu thốn tình yêu thương và để rồi sa ngã vào con đường hư hỏng.
Và những học sinh như Aono, những người đang phải chịu đựng sự bắt nạt tàn nhẫn, tương lai của chúng đang bị hủy hoại.
Tôi muốn tìm ra những học sinh đó và chìa tay giúp đỡ chúng.
Nghe thì có vẻ tự phụ, nhưng tôi tin rằng đó chính là trách nhiệm của mình với tư cách một giáo viên.
Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn –
Lần này, tôi sẽ không đến sau.
Lần này, tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Tôi liên hệ với hiệu trưởng và phó hiệu trưởng để chia sẻ thông tin.
Sau một thời gian ngắn, cả hai người họ đã đến trường.
“Takayanagi-sensei, xin lỗi vì đã để cậu phải chờ.”
Hiệu trưởng hối lỗi nói.
“À không, dù sao thì tôi cũng định tăng ca…”
Tôi đã tận dụng thời gian chờ để hoàn thành một số công việc.
Bức ảnh này có thể là bằng chứng mạnh mẽ đến mức nó có thể lật ngược mọi lời khai trước đó.
Tất nhiên, nó cũng có thể chỉ là một trò đùa độc ác nhằm quấy rối Kondo.
Nhưng nếu nhìn qua, những bức ảnh này không giống một bức ảnh lạ hay đã qua chỉnh sửa.
Ít nhất thì chúng tôi cần cho Kondo và Amada xem bức ảnh này và nói chuyện lại với họ để xác minh xem hai người họ có nói dối hay không.
“Tôi rất biết ơn cậu vì đã nhanh chóng liên hệ với chúng tôi. Nhưng nếu người chụp những bức ảnh này cũng là một học sinh thì vấn đề này nghiêm trọng đấy. Chúng ta phải tìm ra ai là người đứng sau và bảo vệ họ. Nếu không cậu ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đó là nhiệm vụ của người lớn chúng ta – bảo vệ học sinh.”
Hiệu trưởng cau mày lo lắng.
Tôi cảm thấy yên tâm khi biết ông ấy có cùng quan điểm với tôi.
Người đàn ông này thực sự rất đáng tin cậy.
“Tôi đồng ý. Người đó có thể cũng đang ở trong tình thế nguy hiểm. Nếu câu lạc bộ bóng đá phát hiện ra sự việc, bọn họ có thể tìm cách trả đũa người đã chụp bức ảnh. Và sau đó, mọi chuyện sẽ dẫn đến ẩu đả không đáng có…”
Phó hiệu trưởng rõ ràng đang rất căng thẳng và ôm đầu lại.
Đó sẽ là kịch bản tồi tệ nhất.
Tôi không muốn thấy bất kỳ học sinh nào bị tổn thương thêm nữa.
Là giáo viên ai cũng sẽ phải suy nghĩ đúng đắn như vậy thôi.
“Takayanagi-sensei, cậu có nghĩ ra ý tưởng nào không? Tôi không muốn phải thấy thêm một học sinh nào phải chịu đựng thêm vì chuyện này nữa.”
Hiệu trưởng hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi chia sẻ những ý tưởng mà tôi đã nghĩ ra trong lúc chờ đợi.
“Vâng. Trong lúc tôi chờ, tôi đã xem xét lại vài chuyện. Kondo và Amada đã vắng mặt trong kỳ thi thử hôm nay và được cho là vì lý do sức khỏe. Bức ảnh có khả năng được chụp trong thời gian đó. Người gửi ảnh chắc hẳn hoặc là có mối hận thù sâu sắc với Kondo và nhóm của cậu ta — hoặc cũng có thể là bạn của Aono. Chỉ có thể là một trong hai khả năng đó. Tôi hiện đang thu hẹp danh sách các học sinh vắng mặt trong kỳ thi, hoặc những học sinh không thuộc câu lạc bộ nào và đáp ứng các tiêu chí này.”
Tôi ngay lập tức đưa cho họ danh sách những người có liên quan.
Người đã chụp bức ảnh có thể nằm trong số đó.
Chúng tôi sẽ bảo vệ học sinh này.
Và chúng tôi sẽ không để thêm một đứa trẻ nào bị tổn thương bởi vụ việc này nữa.
(Hết chương 1)


13 Bình luận
Tfnc