☆ TOKYO RAVENS 11 ─ change:unchange ☆
Chương 1: Quá khứ và Hiện tại - Phần 2
0 Bình luận - Độ dài: 8,086 từ - Cập nhật:
Phần này recap nhiều và nhắc đến nhiều nhân vật, nên mọi người nhớ mặt nhân vật cũ ở phần giới thiệu Vol 10 để dễ mường tượng nha. Và hãy đọc kỹ vì bản thân tôi dịch còn rối nhiều đấy ^^.
________________________________
Sự phân bố dân cư ở Tokyo đang thay đổi đáng kể khi đón chào năm mới.
Trong khi các khu thương mại và những con phố sầm uất dần trở nên thưa thớt, thì tại các khu dân cư và miếu đền lại tấp nập người qua kẻ lại. Điểm đáng chú ý nằm ở lưu lượng người. Là một thành phố quy mô thì dòng người không thay đổi quá nhiều, nhưng tuyến đường và lịch trình trong ngày của họ có phần khác đi so với trước đây.
Những sự thay đổi trong hành vi và nơi chốn của người dân sẽ có tác động không nhỏ lên mạch tinh linh tại Tokyo. Mỗi một người trong chúng ta đều sở hữu linh lực, dù ít hay nhiều. Vì lẽ đó──dù chỉ là tạm thời──thì sự chuyển dịch trên diện rộng như vậy sẽ tác động lên dòng chảy tinh linh dưới lòng đất Tokyo, gây nên “sự thiếu ổn định” cho dòng chảy.
Nếu tình trạng thiếu ổn định như vậy kéo dài trong một khoảng thời gian sẽ có thể gây ra Thảm họa Tinh linh. Nhưng Bộ Âm Dương Sư đã kịp thời nhận thấy tình hình và đã có những biện pháp để đối phó. Điển hình là hằng năm Bộ đều cho triển khai nghi thức trừ tà vào đêm giao thừa. Đây là một chiến dịch lớn nhằm ổn định dòng chảy tinh linh của Tokyo.
Nghi thức trừ tà trên hiện nay được tiến hành vào bốn mùa và đêm giao thừa, tổng cộng là năm lần hằng năm. Tất nhiên, đợt giao thừa là đợt lớn nhất. Nghi thức sẽ được tổ chức cho đến trước 0h, và Bộ sẽ lo phần dọn dẹp hiện trường cho đến tận trưa hôm sau. Sau đó Bộ Âm Dương Sư mới cho nhân viên về quê ăn Tết. Hay nói ngắn gọn hơn, thì từ khoảng thời gian cuối năm cũ cho đến khoảng đầu năm mới, Bộ Âm Dương Sư phần lớn bộ phận sẽ tạm ngưng hoạt động, ngoại trừ Cục Trừ tà vì họ có nhiệm vụ thanh tẩy Thảm họa Tinh linh nếu có xảy ra.
“Dù sao thì Bộ Âm Dương Sư cũng là một ‘cơ quan trực thuộc chính phủ’ mà.”
Người vừa nói là Tsuchimikado Takahiro. Ông từng phục vụ trong Cục Điều tra ma thuật của Bộ.
Đối với một gia tộc tội phạm như nhà Tsuchimikado hiện nay thì năm mới là một cơ hội hoàn hảo, khi mà mọi nguồn lực của Bộ giờ đây đang đổ dồn hết vào nghi thức trừ tà. Họ đã thành công trà trộn vào Tokyo.
Có tất cả năm người: Người đứng đầu gia tộc, Yasuzumi; người của Phân gia, Takahiro và vợ ông là Chizuru; Natsume, và cuối cùng là Akino sau sự kiện Đền Seishuku bị phá hủy.
Thay vì ở tại một trong hai mươi ba quận đặc biệt của Tokyo, họ lựa chọn khu phố Kichijōji về phía tây Tokyo. Hơn là còn là ở tại một căn nhà cũ kĩ cách nhà ga Kichijōji khá xa.
“Chủ của căn nhà này là một ‘người quen của người quen’ của anh. Ban đầu đã có lệnh dỡ bỏ rồi, nhưng suốt một năm qua kế hoạch liên tục bị trì hoãn. May mắn là anh kịp thuê ở, với điều kiện là chúng ta sẽ phải rời đi khi nào kế hoạch lại được tiếp tục thi công.”
“……Tức là ‘hai người quen’ của anh có gì đó mờ ám nhỉ?”
“Ai sống trên đời cũng đều có bí mật cả em à.”
Takahiro tạm bỏ ngoài tai lời phàn nàn của vợ và mau chóng giới thiệu căn nhà thuê được.
Ấn tượng đầu tiên của Natsume là “Một căn nhà từ thời Chiêu Hòa”[note76910].
Căn nhà gỗ sở hữu kết cấu hai tầng. Được biết rằng ngôi nhà đã có tuổi đời hơn năm mươi năm, và như lẽ thường nó đã được lên kế hoạch để xây sửa lại. Ai lần đầu trông thấy đều có thể lầm tưởng là nhà hoang. Có một khoảnh sân nhỏ ở sau nhà, nhưng cũng ngổn ngang là cỏ dại. Và càng không tưởng hơn nữa là điện nước nơi đây vẫn còn hoạt động.
Chizuru lắc đầu trong sự bực dọc,
“Chúng ta sẽ phải dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Và thế là gia tộc Tsuchimikado đón mừng tân xuân với công việc dọn dẹp nhà cửa.
Sử dụng Thức thần sẽ có thể đẩy nhanh tiến độ hơn rất nhiều. Nhưng vì họ đang ẩn náu──ngoài thuật ẩn mình ra thì họ cũng phải hạn chế dùng Âm Dương Thuật cấp một. Càng không thể thuê dịch vụ quét dọn vì họ muốn hạn chế tiếp xúc với người dân địa phương. Đồng nghĩa với việc người nhà Tsuchimikado sẽ phải dọn dẹp trong bí mật.
Và thế là hai ngày đã trôi qua.
“Thiệt luôn ấy… Nếu mà phải chuyển đi trong thời gian ngắn thì bao nhiêu công sức ở chỗ này sẽ phí mất.”
Chizuru càu nhàu. Dù vậy, cô và mọi người đều cố gắng cải thiện chỗ ở vì ai cũng mong rằng lần này họ sẽ nán lại lâu hơn tí──chí ít không phải dăm ba bữa.
Đây là câu chuyện của năm ngoái rồi, nhưng gia trang nhà Tsuchimikado đã bị Bộ Âm Dương Sư phá hủy hòng lấy được Áo choàng Quạ. Kết cục là Áo choàng Quạ thì bị lấy mất, và gia trang thì bị thiêu rụi. Kể từ đó đến nay, Yasuzumi và mọi người đã phải luôn sống cuộc sống rày đây mai đó. Từ sau sự kiện Harutora mất kiểm soát thì họ đã một lần nữa quay về Tokyo để đưa Natsume theo. Nhà Tsuchimikado đã luôn trú ẩn ở những vùng quê ngoại ô. Có như vậy thì mới có thể tạm thời thoát khỏi sự truy bắt của Bộ.
Nhưng rồi, họ lại phải trở lên Tokyo──ngay trong phạm vi quản lý của Bộ. Yasuzumi là người đưa ra quyết định này sau khi ông chiêm tinh. Ông nhìn thấy rằng sẽ có một sự kiện lớn diễn ra tại Tokyo, và quyết định sẽ có mặt và ứng phó với điều đó, dù đồng nghĩa với việc là họ phải mạo hiểm. Nói cách khác, họ sẽ ở tại ngôi nhà mới này chờ tới khi “sự kiện” mà Yasuzumi chiêm tinh xảy ra.
Đương nhiên, nếu Bộ Âm Dương Sư có động thái gì thì họ phải lập tức rời đi.
“Ngày hôm nay vậy là đủ rồi. Chúng ta kiếm gì ăn đi. Không có ga nên tạm dùng bếp than ở ngoài sân nhé.”
Dù ở tình huống nào thì Chizuru luôn có một quy tắc bất di bất dịch: Không được bỏ bữa. Bữa tối nay sẽ là những món gì đó nướng trên bếp than. Natsume và mọi người dùng những thùng carton làm chỗ ngồi, Takahiro thì ngồi trên hàng ba, còn Chizuru thì mồi lửa cho bếp than.
Mùa này thì đêm dài hơn ngày; mặt trời đã khuất bóng và màn đêm đã buông xuống. Ăn uống ngoài trời thế này có thể thu hút sự chú ý, nhưng may sao khoảnh sân đấy lại nằm đối diện với bờ tường của một nhà kho. Dù có hơi bí bách nhưng tránh được tai mắt cũng coi như là ổn.
“Anh Yasuzumi đâu rồi?”
“Anh ấy nghiên cứu gì nữa rồi. Đừng để tâm. Anh ta sẽ không xuống cho tới khi nào xong việc đâu.”
“Hừm, người gì đâu mà… Mà thôi, cũng không còn gì lạ nữa. Natsume-chan, Akino-chan, hai đứa lấy giúp dì đĩa và đũa nhé.”
“Vâng.”
“V-Vâng.”
Theo sự chỉ dẫn của Chizuru, Natsume và Akino phụ chuẩn bị bữa tối.
Nghe đến đồ ăn là Akino vui ra mặt. Trông thấy biểu cảm đấy, Natsume cũng tủm tỉm cười. Từ khi đi cùng nhau vào khoảng mùa đông năm ngoái đến nay, thành viên mới trong nhà đã cho thấy bản thân khá là sành ăn. Mặc dù Akino không ít lần bào chữa, biểu cảm hạnh phúc mà cô thể hiện trong bữa ăn vẫn là chủ đề ưa thích mà Takahiro và Chizuru thường lấy để trêu cô.
Natsume hiện tại đã 18 tuổi. Ở một bên khác, Akino không rõ tuổi của mình cho lắm. Cô được gửi vào Đền Seishuku từ khi còn đỏ hỏn. Cô nói rằng bản thân tầm 12 - 13 tuổi. Cô thấp hơn Natsume, và vẻ mặt cũng còn khá trẻ con. Natsume sở hữu cho mình mái tóc đen dài buộc dải ruy băng hồng, còn Akino tết tóc thành hai bên bím tóc. Cô mang mắt kính khá to và nom là một cô gái nhút nhát.
À mà chắc không phải là “nom”, mà là cô thực sự nhút nhát. Cô dễ bị kích động và thiếu quyết đoán, hiếm khi bày tỏ suy nghĩ bản thân. Thiếu tự tin và và ngại với người lạ, chưa kể cô còn dễ hạ thấp bản thân nhiều lúc không cần thiết. Xét cho cùng thì môi trường cô lớn lên cũng không được bình thường, đã vậy cô còn sở hữu những đặc tính của tinh linh thỏ. Vì vậy cũng phần nào thấu hiểu được cho tính cách của cô.
Cô đã phần nào cải thiện điều đó với cuộc sống hiện tại, nhờ vào khiếu giao tiếp của Takahiro và Chizuru. Nhưng đến khi gặp Yasuzumi thường-hay-kín-tiếng, Akino vẫn gặp khó khăn trong chuyện chào hỏi. Cũng có khả năng là Yasuzumi cố tình không xuống ăn là để tránh làm Akino khó xử.
“Thực đơn tối nay sẽ là ‘nướng và ăn’. Hãy nướng những gì mình thích và ăn những gì mình muốn.”
“Đặc sản của mẹ nó[note76546] đấy mấy đứa.”
“Oh? Anh vừa nói gì sao anh yêu?
“À không gì đâu em yêu. Khả năng giữ lửa của em vẫn điêu luyện như mọi khi đấy.”
Takahiro cười gượng trong khi Chizuru chọt thêm câu “Em biết mà.” Takahiro tuy sở hữu thân hình cao to như một đô vật, ông lại hiền lành như động vật ăn cỏ vậy. Mặt khác, Chizuru nhỏ nhắn và tràn đầy năng lượng──tựa như loài thú săn mồi hạng nhất. Nhìn bên ngoài thì có lẽ là một cặp đôi kỳ lạ, nhưng lại hợp nhau đến lạ kỳ khi là vợ chồng.
“Akino-chan, con thích ăn gì? Để dì gắp cho.”
“V-Vậy cho con xin thịt ạ!”
“Fufufu. Khi nói tới đồ ăn thì con trông thật hoạt bát.”
“Dạ?”
“Sở thích của Akino tám phần mười là ăn uống nhỉ.”
“Kh-Không đúng đâu mà… Con cũng thích những thứ khác nữa… C-Con sẽ ăn rau ạ!”
Akino hơi xuống tinh thần khi nói vậy, khiến cho Natsume không thể không cười,
“Không sao đâu mà, Akino. Dì đã nói là chúng ta có thể ăn bất cứ thứ gì mà. Đây, của em.”
Nói vậy, cô gắp miếng thịt bò từ trên vỉ nướng bỏ lên đĩa của Akino. Mặt cô lập tức bừng sáng hạnh phúc. Cái phản ứng thật lòng và giản đơn thế này là một trong những điểm đáng yêu ở Akino.
Akino tập trung vào miếng thịt trên vỉ. Quan sát thấy Akino chú tâm như vậy, Chizuru mỉm cười. Cô vui vẻ nướng những nguyên liệu đã cắt trước đó. “Ăn nhiều vào đi nhé, Natsume-chan.” Cô nói, và Natsume đáp “Vâng.” Takahiro có vẻ ưu tiên trẻ nhỏ; ông ung dung ngồi bên hiên nhà, nhấm nháp thưởng thức trà trong khi nhìn nhóm phụ nữ quây quần bên vỉ nướng.
Đó là khung cảnh của một gia đình thực sự. Nhưng sự thật là năm người có mặt tại đây đều không cùng huyết thống. Đồng ý là Yasuzumi và Takahiro đều cùng là người nhà Tsuchimikado, nhưng Tông gia và Phân gia đã tách ra từ rất lâu rồi. Họ có thể là họ hàng, nhưng tới mức ruột thịt thì không.
Là một gia tộc Âm Dương Sư lâu đời. Gia tộc Tsuchimikado với truyền thống đáng ngưỡng mộ.
Ấy vậy mà thực tại thì không được như vậy. Cảm giác không quá trống rỗng…… nhưng có hơi là lạ.
Akino cười ngây ngô khi cô trở miếng thịt trên vỉ nhiều lần. Cơ mà cô liền bị Chizuru sửa vì đó là hành động không nên. Chizuru tiếp tục cho thịt gà lên trên vỉ nướng. Tiết trời hơi se se lạnh, nhưng thanh âm tí tách của than hồng cùng với khung cảnh quây quần cũng phần nào làm ấm con tim và cơ thể.
“………”
Natsume ngẩng đầu nhìn lên tầng hai. Có ánh sáng rọi từ trong ra ô cửa sổ. Là do Yasuzumi bật lên.
Bỗng ký ức gợi lại trong cô.
Natsume đã được dưỡng nuôi nhằm trở thành người thừa kế gia tộc Tsuchimikado. Như một đứa trẻ chính thống của Tsuchimikado Yasuzumi.
Nhưng sự thật lại không phải vậy. Harutora mới là con ruột của ông, không phải Natsume. Vậy cội nguồn của cô là từ đâu? Cha mẹ cô là ai?
[note76627]
Khi Harutora rời đi và gửi lại cô cho Yasuzumi, người cha nuôi của cô đã trả lời những câu hỏi mà trước cả khi cô kịp hỏi.
“Natsume, con có nhớ gia tộc Wakasugi không?”
Đó là cách mở đầu của Yasuzumi. Không vồn vã mà điềm đạm đặt câu hỏi. Natsume khẽ gật đầu.
Gia tộc Wakasugi là xuất thân của người mẹ nuôi quá cố của Natsume──Tsuchimikado Yuko.
Gia tộc Wakasugi cũng như gia tộc Kurahashi, đều là Phân gia từ lâu của dòng dõi Tsuchimikado. Đó là một gia tộc quyền lực, và khoảng những năm đầu thời Minh Trị[note76545] thì nhà Wakasugi có sức ảnh hưởng còn lớn hơn cả nhà Tsuchimikado nay đã dần đi xuống. Tuy nhiên, danh tiếng gia tộc Tsuchimikado đã được khôi phục sau khi Tsuchimikado Yakou tái thiết lập cộng đồng ma thuật, cùng với cánh tay phải đắc lực là nhà Kurahashi. Lúc ấy nhà Wakasugi lựa chọn sống tại vùng quê. Họ chọn cách tránh xa trung tâm quyền lực và cần mẫn gìn giữ truyền thống. Và cứ thế, họ tránh được Chiến tranh Thái Bình Dương, nhưng cũng dần chìm vào quá khứ và bị lãng quên.
Tsuchimikado Yuko──nhũ danh[note76547] Wakasugi Yuko, là người của gia tộc Wakasugi.
Yuko qua đời ở tuổi đôi mươi sau khi hạ sinh Harutora. Sức khỏe của bà đã không được tốt lúc còn sống, và bà đã ra đi vì những biến chứng hậu sản. Vì vậy mà cả Natsume và Harutora đều không có ký ức gì về bà. Từ hình ảnh được cất giữ tại gia trang, bà có vẻ là một người phụ nữ hiền từ và dịu dàng. Khi Natsume còn bé, cô thường dành hàng giờ đồng hồ chỉ để ngắm bức hình bà mà không thấy chán.
Tuy nhiên, khi cô nghe đến “gia tộc Wakasugi”, người cô nhớ đến đầu tiên không phải là Yuko, mà là bà ngoại cô.
Khi Yuko kết hôn với Yasuzumi thì cha cô──tức ông ngoại Natsume đã không còn. Sau cái chết của Yuko, bà ngoại thường tới lui gia trang giúp đỡ Yasuzumi vì ông không có nhiều kinh nghiệm trông trẻ. Lúc còn bé thì Natsume thường gọi là “Bà Wakasugi” và rất mến bà ấy. Dù vậy, bà đã mất vì bệnh trước cả khi Natsume lên tiểu học. Nhưng Natsume nhớ rất rõ những câu chuyện mà bà ngoại kể về mẹ ruột cô[note76548].
Nhưng……
“Bây giờ đây con không cần những lời nói dối an ủi hay lời giải thích mơ hồ đúng không? Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Natsume…… Con đã bị bỏ lại trước gia trang nhà Wakasugi không lâu sau khi mẹ con hạ sinh con. Thời nay thì việc đó khá hiếm…… nhưng trong quá khứ thì không. Gia tộc Wakasugi từng nổi tiếng một vùng là gia tộc Âm Dương Sư lâu đời.”
Sẽ là nói dối nếu bảo cô không khẽ run lên. Nói cách khác, cô đã luôn là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Akino cũng là một ví dụ điển hình: Khi một đứa trẻ thể hiện khả năng Âm Dương Thuật[note76549] từ bé thường sẽ bị cha mẹ ruồng bỏ hoặc xa lánh. Trừ phi đứa trẻ ấy được sinh ra trong một gia đình Âm Dương Sư có truyền thống, còn lại thường đối mặt với số phận bị bỏ rơi, nhất là khi tài năng ấy quá mạnh mẽ. Mặc dù Âm Dương Thuật phần lớn là kế thừa, vẫn tồn tại giá trị ngoại lệ. Và với những đứa trẻ không có chốn dung thân, thì thiền viện như Đền Seishuku Akino từng ở đóng vai trò như một trại tị nạn.
“Con được gửi trước nhà Wakasugi vài ngày sau khi Yuko mất. Bà ngoại con thấy vậy ngỡ tưởng con là tái sinh của Yuko. Nhưng bà đã quá già vào thời điểm ấy. Một thân nuôi con thì không thể, gửi con ở trại trẻ mồ côi càng không nỡ. Thế là bà ấy đã tìm đến ta để bàn bạc. Và khi ta trông thấy con…… một đứa trẻ như Harutora, ta có một cảm giác rất lạ. Và khi ấy… ta đã quyết định tráo con với Harutora, và sẽ một tay nuôi dưỡng con.”
Lắng nghe từng lời Yasuzumi nói, Natsume càng có những hoài nghi trong lòng. Nhưng không hiểu sao cơ thể cô cứ run rẩy không thôi.
Thế giới mà cô từng trân quý nay vụn vỡ theo từng câu nói. Có khác gì ma thuật cực mạnh đâu chứ? Điều Yasuzumi nói cứ từng chút tái tạo thế giới quan của cô. Đó là một ma thuật độc ác và bất dung thứ nhất cô từng trải nghiệm.
Yasuzumi tiếp tục,
“Lý do ta làm vậy… có hơi phức tạp để nói ra bây giờ. Nhưng có một điều ta phải thú nhận với con: Rằng lúc ấy ta thực sự không còn cách nào khác. Không phải vì ta bị choáng ngợp bởi trách nhiệm làm cha của một đứa trẻ. Mà là vì số phận mà đứa trẻ ấy phải gánh vác thật sự quá lớn, lớn đến mức ta có thể thấy được tương lai chẳng lành sắp tới. Là người đứng đầu gia tộc Tsuchimikado, và là cha của đứa trẻ, ta chỉ đơn thuần là không còn lựa chọn nào khác hơn.”
Dù nói những điều như vậy, song Yasuzumi vẫn rất điềm tĩnh. Có lẽ ông đã đoán được sẽ có ngày này.
“Vậy nên, ngay khi vừa trông thấy con, ta như được trời cao ban cho ý tưởng. May mắn thay──mặc dù nói như vậy là không nên──Takahiro và Chizuru đã đến với nhau lâu rồi mà vẫn chưa có con. Vậy nên ta đã gửi Harutora cho họ, và một tay nuôi nấng con.”
Yasuzumi nhìn thẳng vào mắt Natsume. Nhưng sao ánh nhìn ấy lại trông thật xa xăm…
Như là──
Mối quan hệ của Natsume và Yasuzumi vốn đã từng rất tốt. Nhưng sau hôm nay, cú sốc mà cô nhận được có lẽ sẽ làm rạn nứt tất cả. Một vết thương quá sâu mà cô sẽ không bao giờ có thể chữa lành. Tất cả những lời nói trên… đều từ chính miệng người mà cô đã từng cho là “cha” suốt khoảng thời gian qua. Ở một cấp độ làm thay đổi cả thế giới quan trong cô, thì sự mâu thuẫn cảm xúc này có thể đẩy tình cảm gia đình giữa cô và mọi người đến mức không thể cứu vãn.
Tuy nhiên, trớ trêu thay, mối quan hệ cha con họ đã luôn khô khan và bị bó buộc bởi nghĩa vụ từ lâu rồi. Lâu hơn cả Natsume có thể nhớ được. Vì lẽ đó, cô mới có thể chấp nhận tất cả như một lẽ thường tình. Có lẽ trong suốt những năm tháng qua Yasuzumi đã tính toán đến viễn cảnh này khi ông quyết định tỏ bày với Natsume. Natsume sẽ không bao giờ biết được ý nghĩ thực sự của chuyên gia “chiêm tinh” này.
Tất nhiên, không có nghĩa là cô không sốc.
Nhưng đoạn đối thoại giữa Natsume và Yasuzumi và phần nào cứu vớt “cảm xúc” cô.
Vào lúc đấy, Natsume nhấc người dậy khỏi giường. Yasuzumi lần này không ngăn cô lại.
“……Có một điều──”
Cô không nhìn về phía ông.
“Chỉ một điều này thôi…… Có bao giờ cha từng nghĩ sẽ dùng con làm ‘người thay thế’ cho Harutora không?”
Dù cô đang không nhìn, cô vẫn có thể cảm nhận Yasuzumi khẽ bất ngờ.
Sau một hồi im lặng,
“…Sẽ là nói dối nếu ta nói ta chưa từng nghĩ đến điều đấy.”
Sự im lặng trước đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Nhưng đó chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu của ta… Không chỉ có bà Wakasugi thấy con là tái sinh của Yuko. Ngay cả ta cũng cảm nhận điều tương tự. Khi bà ấy mang con đến… ta cứ ngỡ Yuko đã đến giúp đỡ ta. Cô như nở nụ cười tỏa nắng trước ta đang quằn quại bởi số phận.”
Nghe được chính Yasuzumi nói những lời đó, Natsume cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn ông.[note76550]
Hình ảnh đầu tiên cô thấy là vẻ mặt cay đắng của ông. Là biểu cảm cô chưa từng thấy qua bao giờ. Đây không phải vẻ mặt của người đứng đầu gia tộc Tsuchimikado, cũng không phải của một người cha──mà chỉ đơn thuần là một người đàn ông bộc bạch mọi suy nghĩ của bản thân.
“Natsume.”
Yasuzumi nói với giọng đều đều,
“Ta nuôi nấng con vì mong con sẽ sẻ chia gánh nặng của gia tộc Tsuchimikado với Harutora. Để khi thời điểm thằng bé cần đối diện với số phận, con sẽ có mặt ở đấy để hỗ trợ nó. Đó là mong ước lớn nhất của ta.”
Từng câu chữ khắc sâu vào trái tim Natsume. Mong ước của ông khắc ghi vào cái thế giới đã tan vỡ trong cô, từng chút khỏa lấp những lỗ hổng và tiếp thêm cho cô động lực.
Tất nhiên, mong ước của Yasuzumi cũng có phần ích kỷ, áp đặt từ một phía.
Dù vậy, khi nghe ông tường tận, đó là lần đầu tiên Natsume cảm thấy──rằng cô được nhìn nhận như một cá thể riêng biệt. Rằng cô không phải kẻ thế thân mơ hồ cho ai khác, mà là một người với đủ đầy tương lai được gửi gắm bằng hy vọng và dưỡng nuôi bằng sự tận tâm.
Tsuchimikado Natsume đã từng chết một lần.
Và tại căn phòng khách sạn ấy, nơi cô dường như không còn nhớ cái tên ấy nữa, lại một lần nữa được hồi sinh──trên nhiều phương diện. Cô có thể không phải là người nhà Tsuchimikado, nhưng cô lại chính là một phần không thể chối bỏ của họ. Cô có thể không phải là con gái của Yasuzumi, nhưng là người trực tiếp gánh vác mong ước của ông.
“………”
Natsume chợt trở về thực tại. Cô nhận thấy rằng bản thân đã nhìn ô cửa sổ tầng hai được một lúc rồi.
Và──
“Natsume-chan? Con không đói sao?”
Giọng Chizuru kéo tâm trí cô về lại. Khi Natsume nhìn lại thì thức ăn trên vỉ đã thay đổi.
Akino vẫn đang tuần tự cho thêm muối, nước tương và miso, năng nổ ăn bất cứ thứ gì được nấu xong. Natsume cười khúc khích, rồi cô lấy đũa cho mình. Dĩ nhiên là cô cũng có hơi đói.
Nhiệt lượng từ bếp than nhẹ nhàng sưởi ấm lòng bàn tay và bờ má cô. Akino hì hục thổi trong khi từ từ cắn lấy chiếc bánh mochi nướng. Hương thơm ngầy ngậy của thịt nướng cùng nước tương chảy dẻo trên những cây nấm shiitake có phần kích thích khứu giác cô.
Dù sự thật có tàn nhẫn đến mức nào, thời gian qua đi, ta vẫn sẽ đói, và ta tìm thấy niềm khoan khoái trong những bữa ăn đạm bạc. Có lẽ, đây mới là hạnh phúc thực sự.
☆
“……Ưm! Ngon quá đi!”
Akino như đắm chìm vào thế giới của riêng cô, ngây ngất với đồ ăn trên đĩa. Chizuru trông thấy biểu cảm như vậy cũng thấy vui lây.
Takahiro cũng đứng dậy khỏi hàng ba và định gia nhập với hội phụ nữ.
Ông nói,
“Ah, đúng rồi. Natsume, con cũng chuẩn bị làm mới nhang đi.”
“Ah, chú nói phải. Con đi làm đây.”
Natsume đã dùng bữa xong, gật đầu đáp lại Takahiro. Thấy vậy, Akino nhìn sang Natsume với với vẻ lo âu.
“Nhọc cho chị quá, Natsume. Liệu ta không thể để nhang đó cháy hết được ư?”
“Không phải là không thể…… Chỉ là để đề phòng thôi em. Với lại làm cũng lẹ lắm.”
Natsume cười và trả lời câu hỏi của Akino.
Hương nhang thoang thoảng trên người Natsume có tên là “Hương Hỏa Luyện Hồn”. Đây là một loại dược liệu ma thuật có tác dụng “gọi về” linh hồn của người đã khuất. Tuy nhiên, theo Âm Dương Luật hiện nay, mọi ma thuật mà có liên quan đến “linh hồn” đều được coi là cấm thuật, vậy nên rất ít người sử dụng. “Hương Hỏa Luyện Hồn” là một hợp chất có nguồn gốc từ Âm Dương Thuật có niên đại xưa hơn.
Khi Harutora mất kiểm soát vì Áo choàng Quạ, Natsume đã hy sinh bản thân để cứu lấy cậu. Natsume đã từng chết một lần[note76551].
Sau đó──vẫn chưa rõ liệu Harutora đã thực sự trở thành Yakou hay không──cậu đã cho thực hiện “Nghi lễ Taizan Fukun”, một bí thuật về linh hồn được lưu truyền giữa các thành viên tộc Tsuchimikado, nhằm đưa Natsume trở về dương thế.
Nhưng nghi lễ đã không được hoàn thiện.
Chi tiết bên trong thì không rõ, chỉ được biết là mối liên kết giữa linh hồn và cơ thể Natsume cực kỳ không ổn định. Cơ thể cô từng tràn ngập thương tích do Áo choàng Quạ nay đã được Harutora hồi phục. Nếu đưa cô cho một bác sĩ thì họ cũng sẽ không tìm ra thương tổn vật lý gì trên người cô.
Nhưng về mặt “linh hồn” thì không được như vậy.
Trong hệ thống ma thuật hiện tại, vẫn chưa có một ai có thể giải thích được linh hồn thực sự là gì. Ngay cả Natsume cũng chưa hiểu “mối liên kết giữa linh hồn và cơ thể cực kỳ không ổn định” là như thế nào. Nhưng nếu “quan sát” trạng thái linh hồn trong cơ thể cô, thì ta chỉ có thể đưa ra nhận định là “linh hồn và cơ thể thiếu ổn định”.
Tất nhiên Harutora là người biết rõ điều đó nhất. Để níu giữ lại linh hồn Natsume, cậu đã nghĩ ra một cách. Đó chính là cậu sẽ dùng con rồng Hokuto, Thức thần hộ vệ của nhà Tsuchimikado, làm sợi dây liên kết linh hồn và cơ thể Natsume. Với Hokuto, linh hồn Natsume sẽ được trói buộc trong cơ thể. Và như thế, Natsume bây giờ là đang bị Hokuto “ám giữ”, với vai trò là một “tinh linh sống của rồng”.
Ma thuật mà Harutora dùng Hokuto hoàn toàn là ý tưởng của cậu. Ngay cả giữa những người nhà Tsuchimikado cũng chưa rõ cách thức thực hiện ra sao. Tuy vậy, ma thuật này không được lâu dài. Do đó Natsume phải thường xuyên có “Hương Hỏa Luyện Hồn” để giữ cho ma thuật ổn định ở mức tối thiểu.
“Nhưng cũng phải công nhận là có hơi bất tiện. Chúng ta phải sớm tìm ra cách khác mới được…”
“Chú không cần bận tâm đâu ạ. Nó cũng như mang theo thang thuốc cá nhân thôi mà chú.”
Sự thật rằng mình vẫn còn sống đã là một kỳ tích rồi. Đốt vài nén hương để kéo dài sự sống cũng đâu phải gì nặng nhọc.
Điều làm mình trăn trở hơn là ý định thật sự của Harutora.
“Thằng bé vẫn cứ hấp tấp như mọi khi. Nếu đã dùng đến cấm thuật thì cũng ráng đưa con bé trở về nguyên vẹn đi chứ.”
Chizuru lầm bầm trong miệng phàn nàn. “Mẹ nó à…” Takahiro cười gượng. Natsume thấy vậy cũng không khỏi khúc khích.
Harutora đã hồi sinh Natsume. Nhưng không được nguyên vẹn. Câu hỏi được đặt ra là cậu có cố tình hay không? Hơn nữa, tại sao cậu lại quyết định gửi Natsume với trạng thái mỏng manh như vậy cho nhóm Yasuzumi rồi biến mất? Natsume thì vẫn ở đây…… thế còn Harutora? Liệu cậu ấy có còn là Harutora không? Ở một góc độ nào đó, nếu đó là “Harutora” thì cậu sẽ không biết dùng “Nghi lễ Taizan Fukun”, hay là dùng Hokuto để níu giữ linh hồn. Điều đó chỉ có thể là Harutora nay đã không còn là “chính cậu ấy” nữa rồi.
Dù cô có nghĩ đến thế nào đi nữa, cô vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Chỉ có cách là gặp trực tiếp cậu ấy. Đó là lý do cô đang kiếm tìm cậu ngày đêm.
Không cần biết phải chờ đợi bao lâu, tớ vẫn sẽ tìm gặp cậu. Với ý nghĩ đó, liên tục dùng “Hương Hỏa Luyện Hồn” không là vấn đề đối với cô.
“Mà chú ơi… Chú có tin tức gì về những người khác tại Trường Cao chuyên Âm Dương không?”
Khi cô đứng dậy khỏi vị trí bên bếp than, Natsume hỏi Takahiro. Takahiro hai ngày qua không có tham gia phụ giúp dọn dẹp nhà cửa. Ông có việc khác phải làm──thu thập thông tin.
Takahiro từng là một Điều tra viên ma thuật. Kĩ năng cần thiết của một Điều tra viên ma thuật là sở hữu mạng lưới thông tin liên lạc. Mặc dù ông đã ngừng làm việc cho Bộ gần hai mươi năm qua, ông vẫn còn giữ liên lạc với một số cá nhân. Ngay cả căn nhà họ thuê được cũng là nhờ các mối quan hệ ấy.
Dẫu vậy──
“Chú có xem xét. Nhưng tiến độ không thực sự khả quan trước khi chúng ta trở lên lại Tokyo.”
Takahiro có hơi xuống sắc. “Con hiểu rồi…” Natsume nói trong khi đôi vai rũ xuống.
Thông thường trước khi trở lên lại Tokyo, Takahiro sẽ thu thập nhiều tin tức nhất có thể. Đó bao gồm tình trạng hiện nay của Trường Cao chuyên Âm Dương, và nơi ở hiện nay của bạn bè Natsume. Thật ra thì từ lúc còn ở vùng quê thì Natsume đã khẩn thiết xin Takahiro nghe ngóng tin tức của bạn cô.
Vào đêm Natsume bỏ mạng, Bộ Âm Dương Sư có biến sự. Âm Dương Sư “D” - Ashiya Douman đã tấn công vào trụ sở chính. Harutora lúc đấy đang bị bắt giữ vì sự vụ Áo choàng Quạ. Cậu đã chớp thời cơ và trốn ra khỏi tổng bộ của Bộ Âm Dương Sư. Chỉ rạng sáng ngày hôm sau cậu đã thi triển “Nghi lễ Taizan Fukun” và hồi sinh Natsume.
Tuy nhiên, đến nay vẫn còn rất nhiều dấu hỏi được đặt ra ngay cả giữa những người trong cuộc. Tại thời điểm ấy đã có rất nhiều sự kiện với quy mô lớn nhỏ đầy đủ diễn ra. Ngay cả lời giải thích công khai mà Bộ đưa ra đã ít nhiều dấy lên sự nghi hoặc trong lòng người dân. Từ đó, vô số giả thuyết xuất hiện.
Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn: Harutora không phải người duy nhất có liên quan.
“Từ sau biến sự ấy, Touji đã biệt tích. Con gái của Bộ trưởng Kurahashi được thông tin là nghỉ học một thời gian, nhưng sau đó đã trở lại trường học sau khi hiệu trưởng về hưu. Momoe Tenma vẫn còn theo học tại trường. Mặt khác, ‘Thần Đồng’ Dairenji Suzuka đã bỏ học và quay lại làm việc ở Bộ Âm Dương Sư.”
Khi Takahiro tiến lại gần và đặt người ngồi xuống bên bếp than, ông nói tiếp,
“Tất cả mọi người, ngoại trừ Touji, đều đã trở về ‘cuộc sống thường nhật’. Nhưng lấy ví dụ cô bé Kyouko của nhà Kurahashi. Cô bé chắc chắn đang bị quản thúc lỏng. Hiệu trưởng tiền nhiệm - bà Miyo cũng đang ở tại gia trang nhà Kurahashi, chịu sự giám sát nhất định. Về phần ‘Thần Đồng’ Dairenji Suzuka, cô quay trở lại làm việc trong Bộ là do mệnh lệnh từ cấp trên. Cô bé nghe bảo là đang thực hiện nghiên cứu trực tiếp từ Bộ trưởng. Không còn xuất hiện quá nhiều với công chúng, nên cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc.”
Những sự “thay đổi” xảy đến với bạn học Natsume, đều là những “bằng chứng thép”. Mỗi người trong số họ──trực tiếp hoặc gián tiếp──đều có giúp sức Harutora vào đêm đó. Dù thành công giải thoát Harutora, tất cả bọn họ hiện nay đều đang ẩn náu hoặc chịu sự giám sát từ Bộ. Việc hiệu trưởng Kurahashi đột ngột từ chức chắc chắn có liên quan.
Dù sao thì, đã xác nhận được vị trí hiện nay của Kyouko, Tenma, Suzuka và hiệu trưởng Kurahashi. Mọi người đều an toàn.
Mối bận tâm lớn nhất là Touji.
“Chú có nghĩ là cậu ấy đi cùng Harutora không?”
“Cũng khó nói.” Takahiro trả lời câu hỏi của Natsume.
“Thằng bé thông minh và sắc sảo hơn nhóm bạn đồng trang lứa. Nhưng không thể nào một mình Touji sẽ có thể thoát khỏi tai mắt của Bộ suốt hơn một năm qua. Có thể là thằng bé có hợp tác với hội nhóm hoặc cá nhân nào đó…… mà ít bị chú ý. Nhưng nếu bảo người đấy là Harutora thì chưa chắc. Sau khi quan sát động thái của Harutora, có vẻ Touji không có ở cùng Harutora đâu.”
Từ sau biến sự năm ngoái thì Harutora đã luôn đối địch với Bộ Âm Dương Sư. Cậu liên tục đối đầu với Bộ, đến mức cậu còn được gọi là kẻ khủng bố trong cộng đồng ma thuật.
Takahiro dĩ nhiên cũng có tìm hiểu về tin tức đó, nhưng theo nhận định của ông thì có vẻ Touji không có ở cùng Harutora. Tất nhiên, cũng chỉ là suy đoán một chiều. Takahiro cho đó là linh cảm.
“Vậy…… chú có nghĩ là cậu ấy ở cùng thầy Otomo không?”
Ngoài Touji ra còn có một người nữa cũng biến mất. Đó là Otomo Jin, giáo viên chủ nhiệm của Natsume.
Ngày trước, Otomo đã bị thương sau cuộc đối đầu với Ashiya Douman và tạm dừng công tác ở trường một thời gian. Tuy nhiên, một ngày trước khi Natsume chết, anh đã lẻn ra bên ngoài và gặp mặt Natsume. Lúc đấy Natsume đang lục đục với Kyouko, nhưng nhờ có lời khuyên của anh mà cô đã có thể gắn kết tình bạn. Natsume vẫn nhớ rõ sức mạnh của lời nói đã tiếp thêm động lực cho cô nhiều đến mức nào.
Nhưng Otomo đã biến mất sau lần đó.
Cùng ngày hôm đấy, anh đã nộp đơn xin dừng công tác tại trường lên hiệu trưởng Kurahashi. Đây chính là dấu hiệu anh “bắt tay vào hành động”. Và có thể hiệu trưởng đã phê duyệt tờ đơn──hoặc cũng có thể đấy là thỉnh cầu từ phía hiệu trưởng.
Nếu thực sự là vậy thì Otomo cũng sẽ có phần trong sự việc tại tòa nhà Bộ Âm Dương Sư và công cuộc giải cứu Harutora. Vì cả Touji và Otomo mất tích cùng lúc nên ta có thể dự đoán là họ đang hợp tác với nhau. Đó là giả thuyết của Takahiro sau khi suy xét từ thông tin có được.
Nhưng──
“Có một điều chú hơi thắc mắc…”
Takahiro bỗng trở nên ngập ngừng. Ông đưa tay gãi đầu,
“Trước giờ chú không để ý… Nhưng hình như ông thầy tên Otomo của mấy đứa có một cái chân giả và chống gậy đúng không?”
“Eh? Đúng rồi ạ.”
Natsume cũng hơi bối rối trước câu hỏi bất ngờ.
Chizuru có từng đi họp phụ huynh và gặp gỡ Otomo, còn Takahiro thì không. Nhưng dì Chizuru có kể cho nhà nghe về thầy Otomo nhiều rồi mà ta. Sao giờ chú lại hỏi như vậy?
“Chú ơi, hay là chú có thông tin gì về thầy ấy ư?”
“……Ừa thì chú có nghe được….. vài lời đồn thổi. Cũng từ rất lâu rồi…… nên là…”
Takahiro có đang hơi mơ hồ.
Rồi ông lại im lặng, nhìn vào khoảng không. Chizuru nhẹ nhàng nói “Anh à…” Ông chợt nhận thấy ánh mắt lo lắng của Natsume, rồi cười gượng và đáp,
“Ah, chú xin lỗi… Hiện tại chú đang chưa rõ vài điều. Đợi khi nào chú tìm hiểu kỹ hơn sẽ giải thích cho mọi người.”
Nói xong, Takahiro bắt đầu đặt tôm lên vỉ nướng. Cử chỉ của ông cho thấy ông đang lảng tránh câu hỏi của Natsume.
Đến lượt Chizuru thở dài,
“Đã một năm rồi mà chúng ta vẫn chưa biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Dù có thu thập nhiều thông tin đến đâu cũng không thể tường tận bằng chính những người trong cuộc. Hoặc tệ hơn là ngay cả người trong cuộc có khi còn chưa rõ chân tướng.”
“Người trong cuộc nhỉ…… Phải chi thằng bé chịu giải thích nhiều hơn thì đã đỡ cho chúng ta.”
Chizuru xị mặt khi nói câu đó. “Thằng bé” cô muốn nói đến không ai khác là Harutora.
Khi Harutora gửi Natsume cho gia đình, cậu cho Thức thần gửi thư tới Yasuzumi. Tuy nhiên, hầu hết nội dung trên bức thư là về Natsume. Harutora có thể không có nhiều thời gian──nhưng có thêm chút thông tin vẫn tốt hơn chứ.
“Ah, phải rồi. Anh này, nãy anh có nhắc đến cậu học viên Momoe Tenma nhỉ? Cậu ấy vẫn còn theo học ở trường đúng không? Hay ta thử liên lạc với cậu ấy đi.”
“Đương nhiên là được, nhưng phải thật cẩn trọng.”
Takahiro đáp lại ý kiến của Chizuru.
“Theo lời Natsume, cậu nhóc Momoe ấy không quá tài năng trong Âm Dương Thuật. Dù là bạn bè, vẫn chưa rõ liệu cậu ta có liên quan đến biến sự năm ngoái hay không. Quan trọng hơn nữa, nếu cậu ta thực sự có mặt tại hiện trường, thì đến giờ sẽ phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt từ Bộ. Nếu cậu ta hé lộ bất kỳ thông tin gì đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Khi mọi chuyện vỡ lẽ ta sẽ không thể đảm bảo sự an toàn cho cậu nhóc đâu.”
“Anh lo lắng điều đấy ư? Nhưng nếu chúng ta hành động trong bí mật thì sẽ không sao hết đúng không?”
“Tất nhiên là nếu em làm được như vậy. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua khả năng cậu ta đang bị giám sát. Bộ Âm Dương Sư có biết cậu nhóc là bạn bè với Harutora. Bộ có thể đang hành động trong bóng tối nhằm chờ thời cơ xem Harutora──hay một ai đó khác liên hệ với Momoe.”
“Suốt hơn một năm qua ư?”
“Phải. Em cứ nhìn cô bé Kyouko mà xem. Cô bé đang bị giám sát một cách công khai. Kyouko thì bị siết chặt an ninh, trong khi Momoe lại khá là thoải mái. Hoặc cũng có thể là cậu ta được dùng để làm cái bẫy dụ cá cắn câu.”
“Vậy miễn là ta bí mật liên lạc được thì mọi thứ sẽ ổn đúng không?”
“Em nói nghe như dễ lắm vậy ấy. Anh cũng đã về hưu lâu rồi đấy.”
Takahiro cười trừ thay cho người vợ quả quyết của mình. Ông ngồi thu mình bên bếp lửa than. Lời nói của ông dường như có chút khiêm tốn. Đúng là ông đã về hưu từ lâu, nhưng kĩ năng của một Điều tra viên ma thuật thì vẫn chưa hề mai một. Gia đình Tsuchimikado đến nay là tròn một năm lẩn trốn. Chiêm tinh thuật của Yasuzumi dù chính xác đến đâu cũng không thể tránh khỏi một số chi tiết mơ hồ. Họ có thể không bị bại lộ suốt một năm qua đều nhờ vào khả năng của Takahiro.
“Con…”
Giữa cuộc thảo luận sôi nổi của cặp vợ chồng, Natsume tham gia.
“……Cảm ơn hai người vì sự chu đáo. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, liên lạc với Tenma-kun sẽ chỉ mang lại rắc rối cho cậu ấy. Con không muốn để điều đó xảy ra.”
Tenma sở hữu một trái tim nhân hậu, là một người rất trân quý bạn bè. Nếu Natsume nhờ vả cậu, cậu sẽ lập tức đáp ứng. Dù cho việc ấy có thể gây bất lợi cho cậu.
Cha mẹ Tenma mất từ khi cậu còn rất nhỏ. Hiện nay cậu đang sống cùng ông bà ngoại. Cậu từng nói với Natsume cậu mong muốn trở thành một Âm Dương Sư tài năng để đáp lại công lao của ông bà ngoại. Khả năng cao cậu đã bị Bộ Âm Dương Sư giám sát được thời gian rồi. Nếu bất kỳ động thái nào có thể làm ảnh hưởng hay thậm chí phá hủy giấc mơ của cậu thì Natsume sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Hiện tại cậu đang học năm ba. Mùa xuân năm tới cũng là thời điểm tốt nghiệp, vì vậy cô càng không muốn gây thêm phiền phức cho cậu.
Đã gần một năm rưỡi kể từ sau biến sự đêm ấy……
“Chị Natsume, chị có thực sự ổn với việc ấy không?”
Akino đột nhiên lên tiếng. Cô đã luôn giữ im lặng từ đầu buổi, nên cả ba người Natsume và cặp vợ chồng đều bất ngờ.
“Chị có thực sự ổn với việc không gặp lại bạn bè chị dù đã trôi qua rất lâu không?”
Đó là một câu hỏi đơn giản, xuất phát từ sự hiếu kỳ thuần túy. Cũng vì vậy mà Natsume cảm thấy nghẹn lời chưa thể trả lời ngay.
Cô vắt óc suy nghĩ một câu trả lời chung chung, nhưng rồi không thể. Ánh mắt Akino đã nới lỏng nút thắt trong lòng Natsume.
Đến cuối cùng, Natsume khẽ lắc đầu và đáp,
“……Chị muốn gặp cậu ấy.” Cô thật tâm trả lời.
“Chị rất muốn gặp cậu ấy…… vì cậu ấy là người bạn của chị. Chị không biết liệu Tenma-kun có còn xem chị là một người bạn nữa hay không… Nhưng chí ít cậu ấy là một trong những người bạn mà chị rất trân quý. Tất nhiên, chị cũng muốn nghe thêm về tin tức của Harutora và những người khác, và chị cũng sẽ nói những gì mình biết. Nhưng trên hết…… là chị muốn gặp cậu ấy và nói lời xin lỗi. Và nếu cậu ấy có lo lắng cho chị…… chị sẽ nói là chị vẫn ổn.”
Cảm động trước lời thật tâm của Natsume, Akino càng thấu cảm cô hơn nữa. Cô chỉ có mỗi Natsume là người bạn duy nhất. Vì lẽ đó mà cô rất đồng cảm với mong muốn gặp lại bạn bè mà bản thân trân trọng.
“……Anh thấy thế nào?”
Chizuru liếc sang Takahiro. Ông chỉ biết gãi đầu, biểu cảm có hơi do dự,
“……Chú hiểu cảm xúc con. Nhưng chú vẫn cho rằng đi gặp cậu ấy vẫn là không ổn. Có một khả năng──nếu Natsume con không bị phát hiện, vẫn có thể cậu nhóc Momoe đó ‘tình nguyện’ báo cáo con lên trên Bộ. Không phải vì cậu ta oán giận con, mà là vì điều kiện bắt buộc, có thể là áp lực từ trên Bộ.”
Quả là cựu Điều tra viên ma thuật. Takahiro vẫn bình tĩnh phân tích và đưa ra đánh giá khách quan. Đưa ra tình huống Tenma sẽ phản bội Natsume, Takahiro muốn cô suy xét kĩ càng hơn một lần nữa.
Natsume không định bỏ qua khả năng đó. Cô rất tin Tenma, nhưng một năm rưỡi đã qua và nếu bạn bè cô có đổi khác thì cô cũng phải đành chấp nhận.
“……V-Vậy gọi điện thì sao? V-Vẫn sẽ được chứ ạ?”
“Cảm ơn em, Akino. Chị đã biết ngay từ đầu là không có cơ hội gặp gỡ rồi. Đừng lo lắng gì nhé, Akino.”
“Nhưng ít ra cũng… cũng… có một bức thư thì sao ạ?”
Akino vẫn không bỏ cuộc. Natsume gượng cười, cố gắng trấn an cô bé thỏ.
Bỗng──
“……Một bức thư nghe có vẻ được.”
“Eh?”
Nghe lời nói thầm từ Takahiro, Natsume theo phản xạ nhìn về phía ông. Chỉ mới vừa nãy ông liên tục không đồng ý với ý tưởng đề xướng. Sự thay đổi đột ngột như vầy khiến đầu óc cô chưa thể xử lý thông tin.
Tuy nhiên Takahiro chỉ nhún vai nhẹ và nói,
“Gặp mặt trực tiếp thì quá nguy hiểm. Nhưng nếu gửi một bức thư──giả sử nội dung trong thư kể cả có bị phát hiện cũng chẳng sao. Bộ Âm Dương Sư đã biết chúng ta luôn chạy trốn mà. Chỉ đơn giản là ‘gửi thư’, con đường một chiều chuyển thông tin đến người nhận……”
“Như thế được chứ?” Takahiro hỏi. Natsume nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
“Nhưng liệu sẽ suôn sẻ không chú? L-Lỡ như chúng ta bị truy vết thì sao?”
Dù nói ra điều bản thân lo lắng, biểu cảm Natsume lại khá mừng rỡ. Takahiro bật cười, nói lời trấn an cô “Chú không mắc sai lầm cỏn con như thế đâu.”
“Chú sẽ lo liệu phần nội dung bên trong. Ah, với lại gửi thư có thể sẽ không đến được người nhận. Ý chú muốn nói là sẽ tốt hơn nếu đưa tận tay người nhận.”
“Eh? Khoan đã. Thế chẳng lẽ là ta vẫn sẽ đi gặp Momoe-kun ư?”
“Tất nhiên người đưa sẽ không phải là Natsume. Càng không phải là em. Mà ta sẽ nhờ đến phe thứ ba.”
“Ph-Phe thứ ba ư? Nhưng sẽ có ai như vậy cho chúng ta đây?”
“Thường thì đó sẽ là phần khó nhất. Nhưng bây giờ rất may mắn là anh đã tìm ra người thích hợp cho việc đó nhất.”
Takahiro nhoẻn miệng cười.
“……Tên nhóc Điều tra viên ma thuật Yamashiro có thể biết mặt người ấy, nhưng anh chắc chắn là Thập Nhị Thiên Tướng không có ai rỗi hơi đi giám sát Momoe đâu. Người đó lại không có hình ảnh công khai, nên là đơn vị điều tra sẽ không có manh mối truy lùng. Và nếu có chuyện gì xảy ra, người đó lại là bậc thầy chạy trốn. Một nhân tố hoàn hảo cho kế hoạch.”
Khẽ vuốt lấy bộ râu mỏng dưới cằm, Takahiro gật đầu tỏ vẻ ưng ý. Theo lời ông, cả Natsume và Chizuru đều hướng mắt về cùng một phía──về cùng một người.
“…Heh?”
Đột nhiên trở thành tâm điểm của câu chuyện, Akino chớp mắt liên tục, khẽ nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ khó hiểu.


0 Bình luận