Light Novel - Tập 2
Chương 2.2: Phe tấn công đứng trên bờ vực sụp đổ (2)
18 Bình luận - Độ dài: 1,437 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: YUK1
-----------------------
Cũng vào buổi sáng hôm đó — Góc nhìn của Kondo.
Sau cái vụ hỗn loạn đó, tôi bị đuổi khỏi đồn cảnh sát. Ông già ở lại để xử lý chuyện liên quan tới Miyuki. Ổng bảo nếu tôi còn có mặt thì mọi thứ sẽ càng rắc rối hơn nữa, nên bảo tôi cứ về trước. Tôi ngủ một giấc say như chết và đến khi tỉnh lại thì cũng vừa đúng ngày diễn ra trận đấu tập.
Dù đã trút bớt được chút căng thẳng, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy khó chịu kiểu gì.
Dù sao thì, tôi cũng chuẩn bị đi tới phòng CLB. Lần này là một đội tầm trung từ tỉnh khác đến đá giao lưu. Tôi sẽ nghiền nát bọn chúng và rồi—
Chơi đùa một chút với "Cô gái tiện lợi số 1", người đã nói sẽ đến cổ vũ cho tôi hôm nay.
“Ahh~ Cuộc đời đúng là ngọt ngào mà.”
Giờ thì, đến lúc xả những căng thẳng tích tụ bằng cách hành mấy thằng yếu đuối kia rồi. Tuy vẫn còn hơi buồn ngủ thật, nhưng mà kệ đi.
Tôi mở cửa phòng CLB với tâm trạng hơi lạc quan—nhưng bên trong gần như đã có mặt đầy đủ rồi.
Thứ chào đón tôi lại là những ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
“N-Này… chúng mày sao vậy?”
Không thể nào đồng đội lại nhìn át chủ bài của mình kiểu đó được. Chắc là có chuyện gì đấy tồi tệ đã xảy ra rồi.
“Kondo, đồ khốn!!”
Watanabe—tên đội trưởng—tóm cổ áo tôi rồi đập tôi vào tủ đựng đồ một cú thật mạnh.
“Cái quái gì vậy! Đau đấy! Bị gì thế hả?!”
Tôi phản kháng, lưng vẫn bị ép chặt vào tủ. Dù có là Watanabe đi nữa, thì cũng có những giới hạn không thể vượt qua.
“Im đi! Mày đã làm cái quái gì vậy— lại còn vào thời điểm quan trọng này thế?!”
“Hả?”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì. Đám này điên hết rồi sao?
“Đừng giả ngu. Nhìn cái ảnh này đi!”
Hắn dí thẳng vào mặt tôi.
Là tấm ảnh tôi và Miyuki cùng bước vào khách sạn tình yêu—rõ ràng từng chi tiết. Tấm tiếp theo là cảnh tôi bị cảnh sát khống chế.
Cái… quái gì…?
Ai đã chụp mấy tấm này? Tên khốn kiếp nào…?
Kẻ phản bội. Chắc chắn là có kẻ phản bội. Máu tôi bắt đầu lạnh ngắt.
Chuyện đã bị lộ tới đâu rồi? Giáo viên? Hay là…?
Cha tôi lẽ ra đã dọn dẹp hết chuyện này—vậy sao vẫn có kẻ lấy được ảnh lúc tôi suýt bị bắt? Chết tiệt. Tệ rồi đây.
Thư giới thiệu… tương lai huy hoàng của tôi—có nguy cơ sụp đổ hết.
“Tao không biết gì hết! Không phải tao!”
Toàn những lời dối trá. Mấy lời nhảm nhí cứ tuôn ra khỏi miệng. Tôi biết chứ. Nhưng không dừng lại được.
“Đừng có lươn lẹo! Quá rõ là mày còn gì nữa! Đủ rồi đó!”
Watanabe vẫn nắm cổ áo tôi, đập tôi vào tủ thêm lần nữa. Một cơn đau âm ỉ lan ra sau lưng.
Nhục nhã. Nhục nhã. Thật nhục nhã.
Tao là vua của cái CLB này. Nếu vua bị thương—mấy người sống sao? Ác chủ bài của cả đội và cũng là quốc vương—không có tao thì tụi bây chẳng là gì cả!
“Là tao đã giúp tụi bây có tương lai đấy!!”
“Câm đi!”
“Vì mày mà tụi tao có thể mất luôn giải đấu cuối cùng! Tao đang trông cậy vào thư giới thiệu thể thao—giờ mà bị loại thì lấy đâu thời gian mà học để thi tuyển sinh bình thường nữa?! Nếu không được thi vì mấy trò ngu ngốc của mày thì sao?! Nếu bị giải tán thì sao?! Cuộc đời tao tiêu rồi! Trả lại tuổi trẻ cho tao đi—trả lại tuổi trẻ cho tụi tao!!”
“Tao nghe đủ mấy lời than vãn rồi. Tụi mày bám theo tao như lũ cá bám bụng cá mập, lúc nào cũng lép nhép. Tụi bây có được như hôm nay là nhờ tao đấy.”
Tôi đẩy Watanabe bằng hết sức. Tôi sẽ không nguôi cơn giận cho đến khi đấm ai đó một trận.
“Thằng khốn!”
Mắt Watanabe rực lửa giận dữ. Tôi nhìn trả lại không chút sợ hãi.
“Nghe rõ đây, tất cả tụi bây. Trường sẽ không làm gì được tao đâu. Cùng lắm thì chỉ là ‘quan hệ không đúng đắn’ thôi. Đầy học sinh cấp ba làm mấy chuyện như vậy. Nặng nhất thì tao bị đình chỉ tạm thời. Không ảnh hưởng gì đến CLB cả.”
“Và đừng quên—ba tao là nghị viên. Ổng thuộc giới tinh hoa. Một vụ bê bối thế này á? Ổng xử lý sạch sẽ trong một nốt nhạc. Tao không như tụi bây. Đừng có đánh đồng tao với mấy giá trị rẻ tiền của tụi bây.”
“Mày nói cái gì cơ?!”
“Trường cũng chẳng đời nào dám đuổi tao. Hãy tưởng tượng xem sẽ có chuyện gì nếu thiên tài số một của bóng đá cấp ba bị đuổi học. Uy tín trường sẽ tiêu tùng. Đám thầy cô già cổ hủ đó có dám liều thế không? Họ sẽ không dám đâu.”
Tôi phun hết ra một tràng.
“Cũng đúng thật…”
Một thằng đàn em lên tiếng. Đúng vậy. Tất nhiên là đúng rồi. Tôi tận hưởng ánh mắt tán thưởng của chúng nó. Vài đứa còn vỗ tay với tôi.
Đúng rồi… thế mới phải.
Giờ thì tâm trạng tôi khá hơn rồi.
“Phải. Tao là bất bại. Tụi bây không được ca tụng như tao!”
Đúng vậy—tao là người đặc biệt. Ba tao sẽ lo hết. Tài năng của tao sẽ lo hết.
Không ai có thể chống lại tao!
“Kondo!!”
Dù Watanabe định lao vào tôi lần nữa, tôi cắt lời hắn và tuyên bố:
“Cho tao hỏi cái này. Tụi bây là tay chân của tao, đúng không? Việc tụi bây tham gia bắt nạt Aono không tự nhiên mà biến mất đâu. Nếu chuyện đó bị phanh phui thì sao hả? Và nếu không có tao, tụi bây nghĩ sẽ thắng giải nổi không? Hử? Nói tao nghe coi? Nghĩ tụi bây thắng nổi không nếu thiếu tao? Nghĩ tụi bây vẫn được thư giới thiệu nếu không có tao hả?”
Tôi khiêu khích, và Watanabe run lên vì giận, cứng họng không nói nên lời. Có vẻ như liều thuốc độc của tôi bắt đầu ngấm rồi. Đúng vậy—lũ vô danh tụi bây, sinh ra chẳng có tí tài năng nào, nên biết ơn vì được tao cai trị. Hiểu chưa? Cứ chửi rủa tao đi rồi cuối cùng vẫn phải chấp nhận. Chấp nhận tao. Làm nô lệ cho tao đi.
“Khốn kiếp…”
Watanabe nghiến răng, gầm gừ. Nhưng mày nghĩ mày che giấu được sao? Hắn đá mạnh vào cái thùng rác, rác bay tứ tung. Đẹp lắm. Đó là bằng chứng rằng lời tao có tác dụng. Sau trận đấu này, tao sẽ bắt hắn quỳ xuống xin lỗi. Chỉ có vậy tao mới hả giận!
“Chỉ cần tụi bây hiểu được là được rồi. Thế là đủ. Giờ thì im mồm mà tự biết thân biết phận đi, lũ vô dụng!”
Tôi bật cười chế nhạo cả đám khi bắt đầu thay đồ.
Tao là vua ở đây. Hiểu chưa, lũ dân đen vô giá trị?
Tôi nắm trong tay quyền sinh sát đối với lũ này. Đúng vậy—chúng chỉ là nô lệ. Dù tôi có đối xử tồi tệ cỡ nào thì cũng là chuyện đương nhiên. Chúng nên biết ơn vì điều đó mới phải. Đó là sự thật—không thể chối cãi.
“Nếu tụi này thua vì mày lần nữa, thì mày phải chịu trách nhiệm đó.”
Watanabe lẩm bẩm một cách yếu ớt. Ờ ờ, nô lệ mà cũng dám phản kháng à? Tôi nhếch mép cười rồi cho qua.
“Thế thì mày lo mà chuẩn bị khóc lóc xin lỗi tao trước đi!”
Tôi liếc nhìn cảnh cáo. Đứng ở vị trí này, tôi không thể để bản thân bị xúc phạm được.
Ổn thôi. Tôi vẫn ổn. Tôi là kẻ được chọn mà!
Toàn bộ những căng thẳng dồn nén này—tôi sẽ xả sạch trong trận đấu tập. Tôi sẽ chứng minh giá trị thật sự của bản thân.
Tôi run rẩy bước ra sân.
Không sao. Chỉ là adrenaline thôi. Chỉ là adrenaline…


18 Bình luận