☆ TOKYO RAVENS 11 ─ change:unchange ☆
Chương 2: Tương lai và Thường nhật - Phần 2
0 Bình luận - Độ dài: 6,635 từ - Cập nhật:
Đua ngựa nghiện quá mọi người, nên tôi dịch hơi chậm tí TvT
_______________________________________
Trường Cao chuyên Âm Dương là một trong những đơn vị uy tín trong việc đào tạo Âm Dương Sư.
Đối với những ai khao khát được trở thành Âm Dương Sư chuyên nghiệp thì ngôi trường đóng vai trò như một cánh cổng dẫn lối tương lai cho họ. Chương trình giảng dạy nơi đây có tiếng nhờ tính thực tiễn cao, cũng như trường thường xuyên tổ chức các hoạt động ngoại khóa. Những học viên năm ba, cũng tức là năm cuối theo học tại trường, có khả năng sử dụng Âm Dương Thuật cấp một ở mức bán chuyên. Trường Cao chuyên Âm Dương là một đơn vị giáo dục có tiếng trong cộng đồng ma thuật.
Ngôi trường tọa lạc tại quận Shibuya của thành phố Tokyo. Đến nay cơ sở tại Shibuya đã được bốn tuổi; vào tháng 6 năm ngoái cơ sở này đã bị tàn phá nghiêm trọng. Nhưng hiện tại Trường Cao chuyên Âm Dương đã được tu sửa lại, và vết tích từ những sự kiện trong quá khứ đã không còn.
Ngoài việc sở hữu trang thiết bị tân tiến nhất, ngôi trường còn toát lên dáng vẻ uy nghiêm phù hợp với lịch sử gần nửa thế kỷ của mình. Với những Âm Dương Sư đã tốt nghiệp thì ngôi trường thực sự để lại những ấn tượng khó quên.
Tuy vậy──
Nếu những cựu học viên quay trở về thăm Trường Cao chuyên Âm Dương, họ sẽ cảm thấy hoài niệm, nhưng cũng kèm theo cảm giác ngờ vực. Tất nhiên, trường đã thay đổi về diện mạo bên ngoài, nhưng có gì đó đang thay đổi từ “bên trong”──sự đổi khác của môi trường nơi đây.
Hoặc chí ít là Tenma nghĩ vậy.
Cậu thắc mắc liệu bản thân có phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, Tenma trở nên mẫn cảm với bất kỳ sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất. Có lẽ là vậy rồi. Khi cậu ngước nhìn tòa nhà quen thuộc trước mắt, cảm xúc của Tenma có chút lẫn lộn.
“Chào buổi sáng, Momoe!”
“Chào cậu. Sáng nay lạnh thật nhỉ ~”
Có hai học viên, một nam một nữ, gọi tên Tenma. Họ là bạn cùng lớp. “Chào buổi sáng, đúng là có hơi lạnh thật.” Cậu cười và đáp lại, rồi cả ba người họ cùng bước chân vào trường.
Lối vào có hai lớp cửa tự động. Khi lớp đầu tiên trượt ra sang hai bên, Tenma theo thói quen nhìn về đôi bên cửa.
“………”
“Sao vậy, Momoe?”
“À không, chỉ là…… mình vẫn chưa quen với sự thay đổi này.”
“Hm? Ý cậu là Alpha và Omega ư?”
Nghe vậy, hai bạn học viên cũng dừng bước và nhìn về hướng đó. Khoảng trống giữa hai lớp cửa tự động. Tại đó từng có hai Thức thần cơ khí gác cổng. Chúng sở hữu hình dáng tựa loài komainu──Alpha và Omega[note77604]. Chúng là Thức thần của cựu hiệu trưởng Kurahashi.
Nhưng giờ đã không còn chú sư tử đá nào nữa rồi. Thay vào đó là những tấm bùa lệnh được dán đôi bên dãy tường. Trong tình huống khẩn cấp, giáo viên có thể dùng chúng để bảo vệ trường. Xét về lý thì đó là cách “thích hợp”. Nhưng Alpha và Omega không đơn thuần chỉ là gác cổng. Sự đối ngược trong tính cách và hành vi của hai chú sư tử rất được yêu chuộng bởi học viên nơi đây, trở thành “biểu tượng” của Trường Cao chuyên Âm Dương.
Rất nhiều học viên──trong đó có cả Tenma──rất buồn khi Alpha và Omega bị dỡ bỏ.
Tuy vậy, sự thiếu vắng của hai Thức thần ấy tự khi nào đã trở thành “bình thường” đối với Tenma.
“Nghe cậu nói vậy…… Đúng là có hơi thiếu vắng thật.”
“Học viên năm nhất thậm chí còn không biết tới Alpha và Omega nhỉ? Khi nghĩ đến chúng thì thấy nhớ thật đấy.”
“……Ừm.”
Tenma đáp lại, và từ sau cậu vang lên tiếng trượt cửa và bước chân của các học viên. Họ không thể đứng một chỗ mãi được. Cả ba bước qua lớp cửa tự động thứ hai rồi tiến vào sảnh tầng một.
Tầng một nay được trang trí nhiều hơn ngày thường. Với tông màu chủ đạo là trắng và đỏ, đan xen với họa tiết vàng và bạc thì đây rõ ràng là phong cách truyền thống của Nhật Bản. Có một tấm băng rôn được treo trần nhà với dòng chữ mực đen “Tân Xuân Hội”.
Một học viên nhìn lên và nói,
“Ờ…… Ngày mai làm cái này đúng không?”
“Thật ra thì chiều nay chúng ta còn một buổi tổng duyệt chương trình nữa.”
“Gì vậy chứ? Nghe đuối thế.”
“Đành là vậy. Tớ nghe bảo lễ năm nay sẽ có sự có mặt của đông đảo giới truyền thông đấy.”
Cô bạn học viên khẽ nhún vai trước vẻ mặt cau có của cậu trai. Tenma lặng lẽ ngắm nhìn băng rôn.
Đúng như cái tên của nó, đây là một buổi lễ đón mừng năm mới do Trường Cao chuyên Âm Dương tổ chức. Tuy nhiên, sự kiện này chỉ mới được triển khai từ khoảng tháng Giêng năm trước. Mục đích chính của buổi lễ không hẳn là đón mừng năm mới theo cách truyền thống, mà còn là để gầy dựng hình ảnh của trường thông qua truyền thông. Nói ngắn gọn hơn thì là để quảng bá ngôi trường đến thế giới bên ngoài.
“Tân Xuân Hội” là ý tưởng đề xuất của hiệu trưởng tại nhiệm.
Vào mùa thu năm trước, hiệu trưởng Kurahashi Miyo, công tác tại trường từ những ngày sơ khai nhất, thông báo về hưu vì lý do sức khỏe. Cùng lúc đó hai Thức thần Alpha và Omega của bà cũng bị dỡ bỏ.
Sau đó không lâu, một cán bộ từ Bộ Âm Dương Sư được bổ nhiệm chức vụ hiệu trưởng Trường Cao chuyên Âm Dương. Kể từ đấy, ngôi trường cũng dần có những “thay đổi”. Tân Xuân Hội này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Nhưng mà──”
Tenma nhủ thầm.
“Thực sự mà nói, năm ngoái số lượng học viên nhập học tăng đột biến. Còn số lượng học viên thôi học lại giảm đáng kể.”
“Hm? Đúng là số học viên nhập học có tăng. Nhưng tất nhiên là số học viên thôi học phải giảm chứ. Ý tớ muốn nói là hồi chúng ta còn là năm hai thì có quá trời thảm họa xảy ra rồi còn gì……”
Khi cậu trai nói thế và cười gượng thì liền bị cô gái nhắc khéo “Nhỏ tiếng thôi, đồ ngốc.” Cậu lập tức hiểu ra và nghệt mặt như ngỗng.
Những “thảm họa” mà Tenma và các học viên trải nghiệm khi còn học năm hai có liên quan đến một vài cá nhân nhất định.
Tsuchimikado Natsume.
Và Tsuchimikado Harutora.
Tenma lại cực kỳ thân với hai người bọn họ. Cậu còn thường dành thời gian lui tới với Ato Touji và Kurahashi Kyouko.
Lý do hiệu trưởng mới lên cho tổ chức những sự kiện như Tân Xuân Hội là để loại bỏ hình ảnh không đẹp liên quan đến trường. Cũng có thể nói là để dọn dẹp mớ hỗn độn mà Tenma và những học viên khác để lại.
“──Ta đi thôi.”
Mỉm cười lại với hai học viên, Tenma bước vội tới chỗ thang máy. Hai người bạn đi cùng cậu khẽ gật đầu với nhau rồi tiếp bước theo sau cậu.
Cậu học viên cố gắng chuyển chủ đề,
“……Tớ nghe bảo là mới có thêm giáo viên đến công tác tại trường hồi kỳ nghỉ đông ấy. Mấy đứa năm nhất bảo vậy.”
“Tớ cũng có hay tin. Hình như là nhân viên về vườn của Bộ Âm Dương Sư.”
“Từ ngày hiệu trưởng mới lên nhậm chức thì mấy tay như vậy cứ được mời về trường làm giáo viên nhỉ? Mặc dù trước đó cũng đã từng có trường hợp tương tự.”
“Hiện tượng này có thể gọi là ‘hạ cánh vàng’ không?”
“Eh? Không biết nữa……”
Tenma và mọi người dùng thang máy để lên tầng trên có lớp học. “Nhân tiện thì──” Học viên nữ hỏi nhỏ Tenma.
“Cậu vẫn không định vào làm việc ở Bộ sao, Momoe-kun?”
“Tớ cũng chưa rõ nữa.”
“Cậu vẫn còn ung dung vậy luôn hả?”
“Phải chăng nhà Momoe có truyền thống về miếu hay đền thờ? Vậy nên sau khi tốt nghiệp cậu sẽ tiếp nối gia đình?”
“Không, nhà tớ không hẳn là vậy đâu……”
Tenma trả lời mơ hồ, có chút bối rối. Cứ đến khoảng thời gian này trong năm, sự kiện quan trọng nhất của học viên năm ba là kế hoạch tương lai của họ. Nhưng vì Tenma vẫn chưa có dự tính gì nên cậu thường ít tham gia vào các vấn đề này.
Thân sinh cậu qua đời trong một vụ tai nạn khi cậu còn rất nhỏ. Tenma đã được gia đình bên ngoại là nhà Momoe nhận nuôi, sống cùng với ông bà ngoại kể từ đó.
Nhà Momoe cũng không quá nổi tiếng, nhưng họ có truyền thống Âm Dương Sư từ rất lâu về trước. Cả ông và mẹ cậu đều là những Âm Dương Sư chuyên nghiệp. Mẹ cậu đặc biệt còn có rất nhiều đóng góp cho ngành chế tác Thức thần nhân tạo. Bà ấy cũng khá nổi trội trong cộng đồng ma thuật.
Nhưng mẹ cậu từ lâu đã ưa thích sự tự do, táo bạo, và điều đó đã dẫn đến xung đột với thế hệ thủ cựu trong nhà. Bà đã lựa chọn bỏ nhà ra đi, và từ chối hòa giải với họ mãi cho đến ngày bà ra đi trong vụ tai nạn năm đó. Tenma ở cùng ông bà ngoại từ đó cũng phần nào cảm nhận được sự phức tạp trong lòng họ.
Hai ông bà không tham gia nhiều trong vấn đề tương lai của cậu. Hoặc cũng có thể là họ vẫn còn lưu giữ hồi ức về một dĩ vãng không thuận hòa.
Nhưng sâu thẳm từ tận đáy lòng, họ vẫn mong đứa trẻ Tenma sẽ trở thành một Âm Dương Sư thành công để nối nghiệp nhà Momoe. Vì lẽ đó mà cậu cũng vào học tại Trường Cao chuyên Âm Dương nhằm báo đáp công ơn dưỡng dục của ông bà ngoại.
Trở thành một Âm Dương Sư chuyên nghiệp──đó chính là mục tiêu của Tenma.
Dù vậy……… Thế nào mới là chuyên nghiệp?
“Hm. Nhưng nếu cậu không vào làm việc trong Bộ thì cậu sẽ phải tìm kiếm doanh nghiệp hoặc tập đoàn đúng không? Hay là làm việc tự do?”
“Ngốc ạ. Sao cậu có thể làm việc một mình mà không có những mối quan hệ chứ? Nhắc mới nhớ, năm ngoái Nakada được một doanh nghiệp sản xuất ma cụ mời đến làm việc ở chỗ họ nhỉ? Tất nhiên là phải đáp ứng điều kiện họ đưa ra rồi.”
“Thật ư? Đó là chỗ nào vậy? Witchcraft hay sao?”
“Không tới mức đó đâu. Doanh nghiệp này cũng chỉ mới thành lập khoảng năm ngoái. Người quen của Nakada, cũng là một Âm Dương Sư, là người thành lập. Nó giống một công xưởng hơn là doanh nghiệp.”
“Bất ngờ thật đấy. Thiết nghĩ tài năng của Nakada cũng phải vào làm việc trong Bộ chứ.”
“Cậu ấy nói rằng bản thân thích sự tự do hơn. Cậu ta còn hùng hổ sẽ đưa doanh nghiệp phát triển lớn mạnh hơn nữa.”
Tenma thích thú lắng nghe cuộc trò chuyện.
Một doanh nghiệp mà chỉ mới thành lập vào năm ngoái chắc ít nhiều cũng là để phù hợp với Âm Dương Luật lúc bấy giờ.
Thế giới ma thuật được cho là luôn giữ sự tách biệt với cả bên trong và bên ngoài. Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, Bộ Âm Dương Sư đã tích cực đẩy mạnh nhằm thay đổi lối tư duy đó, và khuyến khích các Âm Dương Sư tham gia vào các lĩnh vực xã hội. Quyết định cho cải cách Âm Dương Luật chính là bước tiến lớn đi đầu. Những quy chế trong công tác quản lý ma thuật và Âm Dương Sư cũng từ đó được nới lỏng hơn trước.
Sự gia tăng của những dự án ma thuật sẽ như một điều hiển nhiên. Chạy theo xu hướng đó, nhu cầu của xã hội đối với các Âm Dương Sư cũng sẽ có thay đổi. Giờ đây không chỉ riêng Trường Cao chuyên Âm Dương, mà cả thế giới ma thuật sẽ có sự chuyển mình.
“Dù sao thì, bàn tính chuyện tương lai là tốt, nhưng bây giờ thú thực tớ không thể nghĩ gì khác ngoài làm sao lấy được chứng chỉ chuyên ngành. Tớ vẫn còn rất xa mới đạt tới được──cả về học thuật và rèn luyện.”
Nghe Tenma nói vậy, hai bạn học viên cũng có hơi xìu đi.
Ngay khi cậu định nói gì thêm thì họ đã đến trước cửa lớp. Nhưng Tenma lại nói, “Xin lỗi, tớ dùng phòng vệ sinh chút,” rồi lặng lẽ đi dọc theo dãy hành lang trường.
Sau đó──
Khi cậu rẽ vào một góc khuất hết mọi học viên có mặt ở dãy hành lang, cậu thi triển thuật ẩn mình.
Nếu thi triển thuật quá sớm thì một số học viên tinh ý sẽ cảm nhận được sự biến mất đột ngột của linh lực. Điều này sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn. Vậy nên không vội vàng, Tenma thi triển thuật. Sự hiện hiện của cậu từng chút như hợp nhất vào không gian.
Cậu hiểu rõ việc này 99% là thừa thãi, lo lắng thái quá của riêng cậu.
Nhưng cậu cũng không vì thế mà bỏ qua 1% còn lại.
Ngay khi cậu đến trước cửa nhà vệ sinh nam, thuật ẩn mình đã hoàn tất. Cậu bước vào buồng trong góc sâu nhất rồi đóng kín cửa.
Cậu vẫn chưa hết ẩn mình. Nhắm mắt lại, cậu cẩn thận rà soát linh lực xung quanh.
Không có gì khả nghi. Tenma mở mắt và lấy từ trong túi xách một thứ. Đó là phong thư mà cô bé đeo kính sáng nay đã gửi cậu.
Cậu không nói lời nào, liên tục đảo hai mặt trái phải của phong thư màu hồng. Không có dấu hiệu của ma thuật. Cậu mở phong thư lấy lá thư bên trong ra.
Chỉ có duy nhất một lá thư.
Cậu lướt nhanh một lượt, rồi kĩ lưỡng đọc nội dung viết trên đó.
Không có tên người gửi. Nội dung cũng không chỉ đích danh người gửi. Đây là một chi tiết cố tình chứ không phải sai sót. Mặc dù nội dung được viết bằng tay, Tenma vẫn chưa đủ thông tin để nhận diện chỉ thông qua nét chữ.
Bản thân nội dung cũng khá mơ hồ. Nếu là ai đó khác ngoài Tenma nhận được bức thư cũng sẽ không đúc kết được gì sau khi đọc. Nếu đó là một người có sự “hiểu biết” nhất định về tình hình hiện nay thì sẽ có thể đoán được dụng ý trong thư, nhưng đằng này nó lại không tiết lộ thêm gì cả. Người gửi chắc chắn đã tính toán đến mức độ này.
Chỉ có một thứ duy nhất.
Cảm xúc truyền đạt trong lá thư rất dễ nhận thấy.
Và chính cảm xúc ấy sẽ giúp xác định đích xác người gửi.
Tenma nhắm nghiền mắt, bình tĩnh soi xét. Rồi cậu lại nhìn vào lá thư một lần nữa, nhưng không đọc bằng chữ, mà mường tượng bằng hình ảnh.
Có mật mã gì trong này không ta? Sau khi kiểm tra thử thì Tenma nhận thấy không có gì như vậy cả. Lá thư chất chứa sự biết ơn và lời xin lỗi. Và trên hết, lá thư nhấn mạnh là sẽ không gây cho Tenma và mọi người bất kỳ rắc rối nào nữa. Đây hoàn toàn là một lời nhắn gửi một chiều, không hơn không kém.
Dù vậy, Tenma đọc thêm vài lần nữa.
Cậu kiểm tra đồng hồ. Nếu không mau về lớp thì… Cậu xé phong thư thành mảnh vụn rồi xả nước. Sau một lúc do dự, cậu gấp lá thư về hình dạng nhỏ nhất có thể. Rồi cậu lấy từ trong túi xách một tấm bùa hộ mệnh của đền thờ, nhét lá thư vào bên trong.
Xong xuôi, Tenma rời khỏi buồng, rửa tay sạch sẽ và trở về lớp học.
☆
Khu vực tổ chức Tân Xuân Hội chính là sân tập nằm bên dưới cơ sở trường học.[note77606]
Thông thường, nơi đây được dùng để thực hành Âm Dương Thuật cấp một, nhưng vì là nơi duy nhất đủ sức chứa toàn bộ học sinh, sân tập cũng thường được trưng dụng để tổ chức lễ nhập học và nhiều việc khác. Được thiết kế như một sân vận động, với khán đài bao bọc chung quanh và có kết giới ngăn cách. Vào ngày diễn ra Tân Xuân Hội, sẽ chỉ có học viên năm ba là xuống dưới sân, còn năm nhất, năm hai và các phóng viên sẽ quan sát từ trên khán đài. Và buổi lễ sẽ hoàn toàn được tổ chức bởi các học viên năm ba.
Vì lý do đó, Tenma và những người bạn được cho nghỉ tiết học cuối để tổng duyệt chương trình cho ngày mai.
“Sao mấy buổi lễ hay nghi thức lúc nào cũng chán phèo quá vậy?”
“Tớ hiểu cảm giác ấy, nhưng một Âm Dương Sư nói vậy liệu có hơi mâu thuẫn không?”
Quan sát các lễ nghi đã luôn là trách nhiệm của Âm Dương Sư từ xa xưa. Tenma cười khúc khích khi nói vậy.
Tân Xuân Hội được chia thành hai phần chính. Nửa đầu sẽ là bài phát biểu của hiệu trưởng, nửa sau là nghi thức trừ tà, khá tương tự với hoạt động của Bộ Âm Dương Sư.
Nhưng tất cả cũng chỉ là mang tính hình thức. Tân Xuân Hội được tổ chức với mục tiêu “xua tan những điều xấu của năm cũ và mong cầu một năm mới tốt lành”. Vậy nên nghi thức trừ tà chỉ mang tính hình thức hơn là thực nghiệm. Nhưng đối với một nghi lễ tâm linh, không chỉ hiệu quả đạt được, mà cả quá trình thực hiện cũng phải được chú trọng. Theo một góc nhìn nào đó vẫn là trách nhiệm thuộc về các Âm Dương Sư. Như Tenma đã nói, chủ trì các nghi lễ là công việc của một Âm Dương Sư.
Tuy nhiên, điểm nhấn thực sự nằm ở phần sau nghi thức trừ tà, khi mà học viên sẽ triệu hồi Thức thần để biểu diễn văn nghệ.
Không giống như nghi thức trừ tà, tiết mục văn nghệ không mang bất kỳ ý nghĩa ma thuật nào. Lúc được hiện hình, các Thức thần sẽ sở hữu dáng vẻ bắt mắt và cử động linh hoạt. Những người dù không phải là Âm Dương Sư cũng sẽ không khỏi tấm tắc ngợi khen tiết mục này. Nói cách khác, phần văn nghệ sẽ thể hiện cả về chất và lượng của trường cho mọi người. Buổi lễ thu hút rất nhiều phóng viên báo chí, và được đón nhận nồng nhiệt trên sóng truyền hình.
“Tất cả những việc này giống một buổi trình diễn hơn là một buổi lễ truyền thống.” Một học viên nói thế, và nó quả thật là vậy. Những hoạt động như trên sẽ cho thấy tín hiệu tích cực.
Học viên năm ba được chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ phụ trách nghi thức trừ tà, và một nhóm sẽ biểu diễn văn nghệ. Tenma thuộc nhóm văn nghệ.
Trước hết, lần lượt các thành viên trong nhóm sẽ triệu hồi Thức thần và điều khiển chúng. Sẽ có nhiều loại Thức thần, bao gồm Thức thần đơn giản hay nhân tạo mà mỗi học viên sở hữu. Đối với những Âm Dương Sư quan sát từ trên khán đài thì đây là tiết mục đáng mong chờ nhất.
Cao trào sẽ là điệu múa bế mạc Tân Xuân Hội. Tất cả học viên sẽ triệu hồi Thức thần nhân tạo và trình diễn tập thể.
Thức thần sử dụng lần này sẽ là mẫu phổ thông và cổ điển - “Mẫu M1: Toneri”[note77605] và “Mẫu M3: Ashura”[note77607]. Mẫu M1 ban đầu là mẫu nhỏ, còn M3 thì được tinh chỉnh và làm nhỏ lại. Tổng số lên đến khoảng năm mươi. Sân tập chật kín Thức thần tạo nên một khung cảnh đáng lưu tâm. Buổi trình diễn hứa hẹn sẽ mang đến làn gió mới cho cả những người không rành về ma thuật.
Mặc dù trên danh nghĩa là diễn tập theo nhóm, các học viên lại không cần làm gì nhiều. Trước khi vào việc, mọi động tác của các Thức thần đã được lập trình sẵn bằng ma thuật.
Ma thuật đó sẽ được vận hành bằng cả tập thể. Nhìn bên ngoài thì có vẻ là điều khiển cá nhân, nhưng trên thực tế thì các học viên chỉ cần liên tục bơm linh lực vào ma thuật là được. Thức thần nhân tạo sẽ theo đó tự động nhảy múa.
Mỗi học viên sẽ được phân cho hai Thức thần. Công việc này đối với học viên năm ba Trường Cao chuyên Âm Dương là chuyện muỗi.
Tuy nhiên,
“Ah, chờ chút đã! Mau dừng lại, Momoe! Em đang vận linh lực trễ nhịp với mọi người ấy. Lại từ đầu.”
“V-Vâng! Em xin lỗi…”
Học viên và Thức thần dừng lại theo lời giáo viên. Sự chú ý dồn vào Tenma; mặt cậu đỏ bừng lên.
Vì các Thức thần sở hữu chung một ma thuật, nên một khi được phát động thì không được để bị ngắt quãng. Đây là phần khó nhất của diễn tập theo nhóm.
Nhưng Tenma cũng đã mượt mà hơn ở lần tập thứ hai.
“Nào nào, tỉnh táo chút nữa đi chứ, Momoe-kun.”
“Cậu đó giờ không giỏi thực hành nhỉ.”
“X-Xin lỗi, tớ có hơi lơ đễnh chút……”
Tenma rời sân, liên tục tạ lỗi với những học viên đang trêu ghẹo cậu. Các bạn trong lớp tất nhiên đều biết cậu không tốt mảng thực hành, và bản tính hiền lành dễ gần của cậu cũng khá được lòng bạn bè. Dù trêu ghẹo nhau nhưng họ cười đùa rất vui.
Và cứ thế kết thúc một ngày học tập.
Một số học viên vẫn ở lại sân luyện tập thêm. Một số thì ở lại thư viện để học tập. Tất cả đều hướng đến chứng chỉ chuyên ngành hậu tốt nghiệp sắp tới.
Trường Cao chuyên Âm Dương không chỉ là một cơ sở giáo dục thông thường, mà nơi đây còn là trung tâm huấn luyện đào tạo các Âm Dương Sư chuyên nghiệp. Bất kể lựa chọn con đường gì đi chăng nữa, mọi người đều theo đuổi tấm bằng tốt nghiệp. Nhất là thời điểm năm ba, khi mà đó là trách nhiệm nặng nề với mỗi học viên.
“Momoe, hôm nay vẫn đi với tớ chứ?”
“Ah, chắc là tớ về nhà luôn.”
“Eh… Chẳng lẽ cậu còn dỗi chuyện ban nãy ư?”
“Đ-Đâu có…… Thôi thì đi với các cậu một đoạn cũng được.”
Nhóm bạn về cùng Tenma cũng không phải ai xa lạ. Trong lúc chuyện trò rôm rả như mọi ngày, cậu tính sẽ rẽ vào lớp học.
Chủ đề vẫn là tương lai sự nghiệp và chứng chỉ. Ai ai cũng có chút lo âu và kỳ vọng về con đường phía trước. Dù vậy, họ vẫn cười đùa vui vẻ và tâm sự với nhau.
Đây chính là cuộc sống thường nhật hiện tại của Tenma──với những người bạn ở Trường Cao chuyên Âm Dương.
Bỗng,
“──Ah.”
Có ai trông thấy gì đó, và cuộc trò chuyện liền bị ngắt quãng. Tất cả đều nhìn về cùng một hướng.
Có một học viên nữ đang bước tới từ hướng hành lang đối diện họ. Cô sở hữu mái tóc màu hạt dẻ được búi cao, cùng với ngoại hình xinh đẹp như một thần tượng. Ngoài ra, cô còn tỏa ra khí chất khác hẳn với các học viên khác.
Kurahashi Kyouko.
Cháu gái của cựu hiệu trưởng và là con gái của người đứng đầu gia tộc Kurahashi danh giá. Là học viên sở hữu cả ba yếu tố: thân thế, khả năng và sắc đẹp. Trong buổi tổng duyệt chương trình, Kyouko được phân vào nhóm múa. Cô đã điều khiển tài tình hai Thức thần mẫu Yaksha.
Cô từng là người bạn mà Tenma nói chuyện và cười đùa vui vẻ hằng ngày.
Tuy nhiên, hiện tại Kyouko lại khiến người khác phải giữ khoảng cách. Về cơ bản là cô quá nổi bật. Và từ sau những sự kiện trong quá khứ, mọi người lại càng do dự bắt chuyện với cô. Cô chắc cũng phần nào nhận thấy điều đấy, nhưng đành phải chấp nhận lấy nó.
Tenma và bạn bè lẳng lặng bước đi cứ như bị choáng ngợp bởi uy áp của Kyouko vậy.
Khi đến gần, Kyouko có nhận ra Tenma──nhưng cô không nói gì mà chỉ thoáng nhìn qua vậy thôi. Tenma vốn không quá chú ý tới Kyouko; cậu để tâm đến thứ nằm ở sau lưng cô ấy hơn.
Một thứ gì đó.
Mặc dù không hiện nguyên hình, nhưng vẫn có áp lực tỏa ra.
Một Thức thần.
Mặc dù khá cao cấp, nhưng nhìn chung là loại Thức thần cảm biến. Nó đã luôn bám chặt lấy Kyouko mỗi khi cô đi học ở trường. Gia tộc Kurahashi nói đó là hộ vệ phục vụ cho mục đích an ninh. Nhưng chắc chắn rất ít học viên tin vào điều đó.
Thức thần đó vừa đồng thời theo dõi nhất cử nhất động của Kyouko và ngầm cảnh báo với người chung quanh là cô đang bị theo dõi. Chính Thức thần này là nguyên do cô bị bạn bè xa lánh.
“…………”
Đã gần một năm cô sống trong cảnh như vậy, từ khi cô trở lại trường sau khi bỏ học khoảng vào năm hai. Tenma thầm cảm thán trước sự chóng vánh của thời gian.
“Wah, bạn Kyouko quả thực vẫn rất giỏi nhỉ……”
“Không chỉ giỏi không đâu…… Cậu ấy hoàn toàn vượt xa chúng ta…”
“Từ sau sự kiện đó, cậu ấy cũng trưởng thành không ít nhỉ…”
Khi đã đi đủ xa thì hội nhóm lại tiếp tục bàn tán. Người nói cuối cùng chợt nhận ra rồi nhìn sang Tenma với vẻ mặt bối rối.
Nhưng Tenma không phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu và nói “Ừm, quả đúng là vậy,” rồi tiếp tục bước đi. Câu chuyện cứ thế trôi đi, và không còn một Kyouko nào được nhắc đến nữa.
Sau khi trở về lại lớp học, Tenma chào tạm biệt mọi người rồi một mình rời khỏi trường.
☆
Cậu cho rằng mình chỉ đang cẩn trọng thái quá.
Dù vậy, Tenma vẫn sẽ đợi đến nửa đêm.
Tất nhiên, không chỉ vì cẩn trọng thôi đâu. Cậu đã luôn đau đầu vì một điều cho đến tận giờ phút chót. Cậu không biết điều gì sẽ xảy đến hay sẽ phản ứng thế nào. Tình hình hiện nay vượt quá khả năng của Tenma. Nếu cậu xử lý vụng về, hậu quả sẽ khôn lường.
Quan trọng hơn, cậu được yêu cầu là “không hành động”.
──Không……
Không phải như vậy. Tenma nhớ lại chuyện lúc trước. Khi từng người vạch ra kế hoạch tương lai thì Tenma được yêu cầu “chờ”. Tenma lực bất tòng tâm, thắc mắc chờ đợi là thế nào thì Amami chêm vào một câu.
Cứ làm bất cứ những gì cậu muốn.
Nghĩ, nghĩ, và nghĩ cho thật kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Những câu từ tưởng chừng khá hời hợt, nhưng Tenma hiểu rõ bản chất không phải như vậy. Phải là ngược lại mới đúng. Lúc đấy Amami đã trao gửi niềm tin nhất định vào Tenma và mọi người. Ông ấy bảo mình tự quyết, dù có là tình huống sẽ liên can đến tất cả. Chỉ khi ấy mới được gọi là “Âm Dương Sư độc lập”.
Vì lẽ đó…… cậu đã suy nghĩ thấu đáo.
Điều mình nên làm nhất lúc này là không để bản thân trở nên “nổi bật”. Nhưng kể cả là vậy, có một thứ mình không thể làm ngơ. Thầm nghĩ trong lòng, Tenma nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay. Cậu đang muốn nói về lá thư cậu cất bên trong.
Người viết lá thư này chắc chỉ cần mình nhận được là quá đủ rồi. Đối phương truyền đạt lòng biết ơn, sự hối lỗi và rồi lựa chọn rút lui. Người ấy chắc tự nhắc nhở bản thân rằng như vậy là đủ. Người ấy chỉ kết bằng “Tớ vẫn ổn” và không còn gì thêm nữa.
Một người thực sự “ổn” sẽ không bao giờ viết như vậy cả.
Dù vậy, mình vẫn tôn trọng “quan điểm” của đối phương. Nhưng nói như vậy tức nghĩa là mình cũng có “quan điểm” riêng.
Lá thư này cần một lời hồi đáp.
Lời hồi đáp từ Tenma và mọi người.
“…………”
Tenma hiện đang ở trong phòng của mình. Trong căn phòng tối, cậu ngồi trên ghế bên cạnh bàn học của mình. Đã một tiếng trôi qua kể từ khi cậu nhắm chặt mắt và “thấu cảm” sự hiện diện nào đó.
Cậu có cảm giác này vào khoảng hai tháng sau sự kiện mùa hè năm đó. Từ một phòng trọ cách đó không quá xa. Có người đã đến ở ngay sau sự kiện đó. Sở dĩ Tenma có thể phát hiện ra là vì đối phương đã buông lỏng cảnh giác và làm gián đoạn thuật ẩn mình.
Vào mùa hè năm trước, Tenma bị Cục Điều tra ma thuật tra hỏi. Nhưng cậu nhanh chóng trở về với cuộc sống thường nhật. Cậu biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy──cho đến khi cảm nhận được linh lực ở gần nhà cậu, Tenma thực sự bị sốc. Sự thật là cậu đang bị theo dõi. Nếu không có sự đề phòng về mặt tâm lý thì có khi cậu đã hoảng lên.
Tenma từ đó thận trọng với Thức thần được đặt ở đó hơn.
Sáng nay, cậu đã nhận một bức thư ở nơi công cộng. Nếu bị phát giác thì đêm nay quy trình giám sát sẽ có thay đổi. Đó là lý do cậu phải thức chờ đến nửa đêm để xem xét tình hình.
Tuy nhiên, Tenma xác nhận rằng quy trình giám sát vẫn như mọi ngày.
──Được rồi.
Tenma chầm chậm mở mắt.
Cậu đã sẵn sàng. Về mặt tâm lý. Cậu đứng dậy khỏi ghế, mặc vào chiếc áo lạnh trong khi căn phòng vẫn tối om om; cậu cầm lên túi xách và túi bùa lệnh. Cậu cầm lên một lá bùa đơn giản nằm trên mặt bàn.
“Order!”
Tenma vừa tạo một Thức thần đơn giản có vóc dáng tương đồng với cậu. Mặc dù vẫn còn hơi thô, Thức thần ở phòng trọ kia sẽ không thể nhận diện chi tiết tới vậy. Chỉ cần Thức thần đơn giản này có dòng chảy linh lực giống với của cậu là được.
Theo kinh nghiệm từ quá khứ, cậu biết rằng Thức thần kia không quan sát bên trong nhà cậu, mà là khu vực chung quanh ấy. Điều này cũng đúng thôi──mục tiêu của chúng vốn không phải là mình, mà là “những người có khả năng tiếp cận mình”. Vậy nên Thức thần đơn giản này chỉ là để đề phòng.
Tenma bước khỏi phòng và tiến ra hành lang.
Nhà cậu là kiểu nhà một trệt, có hơi hướng cổ kính. Đèn hành lang đã tắt, cả không gian như chìm trong sự tĩnh mịch. Giờ này có thể ông bà cậu đã vào giấc ngủ. Cậu rón rén bước đi hết dãy hành lang trong bóng tối. Đôi mắt cậu đã phần nào quen thuộc với ánh sáng nghèo nàn như vậy.
Trước tiên, Tenma sẽ bước ra cổng để lấy giày. Sau đó cậu sẽ tiến ra khu vực nhà bếp. Nhà cậu có hàng rào xung quanh, và còn có một cửa sau nữa. Cậu định dùng cửa hậu để tiến ra khu vực bãi đất trống.
Cậu đứng trong nhà bếp, đôi giày nằm gọn ngay trước cửa hậu. Hít một hơi thật sâu, Tenma thi triển thuật ẩn mình.
Bỗng đèn điện trong nhà bếp bật lên.
Cơ thể cậu tự chuyển động trước cả dòng suy nghĩ──thành quả của một năm rưỡi rèn luyện trong bí mật. Cậu hoàn tất ẩn thân trong tích tắc, cô đọng linh khí chung quanh thành linh lực. Đồng thời, cậu xoay người lại và rút bùa lệnh từ trong túi giắt bên hông. Đó là chuỗi thao tác liền mạch và hoàn thiện. Người vừa mở đèn lên cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Nhưng Tenma lại không kích hoạt bùa lệnh.
“──Ông ngoại?!”
Người đang đứng ở lối vào nhà bếp lại chính là ông của Tenma. Cậu lấy làm bất ngờ, vội vàng cất giấu bùa lệnh ra sau lưng.
“L-Là ông ngoại sao? Ô-Ông vẫn chưa ngủ ạ?”
Nở một nụ cười gượng, Tenma hỏi thăm ông mình.
Người ông có hơi bất ngờ lúc đầu, nhưng rồi lại trở về với dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày. Ông nhìn chằm chằm đứa cháu của mình ít lâu.
Ông cất tiếng,
“……Câu đó ta hỏi mới phải. Con làm gì vào đêm hôm vậy hả?”
Một câu hỏi hợp tình hợp lý. Dù có hơi hoang mang, Tenma nhanh chóng bao biện “Con đang định đi đến cửa hàng tiện lợi……”
“C-Con đang học thì thấy hơi đói…… và cũng tính làm gì đó giải khuây tí. Nên con định đi dạo một vòng cho mát ấy ạ…”
Nhiêu đó vẫn chưa đủ để lý giải vì sao cậu lại đi bằng cửa sau và không chịu bật đèn lên. Tenma đang cực kỳ căng thẳng, và bộ óc mới vừa nãy hạ quyết tâm và cực kỳ bình tĩnh nay cũng chưa tìm ra giải pháp cho tình huống này. Tim cậu từng chút một đập nhanh hơn.
Người ông nhìn đứa cháu trong im lặng.
Rồi vẫn giọng điệu nghiêm nghị ấy,
“……Hãy giữ cẩn thận. Không được đi khuya quá đâu đấy.”
Nói xong, ông tắt đèn và vào lại trong nhà. Tenma sững sờ tại chỗ.
──Um……
Khá đáng thương khi mà bản thân cậu trông thì có vẻ rất là cẩn trọng và chu toàn, lại hóa ra thật vụng về và non nớt. Đành vậy, “khả năng” của cậu cũng chỉ có thế tới đấy. Dù là thế, cậu vẫn rất mừng khi ông không hỏi cung cậu. Cậu đã được cứu một bàn trông thấy.
──Sợ thật. Cũng may là……
Tenma hít vào một hơi thật sâu. Sau khi đã bình tâm hơn, cậu kiểm tra thời gian.
Vẫn còn nhiều thời gian. Tenma lại kích hoạt thuật ẩn mình tiến ra bãi đất trống bằng cửa sau.
☆
Quay trở lại phòng ngủ với bộ futon trải trên nền đất, ông nhẹ nhàng kéo cửa lại.
“……Tenma hả con?”
Có tiếng ai cất lời hỏi.
Ông của Tenma nhìn vào trong khoảng tối chỗ vợ ông đang nằm. Bà sột soạt ngồi dậy.
“Thằng bé đi rồi hả ông?”
“Nhìn cách thức của nó thì có vẻ thằng bé sẽ về vào lúc rạng sáng.”
Người vợ thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy. Ông cũng cảm thấy điều tương tự. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, đến cuối ông lại chẳng thể đưa ra quyết định. Ông nên để Tenma đi, hay ngăn cản cậu? Ông mừng vì không phải trả lời câu hỏi hóc búa trên.
“……Thú thật tôi cũng bất ngờ. Tôi biết rõ thằng bé ở đó, nhưng khi Tenma kích hoạt ẩn thân, nó gần như mất hút trước mắt tôi. Tôi đã cố bật đèn nhanh nhất có thể, vậy mà vẫn chưa thể thấy thằng bé ngay…”
Dù đã về hưu, ông vẫn là một Âm Dương Sư tài năng. Vậy mà thuật ẩn thân của đứa cháu trai vẫn khiến ông phải đánh giá cao.
Chưa kể, cậu còn có thể dùng phép khác trong khi vẫn duy trì ẩn thân. Tất cả chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn. Đó là một kĩ thuật rất khó. Vậy mà Tenma làm rất mượt mà - kể cả sau khi vừa bị bất ngờ bởi ánh đèn.
Ông biết là người cháu đã luôn bí mật tập luyện và trui rèn khả năng. Ông có hay tin kĩ năng thực hành của Tenma không được tốt, nhưng ông biết đấy chỉ là bề nổi của tảng băng. Và sự tiến bộ của cậu đã vượt xa kỳ vọng mơ hồ trong lòng ông.
Sự trưởng thành của bậc hậu bối khiến ông rất an lòng.
Nhưng cũng đồng thời dấy lên sự âu lo.
Duy trì ẩn thân và sử dụng các phép khác──tuy đó là kĩ thuật nâng cao, nhưng đối với nhiều Âm Dương Sư, điều đấy không cần thiết. Nếu muốn đạt đến trình độ “chuyên nghiệp”, thằng bé không cần bỏ công ra luyện tập điều như vậy. Vì kĩ thuật ấy chỉ dùng trong một “trận đấu”.
Mình nên ngăn cản thằng bé? Hay cứ để vậy?
Hoặc thậm chí có nghĩ cũng sẽ chẳng đi đến đâu? Câu hỏi không lời giải ấy đã luôn khiến ông trăn trở.
“…Có lẽ đến một lúc nào đó, đứa trẻ ấy cũng sẽ phải rời đi ông nhỉ…”
Người vợ nói thầm trong miệng.
Giọng nói trong bóng tối truyền tải một thứ cảm xúc rất chân thật. Không phải sự thù hằn hay xua đuổi gì cả. Mà chỉ có chút đượm buồn và niềm thương yêu của tình thân.
Vẻ mặt nghiêm nghị của người chồng cuối cùng cũng có một nụ cười,
“Dù bất kể ra sao, ta sẽ không để phạm sai lầm một lần nữa.”
Ông lặng lẽ tuyên thệ với lòng mình, cũng như với linh hồn đã từng rời bỏ ngôi nhà này.
Căn phòng vẫn tối mịt nên ông không thể thấy mặt vợ mình. Nhưng ông biết rõ người vợ già của mình đang mỉm cười và khẽ gật đầu tán thành.
______________
Những dòng đầu vol 11 chính là lá thư mà Natsume gửi Tenma đó mọi người. Nhưng vì Tenma chưa rõ danh tính nên tôi sẽ spam "Đối phương", "Người ấy" nha.


0 Bình luận