Tokyo Ravens
Kouhei Azano Sumihei
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

☆ TOKYO RAVENS 11 ─ change:unchange ☆

Chương 1: Quá khứ và Hiện tại - Phần 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,438 từ - Cập nhật:

Xin hãy thứ lỗi cho tớ vì lá thư đường đột này.

Hơn nữa, tớ cũng xin lỗi vì đã không thư từ gì cho cậu suốt thời gian qua.

Trong sự hoài niệm tớ đã không khỏi rơi lệ.

Đã rất lâu kể từ lần cuối hai ta gặp nhau.

Tớ xin lỗi. Và cũng cảm ơn cậu.

Tớ vẫn ổn.

Phần 1

Tiếng ve kêu vang vọng phía bên kia miền ký ức của một giấc ngủ sâu.

Trong cơn chiêm bao ấm áp và mơ mộng, cô như được trở về với thời thơ bé.

Tại một gia trang trên vùng núi nọ, bao bọc bởi những cánh rừng bạt ngàn. Khi hè đến cũng là lúc ve sầu cất tiếng kêu không ngừng nghỉ. Vào những ngày oi bức thì họ thường mở rộng đôi bên cửa kéo để đón vào hương đồng gió nội, và cả thế giới lúc ấy như tràn ngập tiếng ve kêu.

Với cô gái nhỏ thì đó là cách cô nhìn nhận thế giới. Không khí. Ánh sáng. Thời gian. Và còn cả linh khí. Âm thanh của loài ve chỉ là một phần hiển nhiên trong cái thế giới của cô.

Gia trang cổ kính và rộng rãi, nhưng lại vắng bóng con người.

Mái hiên bằng gỗ được chiếu rọi bởi cái nắng trưa hè, và hương thơm của cây xanh thoang thoảng theo gió trong không gian. Trái ngược với thời tiết oi ả ở ngoài, sàn nhà gỗ cho cảm giác man mát như thể nhiệt lượng bị nó hấp thụ vậy. Lần theo cảm giác ấy, cô khẽ đặt mình xuống sàn nhà. Và cứ vậy, cô vô tư tận hưởng tiếng ve kêu tựa thanh âm sóng biển vỗ nhè nhẹ.

Âm thanh và ánh sáng, linh khí và thời gian──tất cả như hòa làm một. Cô thả hồn chìm đắm vào thế giới ấy. 

Một cô bé yếu ớt chưa thực sự hiểu được ranh giới giữa cô và thế giới. Vì lẽ này mà đôi lúc cô lạc lối và như thể hòa tan vào thế giới.

Ở giai đoạn này, con người thông thường sẽ hành động theo cảm giác. Loại hình lý trí này giống như một quả trứng không có vỏ vậy──đã một phần tụ hình, nhưng yếu đuối và không ổn định. Hơn nữa, việc một người có thể “nhìn thấy” linh khí thì cảm giác sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa. Như một con bướm bị ngọn gió thổi bay đi, cảm nhận của cô dần dần vượt qua các thế giới.

Bản ngã tan biến và hòa làm một với thế giới. Bản ngã cũng tan biến và hòa làm một với âm thanh, ánh sáng, thời gian và linh khí.

Linh hồn cô từng chút trôi dạt đến bờ bên kia.

Nhằm ngăn chặn điều như thế, con người thường yểm lên nhau “chú ngôn” vào khoảnh khắc họ vừa chào đời.

“Natsume.”

Một cái tên.

Nghe thấy ai gọi tên mình, cô vội vàng thức giấc. Bản ngã sắp tan biến vào thế giới trở về lại cơ thể cô.

“Natsume.”

Âm thanh thật dịu dàng và trầm lắng. Và chất chứa trong giọng nói ấy là sự thân thương chỉ dành riêng cho cô. Được ban cho một cái tên, và được gọi tên với cảm xúc như thế──chỉ khi ấy cô mới thực sự có lại bản ngã. Cùng lúc đó, hình ảnh thơ bé phai dần trong tâm tưởng cô, và cô dần có lại ý thức trong sự mơ màng.

Tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, cô từ từ mở mắt.

“……Natsume?”

Tsuchimikado Natsume từ từ mở mắt sau khi bị đánh thức bởi giọng nói.

Tầm nhìn chưa hoàn toàn trở lại, cô nhận ra ánh mắt đang nhìn cô. Đó là chủ nhân của giọng nói.

Một giọng nói hiền dịu. Và ánh mắt không lay chuyển.

“……Harutora-kun…”

Cô thì thầm tên cậu, nhưng ngay sau đó liền nhận ra người ấy không phải là Harutora. Tâm trí cô đột nhiên trở nên rõ ràng. Natsume tròn xoe mắt và khẽ lay người bên dưới chiếc chăn.

“Ch-Cha……!?”

Ngồi trên chiếc ghế cạnh bên giường là một người đàn ông trong trang phục truyền thống của Nhật Bản. Ông sở hữu cặp kính bằng kim loại giúp cho ông trông thật uyên bác, và đồng thời cũng thật bí ẩn.

Đó là cha của Natsume - Tsuchimikado Yasuzumi. Ông là người đứng đầu gia tộc Tsuchimikado hiện tại.

Natsume vội vã ngồi dậy, nhưng dường như cô đã không còn sức.

Yasuzumi điềm tĩnh nói,

“Đừng di chuyển vội. Con vẫn chưa ổn định lắm đâu. Cả về cơ thể và thần trí.”

Giọng nói ông từ tốn, chậm rãi và không quá lạnh lùng.

Hay đúng hơn, là không có vẻ gì là lạnh lùng trên biểu cảm của Yasuzumi. Nếu phải nói thì trông ông thường khá là mệt mỏi. Dù vậy, tác phong ông vẫn thật chỉn chu, và ẩn giấu sau cặp kính ấy là đôi mắt chất chứa những suy nghĩ.

“………”

Natsume vẫn nằm trên giường, giương mắt nhìn Yasuzumi.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mình đang ở đâu? Căn phòng này thật lạ lẫm. Chiếc giường, bộ futon──mình không biết gì cả.

……Không.

Mình biết một điều. Đúng vậy. Chỉ vừa mới đây thôi, Harutora đã ở đây──có thể là khu vực cha đang ngồi. 

Mắt trái cậu ấy được che bởi một lớp vải. Cậu rất dịu dàng. Cậu ấy đã nắm lấy tay mình.

Và còn cả về “Hokuto”.

Rằng Natsume đã tiết lộ bản thân là Hokuto. Rồi cô tỏ bày tâm tư của mình cho Harutora. Và Harutora đã mỉm cười với cô──

──Là một giấc mơ ư?

Không thể nào. Cũng chính tại căn phòng này. Natsume rõ ràng nhớ rất rõ cảm giác tay trong tay và môi kề môi. 

Rồi,

“……Cha. Harutora cậu ấy đâu rồi……?”

Biểu cảm Yasuzumi dao động trước câu hỏi của Natsume. Tuy vậy, ông trả lời một cách điềm tĩnh để không kích động Natsume.

“Thằng bé gửi lại con cho nhà chúng ta rồi rời đi.”

“……Sao chứ?”

“Chỉ vừa mới đây một Thức thần xuất hiện trong khi chúng ta đang tìm kiếm con. Thức thần nhanh chóng biến thành một mảnh giấy, nhưng có đi kèm một phong thư. Đó là của Harutora. Thằng bé giải thích tình hình và vị trí hiện nay của nó. Và nó đã nhờ ta chăm sóc cho con.”

Natsume tròn xoe mắt trước câu trả lời của Yasuzumi. Rồi trong đầu cô ngân lên những lời sau cuối của Harutora trước lúc rời đi,

── Anh xin lỗi, Natsume. Một ngày nào đó…… anh nhất định sẽ trở về bên em.

Cô nhớ ra rồi. Rằng Harutora đã nói lời tạm biệt cô.

Nhưng──

“C-Cậu ấy rời đi? Ý cha là sao? Cậu ấy đi đâu chứ? Tại sao… Tại sao Harutora lại rời bỏ con──!?”

Sự bồn chồn không thể lý giải bóp nghẹt trái tim cô. Ý thức cô phai nhạt dần. Harutora đã ra đi rồi ư? Tại sao? Không──rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lúc đấy mình lại nằm trên giường, còn mắt trái của Harutora lại bị che đi? Trong không gian lạ lẫm ấy chỉ có hai đứa──rốt cuộc chuỗi sự kiện gì đã dẫn đến tình huống ấy?

── Hãy bay đi, Áo choàng Quạ. Trở về với chủ nhân của ngươi.❞ [note76351]

“………A.”

Cô nhớ ra rồi. Hơi thở cô như ngưng lại ở cuống họng, toàn thân cô cứng đờ.

Trong tích tắc, chuỗi ký ức liên kết với nhau, phản chiếu lại trong tâm trí Natsume.

Có một cô gái tóc đỏ cầm chiếc lồng chim. Là một Thức thần quạ ba chân. Những sợi lông vũ đen huyền và những hạt sáng vàng kim lấp lánh[note76352]. Harutora bị chi phối và nổi cơn cuồng loạn[note76353]. Mình đã cưỡi Yukikaze[note76354] đuổi theo cậu ấy lên bầu trời.

Mùi hương thoang thoảng của thuốc súng, và pháo hoa tô điểm cho bầu trời đêm lần đó. Ngọn gió thổi mái tóc cô tung bay, xua tan đi cái nóng của mùa hè. Cô nhớ rõ động tác của chú ngựa Yukikaze mà cô cưỡi. Và cả nhịp tim liên hồi, cùng màn truy đuổi kịch tính.

Và cô cũng nhớ quyết định mà bản thân đã đưa ra lúc đấy.

Cơn đau nơi lồng ngực dần vượt ra khỏi giới hạn con người, và cảm giác đau cũng phai dần. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể mình, từng chút đưa ý thức về miền vô định. Cô thấy mình như rơi vào cõi hư vô──mất kết nối và đơn độc. Chỉ có Harutora ôm chặt mình vào lòng, hòng níu giữ mình ở lại trần thế[note76349]. Lúc đấy cô muốn nói gì đó. Natsume dùng chút sức lực cuối cùng, nói ra điều cô muốn nói.

“Em……” [note76355]

Rồi cô chết.

Chắc chắn là vậy.

Nhưng sao mình vẫn còn sống? Liệu điều này có liên quan đến sự ra đi của Harutora? Cậu ấy gửi mình lại cho cha──không, sao cha lại có mặt tại nơi này? Mình không biết. Mình không hiểu. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sau khi mình ngăn được sự chi phối của Áo choàng Quạ lên Harutora, đã có chuyện gì xảy ra sau đó──

“Natsume.”

Yasuzumi lên tiếng. Ngay lập tức, dòng chảy suy nghĩ của Natsume liền quay trở về với thực tại.

“Mọi chuyện ổn rồi. Hãy mau bình tâm lại.”

Đó không phải là chất giọng hà khắc hay là ra lệnh.

Nhưng nghe lại rất chắc. Cứ như là lời nói có chứa linh lực vậy.

“Trước hết, căn phòng con đang ở hiện tại là khách sạn tư tại Tokyo. Takahiro và Chizuru cũng có ở đây──họ vừa mới ra bên ngoài rồi.”

“……Chú và dì luôn ạ?”

Natsume nói với giọng yếu ớt. Yasuzumi khẽ gật đầu, đáp,

“Natsume. Ngay cả chúng ta cũng chưa nắm rõ tình hình hiện nay. Sự thật là, những gì ta biết chỉ là một phần rất nhỏ. Nhưng ta sẽ giải thích cho con──sau khi đã xâu chuỗi các sự việc với nhau trong lúc con bất tỉnh. Đây sẽ là những gì ngoài sức tưởng tượng của con.”

“………”

“Nhưng như ta đã nói lúc nãy──con đã an toàn rồi. Vậy nên ta muốn con bình tĩnh và chú tâm lắng nghe những gì ta sắp nói tới đây.”

Yasuzumi nói trong khi nhìn thẳng vào mắt cô.

Ông đang không phải bảo vệ cô, hay là trấn an cô. Mà là đang cung cấp cho Natsume lời chỉ dẫn cần thiết trong lúc này, đồng thời giúp đỡ cô hồi phục. Không phải trực tiếp bằng vũ lực, mà là gián tiếp bằng lời nói.

Natsume yên lặng nhìn Yasuzumi.

Đã bao lâu rồi mình mới nói chuyện trực tiếp với cha như thế này? Nghĩ kỹ lại thì giọng ông ấy đã thấm thoát tuổi già. Và cả khuôn mặt cũng tương tự. Cha mà mình nhớ trẻ hơn nhiều. Hay nói cách khác, đã từ rất lâu rồi Natsume không nhìn mặt cha cô.

Ánh mắt của Yasuzumi luôn dõi theo Natsume. Và điều đó cũng không ít lần khiến cô trăn trở. Nói trắng ra thì không chỉ có ánh mắt──cô còn không thích cả sự có mặt của ông. Không phải vì cô ghét bỏ gì cha mình, mà là vì cô không biết phải đối mặt với ông ấy ra sao. Ngay cả bây giờ thì điều đó vẫn không thay đổi.

Nhưng khi Natsume càng nhìn Yasuzumi thì cô nhận thấy một điều.

Khu vực quanh đôi mắt ông. Có thể hơi khó nhìn, nhưng bên dưới cặp mắt kính──ông trông giống một ai đó.

Khi ngẫm nghĩ được một lúc thì trong đầu cô dần hiện ra hình ảnh con người ấy.

……Harutora-kun…

Đúng rồi. Lần trước gặp được Harutora. Mặc dù một mắt cậu bị che đi thì mình vẫn nhận ra gương mặt ấy.

Họ giống nhau thật…

Nhưng tất nhiên là thế. Bởi lẽ──

── Harutora. Cậu vốn dĩ là đứa con của Tông gia tộc Tsuchimikado. Cậu chính là con trai ruột của Tsuchimikado Yasuzumi.❞ [note76350]

“………”

Cô đột nhiên quay mặt đi. “Natsume?” Yasuzumi lấy làm lạ. Nhưng cô không trả lời được.

Chính lần đó Takiko Souma đã nói thế. Rằng Harutora chính là tái sinh của Tsuchimikado Yakou, và mình chỉ là “người thay thế” do cha sắp đặt. Và sự thật là Áo choàng Quạ đã lựa chọn Harutora. Mọi thứ đều là sự thật.

Harutora và cha──hai cha con có cùng huyết thống. Là Tông gia của tộc Tsuchimikado.

Thế thì…… mình là gì?

“………”

Cô không thể hỏi. Mặc cho người biết rõ câu trả lời ở ngay trước mặt cô, cô vẫn không thể nói thành lời. Natsume giữ im lặng, bất động trên giường.

Sự im lặng diễn ra không hề ngắn. Cô khẽ run lên, cảm giác như sự im lặng này là lời buộc tội cô.

Yasuzumi từng khuyên cô hãy “chấp nhận”. Nhưng…

Sự im lặng vẫn tiếp diễn. Natsume cảm giác như sẽ kéo dài vô tận.

Nhưng rồi──

“Ta──”

Yasuzumi chủ động phá tan bầu không khí gượng gạo. Natsume ngước nhìn lên ông.

“…Có rất nhiều thứ phải giãi bày với con.”

Biểu cảm của ông khá điềm đạm. Không buồn, không vui và cũng chẳng giận. Đúng vậy, cảm xúc của ông vẫn thật khó để người khác đọc vị. Đó là lý do cô luôn cảm thấy không thoải mái ở bên ông.

Nhưng giờ đây, chính sự bất biến ấy lại đang từng chút xoa dịu sự dồn nén trong trái tim cô.

“Không có gì phải vội cả. Ta cần con bình tâm…… và lắng nghe những gì ta nói.”

Natsume vẫn chưa thể mở miệng nói──nhưng lần này cô sẽ không trốn chạy nữa.

Căn phòng lại chìm vào im lặng, và chỉ có hai cha con họ.

Sau một lúc, Natsume khẽ gật đầu.

Bên ngoài ô cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Thanh âm náo động của loài ve như nhắc nhở cô về một mùa hè của quá khứ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận