Tokyo Ravens
Kouhei Azano Sumihei
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

☆ TOKYO RAVENS 11 ─ change:unchange ☆

Chương 3: Thời điểm Đi săn - Phần 2

0 Bình luận - Độ dài: 3,560 từ - Cập nhật:

Cảm giác khi chiêm tinh được cho là có sự đa dạng tùy theo mỗi người. Vì số người sở hữu tài năng này là cực kì ít nên ta khó có thể đưa ra kết luận, nhưng theo thông tin hai bà cháu Miyo và Kyouko trao đổi với nhau, sự khác biệt được thể hiện khá rõ rệt.

Với Miyo, chiêm tinh thuật được thể hiện dưới dạng “màu sắc”. Bà sẽ cố gắng cảm thụ và phân tích ý nghĩa của những mảng sắc màu rực rỡ và sống động.

Mặt khác, với Kyouko thì đó sẽ là “ánh sáng”. Một thế giới khác sẽ chồng chéo lên thực tại và dàn ra trước mắt cô. Kyouko sau đó sẽ thả trôi ý thức vào thế giới ấy và “tìm kiếm” ánh sáng của đối tượng cô muốn tìm - hay còn gọi là những vì sao.

Cô bắt đầu dẫn dắt ý thức vào Lục Nhâm Thức Bàn.

Cảm giác ấy rất lạ, như thể linh hồn cô tách rời khỏi cơ thể và bay vút lên không trung vậy. Tiếng gió hú vang lên bên tai cô, và từ từ cô trút bỏ sự liên kết với mặt đất, bao gồm cả trọng lực. Kyouko chầm chậm thả trôi bản thân trong một thế giới trống rỗng tựa như dải ngân hà nhưng lại chồng lên thực tại.

Cảm giác như cô đơn độc thả mình từ nơi cao xuống──đâu đó hiện diện nỗi khiếp đảm và sự thoát ly mạnh mẽ. Vượt ra khỏi những giới hạn thường thức, cô tiến sâu hơn vào cảm giác này.

Nhưng Kyouko giữ bình tĩnh, hướng mắt nhìn về một Kurahashi Kyouko đang trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Hay đúng hơn, cô cảm thấy như tâm trí như bị bao phủ bởi một màn sương đặc. Nó mang lại cảm giác không thực, cứ như đang mơ vậy. Cô trôi đi trong khoảng không gian của hai thế giới: Một thế giới là tấm tatami của gian nhà phụ mà bà cô đang ở, một thế giới là dải ngân hà vô định. Sự chênh lệch kích thước giữa hai thế giới khiến nhận thức, ý thức và kiến thức của Kyouko──tất cả đều bị bóp méo. ÂmDương đang giao thoa với nhau.

Thế nào là đúng, thế nào là sai? Mình nên làm gì và mình đang tìm kiếm thứ gì? Rốt cuộc mình là ai? Kyouko đành tin vào ngọn gió dữ kia sẽ dẫn dắt ý thức cô băng qua dải ngân hà, và từng chút ý thức cô thưa dần──và mỏng dần………

Bỗng,

“Kyouko.”

Là tiếng gọi của bà Kurahashi Miyo.

Kurahashi Kyouko không đáp lại. Thay vào đó, cô chuyển sự chú ý sang giọng nói vừa gọi tên cô. Nhờ vậy mà ý thức cô đã trở lại.

“Hãy tập trung vào. Cháu phải duy trì bản ngã. Không được để bản thân bị cuốn trôi đi. Bằng không cháu sẽ không thể trở về.”

Kurahashi Kyouko và Kurahashi Miyo đang ngồi cạnh bên nhau trên những tấm tatami trên tầng hai gian nhà phụ. Kyouko đang ngồi quỳ trước một chiếc bàn nhỏ, ánh mắt cô tập trung vào Lục Nhâm Thức Bàn với biểu cảm như tiến vào trạng thái xuất thần. Miyo ngồi cạnh bên, từ tốn trò chuyện với cô cháu gái của mình.

“Đừng để bị cuốn theo dòng chảy. Cháu phải tự tạo ra dòng chảy. Đừng để những cảm xúc nhấn chìm cháu, mà hãy hòa làm một với chúng để lấy lại bản ngã. Hãy quan sát bằng sự tập trung cao độ.”

Kyouko làm theo lời chỉ dẫn của bà Miyo. Trong khi vẫn níu giữ bản ngã, cô hướng mắt nhìn xa hơn vào dải ngân hà kia, phớt lờ thực tại trước mắt. Trong không gian ấy, “khoảng cách” là vô nghĩa. Khái niệm về thời gian cũng khác biệt. Mọi yếu tố đều hiện hữu ở khắp nơi.

Suy nghĩ của Kyouko phản chiếu trên dòng ngân hà, hiện ra chiếc bóng của một thực tại xa xăm trước mắt cô. Hoặc cũng có lẽ thế giới thực đã được cô thu nhỏ lại. Với cảm giác thoáng giống như ngoại cảm, Kyouko đưa mắt nhìn xuyên qua ngân hà.

Nhưng đây là một trải nghiệm vượt xa cả sự hiểu biết của người thường. Rất khó để giải thích bằng lời, mường tượng bằng hình ảnh cũng mơ hồ không kém. Tại đó tồn tại vòng xoáy của vô số hình ảnh khác nhau. Kyouko nheo mắt, cố gắng phân tích ý nghĩa của nó.

Phải có bọn họ chứ. Natsume. Harutora. Bên trong xoáy nước ngân hà ấy, hai vì sao của hai con người dường như đã bị ẩn đi. Với Kyouko hiện nay thì việc tìm ra họ cứ như bới cát giữa sa mạc vậy.

Cơn gió đột nhiên thổi mạnh hơn.

Lại nữa. Mình sẽ bị thổi bay mất. Kyouko theo phản xạ chống cự và cố giữ mình, nhưng ngọn gió cứ gào thét không khoan nhượng, khiến cả vùng không gian bị biến dạng. Kyouko bất lực bị cuốn đi, rồi ý thức cô lại một lần nữa phai đi.

“……Ah.”

Khi Kyouko tỉnh lại, cô trông thấy mình ngồi ngay ngắn trước bộ văn kỷ[note78615] với Lục Nhâm Thức Bàn bên trên. Hai tay cô đặt trên đầu gối, người có hơi nghiêng về phía trước để thao tác với bộ dụng cụ chiêm tinh.

Cô cảm giác hơi chóng mặt. Cơ thể cô cứng đờ một cách đáng kinh ngạc. Nhưng có vẻ mình vừa mất ý thức một lúc. Một năm rưỡi trước, cô cũng tiến vào trạng thái chiêm tinh và đã ngất rất lâu mới tỉnh lại. Chứng tỏ là cô đã phần nào làm quen với việc này.

Hơn nữa, cô cũng đã giữ được sự tỉnh táo nhất định khi chiêm tinh. Đó là minh chứng cho sự tiến bộ của cô.

Tuy vậy, vẫn chưa đủ để là “lực lượng chiến đấu” nếu chỉ mới ở cấp độ này.

“Vất vả rồi, Kyouko. Giờ ta sẽ đi pha trà nên cháu cứ nghỉ ngơi chút nhé.”

Bà khẽ đặt tay lên bờ vai cô cháu gái rồi đứng dậy rời khỏi phòng. Kyouko vẫn còn hơi mơ màng, chầm chậm nâng chân khỏi tư thế ngồi quỳ. 

Bà Miyo nhanh chóng quay trở lại với một chiếc khay nhỏ. Bà thở nhẹ khi đặt chân đến tầng hai. Nghe thấy thế, Kyouko mới thực sự tỉnh ra.

“Ah, cháu xin lỗi. Đáng ra cháu phải xuống pha mới đúng………”

“Không sao cả. Nếu ta lâu ngày không vận động thì thân già này sẽ sụm mất.”

Miyo vui vẻ đáp. Bà ngồi xuống bên Kyouko, đặt khay trà trên tấm tatami. Kyouko lật đật lấy bộ dụng cụ chiêm tinh đặt đi chỗ khác, và Miyo rót ra những tách trà xanh được xếp ngay ngắn bên trên.

Kyouko khẽ nhấp lấy chung trà ấm nóng, tỏ ra chút dè dặt.

Hương trà thơm lừng dường như thẩm thấu vào bên trong cô, giúp cô thả lỏng cơ thể.

“Kyouko cháu. Hôm nay cháu thấy thế nào?”

Người bà đặt câu hỏi, nhưng chắc bà cũng đã phần nào đoán được. Kyouko cười khổ rồi khẽ lắc đầu.

“Vẫn không khả quan lắm ạ. Chiêm tinh vận mệnh của những người không có mặt ở đây đúng là có chút khó khăn ạ.”

“Quả thật vậy. Ta tin rằng khi đã quen rồi thì sẽ dễ hơn cho cháu…… Chỉ tiếc là chiêm tinh thuật không phải là thứ dễ dàng được ai đó chỉ dạy.”

Miyo nói với vẻ đượm buồn, nhưng ánh mắt bà dành cho cô cháu gái vẫn là sự trìu mến thường ngày. Bà muốn tránh tạo áp lực vô hình cho Kyouko. Tuy vậy Kyouko không thấy vui trong lòng. Đã được một năm rưỡi cô được bà Miyo huấn luyện. Việc cô vẫn chưa thể chiêm tinh theo ý mình để lại cảm giác u uẩn trong lòng cô.

“Có khi nào cháu không có tài năng trong chiêm tinh thuật không nội?”

“Fufu, cháu nghĩ vậy sao? Hm, cái cách cháu suy nghĩ và tự đưa ra quyết định cho thấy cháu không phải kiểu người thích dựa dẫm hay tin vào chiêm tinh thuật.”

“Việc tin hay không đâu có ảnh hưởng đến quá trình chiêm tinh đâu hả nội?”

“Liệu có đúng là vậy không? Quả thật ta không nên mù quáng cả tin chiêm tinh thuật, nhưng cháu có thấy giữa bói toán và chiêm tinh có một điểm tương đồng đến lạ không? Đó chính là linh cảm về một điều gì đó đặc biệt của kết quả sau cùng. Giả dụ như khi cháu rút quẻ ngự thần ở đền, cháu có linh cảm về kết quả mà tấm thẻ đó sẽ thể hiện không?”

“Hmph, cái kiểu bói toán hạng hai đó thì đề cập chi vậy nội?”

“Vậy thì để ta đổi ví dụ. Cháu thường có những suy nghĩ gì khi lần đầu gặp một người xa lạ?”

“……Rốt cuộc quanh đi quẩn lại cũng vẫn là ‘linh cảm’.”

Kyouko buông thõng vai một cách thiếu sức sống. Miyo khúc khích trước tinh thần của cô cháu gái.

“Cháu là một cô gái thông minh, Kyouko. Nhưng nếu cháu quá để tâm đến những toan tính thì là chưa đủ để đạt những điều bản thân mong muốn.”

Nụ cười vô hại đi kèm với những câu từ mang tính “sát thương” cho thấy rằng tính cách thích trêu ghẹo của bà vẫn vẹn nguyên như xưa. Thậm chí có khi còn tinh tường hơn trước. Vị trà bất giác trở nên đắng nhẹ trên đầu lưỡi Kyouko.

“Điều quan trọng là sự nhạy bén của linh tính, và rằng cháu có niềm tin đủ lớn vào linh tính đó hay không. Chiêm tinh thuật không phải lúc nào cũng là về logic đâu.”

Kyouko chỉ biết thừa nhận cho qua chuyện, “Vâng, vâng.”

Dù vậy, cô cảm thấy vui bởi những đoạn hội thoại thân mật như lúc này. Sự bình thường của chủ đề, hay đúng hơn là vì nó quá bình thường nên cô mới dễ bị lay động đến vậy.

……Thiệt tình, không giống mình chút nào…

Cô cũng muốn có những khoảnh khắc như vậy với bọn họ──với Harutora, Natsume, Touji, Tenma, và Suzuka.

Để thực hiện được điều ấy, cô cần phải làm chủ chiêm tinh thuật và tìm kiếm vì sao của mọi người. Khát vọng ấy bùng cháy mãnh liệt trong cô……

“Gắng sức quá là không nên đâu đấy nhé.”

Lời nói của bà đưa Kyouko trở về thực tại; cô bỗng chốc hóa rụt rè. Chiêm tinh thuật yêu cầu cả cơ thể và thần trí phải ở trong điều kiện tốt nhất. Nghĩ quá nhiều hoặc để bị cuốn theo dòng cảm xúc đều sẽ phản tác dụng. 

Trạng thái tinh thần của cô dạo gần đây có hơi thiếu ổn định. Ngày tháng bị giam lỏng đã phần nào ảnh hưởng đến cô. Dẫu biết rằng bản thân như vậy sẽ gây khó khăn cho việc chiêm tinh, cô vẫn chưa thể tìm được cách cải thiện. Những gì mà cô có thể làm là đối mặt với nó, với sự mạnh mẽ, tươi tắn và tích cực.

“Kyouko, cháu có tiềm năng ở ma thuật. Một khi đã làm quen được thì mọi thứ tự khắc sẽ dễ chịu hơn cho cháu. Đừng trở nên uất ức hay nản chí vì thất bại──cháu phải luôn cố gắng.”

“……Vâng.”

Miyo gật đầu trước câu trả lời ngập ngừng nhưng thành thật của cô cháu gái.

Nhưng bởi lẽ cũng vì trông thấy cháu mình như vậy, biểu cảm của bà trở nên u tối.

Bầu không khí chung quanh bà cũng không giữ được lâu, và Miyo vô thức nói những lời kế tiếp,

“……Ta xin lỗi vì đã khiến cháu phải liên lụy.”

“D-Dạ? Nội nói gì vậy chứ. Đâu chỉ bây giờ cháu mới liên lụy đâu──cháu đã ở trong cuộc ngay từ đầu rồi kia mà, nên nội đừng nói vậy.”

Đó là những cảm xúc thật lòng trong cô, dù vậy Kyouko biết nỗi lo của bà mình sâu xa hơn thế.

Sau sự kiện đêm hè năm ấy, Miyo đã đem Kyouko trở về lại gia tộc Kurahashi. Tại đó, bà và con trai mình đã có một cuộc hội thoại rất dài. Bà sau đó đã tóm tắt những ý chính cho Kyouko, nhưng chắc chắn vẫn còn một hai thứ bà vẫn chưa nói ra. 

Về phía Kyouko, cô hầu như giữ khoảng cách với cha mình.

Họ có gặp mặt trực tiếp, và cô đã có dịp xả hàng tá câu hỏi cho cha cô. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy bất mãn với chính người cha của mình đến vậy.

Nhưng ông không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, mà ngược lại còn đơn phương “giam lỏng” cô tại gia trang Kurahashi. Nếu như hai bà cháu không có sự chuẩn bị với nhau từ trước rằng họ sẽ tạm thời làm theo ý của cha cô, thì có khi Kyouko đã bỏ nhà ra đi. Cô vốn cũng không nghĩ là bản thân sẽ có thể trốn thoát khỏi ông.

Ý định của Genji rõ ràng là muốn tách cô ra khỏi Harutora, Natsume và những người khác. Ông muốn cô quên hết những gì thuộc về Trường Cao chuyên Âm Dương và chỉ sống với danh phận “cô con gái của gia tộc Kurahashi”. Sự độc đoán của cha cô là thật, nhưng vào thời điểm ấy cô thực sự không có cách nào đối đầu được với ông. Ông chưa bao giờ mong nhận được sự thấu hiểu từ cô.

Và cô tin điều trên mới là lý do khiến bà cô u sầu tới vậy.

Đâu đó trong tâm tưởng Kyouko cho rằng bây giờ vẫn là tốt nhất cho bà mình. Phục tùng cha cô, dù có thể sẽ đau đớn trong thời điểm này, nhưng biết đâu sẽ cho ra kết quả tích cực hơn là bước trên đoạn đường chông gai.

Với Kyouko thì không bao giờ. Cô từ chối thẳng thừng với lối sống như vậy.

Nhưng là một người bà, Miyo vẫn có những phút yếu lòng. Liệu có phải Kyouko hiện nay đang tỏ ra thảm thương trước mắt bà không? Nếu tình huống này là một ma thuật được cha cô thiết lập thì đó quả là một thứ ma thuật quỷ quyệt.

Mối lo tiếp theo chính là khả năng chiêm tinh thuật của Kyouko.

Đương nhiên là Genji chưa được biết rằng Kyouko đã thức tỉnh dòng máu chiêm tinh. Với Kyouko và mọi người thì đó là con át chủ bài duy nhất. Sự tồn tại của nó cần được giữ kín, nhất là đối với Bộ trưởng. Xét từ biểu hiện thì Miyo và Kyouko kết luận là ông vẫn chưa biết.

Tuy vậy, không gì tuyệt đối. Amami từng đưa ra luận điểm này ở buổi họp tại biệt thự cũ gia tộc Kurahashi. Sau khi lắng nghe câu chuyện toàn cảnh của mọi người có mặt tại đó, ông nói như sau,

“Vậy là khi Kyouko-chan tiến vào trạng thái chiêm tinh, Kogure cũng có mặt ở đó đúng không?”[note78596]

Zenjiro Kogure, Âm Dương Sư đạt đến trình độ cấp một trên toàn quốc.

Từ sau biến sự đêm hè năm ấy, anh đã chuyển từ Cục Trừ tà sang công tác tại Cục Điều tra ma thuật. Và Cục trưởng Cục Điều tra ma thuật lại chính là cha của Kyouko. Nói cách khác, có khả năng cao là anh đã báo cáo vụ việc của Kyouko lên cho cha cô. Tất nhiên, họ cũng đã xét đến việc ấy và vẫn đinh ninh là ông chưa biết………

“Hãy đề cao cảnh giác. Nếu giờ đây ngay cả chiêm tinh gia duy nhất của chúng ta cũng rơi vào tay Bộ trưởng thì sẽ là thảm họa.”

Kyouko mặc dù phải chịu đựng đủ thứ hạn chế, chí ít cô vẫn được cho gặp bà Miyo mỗi ngày. Nhờ vậy mà cô mới có thể tiếp tục khóa huấn luyện.

Nhưng…… nếu như cha phát hiện ra thì sao? Có thể tất cả chúng ta đều bị ông ấy nắm thóp ngay từ đầu. Suy nghĩ đó chính là mối họa ngắt bỏ mầm mống hy vọng nhỏ nhoi nhất.

Cha cô vẫn thực sự là một đối thủ quá tầm.

“……Ah, đúng rồi. Hôm qua ta có chút thèm ngọt, nên đã nhờ người mua yokan[note78595]. Vẫn còn chút trong tủ, nên hai bà cháu ta dùng kèm với trà xanh đi.”

Miyo mỉm cười trong khi từ từ đứng dậy. Kyouko vội vã, “Để cháu làm──” nhưng liền bị Miyo ngăn lại.

Rõ ràng là bà muốn thay đổi bầu không khí sau khi lỡ lời. Kyouko vỗ mạnh đôi bên má, cố gắng lấy lại sự tập trung.

──Mình sẽ không chùn bước nữa…

Mình không hề đơn độc. Tenma, Touji, Suzuka, và thậm chí là cả Harutora và Natsume──đều đang phải đối đầu với cuộc chiến của riêng họ. Với suy nghĩ đó, Kyouko không thể cứ mãi ủ rũ vì hoàn cảnh. Mình phải luôn tiến về phía trước, để có thể một ngày cùng mọi người cười đùa trước những chủ đề nhỏ nhặt.

Nhưng………

Liệu sẽ có một ngày như vậy cho tất cả chúng ta không?

Nếu mình không bỏ cuộc thì liệu niềm mong ước ấy sẽ trở thành sự thực? Cô không biết──hay đúng hơn là niềm tin chưa đủ lớn, và chính điều đấy khiến một người như bà Miyo cũng không khỏi lung lạc quyết tâm.

“……………”

Kyouko đặt chung trà xuống và cúi mặt. Cô đảo mắt dọc theo những tấm tatami, rồi dừng lại ở Lục Nhâm Thức Bàn.

Cô vẫn luôn ổn, từ đó đến nay.

Nhưng đôi lúc──đôi lúc cô cũng muốn được ai đó “giúp đỡ”. Cô muốn dựa vào ai đó có thể hỗ trợ cho cô. Một người mà cô có thể đặt trọn niềm tin.

Một người không ngần ngại trước những cam go thử thách. Một người dù trong tình cảnh ngặt nghèo nhất vẫn có thể đưa đường dẫn lối──

Một người dù trong bất kỳ nghịch cảnh nào cũng sẽ luôn giữ bình tĩnh không chút nao núng──

Một người có thể dẫn dắt cô, mặc cho sự non nớt ở nơi cô──

“……………”

Bỗng──

Eh?

Cô đột nhiên nhận ra. Rằng ý thức của cô đang trôi nổi. Dải ngân hà vô tận chồng lên cảnh vật trước mắt cô. Mình đang chiêm tinh. Tự khi nào Kyouko đã tiến vào trạng thái chiêm tinh.

mwoBhUfl_o.jpg

Nhưng lần này cô không còn cảm giác thế giới bị bóp méo như ban nãy nữa. Và mọi thứ xảy đến quá đột ngột. Lần chiêm tinh này diễn ra quá nhanh, như thể cô bị vũ trụ hút vào vậy. Cứ như là mọi bánh răng mà cô luôn nhọc công điều chỉnh từ lâu, nay đồng loạt được đưa vào hoạt động. Cô nghe được tiếng gió thổi dọc theo dải ngân hà──nhưng không còn từng đợt gào thét nữa, mà chỉ dịu dàng lướt nhẹ đi.

Và chính ngay lúc ấy──cô “thấy” một vì sao.

Một vì sao quen thuộc. Kyouko đã từng thấy qua vì sao ấy. Chính là vào lần đầu tiên cô tiến hành chiêm tinh. “Otomo-sensei!” Kyouko kêu lớn. “Otomo-sensei!” Cô cố gắng tập trung, trong khi những giọt lệ của hạnh phúc và hoài niệm đang tuôn rơi. 

Nhưng──

Eh? Gì thế này?

Như mây đen che khuất ánh trăng, từ trong khoảng không có bóng tối đen kịt quấn lấy vì sao của Otomo. Bóng tối vô tận dập tắt cả ánh sáng rực rỡ của vì sao.

Thứ bóng tối cổ xưa mà ngay cả đôi mắt thấu thị linh quang của Kyouko cũng không thể nhìn được.

Chờ đã…!

Cô cố nhìn xa hơn nhưng vô ích. Tất cả các giác quan của cô đáng ra đang ở trạng thái tốt nhất. Nhưng lần chiêm tinh ban nãy đã đốt gần hết linh lực trong cô. Cô sẽ không thể duy trì lâu hơn nữa.

Tch──!

Vì sao, dải ngân hà bị kéo lui xa khỏi cô. Ý thức cô bị cưỡng chế quay trở lại cơ thể. “Sensei!” Kyouko gọi lớn. Nhưng tất cả đều bị nhấn chìm theo tiếng gió……

“Kyouko! Mau bình tĩnh lại!”

Khi tỉnh lại, Kyouko vẫn còn chút lờ đờ, với bà Miyo nắm chặt lấy đôi bên vai cô.

Cơ thể cô vẫn còn lưu lại cảm giác lạ lẫm ấy.

Và rồi, cô cảm thấy bất an bởi thứ mình đã thấy.

“…Vừa rồi, phải chăng là……”

Miyo thở phào nhẹ nhõm.

Dù vậy, Kyouko gục xuống, không thể nhúc nhích trong một khoảng thời gian.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận