Light Novel - Tập 2
Chương 4: Hòa giải với người bạn thời thơ ấu
42 Bình luận - Độ dài: 3,988 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: YUK1
-----------------------
Góc nhìn của Endou.
Tôi ngồi một mình trong công viên vào buổi xế chiều hôm đó, nhìn lại toàn bộ tiến độ của kế hoạch.
Tôi đã cắm một cái cọc to vào giữa sự đoàn kết của câu lạc bộ bóng đá. Giờ chỉ cần để chúng tự tan rã. Có lẽ tôi đã thành công việc cô lập Mitsuda—người thân nhất với Kondo trong đội. Sớm muộn gì thì Kondo cũng sẽ biết chuyện những bức ảnh đó. Và khi biết, cú sốc từ sự phản bội của người mà cậu ta tin tưởng nhất sẽ khiến tên khốn đó sụp đổ.
Và nếu mối quan hệ của tên cặn bã ấy với Amada Miyuki cũng đổ vỡ nữa… thì hắn ta sẽ hoàn toàn cô độc.
Kế hoạch này chính là cách tôi hoàn trả lại những nỗi tuyệt vọng mà Aono Eiji đã từng phải chịu đựng.
So với những gì Aono trải qua, nỗi đau này tôi cảm thấy chẳng là gì cả. Cậu ấy không chỉ bị bạn thời thơ ấu phản bội—mà còn bị vu oan, bị tẩy chay, và bị bỏ mặc hoàn toàn cô độc. Loại tàn nhẫn đó thật vô nhân đạo.
Đó là lý do tôi sẽ phá huỷ mọi thứ mà Kondo có. Giống như những gì tên khốn từng làm với bạn tôi. Khi Kondo bị cô lập, hắn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến người đã giật dây đứng sau tất cả chuyện này. Và khi điều đó xảy ra, tôi sẽ nghiền nát cả kẻ chủ mưu cùng với hắn ta.
Sau đó, tôi sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào. Chỉ cần có thể lôi bọn họ xuống địa ngục, tôi chấp nhận trả bất kỳ cái giá nào.
“Ể, Endou! Gần đây bọn mình hay đụng mặt nhau ghê ha!”
Tôi đang ngồi trên ghế băng, đắm chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói vang lên gọi tôi. Là Imai.
“À, chỉ đi dạo chút thôi. Cậu đang chạy thể lực à, Imai? Mà khoan—hôm nay là ngày nghỉ mà?”
Cậu ấy mặc bộ đồ thể thao, hơi thở dốc trong cái oi nóng bức còn sót lại của mùa hè. Dù vậy trông vẫn khá ổn. Chuẩn người vừa thông minh lại vừa chơi giỏi thể thao có khác.
“Ừa! Hôm nay tớ có việc. Cậu cứ thư giãn đi nha. Có gì trong lòng thì cứ nói với tớ.”
Imai mỉm cười ấm áp—nhưng phía sau đó, tôi nhận ra một ánh nhìn khác.
Lo lắng.
Tất nhiên rồi. Imai vốn sắc sảo và tinh ý. Gặp lại cậu ấy vào đúng ngày tôi thao túng câu lạc bộ bóng đá có lẽ là một sai lầm. Nhưng cậu ấy không phải kiểu người đi tố cáo người khác. Tôi tin cậu ấy sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi. Cảm giác như cậu ấy còn cố tình làm ngơ nữa.
“Gì chứ? Tớ chỉ đi dạo thôi mà. Cậu lo xa quá rồi. Tớ ổn mà—dù vẫn đang hồi phục.”
Tôi gạt đi bằng một nụ cười, dù trong lòng có chút cắn rứt.
“Vậy thì cứ xem lời tớ sắp nói là mấy câu lảm nhảm của thằng bạn lo xa đi. Bỏ qua cũng được.”
Sự tử tế của cậu ấy khiến tôi chao đảo. Suýt nữa tôi đã để cho nó phá vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng mà tôi đeo vì thù hận. Nhưng tôi siết chặt cảm xúc đó và mỉm cười, khẽ gật đầu đáp lại.
“Tớ không rõ cậu đang tính làm gì, Endou. Nhưng tớ biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Và tớ cảm thấy đây là chuyện tớ không nên dính vào. Dù vậy… đừng tự vứt bỏ bản thân như thế. Tớ có cảm giác là thứ mà cậu đang hướng đến, kết cục của nó là sự hy sinh. Nhưng đừng gọi đó là sự đền đáp lại lòng tốt của Aono—như vậy chỉ là bi kịch mà thôi.”
Lời cậu ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp. Nhịp đập dồn dập. Tôi thấy khó thở.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Nghe chẳng ăn nhập gì hết.”
“Thì đó, nên tớ mới nói là mấy lời lảm nhảm thôi. Nhưng là bạn, tớ muốn tụi mình gần gũi với nhau hơn. Tớ muốn thấy cậu cười—vì Aono cũng mong vậy. Nếu cậu bị tổn thương, tớ nghĩ điều đó sẽ khiến cậu ấy đau lòng lắm.”
Tôi nhìn cậu ấy sững sờ, không ngờ cậu lại hiểu nhiều đến vậy.
“Cậu… cậu biết tớ đang làm gì sao?”
Tôi hỏi, gần như sợ phải nghe câu trả lời. Nhưng cậu ấy lắc đầu.
“Tớ đã tìm hiểu mối quan hệ giữa cậu với Kondo—nguồn gốc của mọi chuyện. Nhưng tớ không đi sâu hơn. Tớ chỉ đoán thôi.”
Không… nếu muốn, cậu ấy chắc chắn có thể tìm ra những gì đã xảy ra hồi cấp hai. Và việc cậu ấy nhắc đến tên Aono—có lẽ cậu ấy đã biết tất cả.
Sự ấm áp đó, sự quan tâm chân thành đó… Đây—chính là nơi mà tôi luôn muốn quay trở về. Bây giờ, tôi mới nhận ra điều đó hơn bao giờ hết.
Nhưng tôi đã đi quá xa để có thể dừng lại. Không thể quay đầu nữa.
Cho đến khi Kondo và kẻ đứng sau hắn tan rã hoàn toàn.
“…Cảm ơn nhé, Imai.”
Tôi chỉ đủ sức nói ra mấy lời đó. Cậu ấy mỉm cười.
“Ừ. Nói chuyện chút đi. Tớ kể cho cậu nghe chuyện tớ và Eiji trở thành bạn như nào. Cậu muốn biết đúng không?”
“Muốn chứ. Giờ nghĩ lại, tớ chưa từng hỏi cậu điều đó.”
“Hồi tiểu học đấy.”
“Tiểu học á? Tớ cứ tưởng hai người thân nhau từ hồi xa lắm rồi—kiểu bạn thanh mai trúc mã luôn ấy.”
“Ừ, tụi tớ hay chơi với nhau lắm. Nhưng hồi đó, tớ không nghĩ cậu ấy là bạn thân. Chỉ là người quen biết từ nhỏ thôi.”
“Thật sao? Khó tin thật đấy, nhìn hai người thân nhau vậy mà.”
Điều đó khiến tôi nhớ đến hai người bạn thời thơ ấu mà tôi từng có. Với Eri thì đã kết thúc rồi. Còn người kia—tôi đã xa cách dần cô ấy. Tôi từng nói ra điều gì đó rất tệ khi cô ấy cố giúp tôi. Lỗi đó là của tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi.
“Thì đó… nghe chính miệng tớ nói ra chuyện này thấy hơi quê, nhưng tớ vốn là kiểu người khá giỏi giang. Mà vì thế, tớ lại bị cô lập trong lớp. Giờ nghĩ lại, lỗi cũng là do tớ thôi. Lúc chuẩn bị cho lễ hội thể thao, tụi tớ phải học một bài nhảy. Tớ học rất nhanh. Nhưng cô bạn ngồi cạnh thì học hoài không được—cô ấy không giỏi thể chất. Mất khá lâu mới theo kịp. Giờ thì tớ hiểu rồi. Có người chỉ cần thêm thời gian. Nhưng hồi đó, tớ chỉ là một thằng nhóc ngốc nghếch.”
Tôi gật đầu, ra hiệu cậu ấy tiếp tục.
“Thế là tớ đã buột miệng nói ra—‘Cậu lười biếng quá đấy?’. Nghĩ lại thì, đó là một câu thật tồi tệ. Cô bạn ấy bật khóc và cả lớp bắt đầu nhìn tớ với ánh mắt kỳ thị. Tớ hoàn toàn bị cô lập. Người duy nhất vẫn tiếp tục nói chuyện với tớ… là Eiji.”
“Eiji vẫn nói chuyện với cậu sao?”
“Đó là điều khiến cậu ấy phi thường. Dù có nguy cơ bị cô lập, cậu ấy vẫn đối xử với tớ như bình thường. Nhưng không chỉ vậy—Eiji còn âm thầm kéo tớ trở lại với cả nhóm.”
“Kéo trở lại?”
“Ừ. Khi thầy cô đặt những câu hỏi khó, Eiji giả vờ không biết và gọi tớ trả lời hộ. Nhờ vậy mà tớ được dịp thể hiện một cách tử tế. Trong những lần tranh cãi ở lớp, cậu ấy khéo léo đưa tớ thành người có tiếng nói công bằng, nhờ vậy mà dần dần mọi người tin tưởng tớ trở lại. Cuối cùng, đám con trai bắt đầu trêu chọc tớ giống cách họ trêu Eiji—kiểu đùa thân thiết ấy có nghĩa là tớ đã được chấp nhận trở lại.”
“Ra vậy… Aono thật sự là một người tuyệt vời.”
“Ừ. Tớ nợ cậu ấy tất cả. Mà tớ cá là Aono còn chẳng nhớ chuyện đó đâu. Cậu ấy làm những điều tốt đẹp mà chưa bao giờ coi đó là việc lớn. Có lẽ… đó là vì tấm lòng của Aono rộng lớn đến mức ấy. Vậy mà tớ… đáng lẽ tớ phải là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhưng tớ đã không làm được. Và Aono bị tổn thương nặng nề. Tớ… tớ thật là một kẻ tồi tệ, vô ơn.”
“Không đúng đâu. Chỉ là thời điểm không thuận lợi thôi. Giờ thì cậu đang cố gắng—vì Aono mà.”
“Đó là tất cả những gì tớ có thể làm. Aono là ánh sáng của tớ, là hy vọng. Như mặt trời vậy. Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương cậu ấy.”
Tôi hiểu điều đó. Vì tôi cũng là một trong những người được Aono cứu rỗi.
“Còn cậu thì sao, Endou?”
Phải rồi… tôi chưa từng kể quá khứ của mình cho Imai nghe. Nhưng nếu cậu ấy đã điều tra, thì thôi cứ nói thật luôn vậy.
“Tớ phải ở lại một năm vì Kondo và bọn họ. Cậu cũng biết đấy, mấy ai mà ở lại cấp ba đâu? Thế nên khi nhập học lại, tớ chẳng kết bạn được với ai. Mà tớ cũng chuẩn bị tinh thần cô đơn rồi. Chỉ riêng việc thoát khỏi cảnh sống khép kín và vượt qua kỳ thi đã khiến bố mẹ tớ khóc vì hạnh phúc. Muốn thêm gì nữa thì thấy tham lam quá.”
Lúc này đến lượt Imai lắng nghe.
“Vì hoàn cảnh của tớ đặc biệt, nên tin đồn lan nhanh lắm. Người ta thêm mắm dặm muối, dựng chuyện này kia. Rồi đến đợt đổi chỗ đầu tiên—tớ ngồi gần Aono. Tớ vùi đầu vào tiểu thuyết, chỉ mong thời gian trôi đi thật nhanh. Nhưng rồi, bất ngờ cậu ấy nói: ‘Endou—tớ cũng thích tác giả đó’. ”
“Chuẩn kiểu Aono rồi đấy.”
“Tớ sững người luôn. Cậu ấy gọi tên tớ không kính ngữ, nói chuyện như thể tụi tớ đã là bạn thân từ lâu. Tụi tớ bắt đầu nói chuyện về sách. Cậu ấy bảo chưa nói đủ, rồi rủ tớ đi ăn sau giờ học. Tụi tớ gọi một phần khoai tây chiên cỡ lớn và nói chuyện suốt buổi. Khoảng cách của cậu ấy đúng là kỳ quặc thật.”
Tôi bật cười.
“Nhờ Aono, tớ đã học lại cách nói chuyện với người khác. Thậm chí còn kết bạn được với cậu nữa, Imai.”
“Ừm.”
“Đáng tiếc là sau khi chia lớp năm hai thì tụi tớ không còn cùng lớp.”
“Cậu ấy vẫn muốn nói chuyện với cậu đấy.”
“Tớ chỉ có thể làm điều đó sau khi mọi chuyện kết thúc. Hồi trung học, tớ đã bỏ chạy thay vì đối mặt. Và vì điều đó, một người như Aono—một người tốt thực sự—đã bị con quái vật kia lợi dụng. Tớ không thể bỏ qua điều đó. Tớ biết mình phải ngăn chặn nó…”
Tôi không nói tiếp. Vì tôi biết Imai đã hiểu.
Hai đứa chìm vào sự im lặng nhẹ nhàng.
“Thôi, tớ về đây. Nhưng này—nếu cậu cần gì, cứ nói nhé. Cậu cũng là bạn tớ mà, Endou.”
Imai chạy tiếp. Có lẽ đang nghe nhạc—cậu ấy chạm vào điện thoại rồi chạy đi. Tôi cũng nên về. Mai phải dậy sớm nữa.
Ngay khi bước ra khỏi công viên, tôi thấy một cô gái mặc đồng phục trường khác.
Khi tôi đi ngang qua, cô ấy dừng lại và gọi tôi.
“Khoan đã—Kazuki? Cậu là Endou Kazuki, đúng không?”
Giọng nói đó… quen lắm. Là giọng của một cô gái.
Không phải Eri—mà là người bạn thời thơ ấu còn lại. Người đã cố gắng cứu tôi khi Eri phản bội. Người đã không từ bỏ tôi.
“Là tớ đây, Doumoto Yumi. Cậu còn nhớ không?”
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc. Tại sao… tại sao cô ấy lại ở đây? Chờ đã—vừa nãy Imai có vẻ là lạ. Cậu ấy biết chuyện hồi trung học của tôi. Chắc hẳn là đã nói chuyện với ai đó liên quan. Lẽ nào… tất cả đều là kế hoạch của cậu ấy?
Và giờ, người mà tôi luôn muốn xin lỗi… đang đứng trước mặt, mỉm cười. Nụ cười ấy chẳng hề thay đổi. Và trước khi kịp suy nghĩ, tôi đã trả lời như hồi xưa—như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Yumi… Tất nhiên là tớ nhớ. Lâu rồi không gặp, khoảng một thời gian rồi nhỉ.”
Đó là giọng nói thân quen của một người bạn thời thơ ấu mà tôi chưa nghe suốt nhiều năm. Mái tóc dài màu hạt dẻ ngày xưa đã được cắt ngắn. Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy là vào ngày tốt nghiệp—sau khi tôi bỏ học.
Khi Eri rời bỏ tôi, tôi rơi vào tuyệt vọng và ngừng đến trường. Nhiều bạn bè đã đến thăm—nhưng tôi không muốn gặp ai cả. Tôi đẩy họ ra xa. Từng người, từng người một… rồi họ cũng ngừng đến.
Nhưng Yumi… chỉ có cô ấy là vẫn tiếp tục đến, cho đến tận cùng.
“Mừng quá… Cậu không liên lạc gì cả, tớ cứ nghĩ là cậu quên rồi chứ.”
Cô ấy mỉm cười với chút cô đơn trên khuôn mặt. Nhìn thấy nụ cười ấy khiến tim tôi nhói đau.
“Tớ không thể quên được đâu. Cũng không xứng đáng để được quên.”
Sự thật là… tôi sợ lòng tốt của cô ấy. Sau những gì đã xảy ra với Eri—người cũng từng rất dịu dàng—tôi bắt đầu sợ kiểu ấm áp đó.
“Xứng đáng? Ý cậu là sao? Tớ vẫn luôn nhớ cậu đấy. Cậu không liên lạc gì làm tớ đau lòng lắm.”
Cô ấy chu môi một chút—y như ngày xưa.
“Tớ đã tệ với cậu lắm, Yumi… mặc dù cậu luôn tử tế với tớ. Làm sao tớ có thể chủ động liên lạc được chứ. Tớ thậm chí còn không xứng đáng để được hạnh phúc.”
Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, sợ hãi và bỏ chạy trước lòng tốt của cô ấy.
Và rồi, sau tất cả… tôi đã đánh mất hết những người bạn hồi cấp hai.
Một kết thúc xứng đáng cho một kẻ yếu đuối như tôi.
“Cậu vẫn tốt bụng… như mọi khi.”
“Tốt bụng? Tớ á?”
Câu nói bất ngờ của cô ấy khiến tôi ngẩn người.
“Ừm. Thật lòng mà nói, nghĩ lại thì tớ mới thấy mình đã quá vô tâm. Có lẽ lúc ấy, cậu chỉ muốn được yên tĩnh một mình trong thời gian đau khổ đó… vậy mà tớ cứ lao vào, chẳng màng đến cảm xúc của cậu. Tớ đã vượt quá giới hạn. Tớ luôn cảm thấy hối hận về điều đó. Cậu quá tốt bụng, đến mức có lẽ cậu còn tự trách bản thân mình… nhưng tớ cũng sai. Tớ xin lỗi.”
Ngày hôm đó—ngày tốt nghiệp cấp hai—khi tôi không đến trường, cô ấy đã đến tận nhà để đưa bằng tốt nghiệp và kỷ yếu cho tôi. Tôi tin tưởng cô ấy đến mức bố mẹ tôi cũng để cô ấy vào phòng tôi.
※
“Này, Kazuki? Chỉ một chút thôi cũng được… muốn đi đâu đó chơi trong kỳ nghỉ xuân không? Ở mãi trong phòng cũng chẳng giúp ích gì đâu.”
Cô ấy vẫn luôn dịu dàng, luôn nghĩ cho tôi.
Nhưng lúc đó tôi đã bỏ lỡ kỳ thi, bỏ cả lễ tốt nghiệp… chắc tôi chỉ đang hoảng loạn trong lòng. Và tôi đã trút giận lên cô ấy.
“Im đi. Cậu đâu biết cảm giác của tớ. Với cậu thì dễ dàng lắm. Cậu có một tương lai rực rỡ ở trường cấp ba đang chờ phía trước. Còn tớ thì sao… Đây là lòng thương hại à? Hay chỉ là kiểu chính nghĩa vớ vẩn mà cậu học từ bác trai? Dù là gì thì cũng chỉ là phiền phức thôi. Để tớ yên đi.”
Ngay cả bây giờ, nhớ lại cũng khiến tôi buồn nôn. Yumi đã mang tài liệu học mỗi ngày để tôi không bị tụt lại, thậm chí còn chuẩn bị đơn đăng ký dự thi cho tôi.
Và tôi đã ném vào cô ấy những lời như vậy. Những lời đó.
Cuối cùng, sợi dây kiên nhẫn của cô ấy cũng đứt. Cô ấy bật khóc.
“Xin lỗi… Tớ không hề hiểu cảm xúc của cậu, phải không? Tớ đã ép buộc cậu quá mức. Xin lỗi cậu…”
Lời xin lỗi của cô như một cơn sóng hối hận ập đến. Tôi đúng là kẻ tồi tệ.
Bị nhấn chìm trong cảm giác ghê tởm bản thân và tội lỗi, tôi không thể thốt nên lời.
Vài giây sau, cô thì thầm: “Tớ về đây”. Và quay lưng đi.
Rồi, khi ra đến cửa, cô nói thêm:
“Tạm biệt, Kazuki. Tớ vẫn luôn cố kìm nén vì cậu là bạn trai của Eri… nhưng tớ nghĩ—tớ đã yêu cậu mất rồi.”
※
“Tất cả là nhờ cậu đấy, Yumi. Nhờ những gì cậu làm mà giờ tớ mới có thể đi học cấp ba.”
Chúng tôi ngồi trên ghế đá, trò chuyện chậm rãi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi thực sự nói ra từ trái tim mình.
“Vậy à… Vậy là tớ vui rồi. Nếu tớ giúp được chút gì đó vậy là đủ rồi, điều đó khiến tớ thấy vui. Có lẽ mấy việc tớ làm không đến nỗi quá phiền.”
“Không hề. Đó không phải là phiền phức. Chỉ là lúc đó tớ đang trút giận… Nhưng khi bình tĩnh lại, tớ mới nhận ra mình biết ơn cậu đến mức nào. Người ta chỉ nhận ra điều quý giá sau khi đánh mất nó, đúng không?”
Cô mỉm cười dịu dàng.
“Này Kazuki. Tớ biết sơ sơ chuyện đang xảy ra từ Imai-kun. Cậu ấy giỏi thật đấy, nhỉ? Cậu ấy nhận ra cậu đang gặp chuyện, rồi bắt đầu tìm hiểu—qua mạng xã hội và nhiều nguồn khác. Cuối cùng, nhờ hỏi han khắp nơi, cậu ấy mới tìm được tớ.”
Tôi biết mà. Thì ra là vậy.
“Nhưng để tớ nói điều này. Đây là lời của riêng tớ: Hãy tha thứ cho bản thân đi, Kazuki. Cậu xứng đáng được hạnh phúc mà. Nếu ai hiểu điều đó, thì chính là tớ. Và không chỉ mình tớ đâu—mọi người từ hồi cấp hai cũng rất lo lắng cho cậu. Dù ai cũng bận thi cử hay xin việc, họ vẫn nghe Imai-kun và cố gắng giúp cậu. Khi nghe tin cậu quay lại học cấp ba, ai cũng mừng rỡ. Và còn vui hơn nữa khi biết cậu có một người bạn tốt như Imai.”
Sự ấm áp mà tôi từng phong kín trong tim… giờ đây trào ra mãnh liệt—chính thứ tôi đã cố quên để trở thành một người có thể báo thù.
“Nhưng mà… tớ…”
Những khuôn mặt của những người bạn tôi đã nhẫn tâm đẩy ra cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí.
“Hãy hạnh phúc nhé, Kazuki. Cậu tốt lắm… thực sự đấy.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi. Bàn tay lạnh lẽo của tôi dần ấm lại.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi chỉ có thể nói vậy.
“Kazuki—tớ xin thông tin liên lạc của cậu được không?”
Nó giống như một chiếc phao cứu sinh… một bàn tay chìa ra từ thế giới ấm áp. Và tôi đã nắm lấy nó mà không hề do dự.
※
Góc nhìn của Doumoto Yumi.
Cuối cùng, tôi đã làm hòa với Kazuki. Cậu ấy còn cho tôi thông tin liên lạc mới nữa. Vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi không thể tìm ra lời. Tôi nghĩ… cậu ấy vẫn bị ám ảnh bởi Kondo và cô gái kia.
Không phải về mặt tình cảm. Tôi nghĩ Kazuki tự trách mình vì đã không ngăn được những tổn thương họ gây ra. Imai-kun đã kể cho tôi đại khái mọi chuyện. Cậu ấy dường như đã âm thầm điều tra từ lâu—vừa để giúp Aono-kun, vừa giúp Kazuki. Và đó là cách cậu ấy tìm được tôi.
Bạn bè của chúng tôi cũng nói vậy:
“Mừng quá, cuối cùng Kazuki cũng chịu nhìn về phía trước.”
Tôi cũng nghĩ thế. Kazuki đang tiến về phía trước—thực sự. Vì vậy… tôi không muốn cậu ấy làm gì liều lĩnh nữa. Không lý do gì khiến cậu ấy phải chịu thêm đau khổ nữa.
Nhưng… cậu ấy vẫn ra đi. Cậu ấy nói vẫn còn chuyện phải làm.
“Này, Kazuki… Khi mọi chuyện kết thúc, cậu sẽ quay lại với tớ chứ? Khi ấy, cậu sẽ cho tớ câu trả lời chứ?”
Tôi thì thầm một mình, cậu ấy giờ đây không còn ở đây nữa.
Ngày hôm đó—lần cuối cùng tôi gặp Kazuki—tôi đã ích kỷ.
Tôi chỉ muốn kéo cậu ấy ra khỏi bóng tối sâu thẩm. Tôi chỉ muốn được cười cùng cậu như ngày xưa. Tôi chỉ muốn đi đâu đó cùng cậu như lúc chúng ta đã từng. Vì thế tôi không thể từ bỏ. Tôi cứ đến thăm, cứ mang đồ cho cậu. Tôi định sẽ tiếp tục như vậy… ngay cả khi bước vào cấp ba.
Nhưng khi nghe cậu nói vậy vào hôm đó… tôi nhận ra tất cả những gì mình làm chỉ khiến cậu cảm thấy áp lực hơn.
Và tôi bỏ chạy. Tôi đã sợ hãi—sợ rằng chính tôi đã làm hỏng cả cuộc đời Kazuki. Thực sự sợ hãi.
Thế nhưng… dù vậy, tôi vẫn không muốn bị cậu lãng quên. Tôi thậm chí đã nói ra tình cảm của mình.
Kazuki không từ chối tôi. Cậu ấy chưa bao giờ thực sự đưa ra câu trả lời. Chính tôi—tôi đã quá sợ hãi để nghe câu trả lời ấy. Tôi biến mất trước khi có thể nghe nó. Nếu cậu ấy nói rằng tôi đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy… nếu cậu ấy từ chối tình cảm của tôi… Chắc tôi đã chẳng bao giờ có thể gượng dậy nổi.
Tôi biết rõ những lời cậu ấy nói hôm đó không phải là thật lòng. Kazuki chỉ đang hoảng loạn, bị dồn ép, và tôi đã đẩy cậu ấy quá xa. Đó chỉ là những lời trong cơn bốc đồng—không phải điều cậu thực sự muốn nói. Tôi biết chứ. Tôi luôn biết điều đó. Và dù vậy… tôi vẫn không đủ can đảm để bước về phía trước.
Vì vậy… tôi thật sự biết ơn Imai-kun.
Nếu không có cậu ấy, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ đủ dũng khí để gặp lại Kazuki.
Cậu ấy lại gọi tôi là “Yumi”.
Và hiện giờ, như vậy là đủ rồi.
Vậy nên, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của con, Chúa ơi… xin hãy đừng để Kazuki phải đau đớn và tổn thương thêm nữa.
Người bạn thời thơ ấu mà tôi yêu đã đầy những vết thương phải chịu rồi…
Xin hãy để cậu ấy đi. Để cậu ấy được tự do.


42 Bình luận
Aono x Ichijou
hợp con nhà bà lí