Cuộc đời tôi đã thay đổi:...
D Hige Neko (ひげ猫)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 2

Chương 5: Ai và Miyuki

45 Bình luận - Độ dài: 9,999 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: YUK1

-----------------------

Góc nhìn của Ichijou Ai.

“Ojou-sama, đây là bản báo cáo mà cô yêu cầu.”

Ngồi trong phòng khách, tôi nhận lấy tập tài liệu từ tay Kuroi.

Có vẻ như báo cáo mà chúng tôi đã nhờ văn phòng thám tử điều tra cuối cùng cũng hoàn tất.

Tôi lật qua vài trang và ngay lập tức cảm thấy kinh tởm bởi mức độ thối tha của những gì được ghi trong đó.

Tôi đã cố tình không hỏi Senpai chuyện gì đã xảy ra. Tôi đoán rằng đó hẳn là điều rất khó để nói ra, và anh ấy cũng không có vẻ gì là muốn kể ngay cả với mẹ ruột của mình. Nếu tôi cố ép buộc, có lẽ chỉ khiến những vết thương trong lòng anh ấy càng thêm sâu. Tôi cũng đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra. Thế nhưng, khi tận mắt đọc bản báo cáo, tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi—sự độc ác mà người khác dành cho anh ấy khiến tôi nhớ về vết thương của chính mình.

Tại sao một người tốt bụng và hiền lành như vậy lại phải chịu đựng những điều khủng khiếp đến thế? Tại sao Chúa trời lại bất công đến vậy?

Tôi thật sự thấy may mắn khi đã nhờ Kuroi điều tra. Giờ khi đã biết được kẻ thù là ai, tôi cũng có thể hành động.

Ban đầu tôi còn tưởng đây chỉ là một vụ lùm xùm tình cảm thường thấy. Nhưng sự thật lại tồi tệ hơn nhiều—nó chất chứa đầy ác ý.

[Báo cáo]

Có vẻ như Aono Eiji đã bị bạn gái của mình là Amada Miyuki phản bội. Cô ta đã lén lút qua lại với một người đàn anh cùng câu lạc bộ bóng đá trường tên là Kondo (phụ huynh là ủy viên hội đồng thành phố và cũng là người điều hành trực tiếp của một công ty xây dựng tổng hợp địa phương). Đến cả hàng xóm cũng để ý và bàn tán về chuyện này.

Chi tiết cụ thể về mối tình tay ba này vẫn chưa rõ ràng. Tuy nhiên, việc tin đồn Aono Eiji hành hung bạn gái bắt đầu lan truyền trên mạng xã hội ngay sau ngày sinh nhật của cậu ấy khiến ai cũng có lý do để nghi ngờ. Trước đó, không hề có bất kỳ bài đăng nào nói xấu cậu ấy cả.

Phần lớn các tài khoản tung tin đều là tài khoản ảo, nhưng một số là tài khoản sử dụng thường xuyên, và dựa trên những bức ảnh khác của họ, rất có thể đó là các thành viên trong câu lạc bộ bóng đá.

Ngoài ra, phản ứng của học sinh khác trong trường chỉ bắt đầu từ hai ngày sau sinh nhật, cho thấy một nhóm người có chủ đích đã hợp sức lan truyền tin đồn sai lệch về Aono Eiji. Dữ liệu này đã được lưu lại, có thể dùng làm bằng chứng nếu tiến hành kiện.

Bản báo cáo chỉ trình bày sự thật, nhưng kết luận thì đã quá rõ ràng.

Với những gì tôi biết về tính cách của Senpai, gần như không có khả năng cậu ấy lại đánh Amada-san. Và hành vi đáng ngờ của câu lạc bộ bóng đá…

Rất có thể kẻ chủ mưu đằng sau tất cả chính là Kondo. Cũng chính là tên đàn anh dê xồm từng gạ gẫm tôi hồi học kỳ đầu tiên.

Kondo và Amada đã ngoại tình và Senpai phát hiện ra điều đó đúng vào ngày sinh nhật mình.

Để che giấu chuyện này, bọn họ đã lan truyền tin đồn rằng Senpai bạo hành, nhằm cô lập anh ấy.

Nếu suy luận này là đúng, thì hành vi của họ thật sự khốn nạn đến không thể tha thứ.

Tôi nhớ Amada nói họ bắt đầu hẹn hò từ mùa đông năm ngoái. Thế mà vào sinh nhật đầu tiên của cặp đôi ấy, anh ấy lại bị phản bội, bị vu khống và gần như bị xã hội ruồng bỏ.

Thật quá sức tàn nhẫn.

Đó là lý do vì sao vào ngày chúng tôi gặp nhau, anh ấy lại ở trên sân thượng.

Chỉ cần nghĩ đến việc một người hiền lành như vậy lại bị dồn đến bước đường cùng… là tôi lại thấy phẫn nộ đến nghẹn lòng.

Không ai có quyền chà đạp lên tình cảm thuần khiết của người khác như thế.

Đúng là nếu chưa kết hôn, thì xét về mặt lý thuyết đó chưa hẳn là phản bội. Người ta có thể viện cớ đó chỉ là tự do yêu đương.

Nhưng… không đời nào một người tốt bụng như anh ấy lại xứng đáng phải chịu đựng chuyện kinh khủng như vậy.

Không thể tha thứ được.

Và tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ bản thân… Chúng đã hãm hại anh ấy đến mức anh ấy từng nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời mình…

Bản báo cáo khiến tôi thấy nghẹt thở và buồn nôn như thể ruột gan bị đảo lộn.

Vậy mà—ngay trong cái địa ngục đó—chính anh ấy lại là người đã cứu rỗi tôi.

Tôi lại càng không thể không yêu anh ấy hơn nữa.

“Anh thật sự là một người tử tế, Aono Eiji…”

Sau tất cả những gì tôi từng trải qua bao gồm cả sự độc ác mà tôi phải hứng chịu sau vụ tai nạn, tôi hiểu rõ thế nào là cái gọi là lòng tốt mà anh đã trao cho tôi trên sân thượng hôm đó. Tôi hiểu đến đau lòng. Tại sao… tại sao anh lại có thể dịu dàng đến thế với một người như tôi vào thời điểm như thế?

Tôi muốn ra ngoài hít thở chút không khí.

Tôi ngăn Kuroi lại, người có vẻ đang lo lắng cho tôi và bảo rằng sẽ đi dạo cùng tôi ra công viên gần đó. Tôi đã từ chối, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có người bí mật theo sát tôi như một hình thức bảo vệ.

Chỉ là… tôi muốn được đi bộ dưới bóng cây một mình, để tạm thời bình tâm lại.

“Senpai đã đánh mất quá nhiều thứ mà anh ấy đã có… nhưng nếu em có thể bù đắp được dù chỉ một chút, thì em cũng đã hạnh phúc rồi.”

Nếu có thể, tôi muốn lấp đầy mọi khoảng trống mà anh ấy đã mất. Tuy nhiên, có lẽ suy nghĩ như vậy cũng chỉ là một sự ngạo mạn.

Dù sao đi nữa, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho Amada-san và tên Kondo của câu lạc bộ bóng đá.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ như vậy khi đi bộ, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Một thiếu nữ xinh đẹp với khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết đang lảo đảo tiến về phía tôi. Tôi nhận ra cô ta. Dù chưa từng nói chuyện trực tiếp với nhau, nhưng cô ta rất nổi tiếng ở trường vì là một cô gái xinh đẹp—và cũng chính là người được nhắc đến trong bản báo cáo mà tôi vừa đọc.

“Ichijou Ai?”

Có vẻ cô ta cũng nhận ra tôi. Khuôn mặt cô tái nhợt như không còn giọt máu nào, như thể một cái xác sống vậy.

“Amada Miyuki-san…”

Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối mặt trực tiếp. Và với cô ta, khoảnh khắc này có lẽ là thời điểm tồi tệ nhất.

Cuộc gặp bất ngờ khiến tôi nhất thời không thốt nên lời. Việc cô ta biết tên tôi... tôi quyết định tạm thời không nghĩ sâu về chuyện đó.

Xét đến những việc tôi đã hành động khá công khai gần đây, cũng không lạ gì nếu những tin đồn lan truyền đã đến tai Amada Miyuki-san.

“Rất hân hạnh. Tôi là Ichijou Ai.”

Tôi lên tiếng một cách lạnh lùng. Thật lòng mà nói, tôi chẳng hề muốn nói chuyện với cô ta chút nào.

“I-Ichijou-san không đi cùng Eiji hôm nay sao...?”

Cô ta phớt lờ lời chào và hỏi tôi bằng giọng run rẩy.

"Nghe cô nói cứ như thể lúc nào cô cũng theo dõi chúng tôi vậy. Dù cô là đàn chị ở trường, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trực tiếp. Và với một câu hỏi cá nhân như thế, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải trả lời."

Giọng tôi sắc lẹm—đầy gai nhọn. Tôi không quan tâm nếu cô ta ghét tôi.

“Nhưng… tôi là bạn gái của Eiji mà…”

Lời đó khiến tôi trợn tròn mắt. Sau tất cả những gì cô ta đã làm với anh ấy, cô ta vẫn còn nghĩ họ đang yêu nhau sao?

Không—không phải vậy. Cô ta đang trốn tránh. Trốn khỏi cảm giác tội lỗi vì đã làm tổn thương anh. Trốn tránh sự thật rằng chính cô ta đã phản bội anh. Kiểu trốn tránh đó, cái sự từ chối vô trách trách nhiệm đó—là thứ tôi không thể tha thứ. Cô ta suýt nữa đã đẩy một người tốt bụng như anh đến mức phải tự kết liễu đời mình. Nếu hôm đó tôi không tìm thấy anh, nếu chỉ một điều gì đó xảy ra khác đi, thì cả hai chúng tôi…

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, giận dữ sôi sục trong lòng.

“Vậy sao? Nhưng chẳng phải cô đã chọn Kondo bên câu lạc bộ bóng đá rồi sao, Amada-san? Cô đã bỏ rơi Aono Eiji-senpai, người bạn thời thơ ấu luôn ở bên cạnh cô. Và cô làm điều đó ngay trong ngày sinh nhật của anh ấy…”

Tôi nói như thể mình đã biết hết mọi chuyện—một phần cũng để xác nhận thông tin mình có là đúng.

“Chuyện đó… tôi…”

Cô ta im bặt. Trúng tim đen rồi.

“Vào thời điểm đó, mối quan hệ của cô với anh ấy đã kết thúc rồi, đúng không? Và kết thúc theo cách tồi tệ nhất—bằng sự phản bội của cô.”

“Nhưng…”

Vẫn không chịu trả lời. Không—cô ta lại đang tìm cách trốn tránh nữa.

“Nếu không trả lời được thì tức là cô đang thừa nhận sự thật đấy.”

Cô ta cúi đầu, nước mắt sắp trào ra. Tôi từ từ ép cô ta đối mặt với hiện thực. Nếu không, cô ta sẽ cứ mãi chạy trốn.

Chúng tôi đã biết hết—về việc cô ngoại tình, về cách cô phản bội người bạn trai mình yêu quý rồi vu oan cho anh ấy để tự bảo vệ bản thân. Đó là điều tôi truyền tải qua ánh mắt, dù không nói thành lời.

Tôi có thể lên án cô ta ngay lúc đó, nhưng với tư cách người ngoài, lời nói của tôi chẳng có ý nghĩa gì. Thay vào đó, tôi chọn cách điềm tĩnh chỉ ra vị trí hiện tại của cô ta, vừa nói vừa nhìn cô ta lạnh lùng khi cô ta cố gắng bào chữa.

“Chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm rồi đấy.”

Cô vẫn cố biện minh!?

“Và chính cô là người phản bội điều đó. Cô đã đập nát mười năm tin tưởng. Và cô làm điều đó theo cách tàn nhẫn không thể tưởng tượng được. Yêu đương là tự do, đúng vậy. Nếu cô phải lòng người khác, thì chí ít nên chia tay với Aono Eiji-senpai cho đàng hoàng. Đó là điều tối thiểu. Nhưng cô không làm vậy. Cuối cùng, cô chọn cách bỏ rơi anh ấy trong ngày sinh nhật bằng cách đau đớn nhất. Tại sao? Tại sao cô lại cố tình phản bội một người tốt bụng đến thế, một cách tàn nhẫn như vậy?”

Giọng tôi bắt đầu lớn dần. Tôi nói nhanh hơn, mãnh liệt hơn thường lệ. Nhưng tôi không thể dừng lại.

“Tôi cũng không muốn chia tay với Eiji. Chúng tôi luôn bên nhau. Cậu ấy là mối tình đầu của tôi. Nhưng rồi tôi đã sai lầm với Kondo… và sau đó, tôi không thể dừng lại nữa. Tôi cứ tiếp tục mối quan hệ ấy. Tôi tự nhủ rằng chỉ một thời gian thôi… rằng cuối cùng tôi sẽ chọn Eiji. Nhưng rồi, hôm đó… chúng tôi vô tình gặp nhau. Ở nơi mà không nên gặp. Không hiểu sao, cậu ấy lại ở đó.”

Cô ta nói như một cái máy hỏng, tuôn ra những lời tự thương hại đáng khinh—như thể cô ta là nữ chính trong bi kịch đáng thương nào đó. Nhưng cô ta không phải. Cô ta không có quyền đảm nhận vai diễn đó. Tại sao cô ta không nhận ra điều đó chứ?

“Nhưng chính cô là người làm anh ấy tổn thương. Cô hành động như thể người đang đau khổ là cô vậy, nhưng người đau đớn nhất là Aono Eiji-senpai. Tôi chỉ nghe toàn lý do ngụy biện từ cô.”

“Ư…”

Cô ta ngã khuỵu xuống mặt đường cứng. Có lẽ không thể chạy trốn được nữa. Hoặc đang nghĩ ra lời biện hộ mới.

“Tại sao cô lại lan truyền những lời dối trá độc ác đến vậy? Vì chuyện đó mà…”

Tôi suýt lỡ miệng nói ra sự thật, nhưng kịp ngậm miệng lại—nhận ra mình không có quyền nói điều đó.

“Tôi sợ. Tôi sợ bị bỏ lại một mình. Tôi biết mình không thể quay lại với Eiji được nữa. Vì vậy tôi mới bám víu lấy Senpai. Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi…”

Cô ta nghẹn ngào, như thể đang cố bám víu vào điều gì đó.

Và nghe thấy điều đó khiến máu tôi sôi lên.

“Vì lý do đó thôi sao?”

Câu hỏi thoát ra trước khi tôi kịp nghĩ.

“Hả…?”

Đó không phải là phản ứng tôi mong muốn.

“Cô đã suýt phá hủy cuộc đời của một người tốt bụng như Aono Eiji—chỉ vì lý do đó thôi sao?!”

“Eek—!”

Cô ta bật ra tiếng kêu ngắn, bị áp đảo bởi cơn giận của tôi. Tôi gần như không thể kiềm chế được cảm giác muốn tát thẳng vào mặt cô ta, nhưng tôi gắng gượng chịu đựng bằng ý chí. Nếu buông xuôi, tôi sẽ trở nên chẳng khác gì cô ta—chỉ là một con thú tầm thường bị bản năng dẫn dắt.

“Senpai… anh ấy đã định kết thúc cuộc đời mình. Trên sân thượng, sau kỳ nghỉ hè. Một người dịu dàng như vậy đã bị dồn đến mức ấy. Và anh ấy đâu làm gì sai? Anh chỉ muốn tổ chức sinh nhật hạnh phúc bên bạn gái. Vậy mà… Amada-san. Cô đã chà đạp lên sự tử tế thuần khiết ấy và biến anh ấy thành kẻ xấu để tự bảo vệ mình. Cô đẩy nạn nhân đến bờ vực tự sát. Những người như cô không xứng đáng được tha thứ. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Không thể tha thứ!!”

“Eiji… tự sát? Không thể nào…”

Khuôn mặt cô ta càng tái nhợt hơn, như mất hết sinh khí. Nhưng tôi chẳng còn gì để nói.

Cô ta chưa từng hiểu rằng sự độc ác—kể cả khi vô tình—cũng có thể cướp đi mạng sống của người khác. Cô ta thậm chí còn không dám đối mặt với sự thật ấy.

Sự căm ghét đã từng nhắm vào tôi sau tai nạn hẳn cũng đến từ những người như cô ta.

“Tôi đã đi quá giới hạn. Xin phép đi trước.”

Không thèm liếc cô ta lần nào nữa, tôi bước đi. Tôi rời khỏi nơi đó vội vàng, như thể đang trốn chạy khỏi Amada-san, lòng nặng trĩu vì đã nói quá nhiều.

Tôi đã kể về việc Senpai từng muốn tự tử—điều mà tôi lẽ ra không nên nói ra. Điều anh muốn giữ kín.

Nhưng tôi không kìm được. Cảm xúc đã lấn át lý trí. Tôi chỉ thấy đau lòng thay cho anh ấy.

Nhưng… anh ấy đã bị dồn đến mức đó. Một người dịu dàng như vậy, bị sự độc ác của kẻ khác ép đến đường cùng, suýt chọn cái chết—và kẻ gây ra chuyện đó vẫn đóng vai nạn nhân. Tôi không thể tha thứ. Tôi không đủ tốt bụng để bỏ qua khi một người tử tế bị bóp méo bởi ác ý của người khác.

Tự căm ghét và giận dữ xoáy sâu trong tôi. Trái tim nặng trĩu những cảm xúc tiêu cực.

Thế nhưng… tôi không hối hận.

Eiji-senpai quá tốt bụng—tốt đến mức tự rút lui. Anh ấy sẽ lại bị tổn thương.

Vì vậy tôi đã lên tiếng thay anh. Không biết điều đó có giúp ích gì không. Dù cô ta có ghét tôi, chỉ cần tôi có thể đứng ra thay anh đỡ lấy cơn bão, thì có lẽ tôi đã đền đáp được phần nào.

Nếu ngày đó chúng tôi không gặp nhau trên sân thượng, có lẽ Eiji-senpai đã không còn nữa. Một người nhân hậu như vậy không đáng chết cô độc, bị lãng quên ở nơi nào đó. Anh ấy xứng đáng có một cuộc sống trọn vẹn, được yêu thương, và ra đi thanh thản trong vòng tay người thân.

Anh ấy không giống tôi—người vẫn sống dù đã gián tiếp lấy đi sinh mạng người khác. Chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau.

Anh ấy phải hạnh phúc. Aono Eiji xứng đáng được như vậy.

“Ai. Hãy hứa với mẹ là con sẽ sống hạnh phúc nhé.”

“Mẹ xin lỗi con. Lẽ ra mẹ nên nói điều này từ lâu rồi. Xin hãy tha thứ cho người mẹ vô dụng này vì đến tận bây giờ mới thốt ra những lời ấy. Mẹ luôn yêu con, Ai.”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Rồi chắc chắn con sẽ gặp được người thật lòng yêu thương con, mẹ tin là vậy.”

“Mẹ sẽ luôn dõi theo con, Ai. Nếu có một điều khiến mẹ tiếc nuối… thì đó là việc mẹ chưa từng được nhìn thấy con trong chiếc váy cưới.” [note78392]

Tôi đã cố quên đi những lời cuối cùng của mẹ—những lời nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, dù tôi đã trốn tránh nó bao lâu nay. Cả hơi ấm của mẹ mà tôi tưởng như đã mất từ lâu… cũng quay trở lại.

Cảm ơn mẹ.

Đã có lúc con gần như buông xuôi, nhưng giờ thì con hiểu rồi. Con hiểu điều mẹ muốn nói với con lúc đó.

Xin lỗi mẹ vì con đã cố chạy trốn. Xin lỗi vì đã cố tìm lối thoát dễ dàng nhất.

Nhưng cuối cùng—

Con đã biết yêu rồi. Con đã gặp được một người… người trân trọng con còn hơn chính bản thân con.

“Mình muốn gặp Eiji-senpai quá.”

Giờ thì tôi đã có thể thừa nhận tình cảm dành cho anh đến nhường nào. Tôi từng nghĩ rằng những mối tình thời cấp ba chỉ là thoáng qua—rằng chúng chẳng bao giờ bền lâu. Tôi ghét cái bản thân lạnh lùng của mình khi ấy.

Nhưng bây giờ, tôi muốn tin. Tôi muốn tin rằng cảm xúc dành cho anh… sẽ kéo dài mãi mãi.

Tôi vội vã rảo bước, quay về căn hộ của mình. Thế nhưng, số phận dường như vẫn còn giữ lại một phép màu cuối cùng dành cho tôi.

Ở phía xa, tôi thấy có ai đó đang vẫy tay. Là Aono Eiji. Giờ đây, khi đã hiểu thế nào là yêu, tôi không thể không nhìn thấy cả những trùng hợp nhỏ nhặt cũng như một phần định mệnh.

“Senpai!!”

Tôi gần như lao vào vòng tay anh. Dẫu chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng tôi đã muốn gặp anh đến nhường nào… và tôi không thể dối lòng được nữa—tôi muốn tin rằng đây là định mệnh.

“Ichijou-san, trùng hợp thật đấy! Anh đang định ra ngoài ăn tối—định ghé tiệm ramen. Em muốn đi cùng anh không?”

Anh mỉm cười dịu dàng. Và tôi chợt nhận ra—anh đã nhớ lời tôi nói trong buổi hẹn hôm qua. Rằng tôi chưa từng đi ăn ở tiệm ramen bao giờ. Tôi luôn tò mò, nhưng chưa có dịp thử.

Miệng tôi bật ra lời đáp còn trước cả khi lý trí kịp suy nghĩ: “Vậy được chứ ạ? Em rất muốn đi!”

Hơn bất cứ điều gì, điều khiến tôi hạnh phúc lúc này… chính là sự dịu dàng của anh. Cảm giác u ám bám lấy tôi kể từ khi đọc bản báo cáo ấy giờ đã hoàn toàn tan biến.

Góc nhìn của Aono Eiji.

Tôi đang trên đường đến cửa hàng tiện lợi để photo lại vở ghi chép Satoshi đã cho mượn. Trên đường, tình cờ gặp Ichijou-san nên tôi rủ em ấy đi ăn ramen. Hình như là một tiểu thư chính hiệu nên em chưa từng đi ăn ramen bao giờ.

Chúng tôi đến một quán gần đó. Dĩ nhiên tôi sẽ không dắt một người lần đầu ăn ramen đến chỗ sang trọng nào cả—quán này khá ổn, chuyên phục vụ mì miso kiểu cổ điển.

“À, em phải làm gì ở đây vậy?”

Em ấy có vẻ không biết dùng máy bán vé tự động. Nhìn nhỏ loay hoay trước máy bán vé thật sự dễ thương vô cùng. Người trong quán đã bắt đầu liếc nhìn em—em ấy thực sự rất nổi bật. Tôi phải hướng dẫn đàng hoàng cho nhỏ mới được.

“Chỉ cần cho tiền vào, rồi bấm nút chọn loại ramen mà em muốn ăn. Ở đây khẩu phần khá nhiều, nên cỡ bình thường hay nhỏ là đủ. Anh gợi ý món mì miso rau củ—có nhiều rau, mà sợi mì cũng ít hơn nên dễ ăn.”

“Nghe thú vị vậy sao!? May quá là em hỏi anh. Vậy thì em chọn món đó nhé.”

Em ấy ngoan ngoãn bấm nút chọn suất nhỏ. Em cũng gọi thêm một chai trà ô long.

“Anh đói lắm nên sẽ gọi mì miso rau và thêm chashu.”

Chúng tôi ngồi ở bàn hai người. Có thể nhìn thấy nhà bếp rất rõ. Thực đơn đơn giản, nhân viên lại thân thiện—rất hợp với một người lần đầu như Ichijou-san.

“Wow, chú ấy đảo cái chảo to đùng kia dễ dàng quá. Là đang xào rau phải không?”

“Ừm. Quán này cực kỳ chăm chút phần rau xào. Thành thật mà nói, ăn không cũng thấy ngon rồi. Nếu gọi thêm cơm nữa thì đúng là một bữa đầy đủ.”

“Chỉ toàn tinh bột với tinh bột... nghe cũng hơi đáng sợ cho ngày mai đấy, nhưng có vẻ ngon thật.”

“Ừm, cứ từ từ mà ăn thôi.”

Món em ấy gọi có nhiều rau hơn mì nên ngoại trừ việc hơi mặn thì thực ra cũng khá lành mạnh.

“Cảm ơn vì đã chờ!”

Cô chủ trung niên của quán mang ra hai tô mì một cách điêu luyện.

“Cháu cảm ơn ạ” Ichijou-san mỉm cười nói. Cô chủ cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.

“Chúng ta ăn thôi.”

Chúng tôi bắt đầu ăn tô mì đang còn bốc khói. Em ấy hơi bất ngờ vì lượng rau nhiều, nhưng ngay khi nhấp thử muỗng nước dùng đầu tiên, mắt em mở to đầy kinh ngạc.

“Có vị ngọt nhẹ từ rau củ nữa. Có phải có dầu mè không? Mùi xào thơm lừng luôn ấy.”

“Em có thể cho thêm yuzu kosho để đổi vị cũng được.”

“Chắc chắn hợp lắm. Đây là lần đầu em ăn ramen thật sự, bắt đầu thấy tiếc vì không thử sớm hơn rồi.”

Em ấy ăn món tôi gợi ý với vẻ rất hài lòng. Nhìn thấy phản ứng đó khiến tôi cũng thấy vui lây.

Chỉ thế thôi mà tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Có thể chia sẻ những điều mình thích với nhau thế này—nhìn có vẻ thật đơn giản, nhưng là một niềm vui mà trước đây tôi không hề trân trọng. Và tất cả là nhờ Ichijou-san. Từ khi gặp em ấy, tôi chỉ toàn cảm thấy hạnh phúc. Không phải vì trước đó là đáy vực thẳm, mà là vì em ấy trở thành một người vô cùng quan trọng với tôi… một người lấp đầy những khoảng trống trong trái tim tôi sau khi đánh mất mọi thứ.

Thật buồn khi phải tạm biệt ngay sau khi ăn xong. Tôi muốn được ở bên em lâu hơn. Nhưng mà… ngày mai lại được gặp rồi.

“Để anh đưa em về.”

Nhìn em ấy cũng có vẻ hơi buồn, nhưng khi tôi nói vậy, gương mặt em bừng sáng. Tôi mừng lắm—chúng tôi lại được ở bên nhau thêm chút nữa.

“Cảm ơn anh nhé!”

Chúng tôi cố tình đi thật chậm. Căn hộ em chỉ cách đây năm phút, nên sẽ kết thúc nhanh thôi.

Tay em ấy lướt nhẹ qua tay tôi. Có lẽ chỉ là vô tình, nhưng cả hai chúng tôi cùng khẽ “A” một tiếng. Nhìn nhau rồi bật cười. Chúng tôi đúng là quá nhạy cảm với nhau rồi. Ở lần hẹn trước, em ấy là người chủ động—vậy nên lần này, đến lượt tôi…

Tôi lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng nắm lấy tay em. Bàn tay em nhỏ bé đến nỗi tôi sợ sẽ làm đau nếu không cẩn thận. Và hơi lạnh một chút.

Em ấy nhìn xuống ngượng ngùng, nhưng lại nắm tay tôi thật chặt. Chỉ vài phút nắm tay thôi—nhưng với chúng tôi, nó như kéo dài mãi mãi.

“Lén lúc thật đấy” em ấy nói, hơi phụng phịu—nhưng trên mặt là nụ cười rạng rỡ nhất.

“Đó là điều anh định nói với em từ chủ nhật tuần trước.”

Lần hiếm hoi tôi đáp trả được một câu hay ho.

“Ugh, thế cũng lén nữa…”

Tôi không thể không thấy em ấy thật đáng yêu vào lúc đó.

“Khi về đến nhà… chắc anh sẽ thử đăng truyện lên mạng.”

Đó là ý tưởng em ấy gợi ý sáng nay. Khi đó, em đã cho tôi dũng khí. Vì vậy tôi quyết định bước bước đầu tiên.

“Em mừng lắm đấy. Nếu chỉ mình em được đọc thì phí quá. Em chắc chắn nó sẽ nổi tiếng.”

Nhìn thấy em ấy cười rạng rỡ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tay em siết nhẹ thêm một chút.

“Nhưng mà, Senpai?”

“Sao thế?”

“Nghe có vẻ hơi đeo bám, nhưng… đừng bỏ lại em đi xa quá nhé? Hãy luôn nắm lấy bàn tay này.”

Biểu cảm hơi lo lắng của em lúc đó đẹp đến mức không tả được.

“Ừm… anh sẽ nắm lấy.”

Và như thế, khoảnh khắc hoàn hảo ấy khép lại. Dù đã hứa sẽ luôn nắm tay nhau, cuối cùng chúng tôi vẫn buông tay.

“Cảm ơn anh vì hôm nay. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

“Ừm, hẹn gặp lại.”

Chúng tôi tạm biệt chỉ bằng một cái vẫy tay, không nói thêm lời nào.

Đã làm được điều mình muốn, tôi quay người bước đi.

“Anh mừng vì em thấy ngon” tôi lẩm bẩm, mỉm cười.

Nhưng khi đi được một đoạn, tôi thấy một gương mặt quen đang tiến đến từ hướng ngược lại.

Không thể nhầm được.

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Đó là người cuối cùng tôi muốn gặp.

“Eiji?”

Amada Miyuki—bạn thời thơ ấu và người yêu cũ của tôi—gọi tôi với vẻ mặt trắng bệch như xác sống.

Người con gái tôi không bao giờ muốn gặp lại, giờ đang đứng ngay trước mặt tôi.

Góc nhìn của Miyuki.

Eiji đã từng muốn tự tử ư?

Tại sao? Tại sao cậu ấy lại làm vậy? Tại sao mình không nhận ra? Tại sao mình lại không thấy được rằng cậu ấy đã ở sát ranh giới sụp đổ như thế?

Tại sao mình lại không thể nhận ra rằng chính hành động của mình đã đẩy cậu ấy đến mức đó?

Sau khi nghe sự thật kinh hoàng ấy, tôi bắt đầu tua lại mọi chuyện mình đã làm.

Việc tôi lén lút qua lại với Kondo sau lưng Eiji.

Việc tôi bỏ lỡ sinh nhật của Eiji để đi hẹn hò với Kondo.

Và sau khi mọi chuyện bị phanh phui… tôi đã cố gắng bảo vệ bản thân bằng cách đẩy Eiji vào vai kẻ có lỗi.

Chính vì tôi, Eiji đã bị bắt nạt và bị dồn ép đến mức từng nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc đời.

“Mình thật kinh khủng… phải không?”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra. Không, nói vậy là sai—tôi luôn biết rõ mà. Chỉ là tôi không muốn thừa nhận. Tôi sợ hãi. Khi chuyện ngoại tình bị lộ ra, tôi đã hoảng sợ vì có thể mất hết mọi thứ—hình tượng ngoan hiền, bạn bè…

Nhưng lúc ấy, tôi đã quá nông cạn.

Vì cái khao khát đáng thương là bảo vệ chính mình ấy, tôi đã đánh mất điều quý giá nhất mà lẽ ra không bao giờ nên để tuột khỏi tay.

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã bước chân đến công viên quen thuộc của hai đứa.

Công viên gần nhà, nơi Eiji và tôi từng chơi đùa.

Chúng tôi đã dành biết bao thời gian ở đây—vừa trò chuyện vừa đung đưa trên xích đu.

Tôi ngồi lên một chiếc xích đu, để mặc cho bản thân chìm vào những ký ức xưa cũ.

“Vậy thì khi lớn lên, tớ sẽ làm cô dâu của Eiji-kun.”

Chắc là mình đã nói câu đó hồi học lớp một.

“Đừng lo. Tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

Khi bố của Eiji qua đời, tôi đã an ủi cậu ấy ngay tại công viên này. Ấy vậy mà… tôi lại phản bội cậu ấy. Tôi đã phá vỡ lời hứa duy nhất mà lẽ ra phải giữ trọn đời. Tôi đã làm điều mà con người không nên làm nhất.

Nhưng tôi quá sợ hãi. Sợ đến mức không dám đối diện với tất cả, cứ thế chạy trốn. Dù Eiji lúc nào cũng giữ trọn lời hứa với tôi. Khi bố tôi bỏ đi, tôi đã suy sụp tinh thần và cũng chính Eiji là người đã ở bên nâng đỡ. Từ hôm đó trở đi, cậu ấy luôn che chở cho tôi. Dù không còn là người yêu, Eiji vẫn luôn quan tâm để tôi không cô đơn.

Và đáp lại sự dịu dàng đó, tôi lại phản bội cậu ấy. Có lẽ… có lẽ tôi đã tìm kiếm hơi ấm như từ người cha ngày xưa trong người tiền bối ấy. Nhưng Eiji cũng rất ấm áp mà. Chỉ là tôi đã quá quen với điều đó—với sự tử tế của cậu ấy. Eiji lúc nào cũng ở bên cạnh tôi.

“Cậu đã tỏ tình rồi nhỉ? Vậy thì… tớ cũng luôn thích cậu.”

Tôi nhớ lại cái ngày hai đứa bắt đầu hẹn hò. Ký ức quý giá đó kéo theo hàng loạt ký ức khác ùa về.

Mười năm ở bên Eiji… là quãng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Giờ thì tôi mới nhận ra điều đó.

Tại sao… tại sao mình  lại sống ích kỷ như vậy suốt thời gian qua?

Tầm nhìn bắt đầu mờ đi, tôi ngước mắt lên. Một bảng thông báo đập vào mắt: “Thông báo tháo dỡ thiết bị vui chơi. Việc thi công sẽ diễn ra theo lịch bên dưới để thay thế thiết bị mới.” A… cả những chiếc xích đu và cầu trượt mà hai đứa từng chơi đùa—những ký ức quý giá ấy—cũng sắp biến mất rồi. Nhận ra điều đó, nước mắt tôi trào ra không thể ngăn nổi.

daf097df-7da3-42a7-8202-0e4f28577a70.jpg

“Mình yêu cậu nhiều lắm… yêu đến thế… yêu đến thế. Ấy vậy mà, chính mình lại khiến tất cả vụn vỡ.”

Sự thật tàn nhẫn ấy khiến trái tim tôi tan nát. Tôi thậm chí không còn tư cách để khóc… thế mà nước mắt vẫn tuôn rơi.

Tôi đã phản bội Eiji. Một người tốt bụng và dịu dàng đến thế. Tôi đáng bị đày xuống địa ngục. Tôi không xứng đáng với hạnh phúc. Vì vậy—cả người tiền bối mà tôi từng chọn thay Eiji giờ đây cũng sắp bỏ rơi tôi. Ngay cả mẹ ruột của mình cũng đã buông tay.

Mày thật ngu ngốc.

Mày sẽ không bao giờ quay lại được nơi ấm áp, hạnh phúc đó nữa, Miyuki.

Tôi bật khóc giữa công viên đầy kỷ niệm, rồi lảo đảo lê bước trở về nhà. Giờ chỉ còn căn nhà trống rỗng ấy mà thôi.

Và lúc đó, tôi thấy một bóng người giữa đám đông—người mà tôi không ngờ sẽ gặp.

Người mà tôi muốn gặp hơn bất cứ ai hết.

“Eiji…?”

Tôi bật gọi trước khi kịp suy nghĩ. Dù bản thân chẳng còn tư cách.

Eiji khựng lại một chút, rồi từ từ quay về phía tôi.

“Miyuki?”

Khuôn mặt cậu ấy hiện rõ nét bối rối… và sợ hãi. Nụ cười dịu dàng quen thuộc không còn nữa. Đương nhiên rồi…

“Eiji chỉ là bạn thanh mai trúc mã của em thôi. Nhưng cậu ta cứ bám dai như thể kẻ rình rập vậy, là kiểu bạn trai vũ phu tồi tệ nhất.”

Ngày hôm đó—khi cậu ấy phát hiện tôi ngoại tình—tôi đã buột miệng nói những lời độc địa ấy chỉ để đứng về phía tiền bối.

Những lời nói đó cứ vang vọng mãi trong đầu. Những lời không thể tha thứ. Những lời không thể rút lại. Và không chỉ có thế. Tôi còn để Eiji gánh chịu một tội danh mà cậu ấy không làm. Tôi đã có biết bao cơ hội để nói ra sự thật—vậy mà tôi đã chọn cách im lặng.

Chỉ để bảo vệ cái hình tượng học sinh gương mẫu của mình. Vì cái lý do hời hợt đó, tôi đã khiến cậu ấy mang vết thương suốt đời.

Sau một khoảng im lặng dài, cuối cùng cậu ấy cũng cất lời.

“Thế nào? Cậu đến đây để chế giễu tôi à? Chính cậu là người nói đừng bao giờ nói chuyện với cậu nữa còn gì?”

Giọng Eiji lạnh hơn bất cứ điều gì mình từng nghe từ cậu ấy.

Và mình hiểu. Mình thực sự đã làm chuyện không thể tha thứ.

Nhưng bị Eiji từ chối hoàn toàn… còn đau hơn tôi tưởng. Tôi tưởng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ảo tưởng đó vỡ vụn ngay khi nghe cậu ấy cất lời.

“C-Cậu hiểu lầm rồi! Không phải vậy đâu! Tớ chỉ là… chỉ là muốn mọi thứ quay lại như xưa, dù chỉ một chút cũng được…!”

Mối dây liên kết giữa hai đứa từ thuở bé đã hoàn toàn đứt gãy. Giọng Eiji đầy cảnh giác đâm sâu vào tim tôi.

Chính tôi cũng biết tôi đang quá ích kỷ. Nhưng chỉ khi mất đi rồi tôi mới hiểu được Eiji quan trọng đến nhường nào. Người tiền bối đó lúc nào cũng biết nói lời ngọt ngào, nhưng với anh ta, tôi chỉ là kẻ tiện lợi. Tôi đã tự lừa dối bản thân, để rồi bây giờ mất đi bạn trai, bạn bè, thậm chí cả gia đình. Đó chính là con người tôi bây giờ. Ngày xưa người ta gọi tôi là học sinh gương mẫu, nhưng thực ra tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân. Đúng là tôi học giỏi, nhưng lại là một đứa ngốc chẳng hiểu gì về điều cốt lõi nhất của con người. Hết lần này đến lần khác, tôi lại chìm sâu vào hố thẳm của sự tự ghê tởm chính bản thân.

Nhưng sâu trong con tim, tôi vẫn bám víu lấy hy vọng rằng Eiji có thể tha thứ. Rằng biết đâu, cậu ấy vẫn xem tôi là người bạn thời thơ ấu đáng quý. Suy nghĩ ngây thơ đó đã bị đập tan bởi những lời tiếp theo của cậu ấy.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”

Bị dội gáo nước lạnh bởi giọng nói lạnh lẽo ấy, tôi run rẩy và cúi đầu.

Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, vậy mà những lời nói ấy lại xé toạc trái tim sắp vụn vỡ của tôi còn hơn bất cứ bản án tù nào. Thế nhưng, tôi vẫn không thể ngừng níu lấy cậu ấy. Tôi gục ngã trong nước mắt, tuyệt vọng tìm kiếm nơi để dựa vào một lần nữa. Lý trí không còn kiềm chế nổi trái tim đang gào thét cuồng loạn.

“Xin lỗi. Tớ biết những gì mình làm là tồi tệ nhất. Nhưng… tớ phải nói cho cậu biết…”

Nghe thấy lời xin lỗi ấy, Eiji thở dài nhưng gương mặt vẫn chẳng hề dịu lại…

Góc nhìn của Eiji Aono.

Lời xin lỗi của cô ta khiến tôi hơi bất ngờ—và lúc đó tôi nhận ra một điều: tôi đã vượt qua chuyện này từ lâu rồi.

Tôi đã sớm chấp nhận thực tế rằng, người từng quan trọng đến vậy với tôi, người bạn thanh mai trúc mã giờ đã không còn chỗ trong cuộc đời tôi nữa. Tôi từng nghĩ, có lẽ một hai lần rằng nếu Miyuki xin lỗi thì tôi sẽ làm gì. Nhưng tôi cũng cho rằng khả năng đó rất thấp—và thật lòng, tôi cũng không nghĩ mình có thể tha thứ.

Thế nhưng sau khi gặp Ichijou-san, hình bóng Miyuki đã bắt đầu phai mờ trong trái tim tôi. Cô ta đã trở thành một người trong quá khứ của tôi. Tôi thậm chí không còn giận nữa. Những lời của cô ấy… chẳng còn khiến tôi rung động.

“Tôi cứ nghĩ mình sẽ tức giận hơn cơ đấy. Nhưng chắc đúng là đối lập của tình yêu chính là sự thờ ơ.”

“Cậu đang nói gì vậy, Eiji? Nếu cậu chịu tha thứ cho tớ, tớ sẽ làm bất cứ điều gì…”

Có lẽ đó là cách duy nhất cô ta xin lỗi. Nhưng nó chẳng chạm được tới bên trong tôi, vì trong lòng tôi đã có hình bóng người mình thương.

Đó không phải là điều tôi cần. Chúng tôi ở bên nhau hơn mười năm, vậy mà lại chẳng bao giờ hiểu được những điều quan trọng nhất về nhau.

Chuyện này không phải vấn đề tha thứ hay không.

Tôi chỉ… thấy ghê tởm với lời xin lỗi của cô ta. Tôi nhận ra rằng mình chẳng muốn nhớ tới Miyuki nữa.

“Không phải vậy. Chỉ là tôi không muốn cô làm hoen ố thêm những ký ức của chúng ta. Thực sự tôi nghĩ… tốt nhất là từ giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Như vậy sẽ tốt cho cả hai. Tôi không muốn kết cục lại là ghét cô nhiều hơn bây giờ.”

Tôi cố ý từ chối một cách dứt khoát. Tôi tin đó là cách chân thành nhất tôi có thể làm. Có thể tôi không nợ cô ta điều đó—vì chính cô là người phản bội tôi—nhưng nếu không làm vậy, tôi cảm thấy mình sẽ rơi xuống cùng mức với những kẻ tôi khinh bỉ. Dù vậy, tôi cũng chẳng thấy cần phải tỏ ra nhân nhượng. Với tôi bây giờ, Miyuki chỉ là một sự hiện diện khó chịu.

Khi nghe lời từ chối của tôi, cô ta chết lặng.

“…Ể?”

Tôi tiếp tục nói, một chút áy náy thoáng qua. Có lẽ cô ta không ngờ tôi sẽ nói tới mức này. Nhưng lý do tôi làm vậy là vì sự phản bội của cô. Tôi phải làm rõ điều đó. Đó là cách duy nhất tôi có thể đáp lại, khi bị một người yêu cũ đề nghị quay lại. Và bằng những lời này, tôi cắt đứt mọi ràng buộc với người phụ nữ tệ hại nhất mà tôi từng biết—dù chúng tôi đã từng thân thiết suốt hơn mười năm. Tôi đã quyết định rồi.

“Tôi đã có người tôi thương rồi.”

Với lời từ chối ngắn gọn ấy, tôi quay lưng bước đi. Nghĩ lại, nó cũng chẳng khác mấy so với ngày tôi bị phản bội. Nhưng tôi không đánh ai, không phản bội ai. Chính cô ta là người đã phá vỡ mọi thứ trước. Nên tôi nghĩ… thế này là đủ rồi. Không cần làm thêm gì nữa.

“Không! Không phải vậy! Đợi đã! Eiji! Eiji…!”

Miyuki gào gọi tên tôi sau lưng, nhưng tôi chẳng có lý do gì để đáp lại. Tôi cứ thế bước đi, không ngoảnh mặt lại.

Góc nhìn của Ai Ichijou.

Lần đầu tiên trong đời tôi đã ăn ramen ở một quán.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là trước giờ tôi chưa từng ăn ramen. Sau khi rời khỏi nhà bố và bắt đầu sống một mình, tôi đã thử vài món ăn liền mà trước đây chỉ dám tò mò.

Mì gói và mì ly đúng là ngon thật—nhưng tôi nhanh chóng thấy chán. Cuối cùng, tôi lại quay về với những bữa ăn cân bằng dinh dưỡng như từ nhỏ đã được dạy. Tôi vốn thích nấu ăn, và cũng vui khi được chuẩn bị bữa tối cùng bác quản gia.

Dù vậy, tôi vẫn luôn muốn một lần ăn ramen ở quán. Nhưng để một cô gái đi ăn một mình… cảm giác như một rào cản khá cao.

Vì thế, tôi thực sự rất vui khi Senpai nhớ đến câu nói vu vơ trước đây của mình. Nhất là vào cuối tuần, khi bác quản gia được nghỉ, điều đó đồng nghĩa tôi sẽ không phải ăn một bữa tối cô đơn nữa. Tôi thực sự biết ơn anh ấy.

Anh ấy nhớ một câu chuyện vụn vặt mà tôi kể và vì thế đã mời tôi đi. Có cô gái nào mà không thấy hạnh phúc khi người mình thích đối xử dịu dàng đến vậy chứ?

Chúng tôi thực sự chỉ ăn tối rồi mỗi người về nhà—nhưng khoảng thời gian đó vẫn rất vui. Đủ để xua tan đám mây u ám đã phủ xuống tôi sau khi đọc bản báo cáo lúc trước.

“À đúng rồi. Mình hết trà rồi.”

Tôi chợt nhận ra đã hết loại trà tôi luôn uống khi học bài.

Không có trà thì tôi khó mà tập trung được, thế nên tôi lại rời căn hộ, định ra siêu thị gần nhà mua.

Có thể Senpai vẫn ở gần đây. Dù vừa mới chia tay, tôi lại thấy bản thân muốn tìm kiếm bóng dáng anh ấy một lần nữa.

Thật là hết thuốc chữa. Nhưng dù biết vậy, con tim tôi vẫn đập rộn ràng khi nghĩ đến anh ấy.

Đi chưa bao xa, mình đã thấy bóng lưng của Senpai. Biết đâu… biết đâu anh ấy sẽ đi mua sắm cùng mình. Có thể sẽ làm phiền anh ấy, nhưng mình vẫn muốn thử mở lời.

“Eiji–Se…”

Tôi vừa cất tiếng gọi thì nhận ra bên cạnh anh còn có một người khác.

Là Amada Miyuki.

“…Tại sao…?”

Cô ta đang phục kích sao? Hay là bám theo anh ấy?

Tâm trạng nhẹ nhõm lúc nãy của tôi lập tức lạnh ngắt.

Không được. Vẫn còn quá sớm. Eiji-senpai chỉ vừa mới bắt đầu mỉm cười trở lại sau khi bị tổn thương. Quá sớm để anh ấy gặp lại Amada-san.

Dù sao thì anh ấy vừa bị người bạn thời thơ ấu gắn bó mười năm phản bội. Dù anh ấy tỏ ra như không sao, nhưng thời gian đâu đã đủ để vết thương lành…

Và qua cuộc nói chuyện trước đây, rõ ràng Amada-san vẫn còn tình cảm với anh. Cô ta thậm chí có thể lợi dụng sự tử tế của anh để quay lại…

Đó là lúc tôi nhận ra điều tôi thực sự đang hoảng loạn.

Mình sợ sẽ đánh mất anh ấy vào tay người khác. Nỗi sợ rằng Aono Eiji sẽ không chọn mình khiến mình run rẩy tận đáy lòng. Nhưng sự thật là, tôi và anh ấy đâu có mối quan hệ nào để mà ghen tuông.

Nỗi sợ ấy nuốt chửng tôi—và dù biết là sai, tôi vẫn không kìm được mà nép vào chỗ chỉ vừa đủ nghe được cuộc trò chuyện của họ.

K-Không phải như vậy! Không phải đâu! Chỉ là… tớ chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước, dù chỉ một chút…!

Cậu đang nói cái quái gì vậy?

Xin lỗi. Tớ biết việc tớ làm là tồi tệ nhất. Nhưng… tớ vẫn phải nói với cậu…

Điều đầu tiên tôi nghe rõ ràng là lời biện minh của Amada-san. Tôi suýt nữa bật dậy trong tức giận—Cô ta làm sao có quyền nói như vậy chứ? Hoàn toàn không.

Đáp lại, Senpai khựng lại một chút rồi trả lời với vẻ mặt trống rỗng.

“Tôi cứ nghĩ mình sẽ tức giận hơn cơ đấy. Nhưng chắc đúng là đối lập của tình yêu chính là sự thờ ơ.”

Cậu đang nói gì vậy, Eiji? Nếu cậu chịu tha thứ cho tớ, tớ sẽ làm bất cứ điều gì…!

Đối lập của tình yêu là sự thờ ơ. Ai mà không đau quặn khi nghe điều đó từ người mình yêu cơ chứ? Đó là một lời từ chối tàn nhẫn. Và Amada-san đang hoảng loạn, lại nói toàn những lời sai lầm.

Với một người vốn dịu dàng như Senpai, việc anh ấy nói vậy—chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh ấy cũng đủ thấy sự thất vọng. Cũng không ngạc nhiên. Đó đâu phải là điều anh ấy muốn nghe.

Giọng nói, lời lẽ… thậm chí cả ngữ điệu của anh ấy đều mang một sự lạnh lùng như thể từ chối cô ta tận sâu trong lòng.

“Không phải vậy. Chỉ là tôi không muốn cô làm hoen ố thêm những ký ức của chúng ta. Thực sự tôi nghĩ… tốt nhất là từ giờ chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Như vậy sẽ tốt cho cả hai. Tôi không muốn kết cục lại là ghét cô nhiều hơn bây giờ.”

Anh ấy đúng là một người tốt. Ngay cả sau những gì cô ta làm, anh vẫn không phủ nhận những kỷ niệm đẹp đẽ đã từng có.

Nếu là tôi trong hoàn cảnh đó, có lẽ tôi đã trút giận mất rồi. Nhưng anh ấy thì khác. Anh kìm nén bản thân, không để cảm xúc tiêu cực lấn át. Đó là vì cô ta từng có ý nghĩa lớn với anh.

Và rồi, anh đưa ra lời từ chối cuối cùng, rõ ràng không thể nhầm lẫn. Anh—người không bao giờ muốn làm tổn thương ai—lại chẳng chút do dự.

“Tôi đã có người tôi thương rồi.”

Khoảnh khắc nghe câu nói ấy, tim tôi đập loạn. Có thể mình chỉ đang ảo tưởng. Nhưng… nếu người đó là mình, thì mình sẽ hạnh phúc biết bao.

Là… Ichijou-san sao?”

Amada-san sau khi thì thầm “Không” hết lần này đến lần khác, bỗng nói tên tôi. Tôi có cảm giác sắp nghe thấy điều mình không nên nghe.

Senpai chẳng buồn quay lại, chỉ đáp:

Tôi nghĩ không nên nói điều đó với Miyuki trước khi nói với người ấy. Thế nên… tôi không thể trả lời.

Nói rồi, anh bỏ mặc Amada-san khóc nức nở giữa đường và bước đi.

Góc nhìn của Aono Eiji.

Sau khi đoạn tuyệt với Miyuki, tôi tiếp tục bước đi. Tôi ngạc nhiên vì mình cảm thấy ít đau đớn đến thế. Ừ thì, không phải là tôi hoàn toàn không bị tổn thương—nhưng nó đau ít hơn nhiều so với tôi tưởng.

Dù gì chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm. Kéo theo đó là rất nhiều kỷ niệm đẹp. Nhưng giờ thì… chúng chỉ còn là kỷ niệm. Những thứ thuộc về quá khứ.

Và xuyên suốt tất cả chuyện này, tôi nhận ra mình đã có được thứ quý giá hơn nhiều so với những gì đã mất.

Một nhỏ em khóa dưới sẵn sàng bảo vệ tôi như một thiên thần, dù điều đó khiến em ấy chịu thiệt thòi.

Một người bạn thân đã cho tôi thấy sự chân thành thật sự.

Một người mẹ và anh trai luôn yêu tôi, bất kể tôi là người như thế nào.

Chú Minami, người tiếp tục thực hiện di nguyện của cha tôi để lại.

Và các thầy cô, những người dù bận rộn vẫn dành thời gian giúp đỡ, đảm bảo tôi không bị đối xử bất công.

Dù tôi đã mất đi một người từng vô cùng quan trọng, nhưng tôi vẫn có rất nhiều người quý giá bên cạnh. Có lẽ vì vậy mà tôi chẳng cảm thấy chút mất mát nào.

“Vì tất cả những người đã ủng hộ mình, mình phải tìm thấy hạnh phúc.”

Mang theo quyết tâm ấy, tôi tiếp tục bước đi—thì bỗng nghe ai đó gọi mình từ phía sau.

“Senpai!”

Tôi quay lại và thấy Ichijou-san đang tươi cười rạng rỡ, dù chúng tôi mới vừa chào nhau không lâu.

“Có chuyện gì vậy em?”

Cảm giác như một giấc mơ vậy. Người tôi muốn gặp nhất giờ đang ở ngay trước mắt.

“Thật ra em quên mua trà mất rồi. Em định ra siêu thị gần đây, rồi tình cờ thấy Senpai nên mới gọi.”

Em ấy trông hơi ngại ngùng, khẽ mân mê tay. Má em ửng hồng nhẹ.

“Ra vậy. Nhưng mà cũng muộn rồi—em không nên đi một mình. Anh sẽ đi cùng.”

“Cảm ơn anh. Nhưng có phiền anh không?”

“Không đâu em. Anh cũng muốn dành thêm chút thời gian với em hôm nay.”

Vừa nói xong, tôi nhận ra mình lỡ lời. Mình đang thành thật quá mức rồi…

Em ấy mỉm cười e thẹn.

“Cảm ơn anh. Senpai lúc nào cũng tốt với em.”

“Thì… em là con gái mà. Và… à... ờ, thôi không có gì.”

Em ấy vốn là một mỹ nhân, ai nhìn cũng say mê vẻ đẹp của em. Tất nhiên tôi lo cho em ấy. Nhưng tôi không thể nói thẳng ra… ít nhất là không quá trực tiếp.

“Hehe, anh lo cho em à? Cảm ơn anh nha. Vậy… tối nay em sẽ hơi ích kỷ một chút nhé.”

Nụ cười ngây thơ trong sáng của Ichijou-san lúc này trông rực rỡ hơn bao giờ hết.

“Giờ em đang rất hạnh phúc.”

“Hửm? Vì chuyện gì?”

“Thì… em thấy vui khi anh dựa vào em như thế này. Ở trường, anh luôn là người mà ai cũng trông cậy, chứ không phải ngược lại.”

Được nhìn thấy một mặt khác của em ấy—thứ mà em không để lộ ở trường… khiến tôi cảm thấy vui.

Nó khiến tôi thấy giữa chúng tôi có một điều gì đó đặc biệt.

“Em chỉ như thế này với mỗi anh thôi. Vì anh đặc biệt mà…”

Giọng em ấy có chút trêu chọc, khiến tôi cũng cười nhiều hơn bình thường.

“Anh rất vui. Nếu anh đặc biệt đến mức để em dựa vào, thì nghĩa là em tin anh.”

Tôi đáp lại với giọng điệu vui đùa hơn thường lệ và em ấy bỗng đỏ bừng mặt, hít hơi sâu để bình tĩnh lại. Thì ra em cũng có biểu cảm dễ thương như vậy nhỉ?

fec89d5a-a40b-458a-9ea6-81d6bbf156a3.jpg

“Anh lúc nào cũng nói chuyện thật thà như thế… Senpai, anh đúng là đồ ngốc.”

Em nói một cách dễ thương đến mức tôi chợt nhận ra mình đang hạnh phúc đến nhường nào.

“Được rồi, đi thôi.”

“Vâng! Nhờ anh nhé.”

Chúng tôi bắt đầu bước đi—như thể bỏ lại những quá khứ đau thương phía sau. Lần này, chính em là người chủ động đưa tay nắm lấy tay tôi.

Góc nhìn của Ichijou Ai.

Chúng tôi bắt đầu bước đi.

Cả hai đều hiểu rõ, quãng đường này đánh dấu một lần đoạn tuyệt hẳn với quá khứ.

Tôi đã từng nghe từ anh những lời gần như là tỏ tình—rất nhiều lần. Mỗi lần như thế, anh đều nhìn thẳng vào mắt tôi và nói ra những điều chân thành, không xen một chút giả dối.

Tất cả những chàng trai từng tỏ tình với tôi trước đây, chưa ai nói về tôi bằng chính lời lẽ thật sự của của họ. Họ chỉ biết lặp lại những gì người khác nói: “Cậu xinh lắm”, “Cậu nổi tiếng lắm”...

Vì thế, tôi đã từng tự nhủ sẽ sống một mình.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người thật sự sánh bước bên mình như thế này—nhìn thấy tôi là chính tôi.

Như lúc trước thôi, anh đã nhận ra khi tôi định dựa vào mình và dịu dàng ôm lấy tôi bằng hơi ấm ấy.

Một người như tôi vốn chẳng đáng để đi bên cạnh một người ấm áp đến thế. Tất cả chỉ là trùng hợp chồng lên trùng hợp…

Nhưng nếu anh đã khiến tôi hạnh phúc đến vậy, thì tôi cũng muốn làm anh hạnh phúc.

Em muốn anh nghĩ rằng chọn em là một lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời…

Góc nhìn của Aono Eiji.

Về đến nhà, tôi mở trang web tiểu thuyết trực tuyến mà mình đã đăng ký từ lâu nhưng vẫn bỏ đấy chưa đụng tới. Đây là một nền tảng lớn mà tôi từng tò mò, nhưng ngoài chuyện đăng ký tài khoản thì chưa bao giờ chạm tới.

Tôi chợt nhớ đến lời Ichijou-san đã nói hôm qua. Không biết bản thân có thực sự có tài hay không, nhưng từ khi câu lạc bộ văn học giải tán, đây đã trở thành nơi duy nhất tôi có thể viết.

Sau một thời gian, tôi đã chẳng thể cầm bút vì tâm trí rối bời. Nhưng nhờ em ấy, động lực trong tôi đang quay lại. Tôi sao chép bản thảo từng định đăng trong tạp chí câu lạc bộ và dán vào khung đăng bài.

Điền đầy đủ thông tin yêu cầu, tôi bấm nút “Đăng tải”—một việc mà trước giờ tôi chưa từng đủ dũng khí làm. Bình thường, tôi sẽ bị cơn lo lắng nuốt chửng. Chỉ cần nghĩ đến việc để người lạ đọc tác phẩm của mình thôi đã thấy rùng mình.

Tôi không thể nói là chưa từng quan tâm đến tiểu thuyết mạng. Nhưng để đưa tác phẩm lên một nơi đông người như vậy, cần một sự can đảm—mà tôi từng không có.

Lần này, nỗi sợ bị mắng mỏ chẳng còn đè nặng nữa.

“Ít ra thì… cũng đâu thể tệ hơn những lời sỉ nhục ở trường.”

Tôi đã mạnh mẽ hơn. Trải nghiệm đó lại cho tôi một kiểu can đảm kỳ lạ.

Tôi bấm F5 một cách vô thức—vài phút sau, số lượt đọc nhích lên.

“Ồ… đã có mười người đọc rồi sao.”

Chưa có bình luận nào, nhưng chỉ cần biết ai đó đã đọc câu chuyện của mình thôi cũng đủ khiến lòng tôi vui thực sự. Cốc cốc—một tiếng gõ nhẹ vang lên.

“Eiji, mẹ vào nhé?”

Là giọng của mẹ.

“Vâng, cửa không khóa ạ.”

Sau khi nghe tôi đáp, mẹ bước vào với nụ cười dịu dàng hơn mọi khi.

“Hôm qua, mẹ với thầy Takayanagi đã đến đồn cảnh sát.”

“Hả? Cảnh sát ạ?”

Tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng khi nghe đến tên thầy, tôi liền đoán ra được có chút chuyện xảy ra.

“Ừm, là chuyện hôm con bị đánh. Hóa ra có người quay lại được, thầy đã tìm được đoạn video đó. Nên mẹ cùng thầy đến xác nhận xem có phải không. Mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra con đang phải chịu đựng. Chắc con đau lắm.”

Thì ra là vậy. Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Đúng rồi… không chỉ Ichijou-san. Mình còn có gia đình thấu hiểu mình nữa mà. Nhiều người đang ở bên tôi. Tôi không còn một mình nữa. Nếu lúc đó tôi chịu nói với ai đó trước khi lên sân thượng—nếu tôi không gặp được em ấy vào hôm đó… thì có lẽ tôi đã tự kết thúc cuộc đời của mình và điều đó khiến những người gần gũi với tôi sẽ bị tổn thương .

Mình thật ngu ngốc…

“Con ổn rồi. Tất cả là nhờ mọi người.”

“Ừm. Chúng ta may mắn vì có những người tốt quanh mình. Bố con ở nơi phương xa ấy chắc cũng đang dõi theo. Mẹ đã nộp đơn tố cáo—nhắm thẳng vào tên Kondo, học sinh năm ba.”

Nghe vậy, tôi vừa nhẹ nhõm vừa thấy bất an trong lòng.

“Vậy… à.”

Nếu đã có đoạn ghi hình hôm đó, hắn sẽ chẳng thể chối cãi. Kondo chắc chắn sẽ bị bắt giữ. Dù hơi lo hắn sẽ trả thù, nhưng tôi tự trấn an—mình không còn đơn độc nữa. Sẽ ổn thôi.

“À mà con biết không, Eiji? Cảnh sát kể với mẹ một chuyện tuyệt lắm. Họ bảo con và Ai-chan đã giúp một người đàn ông ngất xỉu hôm qua! Mẹ ngạc nhiên lắm. Con thật tuyệt. Mẹ tự hào lắm khi được gọi con là con trai của mẹ.”

Những lời nói ấy chạm thẳng vào sâu bên trong trái tim của tôi. Khiến tôi suýt bật khóc như một đứa trẻ.

“Vì sao ạ…?”

Mẹ như hiểu được những cảm xúc của tôi và cả những điều tôi không nói.

“Họ nhận ra con. Họ biết cậu bé từng bị hành hung và người cứu người đàn ông ngất xỉu hôm qua là một. Cả sở cứu hỏa sẽ trao tặng bằng khen cho con và Ai-chan. Ngày mai, họ sẽ đến trường con.”

“Còn người đàn ông đó thì sao ạ? Ông ấy ổn chứ?”

Tôi lỡ nói y như một đứa trẻ.

“Ổn rồi. Họ bảo phản ứng kịp thời của hai con đã cứu mạng ông ấy. Ông ấy muốn cảm ơn cả hai đứa trực tiếp.”

“May quá…”

Từ hôm ấy, điều đó đã ở trong tâm trí tôi suốt thời gian qua. Tôi đã tìm trên mạng, lục cả mạng xã hội, nhưng không thấy tin gì.

“Con giỏi thật đấy, Eiji. Bố con hẳn sẽ rất tự hào về con. Và mẹ sẽ bảo vệ con thay ông ấy—từ nay về sau.” [note78389]

“Vâng…”

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình như đã tiến gần hơn một chút đến người cha mà bấy lâu chỉ dám ngưỡng mộ từ xa.

Ngập tràn trong những cảm giác nhẹ nhõm sau khi trãi qua một trận bắt nạt khiến cả cơ thể tôi gần như rã rời, tôi để mình dựa vào vòng tay ấy như một đứa trẻ.

Ngày hôm sau—

Khi tin tức được lan ra, bầu không khí ở trường thay đổi hoàn toàn.

Trong vòng một tuần, thế cờ đã đảo ngược—Kondo hiện giờ bắt đầu bị dồn ép.

Vào lúc đó tôi mới nhận ra… con đường dẫn đến sự diệt vong mà hắn đi đã bắt đầu từ chính ngày hôm ấy.

Ghi chú

[Lên trên]
Kamin/memory reboot + dịch khúc này khiến tôi sắp khóc
Kamin/memory reboot + dịch khúc này khiến tôi sắp khóc
[Lên trên]
cháu cũng muốn
cháu cũng muốn
Bình luận (45)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

45 Bình luận

PHÓ THỚT
TRANS
chịu chết đau lưng quá
Xem thêm
Br đã rất cố gắng ròi 👏
Xem thêm
AI MASTER
cảm ơn sự cố gắng của ad
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Cảm ơn ad rất nhìu, chap hay xỉu 😭
Xem thêm
Đóng vai nạn nhân giỏi thật
Xem thêm
Mấy con gà kêu main hèn thì biết cái j
Xem thêm
AI MASTER
Đã thật, con 4` hết bị Ai-chan dập, gặp Eiji bị dập tiếp :))) Con này tởm thật, bản thân thì cũng xem thằng Kondo là chỗ vui chơi tuổi trẻ 1 thời gian ngắn, sau này quay về vs Eiji sau, vậy mà h đóng vai nạn nhân giỏi thật.
Xem thêm
mất rồi mới biết tiếc tiếc rồi thì mún níu kéo lại. Mà nó giả làm nạn nhân cũng giỏi nhỉ. Thà ngồi trên xích đu rồi ko nói gì t còn thấy tội chứ thế này thì hết cứu
Xem thêm
AI MASTER
@Ma lord: bản thân thừa bik mình đang làm chuyện kinh tởm nhưng lại cứ trốn tránh, tới h vẫn nói với Ai là nó là bạn gái của Eiji mới ghê chứ :))))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
tranh minh họa cho amanda nó phải thảm hơn thế chứ nhìn vẫn còn sức sống lắm
Xem thêm
AI MASTER
đúng r, kiểu phải mắt có quần thâm hay mặt hốc hác chút theo như tác giả mô tả
Xem thêm
kiếm đủ sp rồi, ad cx đã full đồ
xả sát thương thôi =))))
Xem thêm
main như này thích vl chứ hiền mà tha thứ thì chán lắm
Xem thêm
Khi nào ra tiếp z
Tfnc
Xem thêm