• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04 : Trải nghiệm học lớp khóa dưới và trận chiến sinh tử

Chương 104: Hỏa Điệp

4 Bình luận - Độ dài: 1,669 từ - Cập nhật:

[Lần đầu nghe về cái tên này là lúc nào ấy nhỉ? Hình như… trước khi mình nhập học thì phải.]

Bằng cách nào đó, cậu đã nghe nhiều lời đồn — một phần vì cậu không quá tích cực thu thập thông tin, một phần vì cậu không muốn gặp đực rựa nên không để tâm lắm.

Dù vậy, cậu vẫn biết rằng đó là một Hỏa Ma Thuật Sư cực kỳ mạnh đến mức nhận được sự quan tâm từ cả ba đại diện, và nếu là Ma Thuật Sư ưu tú thì Kunon sẽ quan tâm. Cơ mà... Cuồng Viêm Vương Tử thì vẫn là Vương Tử, mà người này không phải nữ.

Cho nên cậu chỉ nghĩ "nếu vô tình gặp được người này thì cũng không tệ."

“---Em biết đến tên ta à? … Cũng đúng, ta đã trở nên nổi tiếng, dù đó không phải là thứ ta nhắm đến bao giờ.”

Nổi tiếng thì vẫn là nổi tiếng, sức ảnh hưởng của nó khiến một người còn không quan tâm đến tin tức cũng biết đến. Cơ mà có vẻ nhân vật chính trong câu chuyện lại không để tâm lắm thì phải.

“Ngồi xuống đi Kunon, em cứ ăn trưa ở đây một cách tự nhiên.”

Kunon trong một chốc không biết nên làm gì, đã lựa chọn ngồi xuống. Cậu không biết vị Cuồng Viêm Vương Tử này vì lý do gì mà gọi cậu đến đây, nhưng cậu có hứng thú. Với lại, người mời cậu đến đây — Iruhi — vẫn còn ở đây, nên cũng coi như có lý do để ở lại.

Chính cậu là người đã đồng ý lời mời của phái nữ, dù cho nó có bị biến tướng thành Mỹ Nhân Kế đi nữa thì cậu cũng không có lý do gì để bỏ về khi mà Iruhi vẫn còn ở đây.

“Vậy em xin phép làm phiền ạ.”

“À, Garth, đi pha hồng trà cho em ấy được không?”

Căn phòng riêng tuy đơn sơ nhưng vẫn có một căn bếp nhỏ. Dường như mọi người không chỉ pha hồng trà mà còn nấu mấy món ăn đơn giản nữa. Sau khi nghe được mệnh lệnh, người thanh niên to con ngồi bên phải Jioerion đứng lên.

“À, tiện tay pha luôn trà sữa không có sữa giùm nhé.”

“Ok, trà sữa không có… Hồng trà à.”

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của cậu ta có một vẻ khó nói nên lời, rồi bắt đầu pha trà. Còn Kunon thì ngồi xuống cái bàn của cả nhóm rồi mở ra tờ giấy bọc miếng sandwich một cách “tự nhiên như ở nhà”. Miếng thịt hun khói mới ra lò vẫn còn ấm áp, khiến miếng cheese tan chảy — quả nhiên đồ ăn mới được nấu chính là lúc mà nó nhìn mlem nhất.

“Thế, anh gọi em đến vì chuyện gì ạ?”

“Ta chỉ đơn giản là có hứng thú với em thôi.”

‘Hứng thú đơn thuần’.

“Lời đồn về em khá thú vị nên ta rất muốn trò chuyện với em, chỉ thế thôi.”

‘Thú vị’.

[Hiểu rồi.] – Kunon gật đầu.

“Không liên quan đến chuyện ngày hôm qua ạ?”

“Ý em là chuyện em đấu với giáo viên ấy à? Ta cũng khá hứng thú với chuyện đó, cơ mà ta đã để ý em từ trước nữa cơ. Vì ta cũng hay nghe em lui tới nhà ăn nên ta biết chắc rằng một lúc nào đó cả hai ta sẽ có cơ hội trò chuyện… nên ta đã đợi mãi ở đây.”

“Vậy theo ý anh thì lần gặp gỡ này là ngẫu nhiên ạ?”

“Ừm, cho đến giờ thì chúng ta chỉ toàn lướt qua nhau thôi, thường thì là do ta quá bận rộn nên lỡ mất việc gặp em.

Nhưng mà hôm nay có vẻ cả hai ta đều thuận lợi gặp được nhau, đây chính là kết quả cho công sức của ta.”

[Hóa ra mình bị chú ý từ lâu rồi à?]

Từ sáng cậu đã được rất nhiều bạn nữ ghé tới chơi vì chuyện ngày hôm qua. Với một ngày bận rộn như vậy, lịch trình của cậu lại trùng với Jioerion. Bởi vì hôm nay là một ngày khác thường nên mới gặp được nhau.

Vừa uống cốc trà sữa không có sữa, Kunon ráng ăn nốt miếng sandwich. Phía đối diện, Jioerion và những người hầu cận đang nói một vài câu chuyện lác đác. Tất cả bọn họ đều là người Đế Quốc và đều thuộc lớp nhị cấp.

Cứ tưởng ai nấy đều là Hỏa Ma Thuật Sư, nhưng hóa ra không phải. Chỉ có Jioerion và Iruhi là Hỏa mà thôi. Mà, phải công nhận là mối quan hệ bạn bè giữa bọn họ thật tốt.

---Kunon đã nghe được từ thầy Surf hôm bữa, về nguyên nhân khiến lớp nhị cấp loạn bấy nhầy. Cậu nghe nói những người trước mắt này chính là nguyên nhân của mọi chuyện, nhưng sau khi trò chuyện thì ấn tượng để lại cho cậu chính là “không tệ”.

[Azel của lớp nhị cấp năm nhất, hay Cuồng Viêm Vương Tử cũng được, rốt cuộc sự thật là gì?] – Khi để một góc trong tâm trí suy nghĩ về điều đó, chủ đề câu chuyện đột nhiên chuyển hướng về phía danh hiệu “Cuồng Viêm Vương Tử”.

Tất nhiên, khuôn mặt nghiêm nghị của Jioerion ngay lập tức hiện lên vẻ không thích.

“Kunon, ta không biết em đã nghe lời đồn quái quỷ nào về ta, nhưng ta chưa bao giờ lôi tên gia đình hay thân phận ra khoe khoang ở trường cả. Ta cũng chưa bao giờ chứng minh mình là một hoàng tử đế quốc, ta chỉ cố sống ở đây như một học sinh thôi.

---Không biết từ lúc nào mà ta bị gọi với cái danh xưng ‘Cuồng Viêm Vương Tử’, rồi mọi người xung quanh hùa nhau phát tán tin tức khi hiểu nhầm thân phận của ta bị lộ, thế là giờ thì ai cũng biết đến ta.”

Kunon hiện đang chỉnh lại đống thông tin mình nhận được.

“Ngay từ đầu anh chỉ muốn giấu thân phận và làm một học sinh ở đây thôi, đúng không ạ?”

“Ừ, đâu phải riêng mỗi ta đặc biệt, đúng chứ?

Có rất nhiều hậu duệ Vương Hầu Tướng Lĩnh giấu diếm thân phận đấy thôi. Ngay cả em cũng không khoe khoang tên của gia tộc mình, đúng chứ? Vậy thì em cũng là kiểu quý tộc giấu thân phận thôi, mọi người đều giống nhau cả.”

Quả thật, có rất ít người xưng danh gia tộc mình ở trường học. Kunon cũng không quan tâm đến việc phân chia giai cấp nên cũng chẳng buồn xưng danh làm gì. “Không mang quyền lực hay chuyện quốc gia vào trường ma thuật” vẫn luôn là một luật ngầm.

“Jio-sama thì giấu bằng niềm tin à?”

“Đúng vậy.”

Khi người đàn ông cao lớn tên là Cachetta nói, Iruhi cũng phụ họa theo.

“Nói cái gì đó?”

“Cái khuôn mặt nghiêm túc cộng thêm ma thuật của ngài thì lại chẳng tạo ra ‘Cuồng Viêm Vương Tử’ hay sao?”

‘Cuồng Viêm Vương Tử’ — tuy không biết ai đã là người đầu tiên gọi cái tên này, nhưng nó lúc đầu chỉ là một cái tên đơn giản thôi. Dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy, bầu không khí ấy… Và rồi cả ma thuật. Vì mọi mặt quá ưu tú nên mọi người bắt đầu thêm ‘Vương Tử’ vào. Và bằng cách nào đó, cậu ta thực sự là một vị hoàng tử hàng thật giá thật.

“Khi ba điều phi thường được tập trung lại với nhau thì có một chút nghi ngờ là đương nhiên thôi ạ. Những điều liên quan đến Jio-sama, dù không ai nói thì sự thật đó vẫn được khuếch tán thôi.”

“Ngược lại thì ngài thật ngây thơ khi nghĩ mình có thể che giấu được đấy ạ.”

“Hm, nói hay phết.”

“Vâng! Thật vinh hạnh khi được ngài khen ạ!”

“Ta có khen em đâu.”

Mặc dù vẫn có kiểu mối quan hệ trên-dưới, nhưng mọi người rất thân thiết với nhau.

Cuối cùng thì vị hoàng tử của Đế Quốc chẳng phô trương thanh thế gì cả, nhưng chính vì vậy mà câu chuyện hỗn loạn trong lớp nhị cấp ngày càng bí ẩn.

“---Mà kệ đi. Mấy chủ đề chán ngắt tạm vứt sang một bên, đến lúc vào chủ đề chính rồi.”

Khi anh ta nói như vậy, Kunon cũng coi như ăn hết miếng sandwich. Dường như Jioerion cũng đang đợi thời điểm thích hợp.

“Kunon, thứ khiến ta hứng thú với em chính là lúc ta nghe được lời đồn em có thể tạo ra động vật từ nước.”

“Dạ, vâng.”

Kunon đã nghe nhiều nên cũng không thấy lạ lẫm gì.

“Biết rằng em cũng giống như ta, nên ta có chút vui vẻ.”

Nhưng câu nói này mới khiến cậu thấy ngạc nhiên.

“…Dạ?”

[Giống? Giống cái gì?]

Jioerion đưa cánh tay phải, hướng ngón tay trỏ chỉ thiên.

“----Em có thể nhìn thấy màu sắc, đúng chứ?”

Từ phần ngón tay, có thứ gì đó màu đỏ đang bay múa nhẹ nhàng… nhẹ nhàng… Cậu cũng không chắc lắm, nhưng có một thứ giống như tờ giấy màu đỏ đang lơ lửng trên bàn.

Nó cứ thế bay đến trước mắt cậu rồi đậu trên vành cốc.

“Tái hiện sinh vật và bắt chước chuyển động, rất thích hợp cho việc điều khiển và thao tác ma thuật. Khi biết được có một người đưa ra kết luận giống mình, ta chỉ đơn giản là không thể ngừng lại sự phấn khích này.”

Thứ màu đỏ đó chính là ma thuật. Đúng vậy, một con bươm bướm được tạo ra hoàn toàn từ lửa.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Nay có chơi đồ gì mà tôi dịch nhanh thế nhỉ?
Xem thêm
( •̀ ω •́ )✧
Xem thêm